Sau khi Mặc Tu Nghiêu ra khỏi Mộ Dung gia, Diệp Ly mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người rời khỏi Mộ Dung gia, dọc theo đường đi Mặc Tu Nghiêu mày kiếm khóa chặt, bộ dạng hiển nhiên có chút trầm tư. “Tu Nghiêu, xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi. Mặc Tu Nghiêu ngưng mi đem chuyện tình mới vừa rồi nghe được ở Mộ Dung gia nói lại một lần. Hắn nghe được cũng không nhiều, bởi vì kiêng kỵ Mộ Dung Hùng nên cũng không dám đến quá gần. Nhưng câu nói “Ngươi là Lâm Nguyện” kia của Mộ Dung Hùng hắn vẫn nghe được rõ ràng đấy. Có lẽ là Mộ Dung Hùng luôn tự phụ võ công độc bộ thiên hạ, nên cũng không có kìm nén giọng nói của mình. Diệp Ly cũng có chút kinh ngạc với kết quả này, “Nhậm Kỳ Ninh là hậu duệ của hoàng tộc tiền triều. . . Chẳng lẽ hắn là huynh đệ của Đàm Kế Chi?” Hai người tuổi tác cũng tương đương, tiền triều diệt vong đã hai trăm năm, nếu nói đột nhiên đồng thời xuất hiện hai hậu duệ tiền triều, không khỏi có chút kỳ quái đi. Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Sẽ không, nếu như bọn họ là huynh đệ, không thể nào có chuyện cả hai người đều gọi là Lâm Nguyện. Hơn nữa, lúc Nhậm Kỳ Ninh nói đến Đàm Kế Chi giọng nói hết sức coi thường.” Nếu như là thân huynh đệ, cho dù có không hòa hợp cũng sẽ không dùng cái giọng này, bộ dáng của Nhậm Kỳ Ninh kia rõ ràng coi Đàm Kế Chi không bằng một kẻ nô bộc. “Xem ra tốt hơn nhất vẫn nên điều tra thêm về cái đám hoàng thất tiền triều này.” Diệp Ly cười nói. Mặc tu Nghiêu gật đầu đồng ý, “Đi thôi, trở về nói chuyện này cho đại ca nàng biết.” Nghe được tin tức Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mang đến, công tử Thanh Trần cũng không kinh hoảng. Nhìn công tử Thanh Trần vẫn luôn bình tĩnh thong dong, Định Vương gia nhất thời cảm giác mình đang xen vào việc của người khác. Diệp Ly có chút lo lắng nhìn Từ Thanh Trần nói: “Đại ca?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Không cần lo lắng, một Nhậm Kỳ Ninh cũng không ảnh hưởng được đến đại cục.” Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, nâng cằm gối lên đầu vai của nàng cười nói: “Nhậm Kỳ Ninh kia nói có vẻ tràn đầy lòng tin đấy. Mộ Dung tiểu thư mà công tử Thanh Trần không muốn cưới, hôm nay không phải là có một hậu duệ hoàng thất vui lòng cưới sao?” Từ Thanh Trần mạn bất kinh tâm khẽ chạm vào cạnh bàn, đôi môi gợi lên nụ cười nhàn nhã như hoa lê, “Nhậm Kỳ Ninh kia có bản lĩnh đối đầu trực diện với uy hiếp của Tây Lăng Đại Sở và Diêm Vương các sao?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, hiển nhiên muốn cùng hắn tranh luận, “Nếu như hắn có thì sao.” Mí mắt Từ Thanh Trần xốc hạ xuống, thản nhiên nói: “Nếu hắn có bản lĩnh này, trực tiếp giương cờ phục quốc là được. Cần gì phải cưới Mộ Dung Minh Nghiên?” Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, nói chuyện cùng với người thông minh quả nhiên là rất tẻ nhạt mà, “Vậy huynh cảm thấy hắn sẽ làm gì?” Từ Thanh Trần nói: “Nhanh chóng phân tán sản nghiệp của Mộ Dung gia, có thể giữ lại bao nhiêu thì giữ lại bấy nhiêu.” Diệp Ly nói: “Mộ Dung Hùng có thể chấp nhận kết quả này sao?” Tính tình của Mộ Dung Hùng thoạt nhìn chính là lão hồ ly, làm sao sẽ bằng lòng với kết quả như thế chứ. Cho dù Mộ Dung gia có được bảo toàn cũng phải bị cạo mất mấy tầng da đấy. Từ Thanh Trần nói: “Nhậm Kỳ Ninh cũng không phải thần thánh, nếu Mộ Dung gia không muốn lụi bại cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của hắn mà thôi. Người này. . . Lần này mặc dù không đáng lo, nhưng Vương gia. . . Sau này tốt hơn nhất vẫn nên chú ý đến hắn. Tại hạ có một dự cảm, người này còn phiền toái hơn Đàm Kế Chi gấp mười gấp trăm lần.” Cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu cũng chưa từng thực sự để Đàm Kế Chi vào trong mắt quá, huống chi hiện giờ công chúa An Khê lên ngôi, Thư Mạn Lâm bị giết, Đàm Kế Chi không biết vẫn còn đang ẩn núp như chó ở chỗ nào đâu. Nhưng nếu là người mà ngay cả Từ Thanh Trần cũng chú ý tới, Mặc Tu Nghiêu đương nhiên cũng sẽ không qua loa. Trầm mặc suy nghĩ một chút, Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Chúng ta cũng đã phái người đi Đại Sở Tây Lăng thậm chí là Nam Chiếu điều tra. Căn bản không có tra ra nửa chuyện liên quan đến Nhậm Kỳ Ninh này, như thể hắn từ trên trời rơi xuống. Hắn có lòng tin có thể cứu được Mộ Dung gia như thế, trong tay đương nhiên có thế lực không nhỏ, làm sao lại tra không được?” Diệp Ly trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Nếu như không phải chúng ta tra không cặn kẽ, thì chính là. . . Hắn căn bản không có trên địa bàn chúng ta đã điều tra.” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, “Không có ở Đại Sở và Tây Lăng. . . Có khi nào là Bắc Nhung? Không đúng, người Bắc Nhung vốn bài ngoại (bài xích người ngoại quốc), hơn nữa người Trung Nguyên cũng cực kỳ khó sống sót ở quan ngoại. Nếu vậy. . . . . .” Trong phòng chốc lát yên lặng, ba người liếc nhau một cái trăm miệng một lời nói: “Đông Bắc!” Đông Bắc Đại Sở cùng những nơi biên cảnh khác đều bị coi là đất man di, người Trung Nguyên gọi là Bắc Cảnh. Vốn nơi đó tụ tập không ít bộ lạc nhỏ, tự mình đánh tới đánh lui, Đại Sở không có hứng thú đi quản mà Bắc Nhung lại là không có năng lực đi quản. Địa thế Bắc Cảnh không phải là vùng đại thảo nguyên bằng phẳng như Bắc Nhung, mà là núi rừng trùng điệp. Kể từ khi Định Vương phủ li khai Đại Sở, mấy năm này các man tộc (tộc man di) ở Bắc cảnh tựa hồ dần dần thống nhất, hơn nữa còn bắt đầu từng bước xâm chiếm biên cảnh Đại Sở. Nếu là trước đây Mặc Tu Nghiêu đã sớm theo dõi bên kia, nhưng kể từ khi cùng Đại Sở ân đoạn nghĩa tuyệt, lực chú ý của Mặc Tu Nghiêu đương nhiên là ở Tây Bắc và các quốc gia quanh biên cảnh. Đại Sở như thế nào hắn không quản, cũng không nguyện xen vào. “Đi thăm dò!” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói. “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Chỗ tối có người đáp một tiếng. Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm, “Nếu Nhậm Kỳ Ninh dám dẫn man tộc nhập quan. . . . . . Bản vương muốn họ Lâm hắn đoạn tử tuyệt tôn!” Vô luận Mặc Tu Nghiêu có ý kiến gì với Đại Sở đi nữa, thậm chí hiện tại Đại Sở lập tức thay đổi triều đại, cũng không liên quan tới hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là thay đổi triều đại phải là người Trung Nguyên. Hết đời này đến đời khác, giáo dục làm cho người Trung Nguyên bọn họ bài xích dị tộc phương Bắc từ trong xương. Có câu nói tộc bất đồng, kỳ tâm tất dị (nguyên bản là “phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị”- không cùng một dân tộc, sẽ có dị tâm), đều là người Trung Nguyên, đối với dân chúng ai làm hoàng đế cũng đều có thể cao hứng sống cuộc sống của mình, nhưng nếu là dị tộc vậy thì hoàn toàn khác đấy. Diệp Ly vỗ nhẹ cánh tay Mặc Tu Nghiêu, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm lúc này mới dần dần hòa hoãn xuống. Nhìn Từ Thanh Trần áy náy cười một tiếng nói: “Bản vương thất thố rồi, Từ huynh chớ trách.” Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Vương gia nói quá lời, tại hạ cũng không vui vẻ gì.” Từ Thanh Trần từ nhỏ tiếp nhận giáo dục chính thống, so với Mặc Tu Nghiêu càng thêm bài xích dị tộc. Cho nên Từ gia cũng không cùng dị tộc kết thân, cho dù là tương giao với công chúa An Khê, nhưng thời điểm nên động thủ Từ Thanh Trần cũng chưa từng có nửa khắc chần chờ. “Chuyện này, có nên báo cho Đại Sở hay không?” Từ Thanh Trần nhìn Mặc Tu Nghiêu có chút chần chờ hỏi. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng nói: “Phái người đi nói cho Mặc Cảnh Kỳ ngu ngốc kia một tiếng, hắn có tin hay không không phải chuyện của Bản vương.” Từ Thanh Trần gật đầu đáp ứng. “Nếu Nhậm công tử đã có lòng tin như thế, Từ mỗ cũng muốn nhìn xem hắn có thể làm gì. Người đâu, báo cho Thế tử Trấn Nam Vương cùng Lăng Các chủ, ngày mai động thủ!” Từ Thanh Trần nở nụ cười lạnh buốt. “Thuộc hạ tuân lệnh!” Một khi chân chính muốn động thủ, hành động đương nhiên là cực nhanh. Trấn Nam Vương dùng một tờ ý chỉ niêm phong trực tiếp đem toàn bộ cửa hàng của Mộ Dung gia ở Tây Lăng niêm phong hết, vốn Trấn Nam Vương sẽ không đồng ý. Cứ như vậy kinh tế dân sinh của Tây Lăng không thể tránh khỏi chấn động cực lớn, nhưng công tử Thanh Trần lại cười chân thành nói: “Vậy Vương gia định chờ đến khi Nhậm Kỳ Ninh tẩu tán toàn bộ gia sản Mộ Dung gia rồi mới động thủ sao?” Trấn Nam Vương cũng không khỏi không dao động trước đề nghị động thủ của công tử Thanh Trần. Nếu như Nhậm Kỳ Ninh thật sự là hậu duệ tiền triều, có cừu oán với Nhậm Kỳ Ninh không chỉ có Đại Sở hay Định Vương phủ đâu. Ban đầu tiền triều diệt vong, Tây Lăng cũng đâm một cước rất lớn đấy. “Từ Thanh Trần!” Ngoài cửa Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ nhìn trước mắt nam tử phiêu dật xuất trần như tiên, tròng mắt như muốn nứt ra. Mộ Dung Minh Nghiên lại càng nước mắt trào ra, ánh mắt cực kỳ u oán. Từ Thanh Trần nở nụ cười ôn văn nhĩ nhã, nhìn mọi người trước mắt hữu lễ chắp tay nói: “Mộ Dung tiền bối, Mộ Dung gia chủ, Nhậm công tử.” Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh tối tăm, mấy ngày nay hắn âm thầm an bài nhiều như vậy, nhưng lại không nghĩ tới động tác của Từ Thanh Trần lại nhanh như vậy. Nhìn lại bên cạnh Từ Thanh Trần là Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn, cười nói: “Công tử Thanh Trần quả nhiên là người phi phàm, nghe nói Lăng Các chủ và Trấn Nam Vương hơi có chút ân oán, không nghĩ tới hôm nay lại cũng có thể đứng chung một chỗ, nói vậy, cũng là công lao của công tử?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Thiên hạ rộn ràng là vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà thôi. Khiến Nhậm công tử chê cười rồi.” Từ Thanh Trần nói hết sức dứt khoát dễ hiểu, bọn họ chính là coi trọng gia tài bạc vạn của Mộ Dung thế gia đấy, ngươi có ý kiến gì sao? Mộ Dung gia chủ bước lên trước một bước, chỉ vào Từ Thanh Trần lạnh lùng nói: “Công tử Thanh Trần, Mộ Dung gia ta tự thấy đối với ngươi không tệ, ngươi làm việc như thế không sợ bị quả báo hay sao?” Từ Thanh Trần bất đắc dĩ thở dài nói: “Xin Mộ Dung gia chủ thông cảm, tại hạ cùng Định Vương Phủ mặc dù giao tình thâm hậu nhưng cũng quả quyết không có đạo lý bán mình vì Định Vương Phủ. Nhưng nếu vì vậy mà khiến cho Tây Bắc lâm vào khốn cảnh, cũng không phải điều mà tại hạ muốn. Vì vậy. . . Bất đắc dĩ mới vậy, Mộ Dung gia chủ nhất định có thể hiểu được.” Mộ Dung gia chủ tức đến bộ ngực không ngừng phập phồng, như thể sắp hộc máu đến nơi. Bên cạnh Lăng Thiết Hàn và Lôi Đằng Phong cũng là không nhịn được cúi đầu buồn cười. Bọn họ đều biết tiền căn hậu quả, lời nói của Từ Thanh Trần nhã nhặn êm tai, nhưng Lăng Thiết Hàn và Lôi Đằng Phong nghe vào trong tai chính là: Gia không muốn cưới cháu gái ngươi, ngươi lại bất luận phải trái ép Gia cưới. Gia không lập gia đình ngươi muốn chặt đứt đường làm ăn của Tây Bắc, không có biện pháp, Gia chỉ có thể tiêu diệt Mộ Dung gia ngươi đấy. “Càn rỡ!” Mộ Dung Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân đánh một chưởng về phía Từ Thanh Trần. Lần này Mộ Dung Hùng vốn cực kỳ tự tin tái xuất giang hồ, dựa vào danh tiếng và võ công của hắn, vốn nên được người người kính ngưỡng, đối với lão nói gì nghe nấy mới phải. Có thể khiến lão coi trọng, được ở rể Mộ Dung thế gia đương nhiên là ân huệ cùng với may mắn lớn cỡ nào, không nghĩ tới Từ Thanh Trần này lại hết lần này đến lần khác không nhìn vào trong mắt. Hiện tại hôn sự không thành không nói, mà ngay cả Mộ Dung thế gia cũng đầy rẫy nguy cơ rồi. Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương biến sắc song song tiến lên che ở trước mặt Từ Thanh Trần, phía sau ám vệ đã sớm lôi kéo Từ Thanh Trần thối lui khỏi vài chục bước. Ba người bốn chưởng đụng nhau, lập tức cuồng phong bắn ra bốn phía. Người đứng xung quanh cũng chịu không nổi rối rít lùi về phía sau. Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương lui về phía sau hai bước, nhìn Mộ Dung Hùng tung mình rơi xuống đất. Lăng Thiết Hàn cười nói: “Mộ Dung tiền bối vài chục năm trước dương danh thiên hạ, nay xuất thủ với một người không có võ công cũng coi là có bản lĩnh sao? Danh xưng thiên hạ đệ nhất không phải cũng là hư danh đấy chứ?” “Lớn mật!” Mộ Dung Hùng rống giận, không chút do dự bắn một chưởng phách về phía Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn không biết lời này của hắn vừa lúc đâm đúng chỗ đau của Mộ Dung Hùng. Năm đó mặc dù lão có được cái danh đệ nhất thiên hạ, nhưng đúng là đối với cái vị tổ phụ Lâm Phục Tần của Nhậm Kỳ Ninh kia lại không có chút nắm chắc nào, chẳng qua là Lâm Phục Tần không cùng hắn giao thủ tranh giành thôi. Lúc này nghe Lăng Thiết Hàn nói thế…, giống như đã biết chân tướng năm đó nên mới giễu cợt hắn. Thật ra thì hoàn toàn là do Mộ Dung Hùng nghĩ nhiều rồi. Cho dù Lăng Thiết Hàn hiện tại cũng nằm trong hàng ngũ thiên hạ tứ đại cao thủ, nhưng cũng biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, trên giang hồ chưa chắc đã không có cao thủ mạnh hơn bọn họ tồn tại. Cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dễ chọc như vậy, cho dù trước đó vài ngày Lăng Thiết Hàn tỷ thí với Mặc Tu Nghiêu, võ công cũng có tiến bộ nhưng chống lại Mộ Dung Hùng vẫn không có chút phần thắng nào. So với Lăng Thiết Hàn bị Mộ Dung Hùng nhìn chằm chằm, Trấn Nam Vương chỉ ở bên cạnh lược trận có vẻ nhàn hạ hơn rất nhiều. Thậm chí còn có công phu suy nghĩ chiêu thức võ công của Lăng Thiết Hàn và Mộ Dung Hùng. Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh ở một bên xem cuộc chiến thấy Lăng Thiết Hàn lâm vào khổ chiến, không khỏi khẩn trương. Lãnh Lưu Nguyệt nâng kiếm muốn xông lên hỗ trợ. Từ Thanh Trần đứng bên cạnh nàng nhanh chóng tiến lên ngăn cản, “Lãnh Các chủ, bây giờ ngươi tới cũng không ích gì.” Loại cao thủ cấp bậc này chính là tỷ võ, nếu không phải cao thủ cùng cấp nhảy vào cũng chỉ là con tốt thí. Nhìn thoáng qua Trấn Nam Vương ở một bên xem náo nhiệt, Từ Thanh Trần cất cao giọng nói: “Vương gia, một mình ngươi có đánh thắng được Mộ Dung tiền bối không?” Trấn Nam Vương ngẩn ra, trong lòng chấn động, lúc này mới phi thân lên xen vào cuộc chiến của Lăng Thiết Hàn và Mộ Dung Hùng. Không tệ, lão và Lăng Thiết Hàn là kẻ thù, nếu có thể để Mộ Dung Hùng giết Lăng Thiết Hàn, mà giết thêm cả Từ Thanh Trần tự nhiên là tốt nhất. Nhưng đáng tiếc, một khi Lăng Thiết Hàn đã chết, hắn sẽ trở thành đối thủ của Mộ Dung Hùng. Đã như vậy, còn không bằng trước đem cái uy hiếp lớn nhất giải quyết, cừu oán của lão và Lăng Thiết Hàn cũng không phải mới một hai năm, không phải bọn họ cũng vẫn an an ổn ổn mà sống sao? Có Trấn Nam Vương gia nhập, Lăng Thiết Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hai người hợp lực cùng Mộ Dung Hùng đấu khí cũng coi như thế lực tương đương. Nhậm Kỳ Ninh tối tăm mặt mũi, nhìn lướt qua mọi người trên chiến trường cũng đi theo gia nhập vào chiến đoàn. Lần này không cần Từ Thanh Trần nhắc nhở, Lãnh Lưu Nguyệt cùng Lôi Đằng Phong đồng thời xuất thủ, chế trụ Nhậm Kỳ Ninh. Lúc này, những nhân vật quan trọng cũng đã xuất thủ, người Mộ Dung gia và Nhậm Kỳ Ninh mang theo cũng muốn vọt ra, phía sauTừ Thanh Trần, Diêm Vương các cùng Kim y vệ của Trấn Nam Vương cũng không yếu thế tiến lên, đánh giáp lá cà, Mộ Dung thế gia nhất thời một mảnh tinh phong huyết vũ.(gió tanh mưa máu) “Tại sao chàng lại đối với ta như vậy?” Mộ Dung Minh Nghiên nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, từng bước đi về phía Từ Thanh Trần lớn tiếng hỏi. Võ công của nàng không tính là cao cường nhưng cũng không coi là yếu. Nhân mã song phương đang giao chiến cùng nhau cũng không có ý xuất thủ với nàng, thế nhưng nàng cứ như vậy vọt tới trước mặt Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần hạ mắt, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Mộ Dung tiểu thư, tại hạ đã nói ta và cô không thích hợp, Mộ Dung tiểu thư không nên làm người khác khó xử.” Mộ Dung Minh Nghiên rưng rưng nói: “Cho nên. . . Cho nên ta ép chàng cưới ta, chàng liền phá hủy nhà ta? Thanh Trần. . . Công tử Thanh Trần, thế nhân đều nói công tử Thanh Trần ôn văn nhĩ nhã thần tiên khí khái, thì ra lại là người lòng dạ độc ác như thế!” Từ Thanh Trần mỉm cười, “Khiến cho Mộ Dung tiểu thư thất vọng, Từ Thanh Trần không phải là thần tiên.” Huống chi. . . Ai nói thần tiên sẽ vô tình? Thế nhân quỳ bái, nhưng người nào đã gặp qua thần tiên thật sự giáng xuống một tia từ bi chưa? “Đã như vậy, ngươi đi chết đi!” Mộ Dung Minh Nghiên liền biến sắc, lạnh lùng nói. Trong tay hàn quang vừa hiện, một cây chủy thủ đâm thẳng về phía ngực Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần thần sắc lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không có chút nào dao động bình tĩnh nhìn chủy thủ dừng lại mấy tấc trước ngực hắn, Mộ Dung Minh Nghiên khép mắt lại ngã trên mặt đất. Ám vệ đứng bên cạnh Từ Thanh Trần vẻ mặt bình thản thong dong, cung kính bẩm báo nói: “Không có chết.” Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Minh Nghiên ngất đi trên mặt đất gật đầu, những người bên cạnh tiến lên đem người đưa đi chỗ khác. Võ công của Lãnh Lưu Nguyệt và Lôi Đằng Phong cũng không kém, nhưng còn xa mới có thể thành đối thủ của Nhậm Kỳ Ninh vừa mới có được danh hiệu đứng đầu đại hội võ lâm. Chỉ chốc lát sau Lôi Đằng Phong dẫn đầu bị đá bay ra ngoài, thiếu Lôi Đằng Phong, Lãnh Lưu Nguyệt đương nhiên là một cây chẳng chống vững nhà. Vốn nàng am hiểu không phải là kiếm pháp mà là khinh công và ám khí, mấy hiệp rơi vào thế hạ phong cũng bị Nhậm Kỳ Ninh ép đến khốn đốn . Bệnh thư sinh đứng một bên khẩn trương nhìn hai người giao thủ, trong lòng oán hận mình võ công không đủ không thể ra sức. Lúc này Lãnh Lưu Nguyệt ở quá gần Nhậm Kỳ Ninh, hắn muốn dùng độc trợ giúp Lãnh Lưu Nguyệt cũng không được. Sở trường của Diêm Vương các là ám sát, quang minh chính đại đối diện giao đấu thế này luôn phải ăn chút thua thiệt. Từ Thanh Trần nhìn tình hình chiến đấu trước mắt mà cau mày, vung tay lên, bốn đạo bóng đen vượt qua đem Nhậm Kỳ Ninh vây lại, Lãnh Lưu Nguyệt nhân cơ hội này thối lui ra khỏi vòng chiến. Bốn người này gia nhập, thế trận lập tức xoay chuyển. Nếu chỉ luận võ công, bọn họ so ra ai cũng kém Nhậm Kỳ Ninh, thậm chí còn kém cả Lãnh Lưu Nguyệt, nhưng khi bọn họ đồng thời xuất thủ, đều dùng những chiêu thức dứt khoát không chút hoa lệ, nhưng lại hoàn mỹ như thể đã luyện tập phối hợp cả trăm ngàn lần, nhất thời khiến Nhậm Kỳ Ninh có chút luống cuống tay chân. Lãnh Lưu Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tiện tay xóa đi vết máu bên mép khen: “Kỳ Lân của Định Vương Phủ quả nhiên danh bất hư truyền.” Trước kia Lãnh Lưu Nguyệt cũng cùng ám vệ Định Vương Phủ giao thủ, tự nhiên có thể nhìn ra được bốn người này không giống như ám vệ. Trong đầu vừa chuyển một chút đã hiểu rõ được thân phận của những người này. Từ Thanh Trần cũng rất hài lòng, Ly nhi nói không sai, có thể bắt lại một trong tứ đại cao thủ Mộc Kình Thương, muốn bắt Nhậm Kỳ Ninh đương nhiên không phải chuyện khó. Nhậm Kỳ Ninh bên này nhất thời nửa khắc đánh không xong, mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Mộ Dung Hùng. Vài ngày trước Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh cũng đã được nhìn Lăng Thiết Hàn tỷ võ cùng Mặc Tu Nghiêu, nhìn lại trước mắt ba người đánh nhau cũng không có đặc sắc như ngày đó Lăng Thiết Hàn cùng Mặc Tu Nghiêu tỷ võ. Bên kia mặc dù cũng không thấy rõ được chiêu thức lại có thể rõ ràng cảm nhận được kia kiếm khí cùng chiến ý trong đó, nhưng trước mắt ba người này động thủ không nhanh bằng, ít nhất đều có thể nhìn rõ được, chiêu thức cũng không tinh diệu, đều là chưởng chưởng hướng về điểm trọng yếu, kiếm khí tung hoành, đây hoàn toàn là đả pháp muốn lấy mạng người mà. Bản thân Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương có khúc mắc, vì vậy hai người phối hợp cũng không coi là quá ăn ý. Mộ Dung Hùng kinh nghiệm phong phú há lại nhìn không ra, tìm cái cơ hội nhảy vào chỗ trống, đầu tiên là một chưởng đánh Lăng Thiết Hàn ra ngoài, sau đó toàn tâm đối phó với Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương độc lập chống đỡ cùng lắm cũng được một hai trăm chiêu sẽ bại hạ mà thôi. Mộ Dung Hùng mắt lạnh nhìn Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương một ngồi xuống một đứng thẳng đều đã bị thương không nhẹ, cười lạnh một tiếng nói: “Hai vãn bối hậu sinh muốn cùng lão phụ tranh phong sao? !” Lăng Thiết Hàn mắt nhìn hắn, bọn họ đúng là bị thương không nhẹ, nhưng Mộ Dung Hùng cũng không phải không bị thương chút nào. Chỉ nhưng so với bọn họ thì không coi là nặng thôi. Mộ Dung Hùng cũng không đi quản Nhậm Kỳ Ninh bên kia, ngược lại nhìn về phía Từ Thanh Trần lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử họ Từ kia, hiện tại ngươi thấy thế nào? Ỷ có hai người này tiểu tử ngươi đã muốn diệt Mộ Dung thế gia ta sao, ngươi không khỏi quá vọng tưởng rồi.” Từ Thanh Trần cũng không gấp gáp, cười nhạt nói: “Tiền bối võ công quả là cao cường ngoài dự đoán của vãn bối. Nhưng. . . Tiền bối cảm thấy việc đã đến nước này, Mộ Dung thế gia còn có thể tồn tại hay sao? Mộ Dung thế gia có thể mạnh hơn ba nghìn kim y vệ của Trấn Nam Vương hay trăm vạn đại quân Tây Lăng đây?” Mộ Dung Hùng biến sắc nói: “Trước khi Kim Y vệ cùng trăm vạn đại quân đến được đây, các ngươi đều phải chết!” Lăng Thiết Hàn cười lạnh nói: “Không biết kẻ chết là người nào. Mộ Dung tiền bối lớn tuổi rồi nên cố mà tu sinh dưỡng tính, đi ra ngoài trộn lẫn với đám hậu bối không khỏi có chút xen vào việc của người khác đấy.” Mộ Dung Hùng ngó chừng Lăng Thiết Hàn cười không dứt, Trấn Nam Vương đứng một bên, nhìn một chút Lăng Thiết Hàn, lại nhìn một chút Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ. Mộ Dung Hùng ngửa mặt lên trời cười dài, phất tay nói với Từ Thanh Trần: “Lão phu cũng muốn xem một chút công tử Thanh Trần danh chấn thiên hạ làm sao tự cứu mạng nhỏ của mình đấy!” Tiến lên một bước, Mộ Dung Hùng dễ dàng tránh được Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương che ở trước người, hướng Từ Thanh Trần nhào tới. Một kích kia Từ Thanh Trần vô luận thế nào cũng khôntránh g khỏi, đừng nói Từ Thanh Trần mà ngay cả ám vệ trước mặt Từ Thanh Trần, mà bọn người Lãnh Lưu Nguyệt dưới áp lực này muốn di động thân thể một chút cũng cảm thấy khó khắn. Lăng Thiết Hàn lạnh lùng biến sắc, “Thanh Trần!” Một bóng ảnh màu trắng từ phía sau vọt lên, một đạo kiếm quang trong nháy mắt phá vỡ chân trời. Kiếm khí lạnh thấu xương như xé trời chém xuống, đám người Lãnh Lưu Nguyệt nhất thời cảm thấy trên người chợt nhẹ vội vàng phi thân lui về phía sau, Từ Thanh Trần cũng đồng thời được hai ám vệ mang theo thối lui đến chỗ xa hơn. Chỗ Từ Thanh Trần đứng lúc trước, lúc này là một bóng ảnh màu trắng cao ngất trác tuyệt, một đầu tóc trắng như tuyết, trường kiếm trong tay vẫn như trước phát ra hàn quang. “Mặc Tu Nghiêu!”
Thịnh thế đích phi
Chương 252: Làm rõ lai lịch Nhậm Kỳ Ninh
Sau khi Mặc Tu Nghiêu ra khỏi Mộ Dung gia, Diệp Ly mới thở phào nhẹ nhõm. Hai người rời khỏi Mộ Dung gia, dọc theo đường đi Mặc Tu Nghiêu mày kiếm khóa chặt, bộ dạng hiển nhiên có chút trầm tư. “Tu Nghiêu, xảy ra chuyện gì?” Diệp Ly nhẹ giọng hỏi. Mặc Tu Nghiêu ngưng mi đem chuyện tình mới vừa rồi nghe được ở Mộ Dung gia nói lại một lần. Hắn nghe được cũng không nhiều, bởi vì kiêng kỵ Mộ Dung Hùng nên cũng không dám đến quá gần. Nhưng câu nói “Ngươi là Lâm Nguyện” kia của Mộ Dung Hùng hắn vẫn nghe được rõ ràng đấy. Có lẽ là Mộ Dung Hùng luôn tự phụ võ công độc bộ thiên hạ, nên cũng không có kìm nén giọng nói của mình. Diệp Ly cũng có chút kinh ngạc với kết quả này, “Nhậm Kỳ Ninh là hậu duệ của hoàng tộc tiền triều. . . Chẳng lẽ hắn là huynh đệ của Đàm Kế Chi?” Hai người tuổi tác cũng tương đương, tiền triều diệt vong đã hai trăm năm, nếu nói đột nhiên đồng thời xuất hiện hai hậu duệ tiền triều, không khỏi có chút kỳ quái đi. Mặc Tu Nghiêu lắc đầu nói: “Sẽ không, nếu như bọn họ là huynh đệ, không thể nào có chuyện cả hai người đều gọi là Lâm Nguyện. Hơn nữa, lúc Nhậm Kỳ Ninh nói đến Đàm Kế Chi giọng nói hết sức coi thường.” Nếu như là thân huynh đệ, cho dù có không hòa hợp cũng sẽ không dùng cái giọng này, bộ dáng của Nhậm Kỳ Ninh kia rõ ràng coi Đàm Kế Chi không bằng một kẻ nô bộc. “Xem ra tốt hơn nhất vẫn nên điều tra thêm về cái đám hoàng thất tiền triều này.” Diệp Ly cười nói. Mặc tu Nghiêu gật đầu đồng ý, “Đi thôi, trở về nói chuyện này cho đại ca nàng biết.” Nghe được tin tức Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly mang đến, công tử Thanh Trần cũng không kinh hoảng. Nhìn công tử Thanh Trần vẫn luôn bình tĩnh thong dong, Định Vương gia nhất thời cảm giác mình đang xen vào việc của người khác. Diệp Ly có chút lo lắng nhìn Từ Thanh Trần nói: “Đại ca?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Không cần lo lắng, một Nhậm Kỳ Ninh cũng không ảnh hưởng được đến đại cục.” Mặc Tu Nghiêu ôm Diệp Ly, nâng cằm gối lên đầu vai của nàng cười nói: “Nhậm Kỳ Ninh kia nói có vẻ tràn đầy lòng tin đấy. Mộ Dung tiểu thư mà công tử Thanh Trần không muốn cưới, hôm nay không phải là có một hậu duệ hoàng thất vui lòng cưới sao?” Từ Thanh Trần mạn bất kinh tâm khẽ chạm vào cạnh bàn, đôi môi gợi lên nụ cười nhàn nhã như hoa lê, “Nhậm Kỳ Ninh kia có bản lĩnh đối đầu trực diện với uy hiếp của Tây Lăng Đại Sở và Diêm Vương các sao?” Mặc Tu Nghiêu nhướng mày, hiển nhiên muốn cùng hắn tranh luận, “Nếu như hắn có thì sao.” Mí mắt Từ Thanh Trần xốc hạ xuống, thản nhiên nói: “Nếu hắn có bản lĩnh này, trực tiếp giương cờ phục quốc là được. Cần gì phải cưới Mộ Dung Minh Nghiên?” Mặc Tu Nghiêu bất đắc dĩ sờ sờ lỗ mũi, nói chuyện cùng với người thông minh quả nhiên là rất tẻ nhạt mà, “Vậy huynh cảm thấy hắn sẽ làm gì?” Từ Thanh Trần nói: “Nhanh chóng phân tán sản nghiệp của Mộ Dung gia, có thể giữ lại bao nhiêu thì giữ lại bấy nhiêu.” Diệp Ly nói: “Mộ Dung Hùng có thể chấp nhận kết quả này sao?” Tính tình của Mộ Dung Hùng thoạt nhìn chính là lão hồ ly, làm sao sẽ bằng lòng với kết quả như thế chứ. Cho dù Mộ Dung gia có được bảo toàn cũng phải bị cạo mất mấy tầng da đấy. Từ Thanh Trần nói: “Nhậm Kỳ Ninh cũng không phải thần thánh, nếu Mộ Dung gia không muốn lụi bại cũng chỉ có thể tiếp nhận đề nghị của hắn mà thôi. Người này. . . Lần này mặc dù không đáng lo, nhưng Vương gia. . . Sau này tốt hơn nhất vẫn nên chú ý đến hắn. Tại hạ có một dự cảm, người này còn phiền toái hơn Đàm Kế Chi gấp mười gấp trăm lần.” Cho tới bây giờ Mặc Tu Nghiêu cũng chưa từng thực sự để Đàm Kế Chi vào trong mắt quá, huống chi hiện giờ công chúa An Khê lên ngôi, Thư Mạn Lâm bị giết, Đàm Kế Chi không biết vẫn còn đang ẩn núp như chó ở chỗ nào đâu. Nhưng nếu là người mà ngay cả Từ Thanh Trần cũng chú ý tới, Mặc Tu Nghiêu đương nhiên cũng sẽ không qua loa. Trầm mặc suy nghĩ một chút, Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Chúng ta cũng đã phái người đi Đại Sở Tây Lăng thậm chí là Nam Chiếu điều tra. Căn bản không có tra ra nửa chuyện liên quan đến Nhậm Kỳ Ninh này, như thể hắn từ trên trời rơi xuống. Hắn có lòng tin có thể cứu được Mộ Dung gia như thế, trong tay đương nhiên có thế lực không nhỏ, làm sao lại tra không được?” Diệp Ly trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: “Nếu như không phải chúng ta tra không cặn kẽ, thì chính là. . . Hắn căn bản không có trên địa bàn chúng ta đã điều tra.” Mặc Tu Nghiêu ngẩn ra, “Không có ở Đại Sở và Tây Lăng. . . Có khi nào là Bắc Nhung? Không đúng, người Bắc Nhung vốn bài ngoại (bài xích người ngoại quốc), hơn nữa người Trung Nguyên cũng cực kỳ khó sống sót ở quan ngoại. Nếu vậy. . . . . .” Trong phòng chốc lát yên lặng, ba người liếc nhau một cái trăm miệng một lời nói: “Đông Bắc!” Đông Bắc Đại Sở cùng những nơi biên cảnh khác đều bị coi là đất man di, người Trung Nguyên gọi là Bắc Cảnh. Vốn nơi đó tụ tập không ít bộ lạc nhỏ, tự mình đánh tới đánh lui, Đại Sở không có hứng thú đi quản mà Bắc Nhung lại là không có năng lực đi quản. Địa thế Bắc Cảnh không phải là vùng đại thảo nguyên bằng phẳng như Bắc Nhung, mà là núi rừng trùng điệp. Kể từ khi Định Vương phủ li khai Đại Sở, mấy năm này các man tộc (tộc man di) ở Bắc cảnh tựa hồ dần dần thống nhất, hơn nữa còn bắt đầu từng bước xâm chiếm biên cảnh Đại Sở. Nếu là trước đây Mặc Tu Nghiêu đã sớm theo dõi bên kia, nhưng kể từ khi cùng Đại Sở ân đoạn nghĩa tuyệt, lực chú ý của Mặc Tu Nghiêu đương nhiên là ở Tây Bắc và các quốc gia quanh biên cảnh. Đại Sở như thế nào hắn không quản, cũng không nguyện xen vào. “Đi thăm dò!” Mặc Tu Nghiêu trầm giọng nói. “Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Chỗ tối có người đáp một tiếng. Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm, “Nếu Nhậm Kỳ Ninh dám dẫn man tộc nhập quan. . . . . . Bản vương muốn họ Lâm hắn đoạn tử tuyệt tôn!” Vô luận Mặc Tu Nghiêu có ý kiến gì với Đại Sở đi nữa, thậm chí hiện tại Đại Sở lập tức thay đổi triều đại, cũng không liên quan tới hắn. Nhưng điều kiện tiên quyết là thay đổi triều đại phải là người Trung Nguyên. Hết đời này đến đời khác, giáo dục làm cho người Trung Nguyên bọn họ bài xích dị tộc phương Bắc từ trong xương. Có câu nói tộc bất đồng, kỳ tâm tất dị (nguyên bản là “phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị”- không cùng một dân tộc, sẽ có dị tâm), đều là người Trung Nguyên, đối với dân chúng ai làm hoàng đế cũng đều có thể cao hứng sống cuộc sống của mình, nhưng nếu là dị tộc vậy thì hoàn toàn khác đấy. Diệp Ly vỗ nhẹ cánh tay Mặc Tu Nghiêu, sắc mặt Mặc Tu Nghiêu âm trầm lúc này mới dần dần hòa hoãn xuống. Nhìn Từ Thanh Trần áy náy cười một tiếng nói: “Bản vương thất thố rồi, Từ huynh chớ trách.” Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Vương gia nói quá lời, tại hạ cũng không vui vẻ gì.” Từ Thanh Trần từ nhỏ tiếp nhận giáo dục chính thống, so với Mặc Tu Nghiêu càng thêm bài xích dị tộc. Cho nên Từ gia cũng không cùng dị tộc kết thân, cho dù là tương giao với công chúa An Khê, nhưng thời điểm nên động thủ Từ Thanh Trần cũng chưa từng có nửa khắc chần chờ. “Chuyện này, có nên báo cho Đại Sở hay không?” Từ Thanh Trần nhìn Mặc Tu Nghiêu có chút chần chờ hỏi. Mặc Tu Nghiêu hừ nhẹ một tiếng nói: “Phái người đi nói cho Mặc Cảnh Kỳ ngu ngốc kia một tiếng, hắn có tin hay không không phải chuyện của Bản vương.” Từ Thanh Trần gật đầu đáp ứng. “Nếu Nhậm công tử đã có lòng tin như thế, Từ mỗ cũng muốn nhìn xem hắn có thể làm gì. Người đâu, báo cho Thế tử Trấn Nam Vương cùng Lăng Các chủ, ngày mai động thủ!” Từ Thanh Trần nở nụ cười lạnh buốt. “Thuộc hạ tuân lệnh!” Một khi chân chính muốn động thủ, hành động đương nhiên là cực nhanh. Trấn Nam Vương dùng một tờ ý chỉ niêm phong trực tiếp đem toàn bộ cửa hàng của Mộ Dung gia ở Tây Lăng niêm phong hết, vốn Trấn Nam Vương sẽ không đồng ý. Cứ như vậy kinh tế dân sinh của Tây Lăng không thể tránh khỏi chấn động cực lớn, nhưng công tử Thanh Trần lại cười chân thành nói: “Vậy Vương gia định chờ đến khi Nhậm Kỳ Ninh tẩu tán toàn bộ gia sản Mộ Dung gia rồi mới động thủ sao?” Trấn Nam Vương cũng không khỏi không dao động trước đề nghị động thủ của công tử Thanh Trần. Nếu như Nhậm Kỳ Ninh thật sự là hậu duệ tiền triều, có cừu oán với Nhậm Kỳ Ninh không chỉ có Đại Sở hay Định Vương phủ đâu. Ban đầu tiền triều diệt vong, Tây Lăng cũng đâm một cước rất lớn đấy. “Từ Thanh Trần!” Ngoài cửa Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ nhìn trước mắt nam tử phiêu dật xuất trần như tiên, tròng mắt như muốn nứt ra. Mộ Dung Minh Nghiên lại càng nước mắt trào ra, ánh mắt cực kỳ u oán. Từ Thanh Trần nở nụ cười ôn văn nhĩ nhã, nhìn mọi người trước mắt hữu lễ chắp tay nói: “Mộ Dung tiền bối, Mộ Dung gia chủ, Nhậm công tử.” Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh tối tăm, mấy ngày nay hắn âm thầm an bài nhiều như vậy, nhưng lại không nghĩ tới động tác của Từ Thanh Trần lại nhanh như vậy. Nhìn lại bên cạnh Từ Thanh Trần là Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn, cười nói: “Công tử Thanh Trần quả nhiên là người phi phàm, nghe nói Lăng Các chủ và Trấn Nam Vương hơi có chút ân oán, không nghĩ tới hôm nay lại cũng có thể đứng chung một chỗ, nói vậy, cũng là công lao của công tử?” Từ Thanh Trần lại cười nói: “Thiên hạ rộn ràng là vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng vì lợi mà thôi. Khiến Nhậm công tử chê cười rồi.” Từ Thanh Trần nói hết sức dứt khoát dễ hiểu, bọn họ chính là coi trọng gia tài bạc vạn của Mộ Dung thế gia đấy, ngươi có ý kiến gì sao? Mộ Dung gia chủ bước lên trước một bước, chỉ vào Từ Thanh Trần lạnh lùng nói: “Công tử Thanh Trần, Mộ Dung gia ta tự thấy đối với ngươi không tệ, ngươi làm việc như thế không sợ bị quả báo hay sao?” Từ Thanh Trần bất đắc dĩ thở dài nói: “Xin Mộ Dung gia chủ thông cảm, tại hạ cùng Định Vương Phủ mặc dù giao tình thâm hậu nhưng cũng quả quyết không có đạo lý bán mình vì Định Vương Phủ. Nhưng nếu vì vậy mà khiến cho Tây Bắc lâm vào khốn cảnh, cũng không phải điều mà tại hạ muốn. Vì vậy. . . Bất đắc dĩ mới vậy, Mộ Dung gia chủ nhất định có thể hiểu được.” Mộ Dung gia chủ tức đến bộ ngực không ngừng phập phồng, như thể sắp hộc máu đến nơi. Bên cạnh Lăng Thiết Hàn và Lôi Đằng Phong cũng là không nhịn được cúi đầu buồn cười. Bọn họ đều biết tiền căn hậu quả, lời nói của Từ Thanh Trần nhã nhặn êm tai, nhưng Lăng Thiết Hàn và Lôi Đằng Phong nghe vào trong tai chính là: Gia không muốn cưới cháu gái ngươi, ngươi lại bất luận phải trái ép Gia cưới. Gia không lập gia đình ngươi muốn chặt đứt đường làm ăn của Tây Bắc, không có biện pháp, Gia chỉ có thể tiêu diệt Mộ Dung gia ngươi đấy. “Càn rỡ!” Mộ Dung Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, phi thân đánh một chưởng về phía Từ Thanh Trần. Lần này Mộ Dung Hùng vốn cực kỳ tự tin tái xuất giang hồ, dựa vào danh tiếng và võ công của hắn, vốn nên được người người kính ngưỡng, đối với lão nói gì nghe nấy mới phải. Có thể khiến lão coi trọng, được ở rể Mộ Dung thế gia đương nhiên là ân huệ cùng với may mắn lớn cỡ nào, không nghĩ tới Từ Thanh Trần này lại hết lần này đến lần khác không nhìn vào trong mắt. Hiện tại hôn sự không thành không nói, mà ngay cả Mộ Dung thế gia cũng đầy rẫy nguy cơ rồi. Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương biến sắc song song tiến lên che ở trước mặt Từ Thanh Trần, phía sau ám vệ đã sớm lôi kéo Từ Thanh Trần thối lui khỏi vài chục bước. Ba người bốn chưởng đụng nhau, lập tức cuồng phong bắn ra bốn phía. Người đứng xung quanh cũng chịu không nổi rối rít lùi về phía sau. Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương lui về phía sau hai bước, nhìn Mộ Dung Hùng tung mình rơi xuống đất. Lăng Thiết Hàn cười nói: “Mộ Dung tiền bối vài chục năm trước dương danh thiên hạ, nay xuất thủ với một người không có võ công cũng coi là có bản lĩnh sao? Danh xưng thiên hạ đệ nhất không phải cũng là hư danh đấy chứ?” “Lớn mật!” Mộ Dung Hùng rống giận, không chút do dự bắn một chưởng phách về phía Lăng Thiết Hàn. Lăng Thiết Hàn không biết lời này của hắn vừa lúc đâm đúng chỗ đau của Mộ Dung Hùng. Năm đó mặc dù lão có được cái danh đệ nhất thiên hạ, nhưng đúng là đối với cái vị tổ phụ Lâm Phục Tần của Nhậm Kỳ Ninh kia lại không có chút nắm chắc nào, chẳng qua là Lâm Phục Tần không cùng hắn giao thủ tranh giành thôi. Lúc này nghe Lăng Thiết Hàn nói thế…, giống như đã biết chân tướng năm đó nên mới giễu cợt hắn. Thật ra thì hoàn toàn là do Mộ Dung Hùng nghĩ nhiều rồi. Cho dù Lăng Thiết Hàn hiện tại cũng nằm trong hàng ngũ thiên hạ tứ đại cao thủ, nhưng cũng biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, trên giang hồ chưa chắc đã không có cao thủ mạnh hơn bọn họ tồn tại. Cao thủ đệ nhất thiên hạ cũng không dễ chọc như vậy, cho dù trước đó vài ngày Lăng Thiết Hàn tỷ thí với Mặc Tu Nghiêu, võ công cũng có tiến bộ nhưng chống lại Mộ Dung Hùng vẫn không có chút phần thắng nào. So với Lăng Thiết Hàn bị Mộ Dung Hùng nhìn chằm chằm, Trấn Nam Vương chỉ ở bên cạnh lược trận có vẻ nhàn hạ hơn rất nhiều. Thậm chí còn có công phu suy nghĩ chiêu thức võ công của Lăng Thiết Hàn và Mộ Dung Hùng. Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh ở một bên xem cuộc chiến thấy Lăng Thiết Hàn lâm vào khổ chiến, không khỏi khẩn trương. Lãnh Lưu Nguyệt nâng kiếm muốn xông lên hỗ trợ. Từ Thanh Trần đứng bên cạnh nàng nhanh chóng tiến lên ngăn cản, “Lãnh Các chủ, bây giờ ngươi tới cũng không ích gì.” Loại cao thủ cấp bậc này chính là tỷ võ, nếu không phải cao thủ cùng cấp nhảy vào cũng chỉ là con tốt thí. Nhìn thoáng qua Trấn Nam Vương ở một bên xem náo nhiệt, Từ Thanh Trần cất cao giọng nói: “Vương gia, một mình ngươi có đánh thắng được Mộ Dung tiền bối không?” Trấn Nam Vương ngẩn ra, trong lòng chấn động, lúc này mới phi thân lên xen vào cuộc chiến của Lăng Thiết Hàn và Mộ Dung Hùng. Không tệ, lão và Lăng Thiết Hàn là kẻ thù, nếu có thể để Mộ Dung Hùng giết Lăng Thiết Hàn, mà giết thêm cả Từ Thanh Trần tự nhiên là tốt nhất. Nhưng đáng tiếc, một khi Lăng Thiết Hàn đã chết, hắn sẽ trở thành đối thủ của Mộ Dung Hùng. Đã như vậy, còn không bằng trước đem cái uy hiếp lớn nhất giải quyết, cừu oán của lão và Lăng Thiết Hàn cũng không phải mới một hai năm, không phải bọn họ cũng vẫn an an ổn ổn mà sống sao? Có Trấn Nam Vương gia nhập, Lăng Thiết Hàn lập tức thở phào nhẹ nhõm. Hai người hợp lực cùng Mộ Dung Hùng đấu khí cũng coi như thế lực tương đương. Nhậm Kỳ Ninh tối tăm mặt mũi, nhìn lướt qua mọi người trên chiến trường cũng đi theo gia nhập vào chiến đoàn. Lần này không cần Từ Thanh Trần nhắc nhở, Lãnh Lưu Nguyệt cùng Lôi Đằng Phong đồng thời xuất thủ, chế trụ Nhậm Kỳ Ninh. Lúc này, những nhân vật quan trọng cũng đã xuất thủ, người Mộ Dung gia và Nhậm Kỳ Ninh mang theo cũng muốn vọt ra, phía sauTừ Thanh Trần, Diêm Vương các cùng Kim y vệ của Trấn Nam Vương cũng không yếu thế tiến lên, đánh giáp lá cà, Mộ Dung thế gia nhất thời một mảnh tinh phong huyết vũ.(gió tanh mưa máu) “Tại sao chàng lại đối với ta như vậy?” Mộ Dung Minh Nghiên nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, từng bước đi về phía Từ Thanh Trần lớn tiếng hỏi. Võ công của nàng không tính là cao cường nhưng cũng không coi là yếu. Nhân mã song phương đang giao chiến cùng nhau cũng không có ý xuất thủ với nàng, thế nhưng nàng cứ như vậy vọt tới trước mặt Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần hạ mắt, bình tĩnh nhìn nàng nói: “Mộ Dung tiểu thư, tại hạ đã nói ta và cô không thích hợp, Mộ Dung tiểu thư không nên làm người khác khó xử.” Mộ Dung Minh Nghiên rưng rưng nói: “Cho nên. . . Cho nên ta ép chàng cưới ta, chàng liền phá hủy nhà ta? Thanh Trần. . . Công tử Thanh Trần, thế nhân đều nói công tử Thanh Trần ôn văn nhĩ nhã thần tiên khí khái, thì ra lại là người lòng dạ độc ác như thế!” Từ Thanh Trần mỉm cười, “Khiến cho Mộ Dung tiểu thư thất vọng, Từ Thanh Trần không phải là thần tiên.” Huống chi. . . Ai nói thần tiên sẽ vô tình? Thế nhân quỳ bái, nhưng người nào đã gặp qua thần tiên thật sự giáng xuống một tia từ bi chưa? “Đã như vậy, ngươi đi chết đi!” Mộ Dung Minh Nghiên liền biến sắc, lạnh lùng nói. Trong tay hàn quang vừa hiện, một cây chủy thủ đâm thẳng về phía ngực Từ Thanh Trần. Từ Thanh Trần thần sắc lạnh nhạt, ngay cả ánh mắt cũng không có chút nào dao động bình tĩnh nhìn chủy thủ dừng lại mấy tấc trước ngực hắn, Mộ Dung Minh Nghiên khép mắt lại ngã trên mặt đất. Ám vệ đứng bên cạnh Từ Thanh Trần vẻ mặt bình thản thong dong, cung kính bẩm báo nói: “Không có chết.” Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn thoáng qua Mộ Dung Minh Nghiên ngất đi trên mặt đất gật đầu, những người bên cạnh tiến lên đem người đưa đi chỗ khác. Võ công của Lãnh Lưu Nguyệt và Lôi Đằng Phong cũng không kém, nhưng còn xa mới có thể thành đối thủ của Nhậm Kỳ Ninh vừa mới có được danh hiệu đứng đầu đại hội võ lâm. Chỉ chốc lát sau Lôi Đằng Phong dẫn đầu bị đá bay ra ngoài, thiếu Lôi Đằng Phong, Lãnh Lưu Nguyệt đương nhiên là một cây chẳng chống vững nhà. Vốn nàng am hiểu không phải là kiếm pháp mà là khinh công và ám khí, mấy hiệp rơi vào thế hạ phong cũng bị Nhậm Kỳ Ninh ép đến khốn đốn . Bệnh thư sinh đứng một bên khẩn trương nhìn hai người giao thủ, trong lòng oán hận mình võ công không đủ không thể ra sức. Lúc này Lãnh Lưu Nguyệt ở quá gần Nhậm Kỳ Ninh, hắn muốn dùng độc trợ giúp Lãnh Lưu Nguyệt cũng không được. Sở trường của Diêm Vương các là ám sát, quang minh chính đại đối diện giao đấu thế này luôn phải ăn chút thua thiệt. Từ Thanh Trần nhìn tình hình chiến đấu trước mắt mà cau mày, vung tay lên, bốn đạo bóng đen vượt qua đem Nhậm Kỳ Ninh vây lại, Lãnh Lưu Nguyệt nhân cơ hội này thối lui ra khỏi vòng chiến. Bốn người này gia nhập, thế trận lập tức xoay chuyển. Nếu chỉ luận võ công, bọn họ so ra ai cũng kém Nhậm Kỳ Ninh, thậm chí còn kém cả Lãnh Lưu Nguyệt, nhưng khi bọn họ đồng thời xuất thủ, đều dùng những chiêu thức dứt khoát không chút hoa lệ, nhưng lại hoàn mỹ như thể đã luyện tập phối hợp cả trăm ngàn lần, nhất thời khiến Nhậm Kỳ Ninh có chút luống cuống tay chân. Lãnh Lưu Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tiện tay xóa đi vết máu bên mép khen: “Kỳ Lân của Định Vương Phủ quả nhiên danh bất hư truyền.” Trước kia Lãnh Lưu Nguyệt cũng cùng ám vệ Định Vương Phủ giao thủ, tự nhiên có thể nhìn ra được bốn người này không giống như ám vệ. Trong đầu vừa chuyển một chút đã hiểu rõ được thân phận của những người này. Từ Thanh Trần cũng rất hài lòng, Ly nhi nói không sai, có thể bắt lại một trong tứ đại cao thủ Mộc Kình Thương, muốn bắt Nhậm Kỳ Ninh đương nhiên không phải chuyện khó. Nhậm Kỳ Ninh bên này nhất thời nửa khắc đánh không xong, mọi người lại chuyển ánh mắt về phía Mộ Dung Hùng. Vài ngày trước Lãnh Lưu Nguyệt và Bệnh thư sinh cũng đã được nhìn Lăng Thiết Hàn tỷ võ cùng Mặc Tu Nghiêu, nhìn lại trước mắt ba người đánh nhau cũng không có đặc sắc như ngày đó Lăng Thiết Hàn cùng Mặc Tu Nghiêu tỷ võ. Bên kia mặc dù cũng không thấy rõ được chiêu thức lại có thể rõ ràng cảm nhận được kia kiếm khí cùng chiến ý trong đó, nhưng trước mắt ba người này động thủ không nhanh bằng, ít nhất đều có thể nhìn rõ được, chiêu thức cũng không tinh diệu, đều là chưởng chưởng hướng về điểm trọng yếu, kiếm khí tung hoành, đây hoàn toàn là đả pháp muốn lấy mạng người mà. Bản thân Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương có khúc mắc, vì vậy hai người phối hợp cũng không coi là quá ăn ý. Mộ Dung Hùng kinh nghiệm phong phú há lại nhìn không ra, tìm cái cơ hội nhảy vào chỗ trống, đầu tiên là một chưởng đánh Lăng Thiết Hàn ra ngoài, sau đó toàn tâm đối phó với Trấn Nam Vương, Trấn Nam Vương độc lập chống đỡ cùng lắm cũng được một hai trăm chiêu sẽ bại hạ mà thôi. Mộ Dung Hùng mắt lạnh nhìn Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương một ngồi xuống một đứng thẳng đều đã bị thương không nhẹ, cười lạnh một tiếng nói: “Hai vãn bối hậu sinh muốn cùng lão phụ tranh phong sao? !” Lăng Thiết Hàn mắt nhìn hắn, bọn họ đúng là bị thương không nhẹ, nhưng Mộ Dung Hùng cũng không phải không bị thương chút nào. Chỉ nhưng so với bọn họ thì không coi là nặng thôi. Mộ Dung Hùng cũng không đi quản Nhậm Kỳ Ninh bên kia, ngược lại nhìn về phía Từ Thanh Trần lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử họ Từ kia, hiện tại ngươi thấy thế nào? Ỷ có hai người này tiểu tử ngươi đã muốn diệt Mộ Dung thế gia ta sao, ngươi không khỏi quá vọng tưởng rồi.” Từ Thanh Trần cũng không gấp gáp, cười nhạt nói: “Tiền bối võ công quả là cao cường ngoài dự đoán của vãn bối. Nhưng. . . Tiền bối cảm thấy việc đã đến nước này, Mộ Dung thế gia còn có thể tồn tại hay sao? Mộ Dung thế gia có thể mạnh hơn ba nghìn kim y vệ của Trấn Nam Vương hay trăm vạn đại quân Tây Lăng đây?” Mộ Dung Hùng biến sắc nói: “Trước khi Kim Y vệ cùng trăm vạn đại quân đến được đây, các ngươi đều phải chết!” Lăng Thiết Hàn cười lạnh nói: “Không biết kẻ chết là người nào. Mộ Dung tiền bối lớn tuổi rồi nên cố mà tu sinh dưỡng tính, đi ra ngoài trộn lẫn với đám hậu bối không khỏi có chút xen vào việc của người khác đấy.” Mộ Dung Hùng ngó chừng Lăng Thiết Hàn cười không dứt, Trấn Nam Vương đứng một bên, nhìn một chút Lăng Thiết Hàn, lại nhìn một chút Từ Thanh Trần như có điều suy nghĩ. Mộ Dung Hùng ngửa mặt lên trời cười dài, phất tay nói với Từ Thanh Trần: “Lão phu cũng muốn xem một chút công tử Thanh Trần danh chấn thiên hạ làm sao tự cứu mạng nhỏ của mình đấy!” Tiến lên một bước, Mộ Dung Hùng dễ dàng tránh được Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương che ở trước người, hướng Từ Thanh Trần nhào tới. Một kích kia Từ Thanh Trần vô luận thế nào cũng khôntránh g khỏi, đừng nói Từ Thanh Trần mà ngay cả ám vệ trước mặt Từ Thanh Trần, mà bọn người Lãnh Lưu Nguyệt dưới áp lực này muốn di động thân thể một chút cũng cảm thấy khó khắn. Lăng Thiết Hàn lạnh lùng biến sắc, “Thanh Trần!” Một bóng ảnh màu trắng từ phía sau vọt lên, một đạo kiếm quang trong nháy mắt phá vỡ chân trời. Kiếm khí lạnh thấu xương như xé trời chém xuống, đám người Lãnh Lưu Nguyệt nhất thời cảm thấy trên người chợt nhẹ vội vàng phi thân lui về phía sau, Từ Thanh Trần cũng đồng thời được hai ám vệ mang theo thối lui đến chỗ xa hơn. Chỗ Từ Thanh Trần đứng lúc trước, lúc này là một bóng ảnh màu trắng cao ngất trác tuyệt, một đầu tóc trắng như tuyết, trường kiếm trong tay vẫn như trước phát ra hàn quang. “Mặc Tu Nghiêu!”