Thịnh thế đích phi

Chương 327


Tin tức Mặc gia quân chiếm lĩnh Sở kinh, không đến một tháng, đã truyền khắp đại giang nam bắc, từ quan nội đến quan ngoại, trong nháy mắt, vốn đám quyền quý của các quốc gia vẫn còn lục đục đủ kiểu với nhau, ngay lập tức liền yên tĩnh lại. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đến mười năm, dưới tình huống bị bọn họ mở to mắt nhìn từ khi bị Mặc Cảnh Kỳ áp chế đến nỗi nguyên khí gần như đại thương lúc trước, Định Vương phủ đã trở thành một con quái vật khổng lồ đủ để cạnh tranh cao thấp với bất cứ một kẻ nào hiện nay. Rất nhiều người lại càng hối hận không thôi, tại sao năm đó không lợi dụng lúc Định Vương phủ suy yếu nhất, liền mặc kệ phải trả giá lớn như thế nào mà đâm thêm mấy đao chứ, để đến bây giờ lại có nhiều một kẻ địch cường đại khó đoán.

Nhưng nhìn các tướng sĩ Mặc gia quân lấy như lang như hổ canh gác ở bên trên, vốn tất cả các phương binh mã còn rục rịch đều không tự chủ được mà thu chân bước về. Ham muốn mãnh liệt muốn diệt Mặc gia quân thì không giả, nhưng đạo lý súng bắn chim đầu đàn thì ai cũng đều biết đến. Nếu chính mình không nhịn được mà ra tay liều mạng ngươi chết ta sống với Định Vương phủ, thì chắc chắn nhặt được tiện nghi, ngược lại sẽ là người khác.

Vào lúc người thống trị của các quốc gia đều có tâm tư tính toán riêng, thì ngược lại, tại Định Vương phủ trong Ly thành lại là một trận hỗn loạn.

Trong chủ viện luôn yên tĩnh mọi ngày lại là một trận ồn ào. Trong khách sảnh, mấy người hoặc ngồi hoặc đứng đều lo lắng đứng ngồi không yên, trong đình viện bên ngoài sân cũng có rất nhiều người đang cùng lo lắng đứng đợi. Nếu là người ở tại Định Vương phủ lâu dài, thì tất nhiên sẽ nhớ rõ cảnh tượng như vậy cũng đã diễn ra một lần vào bảy năm trước. Đúng vậy, bây giờ đúng là lúc thành viên mới của Định Vương phủ sắp ra đời.

Trong khách sảnh, Mặc Tu Nghiêu mang theo vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên chủ vị. Nhưng nếu nhìn cẩn thận thì sẽ phát hiện cả người hắn đã cứng ngắc không nhúc nhích được từ lâu, nếu không cực lực nhẫn nại, thì nói không chừng cũng đã xông vào trong phòng rồi. Tuy lúc sinh Mặc Tiểu Bảo vào mấy năm trước cũng đã trải qua một lần rồi, nhưng cũng chính bởi vì đã trải qua tất cả, nên mới càng cảm thấy đáng sợ hơn. Huống chi, lúc trước, khi Mặc Tiểu Bảo thì chỉ có một đứa, nhưng lúc này lại có đến hai đứa. Trong khách sảnh, tất cả mọi người đều cùng chung chí hướng cách xa Mặc Tu Nghiêu một chút, mà ngay cả Mặc Tiểu Bảo luôn thích nghịch ngợm gây sự khiến cho cha của bé không thoải mái đủ kiểu cũng vô cùng thức thời mà cách xa Mặc Tu Nghiêu, đi đến dựa vào trong lòng Thanh Vân tiên sinh.

Diệp Ly cũng không phải người thích bị đau đớn thì liền kêu to, cho nên, lúc nàng sinh con, ngược lại, người ở bên ngoài không nghe thấy khủng bố như các sản phụ khác. Tần Tranh ngồi ở bên ngoài không khỏi nhớ tới lúc mình sinh Từ Tri Duệ, nghe nói, tiếng kêu thảm thiết đó lớn đến nỗi toàn bộ Từ phủ đều có thể nghe thấy được. Huống chi, còn dọa Từ Thanh Trạch vẫn luôn lạnh lùng nghiêm túc xưa nay đến nỗi vừa nghe thấy tiếng khóc chào đời của con liền hôn mê bất tỉnh. Bây giờ so sánh với tình huống của Diệp Ly, ngay lập tức, liền cảm thấy mình quá mất mặt.

Mặc Tiểu Bảo mở to mắt tha thiết ngóng trông nhìn căn phòng thỉnh thoảng có nha đầu bưng nước ra ra vào vào, hơi lo lắng rúc vào lòng Thanh Vân tiên sinh, đôi mắt đen láy tràn đầy sợ hãi. Thanh Vân tiên sinh yêu thương vỗ vỗ cháu nhỏ, nói khẽ: “Thần nhi đừng sợ, mẹ con không có chuyện gì. Thần nhi có muốn đi ra ngoài chơi với Tri Duệ không, chờ con trở về, thì các em của con sẽ đi ra.” Mặc Tiểu Bảo lắc đầu, nói: “Không ạ, Thần nhi muốn chờ các em sinh ra. Ông cố ơi, lúc mẹ sinh Thần nhi cũng rất đau sao?” Thanh Vân tiên sinh cười nói: “Đúng vậy, mỗi người mẹ, khi sinh con, cũng đều rất đau. Cho nên, sau này, Thần nhi phải thật hiếu thảo với mẹ. Nhớ chưa?”

Mặc Tiểu Bảo gật đầu lia lịa, nói: “Thần nhi nhớ ạ, Thần nhi nhất định sẽ thật hiếu thảo với mẹ. Thần nhi yêu mẹ nhất.”

“Cháu ngoan.”

Trong đình viện ngoài cửa cũng có không ít người. Không chỉ có người của Định Vương phủ, mà còn có những người như Hoa Thiên Hương, Hàn Minh Tích. Phòng khách quá nhỏ không có đủ chỗ, nên bọn họ chỉ phải lo lắng đứng đợi trong đình viện này.

Trong phòng ngủ, Diệp Ly nằm trên giường kiên nhẫn chịu đựng từng cơn từng cơn đau đớn, sắc mặt hơi trắng bệch. Từ nhị phu nhân lo lắng đứng bên cạnh nhìn bà đỡ bận rộn, chỉ phải cầm chặt một tay của Diệp Ly, nói: “Ly nhi, đừng sợ. Đau thì cứ kêu ra.” Diệp Ly cố nặn một nụ cười với Từ nhị phu nhân, lần sinh này thật sự còn đau đớn hơn Mặc Tiểu Bảo. Một cơn đau đớn kịch liệt kéo đến, rốt cuộc Diệp Ly không nhịn nổi nữa liền ngâm ra tiếng.

Từ nhị phu nhân đứng bên cạnh vừa lau mồ hôi trên trán nàng, vừa nói: “Sao rồi? Còn bao lâu nữa mới có thể sinh?”



Bà đỡ nói hơi khó xử: “Chỉ sợ còn phải đợi một lát, vị trí của Tiểu Thế tử hơi lệch, phải chỉnh vị trí thai ngay ngắn lại mới được.” Sắc mặt Từ nhị phu nhân trầm xuống, bà cũng đã sinh hai đứa con, nên tất nhiên biết rõ vị trí thai bị lệch thì sẽ rất rắc rối, “Vậy thì nhanh một chút đi. Thân phận của Vương phi, thì các ngươi đều biết, đừng để xảy ra vấn đề gì!”

Bà đỡ liên tục gật đầu, nói: “Phu nhân yên tâm, tình huống của Vương phi không nghiêm trọng lắm, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Chỉ là, Vương phi phải chịu đau một chút.” Diệp Ly cũng nghe được lời nói của bọn họ, khẽ gật đầu, nói: “Không sao, ngươi cứ làm đi.” Lúc này, bà đỡ mới tiến lên, bắt đầu xoa bóp để vị trí thai nằm ngay ngắn lại, Từ nhị phu nhân nắm tay Diệp Ly, thấp giọng an ủi cháu gái, “Đừng sợ, Ly nhi. . . Thả lỏng. Khi mợ sinh Tam ca của cháu, vị trí thai cũng bị lệch, đừng lo lắng.”

Diệp Ly khẽ gật đầu, cố gắng chịu đựng từng cơn đau đớn.

Vẫn luôn chờ đợi từ ban ngày thẳng đến buổi tối, trong phòng ngủ, ngoại trừ thỉnh thoảng vang lên tiếng ngâm đau đớn của Diệp Ly, thì vẫn không thể nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Rốt cuộc Mặc Tu Nghiêu vẫn luôn ngồi trên chủ vị không chịu đựng được nữa, liền đứng dậy đi vào trong phòng. Thanh Vân tiên sinh vội vàng cất tiếng kêu lên: “Đứng lại!” Mặc Tu Nghiêu dừng một chút, nhưng vẫn nhấc chân tiếp tục đi về phía trước. Thanh Vân tiên sinh trầm giọng nói: “Nếu con muốn tốt cho Ly nhi thì đừng vào! Con mà đi vào, bà đỡ ở bên trong còn dám làm gì sao?” Lời này thật sự không nói quá, khí áp trên người Mặc Tu Nghiêu lúc này, đừng nói là những bà đỡ kia, ngay cả những người ngồi trong phòng khách cũng có chút không chịu nổi. Tần Tranh đã dắt Mặc Tiểu Bảo ra ngoài cửa ngồi chờ từ lâu. Chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu mà đi vào, ngược lại những bà đỡ kia lại càng bối rối thêm, chuyện trong lúc bối rối mà phạm sai lầm cũng từng gặp được không ít.

Hơi lạnh trên người Mặc Tu Nghiêu càng không ngừng tỏa ra bên ngoài, quay đầu lại nhìn Thanh Vân tiên sinh, qua một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải quay người ngồi về chỗ cũ. Nhưng ánh mắt sắc bén kia lại khiến cho người ta không có chút hoài nghi nào rằng, hắn ta muốn hất một chưởng đẩy tung cánh cửa phòng đang đóng chặt kia ra.

Mọi người chờ đợi đến sáng sớm mới rốt cuộc nghe thấy tiếng trẻ con khóc đầu tiên vang lên trong phòng.

Vốn đang ngưng trọng lo lắng, mọi người liền giống như giật mình tỉnh lại trong nháy mắt, cùng vội vàng đứng dậy. Mặc Tiểu Bảo cũng chạy từ bên ngoài vào, “Muội muội, con nghe thấy tiếng của muội muội!” Nói xong cũng chảy thẳng đến cửa phòng, có điều, cửa phòng sinh vẫn bị đóng chặt, Mặc Tiểu Bảo cũng không đi, mà liền tha thiết mong chờ canh giữ ở cửa. Lại qua một lúc lâu nữa, một tiếng khóc nữa liền vang lên, rốt cuộc mọi người liền nhẹ nhàng thở ra hoàn toàn. Không bao lâu sau, Từ phu nhân và một bà đỡ đi ra, một người ôm một đứa bé, cười nói: “Một trai một gái, mẹ con đều bình an.”

Đưa đứa bé đến trước mặt Thanh Vân tiên sinh, hai đứa bé đỏ hồng đầy nếp nhăn như hai con khỉ con lại khiến cho Thanh Vân tiên sinh nhìn thấy hết sức vui mừng, “Tốt, hai đứa bé thật đáng yêu. Ly nhi sao rồi?” Từ nhị phu nhân cười nói: “Mệt mỏi suốt một ngày một đêm, đã ngủ rồi ạ. Cha nhìn xem, đây là chị, còn đây là em.” Thanh Vân tiên sinh vui mừng, gật đầu nói: “Trai gái hợp lại đúng là thành một chữ tốt, rất tốt, rất tốt…”

Mặc Tiểu Bảo kéo vạt áo của Từ nhị phu nhân nhiều lần không buông, “Bà mợ ơi, bà mợ ơi, Thần nhi muốn xem các em.”

Mọi người không khỏi cười to, đợi đến khi Từ nhị phu nhân quay đầu muốn giao hai đứa bé cho Mặc Tu Nghiêu nhìn xem, thì ở đây làm gì còn bóng dáng của Mặc Tu Nghiêu nữa?

Em bé đã được sinh ra bình an rồi, nên mọi người cũng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đã ở đây chờ suốt một ngày một đêm, mọi người đều mệt mỏi không thôi. Đặc biệt là Thanh Vân tiên sinh đã tám mươi tuổi lại càng mệt đến không chịu nổi, thấy Diệp Ly và các cháu đều bình an, thì Từ Hồng Vũ liền vội vàng kêu Tần Tranh và Từ Thanh Trạch đỡ Thanh Vân tiên sinh về nghỉ ngơi. Những người khác cũng đều vội vàng giải tán đi về nghỉ ngơi. Chỉ có Từ nhị phu nhân còn phải hao phí chút tinh lực chăm sóc hai đứa bé với bà đỡ.


Diệp Ly tỉnh thức sau giấc ngủ say, trong phòng đã thắp nến, bên ngoài đã tối đen từ lâu. Theo quán tính vươn tay vuốt bụng lại phát hiện vốn cái bụng tròn vo ở cùng nàng suốt mấy tháng nay đã bằng phẳng, cả người cũng giống như bị người ta đánh một trận cũng đau nhức không thôi. Giật giật thân thể, khóe mắt liền liếc thấy một mái tóc bạc đang xõa tung ở bên gường. Chỉ thấy Mặc Tu Nghiêu đang dựa vào bên giường, nắm một tay của nàng ngủ say.

Diệp Ly khẽ động, rất nhanh, Mặc Tu Nghiêu liền mở mắt, nhìn thấy Diệp Ly đang mở to mắt nhìn mình, ngay lập tức, trong đôi mắt còn mang theo chút buồn ngủ liền hiện lên một tia mừng như điên, “A Ly, nàng đã tỉnh…” Diệp Ly gật gật đầu, vươn tay vuốt lại mái tóc dài hơi rối của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi? Con đâu?”

Mặc Tu Nghiêu nhìn bên ngoài, rồi nói: “Đã canh năm rồi, nàng đã ngủ gần một ngày một đêm rồi. Con…” Đáy mắt Mặc Tu Nghiêu có một tia mờ mịt chớp lên, hắn còn chưa thấy con đâu.

“Người đâu!”

Đám người Thanh Sương vẫn luôn canh giữ bên ngoài vừa nghe tiếng liền vội vàng đi vào, “Vương gia, Vương phi tỉnh sao?” Thấy Diệp Ly đã tỉnh lại, Thanh Sương cũng vui mừng vô cùng, “Nô tỳ liền sai người bưng cháo nóng đã chuẩn bị cho Vương phi tới.” Mặc Tu Nghiêu gọi nàng ấy lại, hỏi: “Mấy đứa bé đâu?”

Thanh Sương cười nói: “Tiểu công tử và Tiểu Quận chúa đang ngủ ở phòng ngoài, nô tỳ kêu ma ma ôm vào.” Nói xong, Thanh Sương phúc phúc thân, rồi vội vội vàng vàng xoay người đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, Lâm ma ma và Ngụy ma ma đi vào, trong tay mỗi người còn ôm một cái bọc nhỏ. Cẩn thận đặt hai cái bọc nhỏ xuống giường cạnh bên người Diệp Ly, cười nói: “Vương phi nhìn xem, Tiểu Thế tử và Tiểu Quận chúa thật đáng yêu.” Diệp Ly cúi đầu nhìn, tuy đã biết trước đứa bé vừa mới sinh ra sẽ như thế nào, nhưng vẫn không nhịn được mà 囧. Lấy nhãn lực của nàng, thật sự không nhìn ra hai đứa bé đầy nếp nhăn, hồng hồng đỏ đỏ như con khỉ con trước mặt có chỗ nào đáng yêu. Có điều, đến cùng thì cũng là do chính mình sinh ra, nên nhìn hai đứa con đang nhắm mắt ngủ ngon, trong lòng Diệp Ly chỉ cảm thấy mềm như bông.

Bàn tay cẩn thận trìu mến vuốt nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng của tiểu bảo bảo, Diệp Ly không nhịn được mà cười một tiếng.

Lâm ma ma nói: “Vương phi, tã lót màu đỏ này chính là Tiểu Quận chúa, màu vàng chính là Tiểu Thế tử. Tiểu Quận chúa thật sự giống Vương phi khi còn bé như đúc.”

Khóe miệng Diệp Ly kéo kéo, dù sao nàng không nhìn ra cái bánh bao nhỏ này giống mình chỗ nào, mỉm cười nhìn về phía Mặc Tu Nghiêu, hỏi: “Tu Nghiêu, chàng nhìn xem.” Vốn Mặc Tu Nghiêu cũng không cảm thấy hứng thú gì với hai cái bánh bao nhỏ này, nhưng nghe thấy lời Lâm ma ma nói mới tò mò nhìn sang, nhìn một hồi lâu, lại nhìn gương mặt của Diệp Ly, mới gật đầu, nói: “Đúng là rất giống, sau này, Tiểu Quận chúa của Bản vương nhất định sẽ xinh đẹp giống như A Ly vậy.” Cho nên, kỳ thật, vị này cũng không nhìn ra, có điều, đó cũng là một nguyện vọng tốt đẹp.

Diệp Ly đã ngủ một ngày một đêm, nên lúc này tỉnh lại lại hơi đói bụng. Ăn hết một chén cháo thịt được nấu kỹ do Thanh Sương bưng tới xong, mới kêu Mặc Tu Nghiêu đi nghỉ ngơi. Từ khi Diệp Ly bắt đầu trở dạ từ hai ngày trước, thì Mặc Tu Nghiêu vẫn chưa từng được nghỉ ngơi thật tốt, lúc này, tận mắt nhìn thấy Diệp Ly thật sự bình an vô sự, thì mới nhẹ nhàng thở ra. Đợi đến khi Diệp Ly ăn cháo xong, thì liền đứng dậy đi nghỉ ngơi.


Ngược lại, Diệp Ly đã ngủ quá nhiều, nên lúc này cũng không ngủ được nữa. Vì vậy, liền nhìn xem hai cái bánh bao nhỏ còn chưa mở mắt đang nằm trên giường mình. Nhìn hai Bảo Bảo còn nhắm mắt nằm ngáy o..o…, tình cảm trìu mến tràn đầy ở trong lòng cũng không khỏi chảy ra, cúi người xuống hôn một cái lên hai khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn này.

Trời vừa mới sáng, Mặc Tiểu Bảo nhận được tin tức Diệp Ly đã tỉnh lại liền chạy vội tới, cũng không cho người thông báo liền chạy thẳng vào trong phòng ngủ. Diệp Ly ngẩng đầu liền nhìn thấy bé đang đứng ở phòng ngoài đưa cái đầu nhỏ vào trong thăm dò, không khỏi cười nói: “Nhìn gì đó? Còn không vào?”

“Phụ vương không ở đây sao ạ?” Đôi mắt Mặc Tiểu Bảo chuyển một vòng đánh giá một vòng trong phòng, dường như xác định Mặc Tu Nghiêu thật sự không có ở đây mới yên tâm đi vào. Chạy chậm đến trước mặt Diệp Ly, nhìn hai đứa bé đang nằm song song trên giường, “Mẹ, mẹ có sao không ạ?” Diệp Ly mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của con trai, cười nói: “Mẹ không sao, đến xem muội muội và đệ đệ.”

Mặc Tiểu Bảo leo lên giường, ngồi trên giường nhìn hai cái bánh bao nhỏ, duỗi bàn tay nhỏ bé ra chọc chọc đầy hiếu kỳ, hỏi: “Sao muội muội và đệ đệ lại có nhiều nếp nhăn như con khỉ con vậy? Thật xấu!”

Diệp Ly vội vàng bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn của con trai, cười nói: “Qua mấy ngày nữa sẽ biến thành đứa bé trắng trắng mập mập thôi, khi Tiểu Bảo vừa mới sinh cũng như vậy đó.”

“Cái gì?” Mặc Tiểu Bảo nghi hoặc, hơn nữa, trong đó còn một điểm ghét bỏ và không tin. Sao bé lại có thể xấu xí và có nhiều nếp nhăn như vậy? Rõ ràng bà mợ đã nói, bé vừa mới sinh đã là một tiểu bảo bối trắng trắng mập mập mà. Có điều. . . Nhìn nhìn lại đệ đệ và muội muội đang ngủ rất ngoan ngoãn, kỳ thật cũng không phải xấu như vậy. Trong lòng Mặc Tiểu Bảo gật đầu liên tục, cho dù đệ đệ và muội muội hơi xấu, thì bé vẫn sẽ yêu thương các em, đối xử với các em thật tốt, còn tốt hơn cả Lãnh tiểu ngốc và Từ Tri Duệ nữa!

“Đang nghĩ gì vậy?” Nhìn bộ dáng suy nghĩ sâu xa rồi lại tự mình gật đầu, tự mình lắc đầu của Mặc Tiểu Bảo, Diệp Ly vươn tay vuốt vuốt cái đầu nhỏ của con trai.

Mặc Tiểu Bảo cười nói: “Mẹ, Tiểu Bảo yêu thương đệ đệ và muội muội.”

Diệp Ly lại cười nói: “Mẹ biết Tiểu Bảo là một người anh tốt.”

Lần trước, khi Diệp Ly sinh Mặc Tiểu Bảo thì cũng không có nằm đủ một tháng ở cữ như những người bình thường, kiếp trước, rất nhiều cô gái vừa sinh con được một tuần đã chạy khắp nơi cũng không hiếm thấy, còn người phương Tây thì lại càng không có chuyện ở cữ này. Nên tất nhiên, Diệp Ly cũng không có kiên nhẫn ngồi đủ một tháng ở cữ, còn chưa nói tới mấy chuyện không được phép làm trong lúc ở cữ. Nhưng dù là như thế, thì Diệp Ly vẫn bị Từ nhị phu nhân và hai vị ma ma bắt nằm ở trên giường đủ nửa tháng thì mới cho phép được hoạt động tự do.

Cuối tháng năm, Định Vương phủ phát thiệp mời cho quyền quý và danh sĩ các nước xung quanh, mời tham gia chỉnh thọ tám mươi của Thanh Vân tiên sinh vào cuối tháng sáu. Đồng thời đến với thiệp mời còn có một tin tức khác nữa, vào tháng năm, Định Vương phi đã hạ một đôi song sinh, một trai một gái, Định Vương phủ lại có thêm tân đinh. Vốn tin tức Diệp Ly mang thai cũng chỉ truyền lưu trong vòng các tướng lãnh dưới trướng Định Vương phủ thôi, chứ không tuyên bố ra bên ngoài. Tuy người bên ngoài đều hơi kỳ quái vì sao Vương phi luôn cùng ra cùng vào với Định Vương lại không tham gia cuộc chiến ở Sở kinh lần này, nhưng rất nhiều người cũng chỉ cho rằng Vương phi phải ở lại để tọa trấn Tây Bắc thôi, mà không có suy nghĩ gì khác cả. Bây giờ tin tức vừa truyền ra, lại càng khiến cho người ta vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ với Định Vương. Vừa mới có được hai tòa Hoàng thành của Tây Lăng và Đại Sở, bây giờ, Vương phi lại sinh hạ một đôi long phượng thai, trên trời thật sự thiên vị, đem hết tất cả vận khí tốt đều tặng cho một mình Mặc Tu Nghiêu.

Mà trong những người nghe được tin tức này, tức giận nhất không ai khác ngoài Mặc Cảnh Lê và Nhậm Kỳ Ninh.

Mặc Cảnh Lê thì đương nhiên không cần phải nói, trời sinh đã luôn đối nghịch với Mặc Tu Nghiêu, bây giờ, người ta đã có trai có gái, trở thành đôi vợ chồng tình thâm. Nhưng chính mình lại ngay cả con trai độc nhất ở phương nào cũng không tìm thấy được, thì sao Mặc Cảnh Lê có thể không tức giận chứ? Trong cơn tức giận khó thở, đương nhiên không tránh được sẽ nhớ lại thâm cừu đại hận với Mặc Cảnh Kỳ, nên lại lôi Tiểu Hoàng đế mới bảy tám tuổi ra hành hạ một trận. Vốn Tiểu Hoàng đế đã nhát gan, yếu ớt, liền bị dọa đến nỗi khóc lên, bị bệnh gần như không dậy nổi thì lại càng không cần phải nói.



Mà so với Mặc Cảnh Lê, thì Nhậm Kỳ Ninh lại càng đau buồn và phẫn nộ hơn. Con trai, con gái, vợ cả, mỹ thiếp của mình đều bị Mặc Tu Nghiêu giết sạch hết. Cách giết như vậy có thể nói cũng không khác gì diệt môn. Đã vậy, còn châm ngòi tranh đấu giữa các phe phái vốn đã không hài hòa gì trong nội bộ Bắc Cảnh. Thì sao có thể không khiến cho Nhậm Kỳ Ninh hận Mặc Tu Nghiêu đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn tấm thiệp mời màu đỏ thêu Tường Vân màu vàng kim kia, Nhậm Kỳ Ninh đau buồn và phẫn nộ đến nỗi suýt nữa liền phun ra một ngụm máu.

“Mặc Tu Nghiêu! Mặc Tu Nghiêu!” Trong thư phòng, nhìn gương mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi của Nhậm Kỳ Ninh, một đám tâm phúc cũng bị dọa đến không dám nói tiếp nữa. Hơn nửa ngày, thấy Nhậm Kỳ Ninh dần dần bình tĩnh trở lại, mới có người tiến lên hỏi một cách cẩn thận: “Công tử, thiệp mời này. . . Chúng ta có đi không?”

Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh, nắm thiệp mời trong tay thật chặt như đang nắm chính bản thân Mặc Tu Nghiêu, “Đi, tại sao lại không đi? Không chỉ Bản vương sẽ đến, mà cả Bắc Nhung, Nam Chiếu, Tây Lăng đều sẽ đến. Chúng ta không đi, chẳng phải sẽ khiến cho người ta xem thường sao?” Phụ tá cả kinh, hỏi một cách lo lắng: “Chẳng lẽ, lần này, Mặc Tu Nghiêu lại tổ chức Hồng Môn Yến sao?”

Nhậm Kỳ Ninh liếc cấp dưới, “Hừ” khẽ một tiếng, rồi nói: “Hồng Môn Yến, Mặc Tu Nghiêu hắn ta có bản lãnh lớn đến đâu thì cũng không có năng lực mời nhiều người như vậy đến Ly thành để giết hết. Cũng chỉ là muốn thăm dò suy nghĩ của những người cầm quyền của các quốc gia mà thôi, đúng lúc, Bản vương cũng muốn gặp Gia Luật Dã và Lôi Chấn Đình.”

Nghe hắn ta nói như thế, mọi người mới nhẹ nhàng thở ra. Nhưng rất nhanh, lại có người nêu lên một vấn đề, “Nếu công tử muốn đích thân đi, thì chỉ sợ còn phải mang theo một vị phu nhân mới được. Nhưng bây giờ…” Quân chủ của một quốc gia đi sứ ngoại bang, nếu bên người không có nữ quyến đi theo làm bạn thì đúng là cũng có một chút không ổn. Huống chi, có một vài nơi, tác dụng của nữ quyến lại có không có cách nào thay thế được. Đặc biệt là trong trường hợp Định Vương phủ có một vị Định Vương phi đang nắm giữ thực quyền, nên tất nhiên khách quý đến tham gia thọ yến của các quốc gia đều mang theo nữ quyến. Nhưng bây giờ, vấn đề là, nữ quyến trong Vương thất Bắc Cảnh đều bị người giết sạch hết, không còn một người. Mà chuyện khiến cho Nhậm Kỳ Ninh đau đầu hiện nay cũng chính là chuyện hậu cung.

Trước kia, sau khi Nhậm Kỳ Ninh cưới công chúa của bộ lạc Bắc Cảnh làm vợ cả, thì lại nạp mấy thứ phi. Trong đó, phần lớn đều là cô gái Trung Nguyên, điều này tất nhiên phù hợp với tâm tư của những thần tử Trung Nguyên bên người Nhậm Kỳ Ninh này. Dù sao bọn họ vẫn luôn luôn tự nhận là người Trung Nguyên chính thống, tuy bây giờ bất đắc dĩ phải mượn lực lượng của Bắc Cảnh để phục quốc, nhưng vẫn rất hy vọng sau khi phục quốc, thì Hoàng đế đời sau sẽ có huyết thống Trung Nguyên thuần khiết. Cho nên, sau khi Vương hậu, đích tử và đích nữ bị giết, trong lòng của những người Trung Nguyên này đều không thể phủ nhận rằng vẫn có mấy phần âm thầm cao hứng. Nhưng sau đó, khi mấy vị Vương tử, công chúa do các thứ phi Trung Nguyên sinh ra cũng đều chết, thì lúc mọi người mới phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.

Mà bây giờ, quốc không thể một ngày không có vua, tất nhiên, hậu cung cũng không thể một ngày không có chủ. Nhưng khi Nhậm Kỳ Ninh đưa ra vấn đề rốt cuộc nên lập cô gái Trung Nguyên hay cô gái Bắc Cảnh làm hậu, thì hai bên lại kiên trì không thôi. Vốn là, nếu thế lực của các thần tử Trung Nguyên ở vào lúc yếu kém, thì đương nhiên là dễ nói rồi, nhưng hiện tại, sau khi Bắc Cảnh chiếm được một vùng lãnh thổ rộng lớn của Đại Sở, thì trong quân Bắc Cảnh cũng nhanh chóng có thêm rất nhiều người Đại Sở nhập ngũ. Từ đó, rất nhanh, tình huống trong quân đều là người Bắc Cảnh trước kia liền bị đánh ngã, thần tử Trung Nguyên cũng dần dần có tư bản để khiêu chiến. Vì vậy, vẫn đề rốt cuộc là lập cô gái Bắc Cảnh hay cô gái lấy Trung Nguyên, đã tranh chấp không dưới nửa tháng rồi. Hai bên nhân mã lại càng trở thành tình trạng vừa thấy mặt đã liếc mắt đưa đao, châm chọc khiêu khích, chỉ còn kém trực tiếp nhào tới đánh một trận thôi.

Trong lòng Nhậm Kỳ Ninh thì đương nhiên thiên hướng về bên người Trung Nguyên, so với cô gái Bắc Cảnh hơi có vẻ thẳng thắn, thô lỗ, thì với tư cách là nam tử, đương nhiên hắn cũng càng thích cô gái dịu dàng, nhàn thục của thế gia Trung Nguyên hơn. Nhưng người Bắc Cảnh cũng không phải thật sự đều là ngu ngốc, bản thân Nhậm Kỳ Ninh đã là người Trung Nguyên, nếu lại còn để cho hắn ta lấy một người Trung Nguyên làm Vương hậu, vậy thì sau này, Bắc Cảnh này sẽ trực tiếp sửa thành quốc hiệu Trung Nguyên sao? Sau này, còn có chỗ cho các bộ tộc Bắc Cảnh bọn họ sống yên ổn sao? Nên tất nhiên là muốn kiên quyết phản đối rồi.

Nghĩ tới chuyện này, Nhậm Kỳ Ninh liền đặc biệt đau đầu. Vốn là, nếu lần này đoạt được Sở kinh một cách thuận lợi, thì đương nhiên, hắn có thể mượn danh xưng con mồ côi của hoàng thất Tiền triều để khôi phục lại chính thống, những người Bắc Cảnh này cũng sẽ không còn quan trọng như vậy nữa. Chỉ tiếc, bởi vì Mặc Tu Nghiêu cản trở mà lại bị thất bại trong gang tấc. Sau này, tất nhiên, hắn vẫn không tránh được phải dựa vào những Bắc Cảnh này, trong thời gian ngắn muốn bỏ qua hoặc chèn ép bọn họ thì đều không có khả năng. Không chỉ không thể làm gì, mà còn phải càng ưu đãi bọn họ hơn mới được. Vung tay lên cắt đứt tiếng nghị luận ồn ào của mọi người, Nhậm Kỳ Ninh trầm giọng nói: “Trở về tuyên bố quyết định của Bản vương. Sắc phong Hách Lan của bộ tộc Tháp Cát làm hậu.”

“Công tử!” Mọi người cùng kêu lên, một người trong đó tiến lên phía trước nói: “Công tử, quận chúa Hách Lan kia điêu ngoa tùy hứng, sao có thể là Hoàng hậu của một nước.”

Nhậm Kỳ Ninh nói một cách không kiên nhẫn: “Bằng không thì ngươi còn có thể tìm được người càng thích hợp hơn ở Bắc Cảnh sao? Điêu ngoa tùy hứng. . . Cũng có chỗ tốt của điêu ngoa tùy hứng. Ít nhất không có nhiều tâm nhãn như vậy, tránh cho lại khiến người ta phiền.” Vợ trước của hắn, vị công chúa Bắc Cảnh kia có tâm nhãn, thủ đoạn không thể ít hơn nam tử. Bắc Cảnh không có nhiều hạn chế với nữ giới như Trung Nguyên, vốn công chúa Bắc Cảnh kia là được xem như người thừa kế để bồi dưỡng, chỉ tiếc lại vừa thấy Nhậm Kỳ Ninh đã yêu, cam nguyện làm một Vương hậu trong hậu cung mà không phải tộc trưởng uy phong hiển hách của bộ lạc cường đại nhất Bắc Cảnh. Nhưng ngay cả như vậy, thì cũng đã kiềm chế Nhậm Kỳ Ninh ở rất nhiều chỗ đến nỗi đã khiến cho Nhậm Kỳ Ninh không còn kiên nhẫn được nữa từ lâu. Nếu không phải Mặc Tu Nghiêu ra tay quá độc ác, thì chỉ sợ, lần này, Nhậm Kỳ Ninh thật đúng là muốn cảm tạ hắn ta thật nhiều.

“Mặt khác, sắc phong trưởng nữ của nhà Vương đại nhân, con gái thứ ba của nhà Chương đại nhân gia làm phi.”

Như vậy, mọi người cũng đã hài lòng rồi. Luận cung đấu, cô gái Bắc Cảnh chỉ biết la lối khóc lóc om sòm, sao có thể là đối thủ của cô gái của thế gia Trung Nguyên được chứ?






back top