Thịnh thế đích phi

Chương 334: Diệp Nguyệt


Trấn an Diệp Oánh xong, Mặc Cảnh Lê mới quay người đi ra ngoài một mình đi đến thư phòng. Ngồi trong thư phòng, Mặc Cảnh Lê nhíu mày suy tư về kết quả của buổi nói chuyện với Diệp Nguyệt ở Diệp gia lúc trước. Kỳ thật, vô luận nhìn từ phương diện nào, vì một người mà đắc tội Mặc Tu Nghiêu ngay tại trong Ly thành thì đều là một quyết định cực kỳ không sáng suốt. Đương nhiên, cho tới bây giờ, Mặc Cảnh Lê cũng không phải người vì sắc dục mà đầu óc choáng váng. Nhưng trong tay Diệp Nguyệt lại có điều kiện khiến cho người ta không thể không đồng ý.

Lấy một bình sứ nhỏ màu xanh biếc ra khỏi tay áo, trong mắt Mặc Cảnh Lê ẩn ẩn hiện lên mấy phần nóng bỏng.

Mang Diệp Nguyệt về Tây Nam, nếu thuận lợi, thì hắn tuyệt đối có thể nhận được lợi ích lớn hơn gấp mười, thậm chí là gấp trăm lần.

Kỳ thật tính ra, năm đó, Mặc Cảnh Lê cũng có thể xem như đã cứu Diệp Ly một mạng. Vốn ý của Thái Hậu lúc trước là muốn giết Diệp Ly, Diệp Nguyệt bị Thái Hậu ép buộc đến không thể không làm. Mà khi đó Mặc Cảnh Lê lại không muốn giết Diệp Ly, cho nên hắn đã phái người chặn ngang một cước sau khi kế hoạch của Diệp Nguyệt được thực thi mang Diệp Ly ra khỏi nội cung. Nếu không phải như vậy, thì nói không chừng năm đó Diệp Ly đã thật sự bị Diệp Nguyệt giết rồi. Sau khi mang Diệp Ly đi, Mặc Cảnh Lê cũng không để ý tới Diệp Nguyệt, một phi tử của hoàng huynh hắn, một quân cờ trong tay mẫu hậu, không đáng để hắn hao tâm tổn trí. Cho nên sau khi Diệp Nguyệt bị lửa thiêu chết thì hắn cũng chỉ cho rằng đã bị mẫu hậu giết diệt khẩu rồi. Nhưng lại không nghĩ rằng, Diệp Nguyệt chẳng những không chết, mà thậm chí còn tránh thoát được Thái Hậu, hoàng cung, thậm chí là ánh mắt của Định Vương phủ, sống bình an nhiều năm như vậy, thậm chí còn đến Ly thành, dưới mí mắt của Mặc Tu Nghiêu.

Không thể nghi ngờ, so với Diệp Oánh không có dung mạo, thì Diệp Nguyệt mới thật sự là người thông minh. Nếu so với đám nữ nhân kia trong hậu cung của hoàng huynh hắn, thì Diệp Nguyệt cũng là một trong số những người thông minh nhất. Chỉ cần có thể mang Diệp Nguyệt về Giang Nam, như vậy. . . Thái hậu luôn khiến cho hắn phiền não cũng sẽ không còn trở thành đã ngáng đường của hắn nữa.

Thái Hậu sống ở trong cung mấy chục năm, cho dù là Mặc Cảnh Kỳ khi còn tại thế thì cũng bị bà ta xiết khuỷu tay khắp nơi, huống chi là Mặc Cảnh Lê mới cầm quyền còn chưa lâu bằng Mặc Cảnh Kỳ. Vốn sau khi đã trải qua áp chế nhiều năm như vậy và một kích trước khi chết của Mặc Cảnh Kỳ, thì có lẽ thế lực của Thái Hậu đã lung lay sắp đổ rồi. Nhưng ai biết sau khi Mặc Cảnh Lê lên nắm quyền, thì Thái Hậu lại giống như được thần trợ giúp vậy, lại đứng vững gót chân ở trong triều một lần nữa. Mặc Cảnh Lê biết rõ chắc chắn sau lưng chuyện này có bóng dáng người ngoài nhúng tay vào, thậm chí hắn cũng biết là ai, nhưng lại bất lực. Hắn có thể chèn ép thế lực của Thái Hậu, nhưng lại vẫn không thể liều mạng lưỡng bại câu thương với bà ta để cho người khác được lợi.

Mặc Cảnh Lê hiểu rõ ràng thủ đoạn và sự nhẫn tâm của chính mẫu hậu mình hơn bất kỳ kẻ nào, hắn cũng càng biết rõ trong lòng Thái hậu, tên tiểu quỷ bảy tám tuổi Mặc Túc Vân kia làm Hoàng đế càng làm cho Thái hậu thoả mãn hơn đứa con trai là hắn. Thậm chí từ sau chuyện tuẫn táng của Thái hậu không giải quyết được gì, trong lòng Mặc Cảnh Lê thường xuyên hoài nghi có phải Thái hậu vẫn vẫn luôn nghĩ biện pháp để phế mình bất cứ lúc nào không?

Nhưng khi đã có Diệp Nguyệt thì liền khác, trong tay Diệp Nguyệt nắm giữ một vài nhược điểm của Thái hậu, chỉ cần vận dụng tốt, thì thậm chí có thể hốt gọn hết một mẻ thế lực của Thái hậu. Diệp Nguyệt rất thông minh, nàng ta bị Thái Hậu uy hiếp lợi dụng, đồng thời cũng âm thầm thu gom những chuyện riêng tư của Thái Hậu. Thậm chí nếu Diệp Nguyệt không buộc phải rời đi quá sớm, thì Mặc Cảnh Lê cũng sẽ tin tưởng Diệp Nguyệt tuyệt đối có biện pháp moi ra tung tích con trai của hắn từ trong miệng Mặc Cảnh Kỳ. Chỉ tiếc, so với Diệp Ly, vận khí của Diệp Nguyệt thật sự quá kém. Khi Mặc Cảnh Kỳ còn tại thế lại càng sủng ái Liễu quý phi hơn Diệp Nguyệt, cho nên dù thông minh thì nàng ta cũng chỉ có thể làm một người rất ít xuất hiện trong cung thôi. Mà một tần phi, thì sao có thể chống lại quyền uy của Thái hậu được, lại vào lúc cha của nàng ta cũng đứng tại bên Thái Hậu chứ?

Trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc trong mắt Mặc Cảnh Lê hiện lên một tia quyết đoán. Kỳ thật, cho dù không có nguyên nhân trên, thì Mặc Cảnh Lê cũng phải mang Diệp Nguyệt về. Vuốt ve cái bình nhỏ trong tay một cách vô ý thức, mày kiếm Mặc Cảnh Lê nhíu càng chặt. Hiện tại muốn đưa Diệp Nguyệt ra khỏi Ly thành trước là chuyện không thể nào, thủ vệ Định Vương phủ sâm nghiêm khiến cho lòng người kiêng kỵ. Biện pháp duy nhất chính là, vào lúc bọn họ rời khỏi Ly thành thì lại để cho Diệp Nguyệt xen lẫn trong đội ngũ Lê Vương phủ rời đi một cách thần không biết quỷ không hay. Nhưng đây cũng là chuyện của rất nhiều ngày sau, trong mấy ngày này, lỡ như. . . Diệp Nguyệt đã có thể đi vào Ly thành một cách lặng yên không một tiếng động, còn có thể an an ổn ổn che giấu chính mình nhiều năm như vậy, trong mười mấy ngày nay chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì. Trong lòng Mặc Cảnh Lê thầm nghĩ.

Trong thư phòng Diệp phủ, sắc mặt Diệp Văn Hoa tối tăm phiền muộn, lông mày đã hơi hoa râm cũng nhíu chặt lại. Từ sau khi Lê Vương và Diệp Oánh đi khỏi thì hắn liền ẩn ẩn có một loại cảm giác bất an, lại nghĩ tới người kia trong phòng vợ của mình… Tuy đã rời khỏi triều đình rất nhiều năm, nhưng Diệp Văn Hoa vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình. Trực giác nguy hiểm này đã từng giúp ông trốn tránh được hiểm nguy trên triều đình rất nhiều lần, cho dù là con rể Từ gia, nhưng ít nhất trong những năm Từ gia rời khỏi triều đình ông vẫn phấn đấu dựa vào chính mình. Không chỉ không để cho Diệp gia suy sụp mà ngược lại lại càng thêm hưng thịnh.

Từ sau khi đi vào Ly thành, Diệp Văn Hoa khác với Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị luôn thấy không cam lòng. Ông hài lòng với cuộc sống bây giờ vô cùng. Ông đã từng nghèo, từng giàu, ông đã từng gian khổ học tập, cũng đã từng thiếu một bước nữa là lên đến đỉnh cao của sự nghiệp. Ông đã cưới được cô gái xuất chúng, xinh đẹp nhất, tài hoa nhất của Đại Sở, thậm chí con gái của ông bây giờ còn là Nhiếp Chính Vương phi Đại Sở và Vương phi Định Vương phủ. Mà ông cũng đã từng ngã từ trên chỗ cao xuống thành một kẻ bình dân. Nếu là lúc trước, thì ông còn có khả năng nóng vội tranh công danh lợi lộc. Nhưng sau khi đã chính thức nhìn thấy dân chúng khổ cực trong chiến loạn thì mới sẽ biết cuộc sống yên bình ngày hôm nay không dễ có. Diệp Văn Hoa biết rất rõ, chỉ cần mình an phận sống trong Ly thành, chỉ bằng thân phận của ông là cha của Định Vương phi, thì tuyệt đối sẽ không có ai làm khó ông. Nhưng nếu đến Giang Nam, mặc dù Mặc Cảnh Lê có thể trọng dụng ông, nhưng Giang Nam lại có khả năng duy trì được bao lâu? Nói thật, nhiều năm trôi qua như vậy, từ lâu Diệp Văn Hoa đã không còn ôm hy vọng gì vào năng lực của Mặc Cảnh Lê nữa rồi. Huống chi, so với Mặc Cảnh Lê, ông lại càng tin tưởng nhân phẩm của Mặc Tu Nghiêu hơn.


“Lão gia, sao sắc mặt khó coi như vậy?” Diệp Vương thị bưng một chén thuốc bổ vào, nhìn Diệp Văn Hoa ngậm cười hỏi.

Diệp Văn Hoa phục hồi tinh thần lại, nhìn vẻ tươi cười đắc ý hài lòng của bà ta một cách lạnh lùng, trong lòng hiện lên một tia chán ghét, không biết như thế nào bộ dáng của người vợ kết tóc vốn cho rằng đã mơ hồ từ lâu lại hiện ra rõ ràng trong đầu của ông. Trong nháy mắt đó, thậm chí ông bắt đầu hoài nghi mình vì sao lúc trước mình lại vì Diệp Vương thị mà vắng vẻ vợ mới cưới của mình. Luận dung mạo, luận tài tình, luận đức hạnh, luận gia thế, Từ thị không có chỗ nào mà không thể ném Diệp Vương thị ra xa tám con phố. Có lẽ. . . Cũng bởi vì Từ thị ưu tú quá mức đi. Một cô gái ưu tú quá mức, cao quý như thiên tiên lại xem trọng một tiểu tử nghèo xuất thân bần hàn. Sau phút vui sướng ban đầu, phút tiếp theo lại là sự thất bại và áp lực khiến cho ông tự ti, mặc cảm. Còn có ánh mắt đầy hâm mộ lại cổ quái của các đồng liêu kia. . . . .

“Người trong phòng bà, đuổi nó ra ngay lập tức.” Phục hồi tinh thần lại, nhìn cả gương mặt Vương thị đều ẩn chứa không khí vui mừng, Diệp Văn Hoa nói một cách lạnh lùng.

“Cái gì?” Vương thị sững sờ, liền hét rầm lên.

Diệp Văn Hoa nhìn bà ta chằm chằm, nói một cách lãnh đạm: “Bà cho rằng tôi mù sao? Bà phải đuổi nó ra, nếu không bà cũng đi theo nó đi!”

Vương thị bị ông ta nhìn mà trong lòng phát lạnh, nhưng càng nhiều hơn vẫn là phẫn nộ. Đặt mạnh đồ trong tay lên bàn, Vương thị cả giận nói: “Nếu lão gia đã biết rõ, vậy vì sao còn muốn tôi đuổi con bé ra? Ông biết rất rõ. . . Ông biết rất rõ, nếu để cho Định Vương phủ biết. . .” Diệp Văn Hoa không kiên nhẫn đánh gãy bà ta, nói: “Nếu bà đã biết rõ, thì không nên mang nó theo. Lúc trước trong gia tộc không có ai quản bà, bà cho rằng ở Ly thành vẫn không có người biết ư? Người mà nó gặp không nhiều, nhưng không phải là không có!” Nếu Diệp Nguyệt không chết mà tự biết đúng mực che giấu tốt, mặt khác, người tiến cung gặp nó lúc trước cũng không có mấy người, thì chỉ sợ đã bị người ta nhận ra từ lâu rồi. Đương nhiên Diệp Văn Hoa cũng biết rõ trong Diệp phủ có người Định Vương phủ âm thầm giám thị, chính là vì như thế, nên Diệp Nguyệt càng không thể ở lại trong phủ.

Mấy năm nay Diệp Văn Hoa đã rất ít phát giận lớn như vậy, vì thế Diệp Vương thị cũng không nhịn được mà sững sờ. Sau một lúc lâu mới thút thít nỉ non nói: “Một đứa con gái yếu ớt như nó, không đi theo chúng ta, thì ông muốn nó sống thế nào chứ? Còn không phải đều tại ông, nếu lúc trước chúng ta trực tiếp đến Giang Nam, thì cũng đỡ hơn bây giờ sống ở đây ăn không đủ no mà chết đói.” Hiện nay, khắp nơi đều là chiến loạn, chỉ một đứa con gái yếu ớt muốn đi từ một nơi như quê nhà đến Giang Nam là điều không dễ dàng, huống chi là tình trạng như bây giờ. Chỉ sợ trên đường không cẩn thận một chút, liền tính gặp phải chiến loạn, cũng còn tốt hơn bị thổ phỉ bên đường bắt lại, đến lúc đó lại càng là sống không bằng chết.

Diệp Văn Hoa cười lạnh, chỉ có nữ nhân trước mắt này mới ngây thơ như vậy. Lúc trước, Diệp gia lắc lư bất định giữa Thái Hậu và Hoàng đế cũng đã khiến cho Mặc Cảnh Lê rất bất mãn rồi, sau này lại thêm che giấu tin tức Diệp Oánh mang thai giữ nó lại kinh thành mới dẫn đến Diệp Oánh bị giam, đứa con được sinh ra cũng bị người ta đánh tráo đến giờ vẫn còn mất tích. Con người Mặc Cảnh Lê lại càng là người có thù tất báo, tin tưởng hắn ta sẽ đối xử tử tế với Diệp gia, thì trừ phi đầu óc Diệp Văn Hoa xảy ra vấn đề. Vương thị lại không để ý những cái này, nói: “Mặc kệ nói thế nào, thì Nguyệt nhi cũng là con gái của lão gia. Chẳng lẽ lão gia thật sự nhẫn tâm muốn Nguyệt nhi chết sao? Chỉ cần qua mấy ngày nữa thôi, Lê Vương đã đồng ý sẽ dẫn theo chúng ta cùng trở về Giang Nam. Đến lúc đó chúng ta cũng không còn phải chịu khinh bỉ ở Ly thành nữa, Dung nhi cũng chắc chắn sẽ có tiền đồ, đến khi đó Diệp gia chúng ta chắc chắn sẽ khôi phục phồn thịnh lúc trước, chẳng lẽ như vậy có gì không đúng sao? Bây giờ, một lòng của lão gia chỉ nghĩ đến Diệp Ly, nhưng nàng ta đã làm được gì cho nhà chúng ta chứ? Còn không phải chỉ lo chính mình hưởng phúc, căn bản không để ý tới người cha như ông. Chỉ có Nguyệt nhi của tôi mới có thể suy nghĩ cho nhà chúng ta.”

“Phụ nhân ngu xuẩn!” Diệp Văn Hoa tức giận mắng. Bà ta lại thật sự tin tưởng Mặc Cảnh Lê sẽ dẫn theo tất cả người của Diệp gia đi khỏi đây. Cũng không nghĩ đến, lấy tính cách của Mặc Cảnh Lê, đột nhiên dẫn nhiều người như vậy rời đi chẳng lẽ sẽ không khiến cho Định Vương phủ hoài nghi sao?

“Bà nghĩ như thế nào ta mặc kệ, ta cũng không tính đi Giang Nam.” Diệp Văn Hoa nói.


Lần này Diệp Vương thị thật sự ngây ngẩn cả người, vinh hoa phú quý đương nhiên quan trọng, con cái cũng rất quan trọng. Nhưng những cái này đều thành lập trên cơ sở Diệp Văn Hoa vẫn còn. Với con của mình, Diệp Vương thị vẫn có mấy phần tự hiểu lấy, căn bản còn không chống dậy môn hộ Diệp gia nổi. Nếu Diệp Văn Hoa không chịu đến Giang Nam, thì cho dù bọn họ đều đi hết, thời gian ở tại Giang Nam cũng sẽ không được bao nhiêu. Vương thị có giỏi tính toán như thế nào, thì cuối cùng cũng vẫn chỉ là một phu nhân trong khuê phòng chưa nhìn thấy qua bao nhiêu chuyện trong xã hội, chuyện bỏ chồng lại rời đi theo con cái như vậy, bà không dám làm, cũng không làm được.

“Vì sao?” Diệp Vương thị không nhịn được hét ầm lên, “Ông cứ thích ở lại Ly thành, sống phụ thuộc như vậy sao? Đến Giang Nam có cái gì không tốt, đến lúc đó Diệp gia còn có thể được người người kính trọng hâm mộ như trước kia, chẳng lẽ không tốt hơn trốn tránh trong cái viện rách nát này của ông sao?”

“Câm miệng!” Diệp Văn Hoa nói một cách lạnh lùng.

“Ông vẫn còn đang nghĩ đến con tiện nhân kia, đúng không?” Rốt cuộc Vương thị không nhịn được nữa liền bạo phát ra. Tuy nhà mẹ của bà cũng không hiển hách, nhưng cũng là con gái của một gia đình lớn. Lúc trước gả vào Diệp gia làm thiếp cũng không phải không tủi thân, nhưng phu nhân đương gia của Diệp gia lại là người mà ngươi có ghen tỵ cũng không ghen tỵ nổi. Khi ngươi và đối phương chênh lệch quá xa, thì ngay cả tư cách ghen tỵ cũng đều không có, chỉ còn lại có tự ti, mặc cảm. Tuy Diệp Văn Hoa vẫn luôn sủng ái bà, nhưng bà vẫn hiểu rõ ràng vô cùng rằng mình kém Từ thị. Mỗi lần Diệp Văn Hoa nhìn Từ thị, trong mắt liền hiện lên tình cảm mà chính ông ta cũng không nhận ra, cũng càng như một cây gai độc đâm vào lòng bà. Cho dù Từ thị đã qua đời sớm rất nhiều năm cũng không thể rút ra được. Thật buồn cười, Diệp Văn Hoa cũng không phải không thích Từ thị, mà là ông ta không dám thích. Đơn giản là chính ông ta cũng biết mình không xứng với vợ của ông ta.

“Chát~!” Diệp Văn Hoa như bị chọc giận, một bạt tai quăng lên mặt Vương thị không chút lưu tình nào. Trong nháy mắt Vương thị không đứng vững liền bị đánh ngã xuống đất, sững sờ một chút, rốt cuộc không nhịn được liền cất tiếng khóc lớn lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Ngoài cửa, vang lên tiếng của Diệp lão phu nhân.

Diệp Văn Hoa “Hừ” khẽ một tiếng, chuyển hướng ra cửa ra vào nói: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Ánh mắt cũng dừng lại trên người đang dìu Diệp lão phu nhân một lát, rồi lại từ từ dời đi.

Diệp lão phu nhân không vui cau mày nói: “Nếu mẹ không đến, có phải các con muốn lật hết cả phủ lên không? Xảy ra chuyện gì?” Vịn tay Diệp Nguyệt, Diệp lão phu nhân bước vào thư phòng, sau lưng, Diệp Nguyệt liền đóng cửa thư phòng lại.

“Lão phu nhân. . . Nguyệt nhi. . .” Vương thị thấy Diệp lão phu nhân và con gái, liền khóc càng dữ dội hơn. Diệp Nguyệt tiến lên nâng Vương thị dậy, nhẹ giọng hỏi: “Cha mẹ làm sao vậy? Đang yên đang lành sao lại…” Diệp Văn Hoa “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Ngươi còn biết ta là cha ngươi?” Diệp Nguyệt ngừng một lát, trên mặt hiện lên một nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn, “Con biết vẫn luôn giấu diếm lừa gạt là con sai. Điều này thật sự bởi vì. . . Cha cũng biết chuyện năm đó ở Sở kinh, cũng không phải con muốn hại Tam muội, mà thật sự không thể không làm. Con cũng bất đắc dĩ mà, mấy năm nay con cũng không sống dễ dàng, cũng xin cha tha thứ cho con.” Không thể không nói, so với Diệp Oánh, trái lại Diệp Nguyệt lại thật sự rất biết nói chuyện, cũng rất hiểu rõ lòng người khác. Dù lòng của Diệp Văn Hoa có cứng như sắt, thì thần sắc trên mặt cũng không khỏi hòa hoãn không ít. Chuyện lúc trước thì đương nhiên ông cũng biết, nói chính Diệp Nguyệt đột nhiên có ý định muốn giết Diệp Ly, thì đừng nói ông không tin, chỉ sợ chính Diệp Ly cũng không tin. Lúc đó, Diệp gia bị nắm trong tay Thái hậu, Thái Hậu muốn giết Diệp Ly, Diệp Nguyệt cũng là bị người khác uy hiếp mà thôi. Lại nhìn đến bộ dáng của Diệp Nguyệt, tuy vẫn xinh đẹp như trước, nhưng so với sự xinh đẹp hoa quý lúc ở Diệp gia và trong nội cung, thì lại gầy gò tái nhợt hơn rất nhiều. Cũng chính phần này tái nhợt và gầy yếu, mới khiến cho con bé nhìn nhỏ hơn tuổi thật sự một chút, ru rú trong nhà trốn trong phòng Vương thị lâu như vậy cũng không để cho người ta chú ý. Đến cùng thì cũng đã chịu không ít khổ.


“Nếu đã như vậy, thì con liền an phận ở lại đây đi. Đợi đến thời cơ thích hợp, cha sẽ nghĩ biện pháp đưa con rời khỏi Ly thành, sau này liền mai danh ẩn tích cũng có thể sống bình an qua ngày.” Đến cùng thì vẫn là đứa con gái thương yêu từ nhỏ đến lớn của mình, Diệp Văn Hoa vẫn mềm lòng.

Diệp Nguyệt khẽ giật mình, cúi đầu lắc lắc nói: “Lê Vương đã biết con ở tại Ly thành rồi, nói muốn mang mọi người đến Giang Nam. Cha nói chỉ sợ là…”

“Tại sao đang yên đang lành Mặc Cảnh Lê lại muốn mang con đến Giang Nam?” Diệp Văn Hoa hỏi một cách lạnh lùng. Xưa nay Mặc Cảnh Lê là loại người không có lợi thì không làm, tình cảm với Diệp Oánh thì người sáng suốt cũng nhìn ra được là không có bao nhiêu. Đột nhiên đồng ý mang Diệp Nguyệt đi Giang Nam, nếu nói không có giá trị lợi dụng gì thì ai mà tin? Mà càng quan trọng hơn là, trước khi người của Định Vương phủ phát hiện Diệp Nguyệt ở trong phủ, thì chính nó đã cố ý bộc lộ ra cho Mặc Cảnh Lê biết, nếu không sao Mặc Cảnh Lê lại biết tung tích của nó?

Trên mặt Diệp Nguyệt hiện lên một tia lúng túng. Đúng vậy, đúng là nàng cố ý đi theo Vương thị đến Ly thành, cũng cố ý cho Mặc Cảnh Lê biết trong tay mình đang có một thứ vô cùng quan trọng với hắn ta. Điều này thì có gì sai chứ? Nàng mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy đã ăn bao nhiêu khổ? Vốn nàng là hoàng phi, nàng còn có một đứa con trai huyết mạch của Tiên hoàng. Con của nàng thông minh hơn tên Mặc Túc Vân vô dụng kia của Đại Sở hiện nay nhiều. Chỉ cần thành công, chưa chắc nàng không thể làm đến vị trí Hoàng thái hậu. Vậy thì tại sao nàng phải sống mai danh ẩn tích nơm nớp lo sợ trốn tránh qua hết nửa đời sau?

“Cha, chỉ cần chúng ta đến Giang Nam. Mặc Cảnh Lê đã hứa sẽ nâng đỡ hoàng nhi của con đăng cơ, đến lúc đó cha chính là quốc trượng chân chính. Từ đó về sau, Diệp gia cũng sẽ chính thức phồn vinh hưng thịnh lên.” Diệp Nguyệt nhìn qua Diệp Văn Hoa, nghiêm mặt nói.

Diệp Văn Hoa cũng không bị con gái thuyết phục dễ dàng như vậy, “Cha lại càng tin tưởng trong tương lai con của Ly nhi có thể vị trèo lên ngôi cửu ngũ hơn, ở lại Ly thành, ít nhất còn có thể cho em trai của con bình an lấy vợ sinh con, để lại đời sau cho Diệp gia.” Hiện tại Diệp Văn Hoa đã nhận ra rõ ràng, từ lâu Diệp Dung đã bị Diệp lão phu nhân và Diệp Vương thị chiều hư, bây giờ ông chỉ còn cách gửi hy vọng vào con trai của Diệp Dung trong tương lai có thể dạy dỗ thật tốt muôi dưỡng thành tài, đừng để gãy hương khói của Diệp gia là được rồi. Nghe xong lời nói của Diệp Văn Hoa, trong mắt Diệp Nguyệt cũng không khỏi hiện lên một tia u oán, “Trong mắt cha, con vẫn cứ luôn không bằng Tam muội như vậy sao?” Nếu không phải lúc trước nàng bị Thái Hậu uy hiếp, chỉ phải giả chết mai danh ẩn tích, thì sao hôm nay lại khốn khó như thế?

Diệp Văn Hoa lắc lắc đầu nói: “Con và Ly nhi không giống nhau.” Diệp Nguyệt rất thông minh, thậm chí có khả năng thông minh hơn cả Diệp Ly. Nhưng con bé và Diệp Ly không giống nhau, hoàn toàn không thể đặt lên cùng một cấp bậc để so sánh. Nếu đều đặt trong thâm cung hậu viện, thì Diệp Văn Hoa tin tưởng Diệp Ly chưa chắc đấu thắng được Diệp Nguyệt. Nhưng từ vừa mới bắt đầu thì ánh mắt của Diệp Ly đã không dừng lại trong thâm cung hậu trạch, con bé có dũng khí và năng lực không thua nam nhi, cho nên con bé mới có thể hiệp trợ Định Vương thống trị một phương, có thể lên ngựa chinh chiến chỉ huy thiên quân vạn mã. Một cô gái như vậy đặt ở trong thâm cung hậu viện chỉ có thể chà đạp năng lực của nàng ấy. Thậm chí có nhiều lúc, Diệp Văn Hoa đều tiếc nuối vạn phần rằng tại sao Diệp Ly không phải là một đứa con trai đây?. Nếu con bé là con trai, thì vô luận thiên hạ này có như thế nào đi nữa, ít nhất cũng có thể bảo vệ ba đời của Diệp gia không suy.

Diệp Nguyệt hiểu rất rõ ràng ý của Diệp Văn Hoa, nàng tự nhận thông minh nhưng cũng thật sự hiểu rất rõ mình cũng không thể lên ngựa chinh chiến, xuống ngựa trị quốc như Diệp Ly. Từ vừa mới bắt đầu, các nàng đã không giống nhau rồi.

“Đúng là chúng con không giống nhau. Tam muội sẽ không quan tâm đến sự hưng suy của Diệp gia, có Từ gia chống đỡ sau lưng, Diệp gia có tốt hay xấu cũng đều không ảnh hưởng tới muội ấy. Nhưng con thì khác, cha, chỉ có Diệp gia tốt, thì con mới có thể tốt. Cho nên, Nguyệt nhi sẽ không vứt bỏ Diệp gia.” Diệp Nguyệt nhẹ giọng nói ra. Diệp Văn Hoa không có phản ứng gì, nhưng Diệp lão phu nhân ở bên cạnh cũng lộ ra sự tán đồng. Diệp Ly lãnh đạm với Diệp gia là chuyện mà người sáng suốt đều có thể nhìn ra được. Cho dù trong tương lai Diệp Ly có làm mẫu nghi thiên hạ, thì có thể thơm lây cũng chỉ là Từ gia mà không phải Diệp gia. Trong nhiều cháu gái như vậy, Diệp lão phu nhân coi trọng thương yêu nhất chính là Diệp Nguyệt. Lúc này nghe con bé nói như thế, thì đương nhiên cảm thấy có đạo lý vô cùng. Nhìn Diệp Văn Hoa cũng muốn mở miệng khuyên bảo.

Diệp Văn Hoa vung tay lên, nói một cách hơi mệt mỏi: “Mẹ không cần phải nói nữa. Diệp gia không thể rời khỏi Ly thành.”

Diệp lão phu nhân cau mày nói: “Nói gì vậy? Diệp Ly căn bản không có để nhà chúng ta vào mắt. Chẳng lẽ con còn muốn tự mình dán lên sao?” Với đứa cháu gái không cho mình mặt mũi này, Diệp lão phu nhân đã bất mãn vô cùng rồi.

Diệp Văn Hoa bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, mẹ của ông. . . Đến cùng là đã già rồi, không còn khôn khéo như hồi còn trẻ nữa rồi. Diệp gia vượt ngàn dặm xa xôi chạy đến Ly thành, rồi cả nhà lại đi khỏi theo Mặc Cảnh Lê. Đừng nói có chuyện của Diệp Nguyệt, cho dù không có Diệp Nguyệt thì chính Định Vương phủ cũng không có khả năng không điều tra. Một lần điều tra này, các nàng cũng là người của Diệp gia vẫn còn đi được sao? Liếc Diệp Nguyệt, nói: “Nếu con đã quyết định muốn đi theo Lê Vương, thì hiện tại liền đi đi.”


“Cha…” Hiển nhiên Diệp Nguyệt không nghĩ tới Diệp Văn Hoa thật sự cố chấp và vô tình đến như vậy.

“Con đang nói bậy bạ gì đó?” Diệp lão phu nhân giận dữ, “Nguyệt nhi là cháu gái của mẹ, con muốn đuổi nó đi, không bằng cũng đuổi luôn cả bà già này đi!” Diệp lão phu nhân đã chán ghét thời gian ở tại Ly thành lâu rồi, bà muốn đến Giang Nam. Đến Giang Nam, bà lại là bà nội của Vương phi, là Diệp lão phu nhân tôn quý như ở Sở kinh lúc trước.

“Lão gia, Lão phu nhân.” Ngoài cửa, hạ nhân vội vàng chạy vào bẩm báo, “Định Vương và Định Vương phi đến rồi.”

Nghe vậy, mọi người đều cả kinh. sắc mặt Diệp Nguyệt lại càng hơi trắng bệch. Lúc trước nàng hạ sát thủ với Diệp Ly, tuy dù nói thế nào thì nàng cũng bị uy hiếp, nhưng cũng không thay đổi được sự thật này. Tuy mấy năm nay Diệp Nguyệt sống mai danh ẩn tích, nhưng cũng vẫn nghe rất nhiều tin đồn. Mặc Tu Nghiêu lãnh huyết vô tình lại càng như sấm bên tai nàng, đột nhiên nghe thấy Mặc Tu Nghiêu đến sao có thể khiến cho nàng không sợ hãi được chứ?

Diệp Văn Hoa cũng càng hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, đứng lên nói: “Đã biết, vậy thì đi ra ngoài nghênh đón Định Vương và Vương phi.”

“Không. . . Không cần. . .” Hạ nhân ngoài cửa nói một cách hơi sợ hãi nhút nhát: “Định Vương và Vương phi. . . Đã vào đến rồi.”

Cửa ra vào bỗng được mở ra từ bên ngoài, Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly nắm tay bước chậm vào. Đứng ở ngoài cửa đã nhìn thấy rõ ràng tất cả mọi người trong thư phòng. Bởi vì ngược sáng, nên Diệp Nguyệt đứng trong thư phòng chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mặc áo trắng nắm tay nhau đi vào. Ánh mặt trời tạo thành một vòng hào quang nhàn nhát tại phía sau bọn họ, giống như thần tiên giáng trần. Trong nháy mắt lại thấy không rõ thần sắc hai người.

Nhìn hai người càng ngày càng gần, Diệp Nguyệt không nhịn được lui về sau một bước. Nhìn quanh khắp nơi nhưng lại hơi tuyệt vọng phát hiện, trong thư phòng này ngoại trừ một cánh cửa ra căn bản không có nơi nào khác để nàng có thể trốn cả, nàng cũng không thể trốn tránh nên đành phải đối mặt với Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly.

Bước vào thư phòng, vốn thư phòng không tính rộng rãi thoáng một cái đã trở nên hơi chật chội. Mặc Tu Nghiêu hơi bất mãn cau mày, nắm tay Diệp Ly đi đến đến giường êm ngồi xuống, nhướng mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Trong thư phòng náo nhiệt như vậy?”

Diệp Vương thị cố gắng nặn ra một nụ cười, cười làm lành nói: “Không có. . . Không có gì. Chúng ta đang nói chuyện với lão gia thôi. Vương gia và Vương phi ở đây, nha đầu ngươi còn không lui xuống!”

Diệp Nguyệt cúi thấp đầu, vội vàng phúc thân rồi đi nhanh ra cửa.

Mắt thấy sắp bước ra khỏi cửa thư phòng rồi, thì sau lưng liền vang lên tiếng cười rất nhỏ của Diệp Ly, “Nhị tỷ, đã nhiều năm không gặp, cứ đi như vậy sao?”





back top