Thịnh thế đích phi

Chương 360: Ắc Cảnh binh bại,cái chết của Nhậm Kỳ Ninh


Nếu đã đáp ứng khiêu chiến của Hách Lan công chúa , Hà Túc cũng không dài dòng trực tiếp đứng dậy đi tới giữa bãi đất trống. Hách Lan công chúa thấy hắn sảng khoái như vậy cũng rất cao hứng cùng đi theo .

Hà Túc chắp tay nói: “Công chúa, điểm đến là dừng.”

Hách Lan công chúa đáp lại hắn chính là một cái roi da bén nhọn , “Người Trung Nguyên các ngươi nói nhảm thật nhiều!” Nhuyễn tiên thật dài không chút lưu tình vung tới Hà Túc. Hà Túc xuất thân từ ám vệ, thân là đứng đầu tứ đại ám vệ bên cạnh Diệp Ly , lại là nhóm đầu tiên Diệp Ly tự mình huấn luyện ra còn có gần mười năm sống trong quân lữ , như vậy lịch luyện ra thân thủ nếu bị Hách Lan công chúa vung trúng rồi thì Hà Túc cũng không cần mang binh đánh giặc có thể trực tiếp tá giáp quy điền đi.

Hà Túc ngay cả binh khí cũng không có nhúc nhích, tùy ý tránh qua công kịch ác liệt của Hách Lan công chúa. Hách Lan công chúa cũng có chút ngoài ý muốn, mặc dù nàng không có tự đại cho là mình có thể đánh qua được tướng lãnh thủ hạ đắc lực của Diệp Ly , nhưng đối phương không nhúc nhích chút nào mà tránh được một roi của nàng, hiển nhiên cũng không nằm trong dự đoán của nàng. Hừ nhẹ một tiếng, cười nói: “Quả nhiên lợi hại, đấu lại. Bản cô nương xem ngươi tránh thoát như thế nào!”

Hách Lan công chúa cũng không dò xét, trường tiên trong tay như rắn độc đầy trời lao về phía HàTúc. Hà Túc lui về sau một bước, tay không liền tới tránh được roi của Hách Lan công chúa . Hai người ở giữa sân lần lượt ngươi tới ta đi động thủ. Trong nháy mắt đã qua năm sáu chục chiêu, Hà Túc cảm thấy nể mặt vị này công chúa như vậy là đủ rồi. Hừ nhẹ một tiếng, không nhìn thẳng vào bóng cây tiên của Hách Lan công chúa , vững vàng bắt được một đầu của trường tiên. Mỉm cười, trường tiên rời tay của Hách Lan công chúa đã bị Hà Túc thu vào.

Tại chỗ mọi người cùng kêu lên trầm trồ khen ngợi. Hà Túc thu hồi trường tiên đi tới trước mặt của Hách Lan công chúa, nói: “Đa tạ, roi của công chúa .”

Hách Lan công chúa trên dưới đánh giá hắn mấy lần, ” Tướng quân Mặc gia quân quả nhiên lợi hại, Hách Lan phục .” Nhận lấy roi cũng không dây dưa nữa, trở lại bên cạnh Diệp Ly ngồi xuống.

Tướng lĩnh Bắc Cảnh các đang xem cuộc chiến cũng nhìn ra được Hà Túc nương tay, một mặt bội phục công phu của Hà Túc, ý chí chiến đấu càng sâu . Người thanh niên kia lúc trước hướng Diệp Ly thỉnh cầu, liền đứng lên trước khiêu chiến Hà Túc. Cùng cô gái đánh rất bất tiện, cùng nam nhân đánh thì không còn có cái gì canh chừng nữa. Hà Túc cũng rất dứt khoát đón nhận khiêu chiến của hắn. Hai người ở giữa sân trống bắt đầu động tay .

Người Bắc Cảnh mặc dù không tu nội công, nhưng ngoại công cùng với thân thể mạnh mẽ hơn người Trung Nguyên. Hà Túc cũng hăng hái, dứt khoát cũng không cần nội công chỉ dựa vào một chút võ công chiêu thức trong quân thường dùng nhất cùng hắn đánh nhau . Hai người giao thủ kịch liệt đương nhiên không giống như mới vừa rồi giao thủ với Hách Lan công chúa, quyền qua cước lại nhìn mọi người chung quanh máu người sôi trào, một mảnh huyên náo.

Hà Túc một người liên tiếp chiến đấu với năm, sáu nam tử bộ lạc Bắc Cảnh, sau đó đám người Tần Phong, Lâm Hàn ,Trác Tĩnh cũng tranh nhau ra trận, võ công đều không thể thua gì Hà Túc. Các tướng lĩnh Bắc cảnh thấy vậy bội phục không dứt. Bên này, tướng lãnh Trung Nguyên quy hàng giống cũng rất rung động. Ngay cả mấy thủ hạ tướng lãnh tuổi trẻ vô danh của Định Vương phi này đều lợi hại như vậy, những danh tướng thành danh đã lâu kia lại là bực nào uy phong tám phương. Không khỏi rối rít ở trong lòng may mắn thật sớm quy hàng Định Vương phủ. Nếu thực như thế kia thì làm sao Nhậm Kỳ Ninh có thể không bại? Không thể không nói, đây thật ra là một cái hiểu lầm mỹ lệ. Bên trong bốn ngưởi này, trừ Hà Túc lãnh binh đánh giặc ra chỉ sợ năng lực chưa chắc bằng những tướng lậnh tại chỗ. Nhưng võ công của bọn hắn cũng tuyệt đối có thể đưngs đầu mười vị trong Định Vương phủ và Mặc gia quân.

Sáng sớm, phía ngoài Đông Bắc cách thành Xương Khánh năm mươi dặm, ba mươi vạn binh lính Bắc Cảnh dưới sự hướng dẫn của thủ lĩnh các bộ lạc Bắc Cảnh đi về phía bắc. Bọn họ từ nơi nào xuất quan, sau đó trở lại nơi thuộc về mình , đi tới thổ địa quen thuộc. Kể từ khi Nhậm Kỳ Ninh xuất hiện ở Bắc Cảnh, mười mấy năm qua Bắc Cảnh xảy ra biến hóa quá lớn . Bọn họ đã từng bị dục vọng và dã tâm làm cho đầu óc hôn mê, đi theo Nhậm Kỳ Ninh muốn thành lập một đế quốc khổng lồ, xây kế hoạch cùng với sự nghiệp to lớn muôn đời bất hủ, muốn các thổ địa giàu có trên khắp thiên hạ thành nơi săn bắn cho binh sĩ Bắc Cảnh. Nhưng bọn họ đã phải trả giá rất lớn, ngắn ngủn mười mấy năm, kể từ khi cuộc chiến bộ lạc , càng về sau là chiến tranh nhập quan cùng với hai trận giằng co với Mặc gia quân, nhân khẩu Bắc Cảnh giảm bớt sáu phần so với mười mấy năm trước, thanh niên nam tử lại càng giảm bớt tám phần trở lên. Nếu như khăng khăng một mực đi xuống nữa, đợi chờ bọn họ cũng chỉ có diệt tộc. Cho nên bọn họ hiện tại mang theo các huynh đệ còn sót lại trở lại chỗ quen thuộc của mình, bắt đầu lại một cuộc sống vững vàng. Có lẽ qua mười mấy năm nữa, Bắc Cảnh sẽ lại cường thịnh như trước .

“Định Vương phi, chúng ta đi đây. Lần này cám ơn các ngươi. Định Vương phủ đại ân, Bắc Cảnh ta cả đời khó quên.” Hách Lan công chúa nắm một con ngựa đứng ở quan đạo bên cạnh, chân thành cười nói.

Diệp Ly cười nhẹ nhàng rồi nói: “Công chúa đi đường cẩn thận. Phía sau còn có chiến sự, thứ cho ta không thể tiễn xa.”

Hách Lan công chúa cười nói: “Không cần tiễn, Trung Nguyên chơi rất vui. Chờ không đánh giặc nữa ta sẽ đến tìm ngươi chơi .” Diệp Ly cười nói: “Tùy thời xin đợi.”

Hách Lan công chúa tung người lên ngựa, hướng Diệp Ly vừa chắp tay nói: “Ta đi, đúng rồi, Định Vương phi. Nhậm Kỳ Ninh kia có thù tất báo, lòng dạ độc ác. Ta đi rồi thì nhất định hắn sẽ tát lửa giận đến trên người ngươi. Ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.”

Diệp Ly gật đầu cười nói: “Ta biết rồi, công chúa bảo trọng.”

Hách Lan công chúa gật đầu, kéo vòng đầu ngựa đang muốn đi đuổi theo đại đội ngũ phía trước, chỉ nghe nơi xa ‘sưu’ một tiếng bén nhọn âm thanh phá không mà đến. Hách Lan công chúa vừa quay đầu lại, liền thấy phiếm hàn quang mưa tên bắn thẳng đến mình.

“Công chúa cẩn thận!” Diệp Ly kêu lên. Đồng thời ống tay áo vừa động, một đạo ngân quang từ ống tay áo bay ra, vọt tới mưa tên kia. Đồng thời, Trác Tĩnh cùng Lâm Hàn đi theo bên cạnh Diệp Ly đồng thời nhảy dựng lên, trường kiếm trong tay phá không vẽ một cái chém về phía mưa tên kia. Rốt cục trước khi tên bắn tới trên người Hách Lan công chúa đã đánh rơi nó.

Hách Lan công chúa không có bị thương, nhưng con ngựa phía dưới Hách Lan công chúa bị kinh sợ. hí một tiếng, chân trước giơ lên vứt Hách Lan công chúa xuống lưng ngựa. Bên kia Tần Phong phi thân tiến lên, ôm Hách Lan công chúa từ trên lưng ngựa đi xuống, thuận tay ở trên người ngựa vỗ một chưởng. Tuấn mã lập tức ngã nhào xuống mặt đất, cũng không có bị mất mạng. Chẳng qua là ngã nằm trên đất, bất an đung đưa đầu.

Hách Lan công chúa bị Tần Phong xách xuống chưa kịp tỉnh táo lại, không nhịn được cả kinh nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? !”

“Tiện nhân, nạp mạng đi!”

Diệp Ly còn chưa kịp đi đến bên Hách Lan công chúa, vô số người áo đen đã vây quanh tới đây. Diệp Ly lạnh nhạt nhìn một cái nói: “Là người của Nhậm Kỳ Ninh !” Hách Lan công chúa nhất thời giận dữ, nàng hận Nhậm Kỳ Ninh cũng không ít hơn Nhậm Kỳ Ninh hận nàng. Định hãm hại Nhậm Kỳ Ninh một lần rồi thì thôi, dù sao có Định Vương phủ thu thập hắn cũng không tiếp tục làm thêm gì nữa, không duyên cớ tổn thất tánh mạng của binh lính Bắc Cảnh. Lại không nghĩ rằng Nhậm Kỳ Ninh lại còn dám phái người tới ám sát mình.

“Bản cô nương sợ các ngươi không làm được !” Cũng không dùng đến roi , Hách Lan công chúa rút ra đoản đao bên hông mang theo mấy thị vệ bên cạnh vọt tới chỗ thích khách. Diệp Ly nói với Tần Phong bên cạnh: “Đừng để Hách Lan công chúa bị thương.”

Tần Phong gật đầu, vung tay lên, thị vệ của Định Vương phủ cũng xông lên. Song phương hỗn chiến cũng không ôn hòa hơn một cuộc chiến nhỏ.

“Nhậm Kỳ Ninh, Bản cô nương biết ngươi ở nơi này. Ngươi ra ngoài cho Bản cô nương!” Hách Lan công chúa một đao chém tới một thích khách áo đen, hướng bốn phía la lớn.

Cách đó không xa vang lên một giọng nói âm lãnh, “Bản vương thành toàn ngươi.” Chỉ thấy Nhậm Kỳ Ninh từ ven đường một chỗ sườn núi nhỏ nhảy xuống, trường kiếm trong tay như linh xà bắn thẳng đến Hách Lan công chúa.



Bên cạnh Hà Túc và Tần Phong đồng thời phi thân tiến lên, hai thanh trường kiếm đồng thời hướng về trên thân kiếm của Nhậm Kỳ Ninh một kích, cản trở Nhậm Kỳ Ninh về. Phía sau Lâm Hàn đã lôi kéo Hách Lan công chúa đẩy tới bên cạnh Diệp Ly . Nhậm Kỳ Ninh nhìn lướt qua mặt Hà Túc và Tần Phong, nhìn chằm chằm Diệp Ly bên cạnh Lâm Hàn và Trác Tĩnh, trong lòng biết không giải quyết những người này thì hôm nay tuyệt đối không nhúc nhích được Hách Lan công chúa một cọng tóc gáy . Lập tức cũng không nhiều nói, trường kiếm vung lên thẳng đến Tần Phong .

Cho dù võ công của Nhậm kỳ Ninh không phải là cao nhất trong thiên hạ , nhưng cũng là một trong những người cao nhất. Năm đó Lăng Thiết Hàn và Lôi Chấn Đình chính miệng nói trong mười cao thủ nhất thiên hạ tất có Nhậm Kỳ Ninh. Mà võ công tu vi Hà Túc và Tần Phong còn kém Nhậm kỳ Ninh, nhưng Định Vương phủ đặc biệt là Kỳ Lân am hiểu nhất chính là cùng nhau tác chiến. Ban đầu mấy Kỳ Lân mới ra đời liền có thể bắt sống Mộc Kình Thương một trong tứ đại cao thủ trong thiên hạ, lúc này Hà Túc và Tần Phong liên thủ, nhất thời nửa khắc Nhậm Kỳ Ninh cũng không cách nào thoát thân.

Nhậm Kỳ Nình đấu với Hà Túc ,Tần Phong hơn nửa canh giờ, lúc này , thích khánh mà hắn mang đến từ lâu đã bị thị vệ của Địnnh Vương Phủ dọn dẹp gần hết. Diệp Ly xem bộ dáng của Tần Phong và Hà Túc dần dần bắt đầu như muốn rơi xuống hạ phong, trong lòng tán thưởng, bất kể Nhậm Kỳ Ninh người này như thế nào, ít nhất võ công của hắn rất cao, ít nhất mạnh hơn Đàm Kế Chi nhiều.

“Nhậm công tử, như thế đấu nữa cũng không có kết quả. Không bằng nghe Bản phi một lời, mọi người dừng tay như thế nào?” Diệp Ly cất giọng nói.

Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh một tiếng, tấn công càng hung hiểm hơn.

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Ly híp lại, “Nhậm công tử, Bản phi xưa nay không phải là quân tử, rất không để ý quy củ lấy nhiều khi ít .” Ngụ ý, nếu như Nhậm Kỳ Ninh cố ý muốn đánh, nàng cũng không quan tâm lấy nhiều khi ít. Nhậm Kỳ Ninh đối phó Hà Túc và Tần Phong cũng chỉ là hơi chiếm thượng phong mà thôi, nếu như Tần Phong và Hà Túc thật liều mạng, chưa chắc Nhậm Kỳ Ninh có thể toàn thân trở lui. Nếu thêm Trác Tĩnh và Lâm Hàn, Nhậm Kỳ Ninh tuyệt đối là không thắng chỉ bại.

Chỉ chốc lát sau, Nhậm Kỳ Ninh rốt cục hừ lạnh một tiếng trầm mặt lui ra. Mấy thích khách còn dư lại cũng dừng tay đứng ở phía sau Nhậm Kỳ Ninh . Nhìn sắc mặt âm trầm của nam tử đối diện, Diệp Ly cười nhạt tiến lên phía trước nói: “Nhậm công tử, sau khi từ biệt ở Ly thành không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt.”

Nghe vậy, sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh càng thêm khó coi . Tối tăm quét đám người Diệp Ly một cái, trường kiếm một ngón tay hướng Hách Lan công chúa nói: “Giao con tiện nhân kia ra đây, chuyện bản vương cùng với Định Vương phủ, ta và ngươi trên chiến trường định thắng bại lần nữa.”

Diệp Ly có chút tiếc nuối lắc đầu nói: “Hách Lan công chúa là bằng hữu của Định Vương Phủ , ít nhất, trước khi nàng rời đi biên quan, Định Vương phủ không thể để cho bất luận kẻ nào động thủ với nàng. Nếu như Nhậm công tử nhất định phải giết nàng mà nói…, có thể đợi nàng trở lại Bắc Cảnh rồi hãy nói. Đến lúc đó Bản phi không xen vào cũng không làm khó, không phải sao?”

Nhậm Kỳ Ninh luôn miệng cười lạnh, ngó chừng Diệp Ly nói: “Ý của Định Vương phi là nhất định phải bảo vệ contiện nhân này?”

Diệp Ly có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Không làm không được, công tử tha lỗi.”

“Ngươi cho rằng ta dám đến, cũng chỉ có những người này sao?” Nhậm Kỳ Ninh tối tăm nói: “Tiện nhân này, Bản vương nhất định phải bầm thây vạn đoạn ả!”

“Đủ rồi , họ Nhậm kia?” Bị Nhậm Kỳ Ninh mắng tiện nhân tiện nhân, Hách Lan công chúa còn có thể nhịn được mới là lạ. Tiến lên một bước đứng ở bên cạnh Diệp Ly giận nhìn chằm chằm Nhậm Kỳ Ninh nói: “Cõi đời này còn có người còn tiện hơn ngươi sao? Biểu tỷ ta cứu mạng của ngươi, dượng ta gả biểu tỷ cho ngươi. Ngươi lại giả vờ đáng thương lừa gạt bọn họ. Còn hại chết biểu tỷ ta! Lợi dụng nam nhi Bắc cảnh ta vì ngươi đánh giặc giúp ngươi dựng nước, trở mặt thì không nhận người, dụng tâm hiểm ác còn muốn làm hại Bắc Cảnh ta diệt tộc. Dùng lời Trung Nguyên các ngươi mà nói…, loại người như ngươi nên gọi là cặn bả! Đồ rác rưởi! Hạ lưu! Bắc Cảnh ta uổng đi chục vạn mạng anh linh sẽ không bỏ qua ngươi, Bản cô nương nguyền rủa ngươi đời này, đời sau đoạn tử tuyệt tôn, cô độc sống quãng đời còn lại. Loại người tiện tiện tiện nhân như ngươi còn muốn phục quốc, đi mơ cái xuân thu đại mộng của ngươi đi.”

Diệp Ly không nhịn được che miệng cười trong lòng. Tiếng Trung Nguyên của Hách Lan cũng tạm tạm, nhưng lúc mắng người thì ngay cả ba người Trung Nguyên chỉ sợ cũng kém nàng một người. Chỉ nhìn gương mặt của Nhậm Kỳ Ninh từ lục đến xanh rồi thành màu tím cũng biết nàng mắng người rất đặc sắc .

Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, đối với Hách Lan công chúa nói: “Tốt lắm, Hách Lan.” Cái chỗ này cũng không phải là chỗ đánh giặc , huống chi lúc này mọi người rời đi gần như vậy. Thật khiến cho Nhậm Kỳ Ninh càng điên hơn rồi làm cho ai bị thương cũng không tốt.

Hách Lan công chúa còn chửi chưa đủ, nhưng ngại vì mặt mũi của Diệp Ly nên nhịn sự phẫn nộ trong miệng.

Nhìn Nhậm Kỳ Ninh yên tĩnh như thế . Diệp Ly mới nói: “Nhậm công tử, ân oán giữa ngươi và Bắc Cảnh , Bản phi không có tư cách nhúng tay, Bản phi chỉ muốn hỏi công tử một câu, giết Hách Lan công chúa rồi, đối với thế cục có ảnh hưởng gì không?”

Nhậm Kỳ Ninh ngẩn ra, cục diện hiện tại, đại quân Bắc Cảnh đã rời đi. Vô luận có giết Hách Lan hay không, thế cục cũng không có bất kỳ ảnh hưởng. Nhiều nhất là vì mình hả giận, hoặc đánh một chút vào mặt mũi của Định Vương Phủ thôi. Nhưng nếu như Diệp Ly không chịu thối lui, hắn lại muốn trả giá bao nhiêu mới có thể lấy được mạng của Hách Lan? Quay đầu lại nhìn thoáng qua mình mang hơn trăm thích khách mình chỉ còn lại có le que mấy người, ánh mắt Nhậm Kỳ Ninh buồn bả.

Chỉ nghe Diệp Ly tiếp tục nói: “Ta biết Nhậm công tử còn cất dấu phục binh. Nhưng , Nhậm công tử nên biết Bản phi cũng không thể chỉ mang theo mấy hộ vệ cứ như vậy mà chạy tới. Nói thật, sinh tử của Hách Lan công chúa đối với Định Vương phủ không có gì ảnh hưởng, nhưng nếu như Nhậm công tử kiên trì phải ra tay mà nói…, Bản phi cũng chỉ có thể phụng bồi . Định Vương phủ đồng ý qua đưa mọi người Bắc Cảnh an toàn rời đi, tuyệt đối sẽ nói mà không giữ lời.”

Nhậm Kỳ Ninh trầm mặc chốc lát, nhìn Diệp Ly cười lạnh một tiếng nói: “Vương phi lúc này thả bọn họ rời đi, không sợ nuôi hổ gây họa sao? Ban đầu Bản vương nói có thể động đến bọn hắn chẳng lẽ thật do Bản vương lừa gạt thôi sao? Nếu không phải chính bọn hắn cũng có dã tâm, sao lại bị lời nói của Bản vương động lòng?”

Diệp Ly bình tĩnh nói: “Ai cũng không dám bảo đảm vĩnh viễn là thái bình thịnh thế. Ít nhất, giờ phút này, Bắc Cảnh cũng không có lòng tranh giành Trung Nguyên , nếu không phải là có Nhậm công tử, bọn họ hiện tại còn đang bạch sơn hắc thuỷ lấy đánh cá và săn bắt mà sống, vớiTrung Nguyên không có chút liên quan nào. Bản phi cũng không có thể vì cái khả năng đó xảy ra trong tương lai mà khiến cho Bắc Cảnh diệt tộc, đúng không? Nếu cả vùng đất Trung Nguyên vĩnh viễn binh cường mã tráng, ngoại tộc sẽ không dám có chút bất kính, nếu đắm mình trong sa đọa, cho dù ngày nay diệt được Bắc Cảnh, Nhậm công tử có thể bảo đảm ngày mai không có Tây Cảnh, Đông Cảnh?”

Nhậm Kỳ Ninh hừ nhẹ một tiếng, biết là nói không thông Diệp Ly nên nhượng bộ . Cô gái như Diệp Ly phàm là trong lòng mình đều sớm có định luận, cũng rất khó nói thấu. Ánh mắt của Nhậm Kỳ Ninh như mũi tên bắn về phía Hách Lan công chúa nói: “Ngươi tốt nhất đời này đừng rời Bắc Cảnh một bước, nếu không Bản vương sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”

Hách Lan công chúa không sợ chút nào, cười lạnh một tiếng nói: “Bản cô nương sẽ ngày đêm hướng đại thần cầu nguyện để ngươi sớm chết sớm siêu sinh .”

Thấy Nhậm Kỳ Ninh thỏa hiệp, Diệp Ly cũng không nói thêm nữa cái gì. Phân phó Tần Phong bên cạnh, “Phái người hộ tống Hách Lan công chúa đuổi theo đội ngũ phía trước . Thuận tiện đưa công chúa xuất quan đi.” Tần Phong trầm mặc gật đầu, “Công chúa mời.”

Hách Lan công chúa biết Diệp Ly lo lắng Nhậm Kỳ Ninh âm thầm giở trò mới để cho mình đi trước, hướng Diệp Ly làm mặt quỷ, phất tay một cái, phía sau thị vệ dắt tới một tuấn mã, mang người giục ngựa đi xa.

“Định Vương phi! Sau này còn gặp lại!”


Hách Lan công chúa rời đi, bên cạnh quan đạo lớn như thế chỉ còn lại có Diệp Ly và Nhậm Kỳ Ninh song phương nhân mã giằng co . Nhậm Kỳ Ninh hai ngày nay bị tức không nhẹ, sau khi hết giận thì khi chống lại Diệp Ly lần nữa cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại. Nhìn dung nhan thanh lệ của Diệp Ly cười lạnh một tiếng nói: “Định Vương phi thật là thủ đoạn!”

Diệp Ly giơ tay lên phất phất sợi tóc bên gò má, cười nhạt nói: “Nhậm công tử quá khen, Bản phi cũng chỉ nhân cơ hội.”Trên trán của Nhậm Kỳ Ninh nổi gân xanh, trong mắt nứt hở ra một tia thô bạo phong mang. Lời này của Diệp Ly tại Nhậm Kỳ Ninh nghe tới rõ ràng là châm chọc hắn cai quản vô phương , mới cho nàng có cơ hội thiết kế hắn.

Hít sâu một hơi, ngăn chặn lòng căm giận ngút trời ấy . Nhậm Kỳ Ninh nhìn lướt qua mọi người bên cạnh Diệp Ly. Cười lạnh một tiếng nói: “Đều nói Định Vương và Định Vương phi xưa nay đều Tiêu bất ly Mạnh*(hai vị tướng Tiêu Mạnh dưới trướng Dương Duyên Chiêu trong Dương gia tướng, tình cảm hai người rất thân thiết), nhưng lần này sao lại không thấy Định Vương ra tay? Chẳng lẽ là xem thường Bản vương, khinh thường hiện thân?”

“Nhậm công tử cần gì biết rõ còn cố hỏi, Vương gia chúng ta hiện tại đang giao chiến với Bắc Nhung, đương nhiên là không có ở đây.” Diệp Ly nói, “Huống chi, ta cùng với Vương gia tuy nói là vợ chồng, cũng không phải là cùng một người. Há lại không có thời điểm tách ra?”

Nhậm Kỳ Ninh ngó chừng Diệp Ly, trong nụ cười càng nhiều mấy phần mùi vị âm trầm : “Đã sớm nghe nói Vương Phi dụng binh như thần. Xem ra lần này không có cơ hội lãnh giáo thủ đoạn của Chiến thần Đại Sở năm đó rồi. Bản vương liền tới lãnh giáo binh pháp của Vương Phi một phen cũng không uổng công cuộc đời này. Chẳng qua là. . . nếu Vương Phi có mất mát gì nữa. . . Bản vương cũng muốn nhìn một chút, Định Vương còn có cơ hội giết cả nhà ta hay không!” Lời nói cuối cùng của Nhậm Kỳ Ninh cũng càng thêm mấy phần máu tanh. Hai năm qua, mâu thuẫn giữa Bắc Cảnh và cựu thần Trung Nguyên trở nên gay gắt, lúc ban đầu bắt đầu từ Mặc tu Nghiêu phái người ám sát Bắc Tấn Vương Hậu sau đó là bắt đầu từ vương tử bọn họ . Có thể nói, Nhậm Kỳ Ninh hôm nay bại trận, cũng vì lúc ấy đã chôn xuống mầm tai hoạ. Chuyện này lúc đầu có lẽ xem không hiểu, nhưng về sau hồi tưởng lại, cho dù Nhậm Kỳ Ninh là người không đạt mục đích không chừa thủ đoạn nào, cũng không khỏi không vì tâm kế cùng với tính toán của Mặc Tu Nghiêu làm cho kinh hồn bạt vía.

Diệp Ly mím môi khẽ mỉm cười, “Bản phi làm sao để cho công tử bồi thượng tánh mạng cả nhà nữa chứ, Bản phi sẽ tự mình bảo trọng , cũng vạn lần mong công tử bảo trọng.”

“Chỉ hy vọng như thế.” Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh nói.

“Cáo từ.” Lúc này song phương có thể nói là chân tướng phơi bầy, cũng không còn cái bộ hiếu khách đó nữa.

“Không tiễn.” Nhậm Kỳ Ninh nói.

Đưa mắt nhìn đoàn người của Diệp Ly thong dong rời đi, Nhậm Kỳ Ninh đứng ở quan đạo chắp tay cũng không biết suy nghĩ cái gì. Thấy như thế, bọn thích khách đứng ở phía sau cũng không dám tiến lên quấy rầy. Thật lâu, mới có thủ hạ tướng lãnh đến tìm, thấy Nhậm Kỳ Ninh đứng ở nơi đó xuất thần vội vàng tiến lên làm lễ ra mắt, “Vương thượng, quân Bắc Cảnh cùng. . . . . .”

“Đi.” Nhậm kỳ Ninh lạnh lùng nói.

“Thuộc hạ lập tức đi đuổi các nàng trở về?”

“Không cần.” Nhậm Kỳ Ninh lắc đầu, xoay người đi về, trầm giọng nói: “Trở về thôi, lập tức chuẩn bị đại chiến. Nhiều nhất là ba, năm ngày nữa, binh mã của Lãnh Hoài ở Tử Kinh quan nhất định sẽ đến.” Tướng lãnh đi theo phía sau cả kinh, “Nếu như vậy, chẳng phải là chúng ta bị Mặc gia quân tiền hậu giáp kích? Vương thượng, chúng ta có nên rút lui trước?”

Nhậm Kỳ Ninh quay đầu lại nhìn, lạnh nhạt nhìn hắn hỏi: ” Rút lui chỗ nào? Phía sau này chính là Tử Kinh quan, hướng Bắc cho dù phá tan phong tỏa của Diệp Ly, ngươi cảm thấy người Bắc Cảnh lúc này sẽ không cắn ngược lại chúng ta một cái?”

Tướng lãnh phía sau không khỏi biến sắc, hơi chút trầm xuống tự mình hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, “Vương thượng, vậy chúng ta phải như thế nào cho đúng?”

“Như thế nào cho phải?” Nhậm Kỳ Ninh đi ở phía trước, cước bộ không loạn chút nào. Chỉ là không có người nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên một tia mờ mịt. . . Ta cũng muốn biết như thế nào cho phải. . . . . .

Tử Kinh quan ra xưa nay hoàn toàn hoang vắng, ngay cả tòa thành có thể coi được cũng không có vài toà. Chỗ như thế, lên trận chiến cũng không cần quá chú ý binh pháp địa hình. Trên vùng đất bằng phẳng, tất cả binh mã đều ở dưới ban ngày ban mặt không chỗ có thể ẩn nấp.

Nhưng cho dù binh mã của Nhậm Kỳ Ninh không đông, số lượng cũng hơn trăm vạn. Có câu nói kiến nhiều cắn chết voi, Lãnh hoài suất lĩnh Mặc gia quân hơn hai mươi vạn người cộng thêm Diệp Ly bên này quy hàng đại quân cũng chỉ hơn năm mươi vạn. Trong lúc nhất thời hai quân thế nhưng ở Tử Kinh quan giằng co không dứt.

Không qua mấy ngày, trong Mặc gia quân phát ra chiếu mệnh do Định Vương phi tự tay viết , kêu gọi dân chúng vô tội, hiện Mặc gia quân phương bắc đang giao chiến với man di càng thêm không muốn động tới người của mình. Tướng sĩ dưới trướng Bắc Cảnh chỉ cần nguyện ý quy hàng hết thảy chuyện cũ sẽ bỏ qua. Nếu như vẫn nguyện ý nhập ngũ, có thể gia nhập Mặc gia quân, nếu không nguyện ý, vẫn có thể tá giáp quy đinh.

Về mặt khác, vừa không biết từ chỗ nào truyền ra tin tức, Nhậm Kỳ Ninh không phải là con mồ côi của tiền triều. Hơn nữa có mấy vị vốn là thủ hạ của Nhậm kỳ Ninh, chính là cựu thần tự mình làm chứng. Không chỉ thế, không chỉ có binh lính hạ tầng bình thường thay lòng nổi lên bốn phía, thủ hạ tướng lãnh mà Nhậm Kỳ Ninh tín nhiệm nhất trong lòng cũng bắt đầu có chút lắc lư bất định. Trong đại doanh Bắc Cảnh, mỗi ngày có binh lính chạy trốn. Về sau người ở trên chiến trường trực tiếp đầu hàng kẻ địch, Nhậm Kỳ Ninh nghiêm trị như thế nào đi nữa cũng không làm gì người ta được.

Mười lăm tháng tám, hai quân lại một lần nữa ở ngoài thành Xương Khánh mười dặm tỷ thí. Vốn định chia làm hai đường tác chiến, Lãnh Hoài suất lĩnh đại quân cùng Hà Túc và Diệp Ly hợp lại. Mà Nhậm Kỳ Ninh vốn có trăm vạn đại quân , phía sau lại chỉ còn dư lại chưa đầy hai mươi vạn đại quân. Tinh thần chán chường, quân dung không chỉnh tề, muốn so sánh cũng không thể bằng đám Mặc gia quân phía sau Diệp Ly đều là một thân áo đen, sát khí bức người. Tất cả mọi người biết, hôm nay chính là trận đánh cuối cùng.

Nhậm Kỳ Ninh mặc một bộ long bào màu vàng, cưỡi một tuấn mã màu nâu, mắt lạnh nhìn đám người Diệp Ly , cũng có mấy phần ý tứ thua người không thua trận .

Trầm mặc một hồi lâu, Nhậm Kỳ Ninh rút kiếm chỉ vào Diệp Ly trầm giọng nói: “Định Vương phi, hôm nay Bản vương bại trận, không phải vì thua trên chiến trường, mà là ông trời phụ ta. . .” Nếu là nói riêng về hành quân đánh giặc, bài binh bố trận, mấy ngày nay thật ra thì quả nhiên là không có gì có thể nói . Vốn là trăm vạn đại quân của Nhậm Kỳ Ninh cũng không nên bị bại nhanh như vậy, chỉ tiếc thiên thời địa lợi nhân hoà, Nhậm Kỳ Ninh một cái cũng không chiếm, làm sao có thể không bại? Thua như thế sao khiến hắn phục đây? Diệp Ly còn chưa mở miệng, Lãnh Hạo Vũ đi theo phía sau cười lạnh nói: “Người đắc đạo trời sẽ giúp, nếu ngươi không phụ ông trời thì sao ông trời lại phụ ngươi?”

Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh trầm xuống, không nói thêm lời, “Đã như vậy, Định Vương phi, có thể đánh một trận hay không?”

Lãnh Hoài bên tay phải Diệp Ly vỗ ngựa ra, lạnh giọng nói: “Bại binh chi tướng cần gì Vương phi xuất thủ, lão phu xin lãnh giáo công phu của Bắc Cảnh Vương .”


Nhậm Kỳ Ninh khinh thường cười, nói: “Lãnh lão tướng quân, ngươi lớn tuổi rồi sao không an tâm ở trong nhà dưỡng lão? Bản vương khinh thường lấn ngươi tuổi già thể yếu.” Lãnh Hoài tức xanh cả mặt, nổi giận gầm lên một tiếng nhấc bảo kiếm lên, mũi nhón liền vọt tới Nhậm Kỳ Ninh. Gặp như thế, Nhậm Kỳ Ninh cũng không khách khí, huy kiếm phản gọt, kiếm khí tung hoành.

Mọi người thấy Lãnh Hoài và Nhậm Kỳ Ninh đánh nhau, cũng không tiến lên hỗ trợ. Chẳng qua mày kiếm Lãnh Hạo Vũ hơi nhíu, nhìn chằm chằm hai người đang giao chiến, trường kiếm trong tay từ lâu đã ra khỏi vỏ. Diệp Ly thấp giọng thở dài nói: “Lãnh lão tướng quân không phải là đối thủ của Nhậm Kỳ Ninh , Lãnh Nhị, ngươi đi hỗ trợ đi.”

Mặc dù võ công Nhậm Kỳ Ninh cao minh, nhưng nếu như đám người Tần Phong một loạt mà lên cũng không làm gì được. Diệp Ly xưa nay cũng không thích lệ cũ động thủ một chọi một đơn điệu. Nhưng Lãnh Hoài và Nhậm Kỳ Ninh lại có thù giết con, Lãnh Hoài đã lớn tuổi, lúc trước dù mạnh nhưng mấy tháng đóng ở Tử Kinh quan cùng với Sở Kinh lao tâm lao lực nguyên khí đã tổn thương nặng nề. Còn không chịu nghỉ ngơi mà lãnh binh đóng ở Tử Kinh quan chính là vì ái tử báo thù, Diệp Ly cũng không thể khiến cho Lãnh Hoài thất vọng.

Lãnh Hạo Vũ đã sớm lo lắng an nguy của Lãnh Hoài , chờ tới khi Diệp Ly mở lời lập tức liền phi thân vọt tới. Trường kiếm rung động tách rời ra kiếm phong Nhậm Kỳ Ninh đâm về Lãnh Hoài . Nhậm Kỳ Ninh cười lạnh một tiếng, “Đã chết một nhi tử cũng còn có một nhi tử ngoan.” Không nói hai lời, lại liên tục đâm về Lãnh Hạo Vũ, Lãnh Hoài mà đến.Trường kiếm của Lãnh Hạo Vũ khiêu vũ ra một mảnh võng kiếm, đã đẩy kiếm phong của Nhậm Kỳ Ninh ra.

Tần Phong ở bên cạnh Diệp Ly thấp giọng nói: “Vương Phi, Lãnh Nhị và Lãnh tướng quân chỉ sợ không phải là đối thủ của Nhậm Kỳ Ninh.” Nhậm Kỳ Ninh võ công cao không chỉ là lọt top 10 cao thủ trong thiên hạ, ít nhất xếp vào top 5, cùng Lăng Thiết Hàn , Lôi Chấn Đình thiếu hụt chẳng qua là thời gian cùng với kinh nghiệm mà thôi. Về phần cùng Mặc Tu Nghiêu , người này trời sinh yêu nghiệt tự nhiên không thể so sánh. Nhưng võ công của Lãnh Hạo Vũ có thể coi là không tệ cùng so với võ tướng của Lãnh Hoài không biết còn cao hơn bao nhiêu.

Diệp Ly lạnh nhạt nói: “Không cần phải để ý đến bọn họ, động thủ đi. Hôm nay phải chấm dứt trận chiến này.”

Nhất thời, trên chiến trường trống trận rung trời, Mặc gia quân phía sau Diệp Ly giận dữ hét lên đi tới đại quân Bắc Cảnh đối diện. Mấy ngày nay, đại quân Bắc Cảnh trốn có trốn, đầu hàng có đầu hàng, chỉ còn lại một số người … bị làm cho sợ đến nỗi lòng quân tan rả. Vừa nhìn Mặc gia quân như thủy triều màu đen giết tới đây, không tới chốc lát cũng đã có xu thế giải tán.

Trong loạn quân, ba người Nhậm Kỳ Ninh và Lãnh Hoài, Lãnh Hạo Vũ dần dần dời tới chỗ ít người. Cuối cùng vẫn là Nhậm kỳ Ninh không nhịn được một kiếm quét Lãnh Hoài xuống mặt đất bị thương không nhẹ.

“Cha!” Lãnh Hạo Vũ mặt liền biến sắc, hướng Nhậm Kỳ Ninh “bá bá bá” mấy kiếm, phía sau đám người Diệp Ly, Tần Phong cũng đi theo tới đây. Tần Phong thấy Lãnh Hoài trọng thương, trên người Lãnh Hạo Vũ cũng bị thương, không nói hai lời trực tiếp rút kiếm động thân mà lên. Phía sau Trác Tĩnh cũng đi theo gia nhập chiến đoàn. Diệp Ly lúc này mới kêu người đưa Lãnh Hoài đi chữa thương.

Nhậm Kỳ Ninh mấy ngày liên tiếp khổ chiến, lúc này lại đồng thời chống lại Lãnh Hạo Vũ, Tần Phong cùng Trác Tĩnh, dần dần cũng bắt đầu hiện ra vẻ uể oải, Tần Phong dò xét đến một sơ hở, không chút lưu tình một kiếm từ bộ ngực hắn đâm qua.

Sắc mặt Nhậm Kỳ Ninh trắng nhợt, một dòng màu đỏ tươi từ khóe môi tràn ra. Một kiếm vung tách ba người ra, tung người nhảy đi hướng về phía trước mau chóng chạy. Mọi người thấy hăn muốn chạy trốn, vội vàng đi theo đuổi theo.

Ngoài thành Xương Khánh, bên một bờ hồ u tĩnh , Nhậm Kỳ Ninh mặc long bào màu vàng sáng đang ngồi yên lặng, nhìn tòa thành trì nhỏ ở cách đó không xa. Hắn bận rộn nửa đời, đem hết thủ đoạn thâm ân tận phụ, đoạt được cũng chỉ là một ngọn thành trì nho nhỏ cùng với vương cung chưa hoàn thành kia mà thôi.

Mệt mỏi quá . . . . . .

Kỳ Lân xuất thủ, chưa từng thất bại. Một kiếm này của Tần Phong nhìn như đâm trật, thật ra thì cũng chỉ là một chốc không chết được, chỉ tối hơn lập tức khí tuyệt kia một chút mà thôi. Nhậm Kỳ Ninh điểm mấy chỗ huyệt đạo,miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu ra, cũng chẳng muốn đi quản nó. Tiện tay cắm bảo kiếm xuống mặt đất, một mình một người ngồi ở bên hồ thở phào nhẹ nhỏm.

Chỉ chốc lát sau, đám người Diệp Ly liền đi theo. Thấy bóng người bên hồ, Diệp Ly giơ tay lên ngăn trở mọi người, một mình một người đi ra phía trước. Tần Phong và Trác Tĩnh trao đổi ánh mắt, mỗi người chiếm cứ một phương vị cảnh giác ngó chừng bóng người màu vàng kim kia.

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Nhậm Kỳ Ninh quay đầu lại thấy Diệp Ly ,nhàn nhạt cười nói: “Các ngươi đã tới, nếu không tới, không chừng cũng không cần đến phiên các ngươi .”

Diệp Ly cúi đầu vừa nhìn, trên mặt đất đã bị máu tươi nhiễm đỏ. Cả người sắc mặt cũng trắng bệch như tờ giấy, không giống như mới vừa ở trên chiến trường nâng kiếm đánh với mọi người :”Bắc Cảnh Vương có lời muốn nói?” Diệp Ly bộ dạng phục tùng hỏi.

Nhậm Kỳ Ninh tùy tiện vung tay lên nói: “Ngươi gọi ta Nhậm Kỳ Ninh là được rồi, cái tên đi theo ta cả đời. . . Ta cũng lười đổi.” Trước khi chết, hắn không chấp nhất cái danh tiếng Bắc Cảnh Vương đó nữa, cũng không chấp nhất thân phận Lâm Nguyện. Thật ra thì chỉ có cái tên Nhậm Kỳ Ninh này mới là nương theo hắn cả đời, hai cái kia, có lẽ chỉ là thứ hắn muốn .

Diệp Ly sửa lời nói: “Nhậm công tử có lời muốn nói ?”

Nhậm Kỳ Ninh thản nhiên nói: “Cũng không còn cái gì muốn nói . Chỉ sắp chết. . . Luôn không muốn chết một cách cô đơn . Cũng rất đáng tiếc không có thể cùng Vương phi đánh một trận. . .” Diệp Ly nói: “Công phu của ta chỉ sợ còn không vào được mắt Nhậm công tử.”

Nhậm Kỳ Ninh tự tiếu phi tiếu nhìn nàng nói: “Thật ra thì ta còn nghĩ tới, có nên chết giết ngươi hay không. Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dáng của Mặc Tu Nghiêu khi nghe được cái chết của ngươi, ta cảm thấy hết sức cao hứng.”

Diệp Ly nhướng mày nói: “Đã như vậy, vì sao lúc trước Nhậm công tử không động thủ?”

Nhậm Kỳ Ninh lắc lắc đầu, thở dài nói: “Ta không nắm chắc sẽ giết được ngươi, huống chi bây giờ suy nghĩ một chút lại cảm thấy rất không thú vị. Mặc Tu Nghiêu ruột gan đứt từng khúc, cũng sẽ không khiến ta có ích lợi gì. . . Mặc dù rất nhiều người đều cảm thấy ta làm nhiều chuyện như vậy rất buồn cười. Nhưng ta cảm thấy. . . Vương Phi ngươi không cười ta.”

“Vì tín niệm của mình mà cố gắng , cũng không có cái gì buồn cười . Cho dù là tín nhiệm của hắn trong mắt của thế nhân là sai . Huống chi. . . Thế gian này cái nào đúng cái nào sai ,lại có ai có thể hiểu?” Diệp Ly thản nhiên nói.

“Nói thật hay. . .” Nhậm Kỳ Ninh cười nói: “Thì ra là. . . Là sai sao?”

Diệp Ly híp mắt nói: “Nhậm công tử cảm thấy mình không có sai, vậy thì không sai.”

Nhậm Kỳ Ninh vô lực chống kiếm thấp giọng lẩm bẩm nói: “Đúng, ta cảm thấy không có sai, vậy thì không phải là sai . Nếu như là sai , đời này của ta. . . rốt cuộc được xem là cái gì?”

Từ nhỏ đến lớn từng màn từ từ trước mắt hắn chảy qua. Từ nhỏ bị ký thác trách nhiệm nặng nề,hậu nhân duy nhất của Lâm gia, là hy vọng phục quốc duy nhất của tiền triều . So với những đứa bé cùng tuổi, người khác ở trong ngực cha mẹ làm nũng thì hắn trong thư phòng đi theo Lão sư học tập trị quốc kinh điển, khi người khác đang đùa đùa bỡn chơi đùa, hắn học tập quyền mưu rắp tâm binh pháp, khi người khác ở trong chăn thở to ngủ , hắn phải dậy sớm luyện công bất kể hè đông. Đáng tiếc cuối cùng hắn cũng không phải là thiên tài như Mặc Tu Nghiêu , hôm nay rơi vào trình độ như vậy. . . Chỉ có thể nói là vận mệnh đã như vậy. Nhưng có ai từng hỏi hắn. . . Hắn cả đời này rốt cuộc muốn làm gì? Rốt cuộc đã có làm qua việc mình làm chưa?

Một ánh mắt mỹ lệ mà tràn đầy sức sống từ đáy mắt hắn xẹt qua, khi đó hắn còn mới vừa kịp nhìn, hết lần này tới lần khác thiếu niên bắt gặp sự đơn độc thuần khiết , thông tuệ của một thiếu nữ chưa từng gặp qua thế sự . Nàng cứu tánh mạng của hắn, lúc dưỡng thương nhàn hạ hắn hái được hoa dại thêu dệt vòng hoa đưa cho nàng, trên dung nhan mỹ lệ của nàng nhuộm nhàn nhạt rặng mây đỏ, so với các cô gái tuyệt sắc hắn từng gặp càng thêm động lòng người.

Sau đó hắn cưới nàng làm vợ, nàng vì hắn sinh con dưỡng cái. . . Nếu như hắn không phải là Lâm Nguyện, nếu như không có những trách nhiệm kia. . . . . .



“Tô Nghi Nhĩ. . .”

Diệp Ly trầm mặc nhìn bảo kiếm nhuốm máu từ trên cổ của hắn xẹt qua, trường kiếm rơi xuống đất, nam tử mặc long bào cũng chầm chậm té xuống, “Tô Nghi Nhĩ. . . . . .”

Đi theo Hách Lan công chúa một thời gian ngắn, Diệp Ly nhớ được Hách Lan công chúa đã nói. Biểu tỷ nàng, công chúa Bắc Cảnh tiền nhậm Vương Hậu Nhậm Kỳ Ninh tên là Tô Nghi Nhĩ —— viên minh châu sáng chói.

“Vương Phi.” Đám người Lãnh Hạo Vũ tiến lên , nhìn thoáng qua người trên mặt đất, Lãnh Hạo Vũ cũng không khỏi được thở dài nói: “Không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại. . . . . .”

Diệp Ly than nhẹ một tiếng nói: “Hậu táng đi. Hắn cũng coi như là nhất phương kiêu hùng,truy phong làm Xương Khánh Vương, cùng Vương Hậu Bắc Cảnh hợp táng đi.” Trác Tĩnh do dự một chút, mới vừa nói: “Khởi bẩm Vương Phi, Vương Hậu Bắc Cảnh cùng tro cốt của mấy vị công chúa vương tử bị Hách Lan công chúa mang về Bắc Cảnh rồi.”

Diệp Ly suy nghĩ một chút, “Làm cho hắn một mộ chôn quần áo và di vật đi. Phái người đưa tro cốt đến Bắc Cảnh. Tùy ý Hách Lan công chúa xử trí.” Dứt lời, Diệp Ly hơi buồn bực, không hề nhìn người trên mặt đất nữa, xoay người hồi doanh. mười lăm tháng tám. . . Cần phải trở về.

“Tùy ý Hách Lan công chúa xử trí?” Trác Tĩnh chặc lưỡi, lấy hận ý của Hách Lan Vương Hậu đối với Nhậm Kỳ Ninh, sẽ rắc tro cốt của hắn tại trên đường mặc người chà đạp đi.

Chỉ chốc lát sau, đã có người tới đưa thi thể của Nhậm Kỳ Ninh đi. Bên hồ một lần nữa yên lặng trở lại. Lại qua hồi lâu, một áo lam nam tử xuất hiện ở bên hồ, vết máu đỏ sậm kia trên mặt đất xuất thần hồi lâu, mới đưa tay nhặt kiếm trên mặt đất lên, vung lên , vạt áo một kiếm phá vỡ, áo lam nam tử chậm chạp lau chùi máu hơi khô trên thân kiếm nhẹ giọng thở dài nói: “Thật là không nghĩ tới, ngươi lại . . . Ta vốn là còn tưởng rằng. . . . . .” Vốn vẫn còn cho là ta và ngươi tất có đánh một trận, nhưng là, ngay cả mặt mũi như thế nào cũng chưa có chân chính gặp qua. . .

Tiện tay bỏ khăn vải trong tay , nam tử áo lam phẩy tay áo bỏ đi. Khăn vải màu lam đã nhuốm máu ở trong gió nhẹ vung lên, rơi trên mặt hồ, từ từ cái khăn thấm ướt, máu tươi ở trong hồ nước nhàn nhạt thấm vào. . . . . .

Trong đại trướng của Mặc gia quân , Diệp Ly ngẩng đầu lên nhìn nam tử áo lam trước mặt, ánh mắt dừng lại trên thân kiếm ở trong tay hắn một lát mới hỏi: “Ngươi có tính toán gì không?”

Đàm Kế Chi không sao cả cười nói: “Nếu Vương phi tính tiếp tục giam ta lại thì không sao, nếu như Vương phi không có ý tứ này, vậy ta muốn đi đây.”

Diệp Ly nhướng mày, nhàn nhạt cười nói: “Đi chỗ nào? Một lần nữa tìm một chỗ đông sơn tái khởi?”

Đàm Kế Chi lắc đầu, nói: “Có lẽ đi một chút, hoặc là. . . Đi Tây Vực cũng hoặc là ra biển .”

Diệp Ly thú vị nhìn của hắn nói: ” Kế hoạch nghiệp bá của ngươi đâu rồi, không muốn nữa sao?”

Đàm Kế Chi khổ cười nói: “Có Định Vương và Vương phi ở đây, kế hoạch nghiệp bá cũng đừng mong có người nào dám nhúng tay vào. Tại hạ còn có mấy phần tự biết rõ , thấy kết quả của hắn. . .Đang còn có mấy phần nghĩ mãi mà không rõ, hiện tại cũng cảm thấy không có gì quan trọng hơn rồi.” Hai người, có tên như nhau, sứ mệnh cùng trách nhiệm như nhau, nhưng kinh nghiệm khác nhau ,cách giải quyết khác nhau. Thấy kết quả của Nhậm Kỳ Ninh như vậy, Đàm Kế Chi trước đây vẫn cảm thấy mình hận hắn sâu đậm cũng nhiều thêm mấy phần cảm thấy thỏ chết hồ ly buồn , vốn là hùng tâm tráng chí cũng cảm thấy vô vị.


* “Thiên hạ phong vân xuất ngã bối

Nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi

Hoàng đồ bá nghiệp đàm tiếu trung

Bất thắng nhân sinh nhất trường túy”

*: ý là con người ta cứ thích hỏi tại làm sao mà như thế, tại làm sao lại như vậy hay đại để là muốn tường tận rõ mọi chuyện. Trong khi có những chuyện thuộc về cảm giác và cảm xúc thì làm sao mà trả lời nổi. Và có những thứ rõ mồn một ra như vậy rồi mà vẫn cứ cố tình hỏi, như để trêu ngươi người phải trả lời vậy. Không trả lời cũng khó, mà trả lời thì cũng dở. Tốt nhất là lại rượu thôi. Có lẽ chỉ rượu mới hiểu nổi ta, hay ta đang chỉ mở cõi lòng này cho mỗi mình rượu. Vấn đề có lẽ chỉ là bao lâu, bao lâu mà thôi…

Diệp Ly nhẹ ngâm. Đàm kế Chi khẽ xuất thần, thoải mái cười một tiếng, gật đầu khen: ” Tính tình Vương phi như thế, kiến thức như thế. . . Đàm Kế Chi mặc cảm. Trong kiếp này, liền chỉ có đàm Kế Chi, không còn Lâm Nguyện người này. . . . . . Vương Phi, tại hạ cáo từ.”

Diệp Ly nhìn hắn, “Không có ý định trở về xem Lâm đại phu một chút sao?”

Đàm Kế Chi lắc đầu, cười khổ nói: “Hay là thôi đi, nói vậy phụ thân cũng không muốn thấy đứa con bất hiếu như ta đây. Sau này kính xin Vương Phi chiếu cố nhiều hơn.” Diệp Ly gật đầu nói: “Cũng được, một mình ngươi quyết định đi.”

Đàm Kế Chi cũng không dài dòng nữa, chắp tay nói: “Cáo từ.”

“Không tiễn.”

Nhìn Đàm Kế Chi đi ra ngoài, Tần Phong phía sau Diệp Ly thấp giọng nói: “Vương Phi, ngài thật sự thả hắn đi? Vạn nhất hắn còn có cái ý nghĩ gì nữa, cũng phiền toái.” Diệp Ly lắc đầu nói: “Đàm Kế Chi là người thông minh, biết không thể làm thì hắn sẽ không chấp nhất nữa. Nhưng. . . nếu hắn còn có cử động gì không an phận, cũng không cần hỏi nữa, trực tiếp giết đi.”

Tần Phong gật đầu, Đàm Kế Chi một thân một mình, lại đắc tội Mặc Cảnh Lê, muốn làm ra cái gì yêu thiêu thân cũng không dễ dàng.

“Vương phi, Đàm Kế Chi và Nhậm Kỳ Ninh, rốt cuộc ai mới là tiền triều con mồ côi?” Tần Phong có chút ngạc nhiên hỏi. Diệp Ly nhàn nhạt lắc đầu, cười nói: “Không biết, ai đúng , ai không phải, lại có cái ý nghĩa gì đây?”

Tần Phong trầm tư chốc lát, gật đầu cười nói: “Vương phi nói rất đúng.” Ai phải, ai không phải, ai thật sự để ý đây? Nếu có dã tâm, cho dù bọn họ giết Đàm Kế Chi cũng có thể xuất hiện Lâm Nguyện thứ ba, thứ tư, Vương Nguyện, Triệu Nguyện. . . . . .






back top