Thịnh thế đích phi

Chương 370: Tê Hà bị thương nặng, lang tâm như thiết



Edit: Ca Tang
Beta: Sakura

Lê vương phủ, trong viện công chúa Tê Hà.

Công chúa Tê Hà mặt đầy vui vẻ ngồi dựa trên ghế quý phi chợp mắt. Mấy ngày nay nàng bị Đông Phương U chèn ép gay gắt, mặc dù có Lê Vương che chở nhưng mà Lê Vương cũng không thể thời thời khắc khắc bên cạnh nàng, càng không thể nào vì nàng mà trách phạt Đông Phương U tay nắm toàn bộ thế lực núi Thương Mang. Cho nên mấy ngày nay cuộc sống của nàng thật sự hết sức uất ức. Hôm nay thật vất vả lắm mới có cơ hội trước mặt Lê Vương hung hăng cáo trạng nàng ta một phen.

So với Diệp Oánh đã thất sủng từ lâu thì mặc dù nàng không có danh phận thức tế nhưng những năm gần đây vẫn thịnh sủng không suy. Có rất nhiều chuyện Mặc Cảnh Lê không gạt nàng, cho nên chuyện Mực Cảnh Lê phái người chặn công tử Thanh Trần lại, công chúa Tê Hà cũng biết. Nàng vốn không thấy hành động lần này của Mặc Cảnh Lê có chỗ nào tốt, bởi nàng biết Từ Thanh Trần lợi hại cỡ nào, quả nhiên cuối cùng người Mặc Cảnh Lê phái đi tay không mà về. Vốn là cũng không phải chuyện quan trọng gì, nhưng hôm qua không cẩn thận nghe được hai nha đầu nói chuyện phiếm, nàng đột nhiên trong lòng vừa động, liền đem chuyện này gán trên người Đông Phương U. Về phần có phải sự thật hay không, ai quan tâm chứ? Chỉ cần câu chuyện hợp lý, Mặc Cảnh Lê sao có thể không tin?

Chỉ cần nhìn vẻ mặt Lê vương lúc rời đi rồi sau đó vội vàng vọt tới thư phòng, sáng sớm hôm nay Đông Phương U từ nơi nào chạy tới hung hăng mắng nàng một trận là biết, Lê Vương tuyệt đối tin tưởng không chút nghi ngờ những gì mình nói.

“Tiện nhân, ngươi ngược lại thật nhàn nhã ! ” Giọng nói của Đông Phương đột nhiên vang lên ở cửa. Giọng nói lạnh lùng đến mức công chúa Tê Hà cũng không nhịn được rùng mình, công chúa Tê Hà chợt đứng dậy nhìn chằm chằm Đông Phương U đang mang người tiến vào nói: “Ngươi tới chỗ ta làm gì?”

Đông Phương U cất bước vào trong sảnh, đi tới trước mặt công chúa Tê Hà từ trên cao nhìn xuống nàng ta.

“A ! ” Đang lúc công chúa Tê Hà bị nàng nhìn đến mức không nhịn được muốn nổi giận thì Đông Phương U đột nhiên giơ cho nàng một cái bạt tai vừa nhanh vừa độc. Thật ra thì thời điểm nam nhân đánh nữ nhân, đại đa số đều sẽ giữ lại một phần lực, nhưng ngược lại nữ nhân đánh nữ nhân thường là dùng hết toàn lực. Đông Phương U là người tập võ, một cái bạt tai này đánh xuống, mặt công chúa Tê Hà nhất thời bị đánh đến thiên hôn địa ám, trên gương mặt trắng nõn nổi lên mấy dấu tay vừa sưng vừa đỏ. Một tia máu tràn ra từ bên mép, chảy xuống vạt áo trước ngực.

“Ngươi… ” Tê Hà công chúa bị cú bạt tai bất thình lình làm cho hồ đồ. Nàng hiển nhiên không ngờ Đông Phương U ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng mà đã động thủ. Bưng gương mặt đau rát, ánh mắt công chúa Tê Hà cũng muốn phun ra lửa, “Đông Phương U, ngươi dám đánh ta !”

Đông Phương U khinh thường bĩu môi nói: “Ta đánh ngươi thì sao? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Cũng chỉ là một tiểu thiếp ngay cả danh phận cũng không có mà thôi, không, ngươi ngay cả tiểu thiếp cũng không bằng, nhiều nhất cũng chỉ là một nha đầu thông phòng. ” Công chúa Tê Hà vốn xuất thân công chúa, hôm nay lưu lạc đến thân phận lúng ta lúng túng này vốn là nổi khổ tâm trong lòng nàng. Nay lại bị Đông Phương U không chút khách khí lôi ra giễu cợt như vậy, công chúa Tê Hà giận quá hóa cười, bụm mặt đồng dạng nở nụ cười khinh miệt với Đông Phương U, “Ta cho dù không danh không phận thì thế nào? Ít nhất Lê Vương yêu thích ta. Chung quy vẫn không giống người nào đó, đưa lên tận cửa người ta cũng không cần, bây giờ chỉ còn nước đi bắt cóc người ta. Không phải là muốn nam nhân đến điên rồi, nên mới đi cường đoạt công tử Thanh Trần đó chứ?”

“Quả nhiên là ngươi nói hươu nói vượn với Mặc Cảnh Lê ! ” Đông Phương U cắn răng nói.

Công chúa Tê Hà đắc ý nói: “Là ta nói đó, thì sao? Ngươi dám làm thì đừng sợ người khác nói chứ. Thật là mất hết mặt mũi nữ nhân chúng ta, nếu ngươi sợ không ai muốn ngươi thì cứ dùng tạm mấy tiểu cẩu bên cạnh cũng tốt lắm. Đừng dùng thủ đoạn bẩn thỉu đi phá hư công tử Thanh Trần người ta. Nói không chừng công tử Thanh Trần không chịu nổi nữ nhân như ngươi mà tình nguyện đi tìm chết đó.”

Đông Phương U nói chuyện không lưu tình, công chúa Tê Hà tự nhiên cũng không khách khí. Đều không chút lưu tình đâm vào chỗ đau của đối phương. Gương mặt mỹ lệ của Đông Phương U rút đi một tia âm trầm vui vẻ, lạnh lùng nhìn Tê Hà công chúa nói: “Mặc Cảnh Lê thích ngươi? Được. . . Bản cô nương liền nhìn một chút xem Mặc Cảnh Lê thích ngươi đến đâu. Người đâu , kéo nàng ta ra ngoài cởi hết y phục, đánh cho ta !”

“Đông Phương U, ngươi dám ! ” sắc mặt công chúa Tê Hà đột biến, hung tợn nhìn chằm chằm Đông Phương U.

Người đi theo Đông Phương U cũng sợ hết hồn, có chút do dự nhìn về phía nàng. Mặc dù bọn họ đều là người của Đông Phương U, nhưng dù sao Lê Vương mới là chủ nhân của Nhiếp chính vương phủ, công chúa Tê Hà rốt cuộc cũng là nữ nhân của Lê vương.

“Ngươi nhìn xem ta có dám không ! Còn không mau đi. ” Đông Phương U nhìn công chúa Tê Hà cười lạnh nói: “Đi mời lê Vương tới đây, nói bản cô nương có chuyện muốn thương nghị cùng hắn. ” Thuộc hạ bất đắc dĩ, chỉ đành lĩnh mệnh đi mời Mặc Cảnh Lê, hai người khác một tả một hữu lôi kéo công chúa Tê Hà ra ngoài sân, ra tay cởi y phục của nàng. Công chúa Tê Hà cũng không phải là cô gái yếu đuối, trường tiên trong tay vung lên động thủ với bọn họ. Nhưng mà võ công của nàng không đủ để bảo vệ sự an nguy của mình, không lâu sau đã bị người chế trụ.

Đông Phương U từ bên trong theo ra ngoài, lạnh lùng nhìn dáng vẻ không thể động đậy của công chúa Tê Hà, cười lạnh nói: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Cởi y phục của nàng rồi dùng cái roi kia đánh mạnh cho ta !”

Rất nhanh, công chúa Tê Hà liền bị cởi đến chỉ còn lại một lớp áo lót mỏng. Khí trời phương nam tháng chín đã sớm không còn ấm áp từ lâu, công chúa Tê Hà mặc chiếc áo lót mỏng bị khí lạnh đột ngột làm cho phát run. Nhưng mà như vậy vẫn còn đỡ hơn sự đau đớn khi cây roi kia quất tới. Roi thứ nhất quất xuống, công chúa Tê Hà không khỏi kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất. Đòn roi liên miên sau đó khiến nàng ngay cả tránh cũng không có chỗ trốn, lúc này nữ tử một thân chật vật kêu la thảm thiết nào còn có dáng vẻ ngang ngược, kiêu ngạo tùy ý huy động trường tiên trong tay như hồi mới tới Sở kinh năm đó?

“Đông Phương U, ngươi đang làm gì? ” cửa viện truyền đến tiếng gầm giận dữ, Mặc Cảnh Lê mang theo Diệp Oánh vội vã chạy tới. Thấy tình cảnh trước mắt, sắc mặt thêm đen, đoán rằng lúc sáng mình phát giận với Đông Phương U thì nay Đông Phương U liền đem tức giận phát tiết trên người công chúa Tê Hà. Dĩ nhiên, sự thật cũng quả đúng như thế.

Đông Phương U tuyệt nhiên không chút để ý lửa giận từ Mặc Cảnh Lê, khiêu khích cười nói: “Ngươi không phải nhìn thấy rồi sao? Thế nào, ta thân là Nhiếp Chính Vương phi, dạy dỗ một nữ nhân ngay cả tiểu thiếp thông phòng cũng không bằng, cũng phải xin phép Vương gia hả ?”

Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói: “Buổi sáng Bản vương đã nói với ngươi, chuyện trong Vương phủ không cần ngươi quản .”

Mặc Cảnh Lê đến muộn một chút mà trên người công chúa Tê Hà đã chịu sáu bảy roi, áo lót trên người cũng bị xé rách, lộ ra vết thương. Thấy Mặc Cảnh Lê, liền giống như thấy được ngọn cỏ cứu mạng vậy, vội vàng nhào vào trong lòng Mặc Cảnh Lê, “Vương gia, ô ô. . . . Vương gia, chàng nhất định phải thay Hà nhi làm chủ . Ô ô. . . Đông Phương U nàng ta thật là quá đáng. Hà nhi đau quá…”


Mặc Cảnh Lê thấy trên người công chúa Tê Hà toàn là vết thương, sắc mặt càng thêm khó coi. Diệp Oánh bên cạnh hắn nhắc nhở: “Vương gia, trước gọi đại phu tới xem cho công chúa Tê Hà một chút đi. ” Mặc Cảnh Lê tán thưởng nhìn Diệp Oánh một cái, xoay người phân phó nói: “Mau mời đại phu.

“Không được đi ! ” Giọng nói của Đông Phương U vang lên từ phía sau.

“To gan ! Lê Vương phủ do Bản vương định đoạt, còn chưa tới phiên ngươi làm chủ. ” Mặc Cảnh Lê lạnh lùng nói. Đông Phương U nghiêng đầu nhìn hắn, đột nhiên ha hả thấp giọng cười, cười mà như không cười nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “Vương gia, mặc dù thế lực núi Thương Mang sơn đã bị Tây Lăng và Định vương phủ giết đến bảy tám thành, nhưng ít nhất cũng còn dư ba thành.”

Mặc Cảnh Lê hờ hững nói: “Bản vương biết, chẳng lẽ ngươi còn muốn lấy thế lực núi Thương Mang sơn ra uy hiếp Bản vương sao ? ” nếu là lúc trước, có lẽ Mặc Cảnh Lê sẽ sợ, nhưng hiện tại chỉ còn lại ba thành thế lực có lẽ có thể gây lộn xộn cho hắn nhưng chưa đủ để khiến hắn khiếp sợ.

Đông Phương U mỉm cười nhìn công chúa Tê Hà một cái, công chúa Tê Hà đang rúc vào trong ngực Mặc Cảnh Lê thấy thế thì không khỏi rùng mình, một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng biến mất không thấy. Chỉ nghe Đông Phương U cười nói: “Dĩ nhiên không phải. Ta chỉ muốn nói cho Lê Vương biết. . . Thật ra thì ở Định Vương phủ . . . Còn có vài người của núi Thương Mang sơn. Ta có thể đưa họ cho Vương gia, không biết ngươi muốn hay không?”

Ánh mắt Mặc Cảnh Lê rụt lại, ánh mắt bén nhọn bắn thẳng về phía Đông Phương U. Định Vương phủ nổi danh phòng vệ nghiêm sâm, không phải không có người thử đặt cọc ngầm trong Định Vương phủ, nhưng mà người cài vào đều rất nhanh liền mất tích, còn người bên ngoài thì vĩnh viễn không nhận được nửa phần tin tức hữu dụng. Đông Phương U cũng không thèm để ý đến ánh mắt Mặc Cảnh Lê, thiêu mi cười nói: “Không cần kinh ngạc, dù gì núi Thương Mang sơn cũng có mấy trăm năm nội tình, tự nhiên có một ít bí mật người khác không biết. Mặc dù không phải người quan trọng gì nhưng nếu như dùng tốt thì cũng sẽ mang lại hiệu quả không tưởng.”

Mặc Cảnh Lê lãnh đạm nói: “Ngươi muốn gì?”

Đông Phương U chỉ vào công chúa Tê Hà nói: “Nàng, ta muốn Vương gia giao nàng cho ta xử trí.”

Mặc Cảnh Lê định quả quyết cự tuyệt, nhưng mà há miệng thế nào cũng không nói ra lời. Công chúa Tê Hà kinh hoàng nắm lấy vạt áo của Mặc Cảnh Lê, “Vương gia. . . Cảnh Lê ca ca, nữ nhân kia sẽ giết ta mất !”

Đông Phương U giễu cợt nhìn Mặc Cảnh Lê, giống như chắc chắn hắn sẽ không cự tuyệt vậy. Đông Phương U lấy ra một mảnh giấy từ trong tay áo nói: “Để tỏ lòng thành ý, Vương gia trước tiên có thể nhìn xem cái giá ta đưa ra liệu có đáng để Vương gia làm như vậy không?”

Mặc Cảnh Lê trầm mặt nhận lấy mảnh giấy nhìn một chút rồi thu vào trong tay áo. Công chúa Tê Hà bỗng dưng trợn to hai mắt, “Cảnh Lê ca ca… . ” nhìn nụ cười âm trầm trên mặt Đông Phương U, công chúa Tê Hà hoảng sợ vạn phần nắm lấy ống tay áo Mặc Cảnh Lê, giống như không tin Mặc Cảnh Lê thật sự sẽ đem mình giao cho Đông Phương U. Đông Phương U đắc ý cười một tiếng, phân phó người bên cạnh, “Kéo nàng ta trở về, tiếp tục đánh cho ta !”

Hai người áo xanh liếc nhau một cái, tiến lên lôi công chúa Tê Hà kéo vể giữa sân. Công chúa Tê Hà biết nếu như rơi vào trong tay Đông Phương U chỉ sợ mình thật không còn đường sống, chỉ có thể gắt gao nắm lấy tay áo Mặc Cảnh Lê không buông, “Cảnh Lê ca ca, cứu cứu ta. . . Không muốn. . . Vương gia, cứu cứu ta… .”

Mặc Cảnh Lê trầm mặc nhìn vẻ mặt hoảng sợ cùng tuyệt vọng của cô gái trước mắt. Công chúa Tê Hà bên hắn mười năm, bỏ qua thân phận công chúa cao quý, vô danh vô phận đi theo hắn. Nếu nói không có chút tình cảm nào thì đó là gạt người, mặc dù hắn không thương nàng, nhưng tình cảm mười năm qua cũng không phải là giả. Chẳng qua là…

Cuối cùng, Mặc Cảnh Lê chỉ có thể trầm mặc kéo cánh tay của công chúa Tê Hà đang nắm chặt ống tay áo của mình ra. Nhìn ngón tay ngọc nhỏ dài bị kéo ra, quang mang còn sót lại trong mắt công chúa Tê Hà cũng dần dần biến mất.

Cuối cùng, công chúa Tê Hà vẫn bị kéo tới giữa sân, tiếng roi quất cùng tiếng kêu thảm thiết thống khổ của nữ tử vang lên, cho dù người đứng ngoài viện cũng không khỏi sợ hãi phát run.

“A a. . . Cứu cứu ta. . . Vương gia, cảnh Lê ca ca. . . . Không muốn…đau quá. . . A ! ” Công chúa Tê Hà thống khổ lăn lộn trên mặt đất, chỉ chốc lát đã bị đánh đến mức cả người đầy máu tươi, hấp hối, “Vương gia. . . Tại sao. . . Tại sao… Cứu ta…”

“Ai cũng không cứu được ngươi. ” Đông Phương U cười lạnh nói: “Không phải ngươi nói Vương gia thích ngươi sao? Thoạt nhìn thì hắn thích lễ vật ta đưa cho hắn hơn đấy. Yêu thích hắn dành cho ngươi, ngay cả một tờ giấy cũng không bằng.”

Nghe Đông Phương U không chút khách khí giễu cợt, công chúa Tê Hà chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn. Trừ nỗi đau bỏng rát, còn có nỗi đau mười mấy năm qua từng giọt từng giọt nổi lên trong lòng. Lần nữa chống lại cặp mắt tăm tối của Mặc Cảnh Lê, công chúa Tê Hà đột nhiên cảm thấy buồn cười. Trong mắt Mặc Cảnh Lê, không có chút nào động lòng cùng thương tiếc. Rốt cuộc mười mấy năm này, nàng đang làm cái gì?

“Ha hả. . . Ha ha… ” Công chúa Tê Hà thấp giọng bật cười, chợt ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt, “Cảnh Lê ca ca, chàng thật là ác tâm… .”

“A ! ” Lại một roi nữa quất tới, công chúa Tê Hà đau đến co quắp nhưng vẫn như cũ không ngừng cười, “Ha hả. . . Ô. . . Hoàng tỷ. . . Hoàng tỷ. . . Hà nhi sai rồi…”

Nhìn thảm trạng của công chúa Tê Hà, Diệp Oánh đứng sau lưng Mặc Cảnh Lê đột nhiên cảm thấy cho dù khoác áo choàng làm từ lông khổng tước ấm áp thì vẫn như cũ lạnh lẽo đến mức cả người phát run. Không nhịn được lui về sau một bước, nhìn nam tử cao lớn tuấn mỹ trước mắt lại không nhịn được muốn cách hắn thật xa.

Mặc Cảnh Lê trầm mặc nhìn dáng vẻ hấp hối của công chúa Tê Hà, rốt cục ánh mắt hơi trầm xuống xoay người rời đi. Thấy hắn rời đi, Diệp Oánh không nhịn được muốn đi theo nhưng mà đột nhiên sợ tình cảnh ở chung với Mặc Cảnh Lê . Hai chân mãi không bước tiếp được, chỉ có thể ngơ ngác nhìn tình hình trước mắt.


Nhìn Mặc Cảnh Lê rời đi, Đông Phương U khẽ hừ một tiếng ý bảo thủ hạ dừng tay. Thản nhiên đi tới trước mặt công chúa Tê Hà mỉm cười nhìn nàng nói: ” Thế nào? Hiện tại ngươi còn cảm thấy Mặc Cảnh Lê thích ngươi sao? Dám càn rỡ trước mặt ta, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì? Bản cô nương chính là muốn ngươi chết không nhắm mắt.”

Công chúa Tê Hà ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ửng đỏ đều là vô số oán độc, “Đông Phương U, đời này công tử Thanh Trần vĩnh viễn sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái ! Ngươi là đồ điên, là thứ lòng dạ vặn vẹo, là tàn hoa bại liễu không ai cần,cho dù công tử Thanh Trần có thích thôn nữ thì cũng sẽ không coi trọng thứ tiện nhân như ngươi. Ta nguyền rủa ngươi, đời đời kiếp kiếp muốn mà không được…”

“Đánh chết nàng cho ta! Bản cô nương nhất định sẽ trở thành thê tử của công tử Thanh Trần, chỉ tiếc ngươi không có phúc chờ đến ngày đó ! ” Gương mặt xinh đẹp của Đông Phương U trầm xuống, lạnh lùng nói.

Roi lần nữa vung lên, công chúa Tê Hà vốn còn đang chửi ầm lên dần dần không một tiếng động, “Vương phi, nàng ta chết rồi.”

Đông Phương U chán ghét liếc mắt nhìn thi thể gần như không nhìn ra trên mặt đất, “Ném tới bãi tha ma đi, không được chôn, ta muốn thi thể nàng ta bị chó hoang ăn ! ” Tất cả mọi người trong sân không khỏi rùng mình, cho dù là người của Đông Phương U cũng không khỏi lộ ra ánh mắt khiếp sợ cùng hoảng hốt. Chủ nhân các triều đại của núi Thương mang mặc dù không phải người tâm từ thủ nhuyễn gì, bởi người tâm từ thủ nhuyễn chẳng thể chưởng quản một thế lực lớn như vậy. Nhưng mà cũng chưa từng xuất hiện người thô bạo ác độc đến thế. Nữ tử trước mắt này. . . . thật sự vẫn còn là thiếu chủ nhân thông tuệ ngây thơ trên núi Thương Mang ngày trước sao?

Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Đông Phương U hừ lạnh một tiếng đi ra ngoài, thời điểm đi tới bên người Diệp Oánh thì dừng bước thấp giọng nói: “Ngươi cũng thành thật một chút cho ta. Nếu không, tiện nhân kia chính là tấm gương của ngươi.”

Diệp Oánh bị nàng ta dọa sợ đến mức liên tiếp lui về sau vào bước, chật vật ngã ngồi dưới đất. Cắn răng hoảng sợ vạn phần gật đầu liên tục, Đông Phương U khinh thường bĩu môi, “Thật vô dụng, ngươi thật sự là muội muội của Diệp Ly sao? Ngươi nói xem, công tử Thanh Trần sẽ thích ta chứ?”

Nếu công tử Thanh Trần thích ngươi, chẳng phải là hắn mắt mù tai điếc rồi sao?

Nhưng mà Đông Phương U đứng ngay trước mặt, cho dù Diệp Oánh có mười lá gan thì cũng không dám nói như vậy. Chỉ có thể dùng sức gật đầu, Đông Phương U cũng không quản nàng, hài lòng gật đầu một cái xoay người đi.

Nhìn công chúa Tê Hà không chút thương tiếc bị người mang ra ngoài, Diệp Oánh cả người nhũn ra căn bản không đứng dậy nổi. Nàng và công chúa Tê Hà đấu nhau mười mấy năm, nàng vốn cho rằng nữ nhân mà mình ghen tỵ nhất là Diệp Ly, nữ nhân mình hận nhất chính là công chúa Tê Hà. Lại không ngờ rằng. . . Nữ nhân khiến mình không thoải mái mười năm, cứ như vậy. . . Chết?

“Đỡ. . . Đỡ ta về phòng. . . . ” không dám ở lại đây thêm nữa, Diệp Oánh vô lực nói. Sau lưng một bàn tay trầm ổn đem nàng đở lên, một nha đầu trong Lê Vương phủ dung mạo phục sức bình thường cẩn thận đỡ Diệp Oánh dậy, thấp giọng nói bên tai nàng: “Tứ tiểu thư đừng sợ, Đông Phương U sẽ không tổn thương đến người.”

Diệp Oánh gật đầu một cái, “Chúng ta trở về trước đi… ” Tất cả những gì xảy ra hôm nay thật là một đả kích quá lớn đối với Diệp Oánh. Không chỉ vì sự ác độc của Đông Phương U, mà hơn nữa là sự tuyệt tình của Mặc Cảnh Lê. Đối với công chúa Tê Hà mà mình sủng ái mười năm Mặc Cảnh Lê cũng có thể tuyệt tình như thế, vậy đối với người đã sớm thất sủng như mình. . . Diệp Oánh rùng mình, dựa vào nha đầu đang đỡ mình tập tễnh đi về sân viện.

Trong một bãi tha ma ngoài Nam Kinh, một khối thi thể huyết nhục mơ hồ lộ ra khỏi chiếu, bị người ta tùy ý vứt đó. Trong bãi tha ma u lãnh, chỉ có tiếng quạ đen thỉnh thoảng kêu lên, có vẻ phá lệ âm trầm đáng sợ.

Hồi lâu, một đạo hắc ảnh xuất hiện giữa nghĩa địa. Đi tới trước mặt cỗ thi thể kia ngồi xổm xuống nhìn một chút, sau khi dò xét mạch đập cùng hơi thở của thi thể huyết nhục mơ hồ đó thì lắc đầu một cái, sách sách tán dương: ” Thủ pháp không tồi. ” Giơ tay lên đem một viên thuốc nhét vào trong miệng của nàng, cũng không ngại nàng cả người máu tươi cùng bụi đất, đem nàng xốc lên nhàn nhạt nói: “Có thể sống sót thì coi như ngươi mạng lớn, còn nếu chết thì ít nhất cũng không cần phơi thây nơi hoang dã… ” nam tử nói xong, khiêng thi thể lên vai nghênh ngang biến mất khỏi nghĩa địa.

Trong một tiểu viện Nam Kinh, đèn dầu mới thắp lên, Diệp Ly ngồi dưới ánh đèn nhìn sổ con trong tay, Vệ Lận đẩy cửa đi vào, “Vương phi.”

Diệp Ly để sổ con xuống, gật gật đầu nói: “Người sao rồi?”

Vệ Lận cau mày nói: “Không tốt lắm, mặc dù vết thương trên người không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng sáng nay nàng ta bắt đầu lên cơn sốt. Trong thành Nam Kinh chúng ta cũng không tìm được đại phu y thuật cao minh như Trầm Dương tiên sinh và Lâm đại phu. Nếu cơn sốt không giảm, chỉ sợ nàng ta không sống được.”

Diệp Ly nhàn nhạt nói: “Chúng ta đã tận lực rồi, còn lại thì xem ý trời đi. Cho người dùng rượu mạnh lau người cho nàng ta, xem có thể hạ sốt không. ” Vệ Lận gật đầu một cái, có chút không hiểu nói: “Nữ nhân kia cũng không phải người tốt, Vương phi cần gì phí tâm cứu nàng?”

Diệp Ly cười nhạt nói: “Chuyện lần này, chung quy nàng ta cũng bị tai bay vạ gió. Huống hồ, mặc dù công chúa Tê Hà quả thật khiến người ta chán ghét, nhưng tội cũng không đáng chết. Mặt khác. . . nàng ta vẫn là muội muội ruột của nữ vương Nam Chiếu. Nếu ta không có ở Nam Kinh thì không nói làm gì nhưng nếu đã ở đây thì cũng nên nể mặt nữ vương Nam Chiếu mà tận lực.”

Lúc này Vệ Lận mới hiểu rõ, gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu rồi. ” Bất luận thế nào thì Vương phi cũng đã cứu công chúa Tê Hà, nữ vương Nam Chiếu không thể không thừa nhận phần ân tình này.

“Lê Vương phủ có động tĩnh gì không? ” Diệp Ly hỏi.

Vệ Lận lắc lắc đầu nói: “Tạm thời không có, quan hệ giữa Lê Vương và Đông Phương U rất bế tắc, không cho phép Đông Phương U quản chuyện trong phủ. Mặt khác, trong Định vương phủ chúng ta còn lưu lại vài cơ sở ngầm của núi Thương Mang, tất cả đều nằm trong danh sách mà Đông Phương U đưa cho Mặc Cảnh Lê. Nhưng mà. . . Có thể Lê Vương phi biết chút gì đó, thời điểm Mặc Cảnh Lê xem danh sách, nàng ấy đang đứng bên cạnh,chẳng qua là không biết nàng ta rốt cuộc nhìn thấy chưa. Hai ngày nay nàng ta bị dọa đến ngoan, giờ vẫn không chịu nói gì.”


Diệp Ly gật đầu nói: “Nàng rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử nuôi chốn khuê phòng, cho nàng thời gian hai ngày đi, đồng thời bảo người phía dưới đi tra. Diệp Oánh không phải là thám tử chuyên môn, theo tình huống lúc ấy thì chưa chắc nàng ta đã chú ý đến danh sách kia, mặt khác, đem tin tức truyền về cho cậu cả và Tu Nghiêu bảo bọn họ tự chú ý một chút. Ngươi đi đi.”

Vệ Lận ứng tiếng nói: “Thuộc hạ cáo lui.”

Lần này hành động của Diệp Ly ở Nam Kinh cũng không tính là hết sức khiêm tốn. Chuyện nàng phải lo liệu không ít, quá mức che che giấu giấu ngược lại càng dễ khiến người khác hoài nghi. Sở gia cũng được coi là thư hương môn đệ nổi danh Đại Sở năm đó, hôm nay công tử Sở gia tới Nam Kinh, tự nhiên không tránh được có người muốn tới cửa bái phỏng. Diệp Ly đều giao cho thủ hạ đi tiếp đãi, người ngoài thấy vị Sở công tử thư hương môn đệ này trời sinh tính kiêu căng thì cũng không mấy lưu tâm. Danh môn công tử hơn phân nửa đều có chút kiêu ngạo,

“Công tử, Mộc Dương Hầu phủ đưa thiệp tới. ” Ngoài cửa thư phòng, Trác Tĩnh cầm một tấm thiệp thấp giọng bẩm báo.

Diệp Ly đang trầm tư liền tỉnh táo lại, thiêu mi hỏi: “Viết cái gì?”

Trác Tĩnh nói: “Ba ngày sau, Nam Kinh cử hành hội thưởng cúc mỗi năm một lần. Mộc Dương Hầu phủ đưa thiếp mời tới. ” Diệp Ly có chút bất đắc dĩ cười khổ nói: “Từ chối đi, hiện tại ta nào có tâm tư đi tham gia hội thưởng cúc gì đó? ” Trác Tĩnh thấp giọng nói: “Dao Cơ truyền tới tin tức, nói tối hôm qua Hách Liên Chân đã đến Nam Kinh. Ba ngày sau, tại hội thưởng cúc, có thể Mặc Cảnh Lê và Hách Liên Chân sẽ tham gia, cho nên mới hỏi công tử có muốn đi hay không.”

Nghe vậy, trong mắt Diệp Ly xẹt qua một tia lãnh mang, “Hách Liên Chân à. . . Đã như vậy, chúng ta cũng đi xem một chút. ” Trác Tĩnh gật gật đầu nói: “Vâng, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.”

Khí trời phương nam ấm áp hơn phương Bắc, nhưng mà thời tiết này thì cũng chỉ có hoa cúc mới chịu được. Hội thưởng cúc lần này có thể nói là đại hội cuối thu đầu đông lớn của Nam Kinh. Trong thành bất luận là công tử thế gia hay thiên kim khuê các đều nhận được thiếp mời. Ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể đi dạo chợ hoa một vòng, ôm một hai bồn cúc trở về ứng cảnh.

Sáng sớm Diệp Ly mang theo Vệ Lận cùng Trác Tĩnh đã dịch dung đi tới nơi tổ chức hội thưởng cúc. Đây là một trong những biệt viện cực lớn của Lê Vương phủ ở Nam Kinh. Cầm thiếp mời đi vào, vừa qua cửa liền thấy đủ loại hoa cúc đua nhau khoe sắc, khung cảnh này khiến cho căn nhà bớt đi vài phần vắng vẻ ngày mùa thu nhiều thêm vài phần sắc thái rực rỡ phồn hoa.

Điều khiến cho Diệp Ly có chút ngoài ý muốn là, hội hoa cúc lần này được giao cho Diệp Oánh lo liệu mà không phải là Đông Phương U vẫn luôn chưởng quản Lê vương phủ. Có thể là do bị Đông Phương U hù dọa không nhẹ, cho nên đã qua vài ngày mà sắc mặt Diệp Oánh vẫn khó coi như cũ. Mà Đông Phương U ngồi một bên, thần sắc hờ hững, bộ dáng có chút mất tinh thần. Hiển nhiên nhóm quý phụ thiên kim trong Nam Kinh đã sớm quen với dáng vẻ này của Đông Phương U, cho nên chẳng người nào tiến lên tự tìm phiền phức mà chỉ vây quanh Diệp Oánh hỏi thăm, nói chuyện.

Diệp Ly tìm một vị trí không xa không gần ngồi xuống, vừa uống rượu hoa cúc nhàn nhạt, vừa mỉm cười giống như không chút để ý xem xét hoa cỏ nhưng kỳ thực vẫn luôn chú ý tình hình bên chỗ Diệp Oánh.

Vệ Lận ở bên cạnh Diệp Ly, thấp giọng nói: ” Kể từ khi Đông Phương U gả vào Lê vương phủ chưa từng xã giao với người khác. Lúc đầu đắc tội không ít người, nhưng mà có Mặc Cảnh Lê và Đông Phương Huệ che chở cho nên không ai dám làm gì nàng ta. Sau đó rất nhiều chuyện trong Lê Vương phủ đều do công chúa Tê Hà và Hiền Chiêu Thái phi lo liệu. Lần này công chúa Tê Hà chết, Hiền Chiêu Thái phi nghe nói bị chọc giận đến bệnh liệt giường, cho nên mới để giao cho Vinh phi duy trì đại cục.”

Diệp Ly nhíu mày, đứng xa xa nhìn Đông Phương U hỏi: “Các ngươi nói xem nàng ta đã thay đổi không ít đúng không?”

Trác Tĩnh gật đầu nói: “Đúng là thay đổi không ít. ” Lúc trước Đông Phương U cho người ta một loại cảm giác tự cho là đúng nhưng thật ra thì cái gì cũng không hiểu, mà Đông Phương U bây giờ, cho dù ngồi đó không nói gì không làm gì nhưng lại khiến người ta cảm thấy không rét mà run. Chỉ cần nhìn đám nữ quyến chung quanh đều lần lượt tránh xa nàng ta mà chen đến bên người Diệp Oánh là biết. Thật ra thì Diệp Oánh cũng rất sợ hãi, nếu có thể thì chỉ sợ Diệp Oánh đã sớm đứng dậy chạy đi, một khắc cũng không muốn ở chung một chỗ với Đông Phương U.

” Chưa tới nửa năm mà nữ nhân này đã thay đổi quá nhiều. ” Vệ Lận có chút khó tin nói. Không phải là con người không thể thay đổi, mà là sự thay đổi của Đông Phương U có thể nói là hoàn toàn trái ngược với trước kia. Rốt cuộc phải biến hóa cỡ nào mới có thể khiến một người đột nhiên thay đổi nhiều như vậy.

Diệp Ly hơi thở dài, “Chung quy cũng một chữ tình… Người ngoài như chúng ta sao có thể nói rõ được?”

“Mặc Cảnh Lê tới… ” Trác Tĩnh thấp giọng nói.

Diệp Ly ngẩng đầu, quả nhiên thấy cách đó không xa Mặc Cảnh Lê được một đám thị vệ vây quanh chậm rãi đi tới. Cùng sóng vai với Mặc Cảnh Lê là một nam tử khoảng năm mươi tuổi mặc phục sức Trung Nguyên nhưng thân hình dáng vẻ rõ ràng khác xa người Trung nguyên. Mặc dù Diệp Ly chưa từng chân chính gặp mặt Hách Liên Chân, nhưng cũng biết, người đàn ông đi cùng Mặc Cảnh Lê không thể nghi ngờ gì chính là hắn. Nhìn thần sắc trên mặt hai người thì hiển nhiên chuyện kết minh cho dù chưa định nhưng cũng không xê xích gì nhiều.

Diệp Ly hơi cau mày, mặc dù Mặc Tu Nghiêu hùng tâm bừng bừng muốn đem liên quân ba nhà một lưới bắt hết, nhưng Diệp Ly vẫn thấy có chút mạo hiểm. Thời điểm nàng đi tới Giang Nam vẫn luôn suy nghĩ có nên tìm cách phá hỏng lần kết minh này hay không. Chẳng qua là tin tưởng vào Mặc Tu Nghiêu cho nên vẫn kiềm xuống ý định này.

Bên này Diệp Ly nhìn đám người Mặc Cảnh Lê, Mặc Cảnh Lê bên kia tự nhiên cũng nhìn thấy ba người Diệp Ly. Diệp Ly mặc một bộ áo trắng, mặc dù thấp hơn Trác Tĩnh và Vệ Lận sau lưng một chút nhưng dung mạo cùng khí thế thì không phải thứ hai người kia có thể sánh được. Công tử văn nhã như vậy, nếu gặp mặt tất nhiên sẽ không quên, Mặc Cảnh Lê liếc mắt nhìn không khỏi nhíu mày một cái, hỏi: “Người kia là ai?”

Tất cả thị vệ bên cạnh Mặc Cảnh Lê đều là thị vệ bình thường, sao có thể biết rõ thân phận của một công tử trẻ tuổi chưa bao giờ thấy mặt, một người trong đó thấp giọng thỉnh tội, xoay người rời đi thăm dò thân phận của Diệp Ly.

Diệp Ly rất có lòng tin với khả năng cải trang của mình, thấy Mặc Cảnh Lê nhìn mình chằm chằm, cũng không tránh né. Thoải mái tiến lên từng bước chắp tay cười nói: “Vân Châu Sở Quân Duy ra mắt Nhiếp Chính Vương.”

Nghe thấy hai chữ Vân Châu, Mặc Cảnh Lê không khỏi nhíu lông mày. Người trong thiên hạ nhắc tới Vân Châu thì thứ đầu tiên nghĩ đến không phải là bảo khố Hoa Thiên giàu có có thể so với Giang Nam mà là Vân Châu Từ gia. Mặc dù Mặc Cảnh Lê không biết Sở Quân Duy là ai nhưng vẫn nhớ rõ nhà mẹ của Từ gia Đại phu nhân họ Sở, hơn nữa họ Sở cũng là một vọng tộc lớn ở Vân Châu, nhướng mày nói: “Hóa ra là Sở công tử, không biết Từ gia Đại công tử cùng Sở công tử xưng hô thế nào?”

Diệp Ly lại cười nói: “Vương gia khách khí. Phụ thân của Từ gia Đại phu nhân là đường huynh của tổ phụ tại hạ. Coi nên, miễn cưỡng có thể gọi Từ đại công tử một tiếng biểu huynh.” Quan hệ này, nói thì có vẻ không xa, nhưng cũng không tính là gần. Người trong Từ gia không nhiều lắm, nhưng Sở gia lại là một gia tộc cực kỳ khổng lồ ở Vân Châu, trong nhà dòng chính dòng bên truyền từ đời này sang đời khác cho dù không tới một ngàn cũng đến vài trăm. Hơn nữa, Từ gia Đại phu nhân không có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, sau khi gả vào Từ gia thì quan hệ với Sở gia cũng không tính là mật thiết, cho nên, Sở Quân Duy dựa vào thân phận này mà muốn dính chút quan hệ với Từ gia thì có chút miễn cưỡng.

Mặc Cảnh Lê nhìn Diệp Ly gật đầu một cái, vứt cảm giác quen thuộc nhàn nhạt ra sau gáy. Thân thích của Từ đại phu nhân có mấy phần tương tự Từ Thanh Trần thì chẳng có gì là lạ, “Sở gia đều ở Vân Châu, vậy Sở công tử tới Giang Nam là có chuyện gì?”


Diệp Ly rũ mắt, hơi cười khổ, nhàn nhạt nói: “Tại hạ mặc dù là con trai trưởng nhưng cũng chỉ là chi thứ, hơn nữa Vân Châu hiện giờ. . . ” lắc đầu một cái, giống như thở dài, “Tại hạ ở lại Vân Châu cũng không chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên mới tính đi Giang Nam xem một chút. Coi như là du lịch. Làm phiền Vương gia hỏi tới. ” Mặc Cảnh Lê quan sát hắn một lúc lâu, cũng không phát hiện cái gì không đúng, mới gật đầu nói: “Đã như vậy, mong rằng Sở công tử tận hứng. Sở gia cũng là danh môn Đại Sở, nếu công tử tính ở lại Nam Kinh vì Đại Sở mà ra một phần sức lực thì hai ngày nữa không ngại đến Nhiếp Chính Vương phủ một chuyến, ta và ngươi sẽ bàn lại?”

Diệp Ly ngẩn ra, không ngờ Mặc Cảnh Lê cư nhiên có ý chiêu mộ nàng. Chẳng qua chiêu mộ rốt cuộc là vì con người Sở Quân Duy hay là Sở gia sau lưng hắn thì không biết. Mặc dù không có ý định vào triều làm quan, nhưng Diệp Ly vẫn ra vẻ thụ sủng nhược kinh, chắp tay nói: “Đa tạ vương gia, qua ít ngày nữa tại hạ nhất định tới cửa bái phỏng.”

Có Hách Liên Chân ở đây, Mặc Cảnh Lê tự nhiên không thể chú ý tới Diệp Ly quá lâu. Gật đầu một cái liền phụng bồi Hách Liên Chân đi vào trong vườn. Ngược lại Hách Liên Chân quay đầu có chút nghi ngờ nhìn ba người Diệp Ly một cái, cười hỏi: “Vị Sở công tử kia có vẻ cực kỳ bất phàm, không ngờ Đại Sở trừ vị công tử thần tiên của Từ gia, còn có một nhân vật tuấn tú đến như vậy.”

Mặc Cảnh Lê chẳng muốn nói nhiều, cười nhạt nói: “Sở gia là danh môn Đại Sở, nhân vật kinh tài tuyệt diễm các triều đại tính ra không ít. Đại Sở bao la, sao có thể chỉ có mình công tử Từ gia là siêu quần bạt tụy?”

Hách Liên Chân cười nhạt không nói, quay đầu liếc mắt nhìn ba người lần nữa. Thấy công tử kia cũng nở nụ cười mỉm, thản nhiên nhìn mình thì không hiểu sao trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác bất an. Lại nhìn thêm lần nữa, thì Sở công tử đã mang theo hai gã thị vệ đi về một hướng khác.

Trong cúc viên, chỗ trung tâm chính là một lầu các bốn bề lộng gió.Trên lầu hai, Mặc Cảnh Lê và Hách Liên Chân ngồi đối diện nhau. Hách Liên Chân uống một hớp rượu hoa cúc, không khỏi cau mày nói: “Rượu của người Trung Nguyên các ngươi thơm thì có thơm nhưng mà không có vị rượu. ” Người Bắc Nhung yêu thích rượu mạnh, cho nên loại rượu ngọt như rượu hoa cúc dĩ nhiên không lọt vào mắt bọn họ.

Mặc Cảnh Lê cũng không thèm để ý, thần sắc lạnh nhạt uống cạn một chén rượu, cười nói: “Rượu mạnh có chỗ tốt của rượu mạnh, nhưng rượu hoa cúc này cũng có chỗ hay của nó. Rượu này cũng được coi là đồ tốt. ” Mặc dù song phương trong lòng đều có nhận thức chung về lần kết minh nhưng đáy lòng vẫn như cũ có chút khinh thường đối phương . Người Bắc nhung thấy người Trung nguyên làm bộ làm tịch, mà người Trung Nguyên cũng chẳng vừa mắt bộ dáng man di của người Bắc Nhung.

Hách Liên Chân để chén rượu xuống, nhíu mày một cái, nhìn Mặc Cảnh Lê nói: “Đề nghị trước đó của tại hạ, không biết Lê Vương thấy thế nào? ” Mặc Cảnh Lê trầm ngâm không nói, không phải hắn cố ý khiêu khích sự kiên nhẫn của Hách Liên Chân, đề nghị của Hách Liên Chân quả thật khiến Mặc Cảnh Lê động tâm, nhưng mà chân chính khai chiến toàn diện với Định vương phủ cũng không dễ quyết định như vậy. Cho dù hiện tại Mặc Cảnh Lê đã sớm nắm trọn Giang Nam trong tay, nhưng hắn vẫn không dám bảo đảm nếu như mình muốn khai chiến với Định vương phủ thì văn võ bá quan trong triều sẽ có bao nhiêu người ủng hộ hắn.

Nhìn bộ dáng do dự của Mặc Cảnh Lê, Hách Liên Chân liền biết không phải Mặc Cảnh Lê không động tâm mà là mồi nhử hắn đưa ra chưa đủ lớn. Lấy tính cách của Mặc Cảnh Lê thì chỉ cần lợi ích lớn hơn, đừng nói là trở thành kẻ địch của Định Vương phủ mà cho dù có là kẻ địch của lão thiên gia thì hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đồng ý.

Trầm mặc chốc lát, Hách Liên Chân trầm giọng nói: “Lê Vương, thực không dám dấu, trước khi tại hạ tới Nam Kinh đã đi gặp Tây Lăng Trấn Nam Vương một chuyến. ” Mặc Cảnh Lê ngẩn ra, nheo mắt nhìn Hách Liên Chân nói: “Hách Liên tướng quân có ý gì?”

Hách Liên Chân cười nói: “Lần này tại hạ thật lòng muốn kết minh với Lê Vương và Trấn Nam Vương. Hơn nữa tại hạ đã thuyết phục Trấn Nam Vương, chỉ cần Lê Vương đồng ý kết minh xuất binh, Trấn Nam vương có thể nhượng lại một phần lợi ích… .”

Nghe vậy, ánh mắt Mặc Cảnh Lê lóe lên. Sắc mặt vẫn không thay đổi, ngược lại cười lạnh một tiếng nói: “Thật lòng kết minh? Chỉ sợ là Bắc Nhung bị Định Vương phủ đánh cho không chống đỡ nổi đúng không? ” Trong mắt Hách Liên Chân lóe lên một tia tức giận, nhưng nháy mắt đã đè ép trở về, nhìn chằm chằm Mặc Cảnh Lê nói: “Trước mắt chiến sự với Định Vương phủ quả thật Bắc Nhung có hơi ở thế hạ phong, nhưng Lê Vương nói không chống đỡ nổi thì chưa chắc. Bắc Nhung ta binh cường mã tráng, hiện tại trong cảnh nội Đại Sở còn gần trăm vạn binh mã. Hơn nữa viện binh từ quốc nội Bắc nhung cũng có thể tùy thời chạy tới. Huống hồ… Bắc Nhung ta thua thì cũng chẳng có lợi gì cho Lê Vương đúng chứ?”

Sắc mặt Mặc Cảnh Lê rất khó coi, nếu như Bắc Nhung bị Mặc Tu Nghiêu đuổi ra khỏi phương Bắc thì chỉ sợ thực lực Định Vương phủ sẽ càng mạnh thêm. Hơn nữa từ đó Định vương phủ có thể danh chính ngôn thuận chiếm cứ cả phương bắc. Dù sao, Định vương phủ đã không còn quan hệ với Đại Sở. Bắc Đại Sở vốn đã rơi vào tay Bắc Nhung và Bắc Cảnh, sau lại được Định vương phủ đánh Bắc Cảnh đuổi Bắc Nhung. Những thứ này hiển nhiên không chút liên quan đến Đại Sở và Mặc Cảnh Lê.

Trầm mặc hồi lâu, Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói: “Chỉ sợ trên dưới triều đình Đại Sở không có người nào đống ý kết minh cùng Bắc Nhung và Tây Lăng. ” Đây cũng là chuyện Mặc Cảnh Lê lo lắng nhất. Tây Lăng và Bắc Nhung xâm chiến đất đai Đại Sở, triều đình Đại Sở không những không đuổi giặc ngoại xâm, khôi phục non sông mà ngược lại kết minh với Bắc Nhung và Tây Lăng đối địch với Mặc gia quân, thật sự là có chút khiến cho người đời lên án.

Hách Liên Chân ha ha cười nói: “Những thứ này chỉ là chuyện nhỏ, tin chắc sẽ không ngăn được Lê Vương. Chỉ nhìn xem Lê Vương. . . rốt cuộc có muốn đánh bại Mặc Tu Nghiêu, diệt Định Vương phủ hay không mà thôi.”

Mặc Cảnh Lê trầm mặc, trong đầu đã sớm tính toán thật nhanh. Hắn đương nhiên muốn đánh bại Mặc Tu Nghiêu, từ nhỏ đến lớn hắn nằm mơ cũng muốn hung hăng đạp Mặc Tu Nghiêu dưới chân. Cho dù thân phận cùng địa vị của hắn hiện nay từ lâu đã không kém Mặc Tu Nghiêu, nhưng mà ở trước mặt hắn ta vẫn giống như thấp hơn một bậc. Cho nên hắn luôn khát vọng một ngày có thể chân chính đem Mặc Tu Nghiêu đạp dưới chân, đoạt lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về hắn.

Nếu như Bắc Nhung thật sự bị Mặc Tu Nghiêu đánh bại, Lôi Chấn Đình tuổi tác đã cao, thoạt nhìn Lôi Đằng Phong cũng không có vẻ là đối thủ của Mặc Tu Nghiêu, chỉ sợ Lôi Chấn Đình vừa chết, Tây Lăng ắt sẽ bại trong tay Mặc Tu Nghiêu. Đến lúc đó mình một cây chẳng chống vững nhà hơn nữa còn vĩnh viễn mất đi cơ hội trở mình… Mà bây giờ, nếu như liên quân ba nhà đồng loạt áp sát. Cho dù Mặc Tu Nghiêu bản lĩnh thông thiên thì cũng tuyệt đối không cách nào cùng lúc chống cự hai ba trăm vạn đại quân của ba nước. Như vậy phần thắng rất cao.

Hách Liên Chân nhìn dáng vẻ vừa do dự vừa rối rắm của Mặc Cảnh Lê lại cười nói: “Trấn Nam Vương đã cam kết. Chỉ cần Lê Vương đồng ý xuất binh, hắn sẽ lập tức cho nhân mã rút khỏi thành Quảng Lăng cùng với bốn châu phía Bắc. Vừa thể hiện thành ý với Lê Vương, vừa để binh mã của Lê Vương yên tâm đi qua. Lê Vương cảm thấy thế nào?”

Mặc Cảnh Lê nắm chặt chén rượu trong tay, ngay cả rượu hoa cúc thơm ngát đổ trên tay cũng không phát giác.

“Lê Vương cần gì phải do dự như thế? Đợi đến khi ba bên đánh bại Định vương phủ rồi, Đại Sở có thể lấy lại Sở kinh, tất cả những thứ Lê Vương điện hạ mất đi cũng quay về, thậm chí, Lê Vương điện hạ có thể có được nhiều hơn. ” Hách Liên Chân bình tĩnh nhìn chằm Mặc Cảnh Lê, trong miệng không ngừng nói.

Mặc Cảnh Lê cắn răng, trong mắt lóe lên một tia ngoan tuyệt, trầm giọng nói: “Được, Bản vương đáp ứng Hách Liên tướng quân. Đại sở. . . Ít ngày nữa sẽ xuất binh Bắc tiến!”

Hách Liên Chân mừng rỡ, cũng không để ý trong tay là chén rượu hoa cúc nhạt nhẽo mà mình không thích, nâng chén cười nói: “Đã như vậy, trước hết chúc quân ta mã đáo công thành, một kích tiêu diệt Mặc gia quân”. Mặc Cảnh Lê trầm mặc không nói, chỉ ngửa đầu hung hăng đem chén rượu đổ vào trong miệng. Nhìn dáng vẻ của hắn, Hách Liên Chân rốt cục cất tiếng cười to.

Trong vườn cúc rực rỡ sắc màu với đủ loại tư thái khác nhau, vô số vương tôn công tử, tài tử giai nhân đang ngâm thi tác đối, cười nói không ngừng. Diệp Ly chấp bút đề xuống trên giấy Tuyên Thành một bài thơ về hoa cúc.

” Táp Táp Tây Phong Mãn Viện Tái, Nhị Hàn Hương Lãnh Điệp Nan Lai.

Tha Niên Ngã Nhược Vi Thanh Đế, Báo Dữ Đào Hoa Nhất Xử Khai.”

Đang chậm rãi đề xuống lạc khoản thì bên tai truyền đến tiếng cười đắc chí vừa lòng của Hách Liên Chân, Diệp Ly để bút xuống cười nhạt nói: “Xem ra đàm phán thành công rồi.”





back top