Thịnh thế đích phi

Chương 42: Hôn lễ xui xẻo nhất trong lịch sử ( trung )


Edit: Mặc Ly
Beta: Sakura
Muội muội đại hôn, Diệp Ly vốn không cần đi đưa. Nhưng Mặc Tu Nghiêu lại để Phượng Tam đưa tin tới, Diệp Ly tin tưởng đến lúc đó nhất
định có trò hay để xem. Hơn nữa nàng cũng cảm thấy cần phải đích thân
trao đổi cùng vị hôn phu của nàng một chút về sự tình Hàn Minh Nguyệt,
trao đổi tốt đẹp càng có trợ giúp đối với sự tín nhiệm giữa hai người.
Thay đổi một thân quần áo thích hợp, Diệp Ly để cho người đi bẩm báo
với Lão phu nhân một tiếng, còn chưa đi ra ngoài hạ nhân đã tiến đến
thông báo Định vương tới đón Tam tiểu thư rồi. Lão phu nhân biết rõ
Mặc Tu Nghiêu bất tiện, cũng không dám trì hoãn thời gian, vội vàng để
cho Diệp Ly đi.

Ra đại môn Diệp phủ, quả nhiên thấy có xe ngựa mang dấu hiệu Định
Quốc vương phủ đứng ở cửa ra vào. Thiếu niên thị vệ tên A Cẩn thấy Diệp
Ly đi ra lập tức tiến lên, “A Cẩn bái kiến Vương phi.”

Diệp Ly có chút túng quẫn, tuy đây chỉ là lần gặp mặt thứ hai,
nhưng Diệp Ly đã nhìn ra thiếu niên tên A Cẩn này dáng vẻ giống
như không quá lanh lợi. Gật gật đầu, nói làm phiền, Diệp Ly lên xe ngựa.

Mặc Tu Nghiêu ngồi dựa vào xe ngựa, đang cúi đầu xem một quyển
sách trong tay. Thấy Diệp Ly đi lên tiện tay để sách qua một bên, cười
nhạt nói: “Ngồi đi, tối hôm qua có bị kinh hãi không?” Diệp Ly đi đến
phía đối diện hắn ngồi xuống, cười nói: “Cũng may, làm phiền ngươi cố ý
chạy tới.” Mặc Tu Nghiêu thoáng như nhớ ra chuyện thú vị gì đó, nụ cười
thản nhiên nơi đáy mắt cũng nhiều thêm hai phần chân thật, “May là chạy
tới, bằng không ta còn không biết Vương phi có thủ đoạn như vậy.” Diệp
Ly không sao cả nhún nhún vai, nàng cũng không thèm để ý chân diện mục
của mình bị Mặc Tu Nghiêu thấy được, dù sao bọn họ tương lai sẽ là vợ
chồng, rất nhiều chuyện muốn giấu diếm cũng không dấu diếm được, “Chút
tài mọn, để cho Vương gia chê cười rồi.”

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày, “Chúng ta vẫn cứ xưng hô Vương gia Vương phi như vậy sao?”

Diệp Ly ngước mắt nhìn hắn, có chút khó hiểu, “Vậy nên xưng hô như
thế nào? Gia? Lão gia? Phu quân? Quan nhân?” Còn chưa nói xong, Diệp Ly


đã sợ run cả người. Bình thường nghe người khác xưng hô cũng không cảm
thấy có cái gì không đúng, nhưng đến trong miệng mình thế nào lại không
được tự nhiên như vậy? So với những kiểu xưng hô này Diệp Ly vẫn tình
nguyện xưng hô Vương gia Vương phi hơn.

Mặc Tu Nghiêu cười nói: “Nàng có thể gọi tên của ta.”

“Mặc. . . Tu Nghiêu?”

“Tu Nghiêu.” Mặc Tu Nghiêu sửa lại, “Ta có thể gọi nàng là A Ly không?”

Diệp Ly gật đầu, rất may là hắn không lựa chọn gọi Ly nhi. Nói thật,
ngoại trừ trưởng bối thì nàng rất khó quen với xưng hô thân mật như vậy.

“Ngày hôm qua ta thả người kia, ngươi không ngại ?” Diệp Ly nhìn Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt nói.

Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, vẻ mặt rất nhẹ nhõm cười nói: “Không ngại.
Nàng đã dễ tính không so đo chuyện kia, dù sao Hàn Minh Nguyệt cũng
không dễ đắc tội.”

Diệp Ly nhướn mày, “Hình như ngươi không hề giật mình về quan hệ giữa hắn và Hàn Minh Nguyệt?”

“Thời thiếu niên, ta và Hàn Minh Nguyệt có chút giao tình.”

Diệp Ly hiểu rõ, có thể làm cho Mặc Tu Nghiêu thừa nhận có chút giao tình, chắc chắn không phải là giao tình bình thường.

“Vương gia, đến Lê vương phủ rồi.”

Hai người bên trong một câu lại một câu nói chuyện phiếm, đã đến bên
ngoài Lê vương phủ. Hai người cũng không phải là người nói nhiều, nhưng
Diệp Ly phát hiện nói chuyện cùng với Mặc Tu Nghiêu tuyệt đối sẽ không
nhàm chán.

“A Ly.”

Diệp Ly đứng dậy, đang chuẩn bị xuống xe, thì Mặc Tu Nghiêu đột nhiên kêu lên.


Diệp Ly quay đầu lại, nghi hoặc nhìn hắn. Mặc Tu Nghiêu yên tĩnh nhìn nàng, “Nàng thật sự chuẩn bị xong sao?”

“Cần chuẩn bị cái gì sao?” Đôi mi thanh tú của Diệp Ly nhướn nhẹ,
trong lúc nhất thời có chút không nghĩ ra mình đã quên cái gì.

Mặc Tu Nghiêu sững sờ, bên môi nổi lên một ý cười cực mỏng, nói khẽ: “Không có gì. Đi xuống đi.”

Định vương tự mình đến chúc mừng, Lê vương phủ đương nhiên không thể
lạnh nhạt. Đặc biệt Định vương đã có gần tám năm không lộ diện ở kinh
thành, tự mình tham gia hôn lễ của Lê vương có thể nói là đã cho lê
Vương đủ mặt mũi. Mà dựa theo xếp hạng bối phận trong hoàng thất, tuy
Định vương bằng tuổi Lê Vương nhưng lại cao hơn Lê vương một bối phận,
bởi vậy không chỉ bản thân Lê vương, mà ngay cả Hoàng thân tới tham gia
hôn lễ cũng cùng đi ra ngoài đón tiếp. Định Quốc vương phủ cũng không
bày ra cái gì phô trương, ở trước mắt bao người, người đầu tiên xuống xe ngựa lại là một thiếu nữ áo tím. Quần áo màu hoa đinh hương, bên trên
thêu hoa sen quấn cành thanh nhã, một đầu tóc đen búi lỏng, đeo trâm cài tóc hồ điệp gắn bảo thạch rực rỡ lấp lánh. Chỉ hơi nghiêng mặt, đã để
cho mọi người thấy một dung nhan thanh lệ trang điểm đơn giản. Rất
nhanh, hai gã thị vệ nhấc rèm xe ngựa lên, nhẹ như không có gì mang Mặc
tu Nghiêu đang ngồi trên xe lăn cùng xuống xe ngựa. Mặc Tu Nghiêu nhàn
nhạt nhìn lướt qua mọi người như có chút ngây dại ở cửa Lê vương phủ,
nghiêng đầu nhìn Diệp Ly đứng ở một bên, vươn tay về phía nàng.

Diệp Ly đưa tay tùy ý để Mặc Tu Nghiêu cầm chặt tay mình, sau lưng A Cẩn đã đẩy xe lăn hướng về cửa Lê vương phủ mà đi.

“Khục. . . Bái kiến Định Quốc vương gia.”

Rốt cục có người kịp phản ứng, liếc Lê Vương còn đang gắt gao chằm
chằm Định vương đang đến gần, không phản ứng chút nào một
cái, người phục hồi tinh thần lại ho nhẹ một tiếng xem như nhắc nhở chủ
nhân đón khách.

“Bái kiến Định quốc vương gia.”


“Hôm nay là hôn lễ của Lê Vương, chư vị không cần đa lễ.” Mặc Tu
Nghiêu ấm giọng nói, sau đó nhìn Mặc Cảnh Lê cười nói: “Cảnh Lê, chúc
mừng ngươi.”

“Đa tạ!” Mặc Cảnh Lê hung hăng mà chằm chằm vào Diệp Ly đứng bên người Mặc Tu Nghiêu, cắn răng nói.

Mặc Tu Nghiêu nhướn mày, “Không mời chúng ta đi vào sao?”

Mặc Cảnh Lê đành phải nghiêng người nhường đường mời hai người đi
vào, cuối cùng miệng vẫn không chịu nhả ra thêm nửa chữ. Mặc Tu Nghiêu
hiển nhiên hiểu rất rõ tính tình Mặc Cảnh Lê, ngẩng đầu cười nói với
Diệp Ly: “Chúng ta vào đi thôi.” Diệp Ly mím môi mỉm cười, gật đầu không nói. Đi cùng Mặc Tu Nghiêu bước vào đại môn Lê vương phủ, khóe mắt Diệp Ly vừa lúc quét đến Phượng Chi Dao đứng ở góc khuất, nhìn ba
người ở cửa ra vào nở ra nụ cười vô cùng cần ăn đòn. . . .

Tiến vào Lê vương phủ, Hiền Chiêu Thái phi đã tự mình đợi trong đại
sảnh đón chào. Thấy Mặc Tu Nghiêu sóng vai cùng Diệp Ly đi đến, ánh
mắt cũng chỉ hơi lóe lên một cái, rất nhanh liền đứng dậy mỉm cười tiến
lên, “Lê nhi đại hôn, khó được Tu Nghiêu chịu tự mình đến đây. Thật là
làm cho Lê vương phủ kẻ hèn này vẻ vang a. Xem ra tình cảm của Tu Nghiêu cùng với Vương phi tương lai vô cùng tốt. Đợi đến lúc các ngươi đại hôn thì Bổn cung cũng sẽ tự mình tặng một phần hậu lễ.” Mặc Tu Nghiêu khẽ
gật đầu, biểu cảm trên nửa bên mặt lộ ra bên ngoài có vẻ kính cẩn mà ôn
hòa, “Đã để cho Thái phi nhớ mong. Đến lúc đó Tu Nghiêu nhất định sẽ đợi Thái phi và Cảnh Lê đại giá.” Diệp Ly yên tĩnh đứng bên người Mặc Tu
Nghiêu, cũng không mở miệng xen vào. Không hiểu sao, từ lần trước bái
kiến Hiền Chiêu Thái phi về sau, vị Thái phi nhìn như ung dung hòa ái
này luôn khiến lòng nàng sinh ra vài phần cảnh giác.

“Ở đây không có người ngoài, Diệp Tam tiểu thư cũng mời ngồi đi.”
Hiền Chiêu Thái phi cùng Mặc tu Nghiêu vừa trò chuyện nhưng cũng không
quên mời Diệp Ly. Diệp Ly nhẹ giọng tạ ơn ngồi xuống vị trí bên
người Mặc Tu Nghiêu, nhưng bất hạnh là nàng lại ngồi đối diện Mặc Cảnh
Lê. Không cần ngẩng đầu nhìn cũng có thể cảm thấy Mặc Cảnh Lê hung hăng
nhìn mình chằm chằm, tại loại tình huống này bị người chăm chú nhìn như
vậy khiến Diệp Ly sinh ra thêm vài phần tức giận. Người kết hôn không
phải bề bộn đến đầu choáng não trướng sao? Vì cái gì Mặc Cảnh Lê này lại rỗi rãnh ngồi ở đây nghe người ta tán gẫu?

“Ơ, Cảnh Lê đây là thế nào? Sao lại nhìn chằm chằm Diệp Tam tiểu
thư?” Một giọng nữ có chút chói tai vang lên trong đại sảnh, Diệp Ly
nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía người nọ. Trong đại sảnh này chỉ có bảy
tám người, nhưng do Hiền Chiêu Thái phi tự mình tiếp tất nhiên không
phải là khách tầm thường, ít nhất cũng không phải người cô nương Thượng
thư phủ Diệp Ly này có thể đắc tội. Người nói chuyện cũng đang nhướn mắt phượng, vẻ mặt bới móc nhìn chằm chằm Diệp Ly, một thân cẩm y phượng
vân mẫu đơn chứng tỏ thân phận của người đến bất phàm. Nàng vừa thốt


lên, những người vốn đặt sự chú ý trên người Mặc Tu Nghiêu đã lâu không
thấy trong nháy mắt đều đem ánh mắt đặt trên người Diệp Ly, người nọ lại không từ bỏ ý đồ, trong mắt phượng khôn khéo lộ ra một tia lạnh lùng,
khẽ cười một tiếng, giọng the thé nói: “Lại nói, Bổn cung thiếu chút nữa đã quên rồi, Diệp Tam tiểu thư không phải là vị hôn thê trước của Cảnh
Lê sao?”

“Chắc Cảnh Lê chỉ có chút hiếu kỳ về tài nữ đệ nhất kinh thành
mới được thừa nhận mà thôi. Chư vị đang ngồi không phải cũng hiếu kỳ
giống vậy sao?” Giọng nói nhàn nhạt của Mặc Tu Nghiêu vang lên trong đại sảnh, âm thanh ôn nhuận như không mang theo chút tức giận nào, lại rất
rõ ràng có thể làm cho người khác nghe ra sự bảo vệ của hắn đối với vị
hôn thê. Diệp Ly cúi đầu xuống, trầm mặc nhìn tay mình bị một bàn tay
to hơi lạnh nắm chặt.

“Định vương nói đúng. Diệp Tam tiểu thư mới thật sự là ứng với câu
không lên tiếng thì thôi đã lên tiếng thì ai nấy đều kinh ngạc. Nhớ lại, năm đó tính tình Diệp phu nhân cũng trầm tĩnh không tranh giành, nhưng
tài văn chương tao nhã kia, chính là đến hôm nay ký ức chúng ta vẫn còn
mới mẻ đây.” Lão phu nhân tóc trắng ngồi ở phía trước cười vang nói, ánh mắt nhìn Diệp Ly cũng rất hiền lành. Diệp Ly nhẹ nhàng mỉm cười, “Lão
phu nhân quá khen, phong thái của tiên mẫu Diệp Ly khó chạm tới bóng
lưng, chỉ hy vọng có thể kế thừa một phần là đủ.” Lão phu nhân tán
thưởng gật đầu, nói: “Là đứa trẻ ngoan biết khiêm tốn.”

“Vị này chính là Hoa quốc công Lão phu nhân.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng giới thiệu cho Diệp Ly.

Diệp Ly lúc này mới hiểu rõ, thì ra vị này thế mà lại là tổ mẫu của Thiên Hương.

Sau đó Mặc Tu Nghiêu giới thiệu cho Diệp Ly mấy vị đang ngồi, không
ngoài ý muốn không phải là người nhà của các vị quan đại
thần thì là dòng họ hoàng thất. Mà vị cẩm y phu nhân mở miệng đầu tiên
kia chính là cô cô của đương kim hoàng thượng và Lê vương, Chiêu Nhân
trưởng công chúa, cũng chính là thân mẫu của quận chúa Vinh Hoa. Nhớ
tới bộ dáng mắt cao hơn đầu của Vinh Hoa quận chúa tại thịnh hội Bách
Hoa, Diệp Ly chỉ có thể thở dài, quả nhiên là mẹ con. Chỉ là không
biết địch ý của vị công chúa Chiêu Nhân này đối với mình rõ ràng như
thế là vì cái gì? Chắc không phải là bởi vì nguyên nhân Vinh Hoa quận
chúa đi?

Tại thời điểm Mặc Tu Nghiêu giới thiệu cho Diệp Ly, người đang ngồi
cũng âm thầm ước định dưới đáy lòng vị Diệp Tam tiểu thư bị Lê vương từ
hôn, ngược lại lại được chỉ hôn cho Định vương này một lần nữa. Định
vương đã đích thân giới thiệu gặp mặt các quý tộc có quyền thế nhất Đại
Sở cho nàng, cũng đủ thấy sự coi trọng đối với nàng rồi. Bởi vậy ngoại
trừ sắc mặt Mặc Cảnh Lê càng thêm khó coi, bầu không khí trong đại sảnh vẫn trước sau như một, hòa thuận mà thân thiện.






back top