Thịnh thế đích phi

Chương 436: Phiên ngoại 2: Khuynh Vân Ca (1)



Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Từ nhỏ Vân Ca lớn lên ở trong núi với cha, mẹ qua đời quá sớm khiến cho nàng không có ấn tượng quá lớn với mẹ, trong trí nhớ chỉ có một phần mộ tràn đầy cỏ xanh và hoa tươi, cha thường xuyên dẫn nàng đến trước mộ phần nói chuyện với mẹ.

Vân Ca đã cho là cuộc sống vẫn sẽ cứ tiếp tục như vậy, cho đến một ngày cha qua đời. Trước khi cha qua đời đã chuẩn bị hết tất cả chuyện hậu sự của mình, Vân Ca chỉ phải làm một việc chính là khóc lớn một trận sau đó đưa cha đến chôn bên cạnh mộ phần của mẹ, rồi nhận ra cõi đời này không có ai có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình. Ngay cả chuyện tương lai của mình cha cũng đã tính toán chu toàn. Cho nên Vân Ca cũng yên tâm chờ người tới đón mình như cha đã nói. Chỉ là không nghĩ tới, một lần chờ này lại phải chờ suốt ba năm.

Mặc dù qua ba năm cũng không đợi được người tới đón mình như cha đã nói, nhưng Vân Ca cũng không nóng ruột. Mười mấy năm qua nàng vẫn sống như vậy, cho dù sau này có tiếp tục sống như vậy thì cũng không có gì tệ. Nàng biết săn thú, biết hái thuốc, biết trồng thảo dược biết làm các loại thuốc viên để cầm xuống núi đổi lấy đồ mình cần. Chỉ là có một thời gian Vân Ca bắt đầu thích leo lên vách núi cao để nhìn khói bếp trong thôn xóm ở gần dưới chân núi, có đôi khi trong lòng sẽ có một loại cảm giác là lạ đang chảy qua. Vân Ca không biết, đó là tịch mịch.

Cho đến một ngày, Vân Ca lên núi hái thuốc như thường ngày, sau đó nghe được tiếng nhạc du dương loáng thoáng truyền đến từ trong núi, Vân Ca biết, đó là tiếng đàn. Nàng cũng có một cây đàn ngọc, trước kia thường xuyên thấy cha đàn, sau khi cha qua đời dần dần cũng không có ai động đến. Người này đàn thật hay, còn hay hơn cả cha đàn nữa. Vân Ca hơi vui mừng chạy đến nơi tiếng đàn phát ra, muốn nhìn xem người đánh đàn trông như thế nào.

Tìm một lúc lâu, rốt cuộc Vân Ca mới phát hiện tiếng đàn truyền đến từ phía sau vách núi. Cho nên nàng thi triển khinh công leo lên vách núi, đứng trên vách núi nhìn xuống mới phát hiện không biết lúc nào trong sơn cốc phía dưới lại có thêm một ngôi nhà không nhỏ, trong căn phòng bên cạnh bờ suối có một nam tử mặc áo trắng đang ngồi đánh đàn. Khi còn bé nàng vẫn luôn chơi đùa ở đây, rõ ràng không có phòng ốc cũng không có nhà của ai cả mà?

Chỉ thấy nam tử kia mặc một bộ áo trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh được tùy ý búi lên ở phía sau, mặc dù chỉ thấy một bên sườn mặt, nhưng Vân Ca thề đây là người tuấn mỹ nhất mà nàng nhìn thấy. Giống như là… Thần tiên trên trời vậy! Suy nghĩ một lúc lâu, Vân Ca mới từ từ nghĩ ra được một câu miêu tả về nam tử trong sơn cốc đó —— tuấn mỹ như thần tiên trên trời vậy.

Trong sơn cốc cũng không phải chỉ có một mình nam tử tuấn mỹ như thần tiên kia, còn có mấy người khác có bề ngoài rất xấu nữa.

“Những người xấu xí kia không giống người nhà của thần tiên chút nào!” Vân Ca ngồi trên vách núi nghe tiếng đàn du dương có chút rầu rĩ tức giận nghĩ tới. Người kia giống thần tiên thì sao lại phải ở cùng với mấy người xấu xí kia chứ? Nếu như có thể chơi đùa với nàng thì thật tốt. Những người xấu xí kia luôn không cho phép huynh ấy làm cái này không cho phép huynh ấy làm cái kia, nếu là nàng thì nhất định sẽ không như vậy.

Vân Ca ngồi ở trên vách núi suốt hai ngày, nhìn nam tử áo trắng như thần tiên kia thỉnh thoảng đánh đàn, thỉnh thoảng ngồi bên bờ suối đọc sách, có đôi khi cái gì cũng không làm mà chỉ ngồi bên bờ suối xuất thần. Rốt cuộc tìm một cơ hội, Vân Ca thừa dịp những người xấu xí kia không có ở đây trực tiếp nhảy từ trên vách núi xuống trước mặt huynh ấy.



Thấy thiếu nữ từ trên trời giáng xuống, nam tử áo trắng lại không kinh ngạc, mà chỉ mỉm cười.

“Huynh thật tuấn mỹ.” Lần đầu tiên Vân Ca được nhìn thấy gương mặt thật của nam tử áo trắng, quả nhiên… Còn tuấn mỹ hơn trong tưởng tượng của nàng nữa. Nam tử áo trắng cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Muội cũng rất xinh đẹp, sao muội lại ở đây?”

Không biết tại sao, Vân Ca cảm thấy mặt hơi nóng. Mặc dù lễ nghi mà nàng biết đến không nhiều lắm, nhưng ở trước mặt nam tử này khen ngợi huynh ấy tuấn mỹ hơn phân nửa là có chút không quá lễ phép. Vân Ca vặn ngón tay nháy nháy mắt hơi luống cuống nhìn nam tử áo trắng trước mắt.

Dường như cảm thấy thiếu nữ trước mắt đang khẩn trương luống cuống, nam tử áo trắng hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Nơi này rất nguy hiểm, sao cô nương lại chạy đến đây một mình?”

Nguy hiểm? Vân Ca hơi mờ mịt nhìn bốn phía một lượt, nàng sống trong ngọn núi này từ nhỏ đến lớn, cha cũng chưa từng nói với nàng nơi này có nguy hiểm nha. Nhìn bộ dáng hơi mờ mịt của nàng, nam tử áo trắng cười một tiếng nói: “Đúng rồi, cô nương có thể nhảy từ vách đá dựng đứng cao như thế này xuống đây, chắc là võ công không tầm thường. Nhưng mà, trên đời này có rất nhiều nguy hiểm cũng không phải võ công có thể giải quyết được, con gái vẫn không nên chạy lung tung mới tốt.”

“A… Ta biết rồi, cha ta cũng từng nói như vậy. Huynh thật là một người tốt.” Vân Ca vui mừng cười nói.

Nam tử áo trắng nhìn nụ cười thuần khiết không có một tia tạp chất của thiếu nữ trước mắt hơi kinh ngạc, đáy mắt hiện lên một tia cổ quái.

Vân Ca đứng bên cạnh huynh ấy, hơi rầu rĩ không vui nói: “Ta nghe thấy tiếng đàn của huynh ở đây, nên mới muốn tới đây xem thử. Đã lâu không có ai nói chuyện với ta, ta ở đây một lát rồi đi liền được không?”

Nam tử áo trắng mỉm cười lắc lắc đầu nói: “Nơi này rất nguy hiểm.”

Vân Ca nháy nháy mắt nói: “Ta biết, những người xấu kia có đúng không? Ta đánh ngã bọn chúng giúp huynh được không?”

“Không được, quá nguy hiểm.” Nam tử áo trắng nhẹ giọng từ chối.


“Võ công của ta rất tốt, đánh thắng được bọn chúng.” Vân Ca hơi nóng vội chứng minh.

Nam tử áo trắng vẫn lắc đầu, nói: “Bọn chúng có rất nhiều người, hơn nữa cho dù muội có đánh ngã bọn chúng, thì cũng không có cách nào dẫn ta ra ngoài.” Ánh mắt Vân Ca sáng lên, vui mừng nói: “Nếu như ta chỉ dẫn mỗi huynh ra ngoài thì sao?”

Nam tử áo trắng mỉm cười nhíu mày, nhìn thoáng qua vách đá dựng đứng ở gần đó. Vân Ca vội vàng khoát tay nói: “Không phải, ta còn biết một con đường khác. Khi còn bé ta thường chơi đùa ở đây, chắc chắn có thể đi ra ngoài. Huynh tin tưởng ta được không?”

Nhìn thấy sự khẩn cầu trong mắt thiếu nữ, nam tử áo trắng đột nhiên cúi đầu nở nụ cười, trong một thoáng ấm áp làm người ta say mê như cả vùng đất hồi xuân, Vân Ca không khỏi ngẩn ngơ. Phục hồi tinh thần lại, hơi ảo não giơ tay lên tự vỗ vào đầu mình, sao nàng lại cảm thấy nam tử giống như thần tiên trước mắt này thật thơm ngon, muốn cắn một miếng đây? Nhất định là đã quá lâu nàng chưa tiếp xúc với người khác rồi.

“Được, ta tin tưởng muội. Làm phiền cô nương rồi. Tại hạ là Từ Thanh Trần, xin hỏi phương danh của cô nương?” Nam tử áo trắng mỉm cười hỏi.

“Từ Thanh Trần? Tên của huynh thật hay, tên ta là Trầm Vân Ca.” Ánh mắt Vân Ca sáng lên, cười híp mắt nói.

Tên hay sao? Nam tử áo trắng, đôi lông mày anh tuấn của công tử Thanh Trần danh chấn thiên hạ chau lên, cười khẽ một tiếng.

Vân Ca lấy từ trong lồng ngực ra một viên thuốc ý bảo Từ Thanh Trần uống vào, mặc dù không biết tiểu cô nương trước mắt tính làm sao mang mình ra ngoài, nhưng lần đầu tiên trong đời công tử Thanh Trần lại giao an nguy của mình cho một tiểu cô nương mới quen biết lần đầu và thoạt nhìn không có chút tâm cơ nào. Sau khi uống viên thuốc vào, trước mắt rất nhanh liền bị bao phủ trong bóng tối. Đến cuối cùng khi cảm giác được một tia lạnh như băng quỷ dị, thì công tử Thanh Trần vẫn cảm thấy mình cũng không hối hận. Có lẽ là bởi vì… Đôi mắt sáng rỡ như sao tiểu cô nương này. Lần đầu tiên công tử Thanh Trần lại… Tùy hứng giao tính mạng cho một người vừa mới vừa quen như thế.

Lúc tỉnh lại một lần nữa, công tử Thanh Trần không khỏi cười khổ. Làm người quả nhiên không thể quá tùy hứng quá mạo hiểm rồi, ít nhất… Hắn nên lên tiếng hỏi tiểu cô nương kia rốt cuộc tính làm sao mang mình ra ngoài mới đúng.

Cả người ướt nhẹp làm cho người ta khó chịu không nói, ngực và đầu vai truyền đến sự đau đớn khiến cho hơn phân nửa cơ thể của hắn hầu như không thể nhúc nhích. Xưa nay được gọi là công tử thần tiên, lần đầu tiên trong đời Đại công tử Từ gia chật vật đến như vậy.


“Hu hu, Từ Thanh Trần, huynh không sao chứ?” Phía sau vang lên tiếng nói còn hơi xa lạ, Từ Thanh Trần hơi khó khăn nghiêng đầu, liền nhìn thấy một tiểu cô nương cũng ướt nhẹp cả người đang mang theo vẻ mặt xấu hổ nhìn mình, trong đôi mắt to sáng rỡ tràn đầy nước mắt trong suốt. Ho khẽ một tiếng, Từ Thanh Trần lắc đầu miễn cưỡng cười nói: “Ta không sao, chúng ta đã đi ra. Muội… Muội mang ta ra ngoài từ dưới cái đầm nước kia ư?”

“Ừ, thật xin lỗi… Cũng tại ta quá không cẩn thận, hại huynh bị đụng phải.” Vân Ca giương mắt nhìn Từ Thanh Trần, áy náy nói.

Từ Thanh Trần hơi mỉm cười, lắc đầu. Thân hình của tiểu cô nương này nhỏ nhắn, muốn mang một nam tử trưởng thành có thân hình cao hơn mình rất nhiều ra từ đáy nước, đã phải tốn bao nhiêu khí lực thì cho dù Từ Thanh Trần không trải qua nhưng cũng có thể tưởng tượng ra được. So với như vậy, thì chút vết thương không cẩn thận bị đụng này thật sự không đáng giá nhắc tới. Nhưng mà… Thật rất đau ah. Công tử Thanh Trần không phải là người tập võ, cả đời cũng rất ít khi bị thương, bị thương nặng như vậy lại càng lần đầu tiên trong đời, không khỏi cũng đau đến mặt mày tái nhợt.

Thấy huynh ấy đau đến như vậy, Vân Ca cũng không khỏi bị dọa đến mặt trắng bệch, vội vàng lấy một bình thuốc nhỏ đổ ra một viên thuốc rồi nhét vào trong miệng huynh ấy, “Huynh đừng sợ… Ta sẽ trị lành cho huynh. Rất nhanh, rất nhanh liền không sao.” Nói xong, cũng không quản thần sắc của Từ Thanh Trần, trực tiếp một phát ôm lấy công tử Thanh Trần còn cao hơn mình chạy nhanh về hướng nhà mình.

Lần đầu tiên trong đời được hưởng thụ đến đãi ngộ như vậy, cho dù là công tử Thanh Trần luôn bình tĩnh ung dung núi Thái Sơn sụp đổ ngay trước mặt mà cũng không biến sắc cũng không nhịn được thần sắc co quắp. Nhưng trên người truyền đến sự đau đớn lại rõ ràng nhắc nhở hắn trừ phi hắn tính vẫn nằm ở đây, nếu không chỉ có thể chấp nhận tình trạng hiện tại.

Nhà của Vân Ca nằm trong một sơn cốc bí ẩn sâu trong dãy núi, Từ Thanh Trần chỉ nhìn sơ qua một cái lúc vào cốc liền biết cửa cốc này có bố trí một vài trận pháp rất cao siêu, không phải là người tinh thông trận pháp thì trên căn bản sẽ rất khó tìm tới đây được. Khi biết từ sau khi cha qua đời vào ba năm trước tiểu cô nương vẫn luôn sống một mình trong sơn cốc, nhìn bộ dáng vui vẻ nhìn mình đầy lấp lánh của tiểu cô nương, trong lòng công tử Thanh Trần không khỏi khẽ thở dài. Cả đời công tử Thanh Trần đã gặp qua vô số người, nhưng tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ như vậy vẫn mới thấy lần đầu tiên. Thật sự rất khó hiểu, làm sao mà cha của Vân Ca lại yên tâm để lại một mình con gái còn nhỏ lại ngây thơ như thế trong núi sâu này. Mặc dù võ công của Vân Ca khá tốt, nhưng trên đời này võ công không thể quyết định tất cả. So với võ công cao, thì lòng người hiểm ác mới càng nguy hiểm hơn.

Vân Ca là một cô nương rất đơn thuần, giống như chim non mới nở theo bản năng tin tưởng người đầu tiên mà mình nhìn thấy. Sau khi cha qua đời, công tử Thanh Trần là người đầu tiên tiếp xúc gần với Vân Ca, cho nên đương nhiên công tử Thanh Trần cũng trở thành người mà Vân Ca tin tưởng nhất. Vì thế, sau khi biết được sự sắp xếp của cha Vân Ca, công tử Thanh Trần gần như không phí bất kỳ khí lực nào đã thuyết phục được tiểu cô nương đi theo mình rời khỏi sơn cốc, sau khi xác định Mộc gia không có ý định chăm sóc Vân Ca, thì lại càng đương nhiên dẫn tiểu cô nương về Ly thành.

“Từ Thanh Trần……” Ly thành phồn hoa khiến cho Vân Ca hơi lúng túng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tràn đầy bất an và lo lắng, mà khi đã nhìn thấy Từ phủ ở xa xa thì lại càng làm cho nàng ngừng chân không dám bước tiếp. Mặc dù Từ Thanh Trần nói sau này Từ gia chính là nhà của nàng, nhưng cho dù Vân Ca không hiểu sự đời nhưng vẫn hiểu rằng, Từ gia là nhà của Từ Thanh Trần cũng không phải là nhà mình. Nàng… Đã không có nhà.

“Đừng sợ, mọi người trong nhà chúng ta rất tốt, cũng sẽ thích muội, tựa như Ly nhi vậy. Không phải muội cũng rất thích muội ấy sao?” Công tử Thanh Trần nhẹ giọng an ủi.

“Ly nhi tỷ tỷ?” Nhắc tới Ly nhi tỷ tỷ, ánh mắt Vân Ca không khỏi sáng lên, Ly nhi tỷ tỷ là người người bạn tốt đầu tiên trừ Từ Thanh Trần ra, hơn nữa Ly nhi tỷ tỷ thật xinh đẹp thật dịu dàng. Đoạn đường đi lên phía Bắc này, nàng cũng nghe rất nhiều người nói Ly nhi tỷ tỷ là cô gái xuất sắc nhất trên đời này nhất, không chỉ xinh đẹp, võ công tốt, mà còn có thể mang binh đánh giặc. Đáng tiếc Ly nhi tỷ tỷ đi đánh giặc rồi nàng không thể đi theo để thêm phiền toái.

Từ Thanh Trần gật đầu cười nói: “Đúng, Ly nhi là biểu muội của huynh, chúng ta cũng là người một nhà. Chẳng lẽ Vân Ca không thích Từ phủ sao? Vậy cũng có thể ở Định Vương phủ, nhưng mà bây giờ Định Vương phủ không có ai, một mình Vân Ca ở……”

“Không, không cần, muội… Sẽ ở Từ phủ.” Vân Ca vội vàng lắc đầu nói.



Khóe môi công tử Thanh Trần câu lên một nụ cười thản nhiên, “Vậy thì tốt, chúng ta đi thôi, mọi người đã tới đón chúng ta rồi.”

Công tử Thanh Trần vượt qua kiếp nạn trở về, hơn nữa còn mang về một cô nương xinh đẹp. Đã nhận được tin tức trước, trên dưới Từ gia huy động tất cả mọi người ra cửa nghênh đón. Vừa nhìn thấy hai người xuất hiện, hầu như ánh mắt của mọi người đều bị thiếu nữ áo vàng xinh đẹp mỹ lệ bên cạnh công tử Thanh Trần hấp dẫn. Từ đại phu nhân lại càng liên tục khen ngợi, vui mừng tiến lên nắm tay Vân Ca vừa đánh giá tỉ mỉ, vừa cười hỏi, “Tiểu cô nương chính là Vân Ca sao? Đi đường có mệt không?”

Bị phu nhân mới nhìn qua ôn hòa lại quý khí trước mắt này nắm tay thân thiết, Vân Ca hơi lúng túng nhưng vẫn gật đầu nói: “Dạ, con là Trầm Vân Ca. Con….”

“Đây là mẹ và Nhị thẩm của huynh, Vân Ca gọi bá mẫu là được rồi.” Bên cạnh, Từ Thanh Trần mỉm cười nói.

“Bá mẫu… Chào bá mẫu ạ.” Vân ca nhẹ giọng kêu.

“Tốt, bé ngoan.” Từ đại phu nhân gật đầu liên tục, ánh mắt nhìn thiếu nữ trước mắt có thể nói là hài lòng vô cùng. Đây cũng là lần đầu tiên con trai tự mình dẫn cô nương về, hơn nữa vừa nhìn cũng biết đó là một cô nương tốt vừa ngoan ngoan lại khôn khéo. Ngay cả trong thư cháu gái cũng khen ngợi liên tục, Từ đại phu nhân cũng rất tin tưởng ánh mắt của Diệp Ly.

Nhìn gương mặt Vân Ca ửng đỏ bộ dáng luống cuống, Tần Tranh ở bên cạnh che miệng cười nói: “Bá mẫu, mẹ, chúng ta vẫn nên vào trước đi. Vân Ca muội muội đi đường xa nói vậy cũng đã mệt mỏi rồi. Vân Ca muội muội, tỷ tên là Tần Tranh, muội cứ gọi tỷ là Tranh nhi tỷ tỷ là được, Ly nhi có nhắc tới tỷ không?”

Vân Ca vội vàng gật đầu, “Ly nhi tỷ tỷ nói Tranh nhi tỷ tỷ là người tốt, cám ơn Tranh nhi tỷ tỷ, Vân Ca không mệt, võ công của muội rất tốt.” Nhìn bộ dáng thẳng thắng của thiếu nữ, mọi người không khỏi cùng nở nụ cười tươi. Từ nhị phu nhân mím môi cười nói: “Được rồi, Tranh nhi nói đúng, chúng ta đi vào trước đi. Vân Ca, sau này cứ xem Từ gia như nhà của cháu là được.”

Từ đại phu nhân gật đầu nói: “Nhị bá mẫu của cháu nói đúng, sau này cứ xem như nhà mình là được, chúng ta đi vào nghỉ ngơi đi.”

“Nhà của mình?” Trong lòng Vân Ca ấm áp, nhìn mọi người đang mỉm cười trước mắt không khỏi mở to hai mắt, thật giống như có chút thấy hơi ê ẩm.

“Vân Ca, chúng ta vào thôi.” Tần Tranh cầm tay Vân Ca nhẹ giọng cười nói.

“Dạ, cám ơn Tranh nhi tỷ tỷ.” Vân Ca nghiêm túc gật đầu, người nhà của Từ Thanh Trần cũng là người tốt giống như Ly nhi tỷ tỷ, trái tim lo lắng không yên suốt cả đoạn đường đi theo Từ Thanh Trần đến phương Bắc này rốt cuộc nhẹ nhàng rơi xuống, Vân Ca không khỏi lộ ra nụ cười tươi tắn với Tần Tranh.





back top