Thịnh thế đích phi

Chương 65: Hôn sự bị thất bại


Edit: Midori
Beta: Sakura

“Thế tử tương lai của Lê Vương phải do Lăng Vân sinh ra. Quan trọng
nhất là, công chúa Tê Hà vĩnh viễn không thể có bất kì danh phận nào từ
trắc phi trở nên bao gồm cả Trắc phi bên trong. Vĩnh viễn không được có
cốt nhục với Lê Vương.”

Lời kia vừa thốt ra, người ở chỗ này bất kể là nam nữ già trẻ cũng
không khỏi được ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn về phía Lôi Đằng Phong
cũng tràn đầy ngoài ý muốn cùng bất mãn. Ai cũng không dám tin tưởng Lôi Đằng Phong lại dám nói lên điều kiện lớn mật như thế, phải biết rằng Lê Vương trước khi cưới công chúa Lăng Vân cũng đã cưới đích phi, mà điều
kiện của Lôi Đằng Phong rõ ràng cho thấy đang yêu cầu đích phi của Lê
Vương xuất thân quý tộc của Đại Sở không thể sinh hạ con nối dòng cho Lê Vương trước công chúa Lăng Vân. Quan trọng nhất là có một con nối dòng
huyết mạch Vương tộc Tây Lăng tuyệt không phải là bất kì người nào trong hoàng thất muốn thấy. “Tuyệt không có khả năng này!” Không cần
suy nghĩ, Thái hậu lập tức nghiêm khắc cự tuyệt.

Lôi Đằng Phong nhướn mày cười nói: “Đã như vậy, cũng không thể nói gì nữa rồi. Cáo từ. Về phần cái nhục ngày hôm nay. . . Đại Lăng ta nhất
định khắc trong tâm khảm!” Nói xong, xoay người kéo Lăng Vân công chúa
qua nói: “Đi thôi.” Lăng Vân công chúa vốn cho là việc hôn sự này còn
phải tiếp tục nữa, không nghĩ tới Vương huynh thế nhưng lại mang cho
nàng vui mừng như thế, dĩ nhiên không nói gì nhiều. Nhìn thoáng qua Mặc
Tu Nghiêu và Diệp Ly ngồi ở bàn nghe xoay người đi theo Lôi Đằng Phong
bước nhanh đi.

Ngày Lê Vương cưới Bình phi, đường huyng của tân nương tại chỗ lôi kéo tân nương vung tay áo bỏ đi.

Chuyện của Lê Vương và công chúa Tê Hà có truyền khắp kinh thành hay
không thì không có ai biết, nhưng tin tức công chúa Lăng Vân trong ngày
cưới vứt bỏ Lê Vương đi thì cũng là trong thời gian ngắn nhất truyền
khắp trong ngoài kinh thành. Lôi Đằng Phong mang theo công chúa Lăng Vân trở lại sứ quán, phái người nhốt Lăng Vân công chúa vui mừng đầy mặt
vào trong phòng không cho phép ra ngoài sau đó mới vung tay hướng tới
chỗ sâu nhất trong sứ quán mà đi. Một cước đá văng cửa ra vào ra, trong
phòng ánh nến lờ mờ, cô gái áo đen đang nhàn nhã nghiêng tựa ở trên
giường êm đọc sách, thấy hắn đi vào mới từ từ ngồi dậy mỉm cười nói:
“Ngươi trở lại? Hôn lễ của Lăng Vân chơi vui đi?”

“Bốp !” Lôi Đằng Phong nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, đột nhiên một bạt tai mạnh mẽ vung hướng về khuôn mặt bị che dấu dưới khăn che mặt,
“Tiện nhân! Ta đã nói qua với ngươi là không nên hành động thiếu suy
nghĩ.” Cô gái áo đen bởi vì bất thình lình bị đánh mà ngã trở về trên
giường êm, đợi đến lúc phục hồi tinh thần lại mới ngẩng đầu trợn trừng
mắt nhìn nam nhân, cắn răng nói: “Lôi Đằng Phong!”

“Tiện nhân! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi thật cho rằng ta không
dám giết ngươi?” Trong ánh mắt tối tăm của Lôi Đằng Phong ẩn chứa hơi
thở thô bạo, lời nói trong miệng nói ra cũng không có nhiệt độ nào. Cô
gái áo đen sửng sốt, rất nhanh liền kịp phản ứng, cười khanh khách nói:
“Ngươi mang Lăng Vân về phải không? Ha hả. . . Dù sao ban đầu nói ngươi
cũng không đồng ý liên hôn với Đại Sở, bây giờ không phải là vừa lúc như ngươi mong muốn? Ngươi bây giờ lại đang bất mãn cái gì?”

“Ngươi ngu xuẩn!” Lôi Đằng Phong nổi giận mắng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Kinh thành của Đông Sở là nơi đầm rồng hang hổ, ngươi cho rằng
chút tiểu xiếc này của ngươi có thể lừa được người nào? Cút , chúng ta
lập tức lên đường rời khỏi kinh thành!”

“Rời đi?” Cô gái áo đen ngẩn ra, trong mắt có chút chần chờ. Lôi Đằng phong cười một tiếng, nói: “Ngươi không muốn đi cũng không sao, một lát nữa ta sẽ phái người đưa ngươi đi Định Vương phủ, không phải là ngươi
vẫn đối với Mặc Tu Nghiêu nhớ mãi không quên sao? Ngươi yên tâm, Bổn thế tử trở lại Tây Lăng sẽ thay ngươi giải… thích !”

“Không được!” Cô gái mặc áo đen thét chói tai đứng dậy, một phát bắt
được Lôi Đằng Phong nói: “Ta đi với ngươi!” Không có ai hiểu rõ Mặc Tu
Nghiêu người nam nhân kia hơn nàng, nếu thật rơi vào trong tay hắn thì
tuyệt đối nàng sẽ chết vô thanh vô tức. Lôi Đằng Phong khinh thường đẩy
tay nàng ra, xoay người rời đi. Gan lớn lại sợ chết, còn là nữ nhân lòng tham không đáy. . . . . .

Hôn sự của Lê Vương phủ lần này không chút ngoài ý muốn nào trở thành một trò khôi hài hoang đường, bết bát hơn chính là hôn lễ còn chưa tiến hành tân nương bỏ chạy còn chưa tính, rất nhanh chủ nhân trong Lê Vương phủ bao gồm Lê Vương, Lê Vương Phi, Hiền Chiêu Thái phi cũng bị một tờ
chiếu thư của Hoàng Thượng gọi vào hoàng cung.

Tân nương không có, chú rể không có, chủ nhân cũng không còn rồi,
các tân khách tự nhiên cũng không nên ở đây nấn ná nữa rồi. Cho nên,
uống một bụng nước trà cái gì đều không ăn các tân khách không thể làm
gì khác hơn là rối rít cáo từ, không lâu lắm Lê Vương Phủ huyên náo liền một lần nữa trở về sự yên lặng, chẳng qua là kia nơi nơi giăng đèn kết
hoa vải đỏ không biết cảm giác thế nào, cảm thấy có mấy phần ảm đạm.

Bởi vì hoàng đế cũng không cho gọi vợ chồng Định vương tiến cung, cho nên tham gia hôn lễ bỏ dở nửa chừng Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu cũng cùng những tân khách khác giống nhau cáo từ rời đi Lê Vương phủ. Bất quá vừa ra khỏi đại môn của Lê Vương phủ không xa thì gặp được Từ Thanh Trần
một thân nhàn nhã dạo chơi lâu rồi không thấy. Từ Thanh Trần vốn tới
xuất quỷ nhập thần, coi như là người của Từ gia cũng không nhất định
muốn gặp là có thể nhìn thấy hắn, sau khi Diệp Ly lập gia đình cũng chỉ
có ngày lại mặt đó ra mắt hắn một lần, có thể ở lúc này đụng phải cũng
là có chút kinh ngạc. Hàn huyên mấy câu, một nhóm ba người liền di giá
đến Sở Tương các dùng bữa.

“Chuyện ngày hôm nay, Vương gia thấy thế nào?” Từ Thanh Trần uống một hớp trong chén rượu ngon, nhẹ giọng khen: “Đều nói rượu ngon món ngon
trong Sở Tương các ngon thứ nhất kinh thành, quả nhiên danh bất hư
truyền.”

Diệp Ly vừa cúi đầu ăn cơm, vừa nghe hai người nói chuyện, náo loạn cả buổi trưa nàng thật sự có chút đói bụng.

“Từ huynh tin tức quả nhiên rất linh thông.” Mặc Tu Nghiêu khen, Từ


Thanh Trần không hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà là trực tiếp hỏi cách
nhìn của Mặc Tu Nghiêu, nói rõ hắn đã vô cùng rõ ràng biết Lê Vương phủ đã xảy ra chuyện gì rồi. Từ Thanh Trần phảng phất không nghe thấy lời
của hắn,

Khẽ thở dài một tiếng, có chút thương cảm nhìn Diệp Ly dịu dàng nói:
“Ly nhi, tại sao trượng phu của muội lại không chịu gọi ta một tiếng đại ca?”

Diệp Ly cổ họng nghẹn một cái, miễn cưỡng nuốt xuống rồi mới giương
mắt nhìn Mặc Tu Nghiêu một chút, lại nhìn nhìn Từ Thanh Trần, không nhịn được khóe miệng co lại. Từ Thanh Trần còn nhỏ hơn Mặc Tu Nghiêu ba
tuổi, Mặc Tu Nghiêu gọi được ra mới là lạ. Huống chi cho dù Mặc Tu
Nghiêu thật gọi được, như vậy giống như trước hắn còn phải gọi Từ Thanh
Trạch là nhị ca, thậm chí gọi Từ Thanh Bách là Tứ ca. Mặc Tu Nghiêu đưa
cho một chén canh đến trước mặt Diệp Ly, nhìn nàng uống một hớp mới quay đầu hướng Từ Thanh Trần cười nhạt một tiếng nói: “Từ huynh, ngươi chỉ
là biểu ca của A Ly thôi.”

Từ Thanh Trần mỉm cười, “Ta không ngần ngại Vương gia gọi ta là Đại biểu ca.”

Mặc Tu Nghiêu đáy mắt hiện lên một tia bén nhọn, mép khẽ nhếch lên
nói: “Như vậy Bổn vương nghĩ Từ huynh hẳn là còn nhớ rõ. . . Tại hạ từng nhờ Thanh Vân tiên sinh chỉ điểm qua bài vở và bài tập.” Mà ngươi là
tôn tử của Thanh Vân tiên sinh, Bổn vương là học sinh của Thanh Vân tiên sinh, “Hoặc là, tổ mẫu của Bổn vương, tựa hồ cùng Đại phu nhân Từ gia
cùng họ.” Đều là một nhà, bàn về số tuổi chênh lệch hai thế hệ, bàn về
bối phận nhưng thật ra là ngang hàng.

Diệp Ly dĩ nhiên hiểu Từ Thanh Trần thật ra thì cũng không có ý làm
khó Mặc Tu Nghiêu, chỉ là nói đùa thôi. Lấy ra khăn tay nhẹ lau khóe
môi, Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đại ca, khi nào huynh lại so đo việc xưng hô rồi? Nếu Vương gia thật gọi theo muội, chẳng phải là đem mỹ nam tử
đệ nhất kinh thành gọi già rồi sao? ”

Từ Thanh Trần nhàn nhạt quét qua Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly, đem động
tác cùng với vẻ mặt tự nhiên mới vừa rồi của Mặc Tu Nghiêu đưa súp cho
Diệp Ly nhìn ở trong mắt, trong mắt nhiều hơn một chút hài lòng. Nghe
Diệp Ly nói như vậy, ra vẻ không vui liếc qua nàng một cái, khẽ thở
dài: “Quả nhiên là gả ra ngoài cùi chỏ liền hướng ra ngoài. Phụ thân và
Nhị thúc nhất định rất hối hận khi đồng ý gả muội đi ra ngoài sớm như
vậy.” Con gái duy nhất của Từ gia ở thế hệ này a, cứ như vậy biến thành
nhà người ta rồi. Kiều nhan thanh lệ của Diệp Ly hiện lên một rặng mây
đỏ nhàn nhạt, nói: “Đại ca, huynh đặc biệt tới để chê cười muội sao?”

Từ Thanh Trần lắc đầu, thu lại nụ cười trên mặt nghiêm nghị nhìn Mặc
Tu Nghiêu. Mặc Tu Nghiêu trầm tư chốc lát nói: “Từ huynh cảm thấy chuyện ngày hôm nay có cái gì không đúng sao?”

“Mới vừa rồi. . . Lôi Đằng Phong mang theo công chúa Lăng Vân rời đi
kinh thành.” Từ Thanh Trần nói, “Ngay cả Hoàng thượng cũng không từ biệt liền trực tiếp đi.”

Mặc Tu Nghiêu tay trái vô thức lục lọi noãn ngọc bên hông, cau mày
nói: “Chuyện ngày hôm nay nhất định là có người âm thầm điều khiển,
nhưng là. . . Không phải là Lôi Đằng Phong. Cùng Đại Sở kết minh là
chuyện ngay từ trước lúc hắn đi tới Đại Sở liền định ra, không thể nào
đột nhiên buông tha cho. Trừ phi. . . Xảy ra chuyện ngoài ý liệu của
hắn.”

Diệp Ly nhíu nhíu mày, hỏi: “Lôi Đằng Phong quyền lợi đã đến mức đối với loại chuyện này đã có thể tùy cơ ứng biến rồi sao?” Hai nước liên
hôn tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, cho dù hai nước đều rắp tâm bất
lương. Nhưng Lôi Đằng Phong nói bội ước liền bội ước, coi như là Mặc
Cảnh Lê có sai ở phía trước, bây giờ nói đi ra ngoài cũng là Tây Lăng
không chiếm lý rồi. Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Không phải là Lôi Đằng Phong có cái quyền lợi này, mà là phụ thân hắn Trấn Nam Vương có cái
quyền lợi này. Hoàng đế Tây Lăng yếu ớt nhiều bệnh, hơn nữa dưới gối chỉ có mấy vị công chúa và một vị hoàng tử năm vừa rồi mới bảy tuổi. Mặc dù Trấn Nam Vương ở Tây Lăng không có thanh danh là Nhiếp chính vương,
nhưng thực tế lại là Nhiếp chính vương.”

“Như vậy. . . rốt cuộc liên hôn với Đại Sở là ý của Hoàng đế Tây Lăng hay là ý của Trấn Nam Vương?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Từ Thanh Trần lắc đầu, Tây Lăng và Đại Sở từ xưa tới nay chính là kẻ
địch. Mà Từ gia tin tức còn chưa lợi hại đến trình độ có thể thâm nhập
vào hoàng cung Tây Lăng. Mặc Tu Nghiêu gật đầu nói: “Ta sẽ phái người đi thăm dò.”

Diệp Ly cảm thấy hai người này nam nhân nghĩ quá xa một chút, giương mắt hỏi, “Rốt cuộc là người nào đem Tê Hà công chúa bỏ vào Lê Vương phủ ?” Cho dù công chúa Tê Hà và Lê Vương quen thuộc như thế nào, dù bình
thường ra vào Lê Vương phủ như thế nào. Nàng kia cũng là một công chúa
a? Một công chúa ở ngày Lê Vương đại hôn đến Lê Vương hủ, hạ nhân lại
không có nghĩ qua phải đi bẩm báo chủ nhân một tiếng, thấy vô cùng
không hợp lẽ thường.

Từ Thanh Trần và Mặc Tu Nghiêu cũng là giật mình, như có điều suy
nghĩ chăm chú, sau đó trao đổi một ánh mắt. Từ Thanh Trần đột nhiên cúi
đầu cười ra tiếng, nhẹ giọng thở dài nói: “Xem ra có thật nhiều chuyện
cũng bị chúng ta không để ý đến. Những năm này ở bên ngoài tiêu dao quen quả nhiên vẫn còn có chút không quen với kinh thành rồi. . . . . .” Mặc Tu Nghiêu nhàn nhạt cau mày, “Từ huynh nói không sai, mấy năm này đóng
cửa không ra thoạt nhìn kinh thành quả thật nổi lên rất nhiều biến hóa
mà chúng ta không biết. Chuyện này ta sẽ để cho người đi điều tra .”

Từ Thanh Trần gật đầu, nói: “Giao cho Vương gia thì đương nhiên ta
yên tâm. Vừa lúc mấy ngày nữa ta liền phải rời khỏi kinh thành những
chuyện này đại khái cũng không xen vào được rồi.”

Diệp Ly sửng sốt, “Đại ca muốn rời khỏi kinh thành? Trở về Vân Châu sao?”

Từ Thanh Trần lắc đầu cười nói: “Không, ta tính đi Nam Chiếu một chút.”


“Nam Chiếu?” Diệp Ly không giải thích được, “Ta nhớ được nghe Ngũ đệ nói, đại ca hai năm trước mới đi qua Nam chiếu.”

Mặc Tu Nghiêu nắm chén rượu, nhíu mày nói: “Ngươi cảm thấy Nam chiếu sẽ xảy ra chuyện?”

Từ Thanh Trần thở dài, nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Ta không tin các
ngươi không nhìn ra, hiện tại chỗ nào đều có thể xảy ra chuyện.” Chỉ chờ tới lúc Định Quốc vương phủ hoàn toàn xuống dốc, gần trăm năm nay, thế
lực bị Định Quốc vương phủ trấn áp khắp nơi sẽ thừa thế xông lên tóm
thâu Đại Sở. Bất kể là Nam chiếu hay là Tây Lăng hoặc là Bắc Nhung, thậm chí là đảo quốc hải ngoại. Ai không nhìn Đại Sở bên này có thổ địa giàu có xinh đẹp nhất trên đại lục mà chảy nước miếng? Hết lần này tới lần
khác người đương quyền chỉ thấy được Định Quốc vương phủ nguy hại, một
mặt tìm cách muốn chèn ép Định quốc vương phủ, về mặt khác lại không
muốn bồi dưỡng soái tài mới sợ xuất hiện Định Quốc vương phủ thứ hai.
Chẳng lẽ bọn họ liền không muốn bỏ qua cho Định Quốc vương phủ vừa không có đủ tướng tài để thay thế bọn họ, vậy Đại Sở phải làm sao bây giờ?
Hay là cái vị ngồi trên ghế rồng ở trên cao kia cho là hắn có thể dựa
vào thủ đoạn đùa giỡn quyền thế của hắn ở trên chiến trường cũng đánh
đâu thắng đó, không gì cản
nổi? “Đại ca cảm thấy. . . Nam Chiếu sẽ động thủ trước?” Diệp Ly hỏi. Mặc dù Nam người dân dũng mãnh, nhưng dù sao cũng không thiện
chiến bằng người Bắc Nhung hay Tây Lăng. Huống chi năm đó sau khi Nam
Cương bị Mặc Tu Nghiêu quét ngang, hiện tại Nam Chiếu chỉ sợ chưa chắc
còn có thể đánh một trận cùng với Đại Sở.

Từ Thanh Trần nói: “Vốn nên là sẽ không, nhưng là hiện tại. . . Ta sợ vị kia của chúng ta sẽ động thủ với Nam Chiếu trước.”

“Ồ?” Diệp Ly nhướng mày, nhìn Mặc Tu Nghiêu bên cạnh một chút. Từ
trong đôi mắt bình tĩnh của Mặc Tu Nghiêu thấy được sự đồng ý, “Vị kia. . . Điên rồi sao?” Vốn là cùng Bắc Nhung và Tây Lăng liền tranh cãi không ngừng, nếu như khơi dậy chiến hỏa cùng Nam chiếu nữa. Sẽ không sợ ba
nước liên thủ vây công? Đến lúc đó đừng nói Đại Sở hiện tại không có
danh tướng nào có thể xuất thủ, cho dù là Mặc Lãm Vân, Mặc Lưu Danh tái
thế Đại Sở cũng xong đời rồi.

Từ Thanh Trần thở dài nói: “Thời điểm Tiên đế chúng ta kế vị mặc dù
tuổi còn nhỏ nhưng là Nhiếp chính vương đúng là dụng tâm dạy qua. Nhưng
là. . . hiện tại vị kia đại khái không còn kịp dạy nữa, dường như là
Thái hậu dạy dỗ.” Thời điểm Tiên đế băng hà cũng chỉ có bốn mươi tuổi,
vốn đại khái cho là mình còn có thể sống thêm trên hai mươi ba mươi năm, căn bản không có tính toán sớm bồi dưỡng một người thừa kế như vậy mang ngột ngạt tới cho mình. Ai biết lại đột nhiên buông tay nhân gian? Mà
Thái hậu mặc dù người ta gọi là nữ kiệt một đời, rốt cuộc cũng chỉ là nữ quyến hậu cung, chân chính có thể dạy hoàng đế chính là âm mưu tính
toán lục đục với nhau. Dĩ nhiên cũng chính là thủ đoạn của Thái hậu mới
để cho Mặc Cảnh Kì ở sau khi Tiên Hoàng băng hà thuận lợi ngồi vững
vàng trên ngôi vị hoàng đế. Nhưng là, tính toán lục đục với nhau có thể
dùng tới đoạt giang sơn, nhưng không cách nào lấy ra trị giang sơn. Mặc
Cảnh Kì mặc dù lấy mục tiêu cho mình là trở thành một đời thánh quân,
nhưng chính hắn trong lòng rõ ràng, năng lực thống trị giang sơn của hắn kém hơn hẳn phụ hoàng của hắn rất nhiều. Cho nên, hắn đối với ngôi vị
hoàng đế của mình cũng là càng thêm coi trọng cùng cẩn thận. Chỉ cần có
người có thể uy hiếp được đế vị của hắn, hết thảy đều diệt trừ không
chút lưu tình nào.

Diệp Ly cau mày nói: “Nhưng đại ca đi qua cũng làm không được cái gì a, vạn nhất gặp phải nguy hiểm làm sao bây giờ?”

Nhìn hai người nam nhân hết lòng lo lắng trước mắt, Diệp Ly không
khỏi cảm thán. Cái thế giới này chính là như vậy, có người đang hết lòng lo quốc lo dân, có người đang âm u tính toán lục đục với nhau. Có người đang thanh tỉnh trong muôn vàn thống khổ, có người lại u mê trong ca
múa mừng cảnh thái bình.

Từ Thanh Trần cười nói: “Ta có chút giao tình với Vương thái nữ của Nam Chiếu, đi gặp nàng một chút thôi.”

Vương thái nữ? Diệp Ly vì Từ Thanh Trần giao du rộng lớn mà cảm thán.

Mặc Tu Nghiêu nâng chén nhìn hắn, nói: “Đa tạ.”

Từ Thanh Trần đi theo nâng chén đáp lễ, lạnh nhạt nói: “Không cần,
đây là ý của phụ thân, cũng không phải là vì Định Quốc vương phủ.” Từ
gia sẽ không phản bội Đại Sở, nhưng Từ gia cũng không phải là chúa cứu
thế không có sức mạnh khổng lồ. Bọn họ chỉ có thể làm chuyện mà mình có
thể làm.

Tiễn Từ Thanh Trần, Diệp Ly biết Từ Thanh Trần cố ý tới gặp bọn họ
cáo biệt. Ngay cả Mặc Tu Nghiêu cũng từng khen ngợi qua cậu cả có thể là một trong những người thông minh nhất cõi đời này, đại khái từ khi tin
tức hôn lễ của công chúa Lăng Vân thất bại vừa truyền ra thì Cậu cả cũng đã tiên đoán được hướng đi tương lai của Đại Sở. Hơn nữa ở thời điểm
mọi người thậm chí bao gồm cả cái vị trong cung kia cũng còn chưa kịp
phản ứng đã phái đại ca đi Nam Cương rồi, “Nếu như tương lai Đại Sở có
chuyện gì, Từ gia cũng không cách nào chạy trốn đúng không?”

Ánh mắt Mặc Tu Nghiêu nhu hòa nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “Nếu như
nàng nói là lánh đời mà nói…, như vậy khái là không được.” Lấy khí khái
của Từ gia, bọn họ sẽ không tận trung vì hoàng đế, nhưng tất nhiên sẽ vì Đại Sở mà quên mình phục vụ, “A Ly có biết tại sao Từ gia thân là cựu
thần tiền triều vẫn có thể ở Đại Sở được hưởng thanh danh trăm năm mà
không suy?” Diệp Ly nhướng mày, Mặc Tu Nghiêu nói: “Nhũng năm cuối Tiền
triều, thiên hạ đại loạn. Thật ra thì. . . cái vị Mạt Đại quân vương của Tiền triều kia không phải là bạo quân cũng không phải là hôn quân.
Dường như hắn không có khuyết điểm gì chỉ là hắn không thích hợp làm
hoàng đế mà thôi. Tổ tiên Từ gia ở trong nguy nan vẫn kiên trì giúp đỡ
hoàng đế, mặc dù là thư hương thế gia nhưng Từ gia có ít nhất bảy người
chết ở trên chiến trường. Cho đến cuối cùng, tổ tiên Mặc Lãm Vân suất
binh vây khốn kinh thành. Gia chủ Từ gia lúc đó lấy thân nho nhã yếu ớt
tự mình lên thành đốc chiến, đại quân liên tục chiến đấu bảy ngày bảy

đêm không thể tấn công lâu dài, con trai lớn của Thái tổ hoàng đế tham
công trận khinh suất liều lĩnh, chết ở trong loạn quân. Thái tổ hoàng đế lôi đình giận dữ, Mệnh cho binh lính trói bắt dân chúng phụ cận kinh
thành làm nô lệ mỗi ngày ở ngoài thành chém giết. Chỉ cần Mạt Đế một
ngày không hàng, mỗi ngày chém giết năm ngàn dân chúng. Hơn nữa đợi đến
ngày phá được thành chắc chắn cả thành đều bị giết hết. Ngày thứ hai,
Gia chủ Từ gia tự mình giết Mạt Đế mở thành đầu hàng, điều kiện duy nhất chính là không được thương tổn dân chúng phụ cận kinh thành. Ngày Sở
quân vào thành, gia chủ Từ gia lưu lại một phong thư cho tổ tiên, sau đó liền tự vẫn mà chết. Mà ở cùng một ngày, phu nhân Từ thị suất lĩnh cả
nhà Từ gia trên dưới bảy mươi ba người toàn bộ tự vẫn hi sinh cho tổ
quốc. Chỉ để lại đứa con út của Từ gia năm ấy vừa mới mười ba tuổi lúc
ấy còn xa ở Vân Châu. Cũng chính là Từ Yếm Ly sau này lại trở thành Thừa Tướng thiếu niên của Đại Sở.”

Diệp Ly bị cái bí văn chưa từng được nghe qua này mà khiếp sợ, một cỗ khổ sở không nói lên lời nghẹn ở trong lòng. Nàng vì lúc trước nói ra
lời nói ngông cuồng với cậu cả như vậy mà cảm thấy hối hận và ảo não. Có lẽ nàng không rõ cái gì là kiêu ngạo của người đọc sách nhưng thân là
quân nhân, nàng hiểu hơn nữa khắc sâu hiểu được Thiết cốt và trung thành của quân nhân. Nàng không dám nghĩ dường như khi nàng nói như vậy thì
trong lòng cậu cả có thất vọng và khổ sở. Kia quả thực là khinh nhờn và
vũ nhục lớn nhất đối với tổ tiên Từ gia cùng với bảy mươi ba người tự
vẫn hi sinh cho tổ quốc mà là chết đi kia.

“Như vậy. . . Tại sao phải. . . . . .” Diệp Ly cúi đầu xuống hỏi.

Mặc Tu Nghiêu nói: “Nàng muốn hỏi tại sao không giống như sách sử ghi lại? Cũng không có cái gì không giống, Từ Yếm Ly đúng là tận tâm phụ tá hoàng đế Đại Sở, thậm chí vị hoàng đế thứ ba của Đại Sở là hắn tự mình
dạy nên . Sau khai quốc, Thái tổ hoàng đế cũng ban cho tất cả người đã
chết của Từ gia phong hào và tước vị làm người ta hâm mộ.” Nhìn bộ dáng
kinh ngạc của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu bình tĩnh cười nói: “Thái tổ hoàng đế chinh chiến thiên hạ sát thương quá mức, cần một danh tiếng nhân từ
để cho hắn ngồi vững vàng thiên hạ.”

“Tổ tiên Từ gia để lại thư gì cho Định Vương?” Diệp Ly có chút chần
chờ hỏi. Chuyện dĩ nhiên sẽ không đơn giản như Mặc Tu Nghiêu nói, Thái
tổ cũng không thể sẽ phóng tâm trọng dụng một Thừa tướng cả nhà vì tiền
triều tận trung mà chết. Mặc Tu Nghiêu lắc đầu cười nói: “Cái này đã
không được biết. Hình như cuối cùng Tổ tiên đưa thư cho Thái tổ hoàng
đế. Mà lá thư này hiển nhiên cứu Từ Yểm Ly một mạng. Sau. . . chuyện cả
nhà Từ gia vì dân chúng kinh thành hi sinh cho tổ quốc mà chết không
biết làm sao truyền ra ngoài, cộng thêm Từ gia vốn là danh môn vọng tộc
mấy trăm năm trong lúc nhất thời tự nhiên là thanh danh vô lượng. Mặc dù Thái tổ hướng sách sử khai quốc có nhiều nơi kiêng kỵ mơ hồ không rõ,
nhưng rất nhiều chuyện ở trong lòng dân chúng dần dần thâm căn cố đế
xuống.” Rất nhiều chuyện cho dù đã dần dần bị người quên lãng, nhưng rất nhiều người vẫn từ trong lời nói của các bậc cha chú kế thừa ra một ít
gì đó, ví dụ như kính trọng đối với Từ gia.

Diệp Ly rốt cục có chút hiểu tại sao Từ gia có ý không muốn có quan
hệ thông gia cùng với hoàng thất, cho dù là thật không hận rồi. Nhưng là vẫn không thể phủ nhận chuyện Từ gia từng bởi vì hoàng thất Đại Sở mà
diệt tộc. Điều này cũng đại khái có thể giải thích tại sao cho dù Từ gia vẫn biểu hiện không màng danh lợi không thích quyền thế như thế, hoàng
gia cũng vẫn chưa từng buông tha cho ý nghĩ chèn ép Từ gia. Chỉ sợ ban
đầu Mặc Lãm Vân làm cũng không hời hợt như Mặc Tu Nghiêu nói rồi.

Diệp Ly có chút buồn rầu vuốt vuốt mi tâm, cơ hồ có chút tuyệt vọng hỏi: “Nhất định sẽ phát sinh chiến tranh sao?”

“Sớm muộn gì mà thôi.” Mặc Tu Nghiêu nhẹ giọng thở dài nói: “Đại Sở
áp chế các quốc gia quá lâu, cơ hồ tất cả mọi người đang cấp bách không
thể đợi chờ Đại Sở xuống dốc. Mà chúng ta. . . hình như cũng thói quen
cảm giác mình là mạnh nhất.” Thật ra thì nếu không phải một trận bại ở
bảy năm trước kia, dường như ngay cả hắn cũng cho rằng như thế. Nhưng
thời điểm khi hắn kéo thân thể tàn phá mang theo tro cốt huynh trưởng
cùng với hao tổn hơn phân nửa tinh anh Mặc gia quân rời đi chiến trường thì hắn mới hiểu mình từ trước kiêu ngạo thật sự có chút buồn cười. Bất kể là Tây Lăng hay là Bắc Nhung, có lẽ thật so kém với Đại Sở, nhưng
cũng chưa chắc liền kém bọn hắn bao nhiêu. Mặc gia quân và Hắc Vân kỵ
từng quét ngang thiên hạ dùng mười mấy vạn hài của họ cốt chứng minh
điểm này, “A Ly. . . Là Định quốc vương phủ phá hủy Đại Sở. . .” Hồi
lâu, Mặc Tu Nghiêu rốt cục thấp giọng phun ra một câu nói. Nếu như không phải là Định Quốc vương phủ vẫn biểu hiện quá mức cường thịnh, Đại Sở
có lẽ sẽ xuất hiện càng nhiều là danh tướng cùng binh sĩ tinh nhuệ. Nếu
như không có Mặc gia quân trên trăm năm uy hiếp biên cương, Đại Sở ở
trong lúc nguy cấp có lẽ có thể đi xa hơn.

Diệp Ly trầm mặc không nói, nàng không biết là ai đúng ai sai. Định
Quốc vương phủ trung thành thủ hộ Đại Sở trên trăm năm các triều đại
thay đổi có bao nhiêu người có thể làm được? Bọn họ sai lầm rồi sao?
Khẳng định không sai. Như vậy là người được bọn họ bảo vệ sai lầm rồi
sao? Cũng không phải, bọn họ căn bản cái gì cũng không biết. Hồi lâu,
Diệp Ly mới thấp giọng nói: “Các ngươi không sai, sai chính là lòng
người.” Không phải là mỗi một thời đại đế vương đều có lòng dạ Hải Nạp
Bách Xuyên* (trăm sông đổ biển, dùng để hình dung lòng dạ khoan dung bao la như biển cả), cũng không phải là mỗi một thời đại đế vương đều có năng lực cùng khí
độ để cho bốn biển quy về một mối. Thời điểm thần tử làm cho trong mắt
đế vương không còn là cánh tay đắc lực của mình mà là sự uy hiếp của
mình. Thần tử ưu tú và chiến công ở trong mắt của đế vương càng giống
như khiêu chiến cùng với đe dọa.

Nghe Diệp Ly nói…, Mặc Tu Nghiêu nhìn Diệp Ly xuất thần hồi lâu, mới
nhàn nhạt cười nói: “Xin lỗi A Ly, nói những thứ này dọa đến nàng?”

Diệp Ly bình tĩnh liếc nhìn hắn một cái, nàng là người dễ dàng bị dọa đến như vậy sao? Mặc Tu Nghiêu lắc đầu, “Hiện tại liền suy nghĩ những
thứ này cũng vô ích, A Ly không bằng đoán xem chuyện của Lê Vương phủ sẽ giải quyết như thế nào?”

Diệp Ly nhàm chán nhún vai nói: “Còn có thể giải quyết như thế nào?
Hoàng thượng giận dữ giết công chúa Tê Hà, cách chức Lê Vương? Hoàng
thượng được Lão Vương gia khuyên tốt lắm, quyết định giam công chúa Tê
Hà cùng với một chút trừng phạt nhỏ. Nếu không nữa thì. . . công chúa Tê Hà đổi lại thân phận gả cho Lê Vương.” Diệp Ly cảm giác, cảm thấy Thái
hậu thân là một mẫu thân tiếp nhận công chúa Tê Hà tiếp nhận quá là
nhanh. Phi tử của con trai lớn của bà cùng với con thứ xảy ra quan hệ.
Nhưng bà chỉ nhàn nhạt mắng mấy câu lại bắt đầu tính toán lấy người trở
về. Giống như hoàn toàn không có suy nghĩ qua hoàng đế sẽ phản ứng như
thế nào. Nếu là mẫu thân bình thường của thời đại này, điều đầu tiên
muốn làm chỉ sợ là giết chết cái nữ nhân có thể hại con mình anh em
trong nhà cãi nhau rồi mới nói.

“A Ly cảm thấy loại nào còn có khả năng?” Mặc Tu Nghiêu hỏi.

Diệp Ly suy nghĩ một chút, “Loại thứ ba.” Nhíu nhíu mày, như vậy
chuyện xảy ra hôm nay rốt cuộc là bị người khác tính toán hay là tính
toán người khác? Xem ra. . . Đối với đầu óc của Mặc Cảnh Lê cần phải
đánh giá lại một lần nữa rồi, hoặc là đối với đầu óc của người đằng sau


hắn?

“A Ly, sau này cách xa Mặc Cảnh Lê một chút.” Mặc Tu Nghiêu nhắc nhở. Diệp Ly mạn bất kinh tâm* ( thờ ơ, không để ý đến) gật đầu, trong đầu còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi, “Công chúa Nam Chiếu có ích lợi gì cho Mặc Cảnh Lê?”

Hình như Mặc Tu Nghiêu có chút kinh ngạc, nhìn Diệp Ly một cái, cười
nhạt nói: “Nàng là em ruột của Vương thái nữ của Nam Chiếu, có tác dụng
hơn công chúa Lăng Vân nhiều lắm.”

Diệp Ly chân mày nhíu chặc hơn, “Nếu như Mặc Cảnh Lê thật sự có cái đầu óc kia, chẳng lẽ ta tệ hơn Diệp Oánh rất nhiều sao?”

Mặc Tu Nghiêu cười đến càng thêm vui sướng rồi, “Tin tưởng ta, nếu
như Mặc Cảnh Lê thật sự có đầu óc. Hắn tình nguyện cưới công chúa Lăng
Vân cũng sẽ không cưới nàng.”

Vẻ mặt Diệp Ly hắc tuyến, nàng đây là bị ghét bỏ thành như vậy sao?

“Có điều. . . Có lẽ bọn họ tính toán lầm rồi. Mặc Cảnh Kì người này. . . Tựa hồ chưa bao giờ theo lý ra bài.” Mặc dù vị hoàng đế này cũng
không có cái chính hắn cho là sao hùng tài đại lược* ( tài trí mưu lược kiệt xuất), nhưng là thỉnh thoảng chọc ở phía trong giết ra một chiêu thật đúng là không phải là người bình thường có thể chịu được rồi.

Cho nên, đợi đến lúc bọn họ trở lại trong phủ, trong Cung đã truyền
ra tin tức —— công chúa Tê Hà bệnh qua đời. Dĩ nhiên, tin tức kia còn
phải qua ít ngày nữa mới có thể truyền tới. Dù sao thì nhóm quan lại
quyền quý đã sớm ngầm hiểu lẫn nhau biết là chuyện gì xảy ra rồi. Nhưng
cũng phải nghĩ biện pháp lừa gạt đông đảo dân chúng bình thường a. Hôm
nay Lê Vương phủ xảy ra chuyện, ngày đó công chúa Tê Hà liền chết bất
đắc kỳ tử. Chỉ cần không phải kẻ ngu cũng có thể liên kết hai sự kiện
với nhau sau đó ảo tưởng ra một hai ba. Về phần hôn sự của Lê Vương và
công chúa Lăng Vân? Nếu trong Cung không có bất kỳ tỏ vẻ gì, như vậy mọi người liền mừng rỡ cho rằng chuyện này căn bản chưa từng xảy ra, hoàng
thượng căn bản không có chỉ hôn, bọn họ dĩ nhiên cũng không có đi Lê
Vương phủ đưa lễ nạp thái. Dù sao thời điểm Lê Vương lại lấy công chúa
Tê Hà bọn họ cũng là không cần tặng lễ, coi như là tặng trước đi.

Trong hoàng cung, trong cung điện bố trí u nhã có chút vắng lạnh,
Mặc Cảnh Kì đang tùy ý phát tiết lửa giận của mình. Các cung nhân đã sớm bị làm cho sợ đến né đi ra ngoài, thật sự trốn không xong cũng chỉ có
thể núp ở một góc phát run. Các loại tranh chữ đồ cổ quý báu bị ném linh tinh xé nát đầy đất, bàn ghế bàn thêu, giá để bày đặt vật cũng bị người đá ngã trái ngã phải. Liễu Quý phi mắt lạnh ngồi ở trên giường chạm
trổ, thần sắc lãnh đạm nhìn nam nhân đang nổi điên trước mắt. Một đứa bé gái tám tuổi ăn mặc hoa lệ mở to đôi mắt hoảng sợ bị nàng ôm trong
ngực, tựa hồ bị sợ ngây người ngay cả khóc cũng không dám khóc ra thành
tiếng.

Liễu Quý phi giơ lên một cái tay che kín ánh mắt bé gái, nhìn về phía nam nhân điên cuồng trong điện, “Hoàng thượng nháo đủ rồi sao?”

Mặc Cảnh Kì sửng sốt, từ từ ngừng lại quay đầu lại nhìn dung nhan
lạnh lùng như tuyết của Liễu Quý phi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng hiện lên một tia lệ khí.

“Người, dẫn công chúa đi.” Liễu quý phi phân phó nói. Nhóm cung nhân
quỳ gối trong góc như nhặt được đại xá, vội vàng bò người lên từ trong
tay của Liễu Quý phi nhận lấy bé gái đã bị sợ ngây người run rẩy đi ra
ngoài.

“Ái phi, nàng không muốn nói chút gì sao?” Giọng nói của Mặc Cảnh Kì
hoàn toàn không có vang dội mạnh mẽ như bình thường ở trên triều, ngược
lại tràn đầy âm lãnh cùng với oán độc.

Liễu Quý phi giương mắt nhìn hắn, “Hoàng thượng muốn nô tì nói gì?”

“Ở trong lòng nàng đang cười nhạo trẫm có đúng hay không?” Mặc Cảnh
Kì một tay nắm được chiếc cằm thon của Liễu Quý phi, nằm ở bên tai nàng
nói nhỏ. Hô hấp u lãnh giống như rắn độc đang phun lưỡi, “Trẫm biết,
nàng cũng giống như bọn họ! Không. . . Nàng so với các nàng còn coi
thường trẫm hơn có đúng hay không? Thấy mỗi người đều đối nghịch trẫm,
trong lòng nabgfthật cao hứng có đúng hay không?”

“Hoàng thượng nói phải liền phải .” Liễu Quý phi thản nhiên nói.

“Bốp !” Mặc Cảnh Kì vung tay lên một bạt tai đánh vào dung nhan như
ngọc của Liễu Quý phi, nhất thời nổi lên mấy đạo dấu đỏ. Liễu Quý phi
ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng hắn. Mặc Cảnh Kì sửng sốt,
“Thường nhi. . . . . .” Sững sờ nhìn dấu đỏ trên mặt Liễu quý phi, Mặc
Cảnh Kì thương tiếc vươn tay muốn đụng vào, “Thường nhi. . . Là trẫm
không tốt, trẫm không nên đánh nàng. . . . . . Có đau hay không? Tại sao nàng không nghe lời. . . Không có gì luôn là muốn đối nghịch trẫm! Tại
sao luôn muốn xen vào cái này quản cái kia, tại sao muốn uy hiếp trẫm,
trẫm ghét bị uy hiếp!” Càng nói Mặc Cảnh Kì giống như càng kích động,
rất nhanh đem thương tiếc mới vừa rồi quên đến sau ót, hai tay dùng sức bắt được đầu vai của Liễu quý phi lay động hét lên .

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Ngài oan uổng nương nương!” Bên cạnh
thiên trong điện đột nhiên chạy đến một tiểu cung nữ, lo lắng đối với
Mặc Cảnh Kì kêu lên: “Hoàng thượng, cầu xin người buông nương nương ra. . . Chuyện thật không liên quan đến nương nương a. . .”

Thấy Mặc Cảnh Kì căn bản không để ý tới lời mình nói…, Tiểu cung nữ
nhìn chung quanh phát hiện một cái bình hoa lỗi thời may mắn có thể
thoát khỏi không bị ném vụn. Nàng cắn răng nàng đi tới ôm lấy bình hoa
muốn hướng tới lưng của Mặc Cảnh Kì đập lên. Liễu Quý phi sắc mặt vừa
động, thật nhanh giơ tay lên giật xuống một đóa trâm hoa trên đầu hướng Tiểu cung nữ kia ném đi. Ầm ba một tiếng, bình hoa trên mặt đất ném ra
tiếng vỡ vụn thanh thúy.

Vốn là Mặc Cảnh Kì đang điên cuồng đột nhiên giống như bị thức tỉnh
ngây ngẩn cả người. Tiểu cung nữ kia cũng bị làm cho sợ đến sắc mặt
trắng bệch phịch một tiếng quỳ xuống đất. Thời điểm nàng mới vừa cầm lấy bình hoa trong đầu trống rỗng căn bản không kịp nghĩ nhiều cái gì. Hiện tại tỉnh táo lại mới nhớ tới nếu như phút chốc kia thật sự đập xuống
thì sẽ là kết cục
gì. Hiển nhiên Mặc Cảnh Kì
đã bình tĩnh lại, nhìn lướt qua tiểu cung nữ phía sau cách đó không xa,
từ từ thả Liễu Quý phi đứng dậy.

Cùng với hắn, Liễu quý phi một lần nữa ngồi dậy, vẫn tao nhã mà lạnh
lùng, nếu như không phải là dấu đỏ ở trên mặt thì người ta cho rằng vừa
rồi cái gì cũng không xảy ra, “Thường nhi! nàng nghỉ ngơi trước đi, một
lát nữa trẫm làm cho người ta tới đây đem đồ vật đổi cho nàng.” Mặc Cảnh Kì chỉ nhìn Liễu Quý phi một cái, liền xoay người thật nhanh một cước
đá văng tiểu cung nữ đang quỳ gối ở phía trước ra rời đi. Liễu Quý phi
nhìn chằm chằm vào bóng ảnh rời đi như bay kia, trong đôi mắt trong trẻo vào lạnh lùng hiện lên một tia oán hận và giễu cợt.






back top