Thịnh thế đích phi

Chương 76: Giao dịch hợp tác


Edit: Nguyễn Thảo
Beta: Sakura
“Muốn uống trà có thể, có việc muốn nhờ cũng có thể, thắng bổn công tử trước rồi nói sau!”

Diệp Ly thấy công tử Phong Nguyệt trước mặt nhìn mình chằm chằm mang
theo vẻ mặt khiêu khích, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười. Nàng đương
nhiên biết rõ Hàn Minh Nguyệt bây giờ không ở Giang Nam, thậm chí nàng
còn biết Hàn Minh Nguyệt đi đâu. Mặc dù Hàn Minh Nguyệt và Hàn Minh Tích là hai huynh đệ, nhưng so với Hàn Minh Nguyệt thì Hàn Minh Tích dễ tiếp xúc hơn nhiều. Xuất phát từ các nguyên nhân khác nhau, Diệp Ly không
thích gặp Hàn Minh Nguyệt, “Hàn công tử muốn đánh cuộc gì?”

Hàn Minh Tích nhướn mày cười nói: “Bổn công tử không chiếm tiện nghi
của ngươi. Mới vừa rồi không phải ngươi rất lợi hại sao? Chúng ta vẫn
đánh bạc đổ xúc sắc, so lớn nhỏ.”

Diệp Ly nhướn lông mày, không phản đối, “Được.”

Hàn Minh Tích thoả mãn cười nói: “Tốt, sảng khoái. Nếu như ngươi có
thể thắng bổn công tử, bất kể ngươi có chuyện gì muốn nhờ, bổn công tử
đều sẽ giúp ngươi làm.” Diệp Ly cười nói: “Thế thì không cần, tại hạ
cũng không thích người to mồm. Có chuyện muốn nhờ cũng sẽ không khiến
Hàn công tử chịu thiệt. Dù sao. . . Làm kinh doanh thì đôi bên phải cùng có lợi mới có thể lâu dài, ngươi nói phải không?”

“Thú vị.” Hàn Minh Tích cười nói, “Nếu ngươi thua thì làm sao bây giờ?”

Diệp Ly nói: “Nếu ta thua chuyện ngày hôm nay coi như tại hạ chưa đề
cập qua. Ngoài ra, hai mươi mốt vạn lượng ngân phiếu vừa rồi thắng được ở quý lâu sẽ làm tiền đặt cược.”

“Một ván định thắng thua?” Hàn Minh Tích hỏi.

“Mời.” Diệp Ly đưa tay ra hiệu.

Hàn Minh Tích phẩy tay áo một cái, đàn cổ trên bàn bay ngang ra
ngoài, rơi ở ngăn tủ bên cạnh, Hàn Minh Nguyệt từ bên cạnh lấy ra một bộ xúc xắc bỏ lên trên bàn, kiêu ngạo nói: “Ngươi có thể thử xúc xắc
trước.” Diệp Ly lắc đầu, đẩy cốc xúc xắc về, cười nói: “Tại hạ tin tưởng Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và tín dự* (lòng tín nghĩa và danh dự) của
Hàn công tử. Mời Hàn công tử trước.”

Hàn Minh Tích nhếch miệng, “So đại hay so tiểu?”

Diệp Ly suy tính một chút, nói, “Đại.”

Hàn Minh Tích hừ nhẹ một tiếng, nắm cốc xúc xắc trên bàn, bỏ xúc xắc
vào, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu lắc. Diệp Ly nhàn nhã thưởng
thức động tác đổ xúc xắc của Hàn Minh Tích, không thể không nói rất vui
tai vui mắt. Cốc xúc xắc trong tay hắn như biến thành trò ảo thuật bịp
bợm bình thường, cuối cùng bị hắn đập một phát mạnh trên mặt bàn. Nhướn
lông mày về phía Diệp Ly, Hàn Minh Tích nhìn cũng không nhìn mở cốc xúc
xắc ra, Diệp Ly bình tĩnh nhìn xúc xắc trên bàn. Ba viên ban đầu biến
thành sáu viên, ba viên giữa mỗi viên đều bị cắt chéo ở giữa. Hình thành sáu Kim Tự Tháp ngay ngắn rơi trên mặt bàn, “Hàn công tử nội lực tốt,
ba mươi ba điểm.”

Hiển nhiên tâm tình của Hàn Minh Tích rất tốt, mặt mày mang ý cười
nhìn Diệp Ly, “Xem ra cái này không thể dùng, Sở công tử có thể dùng cái mới. Tin tưởng Sở công tử sẽ không bắt chước người khác đi?”

Vẻ mặt Diệp Ly bình tĩnh, thong dong tiếp nhận bộ xúc xắc ngà voi mới mà Hàn Minh Tích đưa tới, ném xúc xắc vào trong cốc. Không giống với
phương pháp lắc bịp bợm của Hàn Minh Tích, Diệp Ly chỉ nắm cốc xúc xắc
lắc phù hợp với các tiêu chuẩn của xã hội, ngay cả tốc độ cũng không thể nói nhanh. Bên trong Thủy Các một mảnh yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng va nhau của xúc xắc do bị đong đưa. Nụ cười nhẹ nhàng thoải lúc đầu của
Hàn Minh Tích cũng dần dần trở nên đường hoàng. Ngay cả thân thể lười
biếng dựa nghiêng cũng ngồi thẳng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Ly. Hắn hoàn toàn không nghe ra số điểm của xúc xắc có thể lắc ra! Nhưng mà hắn cũng không quá lo lắng thắng
thua, ba mươi ba điểm đã là điểm số cao nhất có thể dao động ra, trừ phi thiếu niên trước mắt này bắt chước cách làm của hắn, bằng không thì hắn căn bản không có khả năng thắng mình.

Phanh! Diệp Ly úp cốc xúc xắc trở lại trên mặt bàn, mỉm cười nhìn Hàn Minh Tích nói: “Hàn công tử muốn đoán thử là bao nhiêu điểm hay không?”

Hàn Minh Tích vứt cho nàng một ánh mắt khinh thường, nói: “Bao nhiêu
điểm ngươi cũng không thắng được bổn công tử, mở ra đi. Để bổn công tử
nhìn xem Sở công tử rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.”

Diệp Ly nhướn lông mày cười nói: “Hàn công tử nói đúng.”

Từ từ mở cốc xúc xắc. Ba viên xúc xắc hoàn hảo không tổn hao gì dừng ở trên mặt bàn. Nhưng mà… Ba viên xúc xắc đều là một góc nhọn dừng ở trên mặt bàn, một mặt phẳng nghiêng dựa vào nhau áp sát cùng một chỗ. Hai
mặt của mỗi viên xúc xắc hướng lên trên, mà hai mặt này vừa đúng đều là
năm và sáu, nói cách khác, Diệp Ly cũng là ba mươi ba điểm. Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Ba mươi ba điểm, xem như là hoà không phân thắng bại. Hàn
công tử nghĩ như thế nào?”

Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm nàng, một lúc lâu mới mở miệng khẽ nói:
“Ngươi thắng. Có chuyện gì nói đi.” Vung tay lên, cốc xúc xắc chứa ba
viên xúc xắc cùng bị đưa đến ô vuông rất quý báu bên cạnh, Hàn Minh Tích cao giọng nói: “Dâng trà.”

Bên trong Thủy Các, Diệp Ly hài lòng thưởng thức trà thơm thượng hạng vừa mới đưa lên. Thanh Phong Minh Nguyệt lâu không hổ là nơi hưởng thụ
tốt nhất thiên hạ, ngay cả trà cũng gần có thể so sánh với cống phẩm
trong nội cung. Hàn Minh Tích nhìn chằm chằm Diệp Ly, ánh mắt thâm trầm, “Bây giờ Sở công tử có thể nói rốt cuộc ngươi tìm Thiên Nhất các chủ có chuyện gì?”

Diệp Ly đặt chén trà xuống, cười nhạt nói: “Thật ra cũng không phải
chuyện lớn gì. Sắp tới tại hạ muốn đi Nam Cương, cho nên cần một ít
tình báo mà thôi. Thiên Nhất các đã được xưng là tổ chức tình báo tốt
nhất Đại Sở, tại hạ đành phải mặt dày đến thăm muốn nhờ.”



Bị một người không thua bởi mình nịnh nọt, sắc mặt Hàn Minh Tích bình thường, hừ nhẹ một tiếng nói: “Có thể biết rõ quan hệ giữa Thanh Phong
Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất các, tin tức của bản thân Sở công tử đã
tương đối nhanh rồi. Sao cần Thiên Nhất các giúp đỡ?” Diệp Ly bất đắc dĩ cười nói: “Biết rõ điều này. . . Chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, mong rằng Hàn công tử đừng trách tại hạ mạo muội. Đương nhiên, Thiên Nhất các
buôn bán tình báo mưu sinh, tất nhiên tại hạ sẽ trả thù lao khiến Thiên
Nhất các hài lòng.”

Hàn Minh Nguyệt nhắm mắt phượng lại, cả người dựa vào phía sau phong
độ thảnh thơi đánh giá Diệp Ly, “Ah? Khiến Thiên Nhất các hài lòng. . .
Thoạt nhìn Sở công tử rất có lòng tin với chính mình.”

Diệp Ly mỉm cười nói: “Tại hạ tin tưởng Thiên Nhất Các nếu mở cửa làm kinh doanh, chắc có lẽ không ra giá quá đắt?”

“Hừ! Không phải Sở công tử định cầm tiền thắng được ở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu của ta đến trả nợ cho Thiên Nhất các chứ?”

“Không dám. Ở thành Quảng Lăng, tại hạ vừa khéo cũng có hai cửa hàng, mặc dù mới mở không lâu nhưng mà chắc hẳn có thể vừa mắt Hàn công tử.”
Diệp Ly lạnh nhạt uống trà, nhìn Hàn Minh Tích mỉm cười nói. Hàn Minh
Tích hơi nhíu mày, dung mạo tuấn tú tà khí vô ý liền để lộ ra khí tức có sức quyến rũ tâm hồn, mặc dù Diệp Ly không bị hắn ảnh hưởng, nhưng
không ngại tán thưởng ở trong lòng. Rõ ràng lớn lên rất giống với Hàn
Minh Nguyệt, nhưng mà khí chất vẫn khác nhau rất nhiều.

“Cái mà Sở công tử nói sẽ không phải là cửa hàng hương liệu có tên là Huân Nhã các mới mở nửa năm trước trên đường Huyền Vũ chứ?” Hàn Minh
Tích mang theo sự thăm dò thích thú hỏi rõ ràng.

Diệp Ly gật đầu nói: “Đúng vậy. Huân Nhã các có lợi nhuận bao nhiêu
chắc hẳn Hàn công tử biết, chỉ cần Hàn công tử có thể cung cấp tin tức
khiến ta hài lòng. Hàng năm ta có thể chia hai phần lợi nhuận của Huân
Nhã các cho Hàn công tử.”

“Hàng năm?” Hàn Minh Tích nhướn lông mày nói: “Như vậy bổn công tử có thể hiểu điều Sở công tử nói chính là hợp tác lâu dài? Huân Nhã các xác thực kiếm được rất nhiều tiền, nhưng mà dường như còn chưa tới mức độ
có thể trở thành bạn hợp tác lâu dài với Thiên Nhất các.” Đương nhiên
hắn biết Huân Nhã các, trên thực tế hương liệu hắn dùng trên người là từ Huân Nhã các. Hơn nữa từ sau khi dùng hương liệu của Huân Nhã các thì
các hương liệu khác đều không vừa mắt hắn nữa. Huân Nhã các chỉ mới khai trương nửa năm ở thành Quảng Lăng, nhưng danh tiếng đã ngầm áp đảo tất
cả các cửa hiệu son phấn lâu đời, cửa hàng hương liệu ở thành Quảng
Lăng. Chỉ có điều bởi vì giá đắt hơn ba lần so với cửa hàng bình thường, cho nên không nhận được sự yêu thích của các gia đình bình thường.
Nhưng mà Hàn Minh Tích dám khẳng định, toàn bộ tiểu thư khuê các, phu
nhân danh môn của thành Quảng Lăng ít nhất có hơn bảy phần chỉ dùng
hương liệu của Huân Nhã các. Nếu như Huân Nhã các chịu giảm giá, tin
tưởng độc bá hương liệu chuyện này ở trong tầm tay.

Diệp Ly mỉm cười lắc đầu nói: “Hàn công tử có biết trên đời này tiền của người nào dễ kiếm nhất không?”

Hàn Minh Tích nhíu mày, “Đương nhiên là phú thương.” Thu nhập khác
thường hằng năm của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu là những phú thương hầu
giàu có cung cấp. Diệp Ly duỗi tay nắm quạt giấy, cười nói: “Không đúng, là nữ tử.

“Nữ tử?” Hàn Minh Tích xì mũi coi thường. Nữ tử không có nguồn thu
nhập, hoàn toàn phụ thuộc nam nhân mà sống. Đã định trước là các nàng ở
phương diện dùng tiền không cách nào tùy ý như nam tử. Hơn nữa cũng rất
ít có nữ tử có thể phóng khoáng vung tiền như rác như nam nhân. Diệp Ly
than nhẹ, thờ ơ ngắm nghía quạt giấy trong tay, vừa cười nói: “Trên đời
này. . . Nữ tử nhiều hơn nam tử. Nhưng mà. . . Chưa hẳn tất cả nam
nhân đều thích ăn uống chơi gái đánh bạc, nhưng đã định trước tất cả
nữ tử đều thích tuổi trẻ xinh đẹp.” Cho dù kiếp trước các nàng là những
nữ binh, dù cho trên chiến trường không thua nam nhân, chờ lúc trên phố
lựa chọn ưu tiên nhất vĩnh viễn là cửa hàng trang phục và đồ trang điểm.

Trong lòng Hàn Minh Tích khẽ động, hắn không giống huynh trưởng có
thiên phú khác thường và cảm giác nhạy bén với buôn bán, cũng không có
quá nhiều cố chấp với tiền. Nhưng mà không có nghĩa hắn là kẻ ngốc,
đương nhiên những điều vừa nói hắn tự nhiên nghe chút ý tứ. Cho Diệp Ly
một ánh mắt nói tiếp, Hàn Minh Tích duỗi tay thêm trà cho mình và Diệp
Ly, hiển nhiên đã có hứng thú với đề tài này.

Diệp Ly cũng không để ý, “Cách điều chế sản phẩm hương liệu của Huân
Nhã các là bí mật tuyệt đối, không phải bất cứ cửa hàng son phấn nào có
thể điều chế ra được. Nói thực ra, chất lượng son phấn và hương liệu bây giờ của Đại Sở cảnh khiến ta không thế nào thích nổi, tin tưởng Hàn
công tử cũng không hài lòng đúng không?” Hàn Minh Tích nhíu mày, vốn
không có cảm giác gì. Nhưng mà từ sau khi Huân Nhã các xuất hiện hắn mới cảm thấy những mùi hương liệu lúc trước dùng, một loại không nói, cũng
không dễ ngửi như vậy. Mặc dù hắn cũng lén có hương liệu cực phẩm do
người tự chế ra nhưng mà tinh lực và thời gian tiêu hao phí tuyệt đối
vượt xa giá trị của chính hương liệu. Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ cầm đồ
vật của Huân Nhã các tặng các mỹ nhân tri kỷ, mấy cô nương xinh đẹp kia
rõ ràng cũng tỏ ra thích phấn son của Huân Nhã các hơn. Hàn Minh Tích
không muốn thừa nhận bản thân mình e rằng gián tiếp lôi kéo không ít
khách hàng cho Huân Nhã các. Diệp Ly hài lòng nhìn dáng vẻ suy tư cúi
đầu của Hàn Minh Tích, tiếp tục nói: “Mặc dù bây giờ Huân Nhã các chỉ có một cửa hàng ở thành Quảng Lăng, nhưng mà lấy ánh mắt của Hàn công tử
thấy ta không thể mở các cửa hàng như vậy ở mỗi thành trấn trung tâm ở
Đại Sở sao, hoặc là. . . Kể cả Tây Lăng, Bắc Nhung và Nam Cương, thậm
chí là địa phương xa hơn. Dù sao. . . Nơi có nữ nhân không lo bán không
được. Ngươi cứ nói đi?”

Hàn Minh Tích cảm giác mình hơi bị tiểu thiếu niên trước mắt rõ ràng
còn chưa tròn mười lăm tuổi hù dọa rồi, tin tưởng nếu đại ca yêu tiền
như mạng ở chỗ này có lẽ sẽ có rất nhiều đề tài nói chuyện với hắn.
Mỗi thành trấn mở một cửa hàng Huân Nhã các. . . Dường như rất vĩ đại,
Hàn Minh Tích bắt đầu tưởng tượng nếu như ở mỗi thành trấn mình mở một

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, như vậy. . .

“Ha ha, ta khuyên Hàn công tử tốt nhất không nên nghĩ như vậy. Bằng
không thì. . . Chỉ sợ công tử Minh Nguyệt sẽ tức giận.” Nhìn Hàn Minh
Tích nâng cằm lên hai mắt sáng lên nhìn bên ngoài Thủy Các, Diệp Ly liền đoán được hắn đang suy nghĩ gì rồi, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Thanh Phong Minh Nguyệt lâu sở dĩ có thể trở thành thiên hạ Đệ Nhất Lâu,
cũng bởi vì nó độc nhất vô nhị. Nếu mở khắp nơi thì đã không tuyệt vời
như vậy. Nàng tin Hàn Minh Nguyệt mở thanh lâu ở chỗ khác, chỉ sợ không nổi tiếng như thế mà thôi. Hơn nữa, kỹ viện nghành này nói thực ra
không yêu cầu nhiều kỹ thuật gì, có lẽ có thể trở thành nhân tài kiệt
xuất trong đó, nhưng mà rất khó nói là độc bá hoàn toàn.

“Hương liệu son phấn là sản phẩm tiêu hao, mà Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. . . È hèm, đó là trò tiêu khiển, hai cái hoàn toàn không giống
nhau không phải sao? Nhưng mà. . . Tại hạ cảm thấy về điều này chúng ta
hoàn toàn có thể hợp tác.”

Hàn Minh Tích cũng chỉ là đầu óc nhất thời không sáng suốt mà thôi,
muốn hắn thực sự mở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu khắp Đại Sở, chỉ sợ
chính hắn chịu không được mà chạy trước. Nghe lời nói của Diệp Ly cũng
không tỏ ý gì nhướn lông mày rửa tai lắng nghe. Diệp Ly cười nói: “Ví dụ như. . . hương liệu son phấn các cô nương của Thanh Phong Minh Nguyệt
lâu dùng hoàn toàn có thể mua ở Huân Nhã các, Hàn công tử cảm thấy thế
nào? Xem như là thành tâm hợp tác lần đầu của chúng ta, tại hạ có thể
đưa một hương liệu đặc chế cho Hàn công tử, hơn nữa cung cấp miễn phí
không kỳ hạn. Như thế nào?”

Hàn Minh Tích trầm tư một lát, nhướn mày cười nói: “Sở công tử có
thành ý như thế, nếu bổn công tử không đồng ý chẳng phải là đẩy việc
buôn bán ra ngoài cửa? Rất tốt, Sở công tử cần tình báo gì nói mau, bổn
công tử cảm thấy sẽ khiến công tử cảm thấy giá trị nội dung vượt quá mức bình thường.” Diệp Ly hài lòng gật đầu, “Rất tốt, như vậy không bằng
Hàn công tử đi chuẩn bị trước, tại hạ cũng muốn chuẩn bị một chút. Mấy
ngày nữa chúng ta lại tụ họp tùy ý ký khế ước?”

“Một lời đã định.”

Rời khỏi Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, trở lại tiểu viện kín đáo ở nội thành Quảng Lăng chỗ năm người đang ở tạm, Ám Tam mới thở dài một hơi.
Vẻ mặt kỳ lạ nhìn nét mặt chết lặng của mấy huynh đệ của mình, móc một
chồng ngân phiếu dày ra, ném trên mặt bàn. Ám Nhị phụ trách quản lý tiền bạc kinh ngạc nhướn lông mày, “Lấy đâu ra nhiều ngân phiếu vậy?” Bọn họ tổng cộng cũng chỉ theo mang theo hai vạn lượng từ kinh thành, Vương
phi mang Tiểu Tam đi ra ngoài dạo một vòng liền nhiều gấp mười lần?

Ám Tam liếc mắt nhìn Diệp Ly ngồi bên cạnh khua quạt uống trà, đờ đẫn nói: “Đi sòng bài thắng đấy.” Nói xong, nghĩ lại còn rùng mình nhìn
Diệp Ly nói: “Công tử, hôm nay thuộc hạ thật không nghĩ tới chúng ta có thể bình an đi ra từ bên trong.” Diệp Ly liếc mắt nhìn hắn, cười nói:
“Không cần lo lắng, nếu Thanh Phong Minh Nguyệt lâu vì hai mươi vạn
lượng không quan trọng gây phiền toái cho chúng ta, vậy cũng quá mất mặt rồi.”

Hai mươi vạn lượng không quan trọng ? Cho dù Thanh Phong Minh Nguyệt
lâu mỗi ngày thu hai mươi vạn lượng đấu vàng cũng tuyệt đối không phải
con số nhỏ ah.

Thanh Phong Minh Nguyệt lâu? Ám Nhất Ám Nhị Ám Tam nhếch khóe miệng,
có chí hướng cùng quyết định quên chuyện này. Bọn họ là ám vệ của Vương
phi, cho nên tuyệt đối sẽ không nói Vương phi mang theo Ám Tam đi dạo
thanh lâu cho Vương gia nghe.

Diệp Ly cũng không sốt ruột đi tìm Hàn Minh Tích, muốn hoàn toàn che
dấu hành tung của mình lại cần tình báo của Nam Cương, thật ra Diệp Ly
vốn không có ý định đi tìm Thiên Nhất Các. Mặc dù hai huynh đệ Hàn Minh
Tích và Hàn Minh Nguyệt bộ dạng thoạt nhìn dường như rất dễ chung sống,
nhưng mà dù chỉ thấy qua một lần, trong lòng Diệp Ly cũng hiểu rõ, Hàn
Minh Nguyệt – công tử tao nhã kia không chỉ khó đối phó gấp mười lần so
với đệ đệ hái hoa tặc của hắn. Nếu không phải đúng lúc biết sắp tới Hàn
Minh Nguyệt không ở Đại Sở, Diệp Ly chắc chắn sẽ không tiếp xúc với Hàn
Minh Tích.

Mặc dù dường như Hàn Minh Tích không đáng tin cậy lắm, nhưng mạng
lưới tình báo của Thiên Nhất các vẫn tương đối nhanh. Mấy lần Diệp Ly đi dạo ở thành Quảng Lăng, buổi sáng Hàn Minh Tích đều đến thăm.

Nhìn Hàn Minh Tích một thân la y đỏ sậm, lúc nào cũng không quên phát ra khí tức tà mị của mình, thong thả ngồi ở phòng khách đùa giỡn tiểu
nha đầu đưa trà lên. Diệp Ly phất phất tay bảo tiểu cô nương mặt đỏ tới
mang tai xuống dưới, lại cười nói: “Mấy ngày không gặp, phong thái của
Hàn công tử vẫn như trước.” Hàn Minh Tích cười nói: “Đâu có, ngược lại
là Sở công tử mấy ngày này cảm thấy vừa mắt với phong cảnh ngày xuân của Quảng Lăng.

Diệp Ly cũng không hi vọng Hàn Minh Tích không phái người giám thị
mình, không tức giận thong dong cười nói: “Cố đô Tam Triều, phong cảnh
như vẽ sao lại không vừa mắt”.

Hàn Minh Tích cười nói: “Lại nói tiếp, hôm trước Sở công tử quên đồ,
vừa vặn hôm nay bổn công tử tới nên đưa trả cho công tử. Thực ra cũng là thành ý hợp tác của bổn công tử.”

Diệp Ly nghi ngờ nhướn lông mày, nhìn vẻ mặt cười không có ý tốt của
Hàn Minh Tích. Hàn Minh Tích nhấc tay nhẹ nhàng vỗ tay hoan nghênh, một
lúc sau một cô gái áo tím vẻ mặt xinh đẹp xuất hiện ở cửa ra vào, “Tiện
thiếp Như Mi ra mắt công tử, bái kiến Sở công tử.” Cô gái này chính là
Như Mi cô nương – nhà cái (làm cái đánh bạc) mấy ngày trước ở sòng bài.

Trong lòng Diệp Ly bỗng nhiên có một cảm giác xấu, “Hàn công tử đây là?”

Hàn Minh Tích soàn soạt vung mở quạt giấy, vẻ mặt tuất tú nửa hơi
giấu ở phía sau quạt cười nói: “Quy củ của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu,
ai thắng nhà cái đứng đầu bảng thì nhà cái kia sẽ là của người đó. Sở
công tử đổ thuật cao siêu, Như Mi cũng tâm phục khẩu phục. Từ hôm nay
Như Mi không còn ở trong bảng tên của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, cũng
không còn là người của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. Nàng là người của Sở công tử ngươi. Nếu Sở công tử ngươi để ý, thì nạp làm thị thiếp không
sao cả, nếu chướng mắt* (ghét), coi như nha đầu bưng trà rót nước giặt
quần áo nấu cơm cũng được.”

Nhìn Hàn Minh Tích cười, vẻ mặt mập mờ nháy mắt với mình, Diệp Ly đau đầu, “Hàn công tử khách sáo, tại hạ chỉ là vận may nhất thời, huống
chi. . . Tại hạ cũng không đơn độc mở canh bạc với Như Mi cô nương cho
nên không tính là thắng Như Mi cô nương. Vì vậy, Như Mi cô nương ngươi
vẫn mang về đi.”

Hàn Minh Tích khép cây quạt lại, thờ ơ khua trong lòng bàn tay, nói: “Ý của Sở công tử là chướng mắt Như Mi sao?”

Nghe xong lời nói của Hàn Minh Tích, trên vẻ mặt xinh tươi của Như Mi cô nương trắng bệch, u oán liếc nhìn Diệp Ly đứng ở một bên cúi đầu yên lặng rơi lệ. Diệp Ly tức giận trừng mắt Hàn Minh Tích, nói: “Hàn công
tử, đại gia hà tất có thành ý trêu đùa tại hạ như thế? Tại hạ gia giáo
rất nghiêm khắc, ý tốt của Hàn công tử chỉ có thể cảm ơn.”

Hàn Minh Tích thở dài một tiếng, vẻ mặt oán trách nhìn Diệp Ly nói:
“Trái tim lang quân như sắt, mà thôi. Như Mi ah, xem ra Sở công tử thực
sự chướng mắt ngươi rồi, đi xuống đi.” Như Mi hừ nhẹ một tiếng, dậm chân oán hận trừng mắt Diệp Ly, quay người đi ra ngoài. Trong lòng Diệp Ly
bất đắc dĩ cười khổ, nếu nàng mang nữ tử thanh lâu trở về, không nói ông ngoại, cậu phản ứng ra sao, chỉ sợ Mặc Tu Nghiêu cũng sẽ nổi trận lôi
đình. Mặc Tu Nghiêu. . . Nhớ tới lúc rời đi, mặc dù người nào đó đã gắng hết sức che dấu ánh mắt buồn bã nhưng vẫn giấu không được, trong lòng
Diệp Ly khẽ thở dài một tiếng.

“Sở công tử đang nhớ ai sao?” Hàn Minh Tích chống cằm hiếu kỳ nhìn
chăm chú Diệp Ly, nếu nhìn không lầm, vừa rồi hắn thấy được một thứ cảm
giác là tưởng niệm hoặc là lo lắng nhớ thương từ đáy mắt vị thiếu niên
thần bí khôn khéo này.

“Hàn công tử tới thảo luận chuyện riêng với tại hạ sao?” Diệp Ly liếc mắt nhìn hắn nhàn nhạt hỏi.

Hàn Minh Tích không sao cả nhún vai, nhướn lông mày, “Hiện tại không có việc gì nói cũng không sao.”

“Vậy thì thật là tốt, không bằng Hàn công tử cũng nói chuyện của mình đi. . . Lịch sử phong lưu thế nào? Tại hạ gần đây có chút hứng thú với
thoại bản* (một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời
Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường
dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này), không bằng cũng viết một bản là gọi. . . Phong Nguyệt Công Tử truyện như thế nào?” Diệp Ly nháy
mắt cười nói.

“Ngươi đúng là không thú vị.” Hàn Minh Tích lẩm bẩm nói. Sở Quân Duy này có thể biết quan hệ giữa Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và Thiên Nhất
các, như vậy biết Hàn Minh Tích hắn là đệ đệ của Công tử Minh Nguyệt,
biết rõ tiếng xấu của hắn là Công Tử Phong Nguyệt cũng không kỳ lạ gì.
Chỉ là biết rõ thanh danh của hắn lại không xem thường miệt thị giống
người bình thường, Hàn Minh Tích cảm thấy người này hình như có chút thú vị, “Chúng ta cũng xem như là người quen. Còn công tử này công tử nọ
không thú vị. Không bằng lấy tên xưng hô với nhau như thế nào? Ta gọi
ngươi Quân Duy, ngươi gọi ta Minh Tích là được.”

Diệp Ly khẽ nháy mắt. Quân Duy? Minh Tích? Sao nàng cảm thấy cách gọi này có chút kỳ lạ?

“Hàn huynh.” Diệp Ly cảnh cáo nhìn chằm chằm hắn, nhắc nhở hắn nên nói chuyện nghiêm chỉnh.

“Được rồi, Quân Duy thẹn thùng sao?” Hàn Minh Tích nháy đôi mắt tà mị câu hồn cười nói, nhân lúc trước khi Diệp Ly tức giận bày ra vẻ mặt
đứng đắn nói: “Thứ ngươi muốn đại khái ta đã điều tra được giúp ngươi
rồi. Nhưng mà ngươi cũng biết, chúng ta ở Đại Sở mà người ngươi muốn
điều tra đa số ở Nam Cương. Cho nên ở đây chỉ có một phần, phần còn lại
chờ sau khi ngươi đi vào Nam Cương ta sẽ lần lượt bảo người đưa đến
trong tay ngươi. chỉ là. . . Ta thực sự hơi hiếu kỳ, Quân Duy ngươi tuổi vẫn còn nhỏ, êm đẹp sao lại muốn đi Nam Cương. Coi như là đi du lịch. . . Dường như cũng hoàn toàn không cần phải điều tra hoàng thất Nam Chiếu và thánh nữ của Nam Cương”.

Diệp Ly mặt không đổi sắc mà nói: “Thực không dám diếm, tại hạ đi Nam Cương là vì tìm một vị thuốc, mà thuốc này liên quan đến hoàng thất Nam Chiếu và Nam Cương”.

Hàn Minh Tích nhướn lông mày, có chút ý trêu đùa nói: “Quân Duy,
ngươi ra tay hào phóng, ca ca cũng không keo kiệt, ngươi muốn thuốc gì
nói một tiếng, ta bảo người lấy cho ngươi là được. Cần gì tự mình ngàn
dặm xa xôi đi một chuyến? Không phải là ngươi muốn U La Minh Hoa – chí
bảo của Nam Cương chứ. “A?” Diệp Ly rất nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng
vậy.”

Nụ cười trên mặt Hàn Minh Tích cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài nói:
“Ngươi, cái này. . . U La Minh Hoa là chí bảo của Nam Cương, do thánh nữ Nam Cương tự mình chăm sóc. Đừng nói là người bình thường, cho dù là
Nam Chiếu Vương muốn lấy cũng chưa chắc có thể lấy được. Quân Duy,
ngươi xác định muốn đi sao?” Diệp Ly kiên định gật đầu, “Nếu không phải
là như thế, sao ta phải mất số tiền lớn như vậy để mua tin tức của Thiên Nhất các? Đường đi Nam Cương bắt buộc phải đi, cho nên làm phiền Hàn
huynh giúp ta chuẩn bị tư liệu chu đáo một chút, để tránh tiểu đệ một đi không trở về, ngươi thực sự mất một bạn làm ăn.”

“Theo ta được biết, mặc dù nói U La Minh Hoa có công dụng cải tử hoàn sinh* (chết đi sống lại), nhưng mà người dùng nó có cải tử hoàn sinh
hay không ta không biết, ngược lại ta biết những người muốn lấy được nó, đã chết hết. Quân Duy là người cần sao?” Hàn Minh Tích có chút lo lắng
hỏi, “Là bệnh gì hoặc là độc gì, có lẽ ta có thể giúp ngươi hỏi thăm
một chút xem có biện pháp khác không.”

Thấy Hàn Minh Tích lo lắng như thế, trong lòng Diệp Ly thực sự có
chút áy náy, vội vàng nói: “Không cần, ta cũng chỉ là cố gắng hết sức mà thôi. Nếu thật sự không được, cũng sẽ không mạo hiểm lấy thân mình đi
tự tìm cái chết.” Hàn Minh Tích gật đầu, rồi dặn dò: “Quả thật ngươi
nghĩ như vậy mới tốt, Nam Cương nơi đó không giống với Trung Nguyên của
chúng ta. Luôn có chút tà khí, Thiên Nhất các của ta ở Nam Cương nhiều
khi cũng bó tay bó chân, không phát triển mở rộng được.”

“Ta đã biết. Đa tạ Hàn huynh.” Diệp Ly gật đầu trả lời, từ trong hộp
đặt ở bàn bên cạnh lấy ra một bình Lưu Ly tinh xảo xinh xắn, bên trong
chứa chất lỏng màu xanh nhạt hơn nửa bình, “Đây là vật trước kia đồng ý
đưa cho Hàn huynh, hi vọng Hàn huynh hài lòng.”

Hàn Minh Tích hiếu kỳ nhận lấy, mở bình Lưu Ly ra, mùi hương hoa
thanh nhã bay ra tràn ngập trong đại sảnh. Hàn Minh Tích mừng rỡ mà nói: “Đây là. . . hương hoa lan. . .”

“Mặc dù mùi hương này dường như không phù hợp với sở thích của Hàn


huynh, nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể tạm.” Thật ra Diệp Ly không thể
hiểu một người nam khiến bản thân mình toàn mùi hương có ý nghĩa gì,
nhưng vẫn quyết định tôn trọng sở thích cá nhân của người bạn hợp tác
mới quen.

Hàn Minh Tích hoàn toàn không để ý, nắm bình nhỏ Lưu Ly yêu thích
không buông tay, “Sao vậy? Thật sự là quá tốt rồi, đa tạ Quân Duy.
Chuyện về Thanh Phong Minh Nguyệt lâu và hương liệu son phấn của Huân
Nhã các lúc trước Quân Duy nói, quyết định như vậy đi. Sau này hương
liệu son phấn của Thanh Phong Minh Nguyệt lâu cần đều đặt ở Huân Nhã
các.” Diệp Ly gật đầu, mỉm cười nói: “Như vậy cảm ơn Hàn huynh nhiều.”

“Cảm ơn với cả không cảm ơn, chúng ta coi như là cùng có lợi. Quân
Duy, lần sau có thể làm mùi hương nồng hơn một chút không? Cái này dường như tốt hơn hương liệu khác nhiều, nếu như đặt bán ở Huân Nhã các, chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nữa.”

Diệp Ly nhếch khóe miệng, nói: “Cái này hơi khó làm, tính cả lọ trong tay Hàn huynh, Huân Nhã các tổng cộng chỉ có năm lọ. Còn có. . . Hàn
huynh, kỳ thật ta vẫn có một vấn đề muốn hỏi.”

“Tùy tiện hỏi, vi huynh biết gì nói nấy không lừa gạt không nói bừa.” Đã nhận được đồ tốt, tâm tình Hàn Minh Tích hiếm khi thoải mái. Không
để ý chút nào, khoát khoát tay nói.

Diệp Ly nhìn hắn, nói: “Giống như ngươi vậy đấy. . . Nghề nghiệp. . . Để cả người toàn mùi thơm như vậy thật sự thuận tiện sao?” Nếu là người nhà bình thường cũng được, nếu hái hoa hái đến, người phòng bị nghiêm
ngặt hoặc là có công phu, mùi thơm như vậy vị chỉ cần mũi không hư đều
ngửi thấy được a?

Hàn Minh Tích sững sờ, một lúc lâu mới mới hiểu rõ nghề nghiệp mà
Diệp Ly nói có ý nghĩa gì. Tức giận trừng mắt nàng, nói: “Ngươi vẫn là
con nít da lông ngắn, không hiểu sự văn nhã của nam nhân. Các mỹ nhân
không biết có bao nhiêu người thích mùi hương của bổn công tử.”

Diệp Ly im lặng. Nàng chưa từng thấy nam nhân sao? Năm anh em Từ gia, còn có Mặc Tu Nghiêu, Phượng Chi Dao, cả Mặc Cảnh Lê. Tối đa trên quần
áo chỉ hun một ít mùi hương nhàn nhạt, như Long Diên Hương, Xạ hương,
hoặc là Đàn hương…. Chắc do Mặc Tu Nghiêu ở thư phòng một thời gian dài
nên chỉ có mùi Mặc hương nhàn nhạt. Chưa thấy qua nam nhân nào dùng mùi
hương nồng như vậy, sao hắn không biến bản thân mình thành cái lư hương
lớn luôn?

Đợi Tạ Hứa Hạ trở về từ Nam Cương, hỏi xem hắn có thể điều chế ra
hương liệu tốt hơn cho Hàn Minh Tích hay không, sau đó tiễn Hàn Minh
Tích với vẻ mặt không cam chịu, Diệp Ly mới ngồi xuống xem đồ Hàn Minh
Tích đưa đến.

“Công tử, khi nào chúng ta lên đường đi Nam Cương?” Ám Tam và Ám Tứ
loay hoay phân phó đồ Diệp Ly vừa mới mua về, rồi nhìn Diệp Ly đang ngồi bên cạnh xem hồ sơ. Diệp Ly cũng không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hồ sơ trong tay, nói: “Chuyện ở Quảng Lăng đã xử lý gần xong rồi, sáng sớm ngày kia đi. Những vật này các ngươi cũng nhìn một chút.” Tiện tay ném
ra vài tờ giấy viết thư, Ám Nhất Ám Nhị tiếp nhận tờ giấy trong tay,
chuyên tâm nhìn xem.

“Hơn nữa, ngày kia ta đi. Chỉ có một người trong các ngươi có thể cùng ta lên đường.”

Bốn người đồng thời dừng lại tất cả viẹc trong tay, kinh ngạc nhìn
Diệp Ly vẻ mặt bình thường, “Vương phi. . . Công tử việc này. . .” Ám
Nhất nhướn lông mày nói, Nam Cương không giống với Trung Nguyên. Bọn họ
chưa quen cuộc sống nơi đây, Vương phi chỉ mang một người đi thật sự là
quá nguy hiểm. Diệp Ly ngẩng đầu, cười nhìn bọn họ nói: “Các ngươi không biết là năm người chúng ta cùng nhau đi rất thu hút ánh mắt người khác
sao? Mọi người ở Nam Cương rất bài xích những thứ bên ngoài, chỉ sợ nhóm người chúng ta vừa đi vào Nam Cương đã bị người khác theo dõi.”

“Nhưng mà công tử chỉ mang một người quá nguy hiểm. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì. . .” Ám Tam nói.

“Các ngươi không tin ta hay là không tin bản thân mình?” Diệp Ly nhướn lông mày hỏi.

Bốn người liếc nhau, nói không ra lời phản bác. Diệp Ly cười nói:
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Ám Tam đi với ta, Ám Tứ, ngươi ở
lại theo dõi Thanh Phong Minh Nguyệt lâu. Nếu Hàn Minh Nguyệt trở về
hoặc là có động tĩnh gì, lập tức truyền tin cho ta. Cẩn thận một chút
đừng để hắn phát hiện. Ám Nhất, ngươi đi Toái Tuyết quan nghĩ biện pháp
trà trộn vào trong quân doanh đi. Nếu như ta không truyền tín cho ngươi, ngươi không cần để ý tới những thứ khác. Bất luận thấy người nào của
chúng ta trong Vương phủ, cứ làm như không biết là được. Ngầm chú ý tình huống phía Linh Châu. Ám Nhị, buổi tối hôm nay xuất phát, mang theo tín vật của ta đi Nam Cương tìm đại ca. Sau khi tìm được thì đi theo bên
cạnh của hắn là được.”

Bốn người thấy Diệp Ly rõ ràng đã sớm tính toán định đâu vào đấy rồi, chỉ gật đầu đáp ứng. Diệp Ly mỉm cười nhìn bọn họ, “Không phải vạn bất
đắc dĩ, không cho phép liên hệ với kinh thành. Ta nghĩ. . . Các ngươi
cũng biết cái gì gọi là vạn bất đắc dĩ a?”

Bốn người bất đắc dĩ đồng ý, vẻ mặt Ám Tam đau khổ ôm đầu, ba người
khác quăng ánh mắt đồng tình cho hắn. Hắn nhất định sẽ bị Vương gia chặt thành tám khúc.

Diệp Ly không có lòng dạ để ý tâm tình của mấy thuộc hạ, nhìn chằm
chằm hồ sơ Thánh nữ Nam Cương trong tay, trầm tư. Trước kia nàng cho
rằng Thánh nữ Nam Cương chỉ là hư danh, không có quyền lực thực sự.
Nhưng trái lại, thánh nữ Nam Cương có sự ảnh hưởng tương đối đối với
chính sự của Nam Chiếu, ở phương diện khác thậm chí còn cao hơn hoàng
thất Nam Chiếu. Chỉ có điều thánh nữ không thể kết hôn sinh con, hơn
nữa mỗi đời thánh nữ mới xuất hiện, thánh nữ đều phải đi vào thánh địa
Nam Cương, bảo vệ U La Minh Hoa, suốt đời không được bước ra ngoài thánh địa Nam Cương một bước, cũng không thể gặp lại người ngoài. Cho nên đối với sự uy hiếp vương quyền không có gay gắt như vậy mà thôi, thánh nữ
đương nhiệm tên là Thư Mạn Lâm, năm nay hai mươi ba tuổi. Theo quy củ,
thánh nữ Nam Cương muộn nhất cũng phải thoái vị lúc hai mươi tám tuổi.

Diệp Ly nhíu mày, trong lòng thầm suy đoán nguyên nhân thánh nữ Nam
Cương muốn nổi loạn có phải vì điều đó hay không. Dù sao yêu cầu một nữ
tử hai mươi tám tuổi – người hưởng thụ vinh quang cao nhất bị nhốt vào
thánh địa không biết như thế nào, hơn nữa không cho phép gặp người
ngoài. Bất luận với ai mà nói đều là một chuyện khá tàn nhẫn.

“Công tử, chúng ta thật sự phải đi lấy U La Minh Hoa sao?” Ám Tam
thấy Diệp Ly nhìn chằm chằm vào hồ sơ của thánh nữ Nam Cương, không khỏi tò mò hỏi.

Diệp Ly thờ ơ đáp: “Nếu như có thể lấy được, đương nhiên là lấy rồi.
Nhưng mà lấy công việc của Nam Cương làm hàng đầu.” Cuối cùng là hỏi
trước U La Minh Hoa có ích với cơ thể của Mặc Tu Nghiêu hay không, rồi
sau đó quyết định có đi lấy hay không.






back top