Tối hôm nay, Nhâm Nhiễm lại đến Hậu Hải. Sức mạnh của thói quen lớn như vậy, bất kể là tạo được thói quen với một người hay một địa điểm, có một số hành động gần như đã trở thành hành vi vô thức làm mà không cần suy nghĩ gì.
Đêm hè ở Hậu Hải, những chiếc thuyền nhỏ treo đèn lồng đỏ dập dềnh trên mặt hồ, thấp thoáng đâu đây có tiếng nhạc réo rắt vọng lại, mang theo bầu không khí ồn ào náo nhiệt của hồng trần.
Hơn nửa năm qua, hoạt động kinh doanh của quán bar Vân Thượng không được tốt lắm nhưng vẫn duy trì, không như các quán bar khác, cách một thời gian không đến thì đã thay tên khác, cũng chính vì lẽ đó, nơi đây đã trở thành điểm đến duy nhất của Nhâm Nhiễm ở Hậu Hải.
Lần nào cô đến, chỗ ngồi gần cửa sổ đó cũng được giữ cho cô. Cô vừa ngồi xuống, không đợi cô lên tiếng, nhân viên phục vụ đã đem rượu vang đến.
Cô ra nhà vệ sinh, lúc đi ra lại nghe thấy có hai nhân viên phục vụ thầm thì bình luận về cô ở đầu bên kia lối đi: "Cô gái suốt ngày ngồi ở bàn số 6 lạ thật".
"Suỵt - đừng nói linh tính. Nếu cô ấy không đến, không có người bỏ một số tiền lớn cho ông chủ mình duy trì việc kinh doanh thì quán này đã sập tiệm từ lâu rồi. Cô ấy là bà chủ tạo công ăn việc làm cho bọn mình đấy".
Cô không quan tâm đến việc phải làm một vị khách lập dị trong mắt người khác, cũng không muốn làm cho hai nhân viên phục vụ đó phải sợ mà chỉ lặng lẽ đứng nguyên tại chỗ, đợi cho họ sang chỗ khác làm việc mới đi vào. Thực ra đối với cô, những lời bàn luận của họ không có gì là bất ngờ, chỉ là chứng thực cho một lời phán đoán nào đó của cô trên một phương diện khác mà thôi.
Ngày hôm nay cô uống nhiều hơn bình thường, đến lúc nửa đêm, đã ngà ngà say. Trên mặt hồ phía xa có người chơi đàn tranh, quán bar bên cạnh, giai điệu R & B [1] uể oải, bên cạnh còn có tiếng đàn piano, các giai điệu hòa trộn vào nhau thành một mớ hỗn độn, giữa lúc mơ màng tựa như giấc mơ cũ mê loạn. Cô gục đầu xuống bàn, nửa ngủ ngửa say. Một bàn tay vỗ nhẹ xuống vai cô, cô quay đầu lại, lẩm bẩm: "Anh Bang, đáng lẽ anh nên đến muộn hơn, đợi em nằm mơ nốt giấc mơ này đã".
"Em mơ gì vậy?"
Cô lấy tay chống đầu lên một cách chật vật, vừa dụi vào huyệt thái dương đau nhói vừa thờ ơ trả lời: “Để hôm nào em phải hỏi bác sĩ Bạch đã, nghe nói hầu hết các giấc mơ chi có ba màu trắng, đen và xám, cũng đã lâu lắm rồi em không có giấc mơ màu nào, nhưng giấc mơ vừa nãy hình như là có màu, có biển, thuyền buồm, cá chuồn, có san hô đang khiêu vũ, và có cả...”
Tuy nhiên cô không say đến mức không nhận ra được ai, đột nhiên cô dừng lại, phát hiện ra người đang dìu cô đừng dậy có thân hình cao to, không phải là anh Bang - người đến đón cô mỗi khi quán bar chuẩn bị đóng cửa. Cô đưa mắt nhìn theo hàng cúc áo của chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc từ dưới lên trên, người đang đứng trước mặt cô là Trần Hoa.
Không giống với bóng dáng mà cô nhìn thoáng qua mấy ngày trước, gần một năm nay, đây là lần đầu tiên bất ngờ anh đứng gần cô như vậy, Nhâm Nhiễm không tin vào mắt mình.
"Và còn gì nữa?"
"Anh Bang đâu?" - Cô hỏi.
"Mẹ anh Bang ốm phải vào viện, anh ấy về nhà thăm bà rồi". Trần Hoa giải thích lý do tại sao anh lại xuất hiện đột ngột như vậy.
Nhâm Nhiễm ngại ngùng "ờ" một tiếng, còn nhớ người phụ nữ gầy gò phúc hậu, ít nói đó, khuôn mặt của bà hiện rõ vẻ sương gió, nhìn già hơn rất nhiều so với tuổi thực.
"Cô... Cô Mao vẫn ổn chứ?"
"Bệnh thấp khớp của cô ấy rất nặng, rất có thể sau này không thể tiếp tục sống ở Song Bình nữa. Anh Bang chuẩn bị đón cô ấy đến Bắc Kinh để sống, nhưng cô ấy không muốn xa nhà".
Trong lúc nói chuyện, Trần Hoa nửa dìu nửa bế cô đi ra. Cô cố gắng giằng ra khỏi tay anh, "Không sao, em đi được".
"Xe anh đỗ gần cầu Ngân Đĩnh".
Trần Hoa còn nói thêm một câu gì nữa, nhưng bước chân của Nhâm Nhiễm nhẹ bẫng bước về phía Ngân Đĩnh nên không nghe rõ, cũng không có ý định hỏi lại.
Một đêm hè của hai năm về trước, cô cũng đã từng cùng Kỳ Gia Tuấn đi quanh Hậu Hải như thế này trong trạng thái ngà ngà say. Gió đêm mang theo hơi nóng phả vào mặt, vẫn là bầu không khí cũ, những ký ức xưa hiện lên ữong đầu.
"Chỗ này tên là Hậu Hải, đầu bên kia còn có Tiền Hải, Tây Hải, Bắc Hải, Trung Hải,... bao nhiêu biển như vậy, thực ra đều không phải là biển".
Lúc đó cô đã giải thích với anh vị trí và cảnh quan của khu vực này như vậy.
Đương nhiên, đều không phải là biển.
Biển rộng mênh mông thực thụ nằm ở phương xa, cảnh tượng sóng nhấp nhô trước mắt, không giống với bất kỳ vùng biển nào mà cô đã từng nhìn thấy.
Cô nhìn chăm chú về phía cầu Ngân Đĩnh, ở đó loáng thoáng hiện lên bóng của núi Tây Sơn, còn anh thì nhìn cô chăm chú, dường như muốn đọc ra điều gì đó trên khuôn mặt đã quá quen thuộc từ nhỏ đến lớn này, hoặc giả chỉ là muốn nhìn thấu vào đáy lòng cô. "Yêu em, đặt em ở vị trí quan trọng nhất, không muốn để bất cứ chuyện gí làm tổn thương đến em nữa, trân trọng em, mong muốn mãi mãi được ở bên em".
Âm thanh đó văng vẳng bên tai, không thể xua đi. Cô đứng trên cầu Ngân Đĩnh, tựa người vào lan can, nhìn vành trăng khuyết in dưới mặt nước tối om, sóng gợn lăn tăn.
"Phương Tây có một câu nói rằng, nếu em cứ thương nhớ mãi người đã khuất thì anh ta không thể đi được. Chỉ khi nỗi nhớ dần dần nguôi ngoai, anh ta mới có thể đi lên thế giới cực lạc mà không còn vướng bận điều gì".
Vẫn là ánh trăng ngày trước, chỉ có điều người đứng nhìn cô dưới ánh trăng đó không thể xuất hiện được nữa, cô thực sự phải để nỗi nhớ nguôi ngoai, để anh rời xa cõi lòng cô ư?
"Em đang nghĩ gì vậy?", Trần Hoa hỏi cô.
Cô trở về với thực tại, "Em xin lỗi, hiện tại đầu óc em rất trống rỗng, em cũng không nghĩ gì cả".
“Anh đưa em đi biển mấy ngày nhé Nhâm Nhiễm, ngắm san hô. Mấy năm gần đây, biển ở Song Bình...”
"Không, em không muốn đi đâu cả". Cô đột ngột ngắt lời anh, đứng thẳng người, tiếp tục bước đi. Như bình thường thì là anh Bang đưa cô về nhà, nếu còn tình táo thì cô sẽ nói chuyện với anh vài câu, những lúc uống hơi nhiều thì cô sẽ ngủ thiếp đi trên xe. Đợi đến khi đến sân khu chung cư, anh Bang sẽ đánh thức cô, cô sẽ xin lỗi như mọi bận: "Em xin lỗi, anh Bang, thực sự là anh không cần phải đến đón em đâu, anh xem em không thể uống đến mức say mèm đâu, gọi chiếc taxi về nhà là được".
Còn anh Bang chỉ cười hiền, không gật đầu đồng ý cũng không phản bác, đưa cô vào thang máy, sau khi xác định cô đã vào phòng và khóa trái cửa lại mới ra về.
Khi người đàn ông ngồi bên cạnh là Trần Hoa, mọi thứ đều đã khác.
Cô cố gắng giữ cho mình thật tỉnh táo mặc dù hơi men đã gây ra một cảm giác tê liệt, người rất căng thẳng, đầu óc rối bời, đến khi lấy chìa khóa ra mở cửa phòng mới thở phào một tiếng, quay đầu định chào anh, nhưng trong tích tắc hai người lại ngả vào vòng tay nhau.
Trong lúc luống cuống, cô túm chặt áo sơ mi của anh. Nụ hôn bất ngờ của anh đã chiếm chỗ tất cả, cô bị một sức mạnh không thể lý giải bao trùm, không kịp có phản ứng gì.
Sau khi cô chuyển đến căn hộ này, anh chưa bao giờ đến, nhưng giữa bóng tối, dường như anh biết được hết bố cục của căn hộ, bế thẳng cô vào phòng ngủ; Vòng tay này đã rời xa cô quá lâu, đã trở nên xa lạ, nhưng giây phút này đây lại thân mật như vậy, dường như cố nhân lặng lẽ đi vào giấc mơ của mình.
Đã lâu lắm rồi cô không tiếp xúc thân mật với ai như vậy, một số ký ức dồn nén rất lâu trong đáy lòng đã gần như lãng quên lại một lần nữa hiện lên trong đầu mà không tài nào kiểm soát. Cô cô đơn quá lâu, thực ra mọi thói quen trước sự cô đơn chỉ là một sự chịu đựng và tự lừa dối mình.
Đột nhiên, cô đã từ bỏ mọi khả năng suy nghĩ, chỉ muốn bất chấp tất cả để hòa mình vào vòng tay này - đây không phải là nhục dục đơn thuần, mà là sự thân mật gần gũi từ da thịt đến tâm hồn đều đang khát khao.
Cô bị anh đặt xuống giường, anh cởi từng chiếc cúc áo của cô ra, đôi môi lướt trên làn da của cô, nóng bỏng.
Tất cả mọi thứ đều mơ hồ mông lung trong ánh trăng mờ ảo. Dường như cô có thể tự thôi miên mình, thầm nói với mình rằng, đây là một giấc mơ, cô chỉ cần đắm mình, không cần suy nghĩ.
Tuy nhiên, cô biết rõ đây không phải là giấc mơ, cũng biết rõ người đang ôm chặt cô đây là ai.
Ý thức được điều này, cô không thể để mình tiếp tục rơi vào trạng thái mê muội và chấp nhận mà không biết gì.
Dường như nỗi đau bỏng cháy đang gặm nhấm cô, cô giãy giụa nói: "Đừng, Gia Thông..."
Cái tên một thời Trần Hoa đã dùng được thốt ra từ miệng cô, đối với cả hai người, đều có phần xa lạ.
Anh liền dừng lại, cơ thể của anh vẫn đang nóng bỏng đè lên cô, một lát sau, anh gục đầu xuống cổ cô, hồi lâu không nhúc nhích.
Thế giới đột nhiên rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Trong bóng tối, cô có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim anh, cũng biết dưới cơ thể anh, trái tim cô đang đập thình thịch, bất an.
Cô nói một cách khó khăn: “Em xin lỗi, em không thể...”
“Suỵt...” ngón tay của anh ấn chặt trên môi cô, "anh biết",
Anh dịch người ra, che quần áo lên cho cô nhưng vẫn ôm chặt cô.
Anh nằm im không nhúc nhích, cô thả lỏng người, hơi men chiếm chỗ của ý thức, nhịp tim dần dần trở lại bình thường.
Cô không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, đã từ lâu, cô bị căn bệnh ngủ kém dày vò, giấc ngủ không sâu và dễ tình giấc, lâu lắm rồi không ngủ ngon như vậy. Đợi đến khi cô mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau.
Nhâm Nhiễm nhìn đám chăn ga bừa bộn và nhìn bộ quần áo cũng bừa bộn không kém trên người mình, nhớ rất rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì, đó không phải là một giấc mơ hoang đường. Hai tay cô nâng cằm, không kìm được bèn rên lên một tiếng. Trần Hoa bước vào, anh đã ăn mặc chỉnh tề, ánh nắng chiếu vào phòng, hắt xuống người anh. Cô không thể ngờ rằng anh lại không ra về, vội vàng lấy tấm ga che lên người mình.
"Em muốn ăn gì buổi sáng?"
Anh hỏi rất bình thản, càng làm cho cảnh tượng đêm qua hoang đường, đáng sợ, Nhâm Nhiễm không thể chịu đựng được nữa, "Mời anh đi đi, nếu không em sẽ đi đấy".
"Em đừng dày vò mình nữa, đêm qua không xảy ra chuyện gì cả".
Cô đã lấy tấm ga che kín người mình, miễn cưỡng đóng cúc áo sơ mi, không nói gì mò xuống giường, Trần Hoa bước đến ấn cô xuống, "Em bình tĩnh đi nào".
"Anh hãy để em được yên một mình".
Trần Hoa nhìn cô, gật đầu, "Được, tối hết giờ làm việc anh sẽ đến đưa em đi ăn".
Sau khi anh đi, Nhâm Nhiễm ngồi thẫn thờ bên thành giường.
Sự cân bằng vừa mới được phục hồi, cho dù là giả tạo, nhưng sau khi bị phá vỡ vẫn khó có thể tìm lại. Bao chuyện cũ lại hiện ra trước mắt mà không thể kiểm soát.
Cô và Kỳ Gia Tuấn lớn lên cùng nhau. Tình cảm thanh mai trúc mã, ngây thơ trong sáng luôn song hành cùng họ, cho dù anh nửa đùa nửa thật nói với cô rằng, sau này họ sẽ lấy nhau, cô cũng đã từng nghĩ đến khả năng đó.
Năm 18 tuổi, cô đã đem lòng yêu một chàng trai tên là Kỳ Gia Thông. Dường như chỉ ở độ tuổi đó mới có tình yêu cố chấp, mãnh liệt như vậy, không để lại cho mình và người khác dư địa để lựa chọn.
Ngay từ đầu, tình yêu của cô đã mù quáng và đơn phương. Anh lạnh lùng phân tích tình cảm của cô, sự đáp lại của anh đối với cô mang một chút gì đó ung dung, uể oải, nhưng chưa bao giờ khích lệ cô. Sau khi trưởng thành, họ đã chia tay rất lâu. Sau vô số lần nhớ lại, cô đã thử phân tích mối tình mà cô đã trải qua.
Cô phát hiện ra rằng, đó thực sự là một cuộc mạo hiểm tuyệt đẹp và trọn vẹn.
Một người đàn ông xa lạ có sức quyến rũ nguy hiểm đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống bình lặng của cô, gợi lên trí tưởng tượng cho một người thiếu nữ như cô.
Khi cô bắt đầu căm hận cha mình, anh thật quyến rũ biết bao, nhìn như có thể lấp đầy mọi chỗ trống tình cảm của cô.
Cô đã sa lầy mỗi ngày một sâu hơn.
Còn anh, luôn luôn giữ tỉnh táo và giữ khoảng cách, dường như chỉ có một chút cảm động, những lúc cô gần như tuyệt vọng, luôn tỏ ra thương xót và không nỡ.
Mọi sự chờ đợi, hụt hẫng, kỳ vọng, tuyệt vọng, băn khoăn giữa cái được và mất... chồng chéo lên nhau, cho đến sau này, cô hoàn toàn không thể hiểu, sau khi hy sinh quá nhiều, đó có phải là mối tình thuần khiết hay không. Cô chìm đắm trong cuộc mạo hiểm đó, mơ màng phiêu du, không để tâm đến sự tồn tại của Kỳ Gia Tuấn, nhưng Kỳ Gia Tuấn lại luôn quan tâm đến cô một cách âm thầm.
Cuộc sống ngày càng trở nên phức tạp, Kỳ Gia Tuấn kết hôn với Mạc Mẫn Nghi - bạn học của cô rồi sinh con, sau đó cuộc hôn nhân của họ lại tan vỡ.
Cô không thể ngoái đầu lại để đánh giá anh đã dành cho cô bao sự chờ đợi và bao tình yêu.
Tháng tư năm ngoái, Kỳ Gia Tuấn đột ngột qua đời, sau khi để lại một vết thương không thể đối mặt trực diện trong lòng cô, cô đã không còn sức nào để dành cho ai bất kỳ tình cảm nào nữa. Cô chỉ biết rằng, đó là những ký ức thanh xuân mà cô không thể phục chế, là những chuyện cũ theo gió không cần phải nhắc đến nữa.
Đột nhiên Nhâm Nhiễm hạ quyết tâm, cho dù cô vẫn chưa lên được kế hoạch sẽ đi đâu nhưng cô vẫn buộc phải ra đi. Cô không nên giữ bất kỳ mối liên hệ gì với người đàn ông tên là Trần Hoa này dưới bất cứ hình thức gì. Đương nhiên là cô không có ý định chào tạm biệt anh. Cô gọi điện thoại nói với người giúp việc theo giờ rằng, cô muốn đi chơi mấy ngày, bảo chị ấy không cần phải đến nấu cơm nữa, sau đó cô lại gửi email cho bác sĩ Bạch Thụy Lễ, hủy các cuộc hẹn phía sau, sau đó lấy một chiếc túi du lịch trong phòng thay đồ, thu gọn những đồ dùng đơn giản nhất và lái xe lên đường.
Cô hoàn toàn không thể ngờ được rằng, cuộc chia tay không nói lời từ biệt này lại nhanh chóng biến thành một cuộc chạy trốn hoang đường. Thậm chí Trần Hoa còn đích thân đuổi đến thành phố nhỏ này.