Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 51

Không ai có thể đoán trước được, bọn họ cũng sẽ có lúc như bây giờ, trông như hai kẻ thù đang hung hăng nhìn nhau chằm chằm, loại ánh mắt sắp chém giết này khiến cho người khác không lạnh mà run.

 

Không một ai dám manh động, thu hẹp lại dây thần kinh toàn thân, chờ đợi thời khắc hết sức căng thẳng kia.

 

Cuối cùng, Tân Tử cũng nhúc nhích, Thiển Thâm theo phản xạ lùi lại một bước, sau khi lùi lại lập tức giật mình vì hành động này của mình rất bất lợi, lại lập tức bước lên trước một bước. Vì sao cô phải cảm thấy sợ hãi, phải cảm thấy bất an, phải cảm thấy chột dạ, rõ ràng là anh ta sai trước, cô tuyệt đối sẽ không lùi bước. Nghĩ như vậy, Thiển Thâm liền lại bày ra tư thế lạnh lùng nhất đối diện với Tân Tử.

 

Nhưng mà, Tân Tử chỉ cúi người cởi giày, lại từ tủ giày bên cạnh lấy ra đôi dép lê đi thay. Động tác của anh đâu vào đấy, giống như đây chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác, anh tan làm lái xe về nhà. Nhưng mà, cho dù động tác của anh thoải mái tự nhiên thế nào, cũng không cách nào che dấu được những dòng khí lạnh đang bao bọc quanh thân.

 

Thiển Thâm nhìn thấy anh ta đang đi về phía mình, cô chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy, không khí lạnh trước mắt mang theo luồng khí vô cùng sắc bén dường như muốn cắt lên da thịt non mềm của cô. Tân Tử mặt không đổi sắc đứng ở nơi cách cô ấy hai bước, anh ngẩng đầu lên, đưa mắt liếc nhìn cô ấy, vừa từ từ tháo cà vạt xuống tiện tay quăng ra, cởi áo khoác, lại tiện tay quăng đi. Thiển Thâm không khỏi lén hít sâu một hơi, cố gắng ngẩng đầu tiếp tục lạnh như băng nhìn anh ta.

 

Giống như trước đây, nếu so độ kiên nhẫn, cho tới bây giờ cô luôn là bại tướng dưới tay anh, sau năm phút đồng hồ trôi qua, cuối cùng cô cũng bị cái ánh mắt nghĩ mãi không thể nhìn thấu kia bức bách đến cực hạn: “Nói đi, tại sao lại dẫn người đàn bà kia đến nhà của tôi?”

 

Tân Tử khẽ hừ một tiếng, lập tức khẽ nghiêng đầu cười nhạt một tiếng, đưa tay đẩy kính mắt, vẫn không nói lời nào.

 

“Anh cười cái gì?” đôi mắt đẹp của Thiển Thâm híp lại, lại bỗng nhiên trợn to, ở khóe mắt bắn ra tia sáng làm cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

 

Tân Tử tiến lên trước hai bước, vươn tay về phía Thiển Thâm, cả người Thiển Thâm cứng đờ, không ngờ tay của anh ta dừng lại ở trên cổ của cô, còn cách một khoảng không vuốt ve chiếc dây chuyền kim cương xa xỉ kia.

 

Ánh mắt của anh ta chăm chú nhìn chằm chằm món hàng đắt tiền lóa mắt kia, môi mỏng giật giật: “Bao nhiêu tiền?”

 

Thiển Thâm vội vàng lùi lại phía sau, thái dương giật thình thịch, nét mặt lạnh lùng của cô càng tỏa ra vẻ âm lãnh, nói: “Tôi không biết.”

 

Tân Tử khẽ thu tay về, cứ thế bình thản nói tiếp: “Đồ Nghê Uyên tặng, giá trị tất nhiên không rẻ. Vậy em nói cho tôi nghe một chút, đại khái em có thể thừa kế bao nhiêu tài sản? Tôi nghe người ta nói, lấy được cháu ngoại của Tăng gia, chẳng khác nào ôm một tòa kim sơn về nhà, có phải như vậy hay không?”

 

Thiển Thâm không thể tin nổi nhìn anh ta, giống như đang trong trời đông giá rét lại được cho uống một chén nước lạnh, lạnh đến mức làm cho cô run lên, Thiển Thâm hô hấp không ổn định lớn tiếng châm chọc nói: “Anh muốn biết sao?”

 

Cô lập tức giật phăng chiếc dây chuyền kim cương quơ quơ trước mặt anh ta, lại hung hăng ném phăng xuống đất: “Loại mặt hàng này, trong hộp trang sức của tôi có một bó to, còn nữa, không phải anh bảo tôi mua xe sao? Ở trong ga-ra của Tăng gia có đỗ mấy chiếc của tôi tôi cũng không nhớ rõ nữa.” Thiển Thâm dùng sức mở túi xách ra, lấy ra một chiếc thẻ vàng: “Tiền ở bên trong này tôi không hề động đến dù chỉ một sợi lông, nhưng tôi nói cho anh biết, tài khoản tiết kiệm của tôi mỗi tháng đều sẽ có người gửi vào đó hai mươi vạn, thẻ tín dụng của tôi dùng thoải mái vĩnh viễn không bao giờ lo lắng sẽ cạn kiệt. Còn nhà đất, khi đến sinh nhật của tôi ‘ông già’ sẽ tặng tôi biệt thự, bà ngoại sẽ tặng tôi làng nghỉ mát, chỉ dựa vào những bất động sản dưới danh nghĩa của tôi có thể cung cấp cho tôi ăn chơi cả đời không phải lo nghĩ. Anh còn muốn biết gì nữa? À, tôi có thể thừa kế bao nhiêu, làm sao bây giờ, ôi chao tôi cũng không biết nữa, Nghê Uyên không phải là con trai ruột của ‘ông già’, tốt xấu gì tôi cũng sẽ được hưởng đến một nửa gia sản của ông ấy, bà ngoại ít nhất cũng cho tôi vài triệu. Quên chưa nói, trước kia tôi đã được thừa kế từ mẹ tôi năm trăm ngàn, công việc đối với tôi mà nói đơn thuần chỉ là để tiêu khiển. Quả thật tôi không có nói cho anh biết tôi là người nhà Tăng gia, nếu không chắc anh sẽ không đi cùng cô ta tới Tăng gia, làm sao lại tự chuốc lấy nhục nhã? Thế nào, so với việc để con tiện nhân kia đưa anh đến kết thân với xã hội thượng lưu, không bằng tìm tôi a, tôi đảm bảo rằng quy mô công ty anh trong vòng nửa năm sẽ khuếch trương lớn gấp ba lần.”

 

Thiển Thâm vừa nói xong, hô hấp bắt đầu dồn dập, có điều cô không cười nổi, không thể cười nổi chút nào, khoé miệng cố sức kéo lên, lại chỉ có thể bày ra một vẻ mặt so với lúc khóc trông còn khó coi hơn, chua xót cuộn trào lên trên chóp mũi, cô phải nhẫn nhịn lại mới ngăn không cho tình cảm tuôn ra ngoài.

 

Sắc mặt Tân Tử lúc cô còn chưa nói xong đã càng lúc càng khó coi, đồng tử màu sáng bây giờ xám như tro, trong thời điểm chữ cuối cùng của cô rơi xuống đất, tiếng dây cung kéo căng lên hết cỡ trong đầu anh ta bắn tuôn ra ầm ầm, tình cảm bao nhiêu năm rồi tích tụ trong lồng ngực bùng nổ trong nháy mắt. Anh không hề báo trước vung tay quét phăng toàn bộ đồ đạc trên bàn trà, máy điện thoại bị đánh bay ra ngoài, đập vào tường văng ra vỡ vụn. Thiển Thâm sợ hãi kêu lên, bịt miệng ngơ ngác nhìn đống đồ đạc hỗn độn.

 

“Lương Thiển Thâm! Em nhất định phải bức tôi đến phát điên hay sao! Trước khi nói những lời này, rốt cuộc em có nghĩ qua đến cảm nhận của tôi hay không?” Tân Tử vọt tới trước mặt cô, hai mắt đỏ bừng, hung dữ túm lấy hai bả vai của cô khiến cô loạng choạng. “Tám năm, em nói cho tôi biết, tôi rốt cuộc đang cố gắng vì cái gì, làm sao tôi lại phải tra tấn bản thân mình. Em có biết tôi oán hận tiền đến mức nào không, rồi em có biết tôi có khát vọng về tiền thế nào không? Em còn nhớ rõ tám năm trước em đã nói thế nào không? Em nói em muốn có tiền, sau đó tôi liền liều mạng kiếm tiền, tôi trăm cay nghìn đắng mở công ty, mỗi ngày chỉ ngủ bốn năm tiếng, chẳng qua vì muốn có thể mua được nhà, mua được xe, một ngày kia tôi có thể đứng trước mặt em đối mặt với em mà nói, tôi cũng có khả năng, Thiển Thiển!”

 

Thiển Thâm hoàn toàn mất đi khả năng suy xét, mặt trắng bệch luống cuống mở to hai mắt nhìn thấy anh ta đang đứng trước mặt mình đi tới bên bờ vực sụp đổ, một tiếng “Thiển Thiển” quả thực làm cho phổi của cô muốn nổ tung ra ngoài: “Vì sao hiện tại em mới nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện tôi làm đều là phí công, em căn bản không cần tiền, cho dù tôi có liều mạng cả đời cũng chưa chắc có thể sánh được với một phần mười tài sản hiện có của em. Vậy em nói cho tôi biết, tám năm trước vì sao em lại rời bỏ tôi mà đi? Vì sao?”

 

“Tân Tử…” Giọng điệu của Thiển Thâm run rẩy không thốt nên lời.

 

Tân Tử lại bỗng nhiên buông cô ấy ra, anh lắc lắc đầu, bỗng đột nhiên, nước mắt lăn dài xuống hai gò má xương xương của anh, giống như trận mưa cuối cùng trong mùa đông, lạng băng đầy tuyệt vọng.

 

“Tôi có thể thề tôi không hề có chút quan hệ nào với Dịch Nguyệt San, ngay cả một đầu ngón tay của cô ta tôi cũng chưa từng chạm qua, tôi chỉ cảm thấy cô ta thật đáng thương, dường như rất giống tôi, ở trong xã hội tối tăm này phải cố liều lĩnh, cho dù thương tích đầy mình cũng sẽ không hối tiếc. Đúng vậy, tôi nghĩ đến chuyện hận em, nhưng đối với em tôi không thể nào hận nổi, quả thật là tôi cố ý thả để cho cô ta ở bên cạnh tôi diễn kịch cho em xem, bởi vì tôi không dám giống như tám năm trước ngoan ngoãn phục tùng em như vậy nữa, thiên ân vạn sủng, tôi sợ tôi đối xử quá tốt với em, em sẽ lại không chút lưu tình bỏ tôi mà đi. Nhưng mà, cho dù tôi đã cho rằng tôi cuối cùng cũng có thể giữ em ở lại bên cạnh tôi, tôi mới phát hiện ra sự thật vốn dĩ không phải như thế.”

 

Thiển Thâm sớm đã khóc nấc lên, cô xông lên trước giữ chặt tay anh ta, bất lực lắc đầu: “Đừng nói nữa, Tân Tử, em xin anh…”

 

“Thiển Thiển.” Anh khẽ gọi tên cô, giống như anh đang dùng toàn bộ linh hồn đặc biệt cẩn thận gọi cái tên này. “Vì sao chúng ta lại trở nên như vậy, vì sao chúng ta yêu nhau lại muốn tra tấn nhau, tôi rất muốn mỗi ngày mỗi ngày đều có thể gọi em bằng cái tên này, nhưng chúng ta giống như hai con nhím không thể tới gần nhau vì sẽ làm tổn thương nhau. Tôi đầu hàng có được không, phải làm gì em mới bằng lòng ở lại bên cạnh tôi, Cố Cảnh Nhiên rốt cuộc đã làm gì cho em mà khiến em nhớ mãi không quên, Thiển Thiển, em nói cho tôi biết…”

 

 

Tân Tử nắm thật chặt bàn tay lạnh lẽo của Thiển Thâm, nước mắt ngập tràn trong mắt đã đủ để khiến cho anh ta không thể nhìn rõ thế giới này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đã mơ hồ lại càng thêm mơ hồ, anh càng cố mở to mắt nước mắt lại càng trào ra. Nam nhi không dễ rơi lệ, từ nhỏ đến lớn anh chưa từng khóc vì điều gì, nhưng mà nhiều năm qua chịu đựng cùng đau khổ, từ sáng tới tối chịu đủ áp lực cùng tủi nhục đã khiến cho tinh thần của anh không thể chịu đựng thêm được nữa.

 

“Tám năm trước em bỏ tôi mà đi, tám năm sau tôi vẫn như trước muốn kết hôn cùng em, những lời này là thật lòng.”

 

Thân thể Tân Tử từ từ trượt xuống, tiếng đầu đối chạm vào sàn nhà khiến cho tâm Thiển Thâm tan vỡ.

 

“Tân Tử…”

 

Cô cảm thấy hô hấp của mình sắp nghẹt lại, cổ họng nghẹn ngào không tả xiết, tình cảm mãnh liệt quá mức như thủy triều đập không ngừng nghỉ vào phòng tuyến cuối cùng trong lòng cô, cái loại cảm giác đau đớn đâm vào máu thịt này làm cho người ta phải run rẩy cả người, một phen mưa to gió lớn của anh ta làm cho cô không biết nên vui hay buồn, mỗi một tiếng anh ta gọi cô là “Thiển Thiển”, lòng của cô đều như đang nhỏ máu.

 

Cô không nên như vậy, cô không muốn nhìn thấy anh ấy rơi lệ, cô hối hận, cô không nên nói những lời làm tổn thương người khác như vậy.

 

Thiển Thâm không quan tâm gì nữa quỳ trước mặt anh, hai cánh tay mở rộng ra ôm lấy anh đang vô cùng đau khổ, khóc lóc kể lể: “Em không cần tiền, em căn bản không cần tiền. Tân Tử, thực xin lỗi, em sai rồi, em không nên nói như vậy. Em chỉ thấy rất tức giận, thấy khó chịu quá, anh lại không muốn giải thích với em, còn em không chịu nổi chuyện anh có quan hệ cùng người đàn bà khác, em sợ rằng anh không còn yêu em, em lo lắng cuộc hôn nhân này sẽ chấm dứt bất kì lúc nào.”

 

Cô nâng khuôn mặt cô yêu thương sâu sắc lên, nhìn sâu vào trong mắt anh, gằn từng tiếng run rẩy nói: “Tin em đi, em không muốn gì hết, em chỉ muốn anh. Em sẽ ở lại bên cạnh anh, không bỏ đi nữa, chúng ta đem toàn bộ những chuyện đã qua quên đi, bắt đầu lại một lần nữa, được không?”

 

Tân Tử túm lấy bàn tay của Thiển Thâm, khó tin nhìn cô, hơi thở cứng lại: “Em nói thật?”

 

“Vâng.” Trong mắt cô tràn đầy nước mắt.

 

“Thiển Thiển…” Giọng nói của anh đã trở nên khàn khàn vô cùng, nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô ấy vì mình, anh cảm thấy sao lại đẹp như vậy, tay anh muốn chạm vào gương mặt cô, nhưng mà lại dừng lại ở giữa không trung như thưở ban đầu khi bọn họ bắt đầu yêu nhau, anh cẩn thận hỏi lại cô ấy: “Khi đó em cũng không muốn rời bỏ tôi, phải không?”

 

Thiển Thâm hai mắt đẫm lệ, dùng sức hít vào một hơi, cầm tay anh, áp lên trên khuôn mặt mình vuốt ve, nhẹ nhàng gật gật đầu.

 

Trong mắt anh có loại tia sáng kì quái được thắp lên, anh lại hỏi: “Vậy nói cho tôi biết, em gặp phải chuyện gì, là bởi vì Cố Cảnh Nhiên sao?”

 

Động tác của cô bỗng nhiên dừng lại, vẻ mặt cứng ngắc, trong nháy mắt không hề chớp mắt nhìn anh, hồi lâu mới run run nói: “Nếu em nói em thật sự có nỗi khổ riêng, nhưng em không biết phải nói với anh như thế nào, anh có thể không hỏi được không? Chung ta không cần nhắc lại những chuyện đã qua, hãy để những chuyện cũ trôi qua đi, nhé? Được không, Tân Tử.” Nói xong lời cuối, dường như cô lại muốn khóc lên thành tiếng.

 

Tân Tử nhìn sâu vào trong đôi mắt đen như mực của cô ấy, ở trong đó cất giấu lưu luyến, khổ sở, không yên lập tức thiêu đốt trái tim anh. Đúng vậy a, kia chỉ là quá khứ, bọn họ dùng thời gian tám năm để tự xoa dịu miệng vết thương của mình, hai bên dùng thời gian tám năm để cố gắng nhớ về nhau, dùng thời gian tám năm tự mình chịu đựng đau thương chia lìa, tám năm, tám năm còn chưa đủ để bọn họ truy điệu những chuyện chết tiệt đã qua hay sao? Đời người có thể có được mấy lần tám năm, sau tám năm người mà mình yêu thương nhất lại quay trở về bên cạnh mình, họa chăng anh có bị điên mới đẩy cô ấy ra khỏi vòng tay của mình. Cho dù, đó là một nút thắt trong lòng cô ấy, nhưng nếu như cô ấy không muốn, vậy anh sẽ không cởi bỏ.

 

“Thiển Thiển.” Đây là cái tên đặc biệt được cô ấy cho phép gọi mà trong giấc mộng anh đã trăm ngàn lần kêu lên, cuối cùng, anh cũng có thể thật sự ở trước mặt cô ấy gọi một tiếng này.

 

Thiển Thâm khẽ nở nụ cười, tươi đẹp như mặt trăng tròn vành vạnh trong sương mù: “Em đây.”

 

Thở dài một tiếng, anh không biết nên dùng từ gì để hình dung tâm tình giờ phút này, cái loại cảm giác này hệt như trái qua đau khổ được tận hưởng hạnh phúc làm anh như lên đến thiên đường. Tăng gia thì sao, Nghê gia thì sao, Cố Cảnh Nhiên thì sao, Nghê Uyên thì sao, hèn mọn thì sao, chỉ cần cô ấy ở bên cạnh anh, anh có thể rất kiên cường, rất kiên định.

 

Nhẹ nhàng hôn một cái thật lâu trên trán cô ấy, ở trong đó chứa đầy tình yêu tinh khiết và sâu sắc vô cùng của anh đối với cô ấy, anh bắt nó phải cất giấu ở trong lòng tám năm, tích lũy hằng ngày hằng đêm. Mà nay, khi anh mổ toang lòng mình ra chính anh cũng phải sợ ngây người, hóa ra tình yêu này sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy, hòa cùng máu thịt.

 

Mặc kệ trước kia cô ấy đã làm những gì với anh, mặc kệ cô ấy có từng vứt bỏ anh hay không, anh đều nguyện ý tiếp tục tin tưởng cô ấy thêm một lần, lại yêu cô ấy thêm một lần nữa.

 

Anh vén những sợi tóc dài toán loạn của cô ấy ra sau tai, lau khô nước mắt trên má cô ấy, dừng lại trên khuôn mặt tuyệt mỹ cùng đôi mắt bất an của cô ấy, dùng giọng nói hết sức dịu dàng: “Được, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.”

back top