Thử Hỏi Đắng Cay Nông Sâu Thế Nào

Chương 62

Thiển Thâm sửng sốt ngay tại chỗ, cô có nghe lầm hay không, anh cảnh sát kia vừa mới nói gì? Tân Tử rửa tiền?

 

Tân Tử bình tĩnh tự nhiên nhìn ba người kia gật gật đầu, nói: “Được.”

 

“Chờ một chút!”

 

Thiển Thâm đẩy Nghê Uyên ra, bước nhanh đi đến trước Tân Tử chắn giữa hai nhóm người, giương mắt nhìn cảnh sát cầm đầu chằm chằm, nói: “Tôi là luật sư của anh ấy, xin cho phép đương sự của tôi thay quần áo rồi sẽ tiếp tục đi với mấy người.”

 

Vị cảnh sát kia có chút nghi ngờ nhìn Thiển Thâm, Thiển Thâm đón ánh mắt của anh ta bình tĩnh nói: “Có cần tôi phải đưa ra giấy tờ chứng minh không?”

 

Ba gã cảnh sát trao đổi ánh mắt một chút, cuối cùng người cầm đầu kia lại nhìn áo khoác ẩm ướt trên người Tân Tử, gật đầu, nói: “Được rồi, mời nhanh cho.”

 

Thiển Thâm dẫn Tân Tử nhanh chóng vào nhà, theo sau còn có ba cảnh sát và Nghê Uyên. Thấy ba người kia muốn vào nhà, Thiển Thâm lập tức quay đầu lại không hề khách khí nói: “Mời đợi ở bên ngoài, nếu không xin hãy thay giày rồi hẵng đi vào.”

 

Ba gã cảnh sát hơi bất ngờ, sau đó một người bắt đầu đổi sang dép lê, còn hai người đợi ở ngoài cửa, Nghê Uyên vào phòng, nhìn thấy Thiển Thâm cùng Tân Tử muốn nói gì đó lại thôi, Thiển Thâm thì không hề nhìn bọn họ, kéo Tân Tử đi vào phòng ngủ, chỉ còn để lại ba người đứng ở bên ngoài.

 

Bước qua cửa, Tân Tử còn chưa kịp xoay người, Thiển Thâm lập tức giảm thấp giọng xuống, trên mặt hoàn toàn kinh ngạc, khẩn trương kêu lên: “Đây là chuyện gì vậy?”

 

Tân Tử đi tới muốn giữ chặt lấy tay Thiển Thâm, Thiển Thâm lại lui về phía sau một bước, cô rất lo lắng, vô cùng lo lắng, mọi chuyện tới quá nhanh, quá đột ngột, giông bão bất chợt xuất hiện hoàn toàn không cho cô kịp có thời gian để suy nghĩ, chuyện của cô vẫn chưa có tin tức gì, bên này Tân Tử đã xảy ra chuyện, biến cố bất thình lình xảy đến, Lương Thiển Thâm cô có làm bằng sắt cũng sẽ không chịu nổi.

 

Tay Tân Tử dừng lại giữa không trung nhưng không buông xuống, hai tròng mắt như một dòng suối mát nhìn cô, không biết tại sao, nhìn vào trong đó tâm lý hoảng loạn của cô từ từ bình phục. Thiển Thâm đến gần anh, vươn tay nằm lấy lòng bàn tay anh, lòng bàn tay anh ấy ấm áp khô ráo, cũng như con người của anh gặp biến cố không hề sợ hãi, đối mặt với chuyện gì cũng đều bình tĩnh thản nhiên.

 

Tân Tử nở nụ cười, ý cười trên mặt anh giống như ánh mặt trời ban trưa, anh nói: “Thiển Thiển, em có tin anh không?”

 

Thiển Thâm không hề do dự gật đầu.

 

Nụ cười của anh càng ôn hoà, tiếng nói trước sau như một dịu dàng sạch sẽ: “Tôi không sao đâu, để tôi đi cùng bọn họ về điều tra là được, em không cần phải đi với tôi, tôi hi vọng em có thể đi tìm Mạc Thiên giúp tôi.”

 

“Không được.” Thiển Thâm không hề nghĩ ngợi liền lập tức từ chối: “Em đi với anh.”

 

“Đừng vội vàng, chỉ là hỗ trợ điều tra, bọn họ cũng không ăn thịt anh đâu.” Tân Tử vỗ vỗ vàn tay Thiển Thâm, muốn cô yên lòng nói: “Mạc Thiên có lẽ sẽ biết được chuyện gì đó, em đi tìm cậu ấy hỏi một chút đi. Nhưng ngàn vạn lần phải chú ý đến sức khoẻ của mình, không cần cố sức chống đỡ. Còn nữa, chuyện kia của chính em cũng không thể coi thường.”

 

“Đã là lúc nào rồi, anh còn lo lắng cho em. Anh có biết đi vào sở cảnh sát nguy hiểm biết bao nhiêu không? Tội rửa tiền, tội này có thể lớn có thể nhỏ, em… Tốt xấu gì em cũng là một luật sư, em biết bọn họ nói là điều tra, có thể sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh. Không được, em nhất định phải đi cùng…”

 

Thiển Thâm còn chưa kịp nói xong, ngoài cửa liền truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, tiếp theo tiếng nói của vị cảnh sát cầm đầu kia vang lên: “Bên trong nhanh lên một chút.”

 

“Xin đợi thêm một lát.” Tân Tử quay về phía đó nói. Anh cúi đầu nghiêm túc nói với Thiển Thâm: “Mặc kệ như thế nào, trước tiên em hãy đi tìm Mạc Thiên bàn bạc một chút, không nên tự mình kích động làm việc.”

 

Thiển Thâm còn muốn nói thêm gì đó, Tân Tử lắc đầu, tiếp đó cùi người xuống hôn lên hai má của cô, sau đó nhanh chóng thay một bộ quần áo sạch sẽ, mở cửa đi ra ngoài.

 

Anh đi đến trước mặt vị cảnh sát kia, sắc mặt bình ổn nói: “Có thể đi được rồi.”

 

Khi anh đi qua chỗ Nghê Uyên tạm dừng một chút, không nhìn cậu ta, chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Giúp tôi chăm sóc Thiển Thâm.”

 

Nghê Uyên mặt không hề thay đổi nhìn anh một lúc, dời tầm mắt, nói: “Tôi đương nhiên sẽ chăm sóc cô ấy.”

 

Thiển Thâm đi theo tới tận dưới lầu, nhìn thấy anh bị dẫn vào trong xe cảnh sát, nếu không có Nghê Uyên lôi kéo cô, cô còn muốn hung hăng chạy vào trong mưa.

 

“Công ty Tân Tử… Hình như có chút vấn đề.” Không biết là nói cho Thiển Thâm hay là nói cho mình nghe, Nghê Uyên nhỏ giọng thì thầm một câu.

 

Thiển Thâm lập tức giống như mèo bị giẫm phải đuôi, lông mao toàn thân đều dựng lên, nhe nanh trợn mắt nhìn Nghê Uyên: “Tân Tử không phải là loại người như vậy, hơn nữa trước khi định tội, anh ấy vẫn trong sạch!”

 

Nghê Uyên vội vàng xua tay, tiến đến trước mặt Thiển Thâm cẩn thận nói: “Tôi chỉ nghe trong giới xây dựng đồn thôi, em không thích tôi sẽ không nói nữa, không nói nữa.”

 

Đôi mắt hạnh của Thiển Thâm nhíu lại, chỉ vào mặt cậu ta nói: “Tất cả chỉ là lời đồn, lời đồn có thể tin được sao?” Cảm xúc có chút kích động, mặt của Thiển Thâm vốn dĩ đã hơi hồng giờ càng đỏ lên quỷ dị, màu môi tái nhợt làm sắc mặt của cô trông càng thêm khủng bố.

 

Có điều, hiện tại cô không hề cảm thấy thân thể không khoẻ chút nào, chuyện Tân Tử chiếm lấy toàn bộ tâm tư của cô, ngay cả ai hãm hại cô, cô cũng chẳng quan tâm. Thiển Thâm vội vàng trở về phòng, thay bộ quần áo, cầm lấy túi xách lại muốn đi ra ngoài, Nghê Uyên bám sát lấy cô không rời nửa bước mở ô ra, ngoài miệng không ngừng hỏi: “Em muốn đi đâu?”

 

“Tôi muốn đến công ty của Tân Tử.”

 

“Tôi đưa em đi!”

 

Lòng nóng như lửa đốt, giống như ngàn cân treo sợi tóc, bên dưới là vực sâu vạn trượng, dung nham nóng chảy trào lên, phải chịu dày vò, thần kinh Thiển Thâm chưa bao giờ phải chịu đựng cảm giác bối rối dày vò này, giống như lúc cô chỉ biết đứng phía sau không có cách nào khác theo sát bên người Tân Tử. Cô buồn bực ngồi trong xe đóng cửa sổ lên, một lát lại mở cửa sổ ra, gió lùa vào mái tóc dài của cô, sợi tóc tung bay quấn lên trên mặt cô, nhưng vẫn không thể ngăn được lông mày của cô đang nhíu chặt.

 

“Đừng quá lo lắng, chỉ điều tra một chút thôi.”

 

Nghê Uyên nhiều lần muốn thay đổi lực chú ý của cô, nhưng đều không thành công, Thiển Thâm bây giờ không hề để vào tai chuyện linh tinh, trong đầu tất cả đều là chuyện của Tân Tử.

 

“Không phải bảo cậu đi hỗ trợ điều tra, cậu ở ngoài nói gì mà chẳng được!”

 

 

Lương Thiển Thâm bây giờ tức giận sắp bùng phát, Nghê Uyên ngoan ngoãn câm miệng nếu không muốn chọc tức cô.

 

Vừa đến công ty, Thiển Thâm lao nhanh xuống xe cả ô cũng không bật lên liền nhảy vào trong mưa, Nghê Uyên ở phía sau gọi lại cũng không được, anh đỗ xe lung tung, bật ô lên liền lao ra theo. Thiển Thâm chạy đến văn phòng Mạc Thiên, cửa chính vẫn mở, nhưng bên trong không một bóng người. Cô không hề dừng lại chạy thẳng đến văn phòng của Tân Tử, cô thư ký ngồi ở bên ngoài ngây người nhìn.

 

“Quản lý Mạc của các người đâu?” Thiển Thâm nhào đến há to miệng hỏi.

 

Cô tiểu thư kinh ngạc, đợi đến khi nhìn rõ ra người mới tới, vội vàng đứng dậy nói: “Đang ở trong phòng làm việc của chủ tịch ạ.”

 

Thiển Thâm không nói hai lời bước nhanh vào văn phòng của Tân Tử, quả nhiên, Mạc Thiên đang đứng ngồi không yên trên ghế sô pha, Hạ Quý ở bên cạnh cũng nôn nóng đi qua đi lại.

 

“Mạc Thiên.”

 

Mạc Thiên lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy Thiển Thâm lập tức kích động dường như trực tiếp đứng bật dậy từ ghế sô pha phóng tới trước mặt cô, quần áo cậu ta không chỉnh tề, vẻ mặt ảm đạm, trong mắt đã đầy tơ máu: “Hai người đã đi đâu vậy, hai ngày nay tôi không thể nào tìm được hai người, di động tắt máy, điện thoại trong nhà cũng không có người nghe! Tôi chạy đến biệt thự của hai người cũng không có ai ở nhà!”

 

Có một số việc rất khó giải thích, Thiển Thâm chỉ nói qua: “Chúng tôi ở nhà trọ của Tân Tử.”

 

Mạc Thiên cuống quýt hỏi: “Công ty đã xả ra chuyện, cục cảnh sát cho người đến tìm Tân Tử hai lần rồi, hiện tại câu ta đang ở đâu?”

 

Thiển Thâm chán nản gật đầu, nói: “Tôi biết, anh ấy vừa mới bị người trong cục cảnh sát tới đưa về thẩm vấn. Mạc Thiên, rốt cuộc tại sao lại thế? Cảnh sát nói công ty có hoạt động rửa tiền, rốt cuộc các người làm gì mà để người khác điều tra vậy?”

 

Mạc Thiên vừa nghe nhất thời đỏ mặt, dậm chân nói: “Khoảng thời gian trước chúng tôi phát hiện có người đang âm thầm thu mua cổ phần của công ty chúng tôi, chúng tôi chỉ quan tâm tới chuyện này, nhưng đột nhiên trong viện kiểm sát nói tài khoản của chúng tôi có vấn đề, cục cảnh sát lập tức tham dự bắt đầu điều tra, sau đó liền từ vài tài khoản của công ty tra ra có một số khoản tiền có vấn đề.”

 

“Có người muốn thôn tính các người?” Thiển Thâm kinh ngạc nói: “Tại sao đến bây giờ Tân Tử vẫn không nói cho tôi biết?”

 

“Có lẽ cậu ta sợ cậu lo lắng…” Mạc Thiên bỗng nhiên thở dài một hơi, vẻ mặt bi thương: “Cũng không hiểu đã gặp phải chuyện xui xẻo gì, hơn nửa năm nay không sống nổi mấy ngày yên ổn, liên tiếp bị huỷ hợp đồng, không thì cũng bị người hãm hại, còn bị quan tụng quấn thân. Tân Tử duy trì bình tĩnh, nhưng những chuyện tai bay vạ gió từ trên trời cứ rơi xuống, cậu nói xem, chuyện này phải làm sao cho phải.” Nói xong, anh lại cúi đầu khó nén nổi thở dài.

 

“Tiểu tử cậu cũng đừng thở dài nữa, tôi nghe thấy cũng phiền lòng!” Hạ Quý từ đầu tới giờ chưa hề hé răng đi tới đẩy Mạc Thiên: “Tôi mới đi Ma Cao có mấy hôm, công ty đã xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy!”

 

“Mấy hôm, cậu bảo đó là mấy hôm sao? Công ty từ trên xuống dưới đều là tôi và Tân Tử khổ công chống đỡ, còn cậu thì đi ăn chơi đàng điếm.” Mạc Thiên bình thường hiền như đất lúc này cũng tức giận không khống chế được, tiếng nói càng lúc càng cao, nước miếng bay tứ tung, gân xanh nổi đầy trán.

 

Hạ Quý cũng không chịu yếu thế, tay lớn vung lên, tức giận nhìn Mạc Thiên: “Chuyện quan trọng như vậy cậu cũng không nói với tôi, tôi biết làm sao được?”

 

“Cậu…”

 

“Được rồi! Hai người các người câm miệng cho tôi!”

 

Thiển Thâm nhịn không được, hô to một tiếng, cuối cùng khiến cho hai người đang hùng hùng hổ hổ muốn xông lên sống mái một phen trong nháy mắt im bặt, đồng thời quay đầu nhìn về phía cô.

 

“Mấy người làm loạn như vậy có ích lợi gì?” Thiển Thâm tách hai người bọn họ ra, cô đã đang rất hỗn loạn, không ngờ hai người này so với cô còn hỗn loạn hơn: “Hai vị quản lý muốn đánh nhau máu chảy đầu rơi, sau đó để công ty đóng cửa, để cho người khác chê cười phải không?”

 

Mạc Thiên giống như bức tượng, mặt hết đỏ lại trắng, trừng mắt hồi lâu không nói lời nào, Hạ Quý nặng nề trở lại ghế sô pha, tay không ngừng ấn lên huyệt thái dương, mày càng nhíu chặt lại.

 

Thiển Thâm cảm thấy mình đang bị đốt cháy, làn da đã nóng rực lên đến mức phát đau, máu ở dưới da chảy rất nhanh, nhiệt độ trên người càng nóng hầm hập, đầu đau muốn nứt ra, hơi thở cũng càng ngày càng nặng nề, ngay cả ‘a’ một hơi cũng có thể khiến cho nhiệt độ quanh thân lên cao.

 

Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn ưỡn ngực đứng trước mặt hai người đàn ông, không hề nể tình lạnh giọng trách mắng: “Tân Tử hiện tại đang ở đồn cảnh sát, tình hình còn không biết thế nào, khá khen cho hai người, ở trong này tính đánh nhau long trời lở đất. Công ty chỉ của một mình anh ấy thôi sao? Xảy ra chuyện chỉ một mình anh ấy phải chịu thôi sao?”

 

Sau khi bị Thiển Thâm mắng một trận, lý trí của Mạc Thiên một lần nữa trở về, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn một chút: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không khống chế được, nhất thời thần trí hoảng loạn.”

 

“Tôi có thể hiểu được, hiện tại tôi cũng rất loạn.” Thiển Thâm chậm giọng nói: “Việc quan trọng trước mắt là làm rõ một số chuyện, Tân Tử muốn tôi đi tìm cậu để cậu nói cho tôi biết rõ tình hình, cậu đem tất cả vấn đề nói qua một lần với tôi.”

 

“Đúng vậy, càng gặp những chuyện như thế này càng cần phải bình tĩnh, mọi người ngồi xuống phân tích.”

 

Nghê Uyên từ đầu đến cuối vẫn đảm nhiệm vai khán giả lúc này đứng ra nói, bây giờ Mạc Thiên mới phát hiện ra trong căn phòng này còn tồn tại người thứ tư. Nghê Uyên cứ thế kéo Thiển Thâm ngồi xuống ghế sô pha, nhưng đúng lúc này, cậu ta phát hiện trên người Thiển Thâm nóng không bình thường.

 

“Em bị sốt!”

 

Thiển Thâm giật mình, lập tức rút tay ra, tránh khỏi ánh mắt lo lắng của Nghê Uyên, thản nhiên nói: “Không sao đâu.”

 

Thái độ của Nghê Uyên bỗng nhiên trở nên rất cứng rắn: “Làm sao lại không sao được, nóng hầm hập như vậy, không được, em phải quay về nghỉ ngời.”

 

Hạ Quý cũng lập tức nói: “Chị dâu, chị ngã bệnh sao được, nơi này có chúng tôi, chị vẫn nên đi về trước nghỉ ngời đi, nếu không mau tới bệnh viện khám đi.”

 

“Tôi đã bảo không sao cả!…”

 

Thiển Thâm tức giận vỗ sô pha vụt đứng dậy, nhưng bỗng nhiên dưới chân mềm nhũn, trước mắt tối sầm, không hề báo trước ngã xuống đất.

back top