- Chính là tại hạ.
Lưu Đại Hoành bên này cũng không dám chậm trễ, chắp tay đồng ý.
- Ha ha, các vị kia theo lão hủ vào đi. Xe ngựa giao cho thị vệ, bọn hắn sẽ quản lý giùm cho.
Đoàn người Lưu Đại Hoành giao xe ngựa cho thị vệ, sau đó theo lão quản gia tiến vào Vương phủ.
Môn nội Cổ gia thân là một trong ba vương hầu, có thể được xem là cực hạn nhân thần. Trong phủ đầy đủ nhà thủy tạ, các loại lầu gác được chạm trổ điêu khắc công phu. Đừng nói mấy vị thiếu niên thiếu nữ chưa bao giờ ra ngoài, ngay cả Lưu Đại Hoành thấy cảnh tượng ở Trường An rất nhiều lần cũng phải trợn mắt há mồm.
Lão quản gia mang theo mọi người xuyên qua mấy cái sân nhỏ đi vào chỗ phòng cho khách, nói với nha hoàng đang chờ một bên:
- Sắp xế nơi ở cho mấy vị khách quý.
Lão quay lại nói với mọi người:
- Hôm nay chư vị nghỉ ngơi ở đây, Lưu tiêu đầu theo ta một chuyến, Vương gia có chuyện muốn nói với ngươi.
Lưu Đại Hoành đem hành lý giao cho bạn đồng hành, ứng tiếng rồi theo sau lão quản gia.
Tô Trường An cùng Cổ Ninh ở chung một gian phòng, Tô Trường An sờ lên tấm nệm trắng noãn, cảm giác vừa mềm vừa sướng, trong lòng thầm than phủ Vương gia đúng là rất khác biệt, tùy tiện một cái giường lớn cũng tốt hơn so với nhà mình biết bao nhiêu lần. Quay đầu lại thấy Cổ Ninh cau mày, trong nội tâm thấy kì quái hỏi:
- Này, ta xem ngươi đã xảy ra chuyện gì, số lần ngươi cau mày hôm nay chắc bằng mấy năm ở Trường Môn trấn rồi.
Cổ Ninh nghe vậy gượng cười, đáp:
- Chẳng lẽ Tô huynh không cảm giác có gì không đúng sao?
- Không đúng? Ừ nhỉ, theo lý ngươi là người Cổ gia, không nên ở cùng với chúng ta, phải có một gian phòng riêng cho mình chứ?
Tô Trường An thuận miệng nói ra.
- Tô huynh còn muốn gì nữa? Chi thứ Cổ gia tính bằng nghìn, cha ta tới cũng là phòng như vậy huống chi là ta? Ta nói không đúng là chuyện khác!
- Chuyện khác?
- Ừ! Chẳng lẽ Tô huynh không cảm thấy thị vệ tuần tra trong nội viện Cổ gia rất nhiều lần sao?
Cổ Ninh vẻ mặt trầm tư nói.
- Phải không nhỉ?
Tô Trường An nhớ lại một chút, Cổ phủ hôm nay xác thực ba bước một người gác, thỉnh thoảng còn có thị vệ đeo đao tuần tra nhưng hắn chưa từng tới Cổ phủ nên không thể biết bình thường vương phủ sẽ như thế nào. Cho nên hắn chưa phát giác ra được.
- Ta nghĩ Vương phủ ngày thường cũng như vầy.
Tô Trường An đáp lại như thế, cuối cùng hỏi lại một câu:
- Chẳng lẽ điều này kỳ quái sao?
- Ừ, rất kỳ quái.
Cổ Ninh nói ra.
Thái gia Cổ gia có thể nói là người lợi hại nhất phương Bắc, dù cho đặt ở Đại Ngụy cũng là nhân vật số một số hai. Đừng nói là thường nhân, cho dù yêu tà muốn lẻn vào phủ cũng không thoát khỏi pháp nhãn của Cổ thái gia, không cần những thị vệ này. Nhưng huynh xem một chút, hôm nay lúc vào cửa thành nghiêm mật, hiện tại thị vệ trong phủ phân bố cẩn mật, đám thế tử thường ngày ưa thích ra vẻ cũng không lộ diện, dường như đều co đầu rút cổ trong phòng. Toàn bộ Cổ gia tử thủ canh phòng nghiêm ngặt như lâm đại địch vậy.
Cổ Ninh lời nói nghiêm túc là Tô Trường An nghe được mà da đầu run lên.
- Chắc không nghiêm trọng tới vậy đâu? Cổ Vương gia còn sợ người nào sao?
Tô Trường An ra vẻ nhẹ nhõm, giống như muốn xua tan khí tức khủng bố mà Cổ Ninh vừa mới tạo ra.
- Theo lý thiên hạ Đại Ngụy, ngoại trừ mấy vị Tinh Vẫn cùng Thánh Hoàng, không có người làm Cổ gia phải kiêng kị như thế, nhưng sự tình có vạn nhất, ta với huynh cần phải cẩn thận một chút.
- Ừ.
Tô Trường An đáp, ôm cây đại đao kia cảm thấy an tâm một chút. Cây đao này rất kỳ quái, lúc Mạc Thính Vũ chịu chết đem nó giao cho hắn nhưng từ ngày đó, vô luận Tô Trường An nỗ lực thế nào cũng không xuất ra được cây đao kia. Nó như dã thú phục triết lẳng lặng tiềm phục bản thân tại huyệt động chờ có đối thủ xứng đáng đến lại như đêm đó kinh hồng mà ra, phủ tuyết che tinh, núi sông gào thét.
Nghĩ đi nghĩ lại làm mi mắt Tô Trường An sụp xuống. Trong thoáng chốc hắn như trở lại đêm đó, nhìn thấy Mạc Thính Vũ giơ đao nhảy lên thật cao, trông thấy Ngô Đồng khóc đến lê hoa đái vũ, trông thấy thanh y nữ tử gỡ xuống lụa trắng che mặt, lộ ra một khuôn mặt làm hắn nhìn không rõ lắm.
- Tô huynh! Tô huynh!
Ngay lúc Tô Trường An cố hết sức nhìn rõ khuôn mặt kia, bên tai truyền đến âm thanh của Cổ Ninh.
- Ừ.
Tô Trường An lên tiếng đứng dậy dụi dụi mắt, nhìn xem Cổ Ninh đã ăn mặc chỉnh tề hỏi:
- Bây giờ là canh mấy rồi?
- Đã là giờ Thìn rồi!
Cổ Ninh đáp.
- Lưu tiêu đầu tới nói chúng ta thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phát.
- A, ta đã ngủ lâu như vậy?
Tô Trường An có chút kinh ngạc, phát giác ra mình đã ngủ bốn năm canh giờ.
- Đúng vậy a! Ta vốn định gọi Tô huynh cùng ta dùng bữa nhưng thấy Tô huynh ngủ rất ngon, không đành lòng quấy rầy. Bất quá Mạt Mạt sợ Tô huynh bị đói, nói với ta giữ lại chút ít bánh xốp.
Nói xong Cổ Ninh đưa lên một chiếc khăn tay màu xanh nhạt bao lấy bánh mỏng, phía trên thêu một đóa hoa mà Tô Trường An không biết tên.
- Mạt Mạt mua?
Tô Trường An ngủ gật dường như tỉnh ngay tức khắc.
- Đúng vậy.
Cổ Ninh đáp lại như thế.
Tô Trường An vội vàng tiếp lấy khăn lụa kia cẩn thận từng li từng tí mở ra, bên trong có ba trương bánh xốp tản ra thơm phức. Một đêm Tô Trường An đã không ăn gì, lúc này ngửi được mùi thơm như vậy, không ngăn được ngón trỏ di động liền cầm lấy một cái bánh xốp mà ăn.
Bánh xốp hôm nay đặc biệt ngon, Tô Trường An thầm nghĩ. Lại không biết cái ngon này đến từ Mạt Mạt hay đến từ bánh xốp.
- À, hôm qua không có việc gì chứ? Tô Trường An thỏa mãn ăn bánh xốp hỏi Cổ Ninh.
- Ừ, không có gì. Xem ra có thể do ta lo lắng quá rồi, làm Tô huynh chê cười.
- Không có gì, huynh nói cũng có đạo lý, đi ra bên ngoài nên cẩn thận một chút. Cha ta thường nói với ta, ý hại người không thiếu, không thể không phòng người. (1)
"..." Cổ Ninh thấy lời này dường như có chút không đúng, nhưng trong miệng Tô Trường An đầy bánh xốp, ăn nói hàm hồ, nhất thời hắn cũng không nghe được vấn đề chỗ đó.
Tô Trường An ăn một hơi hai cái vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, đang muốn ăn cái thứ ba. Nhưng chợt nhớ tới cái gì, bánh xốp trên tay đem gói vào khăn bên trong, cẩn thận từng ly từng tí sau đó đem để vào ngực mình.
- Vì sao Tô huynh không ăn? Không hợp khẩu vị sao?
Cổ Ninh thấy vậy cảm thấy kỳ quái, cái bánh xốp này cũng không lớn, đêm qua Tô Trường An không có ăn cơm đáng ra đã đói bụng đến mức ngực dán sau lưng rồi. (để nguyên vì thấy rất hình tượng)
- Ách...
Dường như có bí mật gì đó bị phát hiện, sắc mặt Tô Trường An có chút lúng túng, hắn cố gắng làm mình trấn định lại nói:
- Thời điểm khôn còn sớm, ta sẽ ăn sau, bây giờ tụ họp cùng Lưu đại ca đi.
Nói xong cũng không đợi Cổ Ninh tiếp tục truy vấn, liền đem đao đặt ở trên lưng, kéo Cổ Ninh từ Vương phủ đi ra ngoài.
Dưới sự chỉ dẫn của gia đinh Cổ gia, bọn hắn đã ra đến cửa trước.
Bọn người Lưu Đại Hoành đã đợi tại đây, Tô Trường An muốn đưa tay chào hỏi Lưu Đại Hoành lại phát hiện sắc mặt y cực kỳ khó coi. Có lẽ tối hôm qua xảy ra chút chuyện gì đó không vui nhưng hiện tại đang trước cửa nhà Cổ gia cũng không tiện hỏi nhiều, cùng Cổ Ninh bên cạnh lên xe ngựa. Rồi cũng không thấy một xe của Cổ công tử ngày hôm qua nói đi cùng.
Trong nội tâm Tô Trường An thấy kỳ quái, thầm nghĩ công tử Cổ gia này phô trương quá lớn, lại muốn mọi người phải chờ hắn. Lại nghe roi ngựa của Lưu Đại Hoành giơ lên, tiêu đội liền lên tiếng xuất phát ra ngoài.
- Lưu tiêu đầu, không chờ vị công tử Cổ gia kia sao?
Trong nội tâm Cổ Ninh thấy kỳ quái liền lên tiếng hỏi.
- Đã đón rồi, là một vị tiểu thư, đã sắp xếp cùng một xe với Tô Mạt cô nương.
Phía trước Lưu Đại Hoành nói ra, trong thanh âm có chút đắng chát.
Hai người Cổ Tô tự nhiên nghe được sự khác thường nhưng cũng không biết phải hỏi từ đâu, nhất thời bầu không khí trong xe ngựa có chút trầm mặc.
Tiêu đội tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng ra khỏi Bắc Lam thành.
- Không biết vị tiểu thư kia nói không chừng Cổ huynh có biết.
Cuối cùng Tô Trường An cũng chịu không được bầu không khí như vậy, ý đồ thông qua một ít đề tài hóa giải sự lúng túng trong xe ngựa.
- Cổ Tiễn Quân. Lưu Đại Hoành nói ra, thanh âm rồi lại thêm đắng chát.
- Cổ Tiễn Quân? Tên nghe rất quen.
Tô Trường An suy nghĩ một chút, cảm thấy cái tên này đã nghe qua ở nơi nào rồi nhưng nhất thời nửa khắc không nhớ ra. Đang muốn quay sang hỏi Cổ Ninh đã thấy vẻ mặt Cổ Ninh trắng bệch, không còn chút máu.
- Chính là một trong ba hầu Cổ gia, Tĩnh Thiên Hậu Cổ Tiễn Quân.
Thanh âm Cổ Ninh phát run, tựa như có đồ vật gì kẹt tại cổ họng của hắn.
- Ừ. Lưu Đại Hoành bên ngoài xe nặng nề đáp lại.
- Lưu tiêu đầu hồ đồ rồi sao? Tiêu như vậy cũng dám tiếp? Đây là họa sát thân a!
Thanh âm Cổ Ninh ép lại rất nhỏ, như là sợ các đồng học khác nghe được
Lưu Đại Hoành trầm mặc, dĩ nhiên là không phản bác được.
- Tại sao như vậy?
Tô Trường An hiểu không rõ lắm, tại sao những công tử khác của Cổ gia đều có thể đưa đi nhưng đổi thành Cổ Tiễn Quân lại biến thành họa sát thân?
- Tô huynh có chỗ không biết, Cổ Tiễn Quân này mặc cùng tuổi với ta và huynh nhưng thiên tư tuyệt hảo, thiên tài nổi danh phương Bắc. Tuổi còn trẻ mà đã kế thừa vị trí một trong ba hầu của Cổ gia, có thể nói là thế hệ sau quan trọng nhất. Nhân vật như vậy thực sự muốn đi Trường An, không cần Lưu tiêu đầu hộ tống, cao thủ nhà Cổ gia mạnh hơn Lưu tiêu đầu bao nhiêu lần cũng không thiếu đấy?
- Suy nghĩ lại hôm qua dị tượng ở Bắc Lam thành cùng Cổ gia vương phủ, Cổ gia này chắc là chọc phải thứ bọn hắn không chọc nổi, mà mục tiêu của thứ này rất có thể chính là vị Tĩnh Thiên Hậu Cổ Tiễn Quân này rồi.
Gió tuyết chợt lớn lên, xốc lên vải mành xe ngựa, Tô Trường An cảm thấy có chút rét lạnh.
- Cổ công tử nói đúng a.
Lưu Đại Hoành lúc này cũng tiếp lời:
- Hôm qua lúc ta nghe nói phải hộ tống Cổ gia Tĩnh Thiên Hậu, vốn muốn cự tuyệt nhưng người Vương phủ sao mà ngang ngược, lấy tính mạng ta bức bách, thậm chí mọi người cũng không thoát khỏi. Lão Lưu ta chỉ là nông phu sơn dã, ti tiện tánh mạng cùng lắm thì chết trăm lần cũng không sao. Nhưng nếu hại tính mạng công tử cùng Tước gia, không biết làm sao đối mặt các vị dưới cửu tuyền.
- Cổ gia muốn đưa Cổ Tiễn Quân an toàn đến Trường An rồi lại không muốn những người khác chú ý, dĩ nhiên cần tạo ra chút ít chướng nhãn pháp. Ta và mọi người chính là che mắt cái kia rồi.
Cổ Ninh thanh âm lạnh như băng, trong đôi mắt lóe ra một thứ gì đó, như muốn phun mạnh ra ngoài.
Thứ này Tô Trường An đã từng thấy qua trong ánh mắt của Mạc Thính Vũ, hắn biết rõ, đó chính là phẫn nộ!
============
(1) ý hại người không thiếu, không thể không phòng người: đại khái là người có ý hại mình không ít, phải cẩn thận đề phòng nhưng có lẽ Tô Trường An đang ăn nên…nuốt chữ.
Lưu Đại Hoành bên này cũng không dám chậm trễ, chắp tay đồng ý.
- Ha ha, các vị kia theo lão hủ vào đi. Xe ngựa giao cho thị vệ, bọn hắn sẽ quản lý giùm cho.
Đoàn người Lưu Đại Hoành giao xe ngựa cho thị vệ, sau đó theo lão quản gia tiến vào Vương phủ.
Môn nội Cổ gia thân là một trong ba vương hầu, có thể được xem là cực hạn nhân thần. Trong phủ đầy đủ nhà thủy tạ, các loại lầu gác được chạm trổ điêu khắc công phu. Đừng nói mấy vị thiếu niên thiếu nữ chưa bao giờ ra ngoài, ngay cả Lưu Đại Hoành thấy cảnh tượng ở Trường An rất nhiều lần cũng phải trợn mắt há mồm.
Lão quản gia mang theo mọi người xuyên qua mấy cái sân nhỏ đi vào chỗ phòng cho khách, nói với nha hoàng đang chờ một bên:
- Sắp xế nơi ở cho mấy vị khách quý.
Lão quay lại nói với mọi người:
- Hôm nay chư vị nghỉ ngơi ở đây, Lưu tiêu đầu theo ta một chuyến, Vương gia có chuyện muốn nói với ngươi.
Lưu Đại Hoành đem hành lý giao cho bạn đồng hành, ứng tiếng rồi theo sau lão quản gia.
Tô Trường An cùng Cổ Ninh ở chung một gian phòng, Tô Trường An sờ lên tấm nệm trắng noãn, cảm giác vừa mềm vừa sướng, trong lòng thầm than phủ Vương gia đúng là rất khác biệt, tùy tiện một cái giường lớn cũng tốt hơn so với nhà mình biết bao nhiêu lần. Quay đầu lại thấy Cổ Ninh cau mày, trong nội tâm thấy kì quái hỏi:
- Này, ta xem ngươi đã xảy ra chuyện gì, số lần ngươi cau mày hôm nay chắc bằng mấy năm ở Trường Môn trấn rồi.
Cổ Ninh nghe vậy gượng cười, đáp:
- Chẳng lẽ Tô huynh không cảm giác có gì không đúng sao?
- Không đúng? Ừ nhỉ, theo lý ngươi là người Cổ gia, không nên ở cùng với chúng ta, phải có một gian phòng riêng cho mình chứ?
Tô Trường An thuận miệng nói ra.
- Tô huynh còn muốn gì nữa? Chi thứ Cổ gia tính bằng nghìn, cha ta tới cũng là phòng như vậy huống chi là ta? Ta nói không đúng là chuyện khác!
- Chuyện khác?
- Ừ! Chẳng lẽ Tô huynh không cảm thấy thị vệ tuần tra trong nội viện Cổ gia rất nhiều lần sao?
Cổ Ninh vẻ mặt trầm tư nói.
- Phải không nhỉ?
Tô Trường An nhớ lại một chút, Cổ phủ hôm nay xác thực ba bước một người gác, thỉnh thoảng còn có thị vệ đeo đao tuần tra nhưng hắn chưa từng tới Cổ phủ nên không thể biết bình thường vương phủ sẽ như thế nào. Cho nên hắn chưa phát giác ra được.
- Ta nghĩ Vương phủ ngày thường cũng như vầy.
Tô Trường An đáp lại như thế, cuối cùng hỏi lại một câu:
- Chẳng lẽ điều này kỳ quái sao?
- Ừ, rất kỳ quái.
Cổ Ninh nói ra.
Thái gia Cổ gia có thể nói là người lợi hại nhất phương Bắc, dù cho đặt ở Đại Ngụy cũng là nhân vật số một số hai. Đừng nói là thường nhân, cho dù yêu tà muốn lẻn vào phủ cũng không thoát khỏi pháp nhãn của Cổ thái gia, không cần những thị vệ này. Nhưng huynh xem một chút, hôm nay lúc vào cửa thành nghiêm mật, hiện tại thị vệ trong phủ phân bố cẩn mật, đám thế tử thường ngày ưa thích ra vẻ cũng không lộ diện, dường như đều co đầu rút cổ trong phòng. Toàn bộ Cổ gia tử thủ canh phòng nghiêm ngặt như lâm đại địch vậy.
Cổ Ninh lời nói nghiêm túc là Tô Trường An nghe được mà da đầu run lên.
- Chắc không nghiêm trọng tới vậy đâu? Cổ Vương gia còn sợ người nào sao?
Tô Trường An ra vẻ nhẹ nhõm, giống như muốn xua tan khí tức khủng bố mà Cổ Ninh vừa mới tạo ra.
- Theo lý thiên hạ Đại Ngụy, ngoại trừ mấy vị Tinh Vẫn cùng Thánh Hoàng, không có người làm Cổ gia phải kiêng kị như thế, nhưng sự tình có vạn nhất, ta với huynh cần phải cẩn thận một chút.
- Ừ.
Tô Trường An đáp, ôm cây đại đao kia cảm thấy an tâm một chút. Cây đao này rất kỳ quái, lúc Mạc Thính Vũ chịu chết đem nó giao cho hắn nhưng từ ngày đó, vô luận Tô Trường An nỗ lực thế nào cũng không xuất ra được cây đao kia. Nó như dã thú phục triết lẳng lặng tiềm phục bản thân tại huyệt động chờ có đối thủ xứng đáng đến lại như đêm đó kinh hồng mà ra, phủ tuyết che tinh, núi sông gào thét.
Nghĩ đi nghĩ lại làm mi mắt Tô Trường An sụp xuống. Trong thoáng chốc hắn như trở lại đêm đó, nhìn thấy Mạc Thính Vũ giơ đao nhảy lên thật cao, trông thấy Ngô Đồng khóc đến lê hoa đái vũ, trông thấy thanh y nữ tử gỡ xuống lụa trắng che mặt, lộ ra một khuôn mặt làm hắn nhìn không rõ lắm.
- Tô huynh! Tô huynh!
Ngay lúc Tô Trường An cố hết sức nhìn rõ khuôn mặt kia, bên tai truyền đến âm thanh của Cổ Ninh.
- Ừ.
Tô Trường An lên tiếng đứng dậy dụi dụi mắt, nhìn xem Cổ Ninh đã ăn mặc chỉnh tề hỏi:
- Bây giờ là canh mấy rồi?
- Đã là giờ Thìn rồi!
Cổ Ninh đáp.
- Lưu tiêu đầu tới nói chúng ta thu xếp hành lý chuẩn bị xuất phát.
- A, ta đã ngủ lâu như vậy?
Tô Trường An có chút kinh ngạc, phát giác ra mình đã ngủ bốn năm canh giờ.
- Đúng vậy a! Ta vốn định gọi Tô huynh cùng ta dùng bữa nhưng thấy Tô huynh ngủ rất ngon, không đành lòng quấy rầy. Bất quá Mạt Mạt sợ Tô huynh bị đói, nói với ta giữ lại chút ít bánh xốp.
Nói xong Cổ Ninh đưa lên một chiếc khăn tay màu xanh nhạt bao lấy bánh mỏng, phía trên thêu một đóa hoa mà Tô Trường An không biết tên.
- Mạt Mạt mua?
Tô Trường An ngủ gật dường như tỉnh ngay tức khắc.
- Đúng vậy.
Cổ Ninh đáp lại như thế.
Tô Trường An vội vàng tiếp lấy khăn lụa kia cẩn thận từng li từng tí mở ra, bên trong có ba trương bánh xốp tản ra thơm phức. Một đêm Tô Trường An đã không ăn gì, lúc này ngửi được mùi thơm như vậy, không ngăn được ngón trỏ di động liền cầm lấy một cái bánh xốp mà ăn.
Bánh xốp hôm nay đặc biệt ngon, Tô Trường An thầm nghĩ. Lại không biết cái ngon này đến từ Mạt Mạt hay đến từ bánh xốp.
- À, hôm qua không có việc gì chứ? Tô Trường An thỏa mãn ăn bánh xốp hỏi Cổ Ninh.
- Ừ, không có gì. Xem ra có thể do ta lo lắng quá rồi, làm Tô huynh chê cười.
- Không có gì, huynh nói cũng có đạo lý, đi ra bên ngoài nên cẩn thận một chút. Cha ta thường nói với ta, ý hại người không thiếu, không thể không phòng người. (1)
"..." Cổ Ninh thấy lời này dường như có chút không đúng, nhưng trong miệng Tô Trường An đầy bánh xốp, ăn nói hàm hồ, nhất thời hắn cũng không nghe được vấn đề chỗ đó.
Tô Trường An ăn một hơi hai cái vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, đang muốn ăn cái thứ ba. Nhưng chợt nhớ tới cái gì, bánh xốp trên tay đem gói vào khăn bên trong, cẩn thận từng ly từng tí sau đó đem để vào ngực mình.
- Vì sao Tô huynh không ăn? Không hợp khẩu vị sao?
Cổ Ninh thấy vậy cảm thấy kỳ quái, cái bánh xốp này cũng không lớn, đêm qua Tô Trường An không có ăn cơm đáng ra đã đói bụng đến mức ngực dán sau lưng rồi. (để nguyên vì thấy rất hình tượng)
- Ách...
Dường như có bí mật gì đó bị phát hiện, sắc mặt Tô Trường An có chút lúng túng, hắn cố gắng làm mình trấn định lại nói:
- Thời điểm khôn còn sớm, ta sẽ ăn sau, bây giờ tụ họp cùng Lưu đại ca đi.
Nói xong cũng không đợi Cổ Ninh tiếp tục truy vấn, liền đem đao đặt ở trên lưng, kéo Cổ Ninh từ Vương phủ đi ra ngoài.
Dưới sự chỉ dẫn của gia đinh Cổ gia, bọn hắn đã ra đến cửa trước.
Bọn người Lưu Đại Hoành đã đợi tại đây, Tô Trường An muốn đưa tay chào hỏi Lưu Đại Hoành lại phát hiện sắc mặt y cực kỳ khó coi. Có lẽ tối hôm qua xảy ra chút chuyện gì đó không vui nhưng hiện tại đang trước cửa nhà Cổ gia cũng không tiện hỏi nhiều, cùng Cổ Ninh bên cạnh lên xe ngựa. Rồi cũng không thấy một xe của Cổ công tử ngày hôm qua nói đi cùng.
Trong nội tâm Tô Trường An thấy kỳ quái, thầm nghĩ công tử Cổ gia này phô trương quá lớn, lại muốn mọi người phải chờ hắn. Lại nghe roi ngựa của Lưu Đại Hoành giơ lên, tiêu đội liền lên tiếng xuất phát ra ngoài.
- Lưu tiêu đầu, không chờ vị công tử Cổ gia kia sao?
Trong nội tâm Cổ Ninh thấy kỳ quái liền lên tiếng hỏi.
- Đã đón rồi, là một vị tiểu thư, đã sắp xếp cùng một xe với Tô Mạt cô nương.
Phía trước Lưu Đại Hoành nói ra, trong thanh âm có chút đắng chát.
Hai người Cổ Tô tự nhiên nghe được sự khác thường nhưng cũng không biết phải hỏi từ đâu, nhất thời bầu không khí trong xe ngựa có chút trầm mặc.
Tiêu đội tiếp tục tiến lên phía trước, nhanh chóng ra khỏi Bắc Lam thành.
- Không biết vị tiểu thư kia nói không chừng Cổ huynh có biết.
Cuối cùng Tô Trường An cũng chịu không được bầu không khí như vậy, ý đồ thông qua một ít đề tài hóa giải sự lúng túng trong xe ngựa.
- Cổ Tiễn Quân. Lưu Đại Hoành nói ra, thanh âm rồi lại thêm đắng chát.
- Cổ Tiễn Quân? Tên nghe rất quen.
Tô Trường An suy nghĩ một chút, cảm thấy cái tên này đã nghe qua ở nơi nào rồi nhưng nhất thời nửa khắc không nhớ ra. Đang muốn quay sang hỏi Cổ Ninh đã thấy vẻ mặt Cổ Ninh trắng bệch, không còn chút máu.
- Chính là một trong ba hầu Cổ gia, Tĩnh Thiên Hậu Cổ Tiễn Quân.
Thanh âm Cổ Ninh phát run, tựa như có đồ vật gì kẹt tại cổ họng của hắn.
- Ừ. Lưu Đại Hoành bên ngoài xe nặng nề đáp lại.
- Lưu tiêu đầu hồ đồ rồi sao? Tiêu như vậy cũng dám tiếp? Đây là họa sát thân a!
Thanh âm Cổ Ninh ép lại rất nhỏ, như là sợ các đồng học khác nghe được
Lưu Đại Hoành trầm mặc, dĩ nhiên là không phản bác được.
- Tại sao như vậy?
Tô Trường An hiểu không rõ lắm, tại sao những công tử khác của Cổ gia đều có thể đưa đi nhưng đổi thành Cổ Tiễn Quân lại biến thành họa sát thân?
- Tô huynh có chỗ không biết, Cổ Tiễn Quân này mặc cùng tuổi với ta và huynh nhưng thiên tư tuyệt hảo, thiên tài nổi danh phương Bắc. Tuổi còn trẻ mà đã kế thừa vị trí một trong ba hầu của Cổ gia, có thể nói là thế hệ sau quan trọng nhất. Nhân vật như vậy thực sự muốn đi Trường An, không cần Lưu tiêu đầu hộ tống, cao thủ nhà Cổ gia mạnh hơn Lưu tiêu đầu bao nhiêu lần cũng không thiếu đấy?
- Suy nghĩ lại hôm qua dị tượng ở Bắc Lam thành cùng Cổ gia vương phủ, Cổ gia này chắc là chọc phải thứ bọn hắn không chọc nổi, mà mục tiêu của thứ này rất có thể chính là vị Tĩnh Thiên Hậu Cổ Tiễn Quân này rồi.
Gió tuyết chợt lớn lên, xốc lên vải mành xe ngựa, Tô Trường An cảm thấy có chút rét lạnh.
- Cổ công tử nói đúng a.
Lưu Đại Hoành lúc này cũng tiếp lời:
- Hôm qua lúc ta nghe nói phải hộ tống Cổ gia Tĩnh Thiên Hậu, vốn muốn cự tuyệt nhưng người Vương phủ sao mà ngang ngược, lấy tính mạng ta bức bách, thậm chí mọi người cũng không thoát khỏi. Lão Lưu ta chỉ là nông phu sơn dã, ti tiện tánh mạng cùng lắm thì chết trăm lần cũng không sao. Nhưng nếu hại tính mạng công tử cùng Tước gia, không biết làm sao đối mặt các vị dưới cửu tuyền.
- Cổ gia muốn đưa Cổ Tiễn Quân an toàn đến Trường An rồi lại không muốn những người khác chú ý, dĩ nhiên cần tạo ra chút ít chướng nhãn pháp. Ta và mọi người chính là che mắt cái kia rồi.
Cổ Ninh thanh âm lạnh như băng, trong đôi mắt lóe ra một thứ gì đó, như muốn phun mạnh ra ngoài.
Thứ này Tô Trường An đã từng thấy qua trong ánh mắt của Mạc Thính Vũ, hắn biết rõ, đó chính là phẫn nộ!
============
(1) ý hại người không thiếu, không thể không phòng người: đại khái là người có ý hại mình không ít, phải cẩn thận đề phòng nhưng có lẽ Tô Trường An đang ăn nên…nuốt chữ.