Dịch giả: chichiro
Lời đó vừa nói ra, một giây trước trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc còn tràn đầy nhu tình, sau một cái chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.
Nàng có phần bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Tô Trường An, sau đó dùng âm thanh chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy thấp giọng lẩm bẩm: "Cái tên ngốc này."
Hiển nhiên là Tô Trường An không nghe rõ sau cùng Hạ Hầu Túc Ngọc nói những gì, một lần nữa hắn đóng kỹ cửa viện, sờ lên mũi nói: "Sư tỷ, chúng ta trở về thôi."
"Nôn nóng trở về gặp Mạt Mạt của ngươi à?" Hạ Hầu Túc Ngọc tức giận nói với hắn, nhưng chân vẫn bước về phía nội viện.
Tô Trường An vừa đuổi theo kịp lại nghe thấy tiếng đập cửa ngoài cửa viện một lần nữa truyền đến.
Tô Trường An và Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn nhau, trong lòng cùng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Thiên Lam học viện có hơi quá náo nhiệt.
Nhưng Tô Trường An vẫn mở cửa viện, lần này đứng ở cửa là một người đàn ông nhìn khoảng năm mươi tuổi, ông ta vừa thấy Tô Trường An thì trên gương mặt lập tức tràn đầy nụ cười.
Gã vừa định nói chuyện đã bị Tô Trường An cắt ngang: "Ông tìm ta có chuyện gì không?"
Từ thần thái người đàn ông, thậm chí độ cong khi đôi môi mở ra thì Tô Trường An đã biết đại khái người đàn ông này có lẽ cũng sẽ nói ra lời dạo đầu giống như người gia đinh phủ Thái tử lúc trước.
Không phải Tô Trường An không thích nghe người khác khen ngợi mình, nhưng vừa rồi hắn được gia đinh phủ Thái tử nói đến mức đau đầu vẫn chưa hồi lại sức, thật sự chịu không nổi giày vò nữa, vì vậy hắn quyết định nói chuyện thẳng vào vấn đề với người đàn ông trước mắt này.
Người đàn ông sững sờ nhưng nét mặt không đổi chắp tay nói: "Tô công tử làm người chân thật nói lời thẳng thắn, quả nhiên bất phàm."
Nói xong gã dừng một chút, thử nhìn thoáng qua sắc mặt Tô Trường An, thấy trên khuôn mặt hắn không có chút vui vẻ nào khi được mình ca ngợi, càng không có mảy may ý định đáp lời lại. Gã cảm thấy hơi xấu hổ nên ho nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: "Tiểu nhân là gia nô phủ Thái úy, đêm mai lão gia nhà tiểu nhân sẽ mở tiệc trong phủ chiêu đãi các vị thanh niên tài tuấn trên Tướng Tinh Hội lần này. Hôm nay tới là phụng mệnh Thái úy hân hạnh mời Tô công tử ngày mai qua quý phủ tụ họp."
Vẻ mặt Tô Trường An tỏ ra khó hiểu, hắn không hiểu tại sao ngày hôm nay liên tục có người mời hắn đến quý phủ ăn cơm. Mình không quen biết bọn họ, có lẽ trước nay chưa gặp mặt mà mời như vậy để hắn cảm thấy hơi có phần đột ngột.
"Có lẽ ta không đi." Lần này hắn gần như không do dự đã từ chối lời mời của người đàn ông kia, có thể người phủ Thái tử lúc trước để lại ấn tượng không tốt lắm, vì vậy trong lòng Tô Trường An theo bản năng chống lại loại lời mời này.
Câu trả lời thuyết phục như vậy dường như vượt ngoài người đàn ông dự đoán, gã thâm ý liếc nhìn Tô Trường An, rồi mới khom người nói một tiếng "Đã quấy rầy", sau đó xoay người chậm rãi rời đi.
"Sư tỷ.. Ta rất nổi tiếng sao?" Đợi người đàn ông kia đi xa, lúc này Tô Trường An mới hỏi Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn hắn, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Tinh Vương Tướng tinh hội, truyền nhân Mạc Thính Vũ, đồ tôn Ngọc Hành. Ngươi không nổi tiếng thì còn ai có thể nổi tiếng?"
"Ra là như vậy ư?" Dường như Tô Trường An có chút phiền não, hắn gãi gãi đầu, lại hỏi: "Nhưng vì sao bọn họ ai cũng muốn mời ta đi ăn cơm?"
"Hiển nhiên vì lôi kéo ngươi rồi." Hạ Hầu Túc Ngọc nói.
"Lôi kéo ta?" Tô Trường An sững sờ, "Ta có cái gì đáng để lôi kéo sao?"
Hạ Hầu Túc Ngọc tựa như đã quen với sự trì độn của Tô Trường An trong mối quan hệ giữa người với người, nàng trợn mắt nhìn hắn, nói: "Trong cơ thể ngươi có truyền thừa tinh linh của Mạc tiền bối, thành tựu sau này chắc chắn không nhỏ, ngày hôm qua ngươi đã chứng minh rất tốt điểm này. Giáo tập của ngươi bây giờ là Sở tiền bối, có thể dùng một đao chém bại Âm Sơn Trọc, cao thủ Hồn Thủ cảnh thành danh đã lâu. Sư thúc tổ ngươi là Tinh Vẫn Ngọc Hành đại nhân đã bảo hộ Nhân tộc hơn trăm năm." Nói đến đây, Hạ Hầu Túc Ngọc tinh nghịch chớp chớp mi mắt, còn nói thêm: "Đương nhiên, quan trọng nhất là sư tỷ của ngươi, là ta, Đại Ngụy Trưởng công chúa điện hạ! Ngươi nói bọn họ làm sao có thể không nghĩ đến chuyện lôi kéo ngươi chứ?"
Tô Trường An cảm thấy Hạ Hầu Túc Ngọc nói rất có đạo lý, hắn dường như lại nhớ tới cái gì đó, cho nên hỏi lại một lần nữa: "Vậy tại sao sư tỷ cũng không thích bọn họ? Không hy vọng ta qua lại với bọn họ?"
Nụ cười trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc bỗng chốc cứng lại, nàng chợt trầm mặc, cúi đầu thật lâu không nói.
Tô Trường An ý thức được hình như bản thân đã hỏi một câu hỏi không tốt lắm, tuy rằng hắn cũng không biết rốt cuộc câu hỏi này không tốt chỗ nào nhưng khiến sư tỷ không được vui thì đó chắc chắn chính là không tốt.
Vì vậy hắn vội vàng nói: "Sư tỷ, sư tỷ đừng tức giận, dù sao chỉ cần sư tỷ không thích ta đi, ta nhất định sẽ không đi."
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn người thiếu niên đang ở trước mặt mình lúc này.
Diện mạo hắn rất bình thường, cũng không đẹp mắt, không bằng nhiều vương tôn công tử từng sử dụng mọi cách ân cần với nàng, càng thua kém những mặc khách yêu thích ngâm thơ sáng tác đối đáp. Nhưng giờ phút này vẻ mặt hắn ân cần, bối rối trong lời nói lại chân thật như vậy.
Lần đầu tiên Hạ Hầu Túc Ngọc cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn, cảm thấy người sư đệ trước mặt này dường như cũng thuận mắt thêm vài phần. Chưa phát hiện ra vẻ mặt đã trở nên ửng hồng, lo lắng nhưng lúc này cũng dâng lên một chút hổ thẹn khiến nàng hơi do dự như muốn nói cái gì đó.
Đông! Đông! Đông!
Cửa viện vừa mới khép lại chợt truyền đến từng tiếng đập cửa lần nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Trường An lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, hắn hơi không tình nguyện ra mở cửa sân một lần nữa, mà cũng không khác gì hắn đã dự đoán. Lần này ngoài cửa đứng một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cách ăn mặc, nụ cười trên môi không khác gì hai người lúc trước.
Hai tiếng sau đó, Tô Trường An vẫn luôn bận rộn ở cửa trước đối phó với khách liên tục tới thăm. Toàn bộ quan to hiển quý thành Trường An, từ phủ Thái tử cho tới Kinh Đô bá hầu, chỉ cần là người hiện tại có chút thân phận đều lần lượt tụ tập đến Thiên Lam học viện, nơi đã vắng vẻ mười hai năm này.
Thậm chí có một vài gia đinh vì giành gặp trước Tô Trường An mà đánh nhau to ở cổng Thiên Lam Viện. Cuối cùng ngay cả đám người Cổ Ninh cũng không thể không ra mặt hỗ trợ tiếp đãi khách tới thăm vọt tới như ong vỡ tổ này.
Bên này thật vất vả tiễn đi một lớp khách tới thăm tự xưng là gia đinh Thần Tướng Hổ Hành Sơn, Tô Trường An phun ra một hơi thật dài khí bẩn, nói thầm trong miệng: "Chẳng trách hôm nay Sở tiền bối dễ dàng để cho ta nghỉ ngơi như thế, xem ra là đã sớm đoán được một màn này."
"Trường An, tiếp tục như vậy không biết phải làm đến khi nào đây." Tô Mạt nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy từ xa một nhóm người mang theo một vài lễ vật đang gấp rút vội vàng đi về phía này. Nàng quay đầu lại, nhịn không được nói.
Tô Mạt vốn là một tiểu cô nương có tính cách nhanh nhẹn, bắt nàng đối mặt nói chuyện xã giao vòng vo với những người lọc lõi già đời với khuôn mặt tràn đầy nụ cười quả thật là chống đỡ không được.
Vẻ mặt Tô Trường An cũng trở nên đau khổ khi nghe vậy, hắn nhìn mọi người xung quanh thì thấy ngay cả trên khuôn mặt người luôn ổn trọng lão luyện như Cổ Ninh cũng lộ vẻ khó khăn. Đương nhiên đặc sắc nhất vẫn là Lận Như to con vốn trước giờ không khéo ăn nói.
Vừa rồi khi y tiếp đãi một vị khách đến từ Hầu phủ, đối phương cũng không biết ra làm sao mà vừa thấy mặt liền nghĩ y là Tô Trường An. Mà người nọ lại là một người cực kì am hiểu nịnh nọt, suốt nửa khắc đồng hồ (mười lăm phút bằng một khắc) Lận Như ngây ngẩn nghe đối phương ba hoa chích choè thổi phồng Tô Trường An, nói đến mức giống như là chỉ cần Tô Trường An ra tay thì ngay cả Yêu Vương Bắc Địa hoặc Man Vương Tây Vực cũng chỉ có thể bó tay chịu trói. Cuối cùng vẫn là Kỷ Đạo ra mặt gọn gàng lưu loát đuổi đi gia đinh kia.
Vốn là mọi người tìm hắn để ôn chuyện, không nghĩ tới gặp phải loại chuyện này để trong lòng Tô Trường An có chút áy náy. Con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nói: "Nếu không... Chúng ta trốn đi?"
"Trốn?" Đầu tiên mọi người sững sờ, sau đó hai mắt tỏa sáng, cũng đều có chút tính toán.
Bọn hắn liếc nhìn nhau, đọc được ý nghĩ từ trong ánh mắt của đối phương cho nên bọn họ không để ý từng hồi tiếng đập cửa bên ngoài, dưới sự dẫn dắt của Tô Trường An đi tới gần tường vây bên cạnh. Người ở đây kém cỏi nhất cũng là tu sĩ Tụ Linh cảnh, loại tường vây chỉ cao hơn người một chút này đối với bọn hắn hiển nhiên chỉ là thùng rỗng kêu to.
Hạ Hầu Túc Ngọc lấy tư cách Trưởng công chúa điện hạ cho nên xung phong đi đầu, một chiêu chim én trở mình là nàng đã nhảy lên trên tường. Nàng cong người lại nhìn trái phải một lần, thấy một đám người đang vây quanh cửa sân Thiên Lam học viện không ngừng gõ cửa, không có chút nào chú ý tới tình hình bên này nên nàng liền quay đầu hướng về phía mọi người dùng một ánh mắt tất cả đều ổn, sau đó thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, lặng yên không một tiếng động rơi vào phía bên ngoài tường.
Nàng nhìn về cửa sân lần nữa, thấy vẫn chưa gây ra sự chú ý cho đám khách đến thăm kia nên lập tức yên tâm quay về phía bên trong bức tường nhỏ giọng thúc giục nói: "Mau ra đây."
Lúc này, Tô Mạt từ phía bên trong cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, nàng nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc cười cười, hai tay dùng sức khẽ chống lên bức tường là đã linh hoạt rơi vào bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc.
Lời đó vừa nói ra, một giây trước trong mắt Hạ Hầu Túc Ngọc còn tràn đầy nhu tình, sau một cái chớp mắt đã biến mất sạch sẽ.
Nàng có phần bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Tô Trường An, sau đó dùng âm thanh chỉ có bản thân mới có thể nghe thấy thấp giọng lẩm bẩm: "Cái tên ngốc này."
Hiển nhiên là Tô Trường An không nghe rõ sau cùng Hạ Hầu Túc Ngọc nói những gì, một lần nữa hắn đóng kỹ cửa viện, sờ lên mũi nói: "Sư tỷ, chúng ta trở về thôi."
"Nôn nóng trở về gặp Mạt Mạt của ngươi à?" Hạ Hầu Túc Ngọc tức giận nói với hắn, nhưng chân vẫn bước về phía nội viện.
Tô Trường An vừa đuổi theo kịp lại nghe thấy tiếng đập cửa ngoài cửa viện một lần nữa truyền đến.
Tô Trường An và Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn nhau, trong lòng cùng cảm thấy kỳ quái, hôm nay Thiên Lam học viện có hơi quá náo nhiệt.
Nhưng Tô Trường An vẫn mở cửa viện, lần này đứng ở cửa là một người đàn ông nhìn khoảng năm mươi tuổi, ông ta vừa thấy Tô Trường An thì trên gương mặt lập tức tràn đầy nụ cười.
Gã vừa định nói chuyện đã bị Tô Trường An cắt ngang: "Ông tìm ta có chuyện gì không?"
Từ thần thái người đàn ông, thậm chí độ cong khi đôi môi mở ra thì Tô Trường An đã biết đại khái người đàn ông này có lẽ cũng sẽ nói ra lời dạo đầu giống như người gia đinh phủ Thái tử lúc trước.
Không phải Tô Trường An không thích nghe người khác khen ngợi mình, nhưng vừa rồi hắn được gia đinh phủ Thái tử nói đến mức đau đầu vẫn chưa hồi lại sức, thật sự chịu không nổi giày vò nữa, vì vậy hắn quyết định nói chuyện thẳng vào vấn đề với người đàn ông trước mắt này.
Người đàn ông sững sờ nhưng nét mặt không đổi chắp tay nói: "Tô công tử làm người chân thật nói lời thẳng thắn, quả nhiên bất phàm."
Nói xong gã dừng một chút, thử nhìn thoáng qua sắc mặt Tô Trường An, thấy trên khuôn mặt hắn không có chút vui vẻ nào khi được mình ca ngợi, càng không có mảy may ý định đáp lời lại. Gã cảm thấy hơi xấu hổ nên ho nhẹ một tiếng, lại nói tiếp: "Tiểu nhân là gia nô phủ Thái úy, đêm mai lão gia nhà tiểu nhân sẽ mở tiệc trong phủ chiêu đãi các vị thanh niên tài tuấn trên Tướng Tinh Hội lần này. Hôm nay tới là phụng mệnh Thái úy hân hạnh mời Tô công tử ngày mai qua quý phủ tụ họp."
Vẻ mặt Tô Trường An tỏ ra khó hiểu, hắn không hiểu tại sao ngày hôm nay liên tục có người mời hắn đến quý phủ ăn cơm. Mình không quen biết bọn họ, có lẽ trước nay chưa gặp mặt mà mời như vậy để hắn cảm thấy hơi có phần đột ngột.
"Có lẽ ta không đi." Lần này hắn gần như không do dự đã từ chối lời mời của người đàn ông kia, có thể người phủ Thái tử lúc trước để lại ấn tượng không tốt lắm, vì vậy trong lòng Tô Trường An theo bản năng chống lại loại lời mời này.
Câu trả lời thuyết phục như vậy dường như vượt ngoài người đàn ông dự đoán, gã thâm ý liếc nhìn Tô Trường An, rồi mới khom người nói một tiếng "Đã quấy rầy", sau đó xoay người chậm rãi rời đi.
"Sư tỷ.. Ta rất nổi tiếng sao?" Đợi người đàn ông kia đi xa, lúc này Tô Trường An mới hỏi Hạ Hầu Túc Ngọc.
Hạ Hầu Túc Ngọc nhìn hắn, nói: "Ngươi cảm thấy thế nào? Tinh Vương Tướng tinh hội, truyền nhân Mạc Thính Vũ, đồ tôn Ngọc Hành. Ngươi không nổi tiếng thì còn ai có thể nổi tiếng?"
"Ra là như vậy ư?" Dường như Tô Trường An có chút phiền não, hắn gãi gãi đầu, lại hỏi: "Nhưng vì sao bọn họ ai cũng muốn mời ta đi ăn cơm?"
"Hiển nhiên vì lôi kéo ngươi rồi." Hạ Hầu Túc Ngọc nói.
"Lôi kéo ta?" Tô Trường An sững sờ, "Ta có cái gì đáng để lôi kéo sao?"
Hạ Hầu Túc Ngọc tựa như đã quen với sự trì độn của Tô Trường An trong mối quan hệ giữa người với người, nàng trợn mắt nhìn hắn, nói: "Trong cơ thể ngươi có truyền thừa tinh linh của Mạc tiền bối, thành tựu sau này chắc chắn không nhỏ, ngày hôm qua ngươi đã chứng minh rất tốt điểm này. Giáo tập của ngươi bây giờ là Sở tiền bối, có thể dùng một đao chém bại Âm Sơn Trọc, cao thủ Hồn Thủ cảnh thành danh đã lâu. Sư thúc tổ ngươi là Tinh Vẫn Ngọc Hành đại nhân đã bảo hộ Nhân tộc hơn trăm năm." Nói đến đây, Hạ Hầu Túc Ngọc tinh nghịch chớp chớp mi mắt, còn nói thêm: "Đương nhiên, quan trọng nhất là sư tỷ của ngươi, là ta, Đại Ngụy Trưởng công chúa điện hạ! Ngươi nói bọn họ làm sao có thể không nghĩ đến chuyện lôi kéo ngươi chứ?"
Tô Trường An cảm thấy Hạ Hầu Túc Ngọc nói rất có đạo lý, hắn dường như lại nhớ tới cái gì đó, cho nên hỏi lại một lần nữa: "Vậy tại sao sư tỷ cũng không thích bọn họ? Không hy vọng ta qua lại với bọn họ?"
Nụ cười trên mặt Hạ Hầu Túc Ngọc bỗng chốc cứng lại, nàng chợt trầm mặc, cúi đầu thật lâu không nói.
Tô Trường An ý thức được hình như bản thân đã hỏi một câu hỏi không tốt lắm, tuy rằng hắn cũng không biết rốt cuộc câu hỏi này không tốt chỗ nào nhưng khiến sư tỷ không được vui thì đó chắc chắn chính là không tốt.
Vì vậy hắn vội vàng nói: "Sư tỷ, sư tỷ đừng tức giận, dù sao chỉ cần sư tỷ không thích ta đi, ta nhất định sẽ không đi."
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn người thiếu niên đang ở trước mặt mình lúc này.
Diện mạo hắn rất bình thường, cũng không đẹp mắt, không bằng nhiều vương tôn công tử từng sử dụng mọi cách ân cần với nàng, càng thua kém những mặc khách yêu thích ngâm thơ sáng tác đối đáp. Nhưng giờ phút này vẻ mặt hắn ân cần, bối rối trong lời nói lại chân thật như vậy.
Lần đầu tiên Hạ Hầu Túc Ngọc cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên đập nhanh hơn, cảm thấy người sư đệ trước mặt này dường như cũng thuận mắt thêm vài phần. Chưa phát hiện ra vẻ mặt đã trở nên ửng hồng, lo lắng nhưng lúc này cũng dâng lên một chút hổ thẹn khiến nàng hơi do dự như muốn nói cái gì đó.
Đông! Đông! Đông!
Cửa viện vừa mới khép lại chợt truyền đến từng tiếng đập cửa lần nữa.
Biểu cảm trên khuôn mặt Tô Trường An lập tức trở nên cực kỳ đặc sắc, hắn hơi không tình nguyện ra mở cửa sân một lần nữa, mà cũng không khác gì hắn đã dự đoán. Lần này ngoài cửa đứng một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, cách ăn mặc, nụ cười trên môi không khác gì hai người lúc trước.
Hai tiếng sau đó, Tô Trường An vẫn luôn bận rộn ở cửa trước đối phó với khách liên tục tới thăm. Toàn bộ quan to hiển quý thành Trường An, từ phủ Thái tử cho tới Kinh Đô bá hầu, chỉ cần là người hiện tại có chút thân phận đều lần lượt tụ tập đến Thiên Lam học viện, nơi đã vắng vẻ mười hai năm này.
Thậm chí có một vài gia đinh vì giành gặp trước Tô Trường An mà đánh nhau to ở cổng Thiên Lam Viện. Cuối cùng ngay cả đám người Cổ Ninh cũng không thể không ra mặt hỗ trợ tiếp đãi khách tới thăm vọt tới như ong vỡ tổ này.
Bên này thật vất vả tiễn đi một lớp khách tới thăm tự xưng là gia đinh Thần Tướng Hổ Hành Sơn, Tô Trường An phun ra một hơi thật dài khí bẩn, nói thầm trong miệng: "Chẳng trách hôm nay Sở tiền bối dễ dàng để cho ta nghỉ ngơi như thế, xem ra là đã sớm đoán được một màn này."
"Trường An, tiếp tục như vậy không biết phải làm đến khi nào đây." Tô Mạt nhìn xuyên qua khe cửa, nhìn thấy từ xa một nhóm người mang theo một vài lễ vật đang gấp rút vội vàng đi về phía này. Nàng quay đầu lại, nhịn không được nói.
Tô Mạt vốn là một tiểu cô nương có tính cách nhanh nhẹn, bắt nàng đối mặt nói chuyện xã giao vòng vo với những người lọc lõi già đời với khuôn mặt tràn đầy nụ cười quả thật là chống đỡ không được.
Vẻ mặt Tô Trường An cũng trở nên đau khổ khi nghe vậy, hắn nhìn mọi người xung quanh thì thấy ngay cả trên khuôn mặt người luôn ổn trọng lão luyện như Cổ Ninh cũng lộ vẻ khó khăn. Đương nhiên đặc sắc nhất vẫn là Lận Như to con vốn trước giờ không khéo ăn nói.
Vừa rồi khi y tiếp đãi một vị khách đến từ Hầu phủ, đối phương cũng không biết ra làm sao mà vừa thấy mặt liền nghĩ y là Tô Trường An. Mà người nọ lại là một người cực kì am hiểu nịnh nọt, suốt nửa khắc đồng hồ (mười lăm phút bằng một khắc) Lận Như ngây ngẩn nghe đối phương ba hoa chích choè thổi phồng Tô Trường An, nói đến mức giống như là chỉ cần Tô Trường An ra tay thì ngay cả Yêu Vương Bắc Địa hoặc Man Vương Tây Vực cũng chỉ có thể bó tay chịu trói. Cuối cùng vẫn là Kỷ Đạo ra mặt gọn gàng lưu loát đuổi đi gia đinh kia.
Vốn là mọi người tìm hắn để ôn chuyện, không nghĩ tới gặp phải loại chuyện này để trong lòng Tô Trường An có chút áy náy. Con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nói: "Nếu không... Chúng ta trốn đi?"
"Trốn?" Đầu tiên mọi người sững sờ, sau đó hai mắt tỏa sáng, cũng đều có chút tính toán.
Bọn hắn liếc nhìn nhau, đọc được ý nghĩ từ trong ánh mắt của đối phương cho nên bọn họ không để ý từng hồi tiếng đập cửa bên ngoài, dưới sự dẫn dắt của Tô Trường An đi tới gần tường vây bên cạnh. Người ở đây kém cỏi nhất cũng là tu sĩ Tụ Linh cảnh, loại tường vây chỉ cao hơn người một chút này đối với bọn hắn hiển nhiên chỉ là thùng rỗng kêu to.
Hạ Hầu Túc Ngọc lấy tư cách Trưởng công chúa điện hạ cho nên xung phong đi đầu, một chiêu chim én trở mình là nàng đã nhảy lên trên tường. Nàng cong người lại nhìn trái phải một lần, thấy một đám người đang vây quanh cửa sân Thiên Lam học viện không ngừng gõ cửa, không có chút nào chú ý tới tình hình bên này nên nàng liền quay đầu hướng về phía mọi người dùng một ánh mắt tất cả đều ổn, sau đó thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, lặng yên không một tiếng động rơi vào phía bên ngoài tường.
Nàng nhìn về cửa sân lần nữa, thấy vẫn chưa gây ra sự chú ý cho đám khách đến thăm kia nên lập tức yên tâm quay về phía bên trong bức tường nhỏ giọng thúc giục nói: "Mau ra đây."
Lúc này, Tô Mạt từ phía bên trong cẩn thận từng li từng tí thò đầu ra, nàng nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc cười cười, hai tay dùng sức khẽ chống lên bức tường là đã linh hoạt rơi vào bên cạnh Hạ Hầu Túc Ngọc.