Dịch giả: Mạn Mạn
Cánh tay đang giơ lên của Đỗ Vĩ bỗng chốc dừng lại, đến khi nhìn rõ dáng vẻ của bóng người này, biểu cảm trên mặt y cũng trở nên vô cùng khác thường.
Bởi vì khuôn mặt này, một canh giờ trước y đã gặp qua.
"Đỗ Thần tướng giơ đao ra là có ý gì? Lẽ nào Sở mỗ đã đắc tội gì với đại nhân sao?" Người nọ lại hỏi. Biểu cảm trên khuôn mặt rất hời hợt, ngữ khí cũng bình thản như vậy. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Đỗ Vĩ lờ mờ cảm thấy khi nói ra những lời ấy, khóe miệng người này thoáng có ý cười.
Lúc này, Đỗ Vĩ cũng dần lấy lại tinh thần, không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa, sau đó, trong lòng y nhanh chóng dâng lên cảm giác áy náy, khiến y vô cùng xấu hổ.
Chiến mã y đang cưỡi chính là dị thú nổi danh của Đại Ngụy, cũng là phần thưởng Thánh hoàng ban cho từ thời niên thiếu lập được đại công, tên là Phiên Vũ - một trong tám con ngựa tốt nhất. Với sức chân của loài ngựa này, Đỗ Vĩ nghĩ chắc chắn nó có thể bỏ xa Sở Tích Phong. Vậy nên khi y thấy bóng người kia, theo bản năng liền loại bỏ khả năng đó là Sở Tích Phong. Do đó mới có mấy hành động buồn cười như chim sợ cành cong lúc nãy.
Đây là chuyện cực kỳ mất mặt, bất kể là người cưỡi ngựa không thắng được người dùng chân chạy bộ hay là trông gà hóa cuốc, thiếu chút nữa đã chém luôn người một nhà; e rằng nếu một trong hai chuyện này lọt vào tai đám đồng liêu, chắc chắn đủ để bọn họ vui sướng tán gẫu thật lâu.
Đỗ Vĩ là một người rất cẩn thận, nhưng cũng là một người vô cùng sĩ diện.
Cho nên y cố gắng bình tĩnh cười lớn, ra vẻ như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Nhưng y cũng tự giác thu hồi lại sự khinh thường ban đầu.
Đỗ Vĩ ngồi ở vị trí Thần tướng Đại Ngụy đã hơn mười năm, nếu quả thực là hạng người cuồng vọng tự đại, vậy thì có lẽ y đã chết trên chiến trường Tây Vực hay Bắc Địa từ lâu rồi. Nhưng họ Đỗ không chết, y vẫn còn sống, dù là gió tuyết nơi Bắc Địa hay cát vàng chốn Tây Vực cũng chưa từng chôn vùi nổi y. Dẫu ở trong thành Trường An sóng ngầm mãnh liệt, vị tướng quân này vẫn sống tự tại như cá gặp nước. Hết thảy những điều này đủ để chứng minh y không phải là một người thô lỗ như vẻ bề ngoài.
Mà lần này bị phái đến Lam Linh trấn điều tra về chuyện tàn sát cả thôn, đây cũng không phải là chuyện dễ điều tra. Phàm là người có đầu óc đều rõ, người dám ở Đại Ngụy không coi Thánh Hoàng ra gì, cả gan làm ra loại chuyện này chắc chắn không phải là hạng người hiền lành. Vụ mất tích của Tặc Tào Quách Tam Vân và Cổ tiểu Hầu gia trước kia là minh chứng tốt nhất cho điều đó.
Nhưng dẫu y có cẩn thận, tốt xấu gì cũng là Thần tướng Đại Ngụy, đối với cái gọi là Sở Tích Phong, loại hậu sinh không đồng lứa với mình, đáy lòng khó tránh khỏi có chút khinh thường. Nhưng Đỗ Vĩ cũng đủ lí trí, sau khi thấy được thực lực của Sở Tích Phong, sự khinh thị trong lòng cũng nhanh tan biến hết.
Y coi Sở Tích Phong ở vị trí ngang hàng với mình, điều này thể hiện từ việc y xuống ngựa, không từ trên nhìn xuống Sở Tích Phong như trước nữa.
Đương nhiên sự ngang hàng này chỉ là một loại thái độ song phương dùng để trao đổi nói chuyện mà thôi, cũng không có nghĩa là từ đó bọn họ có thể chân thành hợp tác với nhau. Hoặc là nói, ở một mặt nào đó, đôi bên có khả năng hợp tác.
Bởi vì mặt ngoài thì đây là một lần điều tra đơn giản, nhưng thực chất nó liên quan đến những chuyện vô cùng phức tạp, ví như chủ nhân tương lai của Đại Ngụy, hay vinh nhục hưng suy hàng trăm năm sau của Nhân tộc.
Thánh Hoàng lập Đại hoàng tử làm Thái tử từ sớm, đây là chuyện vô cùng bình thường. Lập trưởng không lập ấu là quy củ tiền triều truyền lại cho đến nay, mà trong đám văn võ bá quan, từ Tam công Cửu khanh cho đến Thái thú Huyện lệnh đều không có gì dị nghị, bởi vì bọn họ coi đây là một chuyện cực kì bình thường.
Nhưng mấy năm gần đây, tuổi của Thánh hoàng càng ngày càng cao, cho dù thoạt nhìn trông lão chỉ giống một nam tử trung niên, nhưng hễ là người có mắt đều nhìn ra được lão đã ngày càng già, cho dù lão cố gắng che giấu, nhưng ánh sáng trên mệnh tinh của lão ngày một ảm đạm đã bán đứng lão từ lâu.
Thánh Hoàng quá mạnh, nhưng cũng quá già. Lão đã ngồi trên vị trí đó gần trăm năm, mà Đại hoàng tử cũng bởi vậy phải ở vị trí Thái tử gần năm mươi năm.
Hắn vô cùng cẩn trọng trong năm mươi năm nay, cũng cực kỳ cung kính. Khiến người trong thiên hạ đều vừa lòng, đồng thời cũng khiến Thánh Hoàng hài lòng. Nhưng hiện giờ, thời khắc hắn tha thiết mơ ước rốt cuộc cũng sắp tới, hắn lại trở nên nôn nóng, không thể chờ đợi thêm. Hắn bắt đầu nhúng tay vào vài chuyện quốc sự, bắt đầu có tiếng nói bất đồng với Thánh Hoàng, mà khiến Thánh Hoàng không thể dễ dàng tha thứ là hắn thân cận với Thừa tướng Tư Mã Hủ.
Thái tử và quyền thần Đại Ngụy cùng một chỗ, rất nhiều chuyện trong đó không cần nói cũng biết. Ánh mắt Thánh Hoàng sao có thể chứa được một hạt cát, cho nên lão nổi tâm tư muốn phế trưởng lập hiền.
Mà bởi vì một ý nghĩ của Thánh Hoàng, những người không thân cận với Thái tử bắt đầu tìm kiếm nhân tuyển có lợi cho bọn họ. Sau mấy năm mưu đồ, tranh đấu gay gắt, rốt cuộc trong số tất cả những người cạnh tranh chỉ còn lại hai phe thế lực: Thái tử và Ngũ hoàng tử.
Mà rất không khéo, ngày hôm nay, Sở Tích Phong và Đỗ Vĩ lại do thế lực hai phe lần lượt đề cử.
Tư Mã Hủ phe Thái tử đề cử Đỗ Vĩ, Trưởng công chúa phe Ngũ hoàng tử thì đề cử Sở Tích Phong.
Lần điều tra này nói là phụng mệnh xem xét thời gian Lam Linh trấn bị tàn sát, không bằng nói rằng đây là ván cờ giữa hai phe Thái tử và Ngũ hoàng tử.
Thời gian của Thánh Hoàng đã không còn nhiều, mỗi một chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bất luận là lớn hay nhỏ, đều có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè nặng cán cân công bằng trong lòng lão.
Đỗ Vĩ không biết rốt cuộc Sở Tích Phong có hiểu rõ ý nghĩa thật sự đằng sau chuyện lần này hay không, nhưng y thì biết. Cho nên dẫu Sở Tích Phong có xuất sắc đến mức nào, y cũng không thể hợp tác với hắn.
Trong lúc những ý nghĩ kì quái này không ngừng lóe lên trong đầu Đỗ Vĩ, bóng dáng ba trăm sĩ binh giáp đen đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Đám binh lính đó vẫn khoan thai dậm chân bước đến, hơi thở trầm ổn, mỗi bước, mỗi lần đánh tay, thậm chí mỗi lần hít thở đều gần như bắt đầu cùng một lúc, rồi lại kết thúc cùng lúc. Bọn họ tuy là trăm người khác biệt, lại kỷ luật nghiêm minh giống như một cá thể duy nhất.
Khuôn mặt Đỗ Vĩ hiện lên ý cười, thực lực của Sở Tích Phong tuy mạnh, nhưng y mang theo ba trăm võ sĩ tinh nhuệ của Đại Ngụy. Trái lại Sở Tích Phong chỉ mang theo một Tô Trường An mới Tụ Linh. Mặc dù nghe đâu mấy tháng trước hắn đã có thể dùng thực lực của mình đánh bại bảy vị Cửu Tinh Cảnh. Nhưng với lịch duyệt của bản thân, Đỗ Vĩ sẽ không tin mấy lời đồn này, cho dù người nói chính là nhi tử của y - Đỗ Hồng Trường.
Hôm nay gặp mặt, hắn cùng lắm mới chỉ ngưng tụ được một miếng tinh linh trong cơ thể mà thôi, nếu những lời đồn lúc trước là thật, vậy chỉ có thể nói rằng tu vi vị Tinh Vương của Tướng Tinh hội này chẳng hề tiến bộ suốt nửa năm qua, mà lúc trước hắn có biểu hiện xuất sắc như vậy chẳng qua là dựa vào món quà của Mạc Thính Vũ mà thôi. Vốn y còn lo lắng Tô Trường An sẽ trở thành ma chướng trên con đường võ đạo của nhi tử mình, nhưng hôm nay thấy hắn, mọi nghi hoặc trong lòng đều tiêu tan. Bởi vì y rõ hơn ai hết, một đối thủ không thể tiến bộ, cho dù mạnh đến nhường nào cũng không đáng khiến người khác sợ hãi.
Đỗ Vĩ cố ý nhìn về đội quân võ sĩ giáp đen sau lưng, rồi lại quay đầu nhìn Sở Tích Phong, nét mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, y nói: "Hình như không thấy Tô công tử, chẳng lẽ lại lạc đường mất rồi."
Y cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, càng không vô vị đến mức muốn trông vào việc chê bai Tô Trường An để đổi lấy thể diện của mình.
Chỉ là kinh nghiệm lãnh binh sa trường nhiều năm khiến y học được một đạo lí: công tâm vi thượng, công thành vi hạ.
Ban nãy, y và Sở Tích Phong giao tranh đã kém một bậc, tuy rằng cơ thể không phải chịu tổn thương thực tế nào, nhưng khí thế lại vô thức kém đi vài phần. Cho nên y cần dựa vào việc đả kích Tô Trường An để hòa lại một ván.
Lúc này, y cực kỳ tự tin. Cảnh giới của Tô Trường An y đã thấy rõ ràng, cho dù hắn có được tinh linh truyền thừa của Mạc Thính Vũ, nhưng mỗi người trong đội quân ba trăm võ sĩ này đều có tu vi Phồn Thần cảnh, thân mang bí pháp Đại Ngụy. Mặc dù thoạt nhìn chỉ giống như bước đi thông thường, nhưng so với tu sĩ Thái Nhất cảnh thông thường, tốc độ không kém là bao.
Cho nên, y tin chắc, lần này mình sẽ không thua.
Nhưng có nhiều lúc, rất nhiều chuyện, biến hóa của nó vĩnh viễn đều nhiều hơn so với sự tưởng tượng của ngươi.
Ví như hiện tại Đỗ Vĩ đã lĩnh ngộ một cách vô cùng rõ ràng, vô cùng trực quan cái gọi là kế hoạch không ngăn nổi biến hóa.
Khi lời y vừa dứt, một bàn tay liền bỗng nhiên vươn ra từ ba trăm võ sĩ giáp đen kia.
Sau đó, trong đám võ sĩ giáp đen ngay ngắn chỉnh tề ấy, bỗng nhiên xảy ra rối loạn, dường như có thứ gì đó cưỡng chế xuyên qua bọn họ. Rốt cuộc, sau hơn mười nhịp thở, giữa hai tên võ sĩ liền nhau xếp hàng đầu tiên bỗng nhiên lộ ra một cái đầu. Chủ nhân của cái đầu kia có chút vất vả kéo thân thể đang bị vây trong đám binh lính này ra, sau đó hắn chỉnh lại y phục có chút nếp nhăn của mình. Cuối cùng đứng thẳng thân mình, trong ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Vĩ, nhe răng cười với Đỗ Vĩ, nói: "Cảm ơn Đỗ đại nhân quan tâm, Trường An may mắn không làm nhục mệnh."
Cánh tay đang giơ lên của Đỗ Vĩ bỗng chốc dừng lại, đến khi nhìn rõ dáng vẻ của bóng người này, biểu cảm trên mặt y cũng trở nên vô cùng khác thường.
Bởi vì khuôn mặt này, một canh giờ trước y đã gặp qua.
"Đỗ Thần tướng giơ đao ra là có ý gì? Lẽ nào Sở mỗ đã đắc tội gì với đại nhân sao?" Người nọ lại hỏi. Biểu cảm trên khuôn mặt rất hời hợt, ngữ khí cũng bình thản như vậy. Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, Đỗ Vĩ lờ mờ cảm thấy khi nói ra những lời ấy, khóe miệng người này thoáng có ý cười.
Lúc này, Đỗ Vĩ cũng dần lấy lại tinh thần, không còn kinh ngạc như lúc đầu nữa, sau đó, trong lòng y nhanh chóng dâng lên cảm giác áy náy, khiến y vô cùng xấu hổ.
Chiến mã y đang cưỡi chính là dị thú nổi danh của Đại Ngụy, cũng là phần thưởng Thánh hoàng ban cho từ thời niên thiếu lập được đại công, tên là Phiên Vũ - một trong tám con ngựa tốt nhất. Với sức chân của loài ngựa này, Đỗ Vĩ nghĩ chắc chắn nó có thể bỏ xa Sở Tích Phong. Vậy nên khi y thấy bóng người kia, theo bản năng liền loại bỏ khả năng đó là Sở Tích Phong. Do đó mới có mấy hành động buồn cười như chim sợ cành cong lúc nãy.
Đây là chuyện cực kỳ mất mặt, bất kể là người cưỡi ngựa không thắng được người dùng chân chạy bộ hay là trông gà hóa cuốc, thiếu chút nữa đã chém luôn người một nhà; e rằng nếu một trong hai chuyện này lọt vào tai đám đồng liêu, chắc chắn đủ để bọn họ vui sướng tán gẫu thật lâu.
Đỗ Vĩ là một người rất cẩn thận, nhưng cũng là một người vô cùng sĩ diện.
Cho nên y cố gắng bình tĩnh cười lớn, ra vẻ như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Nhưng y cũng tự giác thu hồi lại sự khinh thường ban đầu.
Đỗ Vĩ ngồi ở vị trí Thần tướng Đại Ngụy đã hơn mười năm, nếu quả thực là hạng người cuồng vọng tự đại, vậy thì có lẽ y đã chết trên chiến trường Tây Vực hay Bắc Địa từ lâu rồi. Nhưng họ Đỗ không chết, y vẫn còn sống, dù là gió tuyết nơi Bắc Địa hay cát vàng chốn Tây Vực cũng chưa từng chôn vùi nổi y. Dẫu ở trong thành Trường An sóng ngầm mãnh liệt, vị tướng quân này vẫn sống tự tại như cá gặp nước. Hết thảy những điều này đủ để chứng minh y không phải là một người thô lỗ như vẻ bề ngoài.
Mà lần này bị phái đến Lam Linh trấn điều tra về chuyện tàn sát cả thôn, đây cũng không phải là chuyện dễ điều tra. Phàm là người có đầu óc đều rõ, người dám ở Đại Ngụy không coi Thánh Hoàng ra gì, cả gan làm ra loại chuyện này chắc chắn không phải là hạng người hiền lành. Vụ mất tích của Tặc Tào Quách Tam Vân và Cổ tiểu Hầu gia trước kia là minh chứng tốt nhất cho điều đó.
Nhưng dẫu y có cẩn thận, tốt xấu gì cũng là Thần tướng Đại Ngụy, đối với cái gọi là Sở Tích Phong, loại hậu sinh không đồng lứa với mình, đáy lòng khó tránh khỏi có chút khinh thường. Nhưng Đỗ Vĩ cũng đủ lí trí, sau khi thấy được thực lực của Sở Tích Phong, sự khinh thị trong lòng cũng nhanh tan biến hết.
Y coi Sở Tích Phong ở vị trí ngang hàng với mình, điều này thể hiện từ việc y xuống ngựa, không từ trên nhìn xuống Sở Tích Phong như trước nữa.
Đương nhiên sự ngang hàng này chỉ là một loại thái độ song phương dùng để trao đổi nói chuyện mà thôi, cũng không có nghĩa là từ đó bọn họ có thể chân thành hợp tác với nhau. Hoặc là nói, ở một mặt nào đó, đôi bên có khả năng hợp tác.
Bởi vì mặt ngoài thì đây là một lần điều tra đơn giản, nhưng thực chất nó liên quan đến những chuyện vô cùng phức tạp, ví như chủ nhân tương lai của Đại Ngụy, hay vinh nhục hưng suy hàng trăm năm sau của Nhân tộc.
Thánh Hoàng lập Đại hoàng tử làm Thái tử từ sớm, đây là chuyện vô cùng bình thường. Lập trưởng không lập ấu là quy củ tiền triều truyền lại cho đến nay, mà trong đám văn võ bá quan, từ Tam công Cửu khanh cho đến Thái thú Huyện lệnh đều không có gì dị nghị, bởi vì bọn họ coi đây là một chuyện cực kì bình thường.
Nhưng mấy năm gần đây, tuổi của Thánh hoàng càng ngày càng cao, cho dù thoạt nhìn trông lão chỉ giống một nam tử trung niên, nhưng hễ là người có mắt đều nhìn ra được lão đã ngày càng già, cho dù lão cố gắng che giấu, nhưng ánh sáng trên mệnh tinh của lão ngày một ảm đạm đã bán đứng lão từ lâu.
Thánh Hoàng quá mạnh, nhưng cũng quá già. Lão đã ngồi trên vị trí đó gần trăm năm, mà Đại hoàng tử cũng bởi vậy phải ở vị trí Thái tử gần năm mươi năm.
Hắn vô cùng cẩn trọng trong năm mươi năm nay, cũng cực kỳ cung kính. Khiến người trong thiên hạ đều vừa lòng, đồng thời cũng khiến Thánh Hoàng hài lòng. Nhưng hiện giờ, thời khắc hắn tha thiết mơ ước rốt cuộc cũng sắp tới, hắn lại trở nên nôn nóng, không thể chờ đợi thêm. Hắn bắt đầu nhúng tay vào vài chuyện quốc sự, bắt đầu có tiếng nói bất đồng với Thánh Hoàng, mà khiến Thánh Hoàng không thể dễ dàng tha thứ là hắn thân cận với Thừa tướng Tư Mã Hủ.
Thái tử và quyền thần Đại Ngụy cùng một chỗ, rất nhiều chuyện trong đó không cần nói cũng biết. Ánh mắt Thánh Hoàng sao có thể chứa được một hạt cát, cho nên lão nổi tâm tư muốn phế trưởng lập hiền.
Mà bởi vì một ý nghĩ của Thánh Hoàng, những người không thân cận với Thái tử bắt đầu tìm kiếm nhân tuyển có lợi cho bọn họ. Sau mấy năm mưu đồ, tranh đấu gay gắt, rốt cuộc trong số tất cả những người cạnh tranh chỉ còn lại hai phe thế lực: Thái tử và Ngũ hoàng tử.
Mà rất không khéo, ngày hôm nay, Sở Tích Phong và Đỗ Vĩ lại do thế lực hai phe lần lượt đề cử.
Tư Mã Hủ phe Thái tử đề cử Đỗ Vĩ, Trưởng công chúa phe Ngũ hoàng tử thì đề cử Sở Tích Phong.
Lần điều tra này nói là phụng mệnh xem xét thời gian Lam Linh trấn bị tàn sát, không bằng nói rằng đây là ván cờ giữa hai phe Thái tử và Ngũ hoàng tử.
Thời gian của Thánh Hoàng đã không còn nhiều, mỗi một chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bất luận là lớn hay nhỏ, đều có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè nặng cán cân công bằng trong lòng lão.
Đỗ Vĩ không biết rốt cuộc Sở Tích Phong có hiểu rõ ý nghĩa thật sự đằng sau chuyện lần này hay không, nhưng y thì biết. Cho nên dẫu Sở Tích Phong có xuất sắc đến mức nào, y cũng không thể hợp tác với hắn.
Trong lúc những ý nghĩ kì quái này không ngừng lóe lên trong đầu Đỗ Vĩ, bóng dáng ba trăm sĩ binh giáp đen đã dần dần xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Đám binh lính đó vẫn khoan thai dậm chân bước đến, hơi thở trầm ổn, mỗi bước, mỗi lần đánh tay, thậm chí mỗi lần hít thở đều gần như bắt đầu cùng một lúc, rồi lại kết thúc cùng lúc. Bọn họ tuy là trăm người khác biệt, lại kỷ luật nghiêm minh giống như một cá thể duy nhất.
Khuôn mặt Đỗ Vĩ hiện lên ý cười, thực lực của Sở Tích Phong tuy mạnh, nhưng y mang theo ba trăm võ sĩ tinh nhuệ của Đại Ngụy. Trái lại Sở Tích Phong chỉ mang theo một Tô Trường An mới Tụ Linh. Mặc dù nghe đâu mấy tháng trước hắn đã có thể dùng thực lực của mình đánh bại bảy vị Cửu Tinh Cảnh. Nhưng với lịch duyệt của bản thân, Đỗ Vĩ sẽ không tin mấy lời đồn này, cho dù người nói chính là nhi tử của y - Đỗ Hồng Trường.
Hôm nay gặp mặt, hắn cùng lắm mới chỉ ngưng tụ được một miếng tinh linh trong cơ thể mà thôi, nếu những lời đồn lúc trước là thật, vậy chỉ có thể nói rằng tu vi vị Tinh Vương của Tướng Tinh hội này chẳng hề tiến bộ suốt nửa năm qua, mà lúc trước hắn có biểu hiện xuất sắc như vậy chẳng qua là dựa vào món quà của Mạc Thính Vũ mà thôi. Vốn y còn lo lắng Tô Trường An sẽ trở thành ma chướng trên con đường võ đạo của nhi tử mình, nhưng hôm nay thấy hắn, mọi nghi hoặc trong lòng đều tiêu tan. Bởi vì y rõ hơn ai hết, một đối thủ không thể tiến bộ, cho dù mạnh đến nhường nào cũng không đáng khiến người khác sợ hãi.
Đỗ Vĩ cố ý nhìn về đội quân võ sĩ giáp đen sau lưng, rồi lại quay đầu nhìn Sở Tích Phong, nét mặt hiện lên vẻ tiếc nuối, y nói: "Hình như không thấy Tô công tử, chẳng lẽ lại lạc đường mất rồi."
Y cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, càng không vô vị đến mức muốn trông vào việc chê bai Tô Trường An để đổi lấy thể diện của mình.
Chỉ là kinh nghiệm lãnh binh sa trường nhiều năm khiến y học được một đạo lí: công tâm vi thượng, công thành vi hạ.
Ban nãy, y và Sở Tích Phong giao tranh đã kém một bậc, tuy rằng cơ thể không phải chịu tổn thương thực tế nào, nhưng khí thế lại vô thức kém đi vài phần. Cho nên y cần dựa vào việc đả kích Tô Trường An để hòa lại một ván.
Lúc này, y cực kỳ tự tin. Cảnh giới của Tô Trường An y đã thấy rõ ràng, cho dù hắn có được tinh linh truyền thừa của Mạc Thính Vũ, nhưng mỗi người trong đội quân ba trăm võ sĩ này đều có tu vi Phồn Thần cảnh, thân mang bí pháp Đại Ngụy. Mặc dù thoạt nhìn chỉ giống như bước đi thông thường, nhưng so với tu sĩ Thái Nhất cảnh thông thường, tốc độ không kém là bao.
Cho nên, y tin chắc, lần này mình sẽ không thua.
Nhưng có nhiều lúc, rất nhiều chuyện, biến hóa của nó vĩnh viễn đều nhiều hơn so với sự tưởng tượng của ngươi.
Ví như hiện tại Đỗ Vĩ đã lĩnh ngộ một cách vô cùng rõ ràng, vô cùng trực quan cái gọi là kế hoạch không ngăn nổi biến hóa.
Khi lời y vừa dứt, một bàn tay liền bỗng nhiên vươn ra từ ba trăm võ sĩ giáp đen kia.
Sau đó, trong đám võ sĩ giáp đen ngay ngắn chỉnh tề ấy, bỗng nhiên xảy ra rối loạn, dường như có thứ gì đó cưỡng chế xuyên qua bọn họ. Rốt cuộc, sau hơn mười nhịp thở, giữa hai tên võ sĩ liền nhau xếp hàng đầu tiên bỗng nhiên lộ ra một cái đầu. Chủ nhân của cái đầu kia có chút vất vả kéo thân thể đang bị vây trong đám binh lính này ra, sau đó hắn chỉnh lại y phục có chút nếp nhăn của mình. Cuối cùng đứng thẳng thân mình, trong ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Vĩ, nhe răng cười với Đỗ Vĩ, nói: "Cảm ơn Đỗ đại nhân quan tâm, Trường An may mắn không làm nhục mệnh."