Dịch giả: Mặc Mặc
Sở Tích Phong và Tô Trường An nhìn về phía Đỗ Vĩ cùng ba trăm Hổ Bí mặc giáp đen đã đi xa. Sắc mặt của Sở Tích Phong thì vẫn lãnh đạm như ngày thường, nhưng sắc mặt Tô Trường An vốn đã âm trầm, theo thời gian lại càng thêm khó coi, cuối cùng lông mày nhíu lại thành một cục, như là đang cố hết sức chịu đựng cái gì đó.
Ngay lúc sắc mặt Tô Trường An từ đỏ biến xanh, lại từ xanh biến tím, đoàn người Đỗ Vĩ rốt cục hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hai người bọn họ.
“Hồ.” Sở Tích Phong giống như thở dài một hơi. Tay của y lúc này điểm nhẹ một cái trên lưng Tô Trường An, thân thể hắn đột nhiên như được cởi bỏ một loại trói buộc nào đó không nhìn thấy. Đầu của hắn mãnh liệt cúi thấp, hai tay chống vào đầu gối, sau đó là một vài tiếng nôn ọe dữ dội vang lên. Nước chua trong dạ dày của hắn liền từ trong miệng phun ra. Bởi vì buổi sáng hắn đi quá vội vã, gần như không ăn bất kỳ thứ gì, cho nên trong dạ dày cũng chỉ có nước chua mà thôi.
Tô Trường An không ngừng nôn ra, đến khi trong dạ dày đã rỗng tuếch nhưng vẫn như cũ không ngừng nôn, thật giống như muốn phun ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng mới có thể dừng lại. Sở Tích Phong dường như đã sớm dự liệu được tình huống như vậy. Cho nên y không hề kinh ngạc đứng ở một bên, cũng không làm gì hay nói gì, chỉ là lẳng lặng chờ Tô Trường An.
Qua hồi lâu, tiếng nôn ói của Tô Trường An mới dần dần ngừng lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, đứng người lên, nhưng hắn như trước không dám nhìn tới những thi thể thối rữa nằm ngổn ngang ở chung quanh.
Tô Trường An cảm thấy sợ hãi, mà cảm giác này dường như không thích hợp xuất hiện trên một vị Tinh Vương của Tướng Tinh hội.
Nhưng hắn thật sự thấy sợ hãi. Nói cho cùng hắn chẳng qua là một cậu bé còn kém hai tháng nữa mới tròn mười bảy tuổi. Trong gần mười bảy năm hắn đã sống, chưa từng thấy qua nhiều thi thể như vậy. Cho dù ở đêm U Vân lĩnh kia, số lượng tử thi mà hắn thấy cũng đếm không quá mười đầu ngón tay.
Nhưng toàn cảnh trước mặt hắn lúc này lại là huyết nhục lẫn lộn. Hình ảnh như vậy tạo thành đả kích quá lớn với hắn, trong lòng không nhịn được run sợ một hồi, dạ dày cũng theo một hồi đó mà đảo lộn.
Tô Trường An cảm thấy mình dường như khá hơn một chút. Hắn nhìn về phía Sở Tích Phong, trong mắt mang theo nghi hoặc. Nhưng hắn còn chưa nói gì, bên tai liền vang lên thanh âm của Sở Tích Phong.
“Đối mặt giết chóc là chuyện rất quan trọng đối với đao khách.” Sở Tích Phong nhìn về phía trước và nói như vậy.
Tô Trường An sững sờ, trong lòng không thể không đồng ý với Sở Tích Phong. Lúc hắn đang muốn nói chút ít lời cảm ơn hay xin chỉ điểm gì đó, lại đột nhiên cảm giác được không đúng. Hắn nhìn về phía Sở Tích Phong rồi nói: “Ta muốn hỏi là tại sao lúc trước người phong bế mạch môn của ta!”
Mạch môn là con đường vận chuyển linh lực của tu sĩ. Tu sĩ bị phong bế mạch môn lập tức không dùng được linh lực, cũng không làm được động tác nào cả. Lúc Tô Trường An vừa mới tiến vào Lam Linh trấn, đã cảm thấy một hồi buồn nôn, đang muốn phun ra thì lại bị Sở Tích Phong nhanh tay phong bế mạch môn. Hắn chỉ có thể trầm mặt, cố hết sức chịu đựng sự quay cuồng trong dạ dày, nhưng lại phải làm như không có chuyện gì xảy ra. Đợi đến lúc Đỗ Vĩ đi xa, Sở Tích Phong mới cởi bỏ phong ấn cho hắn.
Vấn đề của Tô Trường An cũng không khiến sắc mặt Sở Tích Phong có bất kỳ biến hóa nào. Y chỉ nhàn nhạt liếc Tô Trường An một cái, sau đó lạnh lùng nói.
“Mặt mũi cũng rất quan trọng đối với đao khách.”
“…” Tô Trường An không phản bác được nữa.
Lam Linh trấn cũng không lớn. Bọn hắn rất nhanh đã đi tới một con đường vắng vẻ. Nhìn kiến trúc và kiểu dáng chung quanh, nơi này chắc đã từng là khu chợ của Lam Linh trấn, nghĩ đến hẳn là rất náo nhiệt. Thế nhưng giờ phút này, ở đây chỉ còn lại thi thể thối rữa đầy đất mà thôi.
Sắc mặt Tô Trường An còn có chút tái nhợt, nhưng đã tốt lên rất nhiều so với lúc trước. Lúc này, hắn mang đao cảnh giác nhìn bốn phía, còn Sở Tích Phong thì đang ngồi xổm bên cạnh một cỗ mục thi đã không thấy rõ mặt mũi để kiểm tra một vài thứ gì đó. Một đường đến đây, y đã làm như vậy mấy chục lần, sau khi mỗi lần kiểm tra xong, sắc mặt y lại âm trầm thêm một phần.
Lúc này đây cũng không ngoại lệ, lúc Sở Tích Phong đứng người lên, hai hàng lông mày nhăn lại như nối với nhau.
Tô Trường An không hề biết tại sao Sở Tích Phong lại lộ ra vẻ mặt như thế. Hắn chỉ cảm thấy sắc mặt của y quá mức âm trầm, giống như là mây đen bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn đến mưa to gió lớn.
Thế nên hắn hỏi: “Sở tiền bối, đến cùng là thế nào vậy?”
Sở Tích Phong nhìn hắn một cái rồi mới nói: “Rất quái dị.”
“Quái dị?”
“Đúng, rất quái dị. Ngươi nhìn những thi thể này, vị trí miệng vết thương không giống nhau, nhưng đều tạo thành từ một chiêu trí mạng của thứ vũ khí lợi hại nào đó. Ngươi lại quan sát cẩn thận vị trí đặt những thi thể này, rất tùy ý, cũng rất phân tán. Ngươi biết điều này nói lên gì không?”
Tô Trường An nghe vậy, quay đầu đánh giá thoáng một phát vị trí đặt những thi thể chung quanh, lại nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: “Không biết.”
Sở Tích Phong giống như đã sớm dự liệu Tô Trường An sẽ trả lời như vậy. Thế nên y cũng không quay đầu lại, giải thích: “Ngươi nhìn những thi thể này, vị trí bọn hắn ngã xuống gần như là vị trí lúc chết. Nơi này hẳn là một khu chợ, từ vị trí của những thi thể này, không khó nhìn ra trước khi chết bọn họ đang đi dạo phiên chợ.” (nói thật đúng ×_×)
Tô Trường An nghe xong thấy rất nghi hoặc. Hắn không hiểu rõ lắm Sở Tích Phong đến cuối cùng muốn nói cái gì. Nơi này là phiên chợ, những người này trước khi chết đến đây đương nhiên là đi dạo phiên chợ. Đây là một chuyện rất bình thường, vì sao cần phải nhấn mạnh? Hắn vốn muốn hỏi Sở Tích Phong điểm này, nhưng lại chợt nhớ tới y từng nói qua câu nói kia - mặt mũi đối với đao khách cũng rất quan trọng.
Cho nên hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quyết định giả trang bộ dạng như vừa bừng tỉnh đại ngộ vậy.
Sở Tích Phong lúc này quay đầu lại nhìn sang Tô Trường An, thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: Đứa bé Trường An này cái gì cũng tốt, có xích tử chi tâm (*), lại chịu khó vươn lên, nhưng đáng tiếc chính là hơi ngốc một chút. Những người này trước khi chết đến khu chợ đương nhiên là để đi chợ rồi. Y vốn tưởng rằng Tô Trường An dù hơi ngốc thật, nhưng trình độ phán đoán loại chuyện này cũng phải có. Y nói những thứ này chỉ là để mở ra sự việc phía sau, lại không nghĩ ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy, Tô Trường An còn cần đến y chỉ cho.
Y vốn định nói chút gì đó, nhưng lại nhớ tới bản thân vừa mới nói - mặt mũi đối với đao khách cũng rất quan trọng.
Mặc dù tu vi của Tô Trường An còn thấp, nhưng hắn tốt xấu gid cũng là người dùng đao. Trong nội tâm Sở Tích Phong, người dùng đao tự nhiên là đao khách. Cho nên y quyết định bảo toàn mặt mũi cho Tô Trường An, trên khuôn mặt lạnh như băng biểu lộ ra vẻ giống như tán dương trẻ nhỏ dễ dạy vậy.
Hai vị đao khách một già, một trẻ đều mang theo sự tôn trọng mặt mũi của đối phương, ngầm hiểu lẫn nhau tiếp tục cuộc nói chuyện này.
“Nhưng cái này cũng không bình thường.” Sở Tích Phong nói tiếp, khuôn mặt lại trở về bộ dạng lạnh lùng.
“Hả? Chỗ nào không bình thường vậy?” Tô Trường An nghi ngờ hỏi lại.
“Nếu ngươi ở trên chợ, đột nhiên có người xông đến làm bị thương hoặc giết vài người. Lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?” Sở Tích Phong hỏi.
Tô Trường An sững sờ, sau đó lấy đao của mình ra, nói: “Tự nhiên là chém hắn.”
Tô Trường An trả lời như vậy khiến cho Sở Tích Phong ngẩn người. Y nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu sau mới nói: “Ta muốn nói nếu như ngươi giống những người dân này, không có linh lực, không hề có lực đánh trả khi đối mặt những thứ ác quỷ kia.”
“Là như vậy à.” Tô Trường An nghe vậy có chút xấu hổ sờ lên mũi rồi nói: “Vậy dĩ nhiên là chạy rồi.”
“Đúng, là chạy. Đối mặt tình huống như vậy, dân chúng bình thường tất nhiên chỉ có thể chạy. Với bản năng của phần đông mọi người, bọn họ sẽ chạy về phía có nhiều người để tụ lại. Nhưng ngươi nhớ lại lúc chúng ta cùng đi tới, những thi thể rải đầy trấn này đều phân tán, cách xa nhau. Hơn nữa, từ vị trí và thần sắc của bọn hắn, không nhìn thấy một chút dáng vẻ nào là chạy trốn hay kinh hoảng. Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ. Hắn dường như đã hiểu ra ý tứ mà Sở Tích Phong muốn biểu đạt, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng. Hắn hé miệng, nhưng lại cả buổi cũng không có phát ra thanh âm nào.
“Điều này nói rõ...” Sở Tích Phong dường như không có kiên nhẫn đợi đến lúc Tô Trường An tự tìm từ xong, y tiếp tục nói.
“Mấy ngàn người của toàn bộ trấn này bị người dùng vũ khí lợi hại giết chết gần như trong cùng một thời gian.”
______
Chú thích (*): Thành ngữ “Xích tử chi tâm” xuất xứ từ Mạnh Tử, tức là những tâm hồn trong sáng, chưa có tạp niệm. Trong Phật giáo cũng hay dùng để chỉ “tâm không nhiễm” vốn sẵn có của con người.
Sở Tích Phong và Tô Trường An nhìn về phía Đỗ Vĩ cùng ba trăm Hổ Bí mặc giáp đen đã đi xa. Sắc mặt của Sở Tích Phong thì vẫn lãnh đạm như ngày thường, nhưng sắc mặt Tô Trường An vốn đã âm trầm, theo thời gian lại càng thêm khó coi, cuối cùng lông mày nhíu lại thành một cục, như là đang cố hết sức chịu đựng cái gì đó.
Ngay lúc sắc mặt Tô Trường An từ đỏ biến xanh, lại từ xanh biến tím, đoàn người Đỗ Vĩ rốt cục hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của hai người bọn họ.
“Hồ.” Sở Tích Phong giống như thở dài một hơi. Tay của y lúc này điểm nhẹ một cái trên lưng Tô Trường An, thân thể hắn đột nhiên như được cởi bỏ một loại trói buộc nào đó không nhìn thấy. Đầu của hắn mãnh liệt cúi thấp, hai tay chống vào đầu gối, sau đó là một vài tiếng nôn ọe dữ dội vang lên. Nước chua trong dạ dày của hắn liền từ trong miệng phun ra. Bởi vì buổi sáng hắn đi quá vội vã, gần như không ăn bất kỳ thứ gì, cho nên trong dạ dày cũng chỉ có nước chua mà thôi.
Tô Trường An không ngừng nôn ra, đến khi trong dạ dày đã rỗng tuếch nhưng vẫn như cũ không ngừng nôn, thật giống như muốn phun ra toàn bộ lục phủ ngũ tạng mới có thể dừng lại. Sở Tích Phong dường như đã sớm dự liệu được tình huống như vậy. Cho nên y không hề kinh ngạc đứng ở một bên, cũng không làm gì hay nói gì, chỉ là lẳng lặng chờ Tô Trường An.
Qua hồi lâu, tiếng nôn ói của Tô Trường An mới dần dần ngừng lại. Sắc mặt hắn trắng bệch, đứng người lên, nhưng hắn như trước không dám nhìn tới những thi thể thối rữa nằm ngổn ngang ở chung quanh.
Tô Trường An cảm thấy sợ hãi, mà cảm giác này dường như không thích hợp xuất hiện trên một vị Tinh Vương của Tướng Tinh hội.
Nhưng hắn thật sự thấy sợ hãi. Nói cho cùng hắn chẳng qua là một cậu bé còn kém hai tháng nữa mới tròn mười bảy tuổi. Trong gần mười bảy năm hắn đã sống, chưa từng thấy qua nhiều thi thể như vậy. Cho dù ở đêm U Vân lĩnh kia, số lượng tử thi mà hắn thấy cũng đếm không quá mười đầu ngón tay.
Nhưng toàn cảnh trước mặt hắn lúc này lại là huyết nhục lẫn lộn. Hình ảnh như vậy tạo thành đả kích quá lớn với hắn, trong lòng không nhịn được run sợ một hồi, dạ dày cũng theo một hồi đó mà đảo lộn.
Tô Trường An cảm thấy mình dường như khá hơn một chút. Hắn nhìn về phía Sở Tích Phong, trong mắt mang theo nghi hoặc. Nhưng hắn còn chưa nói gì, bên tai liền vang lên thanh âm của Sở Tích Phong.
“Đối mặt giết chóc là chuyện rất quan trọng đối với đao khách.” Sở Tích Phong nhìn về phía trước và nói như vậy.
Tô Trường An sững sờ, trong lòng không thể không đồng ý với Sở Tích Phong. Lúc hắn đang muốn nói chút ít lời cảm ơn hay xin chỉ điểm gì đó, lại đột nhiên cảm giác được không đúng. Hắn nhìn về phía Sở Tích Phong rồi nói: “Ta muốn hỏi là tại sao lúc trước người phong bế mạch môn của ta!”
Mạch môn là con đường vận chuyển linh lực của tu sĩ. Tu sĩ bị phong bế mạch môn lập tức không dùng được linh lực, cũng không làm được động tác nào cả. Lúc Tô Trường An vừa mới tiến vào Lam Linh trấn, đã cảm thấy một hồi buồn nôn, đang muốn phun ra thì lại bị Sở Tích Phong nhanh tay phong bế mạch môn. Hắn chỉ có thể trầm mặt, cố hết sức chịu đựng sự quay cuồng trong dạ dày, nhưng lại phải làm như không có chuyện gì xảy ra. Đợi đến lúc Đỗ Vĩ đi xa, Sở Tích Phong mới cởi bỏ phong ấn cho hắn.
Vấn đề của Tô Trường An cũng không khiến sắc mặt Sở Tích Phong có bất kỳ biến hóa nào. Y chỉ nhàn nhạt liếc Tô Trường An một cái, sau đó lạnh lùng nói.
“Mặt mũi cũng rất quan trọng đối với đao khách.”
“…” Tô Trường An không phản bác được nữa.
Lam Linh trấn cũng không lớn. Bọn hắn rất nhanh đã đi tới một con đường vắng vẻ. Nhìn kiến trúc và kiểu dáng chung quanh, nơi này chắc đã từng là khu chợ của Lam Linh trấn, nghĩ đến hẳn là rất náo nhiệt. Thế nhưng giờ phút này, ở đây chỉ còn lại thi thể thối rữa đầy đất mà thôi.
Sắc mặt Tô Trường An còn có chút tái nhợt, nhưng đã tốt lên rất nhiều so với lúc trước. Lúc này, hắn mang đao cảnh giác nhìn bốn phía, còn Sở Tích Phong thì đang ngồi xổm bên cạnh một cỗ mục thi đã không thấy rõ mặt mũi để kiểm tra một vài thứ gì đó. Một đường đến đây, y đã làm như vậy mấy chục lần, sau khi mỗi lần kiểm tra xong, sắc mặt y lại âm trầm thêm một phần.
Lúc này đây cũng không ngoại lệ, lúc Sở Tích Phong đứng người lên, hai hàng lông mày nhăn lại như nối với nhau.
Tô Trường An không hề biết tại sao Sở Tích Phong lại lộ ra vẻ mặt như thế. Hắn chỉ cảm thấy sắc mặt của y quá mức âm trầm, giống như là mây đen bất kỳ lúc nào cũng có thể dẫn đến mưa to gió lớn.
Thế nên hắn hỏi: “Sở tiền bối, đến cùng là thế nào vậy?”
Sở Tích Phong nhìn hắn một cái rồi mới nói: “Rất quái dị.”
“Quái dị?”
“Đúng, rất quái dị. Ngươi nhìn những thi thể này, vị trí miệng vết thương không giống nhau, nhưng đều tạo thành từ một chiêu trí mạng của thứ vũ khí lợi hại nào đó. Ngươi lại quan sát cẩn thận vị trí đặt những thi thể này, rất tùy ý, cũng rất phân tán. Ngươi biết điều này nói lên gì không?”
Tô Trường An nghe vậy, quay đầu đánh giá thoáng một phát vị trí đặt những thi thể chung quanh, lại nghĩ một hồi, nhưng cuối cùng vẫn là lắc đầu nói: “Không biết.”
Sở Tích Phong giống như đã sớm dự liệu Tô Trường An sẽ trả lời như vậy. Thế nên y cũng không quay đầu lại, giải thích: “Ngươi nhìn những thi thể này, vị trí bọn hắn ngã xuống gần như là vị trí lúc chết. Nơi này hẳn là một khu chợ, từ vị trí của những thi thể này, không khó nhìn ra trước khi chết bọn họ đang đi dạo phiên chợ.” (nói thật đúng ×_×)
Tô Trường An nghe xong thấy rất nghi hoặc. Hắn không hiểu rõ lắm Sở Tích Phong đến cuối cùng muốn nói cái gì. Nơi này là phiên chợ, những người này trước khi chết đến đây đương nhiên là đi dạo phiên chợ. Đây là một chuyện rất bình thường, vì sao cần phải nhấn mạnh? Hắn vốn muốn hỏi Sở Tích Phong điểm này, nhưng lại chợt nhớ tới y từng nói qua câu nói kia - mặt mũi đối với đao khách cũng rất quan trọng.
Cho nên hắn rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quyết định giả trang bộ dạng như vừa bừng tỉnh đại ngộ vậy.
Sở Tích Phong lúc này quay đầu lại nhìn sang Tô Trường An, thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ: Đứa bé Trường An này cái gì cũng tốt, có xích tử chi tâm (*), lại chịu khó vươn lên, nhưng đáng tiếc chính là hơi ngốc một chút. Những người này trước khi chết đến khu chợ đương nhiên là để đi chợ rồi. Y vốn tưởng rằng Tô Trường An dù hơi ngốc thật, nhưng trình độ phán đoán loại chuyện này cũng phải có. Y nói những thứ này chỉ là để mở ra sự việc phía sau, lại không nghĩ ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy, Tô Trường An còn cần đến y chỉ cho.
Y vốn định nói chút gì đó, nhưng lại nhớ tới bản thân vừa mới nói - mặt mũi đối với đao khách cũng rất quan trọng.
Mặc dù tu vi của Tô Trường An còn thấp, nhưng hắn tốt xấu gid cũng là người dùng đao. Trong nội tâm Sở Tích Phong, người dùng đao tự nhiên là đao khách. Cho nên y quyết định bảo toàn mặt mũi cho Tô Trường An, trên khuôn mặt lạnh như băng biểu lộ ra vẻ giống như tán dương trẻ nhỏ dễ dạy vậy.
Hai vị đao khách một già, một trẻ đều mang theo sự tôn trọng mặt mũi của đối phương, ngầm hiểu lẫn nhau tiếp tục cuộc nói chuyện này.
“Nhưng cái này cũng không bình thường.” Sở Tích Phong nói tiếp, khuôn mặt lại trở về bộ dạng lạnh lùng.
“Hả? Chỗ nào không bình thường vậy?” Tô Trường An nghi ngờ hỏi lại.
“Nếu ngươi ở trên chợ, đột nhiên có người xông đến làm bị thương hoặc giết vài người. Lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?” Sở Tích Phong hỏi.
Tô Trường An sững sờ, sau đó lấy đao của mình ra, nói: “Tự nhiên là chém hắn.”
Tô Trường An trả lời như vậy khiến cho Sở Tích Phong ngẩn người. Y nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu sau mới nói: “Ta muốn nói nếu như ngươi giống những người dân này, không có linh lực, không hề có lực đánh trả khi đối mặt những thứ ác quỷ kia.”
“Là như vậy à.” Tô Trường An nghe vậy có chút xấu hổ sờ lên mũi rồi nói: “Vậy dĩ nhiên là chạy rồi.”
“Đúng, là chạy. Đối mặt tình huống như vậy, dân chúng bình thường tất nhiên chỉ có thể chạy. Với bản năng của phần đông mọi người, bọn họ sẽ chạy về phía có nhiều người để tụ lại. Nhưng ngươi nhớ lại lúc chúng ta cùng đi tới, những thi thể rải đầy trấn này đều phân tán, cách xa nhau. Hơn nữa, từ vị trí và thần sắc của bọn hắn, không nhìn thấy một chút dáng vẻ nào là chạy trốn hay kinh hoảng. Ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không?”
Tô Trường An rất nghiêm túc suy nghĩ. Hắn dường như đã hiểu ra ý tứ mà Sở Tích Phong muốn biểu đạt, nhưng nhất thời lại không biết nên nói như thế nào cho rõ ràng. Hắn hé miệng, nhưng lại cả buổi cũng không có phát ra thanh âm nào.
“Điều này nói rõ...” Sở Tích Phong dường như không có kiên nhẫn đợi đến lúc Tô Trường An tự tìm từ xong, y tiếp tục nói.
“Mấy ngàn người của toàn bộ trấn này bị người dùng vũ khí lợi hại giết chết gần như trong cùng một thời gian.”
______
Chú thích (*): Thành ngữ “Xích tử chi tâm” xuất xứ từ Mạnh Tử, tức là những tâm hồn trong sáng, chưa có tạp niệm. Trong Phật giáo cũng hay dùng để chỉ “tâm không nhiễm” vốn sẵn có của con người.