Dịch giả: MặcMặc
Không thẹn lương tâm.
Tô Trường An nhắc đi nhắc lại bốn chữ này. Hắn cau mày, bất tri bất giác liền đi tới diễn võ trường.
Bởi vì ở chỗ Ngọc Hành bị trễ một ít thời gian nên Sở Tích Phong lúc này đã ôm đao đợi ở đó một hồi rồi. Gió tháng ba thổi làm tóc trên trán y rối tung, lộ ra lông mày đang nhíu lại. Tô Trường An không khó nhìn ra, y đã có chút không kiên nhẫn được nữa.
Ý thức được điểm này, tim của Tô Trường An đập mạnh một cú, hắn vội vàng bước nhanh tới.
“Đến rồi sao?” Còn chưa chờ Tô Trường An giải thích cái gì, Sở Tích Phong đã nói.
“Vâng.” Tô Trường An cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại. Tuy rằng hắn rất tôn kính Sở Tích Phong, nhưng trong lòng còn là khó tránh khỏi cảm thấy hơi sợ nam nhân lạnh như băng lại nghiêm khắc này.
“Vậy bắt đầu luyện đao đi.” Ngoài ý muốn chính là Sở Tích Phong lần này cũng không có trách phạt hắn, mà là trực tiếp triển khai tư thế, chuẩn bị bắt đầu bài học hôm nay.
Điều này làm cho Tô Trường An có chút nghi hoặc, nhưng dù sao không bị phạt chung quy là chuyện tốt. Hắn cũng sẽ không ngây ngốc mà đuổi theo hỏi nguyên do.
Đối với Tô Trường An, luyện đao là một việc rất nghiêm túc. Vì vậy, hắn thu hồi chút tâm tư còn lại và sắc thái dư thừa trên mặt mình. Hắn rút đao trên lưng ra, sắc mặt cũng theo đó lạnh lùng xuống.
“Ồ? Không tệ lắm. Xem ra hai ngày nay cũng không có đánh uổng phí, có chút ý tứ.” Khóe miệng của Sở Tích Phong khẽ mỉm cười, nói như vậy.
Tô Trường An thì lại như không nghe thấy, hắn hét to một tiếng, thân thể liền nhảy lên thật cao. Đao ý và Linh Viêm quanh thân trong khoảnh khắc đó phun ra, vây kín thân thể của hắn không còn một kẽ hở.
Trong mắt của Sở Tích Phong hiện lên dị sắc. Y có thể nhìn ra, trong hai ngày ngắn ngủi, tu vi và đao pháp của Tô Trường An đã có chỗ tinh tiến.
Nhưng cái này đều không đủ để khiến y sợ hãi. Cho dù y đã áp chế tu vi của mình đến Cửu Tinh cảnh, nhưng kinh nghiệm đối chiến phong phú cùng với sự lý giải về đao đạo của y đều cao hơn Tô Trường An rất nhiều. Vì vậy, sau khi kinh ngạc một chút, thân thể của y nhoáng một cái liền tránh khỏi một trảm lăng liệt này của Tô Trường An.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, phiến đá trên diễn võ trường liền bị chém ra mấy vết nứt.
“Nếu như ngươi vĩnh viễn chỉ biết một chiêu này thì cho dù ngươi đã đến Phồn Thần cảnh cũng không đả thương được ta.” Sở Tích Phong không mặn không nhạt nói.
Từ khi Tô Trường An học đao đến nay, chuyện như vậy đều phát sinh mỗi ngày. Hắn chỉ biết một trảm này, còn đao pháp của Sở Tích Phong dạy cho hắn thì dù chỉ một chiêu hắn cũng không học được. Đó cũng không phải là một chuyện quá kỳ quái. Đao pháp của Sở Tích Phong rất cao thâm, trong đó liên quan đến vận chuyển linh lực, tốc độ xuất đao, dùng lực lớn hay nhỏ. Người dùng đao cần hoàn thành những thứ này trong thời gian ngắn, cũng không phải nhìn qua đơn giản như mặt ngoài vậy.
Đương nhiên đây không phải muốn nói một trảm của Mạc Thính Vũ liền so ra kém đao pháp của Sở Tích Phong. Nhưng một trảm này, Tô Trường An luyện trọn vẹn hai năm, cuối cùng vẫn còn là tại U Vân lĩnh, hắn dựa vào đao ý mà Mạc Thính Vũ lưu lại, cộng thêm truyền thừa tinh linh mới có thể miễn cưỡng xuất ra. Mà điểm này đối với một trảm kia của Mạc Thính Vũ cũng chỉ là chút ít da lông thôi.
Lời nói của Sở Tích Phong khơi dậy lòng háo thắng của Tô Trường An. Hắn cắn răng một cái, lại là một tiếng quát nhẹ. Tay nổi gân xanh, đao kề sát mặt đất phát ra âm thanh xì xì, sau đó hắn hoành ngang thân đao đánh về phía Sở Tích Phong.
Sở Tích Phong nhướng lông mày, như là đang khen ngợi. Nhưng ngoài miệng thì lại không lưu tình chút nào châm chọc nói: “Quá chậm!”
Chỉ thấy y nâng lên chân trái, mũi chân nhanh chóng lay động.
Kích thứ nhất, mũi chân của y đá vào thân đao của Tô Trường An, đao dừng lại một chút.
Kích thứ hai, mu bàn chân của y giẫm vào tay cầm đao của của Tô Trường An. Hắn bị đau một hồi, khóe miệng co giật.
Kích thứ ba, hắn rất nhanh thu chân lại rồi mãnh liệt đá lên, đao của Tô Trường An liền vang một tiếng bay ra ngoài.
Chỉ nghe một tiếng ‘đương’ giòn vang, đao của Tô Trường An đã rơi trên mặt đất ở phía sau.
Tô Trường An biết rõ, Sở Tích Phong đã áp chế tu vi ở Cửu Tinh cảnh.
Mà trong hai ngày nay, Tô Trường An đã đánh bại không biết bao nhiêu võ sinh tu vi Cửu Tinh cảnh. Nhưng hắn ở trước mặt Sở Tích Phong vẫn như cũ không chịu nổi một kích. Vốn tâm tình có chút đắc ý, theo lúc đao của hắn rơi xuống đất kêu giòn vang mà theo đó biến mất hầu như không còn.
Hắn có chút uể oải đứng dậy, vuốt vuốt tay phải bị giẫm đỏ lên. Hắn nhìn Sở Tích Phong, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, Sở tiền bối, Trường An còn là học không được.”
Nhưng lúc này đây, vượt ngoài dự kiến của hắn chính là Sở Tích Phong cũng không có trách móc nặng nề, ngược lại là đưa ra bàn tay to sờ lên đầu của Tô Trường An, sau đó nói: “Học không được, lại học tiếp là được.”
Tô Trường An kinh ngạc ngẩng đầu, hắn cảm thấy Sở Tích Phong hôm nay có chút không giống vậy. Hắn nhịn không được hỏi: “Người không trách ta?”
Sở Tích Phong nhưng là liếc hắn rồi nói: “Trách ngươi? Chính ngươi học không được bản lãnh, liên quan gì đến ta đâu? Ta không cần trách ngươi.”
Sở Tích Phong nói cũng không dễ nghe lắm, nhưng Tô Trường An thì lại cảm thấy sự ân cần trong lời nói của y. Hắn ngây ngô cười hai tiếng ‘ha ha’ rồi nhặt lên đao rơi trên mặt đất, đi đến bên cạnh Sở Tích Phong, đứng kề sánh vai với y.
Lúc đó, gió xuân lướt nhẹ qua, thổi lên góc áo của hai người. Tô Trường An nhìn cả vườn xanh biếc này, nhìn Thiên Lam viện như sinh cơ dạt dào trong trẻo nhưng lại vắng lặng, sau đó hỏi Sở Tích Phong:
“Sở tiền bối, tại sao ta cuối cùng vẫn học không được đao pháp người dạy ta?” Vấn đề này, hắn đã từng hỏi qua Ngọc Hành, lão cũng đã cho hắn đáp án. Nhưng lão nói quá mức huyền diệu, hắn ngược lại không hiểu nhiều. Vì vậy hắn muốn nghe một chút đáp án của Sở Tích Phong.
Sở Tích Phong sững sờ, như là nhớ tới sự tình nào đó mà y không muốn nhớ lại. Hắn trầm mặc một hồi sau mới lên tiếng: “Ngươi biết đao pháp của ta là người nào sáng chế không?”
“Người phương nào?”
“Gia gia của ta, Tinh Vẫn - Thiên Thương Sở Đoạn Nhạc.”
Tô Trường An nghiêm túc liệt kê, Nhân tộc hiện tại còn sống bảy vị Tinh Vẫn. Thánh Hoàng của Đại Ngụy, Ngọc Hành và Khai Dương của Thiên Lam viện, Thái Bạch đạo nhân của Quan Tinh đài, lão thái gia Cổ Thanh Phong của Cổ gia ở Bắc địa, trưởng lão Nhạn Quy Thu của Thục Sơn Kiếm Tông và Vũ Vương Phù Tam Thiên ở Lương Châu Tây Vực. Rồi lại không có nhân vật Thiên Thương Sở Đoạn Nhạc như vậy. Hắn trong giây lát như đã hiểu ra cái gì, mãnh liệt cúi đầu xuống và bắt đầu trở nên trầm mặc.
Một loạt biểu hiện của Tô Trường An đều rơi vào trong mắt của Sở Tích Phong. Khuôn mặt lạnh như băng nổi lên một nụ cười đắng chát, sau đó hắn nói: “Người đã chết, khi ta tám tuổi liền chết rồi.”
“Nhưng người giao đao pháp và truyền thừa tinh linh của người cho ta. Vì vậy, ta giống ngươi, đều là truyền nhân của Tinh Vẫn.”
“Tinh Vẫn công pháp dĩ nhiên không dễ học, ta cũng không thông minh. Vì vậy, ta lúc đó thường xuyên bị gia gia trách phạt.” Nói tới đây, Sở Tích Phong quay đầu nhìn Tô Trường An rồi nói thêm: “Nhưng đến khi gia gia ta sắp chết, người đem truyền thừa tinh linh cho ta. Ta dựa vào tinh linh, lĩnh hội đao thức và đạo của người mới có chút thành tựu hôm nay. Giống như Mạc Thính Vũ, nếu không có hắn truyền thừa tinh linh, coi như ngươi luyện thêm hơn bốn, năm năm nữa cũng không nhất định có thể học được chút da lông của một đao kia."
Tô Trường An nghe ra được, Sở Tích Phong là đang an ủi hắn. Nhưng sự an ủi như vậy cũng không thể làm cho Tô Trường An cao hứng trở lại. Hắn hiện tại mới hiểu được bản thân sở dĩ có thể học được một đao kia của Mạc Thính Vũ là nhờ vào y truyền thừa. Mà sự cố gắng của hắn ở trong đó gần như có thể không cần tính đến.
Vì vậy, hắn cúi đầu, lần nữa trầm mặc lại.
Sở Tích Phong cũng nhận ra được bản thân an ủi giống như bị phản tác dụng. Y vốn không giỏi về ngôn từ, có thể an ủi một người như vậy nghĩ tới cũng là lần đầu tiên, nên làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
Y lại suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Nhưng về kiếm đạo, thiên phú của ngươi không tồi.《Xuân Phong Độ》của Ngọc Hành đại nhân tại đương thời cũng coi là công pháp tuyệt đỉnh, ngoại trừ Nhạn Quy Thu của Thục Sơn, trên đời này chỉ sợ ít người có thể chống lại hắn. Nhưng ngươi lại học được thuận buồm xuôi gió, thậm chí trên trình độ còn vượt qua đứa bé Túc Ngọc kia. Ngươi đừng nhìn nàng tinh nghịch, nàng xác thực là thiên tài kiếm đạo hiếm có trong những người trẻ tuổi. Mặc dù ta ở Tây Vực phía xa nhưng cũng nghe nói đến danh hào của nàng. Nếu nàng chịu dùng nhiều tâm tư tại kiếm đạo, chỉ sợ thành tựu ngày sau đích xác là không tưởng được. Ngươi có thể tại kiếm đạo phân cao thấp với nàng, bởi vậy có thể thấy được, về kiếm đạo, ngươi là thiên tài.”
Đây tính là rất khen ngợi. Sở Tích Phong nghĩ, tuy rằng hắn nghiêm khắc, nhưng kỳ thật nội tâm là thật sự ưa thích đứa bé Tô Trường An này. Cho dù hắn ngây thơ, lại không rành thế sự, thậm chí có lúc làm sự tình chỉ để ý đầu mà không để ý đuôi. Nhưng có ai lúc còn trẻ lại không phải như vậy đây? Mang theo vẻ nghé non không sợ cọp, không đụng tường thì không quay đầu lại.
Sở Tích Phong đã không phải thiếu niên năm đó rồi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng y ưa thích Tô Trường An giống như y thời còn trẻ.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, Tô Trường An vẫn như trước, không có vì vậy mà cao hứng trở lại.
“Nhưng ta thích đao.” Tô Trường An nói như vậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Sở Tích Phong, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Ta thích sư tôn, cũng thích người. Các ngươi đều dùng đao, nên ta cũng muốn dùng đao, cũng muốn trở thành đao khách giống các ngươi.”
Đây là một lý do rất đơn giản, đơn giản đến có chút ngây thơ.
Nhưng Sở Tích Phong rồi lại ngây ngẩn cả người. Y kinh ngạc nhìn thiếu niên có chút gầy yếu trước mắt này, sau nửa ngày, băng lạnh trên mặt chợt tan ra, y hỏi: “Trường An, ngươi biết Tinh Vẫn sau khi chết đều đi nơi nào không?”
Tô Trường An ngược lại không rõ tại sao Sở Tích Phong lại đưa ra vấn đề như vậy, nhưng hắn còn là thành thật đáp lại: “Nghe người ta nói, Tinh Vẫn sau khi chết, thân thể táng tại đại địa, anh linh trở về Tinh Hải.”
“Nhưng ta không đi được mảnh Tinh Hải kia.” Sở Tích Phong xoay người qua, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này là ban ngày, trên bầu trời có vài đám mây che mất một chút ánh mặt trời. Cho nên, tuy mặt trời rực rỡ, lại cũng không hề chói mắt. “Cho dù ta thành Tinh Vẫn, cũng không đi được mảnh Tinh Hải kia.”
Tô Trường An cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngoại trừ mây xanh, trong bầu trời kia cũng không còn vật gì. Hắn không hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì đạo mà ta đi là của gia gia ta, không phải đạo của ta. Mệnh tinh của ta dĩ nhiên là ngôi sao gia gia để lại cho ta. Nhưng đó là mệnh tinh của người, không phải của ta.” Sở Tích Phong có chút đắng chát nói: “Không có đạo của chính mình, liền không có mệnh tinh. Đã không có mệnh tinh, lại làm thế nào đi đến Tinh Hải bên kia.”
Tô Trường An còn là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy. Hắn ngẩn người sau mới hỏi: “Vậy tại sao người không đi đạo của chính mình, không đi thắp sáng một ngôi sao thuộc về bản thân?”
Sở Tích Phong rồi lại lắc đầu nói: “Bởi vì Sở gia đợi không được. Bọn hắn cần một vị Tinh Vẫn, mà ta chính là người phải trở thành Tinh Vẫn kia.”
Tô Trường An cũng không biết tại sao Sở gia nhất định cần một vị Tinh Vẫn. Nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng không đúng, vì vậy hắn nói: “Như vậy không…”
“Không đúng phải không?” Sở Tích Phong rồi lại chợt liếc hắn sau đó tiếp lời.
Tô Trường An chợt nhớ tới vừa nãy ở trong phòng, Ngọc Hành nói những lời đó với hắn. Vì vậy, mặt của hắn đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng, ta cảm thấy như vậy không đúng.”
Sở Tích Phong lại cười, rồi cũng không muốn tiếp tục nói đề tài này với Tô Trường An. Y chỉ nói thêm: “Mười hai năm trước, sư tổ Dao Quang của ngươi sau khi chết, ngôi sao của hắn liền không còn sáng qua. Mà Mạc Thính Vũ thành Tinh Vẫn, thắp sáng rồi lại cũng không phải ngôi sao của Dao Quang. Như vậy nghĩ đến, hắn là đi đạo của chính mình rồi. Riêng một điểm này, ta kém xa hắn.”
Nói tới chỗ này, y lại dừng một chút, nhìn về phía Tô Trường An hỏi: “Trường An, ngươi muốn gặp lại hắn sao?”
Tô Trường An sững sờ, nhưng đã hiểu điều mà Sở Tích Phong muốn ám chỉ. Hắn kinh ngạc nhìn y, nhìn râu ria vụn ở khóe miệng y, nhìn tóc dài của y bị gió xuân thổi loạn. Cuối cùng, hắn gật đầu thật mạnh nói: “Ta muốn!”
“Nếu như học không được đao pháp của người khác, vậy không học cũng được.”
“Ngươi thích đao, vậy liền sáng tạo ra một bộ đao pháp của chính mình.”
“Đợi đến ngày đao pháp của ngươi đại thành, chính là lúc ngươi thành tựu Tinh Vẫn.”
“Nhớ kỹ, Trường An.” Cuối cùng, Sở Tích Phong nhìn Tô Trường An, vô cùng trịnh trọng nói.
“Đi đạo của chính mình. Tinh Vẫn có đạo của chính mình, mới thật sự là Tinh Vẫn.”
Không thẹn lương tâm.
Tô Trường An nhắc đi nhắc lại bốn chữ này. Hắn cau mày, bất tri bất giác liền đi tới diễn võ trường.
Bởi vì ở chỗ Ngọc Hành bị trễ một ít thời gian nên Sở Tích Phong lúc này đã ôm đao đợi ở đó một hồi rồi. Gió tháng ba thổi làm tóc trên trán y rối tung, lộ ra lông mày đang nhíu lại. Tô Trường An không khó nhìn ra, y đã có chút không kiên nhẫn được nữa.
Ý thức được điểm này, tim của Tô Trường An đập mạnh một cú, hắn vội vàng bước nhanh tới.
“Đến rồi sao?” Còn chưa chờ Tô Trường An giải thích cái gì, Sở Tích Phong đã nói.
“Vâng.” Tô Trường An cúi đầu, nhỏ giọng đáp lại. Tuy rằng hắn rất tôn kính Sở Tích Phong, nhưng trong lòng còn là khó tránh khỏi cảm thấy hơi sợ nam nhân lạnh như băng lại nghiêm khắc này.
“Vậy bắt đầu luyện đao đi.” Ngoài ý muốn chính là Sở Tích Phong lần này cũng không có trách phạt hắn, mà là trực tiếp triển khai tư thế, chuẩn bị bắt đầu bài học hôm nay.
Điều này làm cho Tô Trường An có chút nghi hoặc, nhưng dù sao không bị phạt chung quy là chuyện tốt. Hắn cũng sẽ không ngây ngốc mà đuổi theo hỏi nguyên do.
Đối với Tô Trường An, luyện đao là một việc rất nghiêm túc. Vì vậy, hắn thu hồi chút tâm tư còn lại và sắc thái dư thừa trên mặt mình. Hắn rút đao trên lưng ra, sắc mặt cũng theo đó lạnh lùng xuống.
“Ồ? Không tệ lắm. Xem ra hai ngày nay cũng không có đánh uổng phí, có chút ý tứ.” Khóe miệng của Sở Tích Phong khẽ mỉm cười, nói như vậy.
Tô Trường An thì lại như không nghe thấy, hắn hét to một tiếng, thân thể liền nhảy lên thật cao. Đao ý và Linh Viêm quanh thân trong khoảnh khắc đó phun ra, vây kín thân thể của hắn không còn một kẽ hở.
Trong mắt của Sở Tích Phong hiện lên dị sắc. Y có thể nhìn ra, trong hai ngày ngắn ngủi, tu vi và đao pháp của Tô Trường An đã có chỗ tinh tiến.
Nhưng cái này đều không đủ để khiến y sợ hãi. Cho dù y đã áp chế tu vi của mình đến Cửu Tinh cảnh, nhưng kinh nghiệm đối chiến phong phú cùng với sự lý giải về đao đạo của y đều cao hơn Tô Trường An rất nhiều. Vì vậy, sau khi kinh ngạc một chút, thân thể của y nhoáng một cái liền tránh khỏi một trảm lăng liệt này của Tô Trường An.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, phiến đá trên diễn võ trường liền bị chém ra mấy vết nứt.
“Nếu như ngươi vĩnh viễn chỉ biết một chiêu này thì cho dù ngươi đã đến Phồn Thần cảnh cũng không đả thương được ta.” Sở Tích Phong không mặn không nhạt nói.
Từ khi Tô Trường An học đao đến nay, chuyện như vậy đều phát sinh mỗi ngày. Hắn chỉ biết một trảm này, còn đao pháp của Sở Tích Phong dạy cho hắn thì dù chỉ một chiêu hắn cũng không học được. Đó cũng không phải là một chuyện quá kỳ quái. Đao pháp của Sở Tích Phong rất cao thâm, trong đó liên quan đến vận chuyển linh lực, tốc độ xuất đao, dùng lực lớn hay nhỏ. Người dùng đao cần hoàn thành những thứ này trong thời gian ngắn, cũng không phải nhìn qua đơn giản như mặt ngoài vậy.
Đương nhiên đây không phải muốn nói một trảm của Mạc Thính Vũ liền so ra kém đao pháp của Sở Tích Phong. Nhưng một trảm này, Tô Trường An luyện trọn vẹn hai năm, cuối cùng vẫn còn là tại U Vân lĩnh, hắn dựa vào đao ý mà Mạc Thính Vũ lưu lại, cộng thêm truyền thừa tinh linh mới có thể miễn cưỡng xuất ra. Mà điểm này đối với một trảm kia của Mạc Thính Vũ cũng chỉ là chút ít da lông thôi.
Lời nói của Sở Tích Phong khơi dậy lòng háo thắng của Tô Trường An. Hắn cắn răng một cái, lại là một tiếng quát nhẹ. Tay nổi gân xanh, đao kề sát mặt đất phát ra âm thanh xì xì, sau đó hắn hoành ngang thân đao đánh về phía Sở Tích Phong.
Sở Tích Phong nhướng lông mày, như là đang khen ngợi. Nhưng ngoài miệng thì lại không lưu tình chút nào châm chọc nói: “Quá chậm!”
Chỉ thấy y nâng lên chân trái, mũi chân nhanh chóng lay động.
Kích thứ nhất, mũi chân của y đá vào thân đao của Tô Trường An, đao dừng lại một chút.
Kích thứ hai, mu bàn chân của y giẫm vào tay cầm đao của của Tô Trường An. Hắn bị đau một hồi, khóe miệng co giật.
Kích thứ ba, hắn rất nhanh thu chân lại rồi mãnh liệt đá lên, đao của Tô Trường An liền vang một tiếng bay ra ngoài.
Chỉ nghe một tiếng ‘đương’ giòn vang, đao của Tô Trường An đã rơi trên mặt đất ở phía sau.
Tô Trường An biết rõ, Sở Tích Phong đã áp chế tu vi ở Cửu Tinh cảnh.
Mà trong hai ngày nay, Tô Trường An đã đánh bại không biết bao nhiêu võ sinh tu vi Cửu Tinh cảnh. Nhưng hắn ở trước mặt Sở Tích Phong vẫn như cũ không chịu nổi một kích. Vốn tâm tình có chút đắc ý, theo lúc đao của hắn rơi xuống đất kêu giòn vang mà theo đó biến mất hầu như không còn.
Hắn có chút uể oải đứng dậy, vuốt vuốt tay phải bị giẫm đỏ lên. Hắn nhìn Sở Tích Phong, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, Sở tiền bối, Trường An còn là học không được.”
Nhưng lúc này đây, vượt ngoài dự kiến của hắn chính là Sở Tích Phong cũng không có trách móc nặng nề, ngược lại là đưa ra bàn tay to sờ lên đầu của Tô Trường An, sau đó nói: “Học không được, lại học tiếp là được.”
Tô Trường An kinh ngạc ngẩng đầu, hắn cảm thấy Sở Tích Phong hôm nay có chút không giống vậy. Hắn nhịn không được hỏi: “Người không trách ta?”
Sở Tích Phong nhưng là liếc hắn rồi nói: “Trách ngươi? Chính ngươi học không được bản lãnh, liên quan gì đến ta đâu? Ta không cần trách ngươi.”
Sở Tích Phong nói cũng không dễ nghe lắm, nhưng Tô Trường An thì lại cảm thấy sự ân cần trong lời nói của y. Hắn ngây ngô cười hai tiếng ‘ha ha’ rồi nhặt lên đao rơi trên mặt đất, đi đến bên cạnh Sở Tích Phong, đứng kề sánh vai với y.
Lúc đó, gió xuân lướt nhẹ qua, thổi lên góc áo của hai người. Tô Trường An nhìn cả vườn xanh biếc này, nhìn Thiên Lam viện như sinh cơ dạt dào trong trẻo nhưng lại vắng lặng, sau đó hỏi Sở Tích Phong:
“Sở tiền bối, tại sao ta cuối cùng vẫn học không được đao pháp người dạy ta?” Vấn đề này, hắn đã từng hỏi qua Ngọc Hành, lão cũng đã cho hắn đáp án. Nhưng lão nói quá mức huyền diệu, hắn ngược lại không hiểu nhiều. Vì vậy hắn muốn nghe một chút đáp án của Sở Tích Phong.
Sở Tích Phong sững sờ, như là nhớ tới sự tình nào đó mà y không muốn nhớ lại. Hắn trầm mặc một hồi sau mới lên tiếng: “Ngươi biết đao pháp của ta là người nào sáng chế không?”
“Người phương nào?”
“Gia gia của ta, Tinh Vẫn - Thiên Thương Sở Đoạn Nhạc.”
Tô Trường An nghiêm túc liệt kê, Nhân tộc hiện tại còn sống bảy vị Tinh Vẫn. Thánh Hoàng của Đại Ngụy, Ngọc Hành và Khai Dương của Thiên Lam viện, Thái Bạch đạo nhân của Quan Tinh đài, lão thái gia Cổ Thanh Phong của Cổ gia ở Bắc địa, trưởng lão Nhạn Quy Thu của Thục Sơn Kiếm Tông và Vũ Vương Phù Tam Thiên ở Lương Châu Tây Vực. Rồi lại không có nhân vật Thiên Thương Sở Đoạn Nhạc như vậy. Hắn trong giây lát như đã hiểu ra cái gì, mãnh liệt cúi đầu xuống và bắt đầu trở nên trầm mặc.
Một loạt biểu hiện của Tô Trường An đều rơi vào trong mắt của Sở Tích Phong. Khuôn mặt lạnh như băng nổi lên một nụ cười đắng chát, sau đó hắn nói: “Người đã chết, khi ta tám tuổi liền chết rồi.”
“Nhưng người giao đao pháp và truyền thừa tinh linh của người cho ta. Vì vậy, ta giống ngươi, đều là truyền nhân của Tinh Vẫn.”
“Tinh Vẫn công pháp dĩ nhiên không dễ học, ta cũng không thông minh. Vì vậy, ta lúc đó thường xuyên bị gia gia trách phạt.” Nói tới đây, Sở Tích Phong quay đầu nhìn Tô Trường An rồi nói thêm: “Nhưng đến khi gia gia ta sắp chết, người đem truyền thừa tinh linh cho ta. Ta dựa vào tinh linh, lĩnh hội đao thức và đạo của người mới có chút thành tựu hôm nay. Giống như Mạc Thính Vũ, nếu không có hắn truyền thừa tinh linh, coi như ngươi luyện thêm hơn bốn, năm năm nữa cũng không nhất định có thể học được chút da lông của một đao kia."
Tô Trường An nghe ra được, Sở Tích Phong là đang an ủi hắn. Nhưng sự an ủi như vậy cũng không thể làm cho Tô Trường An cao hứng trở lại. Hắn hiện tại mới hiểu được bản thân sở dĩ có thể học được một đao kia của Mạc Thính Vũ là nhờ vào y truyền thừa. Mà sự cố gắng của hắn ở trong đó gần như có thể không cần tính đến.
Vì vậy, hắn cúi đầu, lần nữa trầm mặc lại.
Sở Tích Phong cũng nhận ra được bản thân an ủi giống như bị phản tác dụng. Y vốn không giỏi về ngôn từ, có thể an ủi một người như vậy nghĩ tới cũng là lần đầu tiên, nên làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy.
Y lại suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Nhưng về kiếm đạo, thiên phú của ngươi không tồi.《Xuân Phong Độ》của Ngọc Hành đại nhân tại đương thời cũng coi là công pháp tuyệt đỉnh, ngoại trừ Nhạn Quy Thu của Thục Sơn, trên đời này chỉ sợ ít người có thể chống lại hắn. Nhưng ngươi lại học được thuận buồm xuôi gió, thậm chí trên trình độ còn vượt qua đứa bé Túc Ngọc kia. Ngươi đừng nhìn nàng tinh nghịch, nàng xác thực là thiên tài kiếm đạo hiếm có trong những người trẻ tuổi. Mặc dù ta ở Tây Vực phía xa nhưng cũng nghe nói đến danh hào của nàng. Nếu nàng chịu dùng nhiều tâm tư tại kiếm đạo, chỉ sợ thành tựu ngày sau đích xác là không tưởng được. Ngươi có thể tại kiếm đạo phân cao thấp với nàng, bởi vậy có thể thấy được, về kiếm đạo, ngươi là thiên tài.”
Đây tính là rất khen ngợi. Sở Tích Phong nghĩ, tuy rằng hắn nghiêm khắc, nhưng kỳ thật nội tâm là thật sự ưa thích đứa bé Tô Trường An này. Cho dù hắn ngây thơ, lại không rành thế sự, thậm chí có lúc làm sự tình chỉ để ý đầu mà không để ý đuôi. Nhưng có ai lúc còn trẻ lại không phải như vậy đây? Mang theo vẻ nghé non không sợ cọp, không đụng tường thì không quay đầu lại.
Sở Tích Phong đã không phải thiếu niên năm đó rồi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng y ưa thích Tô Trường An giống như y thời còn trẻ.
Nhưng làm cho hắn kinh ngạc là, Tô Trường An vẫn như trước, không có vì vậy mà cao hứng trở lại.
“Nhưng ta thích đao.” Tô Trường An nói như vậy. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Sở Tích Phong, nhỏ giọng lại kiên định nói: “Ta thích sư tôn, cũng thích người. Các ngươi đều dùng đao, nên ta cũng muốn dùng đao, cũng muốn trở thành đao khách giống các ngươi.”
Đây là một lý do rất đơn giản, đơn giản đến có chút ngây thơ.
Nhưng Sở Tích Phong rồi lại ngây ngẩn cả người. Y kinh ngạc nhìn thiếu niên có chút gầy yếu trước mắt này, sau nửa ngày, băng lạnh trên mặt chợt tan ra, y hỏi: “Trường An, ngươi biết Tinh Vẫn sau khi chết đều đi nơi nào không?”
Tô Trường An ngược lại không rõ tại sao Sở Tích Phong lại đưa ra vấn đề như vậy, nhưng hắn còn là thành thật đáp lại: “Nghe người ta nói, Tinh Vẫn sau khi chết, thân thể táng tại đại địa, anh linh trở về Tinh Hải.”
“Nhưng ta không đi được mảnh Tinh Hải kia.” Sở Tích Phong xoay người qua, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Lúc này là ban ngày, trên bầu trời có vài đám mây che mất một chút ánh mặt trời. Cho nên, tuy mặt trời rực rỡ, lại cũng không hề chói mắt. “Cho dù ta thành Tinh Vẫn, cũng không đi được mảnh Tinh Hải kia.”
Tô Trường An cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, thấy ngoại trừ mây xanh, trong bầu trời kia cũng không còn vật gì. Hắn không hiểu hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì đạo mà ta đi là của gia gia ta, không phải đạo của ta. Mệnh tinh của ta dĩ nhiên là ngôi sao gia gia để lại cho ta. Nhưng đó là mệnh tinh của người, không phải của ta.” Sở Tích Phong có chút đắng chát nói: “Không có đạo của chính mình, liền không có mệnh tinh. Đã không có mệnh tinh, lại làm thế nào đi đến Tinh Hải bên kia.”
Tô Trường An còn là lần đầu tiên nghe được chuyện như vậy. Hắn ngẩn người sau mới hỏi: “Vậy tại sao người không đi đạo của chính mình, không đi thắp sáng một ngôi sao thuộc về bản thân?”
Sở Tích Phong rồi lại lắc đầu nói: “Bởi vì Sở gia đợi không được. Bọn hắn cần một vị Tinh Vẫn, mà ta chính là người phải trở thành Tinh Vẫn kia.”
Tô Trường An cũng không biết tại sao Sở gia nhất định cần một vị Tinh Vẫn. Nhưng hắn cảm thấy như vậy cũng không đúng, vì vậy hắn nói: “Như vậy không…”
“Không đúng phải không?” Sở Tích Phong rồi lại chợt liếc hắn sau đó tiếp lời.
Tô Trường An chợt nhớ tới vừa nãy ở trong phòng, Ngọc Hành nói những lời đó với hắn. Vì vậy, mặt của hắn đỏ lên, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Đúng, ta cảm thấy như vậy không đúng.”
Sở Tích Phong lại cười, rồi cũng không muốn tiếp tục nói đề tài này với Tô Trường An. Y chỉ nói thêm: “Mười hai năm trước, sư tổ Dao Quang của ngươi sau khi chết, ngôi sao của hắn liền không còn sáng qua. Mà Mạc Thính Vũ thành Tinh Vẫn, thắp sáng rồi lại cũng không phải ngôi sao của Dao Quang. Như vậy nghĩ đến, hắn là đi đạo của chính mình rồi. Riêng một điểm này, ta kém xa hắn.”
Nói tới chỗ này, y lại dừng một chút, nhìn về phía Tô Trường An hỏi: “Trường An, ngươi muốn gặp lại hắn sao?”
Tô Trường An sững sờ, nhưng đã hiểu điều mà Sở Tích Phong muốn ám chỉ. Hắn kinh ngạc nhìn y, nhìn râu ria vụn ở khóe miệng y, nhìn tóc dài của y bị gió xuân thổi loạn. Cuối cùng, hắn gật đầu thật mạnh nói: “Ta muốn!”
“Nếu như học không được đao pháp của người khác, vậy không học cũng được.”
“Ngươi thích đao, vậy liền sáng tạo ra một bộ đao pháp của chính mình.”
“Đợi đến ngày đao pháp của ngươi đại thành, chính là lúc ngươi thành tựu Tinh Vẫn.”
“Nhớ kỹ, Trường An.” Cuối cùng, Sở Tích Phong nhìn Tô Trường An, vô cùng trịnh trọng nói.
“Đi đạo của chính mình. Tinh Vẫn có đạo của chính mình, mới thật sự là Tinh Vẫn.”