Dịch giả: Đình Phong
Màn đêm rốt cuộc phủ xuống nơi đây.
Trong thành Trường An, từng dãy treo đèn lồng cao cao thoáng sáng như ban ngày.
Phía đông của tòa thành thị phồn hoa nhất thế gian này có một quán rượu được trang trí xa hoa tên là Mẫu Đan Các.
Đó là một nơi tốt, ít nhất trong lòng đa số đàn ông ở thành Trường An thì nó là một nơi thật tốt.
Nơi đó trong thành Trường An có rượu ngon, lại có gái đẹp làm người ta hoa mắt.
Nó là một tòa thanh lâu.
Cũng là chốn vô số quan to hiển quý chạy theo như vịt, vô tận công tử văn nhân mê như điếu đổ.
Hôm nay cũng như mọi ngày, nơi đây đang nghênh đón rất nhiều người khách. Bọn hắn giờ đây gỡ xuống mặt nạ tao nhã mà mình ngụy trang hằng ngày, bắt đầu ôm lấy những cô nương tươi đẹp trang điểm nồng đậm để ăn chơi đàng điếm.
Tuổi tác của Lưu Lão Bảo đã lớn rồi.
Bà đã ngây người trong Mẫu Đan Các này rất nhiều năm, hoặc là nói, những người đồng trang lứa đều đã được chuộc thân.
Thời còn tuổi trẻ, bà cũng giống các cô nương xinh đẹp đang cười nói kia, luôn có hành vi phóng đãng trong lồng ngực của các khách uống rượu, sống hoang đường qua ngày.
Đến lúc lớn tuổi không còn tư sắc, lại không có lấy một người nguyện ý vì bà mà chuộc thân.
Bà vốn phải có số phận như những người đồng lứa, bị đưa đi làm một số công việc nặng nhọc, nhưng may mắn chính là, bà làm việc từ trước đến nay luôn biết thân biết phận, lại khéo ăn nói. Vì vậy, bà được Các Chủ coi trọng và trở thành tú bà kiếm khách. Mặc dù cũng không phải nghề nghiệp đứng đắn gì, nhưng so với tỷ muội cùng tuổi phải dựa vào thể lực để sống thì bà đã may mắn hơn rất nhiều rồi.
"Này, Tiểu Lan, chiếu cố thật tốt Trương công tử nha!" Mặt bà tràn đầy nụ cười quyến rũ, sắp xếp xong xuôi cho một người khách, cũng không quên đứng sau lưng hắn bàn giao một câu với cô nương đang ngồi kế bên.
Sau đó bà quay đầu, nét vui vẻ trên mặt biến mất, có chút lo lắng nhìn về phía cửa phòng đóng chặt nào đó trên lầu.
Trong lòng bà không khỏi thở dài một hơi, từ khi Như Yên được Các Chủ mang về thì luôn luôn trốn trong phòng, đã mười ngày rồi cũng không thấy ra ngoài, ngay cả chút ít đồ ăn cũng do nha hoàn mang vào.
Mặc dù Các Chủ không nói gì thêm, thậm chí còn kêu mọi người chiếu cố nàng cho tốt. Nhưng Lưu Lão Bảo cũng đoán được đáp án rồi, chính là người kia cuối cùng đã phụ bạc nàng.
Lưu Lão Bảo trong lòng hung hăng chửi bới tên đàn ông thúi đó một phen, nhưng như vậy thì được cái gì đây?
Bà chẳng qua chỉ là một cái yên hoa liễu hạng, làm nghề tú bà thấp hèn. Ngay cả việc ra ngoài mua vài món đồ cũng sợ sệt khi nói ra thân phận của mình, thì còn nói gì đến việc một tiện nữ xuất thân đê hèn gióng trống kêu quan mà kiện cáo một vị Thần tướng Đại Ngụy? Mẫu đơn kiện như vậy sợ chưa tới trong tay của Quyết Tào phụ trách dân sự thì đã nhanh chóng bị loạn côn của hộ vệ canh cổng đánh bay ra ngoài.
Loại người như các nàng, phải nên học cách cam chịu số phận, học cách kéo dài hơi tàn.
Đây là đạo lý mà những năm này bà đã ngộ ra, cũng không biết đúng hay không nhưng tốt xấu gì dựa vào nó mà bà vẫn còn sống đến bây giờ. Còn sống, luôn tốt. Ít nhất trong lòng Lưu Lão Bảo, bà cho là như vậy.
Thế nên bà hi vọng Như Yên có thể học được đạo lý này, ít nhất nó có thể cho nàng sống sót. Bất kể nói thế nào, bà nhìn Như Yên lớn lên, bà hi vọng nàng vẫn còn sống.
Cộp! Cộp! Cộp!
Đó là âm thanh của đế giày làm bằng chất liệu quý báu va chạm trên nền đá cẩm thạch đắt đỏ của Mẫu Đan Các.
Lưu Lão Bảo chỉ cần bao nhiêu đó cũng đoán được thân phận người đến không phú tức quý. Bà híp mắt, trên mặt chồng tên tầng tầng vui vẻ nịnh hót, quay đầu nhìn về hướng cửa ra vào.
"Vị khách quan kia, sao bây giờ mới đến, các cô nương vẫn chờ người đây..." Lưu Lão Bảo nói ra một nửa thì lập tức ngậm miệng.
Bởi vì người đàn ông trước mắt này rất đặc biệt.
Dáng người y cao gầy, sắc mặt trắng nhợt nhưng lại tuấn mỹ, hai bờ môi đỏ như nhuộm máu tươi.
Nhưng điều làm cho Lưu Lão Bảo kinh ngạc nhất chính là y mặc một bộ đồ trắng như tuyết.
Trường bào tuyết trắng, giày ủng trắng, dây cột tóc cũng trắng.
Trang phục như vậy căn bản không giống công tử ca đến uống rượu mua vui, ngược lại như là đưa tang người nào đó.
Mà người đàn ông kia cũng không để ý chút nào tới Lưu Lão Bảo, y đi tới rồi ngồi xuống một cái bàn gần nhất.
Lưu Lão Bảo lúc này mới phục hồi tinh thần vội vàng đi tới trước, trên mặt lại hiện ra nụ cười quyến rũ quen thuộc mà hỏi: "Vị khách quan này, lần đầu tiên ngài đến đây phải không, ngài cứ ngồi chờ một lát ta liền kêu các cô nương ra hầu hạ."
Vô luận người đến cổ quái tới mức nào, nhưng chỉ cần hắn vung ra tiền thì chính là hoàng đế.
Đây là luật thép của Mẫu Đan Các, cũng là quy củ mà Long Tương Quân dạy cho từng tên hạ nhân. Lưu Lão Bảo tôn sùng nó thành tín điều mà sống hơn mười năm, đương nhiên lúc này cũng không ngoại lệ.
"Không cần." Nhưng người đàn ông lại khoát tay áo nói ra: "Ta muốn gặp Như Yên!"
"Như Yên à? Nàng hiện tại..." Lưu Lão Bảo nói được một nửa thì ngưng lại, dùng nhan sắc và tuổi tác của Như Yên, đã lâu rồi không có khách nhân tới điểm danh nàng. Lưu Lão Bảo phục hồi tinh thần lại, vị này không phải là khách quen ngày xưa của Như Yên chứ, muốn đến tìm nàng nói một ít chuyện tình cũ? Nhưng với trạng thái hiện tại của Như Yên, chắc hẳn không có tinh thần ứng phó nơi đây. Cho nên bà ngẫm nghĩ rồi vừa cười vừa nói: "Ai nha, vị khách quan này thật không may, cô nương Như Yên nhà chúng ta hôm nay bệnh nhẹ, chỉ sợ là..."
"Ta nói, ta muốn gặp Như Yên." Thanh âm của người đàn ông như gợn sóng, nghe không ra buồn vui nhưng làm người ta thấy lạnh cả người, cắt ngang lời nói của Lưu Lão Bảo. Sau đó, y quay người móc ra một thỏi bạc từ trong ngực rồi ném đến trên bàn.
Lưu Lão Bảo ngây người, không phải vì giá trị của thỏi bạc nặng trịch kia mà lúc này bà phát hiện người đàn ông nhìn rất quen mắt, dường như đã gặp ở nơi nào đó nhưng nhất thời không thể nhớ ra.
Bà bắt đầu trở nên khó xử, xem ra người đàn ông trước mắt này không phải là hạng dễ trêu, nhưng bà hiểu rõ trạng thái hiện giờ của Như Yên. Bà lo lắng nếu Như Yên phục vụ không tốt làm tên này mất hứng, chỉ sợ phải rước họa vào thân, đây cũng không phải là kết cục mà bà muốn thấy. Nhưng thái độ kiên quyết của người đàn ông này làm bà không thể vòng vo được chút nào. Ngay lúc bản thân đang do dự chợt một giọng âm nhu vang lên.
"Ồ, khách hiếm, khách hiếm nha." Một người đàn ông (cũng không biết nên gọi đàn ông không) quá mức tuấn mỹ đang cầm quạt xếp trên tay bước đến. Gã đi thẳng đến trước người áo trắng, cười khúc khích nói: "Đây không phải là Long Hống Thần tướng Bắc Thông Huyền mới tấn của Đại Ngụy ta sao, hôm nay cớ gì rảnh rỗi lại đến nơi yên hoa liễu hạng này mà mua vui?"
Lời nói của Long Tương Quân làm Lưu Lão Bảo chấn động, bà không thể không liếc nhìn người đàn ông áo trắng này một lần nữa.
Bắc Thông Huyền!
Bà rốt cuộc nhớ được, nam nhân trước mắt này chính là Bắc Thông Huyền.
Thiếu niên kia mười năm trước nhẹ nhàng ấm áp như gió xuân giờ đây đã thành tên đồ tể hai tay đầy máu tươi, quanh thân khí tức âm hàn. Hai khí chất trái ngược cùng xuất hiện trên một người, lúc này Lưu Lão Bảo cũng không nói được gì nhưng khi nghe Long Tương Quân nói thì như bừng tỉnh đại ngộ.
Bắc Thông Huyền dường như không để ý tới lời nói của Long Tương Quân. Y nhấc lên ấm trà trên bàn, từ từ rót cho mình một tách, sau đó khí định thần nhàn nhấp một ngụm. Y nói ra lần nữa: "Kêu nàng đi ra gặp ta."
"Nàng? Nàng nào đây?" Bộ dạng của Long Tương Quân dường như không hiểu lắm, ánh mắt gã trợn to, bờ môi hơi mở ra, "Cô nương trong Mẫu Đan Các ta có trên cả trăm, không biết Bắc đại tướng quân đòi gặp nàng rốt cục là nàng nào đây?"
Gã lúc nói chuyện cố ý kéo giọng thật cao, dụng ý muốn mọi người ở đây đều nghe được.
Mà khách uống rượu ở đây phần lớn đều là người có chút thân phận. Không ít người tận mắt chứng kiến được trò khôi hài trong thọ yến của Thánh Hoàng ngày đó.
Cho nên bọn họ biết được thân phận của người đến, cũng đại khái đoán được ý đồ của y. Vì vậy bọn họ đặt ly rượu trong tay mình xuống, cùng nhìn về phía này.
Mẫu Đan Các yên tĩnh trở lại.
Trên mặt Bắc Thông Huyền vẫn như bức tranh sơn thủy sóng yên gió lặng, nhưng từ lúc tay y nổi lên gân xanh mà ném chén trà trong tay thì không khó để nhìn ra y đã nổi giận.
"Như Yên." Cuối cùng y vẫn phát ra một cái tên từ sâu trong yết hầu.
"Như Yên? Ai là Như Yên? Để ta suy nghĩ đã." Long Tương Quân thu hồi quạt xếp rồi vỗ nhè nhẹ lên đầu mình, làm bộ như đang suy nghĩ. Gã dường như thật sự không thể nhớ được cô gái mà bản thân mang đến thọ yến của Thánh Hoàng ngày đó đến tột cùng là ai.
Nhưng gã là một kẻ đúng mực vô cùng tốt, ngay lúc lông mày của Bắc Thông Huyền nhăn lại trong nháy mắt thì gã vỗ ót một cái, làm bộ như bừng tỉnh.
Gã tiến đến trước mặt Bắc Thông Huyền, đôi mắt lúc này híp lại thành một đường nhỏ, gã nhìn qua y, giọng cực kỳ lạnh lẽo nói ra: "Ta nhớ ra rồi, chính là gióng trống khắp nơi tuyên dương rằng có tình bạn cố tri với Bắc tướng quân, phỉ báng thanh danh của người, tiện, nhân, kia?"
Ba từ cuối được gã nói ra từng chữ, trong nháy mắt sắc mặt Bắc Thông Huyền chợt biến hóa, nhưng lại hồi phục rất nhanh. Y lần nữa móc ra một thỏi bạc nặng trịch từ trong ngực đặt trên bàn. Ánh mắt y lạnh lùng hỏi: "Thế nào? Mẫu Đan Các không làm ăn?"
Long Tương Quân ngẩn người, gã hiển nhiên không thể nghĩ Bắc Thông Huyền sẽ phản ứng bình tĩnh được như thế này. Gã nhìn thỏi bạc trên bàn, vươn tay cầm lấy sau đó suy nghĩ một lát.
"Làm, sao lại không làm chứ. Bất quá Bắc tướng quân ra tay thật xa xỉ, ngân lượng nhiều như vậy so với giá trị hiện tại của Như Yên, có thể bao hơn nửa năm rồi!" Nói xong những điều này, gã quay đầu nhìn về phía Lưu Lão Bảo đã hơi dại ra, nhếch miệng nói: "Đi, kêu Như Yên ra đây."
Lưu Lão Bảo lại không động, bà có chút chần chờ.
Bắc Thông Huyền đã phụ Như Yên, lần này bỗng dưng lại đến gõ cửa. Theo kinh nghiệm của bà, đương nhiên không thể tin tưởng Bắc Thông Huyền đã hồi tâm chuyển ý, cho nên bản thân cũng đại khái đoán được Bắc Thông Huyền lần này tới gặp Như Yên cũng không có chuyện gì tốt.
Bà khom người bắt đầu run rẩy, bình sinh lần đầu tiên, bản thân thử phản kháng Long Tương Quân.
"Các Chủ... Thân thể Như Yên cô nương ôm bệnh nhẹ... Chỉ sợ..." Bà nói những lời này đứt quãng lại lắp bắp. Nhưng tóm lại vẫn phồng lên dũng khí mà nói ra.
"Thế nào? Còn bắt ta phải tự đi mời?" Quyết định của Long Tương Quân tất nhiên sẽ không vì lời nói của một tú bà hèn mọn mà có chỗ biến đổi. Gã híp mắt nhìn bà, một cảm giác lạnh lẽo bao phủ tứ phía quanh Lưu Lão Bảo.
Hàn ý như vậy đương nhiên làm thân thể Lưu Lão Bảo đã già run lên một cái, dường như bản năng sợ hãi Long Tương Quân trong nhiều năm qua vẫn chiếm thế thượng phong.
"Vâng." Bà cúi đầu, cực kỳ không tình nguyện đáp lời, sau đó khom người lại rồi chậm rãi lui ra.