Dịch giả: Tiểu Nhiễm
Thiên Đạo Các là một nơi rất đặc biệt.
Nhìn từ ngoài thì nó đúng là một tòa tháp, nhưng sau khi Tô Trường An đi vào thì mới phát hiện nó là một phương thiên địa khác hẳn với thế giới bên ngoài.
Hắn đứng trong một đám mây mù, xung quanh đều là một mảnh trắng xóa, không thể nhìn rõ được cái gì.
Hắn thử bước đi, rồi lại chán nản phát hiện ở đây dường như rất rộng, trong thời gian gần nửa khắc mà hắn cũng không tìm được chỗ giới hạn của nó.
Hắn không khỏi có chút nghi hoặc.
Ngọc Hành bảo hắn đến Thiên Đạo Các là muốn hắn ở chỗ này có thể nắm giữ được lực lượng đủ cường đại. Nhưng lão cũng không nói cho Tô Trường An biết rút cuộc phải làm như thế nào.
Hắn cứ ngây người ra trong suốt thời gian một chung trà, cuối cùng không thể kiên nhẫn được nữa.
Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách giải quyết. Tô Trường An thầm nghĩ.
Vì thế hắn đứng lên, sau đó vận chuyển linh lực trong cơ thể rồi đẩy chúng ra bên ngoài.
Mắt hắn đột nhiên lóe sáng, miệng vào lúc này cũng chợt mở ra.
“Có ai ở đây không!!!?” Hắn quát về chỗ sâu trong đám mây mù.
Tiếng nói của hắn nhờ sự hỗ trợ của linh lực tràn đầy trong cơ thể mà vang lên như hoàng chung đại lữ, khuếch tán ra rất xa.
Khoảng mấy chục tức sau, tiếng của hắn mới ngừng vang vọng. Sau đó, hắn đứng nguyên tại chỗ, giống như đang chờ đợi thứ gì đó.
Nhưng khiến hắn thất vọng chính là hắn không thấy được bất kỳ cái gì.
Không có tiếng vọng, cũng không có đáp lời.
Điều này nói rõ hai vấn đề, đó là ở đây rất lớn và không hề có người.
Vì vậy hắn càng thêm chán nản.
Nhưng hắn tin tưởng Ngọc Hành không có lý do gì để lừa gạt bản thân, cho nên hắn mang theo tâm tình nặng trĩu mà khoanh chân ngồi xuống.
Đã không tìm thấy, vậy thì chờ nó đến. Tô Trường An nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn vui mừng phát hiện linh khí trong Thiên Đạo Các nồng đậm hơn vài phần so với thế giới bên ngoài.
Xem như là ngồi tu hành linh lực đi, hắn nghĩ như vậy và dĩ nhiên cũng bắt đầu thu nạp linh khí.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, chớp mắt đã qua hai, ba canh giờ.
“Ài.” Một tiếng thở dài truyền đến từ trong sương mù.
Hai mắt Tô Trường An vào thời khắc này đột nhiên mở ra. Hắn dùng tốc độ cực nhanh đứng lên rồi rút ra thanh đao sáng loáng sau lưng, cảnh giác nhìn xung quanh.
“Ai!?” Hắn trầm mặt xuống mà hỏi.
“Ngươi thật sự là một tên kỳ quái.” Tiếng nói kia từ bốn phương tám hướng truyền đến, giọng điệu mang theo vài phần kinh ngạc và bất đắc dĩ.
Lời vừa dứt, sương mù ở xung quanh tản ra một chút. Sau đó, một thân ảnh thản nhiên xuất hiện.
Tô Trường An nhìn chăm chú, nhưng cho dù chỉ cách không quá mấy trượng, hắn vẫn không thấy rõ tướng mạo người nọ, thậm chí còn không phân biệt nổi là nam hay nữ. Có điều, đó cũng không phải là vì nơi này dày đặc sương mù, mà do bản thân người nọ cũng chỉ là một cái bóng mờ ảo mà thôi.
Tô Trường An chưa bao giờ gặp được chuyện ly kỳ như thế, nên hắn càng khẩn trương hơn. Đao của hắn dường như cũng có điều cảm giác, thân đao chợt phát ra một hồi tiếng kêu.
“A, tiểu gia hỏa, thì ra là mi. Chúng ta lại gặp mặt rồi.” Tuy rằng thân ảnh kia không có dung mạo, nhưng Tô Trường An lại cảm giác được gã đang nói với thanh đao trong tay hắn.
“Ngươi là ai?” Tô Trường An rốt cuộc hỏi ra vấn đề trong lòng.
“Ta là ai?” Thân ảnh kia tựa như nghe được một chuyện rất thú vị, gã cười khẽ một hồi.
Mà đúng lúc này, sương mù vốn đang bao phủ xung quanh Tô Trường An bỗng nhiên tản ra mãnh liệt. Hắn bây giờ mới phát hiện thì ra chỗ mình đứng là một mảnh hư không u ám, chẳng có bất cứ thứ gì.
Một giọng nói bỗng vang lên: “Ta là Ngô Đồng.”
Một cô gái mặc áo đỏ và đi chân trần chợt từ trên trời giáng xuống, rồi rơi vào vị trí bên trái thân ảnh kia.
“Là Mạc Thính Vũ!”
Một người đàn ông đeo trường đao trên lưng từ phương xa mà đến, rồi dừng lại bên phải thân ảnh kia.
“Là Sở Tích Phong!”
“Là Ngọc Hành!”
“Là Thanh Loan!”
Cả đám người quen của Tô Trường An cứ như vậy lần lượt xuất hiện. Bọn họ đứng xung quanh thân ảnh kia, không nói một lời nào, mà chỉ là nhìn Tô Trường An với ánh mắt lạnh lẽo.
“Là trời!”
Trên đỉnh đầu Tô Trường An bỗng xuất hiện bầu trời xanh thẳm.
“Là đất!”
Một bãi cỏ xanh từ dưới chân hắn sinh ra, sau đó không ngừng lan ra xa vô tận.
“Là vạn vật!”
Trên bầu trời bắt đầu xuất hiện những đám mây và mặt trời rực rỡ. Trên mặt đất thì sinh ra từng gốc đại thụ che trời. Rồi bỗng nhiên có con chim tước bay qua, lại bị một con mãnh thú phục sẵn trong rừng rậm bất ngờ vồ lấy, ngang nhiên lôi nó từ trên không trung xuống đất. Nhưng con mãnh thú này còn chưa kịp hưởng thụ đồ ăn thì lại bị một mũi tên được bắn ra từ cây cung lâu năm xuyên qua đầu. Nó kêu lên một tiếng rên rỉ, rồi cuối cùng nằm xuống mãi mãi. Sau đó, vài bóng người với gương mặt tràn đầy vui mừng từ xa đi tới. Họ vác con mãnh thú lên rồi đi về phía thôn xóm xa xa đang có từng đám khói bếp bay lên.
Tất cả sự biến hóa này làm cho Tô Trường An kinh hãi đến mức không nói ra lời. Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thán thì…
Giọng nói vốn vang vọng của thân ảnh mơ hồ kia chợt trầm xuống.
“Cũng là Vô.” Gã nói như vậy.
Toàn bộ sự vật ở trong phương thiên địa này trong nháy mắt bỗng như thủy triều rút xuống, cuối cùng thu vào trong cơ thể của thân ảnh trước mắt này.
Tô Trường An lập tức hiểu ra tất cả ảo giác vừa nãy đều do thân ảnh trước mắt này làm ra. Hắn không khỏi cảm thấy tức giận, trầm giọng hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai!?”
“Không phải ta đã nói với ngươi đấy sao, ta là Vô.” Thân ảnh kia nói như vậy.
“Vô? Tên quá kỳ cục.” Tô Trường An hơi nghi hoặc, “Sao ngươi lại ở đây, chỗ này là Thiên Đạo Các mà?”
“Ta cũng không biết vì sao mình lại ở nơi này. Nhưng ta vẫn luôn ở đây và chờ từng người tiến vào Thiên Đạo Các.”
“Đợi người đến Thiên Đạo Các? Đợi bọn họ làm gì?”
Tuy rằng thân ảnh kia không có dung mạo, nhưng Tô Trường An chắc chắn gã vừa trợn mắt nhìn hắn một cái.
“Đến Thiên Đạo Các tự nhiên là tu tâm. Ta chờ bọn họ đương nhiên là để cho họ thí luyện.” Thân ảnh kia đáp lại.
Tô Trường An nghe xong thì rất vui mừng. Hắn nôn nóng không nhịn được mà hỏi: “Ngươi là thí luyện giả? Vậy ngươi mau cho ta thí luyện đi.”
“Ta cũng muốn cho ngươi thí luyện, nhưng mà…” Giọng điệu của thân ảnh kia từ buồn bã biến thành phàn nàn.
“Thiên Lam viện các ngươi gần đây đến tột cùng đang làm cái gì mà lại đưa vào mấy tên kỳ quái như vậy chứ.”
“Người xem như khá nhất là một đao khách Địa Linh cảnh. Y xách đao, dùng một chiêu chém vào tâm ma của chính mình.”
“Lần trước, người đến là một nho sinh. Tâm ma của y lại là một cô gái không có tu vi. Hai người ở đây tình tứ với nhau hơn nửa năm, cuối cùng y mới dùng một kiếm giết cô gái kia.”
“Lần này thì ngược lại! Người đến là một tên tiểu tử Tụ Linh cảnh, ngay cả tâm ma đều không có, thế thì bảo ta thí luyện như thế nào đây!?”
“Còn có một lần, một lần khác, lần nữa,…”
Tô Trường An thật sự không hiểu được gã rốt cuộc đang phàn nàn cái gì, nhưng mơ hồ cảm thấy có một phần liên quan đến mình. Điều này khiến hắn có chút không tự nhiên. Hắn thu đao rồi lẳng lặng đứng tại chỗ, chờ thân ảnh kia phàn nàn xong.
Nhưng gã giống như rất bất mãn với Thiên Lam viện, nói lải nhải không biết bao lâu. Tô Trường An nghiêm túc đếm được ước chừng có hai trăm chuyện gã kể ra. Dường như mỗi người đến đây đều không khiến gã thỏa mãn, đương nhiên, bản thân hắn chính là người mà gã không hài lòng nhất.
Cuối cùng, sau mấy canh giờ, gã giống như đã phát tiết sạch sẽ những bất mãn trong lòng, rồi quay đầu nhìn về phía Tô Trường An.
“Này, tiểu tử, ngươi tên là gì?” Gã hỏi.
“Tô Trường An.”
“Được, Tô Trường An, ngươi hãy nghe cho kỹ.” Gã hắng giọng một cái rồi nói: “Ngươi không có tâm ma, nên ta không có biện pháp cho ngươi thí luyện.”
“Hả?” Tô Trường An sửng sốt, hiển nhiên không hiểu lắm tình trạng bây giờ. “Ta nên làm gì đây? Ta có thể trở về sao?”
“Tiến vào Thiên Đạo Các, hoặc là chết, hoặc là hoàn thành thí luyện. Còn cái gì cũng không làm thì không thể ra được.” Thân ảnh kia thản nhiên nói.
“Vậy ta phải làm sao bây giờ?” Tô Trường An thoáng cái đã rối loạn tâm thần. Hắn không muốn bị nhốt ở nơi âm u này, cùng với một người không rõ tướng mạo sống suốt quãng đời còn lại.
“Chính ngươi tự nghĩ một cái thí luyện đi!” Thân ảnh kia thờ ơ đáp lại.