Dịch giả: argetlam7420
Đêm đã về khuya.
Gần đây thành Trường An không quá thái bình.
Đầu tiên là Tham Lang Tinh hiện thế, lại có Trành Quỷ Tinh Vẫn lánh đời nhiều năm là Hạ Hầu Uyên xuất thế. Tiếp đến là Ngũ Hoàng tử do mưu phản mà bị nhốt tại Đông cung, hôm nay lại có tin Âm Sơn Trọc, Mã An Yến cùng Chương Tử Vụ ba người nhận lệnh của Thừa tướng tới lùng bắt Tô Trường An không thành, ngược lại đều bị giết chết ở Thiên Lam. Tương truyền hôm ấy bên trong Thiên Lam viện máu chảy thành sông, mùi máu tanh ghê người đứng cách mấy dãy phố cũng có thể mơ hồ ngửi được.
Tin này vừa ra, vua dân chấn động.
Tạm không nói tới thân phận Âm Sơn Trọc cùng Mã An Yến, nhưng Chương Tử Vụ là một trong Tam Công Cửu khanh, vậy mà lại chết không rõ ràng ở Thiên Lam viện, chuyện động trời như vậy văn võ bá quan sao có thể để yên.
Ngay lập tức tấu chương lên án Thiên Lam viện cùng Tô Trường An nhiều như măng mọc sau mưa, liên tiếp những bức tấu chương được chuyển vào trong hoàng cung Đại Ngụy.
Nhưng thái độ của Thánh hoàng lại rất kỳ quái.
Kỳ quái hệt như thái độ của lão với Ngũ hoàng tử vậy.
Lão dẹp hết tất cả những lời dị nghị, chẳng qua vẫn lệnh cho Hổ Diệu Thần Tướng Đồng Kinh Nghĩa đóng tại Trường An mang một đội dũng sĩ giáp đen tới bao vây Thiên Lam viện. Nói là giám thị, nhưng trông càng giống như bảo vệ. Thậm chí lão còn sai người dọn dẹp sạch thi thể ở Thiên Lam viện, trả về các học viện.
Việc này dĩ nhiên càng khiến phe Thái Tử bất mãn hơn.
Bởi vậy Thừa tướng Đại Ngụy Tư Mã Hủ cùng Anh Vương Hạ Hầu Uyên ngay trong đêm xin vào cung gặp mặt.
"Bệ hạ."
Trong đại điện Thái Hòa, Tư Mã Hủ hơi híp mắt, khom người chắp tay với người đàn ông trên đài cao.
Sau lưng lão, một nam tử đứng thẳng, tay cầm Quỷ Đầu Đao.
Mang binh khí vào cung gặp vua, thấy Thánh Thượng mà không quỳ.
Trên đời này chỉ có hai loại người có thể làm được.
Một là chức vị cao tới Vương Hầu, hai là tu vi đạt tới Tinh Vẫn.
Mà rất trùng hợp, cả hai người này đều đúng là vậy.
Vậy nên dù cho thái độ lão có kiêu căng đi nữa, cũng không ai dám nói lão sai ở điểm nào.
Nhưng, vẫn có một điểm khiến vị thái giám đứng sau lưng Thánh hoàng rất bất mãn.
Vị Trành Quỷ Tinh Tinh Vẫn, Đại Ngụy Anh Vương Hạ Hầu Uyên, giờ phút này đứng sau lưng lão già kia, thể hiện ý tứ quá rõ ràng - gã đã xem lão già này là chủ nhân.
Điều này đương nhiên là chuyện vô cùng hoang đường, một vị Vương gia Đại Ngụy, có thể nói là dưới một người trên vạn người, thân phận như thế cho dù gặp Thánh hoàng cũng có thể không cần quỳ lạy. Vậy mà lại coi một vị Thừa tướng là chủ nhân, thế Thánh hoàng gã đặt ở nơi nào? Há chẳng phải là đang nói địa vị của Thánh hoàng cũng chỉ ngang lão già kia thôi sao?
Nhưng tựa hồ người đàn ông ngồi trên đài cao cũng không thèm để ý việc này.
Từ đầu đến cuối lão thậm chí không hề nhìn Anh Vương một cái.
"Ái khanh đứng lên đi, đêm khuya cầu kiến không biết có chuyện gì quan trọng?" Vẻ mặt người đàn ông rất ngờ vực, dường như không hiểu nguyên do tại sao lão già lại đêm khuya cầu kiến.
Lão già cùng người đàn ông này đánh cờ nhiều năm, dĩ nhiên quen thuộc phong cách của hắn.
Cho nên lão lại khom người rất là cung kính, cao giọng nói: "Thiên Lam viện di đồ Tô Trường An, cấu kết với yêu tà, giết hại trung lương, khiến cho mấy trăm học sinh các học viện tại Trường An chết oan uổng, Chương Đình Úy, Âm trưởng lão, Mã trưởng lão vì nước vong thân. Lão thần khẩn cầu bệ hạ hãy hạ chỉ, truy bắt yêu tà, dẹp yên dư luận phẫn nộ, làm yên lòng vong linh các vị trung thần!"
"A...?" Người đàn ông trên đài làm ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ. Hắn vỗ trán một cái, nói: "Thì ra ái khanh tới là vì chuyện này."
"Đúng vậy."
"Chuyện này ái khanh không cần lo lắng, Quả nhân tự có chừng mực." Người đàn ông tùy ý nói ra, cách hắn nói cứ như chuyện vừa rồi chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng quan tâm vậy.
Bịch!
Nhưng đúng lúc này một tiếng giòn dã vang lên.
Lão già bỗng quỳ xuống đất dập đầu, giọng bi thương nói: "Xin bệ hạ suy nghĩ kỹ, hôm nay trong thành Trường An lòng người bàng hoàng, bá quan không cam lòng. Tất cả đều nói bệ hạ thiên vị yêu nghiệt, làm cho trung thần mông muội, vong hồn than khóc trong đêm! Nếu bệ hạ không mau chóng có câu trả lời, lão thần e rằng thiên hạ sẽ đại loạn, giang sơn trăm năm của Đại Ngụy khó lòng giữ được a!!!"
Thái độ lão cung kính, giọng nói thành khẩn, trông vô cùng giống một vị trung thần chính trực liều mình can gián vua.
Nhưng những lời lão nói ra, đều hết sức đại nghịch bất đạo.
Từ xưa đến nay, phàm là quân vương đều kiêng kỵ nhất là nghe được mấy chữ “thiên hạ đại loạn, giang sơn khó giữ”. Nó đâu có khác gì mắng bọn họ ngu ngốc vô năng, để mất giang sơn chứ.
Người đàn ông kia đương nhiên nghe ra lão già kia nhìn như khuyên giải, kì thực ngôn ngữ là đang uy hiếp.
Đôi mắt hắn híp lại, sắc mặt âm trầm, đưa ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn trước người, sự yên tĩnh trong đại điện được thay bằng những tiếng gõ êm tai.
Một lúc lâu sau, hắn mới nhoẻn miệng cười ha hả nói: "Ái khanh quá lời rồi. Quả nhân nói rồi, vài ngày nữa nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời."
Nhưng lão già dưới đài làm như không nghe thấy, vẫn quỳ xuống đất dập đầu, lặng yên không nói.
Sắc mặt người đàn ông rốt cuộc có vài phần khó coi, nhưng hắn vẫn cố đè xuống tức giận trong lòng, lát sau mới trầm giọng nói: "Ba ngày."
"Bệ hạ thánh minh!" Lão già dưới đài ngay lập tức đứng dậy, chắp tay hành lễ.
Đợi đến khi hai người lui ra.
Người đàn ông trên đài vẻ mặt đè nén tức giận bay mất sạch, hắn quay sang vị thái giám tóc bạc trắng, bình tĩnh nói: "Truyền gọi Thái Bạch Chân Nhân lên yết kiến."
Vị thái giám sau lưng nghe xong, người đang đứng đó đột nhiên biến mất không thấy tung tích.
Người đàn ông cứ như vậy ngồi một mình trên đài cao. Trong đại điện tối đen, chỉ còn đôi mắt hắn lóe sáng hệt như một ngôi sao vậy.
Ước chừng một khắc trôi qua.
Vị thái giám kia lại một lần nữa xuất hiện phía sau lưng người đàn ông, tiếp sau đó một thân ảnh dưới đài dần dần hiện ra.
Đó là một lão già, mày kiếm mắt sáng, tóc trắng như cước, khuôn mặt hồng hào, mặc một tấm đạo bào Thất Tinh, tay cầm một cây phất trần lông trắng.
"Bệ hạ." Lão gật đầu nói với người đàn ông trên đài.
"A.... Thái Bạch, thứ ta bảo ngươi tính ngươi đã tính ra chưa?" Người đàn ông híp mắt hỏi.
"Mấy năm trước, lão hủ đã tính qua cho người này rồi." Đạo nhân kia nói.
"Thế nào?"
"Khi đó, số mệnh hắn rất bất định, nhân quả vô thường, lão hủ nhìn không rõ lắm. Cho đến mấy ngày trước, khi Thánh thượng lại nói chuyện này với ta, lão hủ mới lại tính một quẻ khác."
"Hử? Số mệnh bất định? Nhân quả vô thường?" Sắc mặt người đàn ông khẽ đổi, hắn nhìn thẳng vào vị đạo sĩ, trong ánh mắt chợt phát ra một đạo thần quang.
"Đúng vậy." Lão đạo gật đầu đáp.
"Mấy ngày trước ngươi xem cho hắn, kết quả ra sao?" Sắc mặt người đàn ông trên đài cao có chút mất kiên nhẫn hiếm thấy.
"Lão hủ mấy ngày trước có tính lại, quẻ chỉ như sau."
"Thương Long bị vậy ở bãi cạn, Thanh Điểu bảo vệ Cô Tinh. Thái tuế nhập mệnh, hung sát vào thân. Nhưng..." Nói tới đây, lão đạo dừng lại một chút, dường như có chút do dự. Nhưng sau khi trầm ngâm một lúc, lại nói tiếp, "Thế nhưng mà, mệnh chiếu Tinh Vẫn."
"Thương Long bị vậy ở bãi cạn, Thanh Điểu bảo vệ Cô Tinh. Thái tuế nhập mệnh, hung sát vào thân. Nhưng mệnh chiếu Tinh Vẫn?" Người đàn ông giống như nghe được chuyện cực kỳ thú vị, hắn cau mày nhẹ nhàng nhắc đi nhắc lại những lời kia. Hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, hắn lại hỏi: "Lân nhi gần đây tu hành vẫn thuận lợi chứ?"
"Ha ha, Tiểu hoàng tử tư chất thông minh, chuyện tu hành bệ hạ không cần lo lắng." Lão đạo kia tựa hồ rất là vui vẻ khi nghe người đàn ông nói "Lân nhi", sắc mặt trầm ổn hiện ra nụ cười mỉm hiếm thấy.
"Như vậy Quả Nhân yên tâm rồi, làm phiền chân nhân."
"Vậy lão hủ xin cáo lui."
"Ừ...." Người đàn ông gật đầu.
Đợi đến khi bóng dáng lão đạo hoàn toàn biến mất, đôi mắt người đàn ông trên đài cao mới hơi trầm xuống, nhìn lên bầu trời đêm mênh mông bên ngoài điện.
Dùng thanh âm lạnh lẽo nói.
"Các ngươi chỉ cho Đại Ngụy ta vận nước tám trăm năm!"
"Nhưng Quả Nhân lại muốn nó vĩnh thế trường tồn!"
Một tiếng sét tức thì nổ vang.
Giống như đang phát ra lời cảnh cáo với hắn.
Nhưng người đàn ông vẫn lạnh lẽo nhìn tia chớp vừa rạch ngang trời.
"Ngươi đang sợ sao? Bởi vì ta cuối cùng đã tìm ra chiếc chìa khóa!"
---o0o---