Dịch giả: Time Over
Biên: Đình Phong
Vì vậy, Tô Trường An chậm rãi bay lên không trung trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lăng không mà đứng.
Đây là năng lực đặc thù của tu sĩ Thiên Thính cảnh, mà Tô Trường An mới Địa Linh cảnh, theo lý đây là một màn tương đối không tầm thường.
Nhưng rất hiển nhiên, mọi người ở đây đối với việc này cũng không quá để ở trong lòng.
Bọn họ thật sự quan tâm là lời Tô Trường An vừa nói lúc trước.
Hắn nói, sẽ mang hồn Sở Tích Phong về Tinh Hải.
Tinh Vẫn không có ngôi sao của chính mình là không thể đi được Tinh Hải.
Chuyện này cũng không phải bí mật gì, đã là người có chút kiến thức, đều ước chừng biết rõ một chút như vậy.
Kỳ thật, trên đời này gần như không có người thật sự biết rõ, bên trong mảnh Tinh Hải kia rốt cuộc có cái gì, mà anh linh đi đến trong đó cuối cùng sẽ như thế nào. Hơn nữa, người đời cho rằng đến đó là một loại vinh quang, một Tinh Vẫn chân chính, theo lý được hưởng thụ vinh quang.
Huống chi, hồn phách đã đi đến Tinh Hải, liền có thể lưu lại, mặc kệ như thế nào, cuối cùng lưu lại anh linh so với chết đi tốt hơn.
Vì vậy, Sở Tích Phong không đi được Tinh Hải, đối với đại đa số người ở đây mà nói là một chuyện rất đau khổ. Nhưng nghe những lời thiếu niên này nói, cùng với lúc nhìn thấy một loạt thay đổi trên người hắn, trong lòng của bọn họ, nhất là đám đao khách kia không khỏi cháy lên một chút mong chờ.
Nhưng đồng dạng, đã là người thật sự hiểu rõ Tinh Vẫn, đều không có bao nhiêu kỳ vọng đối với việc này.
Tinh Vẫn không thắp sáng ánh sao của chính mình thì không đi được Tinh Hải.
Đây là quy củ.
Quy củ của Tinh Thần Các, cũng là quy củ mà sinh linh ở phương thiên địa này cần phải tuân theo.
Chẳng lẽ Tô Trường An lại còn có thể vì Sở Tích Phong biến ra một ngôi sao hay sao?
Vào giây phút này nghi vấn ấy hiện ra ở trong đầu mọi người.
Đương nhiên việc này là một việc không thể tin được.
Vì vậy, đùa cợt trong mắt Hạ Hầu Uyên càng sâu dù gã đã hấp hối sắp chết.
Thân là Tinh Vẫn, gã tự nhiên hiểu rõ quy củ này hơn ai hết. Tinh Thần Các định ra quỷ củ này, từ xưa đến nay gã chưa từng nghe thấy có người phá vỡ. Cho dù là cổ xưa, Tinh Vẫn có mạnh mẽ hơn nữa cũng không được. Huống chi, chỉ là tiểu tử Địa Linh cảnh trước mắt này.
Nhưng, trên đời chưa bao giờ thiếu người không tuân theo quy củ.
Ví như, ba năm trước đây ở trong đêm tuyết, vị đao khách kia đã phá hủy quy củ của Tinh Thần Các.
Mà bây giờ, đến phiên đồ đệ của y.
Bọn họ cùng là đao khách, ánh mắt như nhau. Thậm chí không biết có trùng hợp hay không, lúc bọn họ muốn phá hư quy củ từ xưa của Tinh Thần Các, cũng có cùng tu vi - Địa Linh cảnh.
Tốc độ bay lên của Tô Trường An rốt cuộc cũng chậm lại, cuối cùng hắn dừng lại ở giữa không trung cách mặt đất trăm thước.
Hắm ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, đao trên tay trắng sáng như tuyết, từng đợt gió mạnh cùng đao ý bắt đầu từ cơ thể hắn tuôn ra xung quanh, tóc hắn tung bay, thổi tung tay áo của hắn lên.
Hai mắt của hắn bình tĩnh, sát khí quanh quẩn giữa hai chân mày.
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn bóng người ở đang ở giữa không trung, có chút nghi ngờ.
Chỉ có Thanh Loan.
Lúc nàng nhìn thấy bóng lưng thiếu niên kia, nhìn thấy thanh đao chói mắt trong tay hắn, nhìn thấy mệnh tuyến ở giữa hai ngôi sao cùng hai vị Tinh Vẫn từ từ hiện ra.
Nàng rung động, rốt cuộc rõ ràng vị thiếu niên trước mắt này cuối cùng định làm gì.
Giống như vị đao khách kia đã làm ba năm trước, hắn muốn trảm mệnh tuyến!
Lúc này hai mắt Hạ Hầu Uyên rốt cuộc nhắm lại, nhục thể của gã dần dần hóa thành ánh sao tản đi về phía phương xa, mà giờ phút này mệnh tuyến của ngôi sao cũng hiện ra hoàn toàn, anh linh của gã hóa thành một đạo ánh sáng rực sỡ muốn theo mệnh tuyến bay về ngôi sao.
Nhưng chẳng biết tại sao hồn khúc không vang, anh linh của gã quanh quanh quẩn một chỗ. Anh linh đã mất đi hồn khúc dẫn dắt, khó có thể tìm được đường trở về Tinh Hải.
Đúng vậy, Thanh Loan cũng không có thổi lên hồn khúc, vì nàng hiểu được Tô Trường An muốn làm gì, ở một khắc này nàng thu hồi ngọc tiêu của mình.
Nàng làm như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng gì.
Mỗi Tinh Vẫn đều có thời gian của chính mình, khi nào chết đi, khi nào trở về Tinh Hải, Tinh Thần Các đều nắm trong tay.
Mà thân là Tống Táng Giả của Tinh Thần Các, kéo dài thời gian như vậy, tất phải trả một cái giá lớn, nhưng Thanh Loan cảm thấy, giá lớn như vậy còn trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được.
Nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt hơn, thậm chí khí huyết trong cơ thể mơ hồ đảo lộn quay cuồng, nhưng bị nàng cưỡng ép vận khởi linh lực áp chế.
Anh linh của Hạ Hầu Uyên càng nôn nóng. Gã không ngừng quay cuồng, gào thét không thành tiếng về phía Thanh Loan, hình như đang chất vấn nàng vì sao không tiễn gã đi về Tinh Hải.
Tô Trường An như trước không có ý ra tay, hắn vẫn chờ.
Cho đến sau mấy hơi thở, đôi mắt Sở Tích Phong cũng từ từ nhắm lại, sau đó thân xác của y tiêu tán, anh linh xuất hiện, đương nhiên mệnh tuyến kết nối y cùng với ngôi sao cũng theo đó hiện ra.
Ngay ở một khắc đó, khí thế trên người Tô Trường An đột nhiên trở nên tràn đầy, giống như là mãnh thú ở ẩn trong rừng rậm rốt cuộc nhìn thấy con mồi ngon miệng.
Chỉ nghe một tiếng đao minh chợt vang lên, đao ý ngút trời như trâu san bằng ruộng cạn, thẳng vào mây xanh.
Một thứ gì đó trong trời đất, hình như ý thức được thiếu niên trước mắt này muốn làm gì, dường như cũng rõ thiếu niên này thật có thể làm được việc đó.
Vì vậy, ở một khắc này, biển mây quay cuồng, điện minh lôi thiểm.
Tựa như có đồ vật gì đó ở bên trong tối tăm phát ra cảnh cáo với hắn.
Nhưng Tô Trường An lại làm ngơ đối với việc này.
Thân hình của hắn đột nhiên khẽ động, hai đạo ánh đao phá thể mà ra.
Chúng nó như mũi tên rời cung, thẳng tắp bay về phía chân trời, bay về phía hai ngôi sao sắp tắt kia.
Đó là hai đạo ánh đao rất không bắt mắt, thậm chí đại đa số tu sĩ Phồn Thần cảnh ở đây cũng có thể chém ra ánh đao như vậy.
Nhưng khác biệt chính là, chỉ sau trăm hơi thở hai đạo ánh đao này bay ra, xoẹt xẹt hai tiếng vang lên một trước một sau.
Lúc này hai sợi tơ ở phía chân trời nhìn qua không quá thu hút bị hai ánh đao này chặt đứt.
Lúc này mọi người ở bên ngoài Thiên Lam viện yên tĩnh trở lại.
Đại đa số người cũng biết, hai sợi tơ kia rốt cuộc là vật gì.
Đó là mệnh tuyến, nối liền Tinh Vẫn cùng mệnh tinh.
Bên trong bao hàm nhân quả, mệnh lý cùng đủ loại đồ vật huyền diệu, đừng nói tu sĩ, chính là vô số Tinh Vẫn không cam lòng chết đi cũng thử chặt đứt vô số lần. Nhưng bọn họ đều thất bại, không có ngoại lệ.
Mệnh lý huyền diệu, nhân quả khó dò, nhất là chỉ dựa vào lực lượng khó có thể chém đứt.
Hắn cần thêm nhiều đồ vật phức tạp hơn, mới có thể phá hư nó.
Nhưng không ai biết rõ những đồ vật phức tạp hơn đến tột cùng là cái gì, vì vậy cũng sẽ chưa có ai từng chân chính chém đứt mệnh tuyến.
Nhưng bây giờ, nhìn lại nam hài trước mắt chỉ là Địa Linh cảnh mà lại làm được.
Một khắc này, biển mây quay cuồng càng dữ dội, từng trận gió lớn chợt nổi lên, không ngừng thổi về phía thiếu niên đứng ở giữa không trung kia, dường như ý chí bên trong tối tăm rốt cuộc phẫn nộ.
Trong đôi mắt một trắng một đen của Tô Trường An lóe lên ánh sáng, một đạo uy áp tràn ra.
Đạo uy áp kia bao hàm khí thế bên trong khiến người ta sợ hãi, một khắc này cho dù mọi người cách xa trăm trượng cũng theo bản năng trong lòng sinh ra ý quỳ bái. Đến trong trời đất vừa rồi còn một loại biển gầm núi thét ngay lập tức ngừng lại như cờ trống ngã ngựa.
Giống như chó dữ canh cổng nghênh đó chủ nhân chân chính trở về, lang sói bảo vệ thức ăn gặp hùng sư nổi giận.
Trên thân Tô Trường An đột nhiên phát ra khí thế thì cỗ lực lượng bên trong tối tăm kia rốt cuộc rút đi.
Nhưng Tô Trường An cũng không có vì vậy mà dừng lại, hắn vươn tay của mình ra hai bên, nắm chặt ở trong hư không, hình như ở đằng kia có đồ vật gì đó bị hắn nắm trong tay.
Sau đó hai tay của hắn giao thoa, hai sợi mệnh tuyến hai bên thân thể của hắn cũng theo đó bắt đầu di động.
Hắn nắm hai sợi mệnh tuyến đến từ bên trong anh linh của hai vị Tinh Vẫn, sau đó mang nó đổi chỗ, hắn mang mệnh tuyến của Hạ Hầu Uyên dời về phía Thiên Thương tinh, đem mệnh tuyến của Sở Tích Phong dời về phía Trành Quỷ tinh.
Khi đó, ánh sáng trong con mắt kỳ quái càng lớn, môi của hắn hơi mở ra, nói ra mấy âm tiết ngôn ngữ không giống trên thế gian này.
Sau một khắc, hai đạo mệnh tuyến như nhận được sắc lệnh, bắt đầu điên cuồng kéo dài về phía hai ngôi sao.
Anh linh của Hạ Hầu Uyên thủy chung không có đi đến Tinh Hải thì điên cuồng hơn, đặc biệt một khắc này gã cảm nhận được mệnh tuyến của mình vậy mà từ từ bắt đầu nối liền cùng Thiên Thương tinh, anh linh của gã quay cuồng một trận, lại bất lực với việc này.
Gã cũng không biết Tô Trường An vì sao làm được việc khó tin như vậy.
Gã chỉ biết một khi mệnh tinh của gã cùng Sở Tích Phong đổi chỗ, việc này có nghĩa là cảnh ngộ anh linh của bọn gã cũng đổi chỗ theo.
Gã sắp bị Tống Táng Giả chôn cất, còn Sở Tích Phong lại có thể trở về Tinh Hải.
Nghĩ đến đây, thoải mái vừa rồi trong lòng gã đều tiêu tan.
Chết là một chuyện rất đáng sợ, nếu mà so sánh với hồn phi phách tán thì nhỏ bé gấp trăm lần.
Nhưng cùng lúc không có người quan tâm ý nghĩ cùng sợ hãi ở đáy lòng gã.
Ước chừng sau nửa khắc hai đạo mệnh tuyến rốt cuộc triệt để kết nối lại với nhau.
Vì vậy, Sở Tích Phong đã thành Tinh Vẫn Trành Quỷ tinh.
Mà Hạ Hầu Uyên đã thành Tinh Vẫn Thiên Thương tinh.
Nhưng sắc lệnh Tinh Thần Các như cũ không có chút thay đổi nào - Thiên Thương đem chôn cất, Trạch Quỷ nên về!
Sắc mặt Thanh Loan càng ngày càng trắng, việc cưỡng ép trì hoãn thời gian mà khi thời gian càng kéo dài thì bị cắn trả càng kịch liệt, gần như sắp áp chế không nổi.
Một khắc kia Tô Trường An thành công, trong lòng Thanh Loan vui vẻ, vội vàng cầm ngọc tiêu của mình ra, lúc này một tiếng tiêu hào hùng sát phạt được nàng tấu vang.
Những tiếng sát phạt kia như có thực chất, ngay lập tức bao phủ hồn phách của Hạ Hầu Uyên.
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết theo đó vang lên.
Linh hồn mờ ảo của gã như bị đun trong nước sôi, quay cuồng qua lại, không ngừng tỏa ra từng trận khói xanh.
Nhưng cho dù đau khổ như vậy hơn mấy chục hơi thở, hồn phách Hạ Hầu Uyên lại không có chút ý tứ nào tản đi, thậm chí theo hồn khúc tẩy lễ, từng đợt ánh sáng màu vàng bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể gã.
Thanh Loan chợt nhíu mày.
Đêm nay nàng rất không thuận lợi, trước là anh linh Hạ Hầu Hạo Ngọc trốn thoát, bây giờ anh linh Trành Quỷ, thời điểm tiêu diệt lại ngoài ý muốn vẫn còn sống.
Nàng lại tấu hồn khúc, đủ để cho anh linh cường đại gấp mấy lần so với Hạ Hầu Uyên tiêu tán, nhưng chẳng biết tại sao tuy hồn khúc kiềm chế được hành động của gã nhưng bất kể ra sao cũng không cách nào hủy diệt hồn phách.
Nhưng nàng đã kéo dài quá lâu rồi, anh linh Sở Tích Phong vẫn chờ nàng tiễn đưa về Tinh Hải, nàng cũng không có quá nhiều thời gian để dông dài.
Vì vậy, trán nàng hiện lên sát khí, trong ngọc tiêu truyền đến tiếng kim qua thiết mã (tư thế hào hùng) càng dồn dập.
Lại qua mấy hơi thở.
Ánh sáng màu vàng trong anh linh Hạ Hầu Uyên càng ngày càng dâng trào, Thanh Loan có thể cảm giác rõ ràng hồn khúc của mình áp chế đối với gã càng lúc càng nhẹ.
Trong lòng nàng lo lắng, trong lúc mơ hồ đã ý thức được sự việc có chỗ kỳ quái, bên trong anh linh Hạ Hầu Uyên so với Tinh Vẫn khác nhiều hơn chút gì đó.
Nhưng ngay lúc nàng nghĩ như vậy, ở một khắc này anh linh Hạ Hầu Uyên đột nhiên biến thành màu vàng, sắc lệnh màu vàng do hồn khúc biến thành bao phủ hồn thể của gã đột nhiên bị đẩy ra.
Thân hình của gã khẽ động, khuôn mặt trên hồn thể phút chốc trở nên cực kỳ dữ tợn, muốn đánh về phía Thanh Loan.
Biến cố lần này đột nhiên xuất hiện, Thanh Loan cũng không có chút nào đoán trước, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng lại một lần tiếp một lần phá hủy quy củ của Tinh Thần Các, trong cơ thể của nàng đã sớm lắng đọng nội thương thật lớn, bây giờ đối mặt với Hạ Hầu Uyên bất ngờ tập kích, trong lúc vội vã dĩ nhiên khó có thể điều động chút linh lực nào.
Nàng cũng không biết được hồn thể Hạ Hầu Uyên kéo tới rốt cuộc bao hàm lực lượng ra sao, cũng không cách nào đoán được sau khi bị một kích này đánh trúng, mình rốt cuộc sẽ chịu thương thế như thế nào.
Nhưng có thể khẳng định một điểm, hồn thể Hạ Hầu Uyên có khả năng sống sót lúc hồn khúc bao phủ, thậm chí còn có thể thoát ra, chắc chắn trong cơ thể gã ẩn chứa đồ vật không thể xác định. Mà bị vật như vậy đánh trúng, nghĩ đến kết quả chắc chắn sẽ không quá tốt. Nhưng đáng tiếc chính là, nàng cũng không cách nào vận khởi bất kể linh lực gì để chống cự.
Nguy cơ trước mắt, Thanh Loan thấy hoa mắt, lúc này một bóng người chợt xuất hiện trước người của nàng.
Một giọng băng lãnh lại mang uy nghiêm vô thượng chợt vang lên.
"Ni khắc lạp tang."
Thanh âm kia giống như một đạo sắc lệnh, hồn thể vừa rồi còn giương nhanh múa vuốt sau khi nghe thấy tiếng này, như gặp phải vật kinh khủng nhất trên đời, bóng hình của gã nhanh chóng lùi lại, cho dù lúc trước hồn thể chưa từng bị hồn khúc tổn hại thì lúc này cũng không ngừng bốc lên từng trận khói xanh.
Anh linh màu vàng ở đằng kia thì như túi da xì hơi nhanh chóng khô quắt lại, mấy giây sau, dĩ nhiên cũng như vậy rồi triệt để tiêu tán ở trong trời đất.
Làm xong những việc này, bóng người chắn trước người Thanh Loan từ từ xoay người lại, hắn nhìn Thanh Loan, trong đôi mắt hai màu đen trắng rất nhanh thối lui, cuối cùng trở lại thành Tô Trường An mà Thanh Loan cực kỳ quen thuộc.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, hiển nhiên liên tục vận dụng lực lượng Thần Huyết khiến thân thể của hắn mang gánh nặng thật lớn.
Nhưng Tô Trường An lại bất chấp những việc này, hắn chỉ là có chút suy yếu nói: "Nhanh... Nhanh tiễn hồn Sở tiền bối về Tinh Hải."
Thanh Loan thấy tình hình như vậy, biết giờ phút này cũng không phải thời gian nói chuyện, nàng nhẹ gật đầu với hắn.
Nàng cầm ngọc tiêu của mình ra lần nữa, lúc đó một hồn khúc nhu hòa chợt vang lên.
Lúc này anh linh Sở Tích Phong đã ở bên cạnh chờ từ lâu rốt cuộc theo hồn khúc vang lên bắt đầu thuận theo mệnh tuyến di động về phía mảnh Tinh Hải kia.
Nhưng đó cũng không phải một quá trình đặt biệt thuận lợi.
Hình như là bởi vì Trành Quỷ tinh mơ hồ ý thức được đạo anh linh này có chỗ khác biệt, hay là bởi vì uy lực bên trong tối tăm trong trời đất này quấy nhiễu lần nữa, lúc kéo lên đến Tinh Hải, anh linh Sở Tích Phong hóa thành ánh sáng run run một trận, suýt ngã xuống nhiều lần bên trong mệnh tuyến, lạc đường đến Tinh Hải.
Mà Thanh Loan phải một lần lại một lần vận khởi linh lực, dùng hồn khúc tiễn anh linh Sở Tích Phong đi càng ngày càng xa vì y mà bảo giá hộ tống.
Nhưng bảo hộ theo Sở Tích Phong càng ngày càng xa, Thanh Loan lại càng cảm thấy quá khó khăn, thậm chí chẳng biết từ lúc nào mồ hôi trên trán của nàng bắt đầu chảy xuống chằng chịt.
Lại là một đạo cự lực không biết từ nơi nào kéo tới, linh thể Sở Tích Phong một hồi chao đảo, Thanh Loan vội vàng tề tụ linh lực, mới giúp y ổn định thân hình. Bởi vì Thanh Loan liên tục nội thương, cùng với lần này tiêu hao quá lớn rốt cuộc áp chế không nổi, miệng nàng tràn ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt nàng trong tiếng kinh hô của Tô Trường An trở nên uể oải, thân thể cũng lung lay sắp đổ, may mắn Tô Trường An nhanh tay lẹ mắt đỡ được, nếu không sẽ phải ngã xuống đất.
"Thanh Loan ngươi không sao chứ!?" Vẻ mặt Tô Trường An lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Mặt Thanh Loan trắng bệch cười với Tô Trường An, muốn mạnh mẽ chống dậy thân thể lần nữa, vận khởi linh lực tiếp tục thổi hồn khúc.
Nàng biết rõ Sở Tích Phong rất quan trọng trong lòng Tô Trường An, hắn vì để cho y có thể đi đến mảnh Tinh Hải kia, thậm chị không tiếc vận dụng lực lượng Thần Huyết mà hắn luôn kháng cự. Nàng không muốn khiến cố gắng của hắn uổng phí, cho nên nàng nhất định phải bảo đảm Sở Tích Phong có thể đủ an toàn đến bờ bên kia.
Nhưng thương thế bên trong cơ thể so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn nặng hơn rất nhiều, nàng vừa vận khởi linh lực mang ngọc tiêu tới bên miệng, một âm tiết vừa vang lên, lại ngay lập tức im bặt.
Hơn nữa, máu tươi đỏ thẫm cũng từ trong miệng nàng phun ra, Tô Trường An giật mình, vội vàng đến đỡ, nói: "Thanh Loan, không cần cố gắng tấu hồn khúc nữa!"
"Thế nhưng, ta muốn giúp ngươi đưa y đến mảnh Tinh Hải kia." Giọng Thanh Loan nghiêm túc có chút suy yếu nói.
Tâm Tô Trường An không hiểu sao bị xúc động một hồi, tuy hắn muốn tiễn đưa Sở Tích Phong đến mảnh Tinh Hải kia, nhưng bây giờ Thanh Loan, nhìn thế nào cũng không còn sức tấu lên hồn khúc. Nếu chỉ vì mong muốn chính mình, lại khiến Thanh Loan xảy ra chuyện gì không hay, chuyện như vậy dù thế nào Tô Trường An cũng không cách nào chấp nhận.
Nghĩ đến đây, hắn vừa muốn nói gì đó, lại nghe tiếng kinh hô vang lên trong đám người.
Tô Trường An vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy anh linh Sở Tích Phong hóa thành linh quang hình như bị lực lượng không biết ở nơi nào trùng kích, cũng theo đó ngã xuống trên mệnh tuyến nối liền với Trành Quỷ tinh.
Y trôi dạt qua lại ở trong bầu trời đêm, có lẽ như đã bị mất phương hướng đến mảnh Tinh Hải kia.
Tô Trường An giật mình, liền không để ý thương thế bên trong cơ thể, lúc hắn chuẩn bị mượn dùng lực lượng Thần Huyết lần thứ hai, cưỡng ép mang anh linh Sở Tích Phong đưa vào vì sao kia.
Một đạo ánh sáng, lại chợt sáng lên.
Đó là Thiên Thương tinh đã triệt để dập tắt khi anh linh Hạ Hầu Uyên tiêu tan. Nó lại một lần nữa sáng lên, tia sáng cực kỳ chói mắt chiếu sáng chỗ bầu trời đêm của nó.
Hình như anh linh Sở Tích Phong có nhận thấy, y không quanh quẩn một chỗ nữa, mà hơi dừng lại, dường như y đang cảm ứng đường về phía ngôi sao kia.
Nhưng như vậy vẫn như cũ chưa đủ, ánh sáng một ngôi sao chiếu sáng như cũ quá yếu, không đủ để chiếu sáng cả bầu trời đêm mênh mông.
Vì vậy lại có một ngôi sao sáng lên.
Nó gọi Ngọc Hành. Ánh sáng như ban ngày, ấm áp như mặt trời rực rỡ.
Đồng thời lúc nó sáng lên, trong đám người kinh hô một hồi, gần như theo bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy vì sao này mọi người chợt quỳ xuống.
Nhưng mọi người còn không kịp cảm thán, một ngôi tiếp một ngôi sao lại sáng lên.
Huỳnh Hoặc, Dao Quang, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Xu, Thiên Quyền.
Bầu trời đêm rốt cuộc sáng ngời, hồn phách lạc đường rốt cuộc tìm được đường trở về nhà.
Y hóa thành một đạo lưu quang, quần tinh chiếu rọi trong trời đất rốt cuộc không có bất kỳ sự vật nào có can đảm ngăn cản đạo anh linh này chạy về phía Tinh Hải.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn thấy tất cả, hắn nhìn thấy đạo anh linh kia, nhìn những ngôi sao hắn quen thuộc. Trong mắt hắn lập lòe hào quang, không ngờ lại có chút ít ướt át.
Huỳnh Hoặc tinh dường như có cảm ứng với chuyện này chợt sáng ngời hơn.
Một đạo ánh sáng thẳng tắp chiếu xuống, chiếu vào trên người của hắn.
"Sư phụ?" Trong lòng Tô Trường An khẽ động, hắn vội vàng đứng lên nhìn về phía ngôi sao kia, chẳng biết tại sao nước mắt không ngăn lại được tràn ra. "Là người sao? Sư phụ?" Trong lòng hắn không khỏi gấp gáp khó khăn rất nhiều.
Tất cả mọi người bỏ hắn mà đi, hắn cùng bọn họ một lần gặp nhau, lại một lần ly biệt.
"Là ta." Một tiếng mà hắn cực kỳ quen thuộc từ trong hư không truyền đến.
Tô Trường An nghe vậy, hai môi của hắn bắt đầu không ngừng run run, nước mắt cuồn cuộn mãnh liệt hơn.
"Sư phụ... Ta... Rất nhớ người." Hắn như có rất nhiều điều muốn nói với người trong ngôi sao kia, nhưng nghìn vạn lời nói đã đến bên miệng rồi lại không biết nói từ đâu, sau cùng mới gom góp thành một câu nói như vậy.
Người bên trong tinh quang nghe vậy trầm mặc lại, đếb khi Tô Trường An bắt đầu bối rồi, cho rằng người kia lại một lần nữa rời đi, giọng vừa rồi lại vang lên lần nữa.
"Ngươi phải sống."
Sống? Tô Trường An có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy rất bất ngờ với lời này.
Ngọc Hành trước khi chết đã từng nói với hắn giống như vậy.
Bọn họ đều đã chết, chính mình sống thật sự trọng yếu như vậy sao? Huống chi, hiện tại hắn cũng sống không được thoải mái, mỗi một lần đối kháng cùng Tư Mã Hủ hắn đều ôm giác ngộ phải chết.
Vì vậy hắn hỏi y: "Vì sao? Vì sao muốn ta sống? Sống tới khi nào?"
Người bên trong tinh quang trầm mặc lần nữa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời.
"Cho đến khi chuyện xưa kết thúc, người chia lìa lần nữa gặp nhau."
---o0o---
Biên: Đình Phong
Vì vậy, Tô Trường An chậm rãi bay lên không trung trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Lăng không mà đứng.
Đây là năng lực đặc thù của tu sĩ Thiên Thính cảnh, mà Tô Trường An mới Địa Linh cảnh, theo lý đây là một màn tương đối không tầm thường.
Nhưng rất hiển nhiên, mọi người ở đây đối với việc này cũng không quá để ở trong lòng.
Bọn họ thật sự quan tâm là lời Tô Trường An vừa nói lúc trước.
Hắn nói, sẽ mang hồn Sở Tích Phong về Tinh Hải.
Tinh Vẫn không có ngôi sao của chính mình là không thể đi được Tinh Hải.
Chuyện này cũng không phải bí mật gì, đã là người có chút kiến thức, đều ước chừng biết rõ một chút như vậy.
Kỳ thật, trên đời này gần như không có người thật sự biết rõ, bên trong mảnh Tinh Hải kia rốt cuộc có cái gì, mà anh linh đi đến trong đó cuối cùng sẽ như thế nào. Hơn nữa, người đời cho rằng đến đó là một loại vinh quang, một Tinh Vẫn chân chính, theo lý được hưởng thụ vinh quang.
Huống chi, hồn phách đã đi đến Tinh Hải, liền có thể lưu lại, mặc kệ như thế nào, cuối cùng lưu lại anh linh so với chết đi tốt hơn.
Vì vậy, Sở Tích Phong không đi được Tinh Hải, đối với đại đa số người ở đây mà nói là một chuyện rất đau khổ. Nhưng nghe những lời thiếu niên này nói, cùng với lúc nhìn thấy một loạt thay đổi trên người hắn, trong lòng của bọn họ, nhất là đám đao khách kia không khỏi cháy lên một chút mong chờ.
Nhưng đồng dạng, đã là người thật sự hiểu rõ Tinh Vẫn, đều không có bao nhiêu kỳ vọng đối với việc này.
Tinh Vẫn không thắp sáng ánh sao của chính mình thì không đi được Tinh Hải.
Đây là quy củ.
Quy củ của Tinh Thần Các, cũng là quy củ mà sinh linh ở phương thiên địa này cần phải tuân theo.
Chẳng lẽ Tô Trường An lại còn có thể vì Sở Tích Phong biến ra một ngôi sao hay sao?
Vào giây phút này nghi vấn ấy hiện ra ở trong đầu mọi người.
Đương nhiên việc này là một việc không thể tin được.
Vì vậy, đùa cợt trong mắt Hạ Hầu Uyên càng sâu dù gã đã hấp hối sắp chết.
Thân là Tinh Vẫn, gã tự nhiên hiểu rõ quy củ này hơn ai hết. Tinh Thần Các định ra quỷ củ này, từ xưa đến nay gã chưa từng nghe thấy có người phá vỡ. Cho dù là cổ xưa, Tinh Vẫn có mạnh mẽ hơn nữa cũng không được. Huống chi, chỉ là tiểu tử Địa Linh cảnh trước mắt này.
Nhưng, trên đời chưa bao giờ thiếu người không tuân theo quy củ.
Ví như, ba năm trước đây ở trong đêm tuyết, vị đao khách kia đã phá hủy quy củ của Tinh Thần Các.
Mà bây giờ, đến phiên đồ đệ của y.
Bọn họ cùng là đao khách, ánh mắt như nhau. Thậm chí không biết có trùng hợp hay không, lúc bọn họ muốn phá hư quy củ từ xưa của Tinh Thần Các, cũng có cùng tu vi - Địa Linh cảnh.
Tốc độ bay lên của Tô Trường An rốt cuộc cũng chậm lại, cuối cùng hắn dừng lại ở giữa không trung cách mặt đất trăm thước.
Hắm ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời, đao trên tay trắng sáng như tuyết, từng đợt gió mạnh cùng đao ý bắt đầu từ cơ thể hắn tuôn ra xung quanh, tóc hắn tung bay, thổi tung tay áo của hắn lên.
Hai mắt của hắn bình tĩnh, sát khí quanh quẩn giữa hai chân mày.
Tất cả mọi người mờ mịt nhìn bóng người ở đang ở giữa không trung, có chút nghi ngờ.
Chỉ có Thanh Loan.
Lúc nàng nhìn thấy bóng lưng thiếu niên kia, nhìn thấy thanh đao chói mắt trong tay hắn, nhìn thấy mệnh tuyến ở giữa hai ngôi sao cùng hai vị Tinh Vẫn từ từ hiện ra.
Nàng rung động, rốt cuộc rõ ràng vị thiếu niên trước mắt này cuối cùng định làm gì.
Giống như vị đao khách kia đã làm ba năm trước, hắn muốn trảm mệnh tuyến!
Lúc này hai mắt Hạ Hầu Uyên rốt cuộc nhắm lại, nhục thể của gã dần dần hóa thành ánh sao tản đi về phía phương xa, mà giờ phút này mệnh tuyến của ngôi sao cũng hiện ra hoàn toàn, anh linh của gã hóa thành một đạo ánh sáng rực sỡ muốn theo mệnh tuyến bay về ngôi sao.
Nhưng chẳng biết tại sao hồn khúc không vang, anh linh của gã quanh quanh quẩn một chỗ. Anh linh đã mất đi hồn khúc dẫn dắt, khó có thể tìm được đường trở về Tinh Hải.
Đúng vậy, Thanh Loan cũng không có thổi lên hồn khúc, vì nàng hiểu được Tô Trường An muốn làm gì, ở một khắc này nàng thu hồi ngọc tiêu của mình.
Nàng làm như vậy cũng không phải một chuyện dễ dàng gì.
Mỗi Tinh Vẫn đều có thời gian của chính mình, khi nào chết đi, khi nào trở về Tinh Hải, Tinh Thần Các đều nắm trong tay.
Mà thân là Tống Táng Giả của Tinh Thần Các, kéo dài thời gian như vậy, tất phải trả một cái giá lớn, nhưng Thanh Loan cảm thấy, giá lớn như vậy còn trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được.
Nhưng sắc mặt của nàng vẫn tái nhợt hơn, thậm chí khí huyết trong cơ thể mơ hồ đảo lộn quay cuồng, nhưng bị nàng cưỡng ép vận khởi linh lực áp chế.
Anh linh của Hạ Hầu Uyên càng nôn nóng. Gã không ngừng quay cuồng, gào thét không thành tiếng về phía Thanh Loan, hình như đang chất vấn nàng vì sao không tiễn gã đi về Tinh Hải.
Tô Trường An như trước không có ý ra tay, hắn vẫn chờ.
Cho đến sau mấy hơi thở, đôi mắt Sở Tích Phong cũng từ từ nhắm lại, sau đó thân xác của y tiêu tán, anh linh xuất hiện, đương nhiên mệnh tuyến kết nối y cùng với ngôi sao cũng theo đó hiện ra.
Ngay ở một khắc đó, khí thế trên người Tô Trường An đột nhiên trở nên tràn đầy, giống như là mãnh thú ở ẩn trong rừng rậm rốt cuộc nhìn thấy con mồi ngon miệng.
Chỉ nghe một tiếng đao minh chợt vang lên, đao ý ngút trời như trâu san bằng ruộng cạn, thẳng vào mây xanh.
Một thứ gì đó trong trời đất, hình như ý thức được thiếu niên trước mắt này muốn làm gì, dường như cũng rõ thiếu niên này thật có thể làm được việc đó.
Vì vậy, ở một khắc này, biển mây quay cuồng, điện minh lôi thiểm.
Tựa như có đồ vật gì đó ở bên trong tối tăm phát ra cảnh cáo với hắn.
Nhưng Tô Trường An lại làm ngơ đối với việc này.
Thân hình của hắn đột nhiên khẽ động, hai đạo ánh đao phá thể mà ra.
Chúng nó như mũi tên rời cung, thẳng tắp bay về phía chân trời, bay về phía hai ngôi sao sắp tắt kia.
Đó là hai đạo ánh đao rất không bắt mắt, thậm chí đại đa số tu sĩ Phồn Thần cảnh ở đây cũng có thể chém ra ánh đao như vậy.
Nhưng khác biệt chính là, chỉ sau trăm hơi thở hai đạo ánh đao này bay ra, xoẹt xẹt hai tiếng vang lên một trước một sau.
Lúc này hai sợi tơ ở phía chân trời nhìn qua không quá thu hút bị hai ánh đao này chặt đứt.
Lúc này mọi người ở bên ngoài Thiên Lam viện yên tĩnh trở lại.
Đại đa số người cũng biết, hai sợi tơ kia rốt cuộc là vật gì.
Đó là mệnh tuyến, nối liền Tinh Vẫn cùng mệnh tinh.
Bên trong bao hàm nhân quả, mệnh lý cùng đủ loại đồ vật huyền diệu, đừng nói tu sĩ, chính là vô số Tinh Vẫn không cam lòng chết đi cũng thử chặt đứt vô số lần. Nhưng bọn họ đều thất bại, không có ngoại lệ.
Mệnh lý huyền diệu, nhân quả khó dò, nhất là chỉ dựa vào lực lượng khó có thể chém đứt.
Hắn cần thêm nhiều đồ vật phức tạp hơn, mới có thể phá hư nó.
Nhưng không ai biết rõ những đồ vật phức tạp hơn đến tột cùng là cái gì, vì vậy cũng sẽ chưa có ai từng chân chính chém đứt mệnh tuyến.
Nhưng bây giờ, nhìn lại nam hài trước mắt chỉ là Địa Linh cảnh mà lại làm được.
Một khắc này, biển mây quay cuồng càng dữ dội, từng trận gió lớn chợt nổi lên, không ngừng thổi về phía thiếu niên đứng ở giữa không trung kia, dường như ý chí bên trong tối tăm rốt cuộc phẫn nộ.
Trong đôi mắt một trắng một đen của Tô Trường An lóe lên ánh sáng, một đạo uy áp tràn ra.
Đạo uy áp kia bao hàm khí thế bên trong khiến người ta sợ hãi, một khắc này cho dù mọi người cách xa trăm trượng cũng theo bản năng trong lòng sinh ra ý quỳ bái. Đến trong trời đất vừa rồi còn một loại biển gầm núi thét ngay lập tức ngừng lại như cờ trống ngã ngựa.
Giống như chó dữ canh cổng nghênh đó chủ nhân chân chính trở về, lang sói bảo vệ thức ăn gặp hùng sư nổi giận.
Trên thân Tô Trường An đột nhiên phát ra khí thế thì cỗ lực lượng bên trong tối tăm kia rốt cuộc rút đi.
Nhưng Tô Trường An cũng không có vì vậy mà dừng lại, hắn vươn tay của mình ra hai bên, nắm chặt ở trong hư không, hình như ở đằng kia có đồ vật gì đó bị hắn nắm trong tay.
Sau đó hai tay của hắn giao thoa, hai sợi mệnh tuyến hai bên thân thể của hắn cũng theo đó bắt đầu di động.
Hắn nắm hai sợi mệnh tuyến đến từ bên trong anh linh của hai vị Tinh Vẫn, sau đó mang nó đổi chỗ, hắn mang mệnh tuyến của Hạ Hầu Uyên dời về phía Thiên Thương tinh, đem mệnh tuyến của Sở Tích Phong dời về phía Trành Quỷ tinh.
Khi đó, ánh sáng trong con mắt kỳ quái càng lớn, môi của hắn hơi mở ra, nói ra mấy âm tiết ngôn ngữ không giống trên thế gian này.
Sau một khắc, hai đạo mệnh tuyến như nhận được sắc lệnh, bắt đầu điên cuồng kéo dài về phía hai ngôi sao.
Anh linh của Hạ Hầu Uyên thủy chung không có đi đến Tinh Hải thì điên cuồng hơn, đặc biệt một khắc này gã cảm nhận được mệnh tuyến của mình vậy mà từ từ bắt đầu nối liền cùng Thiên Thương tinh, anh linh của gã quay cuồng một trận, lại bất lực với việc này.
Gã cũng không biết Tô Trường An vì sao làm được việc khó tin như vậy.
Gã chỉ biết một khi mệnh tinh của gã cùng Sở Tích Phong đổi chỗ, việc này có nghĩa là cảnh ngộ anh linh của bọn gã cũng đổi chỗ theo.
Gã sắp bị Tống Táng Giả chôn cất, còn Sở Tích Phong lại có thể trở về Tinh Hải.
Nghĩ đến đây, thoải mái vừa rồi trong lòng gã đều tiêu tan.
Chết là một chuyện rất đáng sợ, nếu mà so sánh với hồn phi phách tán thì nhỏ bé gấp trăm lần.
Nhưng cùng lúc không có người quan tâm ý nghĩ cùng sợ hãi ở đáy lòng gã.
Ước chừng sau nửa khắc hai đạo mệnh tuyến rốt cuộc triệt để kết nối lại với nhau.
Vì vậy, Sở Tích Phong đã thành Tinh Vẫn Trành Quỷ tinh.
Mà Hạ Hầu Uyên đã thành Tinh Vẫn Thiên Thương tinh.
Nhưng sắc lệnh Tinh Thần Các như cũ không có chút thay đổi nào - Thiên Thương đem chôn cất, Trạch Quỷ nên về!
Sắc mặt Thanh Loan càng ngày càng trắng, việc cưỡng ép trì hoãn thời gian mà khi thời gian càng kéo dài thì bị cắn trả càng kịch liệt, gần như sắp áp chế không nổi.
Một khắc kia Tô Trường An thành công, trong lòng Thanh Loan vui vẻ, vội vàng cầm ngọc tiêu của mình ra, lúc này một tiếng tiêu hào hùng sát phạt được nàng tấu vang.
Những tiếng sát phạt kia như có thực chất, ngay lập tức bao phủ hồn phách của Hạ Hầu Uyên.
Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết theo đó vang lên.
Linh hồn mờ ảo của gã như bị đun trong nước sôi, quay cuồng qua lại, không ngừng tỏa ra từng trận khói xanh.
Nhưng cho dù đau khổ như vậy hơn mấy chục hơi thở, hồn phách Hạ Hầu Uyên lại không có chút ý tứ nào tản đi, thậm chí theo hồn khúc tẩy lễ, từng đợt ánh sáng màu vàng bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể gã.
Thanh Loan chợt nhíu mày.
Đêm nay nàng rất không thuận lợi, trước là anh linh Hạ Hầu Hạo Ngọc trốn thoát, bây giờ anh linh Trành Quỷ, thời điểm tiêu diệt lại ngoài ý muốn vẫn còn sống.
Nàng lại tấu hồn khúc, đủ để cho anh linh cường đại gấp mấy lần so với Hạ Hầu Uyên tiêu tán, nhưng chẳng biết tại sao tuy hồn khúc kiềm chế được hành động của gã nhưng bất kể ra sao cũng không cách nào hủy diệt hồn phách.
Nhưng nàng đã kéo dài quá lâu rồi, anh linh Sở Tích Phong vẫn chờ nàng tiễn đưa về Tinh Hải, nàng cũng không có quá nhiều thời gian để dông dài.
Vì vậy, trán nàng hiện lên sát khí, trong ngọc tiêu truyền đến tiếng kim qua thiết mã (tư thế hào hùng) càng dồn dập.
Lại qua mấy hơi thở.
Ánh sáng màu vàng trong anh linh Hạ Hầu Uyên càng ngày càng dâng trào, Thanh Loan có thể cảm giác rõ ràng hồn khúc của mình áp chế đối với gã càng lúc càng nhẹ.
Trong lòng nàng lo lắng, trong lúc mơ hồ đã ý thức được sự việc có chỗ kỳ quái, bên trong anh linh Hạ Hầu Uyên so với Tinh Vẫn khác nhiều hơn chút gì đó.
Nhưng ngay lúc nàng nghĩ như vậy, ở một khắc này anh linh Hạ Hầu Uyên đột nhiên biến thành màu vàng, sắc lệnh màu vàng do hồn khúc biến thành bao phủ hồn thể của gã đột nhiên bị đẩy ra.
Thân hình của gã khẽ động, khuôn mặt trên hồn thể phút chốc trở nên cực kỳ dữ tợn, muốn đánh về phía Thanh Loan.
Biến cố lần này đột nhiên xuất hiện, Thanh Loan cũng không có chút nào đoán trước, hơn nữa trong khoảng thời gian này nàng lại một lần tiếp một lần phá hủy quy củ của Tinh Thần Các, trong cơ thể của nàng đã sớm lắng đọng nội thương thật lớn, bây giờ đối mặt với Hạ Hầu Uyên bất ngờ tập kích, trong lúc vội vã dĩ nhiên khó có thể điều động chút linh lực nào.
Nàng cũng không biết được hồn thể Hạ Hầu Uyên kéo tới rốt cuộc bao hàm lực lượng ra sao, cũng không cách nào đoán được sau khi bị một kích này đánh trúng, mình rốt cuộc sẽ chịu thương thế như thế nào.
Nhưng có thể khẳng định một điểm, hồn thể Hạ Hầu Uyên có khả năng sống sót lúc hồn khúc bao phủ, thậm chí còn có thể thoát ra, chắc chắn trong cơ thể gã ẩn chứa đồ vật không thể xác định. Mà bị vật như vậy đánh trúng, nghĩ đến kết quả chắc chắn sẽ không quá tốt. Nhưng đáng tiếc chính là, nàng cũng không cách nào vận khởi bất kể linh lực gì để chống cự.
Nguy cơ trước mắt, Thanh Loan thấy hoa mắt, lúc này một bóng người chợt xuất hiện trước người của nàng.
Một giọng băng lãnh lại mang uy nghiêm vô thượng chợt vang lên.
"Ni khắc lạp tang."
Thanh âm kia giống như một đạo sắc lệnh, hồn thể vừa rồi còn giương nhanh múa vuốt sau khi nghe thấy tiếng này, như gặp phải vật kinh khủng nhất trên đời, bóng hình của gã nhanh chóng lùi lại, cho dù lúc trước hồn thể chưa từng bị hồn khúc tổn hại thì lúc này cũng không ngừng bốc lên từng trận khói xanh.
Anh linh màu vàng ở đằng kia thì như túi da xì hơi nhanh chóng khô quắt lại, mấy giây sau, dĩ nhiên cũng như vậy rồi triệt để tiêu tán ở trong trời đất.
Làm xong những việc này, bóng người chắn trước người Thanh Loan từ từ xoay người lại, hắn nhìn Thanh Loan, trong đôi mắt hai màu đen trắng rất nhanh thối lui, cuối cùng trở lại thành Tô Trường An mà Thanh Loan cực kỳ quen thuộc.
Sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, hiển nhiên liên tục vận dụng lực lượng Thần Huyết khiến thân thể của hắn mang gánh nặng thật lớn.
Nhưng Tô Trường An lại bất chấp những việc này, hắn chỉ là có chút suy yếu nói: "Nhanh... Nhanh tiễn hồn Sở tiền bối về Tinh Hải."
Thanh Loan thấy tình hình như vậy, biết giờ phút này cũng không phải thời gian nói chuyện, nàng nhẹ gật đầu với hắn.
Nàng cầm ngọc tiêu của mình ra lần nữa, lúc đó một hồn khúc nhu hòa chợt vang lên.
Lúc này anh linh Sở Tích Phong đã ở bên cạnh chờ từ lâu rốt cuộc theo hồn khúc vang lên bắt đầu thuận theo mệnh tuyến di động về phía mảnh Tinh Hải kia.
Nhưng đó cũng không phải một quá trình đặt biệt thuận lợi.
Hình như là bởi vì Trành Quỷ tinh mơ hồ ý thức được đạo anh linh này có chỗ khác biệt, hay là bởi vì uy lực bên trong tối tăm trong trời đất này quấy nhiễu lần nữa, lúc kéo lên đến Tinh Hải, anh linh Sở Tích Phong hóa thành ánh sáng run run một trận, suýt ngã xuống nhiều lần bên trong mệnh tuyến, lạc đường đến Tinh Hải.
Mà Thanh Loan phải một lần lại một lần vận khởi linh lực, dùng hồn khúc tiễn anh linh Sở Tích Phong đi càng ngày càng xa vì y mà bảo giá hộ tống.
Nhưng bảo hộ theo Sở Tích Phong càng ngày càng xa, Thanh Loan lại càng cảm thấy quá khó khăn, thậm chí chẳng biết từ lúc nào mồ hôi trên trán của nàng bắt đầu chảy xuống chằng chịt.
Lại là một đạo cự lực không biết từ nơi nào kéo tới, linh thể Sở Tích Phong một hồi chao đảo, Thanh Loan vội vàng tề tụ linh lực, mới giúp y ổn định thân hình. Bởi vì Thanh Loan liên tục nội thương, cùng với lần này tiêu hao quá lớn rốt cuộc áp chế không nổi, miệng nàng tràn ra một ngụm máu tươi.
Ánh mắt nàng trong tiếng kinh hô của Tô Trường An trở nên uể oải, thân thể cũng lung lay sắp đổ, may mắn Tô Trường An nhanh tay lẹ mắt đỡ được, nếu không sẽ phải ngã xuống đất.
"Thanh Loan ngươi không sao chứ!?" Vẻ mặt Tô Trường An lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Mặt Thanh Loan trắng bệch cười với Tô Trường An, muốn mạnh mẽ chống dậy thân thể lần nữa, vận khởi linh lực tiếp tục thổi hồn khúc.
Nàng biết rõ Sở Tích Phong rất quan trọng trong lòng Tô Trường An, hắn vì để cho y có thể đi đến mảnh Tinh Hải kia, thậm chị không tiếc vận dụng lực lượng Thần Huyết mà hắn luôn kháng cự. Nàng không muốn khiến cố gắng của hắn uổng phí, cho nên nàng nhất định phải bảo đảm Sở Tích Phong có thể đủ an toàn đến bờ bên kia.
Nhưng thương thế bên trong cơ thể so với trong tưởng tượng của nàng còn muốn nặng hơn rất nhiều, nàng vừa vận khởi linh lực mang ngọc tiêu tới bên miệng, một âm tiết vừa vang lên, lại ngay lập tức im bặt.
Hơn nữa, máu tươi đỏ thẫm cũng từ trong miệng nàng phun ra, Tô Trường An giật mình, vội vàng đến đỡ, nói: "Thanh Loan, không cần cố gắng tấu hồn khúc nữa!"
"Thế nhưng, ta muốn giúp ngươi đưa y đến mảnh Tinh Hải kia." Giọng Thanh Loan nghiêm túc có chút suy yếu nói.
Tâm Tô Trường An không hiểu sao bị xúc động một hồi, tuy hắn muốn tiễn đưa Sở Tích Phong đến mảnh Tinh Hải kia, nhưng bây giờ Thanh Loan, nhìn thế nào cũng không còn sức tấu lên hồn khúc. Nếu chỉ vì mong muốn chính mình, lại khiến Thanh Loan xảy ra chuyện gì không hay, chuyện như vậy dù thế nào Tô Trường An cũng không cách nào chấp nhận.
Nghĩ đến đây, hắn vừa muốn nói gì đó, lại nghe tiếng kinh hô vang lên trong đám người.
Tô Trường An vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy anh linh Sở Tích Phong hóa thành linh quang hình như bị lực lượng không biết ở nơi nào trùng kích, cũng theo đó ngã xuống trên mệnh tuyến nối liền với Trành Quỷ tinh.
Y trôi dạt qua lại ở trong bầu trời đêm, có lẽ như đã bị mất phương hướng đến mảnh Tinh Hải kia.
Tô Trường An giật mình, liền không để ý thương thế bên trong cơ thể, lúc hắn chuẩn bị mượn dùng lực lượng Thần Huyết lần thứ hai, cưỡng ép mang anh linh Sở Tích Phong đưa vào vì sao kia.
Một đạo ánh sáng, lại chợt sáng lên.
Đó là Thiên Thương tinh đã triệt để dập tắt khi anh linh Hạ Hầu Uyên tiêu tan. Nó lại một lần nữa sáng lên, tia sáng cực kỳ chói mắt chiếu sáng chỗ bầu trời đêm của nó.
Hình như anh linh Sở Tích Phong có nhận thấy, y không quanh quẩn một chỗ nữa, mà hơi dừng lại, dường như y đang cảm ứng đường về phía ngôi sao kia.
Nhưng như vậy vẫn như cũ chưa đủ, ánh sáng một ngôi sao chiếu sáng như cũ quá yếu, không đủ để chiếu sáng cả bầu trời đêm mênh mông.
Vì vậy lại có một ngôi sao sáng lên.
Nó gọi Ngọc Hành. Ánh sáng như ban ngày, ấm áp như mặt trời rực rỡ.
Đồng thời lúc nó sáng lên, trong đám người kinh hô một hồi, gần như theo bản năng, trong nháy mắt nhìn thấy vì sao này mọi người chợt quỳ xuống.
Nhưng mọi người còn không kịp cảm thán, một ngôi tiếp một ngôi sao lại sáng lên.
Huỳnh Hoặc, Dao Quang, Thiên Cơ, Thiên Tuyền, Thiên Xu, Thiên Quyền.
Bầu trời đêm rốt cuộc sáng ngời, hồn phách lạc đường rốt cuộc tìm được đường trở về nhà.
Y hóa thành một đạo lưu quang, quần tinh chiếu rọi trong trời đất rốt cuộc không có bất kỳ sự vật nào có can đảm ngăn cản đạo anh linh này chạy về phía Tinh Hải.
Tô Trường An ngẩng đầu nhìn thấy tất cả, hắn nhìn thấy đạo anh linh kia, nhìn những ngôi sao hắn quen thuộc. Trong mắt hắn lập lòe hào quang, không ngờ lại có chút ít ướt át.
Huỳnh Hoặc tinh dường như có cảm ứng với chuyện này chợt sáng ngời hơn.
Một đạo ánh sáng thẳng tắp chiếu xuống, chiếu vào trên người của hắn.
"Sư phụ?" Trong lòng Tô Trường An khẽ động, hắn vội vàng đứng lên nhìn về phía ngôi sao kia, chẳng biết tại sao nước mắt không ngăn lại được tràn ra. "Là người sao? Sư phụ?" Trong lòng hắn không khỏi gấp gáp khó khăn rất nhiều.
Tất cả mọi người bỏ hắn mà đi, hắn cùng bọn họ một lần gặp nhau, lại một lần ly biệt.
"Là ta." Một tiếng mà hắn cực kỳ quen thuộc từ trong hư không truyền đến.
Tô Trường An nghe vậy, hai môi của hắn bắt đầu không ngừng run run, nước mắt cuồn cuộn mãnh liệt hơn.
"Sư phụ... Ta... Rất nhớ người." Hắn như có rất nhiều điều muốn nói với người trong ngôi sao kia, nhưng nghìn vạn lời nói đã đến bên miệng rồi lại không biết nói từ đâu, sau cùng mới gom góp thành một câu nói như vậy.
Người bên trong tinh quang nghe vậy trầm mặc lại, đếb khi Tô Trường An bắt đầu bối rồi, cho rằng người kia lại một lần nữa rời đi, giọng vừa rồi lại vang lên lần nữa.
"Ngươi phải sống."
Sống? Tô Trường An có chút nghi hoặc, hắn cảm thấy rất bất ngờ với lời này.
Ngọc Hành trước khi chết đã từng nói với hắn giống như vậy.
Bọn họ đều đã chết, chính mình sống thật sự trọng yếu như vậy sao? Huống chi, hiện tại hắn cũng sống không được thoải mái, mỗi một lần đối kháng cùng Tư Mã Hủ hắn đều ôm giác ngộ phải chết.
Vì vậy hắn hỏi y: "Vì sao? Vì sao muốn ta sống? Sống tới khi nào?"
Người bên trong tinh quang trầm mặc lần nữa, ngẫm nghĩ hồi lâu mới trả lời.
"Cho đến khi chuyện xưa kết thúc, người chia lìa lần nữa gặp nhau."
---o0o---