Dịch giả: Time Over
Biên: Tiểu Dĩnh
Đó là một thân ảnh rất bất ngờ.
Bất kể là sự xuất hiện của y, hay là hình dạng của y đều rất là bất ngờ.
Thân ảnh của y lăng không hiện ra, giống như là đi ra từ trong hư không.
Y khom người rất sâu, eo cùng lưng gần như khom thành một góc vuông, tựa thật giống trên lưng y đeo vật nặng nghìn cân nhìn không thấy, mà trên thực tế, trên lưng y cũng giấu đồ vật gì đó.
Đó là một nam hài nhìn qua chỉ tầm mười một mười hai tuổi, đôi môi đỏ mọng, áo mũ lộng lẫy. Lúc này hình như nam hài lâm vào giấc ngủ sâu, nó nhắm hai mắt nằm ở trên lưng bóng người ở trước mặt này, sắc mặt rất bình thản.
Bình thản như vậy so với bầu không khí xơ xác tiêu điều trên trận, tự nhiên là một việc rất bất ngờ.
Nhưng một giây sau, một việc càng thêm đột ngột đã xảy ra.
Đạo thân ảnh kia chợt duỗi hai tay của y, đó là một quá trình cực kỳ chậm rãi, mà từ trong động tác như vậy của y có thể nhìn ra có lẽ bóng người này không nhỏ tuổi.
Sau đó, hai tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Tay của gã, trong lúc lơ đãng cứ như vậy duỗi vào ngực Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành.
Sơn Lực Hành là Vấn Đạo cảnh, Liêm Bán Thành được xưng nửa bước Tinh Vẫn.
Trừ mấy vị đại năng có thể đếm được trên hai tay, có lẽ bọn họ được xem là chiến lực đứng đầu trên đời này, nhưng lại dễ dàng bị lão giả xỏ tay xuyên qua lồng ngực như vậy.
Giống như vươn tay vào đống rơm, ung dung vươn vào trong cát sỏi, mây trôi nước chảy như vậy.
Lại âm thanh xoẹt xoẹt vang lên.
Lão giả lưng còng thu tay về, sắc mặt Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành từ kinh hãi biến thành tuyệt vọng, sau đó, một khắc này như ngừng lại vĩnh viễn.
Chỉ thấy hai luồng mưa máu mãnh liệt phun ra, hai quả tim còn đang đập liền bị lão nắm trong tay.
Phanh!
Một tiếng giòn tan theo đó vang lên, lúc đó hai trái tim bị lão giả ngang nhiên bóp nát như túi nước bị vỡ.
Mà ở một khắc này, thân thể Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành ầm ầm ngã xuống đất.
Tất cả mọi người kinh sợ, âm thầm suy đoán lão kia đến tột cùng là người nào.
Có thể nhẹ nhàng như thế giết chết Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành, mọi người theo bản năng liền mang thân phận lão giả so sánh với mấy vị Tinh Vẫn còn trên đời, nhưng thật đáng tiếc, bất kể là vị nào hình như cũng có chỗ không giống lão giả này.
Ngay lúc nhiều người còn nghi hoặc trong lòng, đồng thời cảnh giác vị lão giả tu vi đáng sợ không rõ lai lịch kia, thì một bóng hình từ trong đám người đi ra.
Chính thị Hạ Hầu Túc Ngọc mới tỉnh táo lại từ trong cái chết của Hạ Hầu Hiên, nàng có chút nghi ngờ đi tới trước mọi người, nhìn vị lão giả lưng còng trước mắt, lại nhìn một chút vị nam hài trên lưng lão, hỏi: "Vương công công?"
Lão giả nghe vậy, thân thể chấn động, vội vàng mang tay dính đầy máu tươi ra sau lưng xoa xoa, dường như sợ hãi máu tươi này sẽ xúc phạm ánh mắt của vị nữ tử này.
Lão giả làm xong những việc này ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử, sau đó lão cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống, động tác rất cung kính, nhìn ra được lão rất tôn kính với Hạ Hầu công chúa giờ đây chưa biết rõ tiền đồ này, đồng thời, động tác của lão cũng rất chậm chạp, như là sợ đánh thức nam hài đang ngủ trên lưng lão.
"Lão nô hộ giá đến chậm, mong công chúa thứ lỗi." Giọng lão the thé như vịt đực, ngôn từ bi thiết nói.
Đến lúc này Tô Trường An mới nhớ lại lão giả này, chính là thái giám luôn đi theo sau lưng Thánh Hoàng.
Mà nam hài trên lưng lão được lão cẩn thận từng li từng tí che chở như thế, nhìn thần thái của lão đối với y, từ thế cục trong thành Trường An hôm nay, không khó suy đoán, nam hài này chính là thất hoàng tử điện hạ thiên tư thông minh, môn hạ của Thái Bạch Chân Nhân - Hạ Hầu Linh.
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy trong lòng run lên, tuy ngôi sao kia thật sự đã tắt, nhưng nàng vẫn là nhịn không được nhìn về phiá lão giả xác nhận lần nữa nói: "Vương công công, phụ hoàng người... Người..."
"Bệ hạ đã hồn về Tinh Hải." Lão giả trả lời tự nhiên cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng thân thể Hạ Hầu Túc Ngọc cứ vì vậy cứng đờ. Một quân vương bễ nghễ thiên hạ, một phụ thân nói một không hai như vậy. Đột nhiên mất đi như thế, dù sao vẫn sẽ khiến lòng người sinh ra một ít cảm giác không chân thực.
Giờ phút này, trong lòng nàng đã lộ ra bi thương thống khổ mất đi phụ thân, cũng hoang mang đối với tương lai. Cả hai hợp lại, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng như bị một một tầng sương mù dày đặc che phủ.
"Giờ đây Vương công công có tính toán gì không." Lúc này, Tô Trường An cũng đi tới, hỏi.
Thế cục thành Trường An trước mắt đương nhiên không thể lạc quan.
Thánh hoàng băng hà, Thái Tử đăng cơ, việc này có nghĩa là một phe Tư Mã Hủ cầm quyền. Mà Tư Mã Hủ lúc Thánh hoàng còn tại vị đã một tay che trời, vậy Đại Ngụy từ thành trấn nhỏ đến triều đình to lớn gần như đều có người của gã ở trong đó. Mà hôm nay Thái Tử tại vị, lão càng có thể muốn làm gì thì làm.
Dùng thủ đoạn của Tư Mã Hủ, sau khi Thái Tử thượng vị, chuyện đầu tiên làm đương nhiên là thanh trừ dư đảng một phe Ngũ hoàng tử.
Mà mọi người trong cuộc, bất kể là Mục Quy Vân hay Tô Trường An hoặc là Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Long Tương Quân, đều là dư đảng phe Ngũ hoàng tử không thể nghi ngờ, tình trạng của bọn họ về sau ở trong thành Trường An đương nhiên là không thể nói nên lời.
Vì vậy Tô Trường An mới thử hỏi, lão giả tu vi cao thâm mang theo Thất hoàng tử đột nhiên xuất hiện này đương nhiên không phải chỉ là để báo cho Hạ Hầu Túc Ngọc biết tin Thánh hoàng đã chết đơn giản như vậy. Lấy hiểu biết không nhiều lắm của Tô Trường An đối với Thánh hoàng, hắn cũng biết, một vị Đế Vương thống trị Nhân tộc gần trăm năm như vậy sẽ không thể không hề có chuẩn bị phía sau mà cứ như vậy buông tay nhân gian.
Lúc này Vương công công cũng đứng lên, lão liếc nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc một bên thần sắc ảm đạm, im lặng một hồi lâu rồi mới nói với Tô Trường An: "Lão hủ là mang theo di mệnh của bệ hạ đến đây."
"Di mệnh?" Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Tô Trường An nghe vậy sắc mặt đều khẽ biến, nghi ngờ nhìn về phía lão giả.
"Đúng vậy. Bệ hạ lệnh ta sau khi người băng hà mang theo Thất hoàng tử cùng công chúa điện hạ, còn có Cổ Tiểu Hầu gia đi về Bắc địa." Nói đến đây lão giả dừng một chút, không biết lão là vô tình hay cố ý, lại liếc nhìn Tô Trường An, mới nói tiếp: "Nếu Tô công tử nguyện ý, lão hủ cũng có thể mang người đi cùng. Chỉ là lão hủ tu vi còn thấp, đoạn đường này tất nhiên cực kỳ nguy hiểm, vì vậy nhiều nhất cũng chỉ bốn vị, nếu là nhiều hơn nữa dựa vào một ít lực lượng của lão hủ liền không được."
Cổ Tiễn Quân một bên nghe vậy sắc mặt vui vẻ, biết rõ trong này nhất định có chút hiệp nghị của gia gia nhà mình cùng Thánh hoàng. Nhưng những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là..., Vương công công này nguyện ý mang theo Tô Trường An, nàng biết rõ một khi đã đến Bắc địa, bất kể Tư Mã Hủ có bản lãnh thông thiên gì, nếu muốn trong tay gia gia nhà mình đòi người, chỉ sợ cũng phải suy tính thật tốt một phen cân lượng của lão.
Lại đánh giá thế cục Trường An hôm nay, cho dù tăng thêm bốn người Từ Nhượng, lấy thực lực của bọn họ cũng quyết không cách nào bảo vệ Thiên Lam viện. Vứt hết bảo xa (xe tốt), phá rồi lại lập dường như trở thành cách duy nhất bày ra ở trước mặt mọi người, cũng là đường ra tốt nhất.
Ngay lúc Cổ Tiễn Quân muốn thay Tô Trường An đáp ứng, nhưng nam hài này lại lắc đầu.
Sắc mặt hắn ung dung nhìn lão giả họ Vương, nói: "Ta không về Bắc địa."
---o0o---
Biên: Tiểu Dĩnh
Đó là một thân ảnh rất bất ngờ.
Bất kể là sự xuất hiện của y, hay là hình dạng của y đều rất là bất ngờ.
Thân ảnh của y lăng không hiện ra, giống như là đi ra từ trong hư không.
Y khom người rất sâu, eo cùng lưng gần như khom thành một góc vuông, tựa thật giống trên lưng y đeo vật nặng nghìn cân nhìn không thấy, mà trên thực tế, trên lưng y cũng giấu đồ vật gì đó.
Đó là một nam hài nhìn qua chỉ tầm mười một mười hai tuổi, đôi môi đỏ mọng, áo mũ lộng lẫy. Lúc này hình như nam hài lâm vào giấc ngủ sâu, nó nhắm hai mắt nằm ở trên lưng bóng người ở trước mặt này, sắc mặt rất bình thản.
Bình thản như vậy so với bầu không khí xơ xác tiêu điều trên trận, tự nhiên là một việc rất bất ngờ.
Nhưng một giây sau, một việc càng thêm đột ngột đã xảy ra.
Đạo thân ảnh kia chợt duỗi hai tay của y, đó là một quá trình cực kỳ chậm rãi, mà từ trong động tác như vậy của y có thể nhìn ra có lẽ bóng người này không nhỏ tuổi.
Sau đó, hai tiếng xoẹt xoẹt vang lên.
Tay của gã, trong lúc lơ đãng cứ như vậy duỗi vào ngực Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành.
Sơn Lực Hành là Vấn Đạo cảnh, Liêm Bán Thành được xưng nửa bước Tinh Vẫn.
Trừ mấy vị đại năng có thể đếm được trên hai tay, có lẽ bọn họ được xem là chiến lực đứng đầu trên đời này, nhưng lại dễ dàng bị lão giả xỏ tay xuyên qua lồng ngực như vậy.
Giống như vươn tay vào đống rơm, ung dung vươn vào trong cát sỏi, mây trôi nước chảy như vậy.
Lại âm thanh xoẹt xoẹt vang lên.
Lão giả lưng còng thu tay về, sắc mặt Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành từ kinh hãi biến thành tuyệt vọng, sau đó, một khắc này như ngừng lại vĩnh viễn.
Chỉ thấy hai luồng mưa máu mãnh liệt phun ra, hai quả tim còn đang đập liền bị lão nắm trong tay.
Phanh!
Một tiếng giòn tan theo đó vang lên, lúc đó hai trái tim bị lão giả ngang nhiên bóp nát như túi nước bị vỡ.
Mà ở một khắc này, thân thể Sơn Lực Hành cùng Liêm Bán Thành ầm ầm ngã xuống đất.
Tất cả mọi người kinh sợ, âm thầm suy đoán lão kia đến tột cùng là người nào.
Có thể nhẹ nhàng như thế giết chết Liêm Bán Thành cùng Sơn Lực Hành, mọi người theo bản năng liền mang thân phận lão giả so sánh với mấy vị Tinh Vẫn còn trên đời, nhưng thật đáng tiếc, bất kể là vị nào hình như cũng có chỗ không giống lão giả này.
Ngay lúc nhiều người còn nghi hoặc trong lòng, đồng thời cảnh giác vị lão giả tu vi đáng sợ không rõ lai lịch kia, thì một bóng hình từ trong đám người đi ra.
Chính thị Hạ Hầu Túc Ngọc mới tỉnh táo lại từ trong cái chết của Hạ Hầu Hiên, nàng có chút nghi ngờ đi tới trước mọi người, nhìn vị lão giả lưng còng trước mắt, lại nhìn một chút vị nam hài trên lưng lão, hỏi: "Vương công công?"
Lão giả nghe vậy, thân thể chấn động, vội vàng mang tay dính đầy máu tươi ra sau lưng xoa xoa, dường như sợ hãi máu tươi này sẽ xúc phạm ánh mắt của vị nữ tử này.
Lão giả làm xong những việc này ngẩng đầu liếc nhìn nữ tử, sau đó lão cẩn thận từng li từng tí quỳ xuống, động tác rất cung kính, nhìn ra được lão rất tôn kính với Hạ Hầu công chúa giờ đây chưa biết rõ tiền đồ này, đồng thời, động tác của lão cũng rất chậm chạp, như là sợ đánh thức nam hài đang ngủ trên lưng lão.
"Lão nô hộ giá đến chậm, mong công chúa thứ lỗi." Giọng lão the thé như vịt đực, ngôn từ bi thiết nói.
Đến lúc này Tô Trường An mới nhớ lại lão giả này, chính là thái giám luôn đi theo sau lưng Thánh Hoàng.
Mà nam hài trên lưng lão được lão cẩn thận từng li từng tí che chở như thế, nhìn thần thái của lão đối với y, từ thế cục trong thành Trường An hôm nay, không khó suy đoán, nam hài này chính là thất hoàng tử điện hạ thiên tư thông minh, môn hạ của Thái Bạch Chân Nhân - Hạ Hầu Linh.
Hạ Hầu Túc Ngọc nghe vậy trong lòng run lên, tuy ngôi sao kia thật sự đã tắt, nhưng nàng vẫn là nhịn không được nhìn về phiá lão giả xác nhận lần nữa nói: "Vương công công, phụ hoàng người... Người..."
"Bệ hạ đã hồn về Tinh Hải." Lão giả trả lời tự nhiên cũng không có gì ngoài ý muốn, nhưng thân thể Hạ Hầu Túc Ngọc cứ vì vậy cứng đờ. Một quân vương bễ nghễ thiên hạ, một phụ thân nói một không hai như vậy. Đột nhiên mất đi như thế, dù sao vẫn sẽ khiến lòng người sinh ra một ít cảm giác không chân thực.
Giờ phút này, trong lòng nàng đã lộ ra bi thương thống khổ mất đi phụ thân, cũng hoang mang đối với tương lai. Cả hai hợp lại, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng như bị một một tầng sương mù dày đặc che phủ.
"Giờ đây Vương công công có tính toán gì không." Lúc này, Tô Trường An cũng đi tới, hỏi.
Thế cục thành Trường An trước mắt đương nhiên không thể lạc quan.
Thánh hoàng băng hà, Thái Tử đăng cơ, việc này có nghĩa là một phe Tư Mã Hủ cầm quyền. Mà Tư Mã Hủ lúc Thánh hoàng còn tại vị đã một tay che trời, vậy Đại Ngụy từ thành trấn nhỏ đến triều đình to lớn gần như đều có người của gã ở trong đó. Mà hôm nay Thái Tử tại vị, lão càng có thể muốn làm gì thì làm.
Dùng thủ đoạn của Tư Mã Hủ, sau khi Thái Tử thượng vị, chuyện đầu tiên làm đương nhiên là thanh trừ dư đảng một phe Ngũ hoàng tử.
Mà mọi người trong cuộc, bất kể là Mục Quy Vân hay Tô Trường An hoặc là Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Long Tương Quân, đều là dư đảng phe Ngũ hoàng tử không thể nghi ngờ, tình trạng của bọn họ về sau ở trong thành Trường An đương nhiên là không thể nói nên lời.
Vì vậy Tô Trường An mới thử hỏi, lão giả tu vi cao thâm mang theo Thất hoàng tử đột nhiên xuất hiện này đương nhiên không phải chỉ là để báo cho Hạ Hầu Túc Ngọc biết tin Thánh hoàng đã chết đơn giản như vậy. Lấy hiểu biết không nhiều lắm của Tô Trường An đối với Thánh hoàng, hắn cũng biết, một vị Đế Vương thống trị Nhân tộc gần trăm năm như vậy sẽ không thể không hề có chuẩn bị phía sau mà cứ như vậy buông tay nhân gian.
Lúc này Vương công công cũng đứng lên, lão liếc nhìn Hạ Hầu Túc Ngọc một bên thần sắc ảm đạm, im lặng một hồi lâu rồi mới nói với Tô Trường An: "Lão hủ là mang theo di mệnh của bệ hạ đến đây."
"Di mệnh?" Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Tô Trường An nghe vậy sắc mặt đều khẽ biến, nghi ngờ nhìn về phía lão giả.
"Đúng vậy. Bệ hạ lệnh ta sau khi người băng hà mang theo Thất hoàng tử cùng công chúa điện hạ, còn có Cổ Tiểu Hầu gia đi về Bắc địa." Nói đến đây lão giả dừng một chút, không biết lão là vô tình hay cố ý, lại liếc nhìn Tô Trường An, mới nói tiếp: "Nếu Tô công tử nguyện ý, lão hủ cũng có thể mang người đi cùng. Chỉ là lão hủ tu vi còn thấp, đoạn đường này tất nhiên cực kỳ nguy hiểm, vì vậy nhiều nhất cũng chỉ bốn vị, nếu là nhiều hơn nữa dựa vào một ít lực lượng của lão hủ liền không được."
Cổ Tiễn Quân một bên nghe vậy sắc mặt vui vẻ, biết rõ trong này nhất định có chút hiệp nghị của gia gia nhà mình cùng Thánh hoàng. Nhưng những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là..., Vương công công này nguyện ý mang theo Tô Trường An, nàng biết rõ một khi đã đến Bắc địa, bất kể Tư Mã Hủ có bản lãnh thông thiên gì, nếu muốn trong tay gia gia nhà mình đòi người, chỉ sợ cũng phải suy tính thật tốt một phen cân lượng của lão.
Lại đánh giá thế cục Trường An hôm nay, cho dù tăng thêm bốn người Từ Nhượng, lấy thực lực của bọn họ cũng quyết không cách nào bảo vệ Thiên Lam viện. Vứt hết bảo xa (xe tốt), phá rồi lại lập dường như trở thành cách duy nhất bày ra ở trước mặt mọi người, cũng là đường ra tốt nhất.
Ngay lúc Cổ Tiễn Quân muốn thay Tô Trường An đáp ứng, nhưng nam hài này lại lắc đầu.
Sắc mặt hắn ung dung nhìn lão giả họ Vương, nói: "Ta không về Bắc địa."
---o0o---