Dịch giả: Đình Phong
Hai người đã quyết định ở chỗ này một thời gian, tất nhiên cần giải quyết rất nhiều vấn đề. Việc cấp bách đầu tiên là no ấm.
Nếu ở dĩ vãng, Thanh Loan thân là Tinh Vẫn một hai tháng không ăn cũng chả sao nhưng hôm nay nàng không có tu vi nên tất nhiên không tránh được nhu cầu với ngũ cốc cộng thêm đoạn đường này mệt nhọc, đã sớm đói đến mức sắp chết rồi.
Mà Tô Trường An nếu là trước kia không cần bổn sự như Thanh Loan nhưng đi khe núi kiếm chút đồ ăn dân dã lấp bao tử không phải việc khó. Mặc dù hôm nay thực lực của hắn chỉ tụt xuống một cảnh giới nhưng nội thương nghiêm trọng, linh lực hao tổn, cộng thêm bóng đêm tối mù muốn bắt chút gà rừng thỏ núi cũng phải phế một ít tay chân.
Thanh Loan tất nhiên sợ hãi Tô Trường An đi trong ban đêm bị thương nên đưa ra ý cường điệu bản thân không đói, chờ ngày mai trời sáng vào trấn mua ít đồ ăn, không cần tốn công sức như thế.
Nhưng sắc mặt tái nhợt của Thanh Loan rơi vào trong mắt Tô Trường An thì thế nào cũng không chấp nhận được.
Hắn suy nghĩ một phen vẫn quyết định ra ngoài thử vận may nhưng hắn không dám đi quá xa, thân thể Thanh Loan không tốt thêm vào nơi đây là hoang vu dã ngoại, chưa biết chừng lại có kẻ xấu xuất hiện. Bởi vậy Tô Trường An chỉ tìm kiếm ở bụi cỏ gần quan đạo.
Dù sao sắc trời đã tối, linh lực của hắn tiêu hao gần như không còn, kiếm chút thú rừng gần như không thể nên hắn vẫn muốn hái chút quả dại.
Nhưng Trường An chính là nội địa trung nguyên không thể so Bắc địa, đông hết xuân tới thì kiếm đâu ra trái cây, một phen tìm kiếm trắng tay lại tiêu hao thể lực đã mất bảy tám phần.
Tô Trường An có chút mệt mỏi.
Việc này là cực kỳ mất mặt.
Mặc dù Thanh Loan là sư thúc của hắn, hắn cũng vừa mới biết nàng là tỷ tỷ của sư nương mình.
Nhưng trước đây hắn gặp nàng chính là một cô gái, à là một cô gái rất xinh đẹp.
Hắn rõ ràng đáp ứng nàng tìm đồ ăn cuối cùng lại tay không quay về, vô luận thế nào thì cũng là việc rất mất mặt.
Mà Sở Tích Phong đã dạt hắn, mặt mũi đao khách rất quan trọng.
Tô Trường An nhớ lời ấy nên trong lòng đưa ra một quyết định.
Hắn quay đầu nhìn bầu trời phía bắc, chỗ đó từng có bảy ngôi sao lấp lánh thì bây giờ chỉ còn một ngôi.
Hắn rất cung kính khom lưng về phía ấy sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ngọc Hành sư thúc tổ, ta là vì mặt mũi đao khách mới làm như vậy, nếu người trách tội... thì người đi tìm Sở tiền bối đi, đều là y dạy ta. Dù sao hiện tại mọi người cũng cùng một chỗ có thể thường gặp nhau."
Tô Trường An nói hết thì nét mặt thả lỏng xuống, sau đó ý niệm khẽ động thanh thần kiếm Thập Phương nằm trong hộp kiếm đột nhiên bay ra vững vàng nằm trong tay hắn.
Thần kiếm Thập Phương là một thanh kiếm rất lợi hại.
Nó sắc bén không gì sánh được, thổi tóc là đứt.
Thân kiếm thông thấu lại có chín bóng kiếm với hàn mang lập lòe, một kiếm xuất chín kiếm tùy.
Nhưng những điều này hiện tại cũng không quan trọng.
Quan trọng là... nó có thể phát sáng.
Đúng vậy, là phát sáng.
Thanh kiếm này không biết được chất liệu nào đúc thành, sắc bén không gì sánh được mà thân kiếm lại có vầng sáng lưu chuyển, hào quang trong đêm tối lại càng phát sáng chói.
Tô Trường An cầm thanh kiếm để cho Âm Sơn Trọc và Liêm Bán Thành ngày nhớ đêm mong, thậm chí phải chết vì nó, giờ đây hắn đi trong bóng đêm thì dùng nó để...chiếu sáng. =))
Ừ, chính là chiếu sáng.
Đã không có quả dại vậy thì tìm gà hay thỏ rừng cũng tốt, chỉ cần có thể cho Thanh Loan no bụng là quá tốt rồi.
Qua nhiều chuyện như vậy, Tô Trường An càng quý trọng những người bên cạnh.
Hắn tuy biết Thanh Loan, Cổ Tiễn Quân hay Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Như Nguyệt đều có tình cảm nhiều ít với bản thân. Hắn đối với những điều này cũng rất mê mang hoặc đã từng rất kiên định thích Mạt Mạt, học theo những đao khách trong sách kia chung tình tới chết.
Nhưng sau bao ngày ở chung thì hắn dần phát hiện bóng hình Mạt Mạt càng mờ nhạt mà các nàng thì càng chiếm vị trí trong tim hắn.:3
Nhưng bản thân rốt cuộc thích ai thì hắn không rõ ràng lắm.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, các nàng rất quan trọng đối với mình, nếu đã như vậy thì bản thân phải có nghĩa vụ bảo hộ các nàng, không thể để họ nhận nửa phần uất ức.
Tô Trường An nghĩ như vậy nên tìm trong các bụi cỏ hết một khắc đồng hồ (15 phút).
Hắn chợt phát hiện trong bụi cỏ có đống đất cao cao hở miệng không giống với xung quanh, trong lòng liền nghĩ có lẽ đây chính là hang ổ của động vật gì đó ngủ đông rồi. Cái hang này rất giống hang với thỏ tuyết ở Bắc địa.
Hắn xưa ở Bắc địa gặp hang như vậy thì sẽ tìm đến cùng, dù nói thỏ khôn có ba hang nhưng chưa biết có thể tìm được chính chủ ngay từ đầu, nếu vậy sẽ có một bữa ngon.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, những động vật hoang dã này thường rất lanh lợi nên hang của nó thường có tới mấy cửa, nghe chút động tĩnh sẽ lập tức chạy thoát.
Cho nên Tô Trường An đi săn ở Bắc địa thường tay không mà về.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy, hắn tất nhiên sẽ không ngốc đi tới hang ổ làm tỉnh động vật trong đó.
Ý niệm trong lòng hắn khẽ động, đẩy ra thần thức nhanh chóng xác định vị trí của con thú trong hang kia, sau đó hắn thả ra chút linh lực thúc dục thần kiếm Thập Phương chuẩn xác đâm vào con thú đang nấp trong đó.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, Tô Trường An liền biết con thú kia mất mạng dưới kiếm của hắn, sau đó hắn thò tay vào hang tìm kiếm một hồi thì ra là một con thỏ rừng.
Trong lòng hắn vui vẻ, thịt thỏ ở trung nguyên thì hắn không rõ lắm nhưng ở Bắc địa đúng là mỹ vị hiếm thấy, nghĩ mùi vị của nó chắc cũng không quá tệ.
Hắn chấn Thập Phương thần kiếm một cái để vẩy sạch máu sau đó thu vào trong hộp kiếm rồi xách con thỏ rừng đi về con đường lúc nãy.
"Thanh Loan, có đồ ăn rồi." Hắn vừa về tới cửa đạo quan đã khó dằn nổi mà lớn tiếng khoe. Nàng thì đang ngẩn người trước đống lửa nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, người thiếu niên này cười rất tươi nhưng quần áo của hắn hơi rách có thể nghĩ được do hắn đi trong rừng núi bị vài nhánh cây hoặc bụi gai vướng víu, trên mặt hắn cũng có chút dơ bẩn chắc là do đào bới tìm kiếm mà ra.
Nhưng hắn vẫn hồn nhiên chưa phát hiện, nắm thỏ rừng trong tay cười với nàng rất ngây ngô.
Khi đó trong lòng Thanh Loan không hiểu run lên, thật lâu sau khi hiểu ra tất cả thì nàng cười với hắn một cái lộ ra hai má lúm đồng tiền thật xinh đẹp.
---o0o---
giống giống Lệnh Hồ Xung.
Hai người đã quyết định ở chỗ này một thời gian, tất nhiên cần giải quyết rất nhiều vấn đề. Việc cấp bách đầu tiên là no ấm.
Nếu ở dĩ vãng, Thanh Loan thân là Tinh Vẫn một hai tháng không ăn cũng chả sao nhưng hôm nay nàng không có tu vi nên tất nhiên không tránh được nhu cầu với ngũ cốc cộng thêm đoạn đường này mệt nhọc, đã sớm đói đến mức sắp chết rồi.
Mà Tô Trường An nếu là trước kia không cần bổn sự như Thanh Loan nhưng đi khe núi kiếm chút đồ ăn dân dã lấp bao tử không phải việc khó. Mặc dù hôm nay thực lực của hắn chỉ tụt xuống một cảnh giới nhưng nội thương nghiêm trọng, linh lực hao tổn, cộng thêm bóng đêm tối mù muốn bắt chút gà rừng thỏ núi cũng phải phế một ít tay chân.
Thanh Loan tất nhiên sợ hãi Tô Trường An đi trong ban đêm bị thương nên đưa ra ý cường điệu bản thân không đói, chờ ngày mai trời sáng vào trấn mua ít đồ ăn, không cần tốn công sức như thế.
Nhưng sắc mặt tái nhợt của Thanh Loan rơi vào trong mắt Tô Trường An thì thế nào cũng không chấp nhận được.
Hắn suy nghĩ một phen vẫn quyết định ra ngoài thử vận may nhưng hắn không dám đi quá xa, thân thể Thanh Loan không tốt thêm vào nơi đây là hoang vu dã ngoại, chưa biết chừng lại có kẻ xấu xuất hiện. Bởi vậy Tô Trường An chỉ tìm kiếm ở bụi cỏ gần quan đạo.
Dù sao sắc trời đã tối, linh lực của hắn tiêu hao gần như không còn, kiếm chút thú rừng gần như không thể nên hắn vẫn muốn hái chút quả dại.
Nhưng Trường An chính là nội địa trung nguyên không thể so Bắc địa, đông hết xuân tới thì kiếm đâu ra trái cây, một phen tìm kiếm trắng tay lại tiêu hao thể lực đã mất bảy tám phần.
Tô Trường An có chút mệt mỏi.
Việc này là cực kỳ mất mặt.
Mặc dù Thanh Loan là sư thúc của hắn, hắn cũng vừa mới biết nàng là tỷ tỷ của sư nương mình.
Nhưng trước đây hắn gặp nàng chính là một cô gái, à là một cô gái rất xinh đẹp.
Hắn rõ ràng đáp ứng nàng tìm đồ ăn cuối cùng lại tay không quay về, vô luận thế nào thì cũng là việc rất mất mặt.
Mà Sở Tích Phong đã dạt hắn, mặt mũi đao khách rất quan trọng.
Tô Trường An nhớ lời ấy nên trong lòng đưa ra một quyết định.
Hắn quay đầu nhìn bầu trời phía bắc, chỗ đó từng có bảy ngôi sao lấp lánh thì bây giờ chỉ còn một ngôi.
Hắn rất cung kính khom lưng về phía ấy sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Ngọc Hành sư thúc tổ, ta là vì mặt mũi đao khách mới làm như vậy, nếu người trách tội... thì người đi tìm Sở tiền bối đi, đều là y dạy ta. Dù sao hiện tại mọi người cũng cùng một chỗ có thể thường gặp nhau."
Tô Trường An nói hết thì nét mặt thả lỏng xuống, sau đó ý niệm khẽ động thanh thần kiếm Thập Phương nằm trong hộp kiếm đột nhiên bay ra vững vàng nằm trong tay hắn.
Thần kiếm Thập Phương là một thanh kiếm rất lợi hại.
Nó sắc bén không gì sánh được, thổi tóc là đứt.
Thân kiếm thông thấu lại có chín bóng kiếm với hàn mang lập lòe, một kiếm xuất chín kiếm tùy.
Nhưng những điều này hiện tại cũng không quan trọng.
Quan trọng là... nó có thể phát sáng.
Đúng vậy, là phát sáng.
Thanh kiếm này không biết được chất liệu nào đúc thành, sắc bén không gì sánh được mà thân kiếm lại có vầng sáng lưu chuyển, hào quang trong đêm tối lại càng phát sáng chói.
Tô Trường An cầm thanh kiếm để cho Âm Sơn Trọc và Liêm Bán Thành ngày nhớ đêm mong, thậm chí phải chết vì nó, giờ đây hắn đi trong bóng đêm thì dùng nó để...chiếu sáng. =))
Ừ, chính là chiếu sáng.
Đã không có quả dại vậy thì tìm gà hay thỏ rừng cũng tốt, chỉ cần có thể cho Thanh Loan no bụng là quá tốt rồi.
Qua nhiều chuyện như vậy, Tô Trường An càng quý trọng những người bên cạnh.
Hắn tuy biết Thanh Loan, Cổ Tiễn Quân hay Hạ Hầu Túc Ngọc cùng Như Nguyệt đều có tình cảm nhiều ít với bản thân. Hắn đối với những điều này cũng rất mê mang hoặc đã từng rất kiên định thích Mạt Mạt, học theo những đao khách trong sách kia chung tình tới chết.
Nhưng sau bao ngày ở chung thì hắn dần phát hiện bóng hình Mạt Mạt càng mờ nhạt mà các nàng thì càng chiếm vị trí trong tim hắn.:3
Nhưng bản thân rốt cuộc thích ai thì hắn không rõ ràng lắm.
Nhưng hắn có thể khẳng định một điều, các nàng rất quan trọng đối với mình, nếu đã như vậy thì bản thân phải có nghĩa vụ bảo hộ các nàng, không thể để họ nhận nửa phần uất ức.
Tô Trường An nghĩ như vậy nên tìm trong các bụi cỏ hết một khắc đồng hồ (15 phút).
Hắn chợt phát hiện trong bụi cỏ có đống đất cao cao hở miệng không giống với xung quanh, trong lòng liền nghĩ có lẽ đây chính là hang ổ của động vật gì đó ngủ đông rồi. Cái hang này rất giống hang với thỏ tuyết ở Bắc địa.
Hắn xưa ở Bắc địa gặp hang như vậy thì sẽ tìm đến cùng, dù nói thỏ khôn có ba hang nhưng chưa biết có thể tìm được chính chủ ngay từ đầu, nếu vậy sẽ có một bữa ngon.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện dễ dàng, những động vật hoang dã này thường rất lanh lợi nên hang của nó thường có tới mấy cửa, nghe chút động tĩnh sẽ lập tức chạy thoát.
Cho nên Tô Trường An đi săn ở Bắc địa thường tay không mà về.
Nhưng bây giờ lại không giống vậy, hắn tất nhiên sẽ không ngốc đi tới hang ổ làm tỉnh động vật trong đó.
Ý niệm trong lòng hắn khẽ động, đẩy ra thần thức nhanh chóng xác định vị trí của con thú trong hang kia, sau đó hắn thả ra chút linh lực thúc dục thần kiếm Thập Phương chuẩn xác đâm vào con thú đang nấp trong đó.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, Tô Trường An liền biết con thú kia mất mạng dưới kiếm của hắn, sau đó hắn thò tay vào hang tìm kiếm một hồi thì ra là một con thỏ rừng.
Trong lòng hắn vui vẻ, thịt thỏ ở trung nguyên thì hắn không rõ lắm nhưng ở Bắc địa đúng là mỹ vị hiếm thấy, nghĩ mùi vị của nó chắc cũng không quá tệ.
Hắn chấn Thập Phương thần kiếm một cái để vẩy sạch máu sau đó thu vào trong hộp kiếm rồi xách con thỏ rừng đi về con đường lúc nãy.
"Thanh Loan, có đồ ăn rồi." Hắn vừa về tới cửa đạo quan đã khó dằn nổi mà lớn tiếng khoe. Nàng thì đang ngẩn người trước đống lửa nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, người thiếu niên này cười rất tươi nhưng quần áo của hắn hơi rách có thể nghĩ được do hắn đi trong rừng núi bị vài nhánh cây hoặc bụi gai vướng víu, trên mặt hắn cũng có chút dơ bẩn chắc là do đào bới tìm kiếm mà ra.
Nhưng hắn vẫn hồn nhiên chưa phát hiện, nắm thỏ rừng trong tay cười với nàng rất ngây ngô.
Khi đó trong lòng Thanh Loan không hiểu run lên, thật lâu sau khi hiểu ra tất cả thì nàng cười với hắn một cái lộ ra hai má lúm đồng tiền thật xinh đẹp.
---o0o---
giống giống Lệnh Hồ Xung.