Dịch giả: Tiểu Băng
Sạt.
Sàn sạt.
Trong Thần Mộ yên tĩnh vang lên những âm thanh nho nhỏ.
Như tiếng có cái gì đó kéo lê trên mặt đất.
Sạt.
Sàn sạt.
Thanh âm kia càng lúc càng gần, càng lúc càng to hơn.
Đám Thần tộc lùi ra, rất tự giác nhường ra một con đường.
Bạch Tiêu theo con đường đó nhìn về phương xa.
Lão nhìn thấy một người.
Một nữ nhân.
Một nữ nhân rất kì quái.
Nữ nhân này rất xinh đẹp, đẹp tới mức không có một từ nào phù hợp để miêu tả, cái gì ở trước mặt nữ nhân này cũng đều trở nên ảm đạm.
Ngoài hai vật không biết bằng chất liệu gì che lấy bộ ngực tròn đầy, thì cả cơ thể không còn quần áo nào nữa, từ hông trở xuống không phải là chân người, mà là một cái đuôi rắn khổng lồ, tiếng sàn sạt chính là do cái đuôi đó tạo ra.
"Oa... Oa Hoàng..." Bạch Tiêu run rẩy, không tự chủ được quỳ xuống.
Đó là sự sùng bái theo bản năng của sinh linh đối với Thần.
Oa Hoàng đã tới chỗ mọi người.
Đám chư thần đều cúi thấp đầu, thành kính lễ chào.
Oa Hoàng cúi đầu nhìn lão giả, làm lão cảm thấy lo sợ.
"Là ngươi đã thả chúng ta ra?" Oa Hoàng hỏi.
Giọng nữ rất dịu dàng, mang theo sự uy nghiêm của một đế vương.
Trong lòng Bạch Tiêu vui vẻ, nghĩ hẳn là hành động của lão đã khiến cho vị thần trong truyền thuyết này có ấn tượng tốt, chắc sẽ nói tiếp rằng nhờ lão giúp mình báo thù rửa hận gì gì đó, báo mối thù năm đó bị soán vị mất ngôi.
"Đúng là tiểu nhân." Lão lẩm bẩm.
"Hửm?" Oa Hoàng mở to mắt.
"Tiểu nhân tuy là người thủ mộ, nhưng mà ta..." Bạch Tiêu vội nói nhanh, lão phải chứng tỏ lão cũng có mối thù với những kẻ kia, lão là người cùng phe với Thần tộc.
Nhưng lão mới nói được tới đó, trong mắt Oa Hoàng đã lóe một cái, đưa bàn tay ra, xòe năm ngón chụp xuống lão giả.
Khiến lão giả chỉ nói được tới đó rồi dừng lại.
Sinh cơ từ trong người lão không ngừng tuôn ra, bị hút vào năm ngón tay của Oa Hoàng.
"Oa Hoàng... Ngươi! Ngươi!!" Lão không thể tin được nhìn Oa Hoàng.
Sinh cơ của lão không ngừng bị rút ra, nhưng lão lại không chống lại được, giống như đó là bản năng rằng sinh cơ của lão vốn là thuộc về cô gái này, cô chỉ là lấy lại đồ của mình mà thôi.
Cái này không liên quan gì tới sức mạnh, nó là một loại quy tắc, cao cấp hơn bất kì sức mạnh nào.
Đồ của ta, ta muốn lấy về lúc nào thì lấy, dù ngươi có tung hoành thiên hạ, sức mạnh bạt núi lấp sông cũng không làm được chuyện gì.
Cơ thể gầy gầy của Bạch Tiêu nhanh chóng bị rút khô, lão há miệng định nói nhưng không thốt được thành lời. Sinh cơ bị hút, làm sao còn nói chuyện được.
"Hừ. Ngươi có biết mình đang thả ra cái gì hay không?" Oa Hoàng nhìn đôi mắt đầy khó hiểu và khó tin của lão giả, vừa tức giận vừa bi thương hỏi.
Oa Hoàng khép ngón tay, sinh cơ hút được đều được chuyển vào trong người mình.
Bạch Tiêu sụp xuống.
"Tham lam." "Cừu hận." Oa Hoàng nhắc đi nhắc lại hai chữ này, trong mắt lóe lên sự chán ghét. "Thật sự là một sinh vật đáng buồn."
"Sinh linh đó không biết, nhưng lúc đó chẳng phải chính Oa Hoàng ngươi tự tay tạo ra thứ đó hay sao, nếu như chán ghét chúng như vậy còn tạo ra chúng làm gì?" Một giọng nói từ xa vọng tới. Giọng nói đó rất to, rất rõ, mang theo sự uy nghiêm, làm đám thần vốn đang nằm rạp xuống càng cúi đầu xuống thấp hơn, cả người run rẩy.
Oa Hoàng ngẩng đầu, nhìn về hướng ấy.
Một thiếu niên mặc long bào rộng thùng thình đi tới, tốc độ cực nhanh.
Y quả thật chỉ là một thiếu niên, nói chính xác là một thằng bé trai, nhưng nét mặt trầm ổn cực kì không xứng với tuổi tác.
Mi tâm của y có một dấu ấn, y khẽ cười nhìn Oa Hoàng.
"Thiên Ngô, ngươi quả là muốn sống tới mức bị nhốt trong cơ thể sinh linh, mà vẫn còn có mặt tới gặp ta." Oa Hoàng nhíu mày, lạnh lùng nói.
Bị Oa Hoàng đùa cợt, Thiên Ngô chẳng hề giận chút nào.
"Hắn dù sao cũng là Đế Vương nhân gian, nhận thiên đạo chi mệnh, hôm nay chúng ta đã bị thiên đạo vứt bỏ, đương nhiên ta không dám vọng tưởng đoạt lại cái thể xác kia." Thiên Ngô khẽ nói.
Lời này hiển nhiên chọt trúng chỗ đau của Oa Hoàng, cô ta im lặng.
"Ta cảm thấy Thiên Ngô nói không sai, nếu ngươi cảm thấy sinh linh xấu xí, vậy hút lấy hết sinh cơ của chúng đi, như vậy Phong Đô của ta sẽ rất là náo nhiệt." Một giọng nói khàn khàn vọng tới, một bóng người cao lớn trùm bào đen đột ngột hiện ra.
Oa Hoàng cau mặt, vẻ cực không thích khí tức của cái kẻ mới tới này.
"Không ngờ Cư Bỉ ngươi cũng trốn thoát, nói như vậy, Lục Thần nên tề tụ rồi nhỉ?" Oa Hoàng nói, ánh mắt lại nhìn về phía một phương hướng khác.
"Sao lại không thể!?" Từ phương hướng cô ta nhìn, xuất hiện hai bóng người, một người thân thể mơ hồ bất định, dù chỉ cách có một trượng mà vẫn không sao nhìn rõ được mặt mũi, người còn lại khí vũ hiên ngang, đôi mắt một đen một trắng, nhìn cực kỳ quỷ dị.
"Tất Phương chuyển sinh bị Tinh Thần các theo dõi rất kĩ, theo ta thấy trong thời gian ngắn rất khó thoát được thân." Bóng người mơ hồ nói tiếp.
"Đúng vậy." Người mắt hai màu tiếp lời, rồi chuyển đề tài: "Nói tới, hình như Tất Phương đại nhân của chúng ta đang yêu đến chết đi sống lại với hạt giống của Thụ Hợi, thật là thú vị…”
---o0o---
Sạt.
Sàn sạt.
Trong Thần Mộ yên tĩnh vang lên những âm thanh nho nhỏ.
Như tiếng có cái gì đó kéo lê trên mặt đất.
Sạt.
Sàn sạt.
Thanh âm kia càng lúc càng gần, càng lúc càng to hơn.
Đám Thần tộc lùi ra, rất tự giác nhường ra một con đường.
Bạch Tiêu theo con đường đó nhìn về phương xa.
Lão nhìn thấy một người.
Một nữ nhân.
Một nữ nhân rất kì quái.
Nữ nhân này rất xinh đẹp, đẹp tới mức không có một từ nào phù hợp để miêu tả, cái gì ở trước mặt nữ nhân này cũng đều trở nên ảm đạm.
Ngoài hai vật không biết bằng chất liệu gì che lấy bộ ngực tròn đầy, thì cả cơ thể không còn quần áo nào nữa, từ hông trở xuống không phải là chân người, mà là một cái đuôi rắn khổng lồ, tiếng sàn sạt chính là do cái đuôi đó tạo ra.
"Oa... Oa Hoàng..." Bạch Tiêu run rẩy, không tự chủ được quỳ xuống.
Đó là sự sùng bái theo bản năng của sinh linh đối với Thần.
Oa Hoàng đã tới chỗ mọi người.
Đám chư thần đều cúi thấp đầu, thành kính lễ chào.
Oa Hoàng cúi đầu nhìn lão giả, làm lão cảm thấy lo sợ.
"Là ngươi đã thả chúng ta ra?" Oa Hoàng hỏi.
Giọng nữ rất dịu dàng, mang theo sự uy nghiêm của một đế vương.
Trong lòng Bạch Tiêu vui vẻ, nghĩ hẳn là hành động của lão đã khiến cho vị thần trong truyền thuyết này có ấn tượng tốt, chắc sẽ nói tiếp rằng nhờ lão giúp mình báo thù rửa hận gì gì đó, báo mối thù năm đó bị soán vị mất ngôi.
"Đúng là tiểu nhân." Lão lẩm bẩm.
"Hửm?" Oa Hoàng mở to mắt.
"Tiểu nhân tuy là người thủ mộ, nhưng mà ta..." Bạch Tiêu vội nói nhanh, lão phải chứng tỏ lão cũng có mối thù với những kẻ kia, lão là người cùng phe với Thần tộc.
Nhưng lão mới nói được tới đó, trong mắt Oa Hoàng đã lóe một cái, đưa bàn tay ra, xòe năm ngón chụp xuống lão giả.
Khiến lão giả chỉ nói được tới đó rồi dừng lại.
Sinh cơ từ trong người lão không ngừng tuôn ra, bị hút vào năm ngón tay của Oa Hoàng.
"Oa Hoàng... Ngươi! Ngươi!!" Lão không thể tin được nhìn Oa Hoàng.
Sinh cơ của lão không ngừng bị rút ra, nhưng lão lại không chống lại được, giống như đó là bản năng rằng sinh cơ của lão vốn là thuộc về cô gái này, cô chỉ là lấy lại đồ của mình mà thôi.
Cái này không liên quan gì tới sức mạnh, nó là một loại quy tắc, cao cấp hơn bất kì sức mạnh nào.
Đồ của ta, ta muốn lấy về lúc nào thì lấy, dù ngươi có tung hoành thiên hạ, sức mạnh bạt núi lấp sông cũng không làm được chuyện gì.
Cơ thể gầy gầy của Bạch Tiêu nhanh chóng bị rút khô, lão há miệng định nói nhưng không thốt được thành lời. Sinh cơ bị hút, làm sao còn nói chuyện được.
"Hừ. Ngươi có biết mình đang thả ra cái gì hay không?" Oa Hoàng nhìn đôi mắt đầy khó hiểu và khó tin của lão giả, vừa tức giận vừa bi thương hỏi.
Oa Hoàng khép ngón tay, sinh cơ hút được đều được chuyển vào trong người mình.
Bạch Tiêu sụp xuống.
"Tham lam." "Cừu hận." Oa Hoàng nhắc đi nhắc lại hai chữ này, trong mắt lóe lên sự chán ghét. "Thật sự là một sinh vật đáng buồn."
"Sinh linh đó không biết, nhưng lúc đó chẳng phải chính Oa Hoàng ngươi tự tay tạo ra thứ đó hay sao, nếu như chán ghét chúng như vậy còn tạo ra chúng làm gì?" Một giọng nói từ xa vọng tới. Giọng nói đó rất to, rất rõ, mang theo sự uy nghiêm, làm đám thần vốn đang nằm rạp xuống càng cúi đầu xuống thấp hơn, cả người run rẩy.
Oa Hoàng ngẩng đầu, nhìn về hướng ấy.
Một thiếu niên mặc long bào rộng thùng thình đi tới, tốc độ cực nhanh.
Y quả thật chỉ là một thiếu niên, nói chính xác là một thằng bé trai, nhưng nét mặt trầm ổn cực kì không xứng với tuổi tác.
Mi tâm của y có một dấu ấn, y khẽ cười nhìn Oa Hoàng.
"Thiên Ngô, ngươi quả là muốn sống tới mức bị nhốt trong cơ thể sinh linh, mà vẫn còn có mặt tới gặp ta." Oa Hoàng nhíu mày, lạnh lùng nói.
Bị Oa Hoàng đùa cợt, Thiên Ngô chẳng hề giận chút nào.
"Hắn dù sao cũng là Đế Vương nhân gian, nhận thiên đạo chi mệnh, hôm nay chúng ta đã bị thiên đạo vứt bỏ, đương nhiên ta không dám vọng tưởng đoạt lại cái thể xác kia." Thiên Ngô khẽ nói.
Lời này hiển nhiên chọt trúng chỗ đau của Oa Hoàng, cô ta im lặng.
"Ta cảm thấy Thiên Ngô nói không sai, nếu ngươi cảm thấy sinh linh xấu xí, vậy hút lấy hết sinh cơ của chúng đi, như vậy Phong Đô của ta sẽ rất là náo nhiệt." Một giọng nói khàn khàn vọng tới, một bóng người cao lớn trùm bào đen đột ngột hiện ra.
Oa Hoàng cau mặt, vẻ cực không thích khí tức của cái kẻ mới tới này.
"Không ngờ Cư Bỉ ngươi cũng trốn thoát, nói như vậy, Lục Thần nên tề tụ rồi nhỉ?" Oa Hoàng nói, ánh mắt lại nhìn về phía một phương hướng khác.
"Sao lại không thể!?" Từ phương hướng cô ta nhìn, xuất hiện hai bóng người, một người thân thể mơ hồ bất định, dù chỉ cách có một trượng mà vẫn không sao nhìn rõ được mặt mũi, người còn lại khí vũ hiên ngang, đôi mắt một đen một trắng, nhìn cực kỳ quỷ dị.
"Tất Phương chuyển sinh bị Tinh Thần các theo dõi rất kĩ, theo ta thấy trong thời gian ngắn rất khó thoát được thân." Bóng người mơ hồ nói tiếp.
"Đúng vậy." Người mắt hai màu tiếp lời, rồi chuyển đề tài: "Nói tới, hình như Tất Phương đại nhân của chúng ta đang yêu đến chết đi sống lại với hạt giống của Thụ Hợi, thật là thú vị…”
---o0o---