Dịch giả: Tiểu Băng
Việc này không cần Cổ Phương Thiên phải lên tiếng, Tô Trường An dù kiểu gì cũng sẽ không bỏ mặc Cổ Tiễn Quân.
Hắn vừa há miệng định nói, thì một luồng linh lực mạnh mẽ đã ép tới các nơi hai người đang đứng.
Hai người tu vi đều là Vấn Đạo, nên phản ứng rất nhanh, lập tức mở lĩnh vực ra, chống lại linh áp.
Nhưng linh áp kia mạnh quá, hai người không chống nổi.
Tô Trường An liền bị trói chặt cứng, ngay cả nói cũng không nói được.
Cổ Phương Thiên mặt trắng nhợt, nhanh lùi lại, ngã ngồi xuống ghế thái sư.
"Thiên nhi, ngươi làm vi phụ rất là thất vọng.”
Một giọng già nua từ bên ngoài vang lên.
Cả Bắc địa, có can đảm gọi Cổ Phương Thiên như vậy, chỉ có một mình Cổ Lão thái gia mà thôi.
"Tô công tử, khuyển tử vô lễ, làm ngươi chê cười.” Thanh âm kia tiếp tục nói, mặc dù không biết Cổ Thanh Phong đang ở đâu, nhưng giọng nói của lão vang lên bên tai Tô Trường An cực kì rõ ràng.
"Nếu không bỏ cuộc, vậy tới chánh điện gặp lão hủ.”
Lời thì rất khách khí, nhưng trói buộc trên người Tô Trường An không hề giảm bớt tí nào, nói còn không nói được, làm sao từ chối được yêu cầu của Cổ Thanh Phong?
Cửa các bị đẩy ra, thân thể Tô Trường An bị sức mạnh kia ép buộc di chuyển ra cửa.
"Ác nô, còn không mau dẫn đường cho Tô công tử!" Cổ Thanh Phong quát, người đánh xe ngựa run rẩy đi qua, vẻ để dẫn Tô Trường An đi.
Sức mạnh trói buộc Tô Trường An biến mất.
Cổ Thanh Phong biết chắc chắn Tô Trường An sẽ không dám làm gì, mà hắn không dám làm gì thật.
Hắn quay đầu lại nhìn Cổ Phương Thiên, sau đó theo người đánh xe đi tới đại điện.
Tô Trường An đẩy cửa lớn khảm vàng, đi vào.
Đại điện đương nhiên là lớn, chỉ chiều rộng đã hơn ba mươi trượng.
Nến chiếu trong điện sáng rực như ban ngày.
Hai lão giả ngồi hai bên dưới đài cao, một người trong đó Tô Trường An từng có may mắn được bái kiến, chính là Vương công công, người từng dẫn đám Cổ Tiễn Quân trốn về Bắc địa. Bao nhiêu năm qua, lão vẫn bộ dáng y như vậy, bộ dạng phục tùng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tô Trường An.
Người còn lại tóc râu bạc trắng, tinh khí thần mười phần, thân thể gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp, mắt sáng rực, chắc hẳn chính là Cổ Lão thái gia, Tấn Vương Cổ Thanh Phong.
Ở trên đài cao, có hai người.
Một người ngồi sau bàn dài, một người đứng sau lưng người kia.
Người đứng sau lưng là một thiếu nữ, mặt như hoa đào, mặc một bộ áo đỏ, rất là rực rỡ.
Cô đang nhăn mặt vẻ hậm hực, lúc nhìn thấy Tô Trường An, cô giật mình, nhìn hắn đầy lo lắng, định nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Tô Trường An biết, đánh mắt cho cô, ý bảo cứ yên tâm, sau đó chuyển qua nhìn người đang ngồi sau bàn.
Chính là thiếu niên hôm qua tới phòng hắn lấy cái hồ lô Phù Tam Thiên để lại, Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y ngồi trên đài cao, tay cầm một bức tranh, đang ngắm nó.
Không ai dám quấy rầy y ngắm tranh, mọi người đều im phăng phắc.
Thật lâu sau đó.
Thiếu niên bỏ bức tranh xuống, Tô Trường An mơ hồ thoáng nhìn thấy được bốn chữ to "Giang Sơn Đại Ngụy". Dù không hiểu văn chương chi đạo, nhưng Tô Trường An phải thừa nhận bốn chữ viết kia rất mạnh mẽ, rất đẹp mắt.
"Ai.”
Thiếu niên khẽ kêu lên vui vẻ.
"Quân vương chẳng giữ non sông
Nhân gian sáu chục năm ròng lầm than.”
Y khẽ ngâm, thở dài một cái, rồi cười vang.
"Thơ hay! Thơ hay!"
Y lười nhác nhìn Tô Trường An.
"Ngươi đã đến rồi?" Y nói, giọng đầy ngạo khí.
"Ừ.” Tô Trường An đáp, thản nhiên nhìn lại y.
"Quan Vĩnh Ninh bị phá, trăm vạn sĩ tốt và lê dân bách tính đã bị chết ở Tây Lương.“
"Quan Tây Lĩnh bị phá, Võ Vương Phù Tam Thiên của ngươi đã hi sinh.”
"Thành Tây Giang bị phá, Đại Ngụy đệ nhất thần tướng của ngươi cũng hi sinh.”
"Bắc Thông Huyền đã chết, Từ Nhượng cũng đã chết, ba nghìn Giang Đông đao khách đều chết.”
"Ta nghĩ, ngươi nên cho bọn họ một cái công đạo.”
Tô Trường An nói, giọng rất bình tĩnh, đằng sau sự bình tĩnh ấy là sát ý kinh người.
Nhưng vị Đế Vương kia chỉ lười biếng phẩy tay, như đối với y đó đều chỉ là việc nhỏ.
"Vì thành nghiệp lớn, bất kì hi sinh nào cũng đều đáng giá.”
Y đáp.
Mắt Tô Trường An đỏ rực, khí thế bốc lên.
Đao siết chặt trong tay, chặt tới mức ngón tay của hắn hơi trắng bệch.
"Đó là trăm vạn con người sống sờ sờ, trong đó có những người mà ta quý trọng! Ngươi nói ta nghe xem, cái gì gọi là nghiệp lớn? Lớn tới mức còn hơn cả tính mạng của họ?"
Tô Trường An gần như gào lên.
Thiếu niên lạnh nhạt nhìn người đang nổi giận bên dưới đài, gằn từng chữ một.
"Bá nghiệp bất diệt.”
---o0o---
Việc này không cần Cổ Phương Thiên phải lên tiếng, Tô Trường An dù kiểu gì cũng sẽ không bỏ mặc Cổ Tiễn Quân.
Hắn vừa há miệng định nói, thì một luồng linh lực mạnh mẽ đã ép tới các nơi hai người đang đứng.
Hai người tu vi đều là Vấn Đạo, nên phản ứng rất nhanh, lập tức mở lĩnh vực ra, chống lại linh áp.
Nhưng linh áp kia mạnh quá, hai người không chống nổi.
Tô Trường An liền bị trói chặt cứng, ngay cả nói cũng không nói được.
Cổ Phương Thiên mặt trắng nhợt, nhanh lùi lại, ngã ngồi xuống ghế thái sư.
"Thiên nhi, ngươi làm vi phụ rất là thất vọng.”
Một giọng già nua từ bên ngoài vang lên.
Cả Bắc địa, có can đảm gọi Cổ Phương Thiên như vậy, chỉ có một mình Cổ Lão thái gia mà thôi.
"Tô công tử, khuyển tử vô lễ, làm ngươi chê cười.” Thanh âm kia tiếp tục nói, mặc dù không biết Cổ Thanh Phong đang ở đâu, nhưng giọng nói của lão vang lên bên tai Tô Trường An cực kì rõ ràng.
"Nếu không bỏ cuộc, vậy tới chánh điện gặp lão hủ.”
Lời thì rất khách khí, nhưng trói buộc trên người Tô Trường An không hề giảm bớt tí nào, nói còn không nói được, làm sao từ chối được yêu cầu của Cổ Thanh Phong?
Cửa các bị đẩy ra, thân thể Tô Trường An bị sức mạnh kia ép buộc di chuyển ra cửa.
"Ác nô, còn không mau dẫn đường cho Tô công tử!" Cổ Thanh Phong quát, người đánh xe ngựa run rẩy đi qua, vẻ để dẫn Tô Trường An đi.
Sức mạnh trói buộc Tô Trường An biến mất.
Cổ Thanh Phong biết chắc chắn Tô Trường An sẽ không dám làm gì, mà hắn không dám làm gì thật.
Hắn quay đầu lại nhìn Cổ Phương Thiên, sau đó theo người đánh xe đi tới đại điện.
Tô Trường An đẩy cửa lớn khảm vàng, đi vào.
Đại điện đương nhiên là lớn, chỉ chiều rộng đã hơn ba mươi trượng.
Nến chiếu trong điện sáng rực như ban ngày.
Hai lão giả ngồi hai bên dưới đài cao, một người trong đó Tô Trường An từng có may mắn được bái kiến, chính là Vương công công, người từng dẫn đám Cổ Tiễn Quân trốn về Bắc địa. Bao nhiêu năm qua, lão vẫn bộ dáng y như vậy, bộ dạng phục tùng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tô Trường An.
Người còn lại tóc râu bạc trắng, tinh khí thần mười phần, thân thể gầy gò, nhưng sống lưng thẳng tắp, mắt sáng rực, chắc hẳn chính là Cổ Lão thái gia, Tấn Vương Cổ Thanh Phong.
Ở trên đài cao, có hai người.
Một người ngồi sau bàn dài, một người đứng sau lưng người kia.
Người đứng sau lưng là một thiếu nữ, mặt như hoa đào, mặc một bộ áo đỏ, rất là rực rỡ.
Cô đang nhăn mặt vẻ hậm hực, lúc nhìn thấy Tô Trường An, cô giật mình, nhìn hắn đầy lo lắng, định nói gì đó nhưng lại không dám nói.
Tô Trường An biết, đánh mắt cho cô, ý bảo cứ yên tâm, sau đó chuyển qua nhìn người đang ngồi sau bàn.
Chính là thiếu niên hôm qua tới phòng hắn lấy cái hồ lô Phù Tam Thiên để lại, Hạ Hầu Hạo Ngọc.
Y ngồi trên đài cao, tay cầm một bức tranh, đang ngắm nó.
Không ai dám quấy rầy y ngắm tranh, mọi người đều im phăng phắc.
Thật lâu sau đó.
Thiếu niên bỏ bức tranh xuống, Tô Trường An mơ hồ thoáng nhìn thấy được bốn chữ to "Giang Sơn Đại Ngụy". Dù không hiểu văn chương chi đạo, nhưng Tô Trường An phải thừa nhận bốn chữ viết kia rất mạnh mẽ, rất đẹp mắt.
"Ai.”
Thiếu niên khẽ kêu lên vui vẻ.
"Quân vương chẳng giữ non sông
Nhân gian sáu chục năm ròng lầm than.”
Y khẽ ngâm, thở dài một cái, rồi cười vang.
"Thơ hay! Thơ hay!"
Y lười nhác nhìn Tô Trường An.
"Ngươi đã đến rồi?" Y nói, giọng đầy ngạo khí.
"Ừ.” Tô Trường An đáp, thản nhiên nhìn lại y.
"Quan Vĩnh Ninh bị phá, trăm vạn sĩ tốt và lê dân bách tính đã bị chết ở Tây Lương.“
"Quan Tây Lĩnh bị phá, Võ Vương Phù Tam Thiên của ngươi đã hi sinh.”
"Thành Tây Giang bị phá, Đại Ngụy đệ nhất thần tướng của ngươi cũng hi sinh.”
"Bắc Thông Huyền đã chết, Từ Nhượng cũng đã chết, ba nghìn Giang Đông đao khách đều chết.”
"Ta nghĩ, ngươi nên cho bọn họ một cái công đạo.”
Tô Trường An nói, giọng rất bình tĩnh, đằng sau sự bình tĩnh ấy là sát ý kinh người.
Nhưng vị Đế Vương kia chỉ lười biếng phẩy tay, như đối với y đó đều chỉ là việc nhỏ.
"Vì thành nghiệp lớn, bất kì hi sinh nào cũng đều đáng giá.”
Y đáp.
Mắt Tô Trường An đỏ rực, khí thế bốc lên.
Đao siết chặt trong tay, chặt tới mức ngón tay của hắn hơi trắng bệch.
"Đó là trăm vạn con người sống sờ sờ, trong đó có những người mà ta quý trọng! Ngươi nói ta nghe xem, cái gì gọi là nghiệp lớn? Lớn tới mức còn hơn cả tính mạng của họ?"
Tô Trường An gần như gào lên.
Thiếu niên lạnh nhạt nhìn người đang nổi giận bên dưới đài, gằn từng chữ một.
"Bá nghiệp bất diệt.”
---o0o---