Dịch giả: Tiểu Băng
Thông Minh điện chìm trong yên lặng.
Tất cả mọi người đều im thin thít.
Chuyện phát triển quá xa khỏi tưởng tượng của họ.
Chưa nói tới chuyện không ngờ Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên đều phản đối hôn sự này, chỉ riêng thái độ của Cổ Thanh Phong đã đủ khiến mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt.
Hạ Hầu Lân mới có mười bốn tuổi.
Họ vẫn tưởng y chỉ là một con rối, ở Bắc Địa xa kinh thành, tuổi nhỏ sức yếu, dưới tay không có người nào, Cổ Thanh Phong ủng hộ y bất quá chỉ là muốn có danh mà thôi.
Nhưng sát ý ngập tràn hiện giờ trên người Cổ Thanh Phong lại không giống giả bộ chút nào.
Không ai tin được một Tinh Vẫn như lão lại đối với một tiểu tử nói gì nghe nấy.
Thất Hoàng tử này, có chỗ nào hơn người?
Cổ Thanh Phong đi rất chậm, nhưng mỗi bước bước ra đều rất nặng, tiếng giày va chạm xuống nền nhà trong sự tĩnh mịch âm vang rất lâu.
Làm cho lòng người run rẩy.
Cổ Phương Thiên lùi ra sau, nhặt kiếm lên, bàn tay cầm kiếm run bần bật.
Không phải ông sợ chết, ngay khi ra tay ông đã biết mình sẽ chết.
Nhưng ông sợ phải chết ngay trong tay của phụ thân mình.
Ông hiểu phụ thân, ông hiểu lúc này Cổ Thanh Phong đã động sát ý. Ông có thể chết trong tay ai cũng được, trừ phụ thân.
Vì chết như thế, quá bi ai.
Huống chi nếu Cổ Thanh Phong đã muốn giết ông, làm sao ông dám đỡ?
Nên ông không thể không lùi lại.
Mỗi một bước chân của Cổ Thanh Phong như cái chùy gõ vào trong lòng Cổ Phương Thiên.
Hạ Hầu Hạo Ngọc nhếch mép, cười vui vẻ.
Đây chính là thứ gọi là sức mạnh của một Đế Vương đó, có thể ra lệnh cho bất kì ai làm bất kì chuyện gì ngươi muốn, không ai dám cãi lời ngươi.
Cổ Phương Thiên đã lùi tới góc đại điện.
Ông không còn chỗ nào lùi được nữa, mà phụ thân thì vẫn bước tới, giơ kiếm lên.
"Gia gia!" Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Cổ Tiễn Quân nhào tới chen giữa Cổ Phương Thiên và Cổ Thanh Phong, dang tay ra, bảo vệ Cổ Phương Thiên sau lưng.
"Gia gia, con gả! Con gả mà!" Cô trào nước mắt.
Cổ Thanh Phong ngần ngừ, ngoái đầu lại nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, như đang xin chỉ thị của y.
Quan thần Bắc Địa cũng nhìn ra không ổn, dù như thế nào, Cổ Phương Thiên cũng là người thừa kế của Cổ gia, giết ông rất là không ổn.
Nên mọi người đều quỳ xuống, xin Cổ Phương Thiên tha cho Cổ Thanh Phong.
Hành động ấy làm Cổ Thanh Phong bối rối, huyết quang trong mắt ông nhấp nháy, tay ngập ngừng định hạ kiếm xuống.
"Giết hắn đi!" Nhưng giọng nói non nớt mà lạnh lùng của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã vang lên.
Huyết quang trong mắt Cổ Thanh Phong lại rực lên, kiếm lại vung lên, linh lực ào ạt tràn ra ngoài.
Mọi người không đỡ nổi linh áp mạnh mẽ đó, đều bị ép lùi ra sau.
Mọi người nhận ra lão gia tử đã thật sự động sát tâm với Cổ Phương Thiên.
Họ quỳ xuống, hô to: "Tấn vương bớt giận!"
Hạ Hầu Lân cực kì không vui.
"Hừ!" Y hừ một cái, âm thanh như lôi đình, chấn đau cả tai mọi người.
"Ở đây không có phần các ngươi nói chuyện!" Hạ Hầu Hạo Ngọc nói, mi tâm y hiện ra một vòng tròn màu đen, linh lực màu đen từ trong người y trào ra, bao phủ cả đại điện.
Đại điện với đèn đuốc sáng trưng trở nên tối sầm.
Đế Vương đã thật sự nổi giận.
Lâu lắm rồi y không bị người ta nghịch ý tới như vậy, chuyện này đối với y chính là làm nhục y.
"Ý Trẫm đã quyết, ai dám nhiều lời nửa câu đều phải chết!" Y nói, linh áp đen ngòm ép chặt mọi người không thở nổi.
"Cổ Thanh Phong, còn không giết hắn đi cho trẫm!" Hạ Hầu Hạo Ngọc liếc Cổ Thanh Phong, quát.
Cổ Thanh Phong đẩy Cổ Tiễn Quân ra, kiếm chém xuống đầu Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên nhìn thanh kiếm ấy chém tới, tay cầm kiếm định giơ lên đỡ, nhưng rồi hạ xuống.
Ông không cam lòng. Lúc vợ ông rời đi, đã dặn ông phải chăm sóc cho con gái của họ, đáng tiếc, ông yếu quá, ông không cứu nổi con gái của mình, giống như năm đó ông không bảo vệ được nàng.
Sau bao nhiêu năm, ông vẫn là một người đàn ông vô dụng.
Ông nhớ lại, năm đó khi ra đi, nàng đã để lại cho ông một câu thơ.
‘Biết chàng cốt tiên không nóng lạnh, ngàn năm gặp lại như sớm chiều.’
Cổ Tiễn Quân.
Ao ước được nhìn thấy người ấy với hoa đào năm đó.
Ao ước được dưới ánh trăng, đánh đàn, thưởng tuyết.
Ao ước được làm uyên ương trong hồ, trên cây liền cành với nhau.
Đáng tiếc, ông không giữ được lời hứa cuối cùng với nàng.
"Linh nhi, ta xin lỗi."
Ông thì thào, nhắm mắt lại.
Nhưng từ xa vọng tới tiếng kiếm reo lảnh lót.
Một làn kiếm quang sáng rỡ.
Như tiếng gà gáy trước bình minh, một tiếng kêu, trời liền sáng.
Đúng vậy, đại điện tối tăm sáng rực lên.
"Tam Thiên Liên Hoa Trán!"
Ba ngàn bông hoa sen sáng rực chói mắt nở bung trong đại điện.
Thông Minh Điện sáng chói như ban ngày.
---o0o---
Thông Minh điện chìm trong yên lặng.
Tất cả mọi người đều im thin thít.
Chuyện phát triển quá xa khỏi tưởng tượng của họ.
Chưa nói tới chuyện không ngờ Cổ Tiễn Quân và Cổ Phương Thiên đều phản đối hôn sự này, chỉ riêng thái độ của Cổ Thanh Phong đã đủ khiến mọi người ở đây được mở rộng tầm mắt.
Hạ Hầu Lân mới có mười bốn tuổi.
Họ vẫn tưởng y chỉ là một con rối, ở Bắc Địa xa kinh thành, tuổi nhỏ sức yếu, dưới tay không có người nào, Cổ Thanh Phong ủng hộ y bất quá chỉ là muốn có danh mà thôi.
Nhưng sát ý ngập tràn hiện giờ trên người Cổ Thanh Phong lại không giống giả bộ chút nào.
Không ai tin được một Tinh Vẫn như lão lại đối với một tiểu tử nói gì nghe nấy.
Thất Hoàng tử này, có chỗ nào hơn người?
Cổ Thanh Phong đi rất chậm, nhưng mỗi bước bước ra đều rất nặng, tiếng giày va chạm xuống nền nhà trong sự tĩnh mịch âm vang rất lâu.
Làm cho lòng người run rẩy.
Cổ Phương Thiên lùi ra sau, nhặt kiếm lên, bàn tay cầm kiếm run bần bật.
Không phải ông sợ chết, ngay khi ra tay ông đã biết mình sẽ chết.
Nhưng ông sợ phải chết ngay trong tay của phụ thân mình.
Ông hiểu phụ thân, ông hiểu lúc này Cổ Thanh Phong đã động sát ý. Ông có thể chết trong tay ai cũng được, trừ phụ thân.
Vì chết như thế, quá bi ai.
Huống chi nếu Cổ Thanh Phong đã muốn giết ông, làm sao ông dám đỡ?
Nên ông không thể không lùi lại.
Mỗi một bước chân của Cổ Thanh Phong như cái chùy gõ vào trong lòng Cổ Phương Thiên.
Hạ Hầu Hạo Ngọc nhếch mép, cười vui vẻ.
Đây chính là thứ gọi là sức mạnh của một Đế Vương đó, có thể ra lệnh cho bất kì ai làm bất kì chuyện gì ngươi muốn, không ai dám cãi lời ngươi.
Cổ Phương Thiên đã lùi tới góc đại điện.
Ông không còn chỗ nào lùi được nữa, mà phụ thân thì vẫn bước tới, giơ kiếm lên.
"Gia gia!" Một tiếng thét kinh hãi vang lên, Cổ Tiễn Quân nhào tới chen giữa Cổ Phương Thiên và Cổ Thanh Phong, dang tay ra, bảo vệ Cổ Phương Thiên sau lưng.
"Gia gia, con gả! Con gả mà!" Cô trào nước mắt.
Cổ Thanh Phong ngần ngừ, ngoái đầu lại nhìn Hạ Hầu Hạo Ngọc, như đang xin chỉ thị của y.
Quan thần Bắc Địa cũng nhìn ra không ổn, dù như thế nào, Cổ Phương Thiên cũng là người thừa kế của Cổ gia, giết ông rất là không ổn.
Nên mọi người đều quỳ xuống, xin Cổ Phương Thiên tha cho Cổ Thanh Phong.
Hành động ấy làm Cổ Thanh Phong bối rối, huyết quang trong mắt ông nhấp nháy, tay ngập ngừng định hạ kiếm xuống.
"Giết hắn đi!" Nhưng giọng nói non nớt mà lạnh lùng của Hạ Hầu Hạo Ngọc đã vang lên.
Huyết quang trong mắt Cổ Thanh Phong lại rực lên, kiếm lại vung lên, linh lực ào ạt tràn ra ngoài.
Mọi người không đỡ nổi linh áp mạnh mẽ đó, đều bị ép lùi ra sau.
Mọi người nhận ra lão gia tử đã thật sự động sát tâm với Cổ Phương Thiên.
Họ quỳ xuống, hô to: "Tấn vương bớt giận!"
Hạ Hầu Lân cực kì không vui.
"Hừ!" Y hừ một cái, âm thanh như lôi đình, chấn đau cả tai mọi người.
"Ở đây không có phần các ngươi nói chuyện!" Hạ Hầu Hạo Ngọc nói, mi tâm y hiện ra một vòng tròn màu đen, linh lực màu đen từ trong người y trào ra, bao phủ cả đại điện.
Đại điện với đèn đuốc sáng trưng trở nên tối sầm.
Đế Vương đã thật sự nổi giận.
Lâu lắm rồi y không bị người ta nghịch ý tới như vậy, chuyện này đối với y chính là làm nhục y.
"Ý Trẫm đã quyết, ai dám nhiều lời nửa câu đều phải chết!" Y nói, linh áp đen ngòm ép chặt mọi người không thở nổi.
"Cổ Thanh Phong, còn không giết hắn đi cho trẫm!" Hạ Hầu Hạo Ngọc liếc Cổ Thanh Phong, quát.
Cổ Thanh Phong đẩy Cổ Tiễn Quân ra, kiếm chém xuống đầu Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên nhìn thanh kiếm ấy chém tới, tay cầm kiếm định giơ lên đỡ, nhưng rồi hạ xuống.
Ông không cam lòng. Lúc vợ ông rời đi, đã dặn ông phải chăm sóc cho con gái của họ, đáng tiếc, ông yếu quá, ông không cứu nổi con gái của mình, giống như năm đó ông không bảo vệ được nàng.
Sau bao nhiêu năm, ông vẫn là một người đàn ông vô dụng.
Ông nhớ lại, năm đó khi ra đi, nàng đã để lại cho ông một câu thơ.
‘Biết chàng cốt tiên không nóng lạnh, ngàn năm gặp lại như sớm chiều.’
Cổ Tiễn Quân.
Ao ước được nhìn thấy người ấy với hoa đào năm đó.
Ao ước được dưới ánh trăng, đánh đàn, thưởng tuyết.
Ao ước được làm uyên ương trong hồ, trên cây liền cành với nhau.
Đáng tiếc, ông không giữ được lời hứa cuối cùng với nàng.
"Linh nhi, ta xin lỗi."
Ông thì thào, nhắm mắt lại.
Nhưng từ xa vọng tới tiếng kiếm reo lảnh lót.
Một làn kiếm quang sáng rỡ.
Như tiếng gà gáy trước bình minh, một tiếng kêu, trời liền sáng.
Đúng vậy, đại điện tối tăm sáng rực lên.
"Tam Thiên Liên Hoa Trán!"
Ba ngàn bông hoa sen sáng rực chói mắt nở bung trong đại điện.
Thông Minh Điện sáng chói như ban ngày.
---o0o---