Dịch giả: Tiểu Băng
Đàn ông ấy mà, một khi có thêm ít tuổi, trong lòng sẽ có một số việc khó mà quên được.
Họ đều nhớ tới thời còn nhỏ nhít, trẻ trung.
Tưởng tượng được phong tước làm quan, tưởng tượng được lưu lạc giang hồ.
Nhưng sự thật và mộng tưởng, là hai chữ hoàn toàn khác biệt, cách nhau cả ngàn dặm.
Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, bản thân sẽ hoàn toàn thay đổi.
Con người chính là như vậy, trong lúc lơ đãng lại biến cái bộ dáng mà bản thân ghét nhất.
Tô Thái hồi còn bé chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành tửu quỷ.
Cổ Phương Thiên hồi còn bé chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải chịu uất ức như thế này.
Cổ Phương Thiên mượn hơi rượu, kể lại những chuyện có liên quan tới Tô Trường An, Tô Thái tới lúc này mới biết được thằng con mình rốt cuộc là một người như thế nào. Nếu là bình thường, hẳn ông sẽ uống ừng ực cả vò rượu rồi lớn tiếng bảo con * nó, Tô Thái ta quả thực là người không tầm thường.
Nhưng bây giờ con của ông sinh tử chưa biết, ông chỉ biết thầm tự trách mình làm cha mà vô dụng, ngoài uống rượu thì chẳng còn biết gì khác, không giúp đỡ được con cái gì.
Cổ Phương Thiên, là Hầu gia, tu vi Vấn Đạo còn không giúp được kia mà!
Nên Tô Thái thấy khổ trong lòng.
Hai chữ Vấn Đạo ai nghe cũng phải gật gù thán phục, nhưng chỉ có Cổ Thiên Phong mới biết, để đạt tới cái cảnh giới này, ông đã tiêu hao bao nhiêu tài nguyên của Cổ gia, trừ phi phụ thân của ông Cổ Thanh Phong quy thiên, đem hết truyền thừa truyền lại cho ông, nếu không cả đời này e là ông cũng không thể thành tựu Tinh Vẫn.
Ông cũng làm phụ thân, từ nhỏ đã bất lực với việc con gái ông luôn bị Thần tộc dòm ngó, không thể không đưa cô tới Trường An để nhờ người khác che chở. Hôm nay con gái ông bị ép phải cưới một tên quái vật, mà ông vẫn không làm gì được cho nó, phải nhờ vào một người ngoài liều chết bảo vệ.
Ông cũng là một người phụ thân cực kì thất bại.
Sắc trời đã sáng, mà hai người đàn ông vẫn không ngừng lè nhè liên miên.
Tô Thái kể lại chuyện tình yêu sầu triền miên của ông với mẫu thân Tô Trường An xưa kia.
Cổ Phương Thiên thì ngâm nga câu chuyện cũ ‘Biết chàng cốt tiên không nóng lạnh, ngàn năm gặp lại như sớm chiều’.
Cuối cùng, hai người gục trên bậc thang, ngủ thật say.
...
Trưa hôm sau.
Tô Thái đau đầu tỉnh lại.
Ông ngồi dậy, ngửi thấy mùi thơm bay tới từ cách đó không xa.
Ông lắc đầu, đi ra khỏi phòng.
Trên cái bàn dính đầy mỡ đã lâu không được lau đã bày rất nhiều món ăn ngon mắt.
Ọt ọt.
Tô Thái nuốt nước bọt, miệng há ra.
Cửa lớn bật mở, Cổ Phương Thiên đã đi mua đồ trở về.
Hai người ánh mắt đối mặt, không khỏi có chút lúng túng.
Tối hôm qua say mèm, nói rất nhiều thứ, giờ nhớ lại không khỏi cảm thấy thẹn, vì đấy đều là những chuyện được giấu tận đáy lòng, suốt bao năm chưa hề để lộ ra như vậy.
"Thân... gia... Ngươi đã tỉnh?" Cổ Phương Thiên lúng búng.
"A... Tỉnh..." Tô Thái cũng vất vả đáp lại.
"Cha, cha đã về? Nhanh gọi Tô bá phụ rời giường ăn cơm đi." Từ trong phòng vọng ra một giọng nói ngọt ngào, Cổ Tiễn Quân đeo một cái tạp dề dính mỡ, tay bưng một đĩa thức ăn thơm phức đi ra.
Cô đi tới bàn, mới biết Tô Thái đã rời giường.
Cô sững lại, do dự, sau đó đỏ mặt, nói với Tô Thái: "Cha, nhanh ăn cơm đi."
Một tiếng cha này, làm cho Tô Thái cả người tê dại, cứng đờ ngồi xuống bàn.
Ba người ngồi xuống bàn, không khí càng thêm lúng túng, cả ba đều im lặng.
"Trường An... Nó..." Tô Thái nhớ tới con trai, nhìn về phía phòng con.
"Không sao ạ, khí tức đã vững vàng lên rồi, xem chừng trong vòng mười ngày sẽ tỉnh lại." Nét mặt Cổ Tiện vui vẻ lên hẳn.
"À." Tô Thái nghe vậy an tâm, rồi không biết nói gì thêm, cúi đầu cắm cúi ăn.
Cổ Phương Thiên nhìn Tô Thái, rồi nhìn sang Cổ Tiễn Quân.
Trong lòng khẽ than, ai, con gái lớn rồi không giữ được.
Nhưng sự tình đã đến tình trạng như thế, Tô Trường An là vì hai cha con ông mới lâm vào nguy hiểm, đương nhiên ông không thể vong ân phụ nghĩa, huống chi con gái nhà ông lại còn đã sớm yêu sâu đậm tên tiểu tử kia, mà tên tiểu tử đó, Cổ Phương Thiên cũng nhìn thuận mắt.
Chỉ là, việc này vẫn chưa được danh chính ngôn thuận, con gái của Cổ Phương Thiên ông không thể bị thiệt thòi.
Ông bỏ bát đũa trong tay xuống, khẽ ho một cái, làm hai người đều quay qua nhìn ông.
"Tô huynh, hôm qua ta đã nói với huynh tình hình hiện tại bây giờ của chúng ta..."
"Hôm nay Trường An đã không còn nguy hiểm, chỉ cần được chăm sóc tốt thì sẽ không còn lo ngại, nhưng hai cha con ta thì không còn được như xưa, nếu ở lại sẽ làm cho huynh và Trường An gặp phiền toái..."
Cổ Tiễn Quân nghe vậy, mặt tối sầm lại, không phải cô sợ sau này mình sẽ ra sao, mà là cô lo Tô Trường An vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu bây giờ rời đi, cô thực là không yên lòng.
Tô Thái nghe vậy sững sờ, ông lăn lộn trong quân doanh nhiều năm, tuy không có tiền đồ gì, nhưng khả năng nhìn mặt đoán ý thì cũng vẫn có được một chút.
Đương nhiên nghe ra được ý muốn chào từ biệt của Cổ Phương Thiên.
Ông biến sắc, ngẫm nghĩ.
Cổ Phương Thiên dù sao cũng là Hầu gia, chút tâm tư nho nhỏ của Tô Thái đương nhiên không thể gạt được ông. Ông nói tiếp: "Thằng bé Trường An này, tuổi còn trẻ, nhưng gan dạ sáng suốt hơn người, ta biết đấy là do Tô huynh ngươi làm gương tốt, dạy bảo có phương pháp. Huynh quả thực là một anh hùng, Cổ Phương Thiên ta vô cùng bội phục. Hai cha con ta không thể làm hai người bị liên lụy, kính xin Tô huynh thông cảm, bữa cơm này ăn xong, chúng ta xin từ biệt."
Nói rồi không biết lôi đâu ra một bầu rượu, hai chén rượu, rót đầy chén, một chén đẩy tới trước mặt Tô Thái, cái còn lại cầm lên, ra vẻ muốn kính Tô Thái.
Tô Thái ngần ngừ, nhưng rồi không kháng cự nổi mùi rượu thơm lừng, cầm chén lên uống một hơi cạn sạch.
"Tốt!" Cổ Phương Thiên hô to, lại rót thêm cho mình chén nữa.
"Ta tuy là Hầu gia, nhưng sống quá là uất nghẹn, luận gan dạ sáng suốt không bằng phụ tử Tô gia huynh, luận tửu lượng cũng thua Tô huynh khá xa, chúng ta lại uống ba chén!"
Được một vị Hầu gia vỗ mông ngựa làm Tô Thái choáng váng, đương nhiên không thể nào từ chối tấm thịnh tình của Cổ Phương Thiên.
Hai chén chạm nhau, đảo mắt hai bầu rượu ngon đã vào trong bụng.
Cổ Phương Thiên thấy thời cơ chín muồi, để ly rượu trong tay xuống, đứng dậy: "Được quen biết với Tô huynh là điều may mắn trong đời Cổ mỗ, nhưng trên đời này làm gì có buổi tiệc nào không tàn? Hôm nay từ biệt, sau này nếu có may mắn gặp lại, nhất định sẽ lại cùng Tô huynh uống rượu hàn huyên."
Nói xong, kéo Cổ Tiễn Quân định đi ngay.
Tô Thái làm sao đồng ý. Ông không nghe ra được ẩn ý sau những lời nho nhã của Cổ Phương Thiên, nhưng ông đã bị những lời nói kia chọc trúng nhiệt huyết trong lòng.
Nên ông cũng đứng ngay dậy, vỗ bàn, lớn tiếng nói.
"Trên đời này nào có chuyện thằng con dám làm, thằng cha lại không dám làm? Con của ta đã cứu hai người, nếu Tô Thái ta sợ chết, để hai người rời đi, lỡ hai người gặp bất trắc, làm sao ta ăn nói với nó?"
Cổ Phương Thiên quay qua nhìn Cổ Tiễn Quân, ý bảo cô yên tâm đừng vội, ra vẻ do dự nói với Tô Thái: "Tô huynh đại nghĩa, Cổ mỗ tâm lĩnh, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Tô Thái như bị anh hùng hào kiệt phụ thể, nói năng hào khí hẳn lên: "Cổ huynh có gì cứ nói, không phải ngại."
"Ài..." Mắt Cổ Phương Thiên lóe vẻ hài lòng, mặt mày ra vẻ đau khổ: "Tô huynh đại nghĩa, nếu Cổ mỗ từ chối thì lại trở nên là người hẹp hòi."
"Cũng không giấu giếm Tô huynh, nếu ta chỉ có một mình, thì như thế nào cũng được, nhưng ta lại có con gái đi cùng, đều là làm cha, ta nghĩ Tô huynh hiểu được." Nói xong, Cổ Phương Thiên lại nhìn Tô Thái, nghĩ bụng Tô Thái nhất định sẽ đưa ra một câu trả lời như ông đã dự đoán.
Nhưng ông rõ ràng đã đánh giá quá cao Tô Thái.
Tô Thái ngơ ngác nhìn Cổ Phương Thiên, khó hiểu hỏi: "Hiểu? Hiểu cái gì?"
"..." Cổ Phương Thiên hết biết, nhưng vì nữ nhi bảo bối của mình, đành phải kiên trì giải thích nói: "Cổ huynh, con gái của ta đã lớn, chưa được hỏi gả cho ai, nếu nó ở lại trong nhà của huynh, ra vào phòng Trường An mãi, như thế... Khó tránh khỏi hư mất thanh danh..."
Tô Thái sững ra, nghĩ thầm con gái nhà ngươi đã gọi ta là cha rồi, lại còn muốn thanh danh cái gì nữa, huống chi các ngươi ăn bữa hôm lo bữa mai, muốn thanh danh để làm cái gì?
Nhưng đương nhiên những lời như thế ông sẽ không nói ra.
"Cổ huynh quá lo xa, con bé Tiễn Quân này ta thích từ lâu, nó với Trường An nhà ta có tình có nghĩa, nếu Trường An nhà ta không có tình với nó, cần gì phải xả thân đi cứu nó? Việc này cứ quyết định như vậy đi, đợi thằng tiểu tử thúi kia tỉnh lại ta sẽ bảo nó thành hôn với Tiễn Quân. Chẳng phải huynh cũng đã nói bây giờ nó đã là Giang Đông chi chủ cái gì đó, tới lúc ấy chúng ta cùng nhau đi đến Giang Đông, bảo nó sinh cho hai chúng ta mấy thằng cháu mập mạp, hưởng niềm vui gia đình."
Tô Thái nói một tràng làm Cổ Tiễn Quân vô cùng xấu hổ, tới lúc này cô mới hiểu được dụng ý của phụ thân nhà mình.
"Việc này Tô huynh làm chủ được không? Dù sao Trường An cũng có ý của mình, chúng ta..." Cổ Phương Thiên cố ý dẫn dắt.
"Sao ta lại không thể làm chủ, ta là lão tử của nó, nó dám không nghe ta sao? Không nghe ta sẽ cắt đứt chân chó của nó!" Tô Thái ra vẻ rất biết cách dạy con.
"Nhưng ta nghe nói Trường An còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, người nào cũng xinh đẹp như hoa..." Cổ Phương Thiên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.
"Hồng nhan tri kỷ cái gì? Hồng nhan tri kỷ nào hơn được Tiễn Quân? Giống gấu như nó còn muốn lấy cả Đại Ngụy công chúa chắc?" Tô Thái khoát tay, cực kỳ không kiên nhẫn đi tới, kéo tay Cổ Phương Thiên trở về bàn.
"Cổ huynh cứ yên tâm, thằng nhóc này từ nhỏ đã luôn nghe theo lời ta, huynh cứ ở lại đây, mấy ngày này đừng có đi ra ngoài nữa, chờ Trường An dưỡng thương xong, chúng ta liền đi Giang Đông, đến lúc đó cho hai đứa chúng nó thành hôn." Nói xong, Tô Thái đưa cho Cổ Phương Thiên một chén rượu.
Cổ Phương Thiên ra vẻ thịnh tình không thể chối từ, ngoái đầu nhìn Cổ Tiễn Quân vẻ đắc ý, quay lại giơ chén rượu lên: "Vậy làm phiền Tô huynh."
"Hặc hặc, không dám, không dám." Tô Thái uống cạn chén rượu, miệng lúng búng đáp.
Cổ Tiễn Quân không khỏi trợn mắt nhìn phụ thân nhà mình.
Hai người đàn ông lại ngồi xuống uống rượu, xưng huynh gọi đệ, đàm luận cổ kim.
Nhưng tầm mắt của hai người khác nhau, dẫn tới nhiều lần gần như muốn cãi nhau.
Ví dụ như, Cổ Phương Thiên nói muốn cháu ngoại mình sau này được đặt tên là Tô An Quốc.
Nhưng bị Tô Thái một phát quét phăng, An Quốc cái gì, cả đời này ông đã quá thấm chuyện muốn ăn mà không có tiền, nên nhất định phải đặt là Tô Phú Quý.
Vì vậy Cổ Phương Thiên nói Tô Thái vớ vẩn.
Hai người cãi nhau tới mức mặt đỏ tía tai.
Cổ Tiễn Quân ngớ người nhìn hai người cãi lộn, bàn ăn bị gạt hất lộn xộn, trong lòng tự nhiên lại thấy ấm áp.
Cô nhìn về phía phòng Trường An, cảm nhận được khí tức của hắn đang mạnh dần lên, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Tới lúc đó... Đề tài phụ thân cô và Tô Thái đang cãi nhau... Làm cô đỏ mặt.
Chủ đề cãi nhau của hai người đã thay đổi.
Từ Tô An Quốc hay Tô Phú Quý, đã chuyển sang nếu là cháu gái thì đặt là Tô Linh Nhi hay Tô Mạt Ly.
Cổ Tiễn Quân bất đắc dĩ nhìn hai người, thở dài đứng dậy, thu dọn cái bàn bừa bộn, thầm nghĩ.
Như thế này, thật tốt.
---o0o---
Đàn ông ấy mà, một khi có thêm ít tuổi, trong lòng sẽ có một số việc khó mà quên được.
Họ đều nhớ tới thời còn nhỏ nhít, trẻ trung.
Tưởng tượng được phong tước làm quan, tưởng tượng được lưu lạc giang hồ.
Nhưng sự thật và mộng tưởng, là hai chữ hoàn toàn khác biệt, cách nhau cả ngàn dặm.
Sau nhiều lần vấp phải trắc trở, bản thân sẽ hoàn toàn thay đổi.
Con người chính là như vậy, trong lúc lơ đãng lại biến cái bộ dáng mà bản thân ghét nhất.
Tô Thái hồi còn bé chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành tửu quỷ.
Cổ Phương Thiên hồi còn bé chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình phải chịu uất ức như thế này.
Cổ Phương Thiên mượn hơi rượu, kể lại những chuyện có liên quan tới Tô Trường An, Tô Thái tới lúc này mới biết được thằng con mình rốt cuộc là một người như thế nào. Nếu là bình thường, hẳn ông sẽ uống ừng ực cả vò rượu rồi lớn tiếng bảo con * nó, Tô Thái ta quả thực là người không tầm thường.
Nhưng bây giờ con của ông sinh tử chưa biết, ông chỉ biết thầm tự trách mình làm cha mà vô dụng, ngoài uống rượu thì chẳng còn biết gì khác, không giúp đỡ được con cái gì.
Cổ Phương Thiên, là Hầu gia, tu vi Vấn Đạo còn không giúp được kia mà!
Nên Tô Thái thấy khổ trong lòng.
Hai chữ Vấn Đạo ai nghe cũng phải gật gù thán phục, nhưng chỉ có Cổ Thiên Phong mới biết, để đạt tới cái cảnh giới này, ông đã tiêu hao bao nhiêu tài nguyên của Cổ gia, trừ phi phụ thân của ông Cổ Thanh Phong quy thiên, đem hết truyền thừa truyền lại cho ông, nếu không cả đời này e là ông cũng không thể thành tựu Tinh Vẫn.
Ông cũng làm phụ thân, từ nhỏ đã bất lực với việc con gái ông luôn bị Thần tộc dòm ngó, không thể không đưa cô tới Trường An để nhờ người khác che chở. Hôm nay con gái ông bị ép phải cưới một tên quái vật, mà ông vẫn không làm gì được cho nó, phải nhờ vào một người ngoài liều chết bảo vệ.
Ông cũng là một người phụ thân cực kì thất bại.
Sắc trời đã sáng, mà hai người đàn ông vẫn không ngừng lè nhè liên miên.
Tô Thái kể lại chuyện tình yêu sầu triền miên của ông với mẫu thân Tô Trường An xưa kia.
Cổ Phương Thiên thì ngâm nga câu chuyện cũ ‘Biết chàng cốt tiên không nóng lạnh, ngàn năm gặp lại như sớm chiều’.
Cuối cùng, hai người gục trên bậc thang, ngủ thật say.
...
Trưa hôm sau.
Tô Thái đau đầu tỉnh lại.
Ông ngồi dậy, ngửi thấy mùi thơm bay tới từ cách đó không xa.
Ông lắc đầu, đi ra khỏi phòng.
Trên cái bàn dính đầy mỡ đã lâu không được lau đã bày rất nhiều món ăn ngon mắt.
Ọt ọt.
Tô Thái nuốt nước bọt, miệng há ra.
Cửa lớn bật mở, Cổ Phương Thiên đã đi mua đồ trở về.
Hai người ánh mắt đối mặt, không khỏi có chút lúng túng.
Tối hôm qua say mèm, nói rất nhiều thứ, giờ nhớ lại không khỏi cảm thấy thẹn, vì đấy đều là những chuyện được giấu tận đáy lòng, suốt bao năm chưa hề để lộ ra như vậy.
"Thân... gia... Ngươi đã tỉnh?" Cổ Phương Thiên lúng búng.
"A... Tỉnh..." Tô Thái cũng vất vả đáp lại.
"Cha, cha đã về? Nhanh gọi Tô bá phụ rời giường ăn cơm đi." Từ trong phòng vọng ra một giọng nói ngọt ngào, Cổ Tiễn Quân đeo một cái tạp dề dính mỡ, tay bưng một đĩa thức ăn thơm phức đi ra.
Cô đi tới bàn, mới biết Tô Thái đã rời giường.
Cô sững lại, do dự, sau đó đỏ mặt, nói với Tô Thái: "Cha, nhanh ăn cơm đi."
Một tiếng cha này, làm cho Tô Thái cả người tê dại, cứng đờ ngồi xuống bàn.
Ba người ngồi xuống bàn, không khí càng thêm lúng túng, cả ba đều im lặng.
"Trường An... Nó..." Tô Thái nhớ tới con trai, nhìn về phía phòng con.
"Không sao ạ, khí tức đã vững vàng lên rồi, xem chừng trong vòng mười ngày sẽ tỉnh lại." Nét mặt Cổ Tiện vui vẻ lên hẳn.
"À." Tô Thái nghe vậy an tâm, rồi không biết nói gì thêm, cúi đầu cắm cúi ăn.
Cổ Phương Thiên nhìn Tô Thái, rồi nhìn sang Cổ Tiễn Quân.
Trong lòng khẽ than, ai, con gái lớn rồi không giữ được.
Nhưng sự tình đã đến tình trạng như thế, Tô Trường An là vì hai cha con ông mới lâm vào nguy hiểm, đương nhiên ông không thể vong ân phụ nghĩa, huống chi con gái nhà ông lại còn đã sớm yêu sâu đậm tên tiểu tử kia, mà tên tiểu tử đó, Cổ Phương Thiên cũng nhìn thuận mắt.
Chỉ là, việc này vẫn chưa được danh chính ngôn thuận, con gái của Cổ Phương Thiên ông không thể bị thiệt thòi.
Ông bỏ bát đũa trong tay xuống, khẽ ho một cái, làm hai người đều quay qua nhìn ông.
"Tô huynh, hôm qua ta đã nói với huynh tình hình hiện tại bây giờ của chúng ta..."
"Hôm nay Trường An đã không còn nguy hiểm, chỉ cần được chăm sóc tốt thì sẽ không còn lo ngại, nhưng hai cha con ta thì không còn được như xưa, nếu ở lại sẽ làm cho huynh và Trường An gặp phiền toái..."
Cổ Tiễn Quân nghe vậy, mặt tối sầm lại, không phải cô sợ sau này mình sẽ ra sao, mà là cô lo Tô Trường An vẫn còn chưa tỉnh lại, nếu bây giờ rời đi, cô thực là không yên lòng.
Tô Thái nghe vậy sững sờ, ông lăn lộn trong quân doanh nhiều năm, tuy không có tiền đồ gì, nhưng khả năng nhìn mặt đoán ý thì cũng vẫn có được một chút.
Đương nhiên nghe ra được ý muốn chào từ biệt của Cổ Phương Thiên.
Ông biến sắc, ngẫm nghĩ.
Cổ Phương Thiên dù sao cũng là Hầu gia, chút tâm tư nho nhỏ của Tô Thái đương nhiên không thể gạt được ông. Ông nói tiếp: "Thằng bé Trường An này, tuổi còn trẻ, nhưng gan dạ sáng suốt hơn người, ta biết đấy là do Tô huynh ngươi làm gương tốt, dạy bảo có phương pháp. Huynh quả thực là một anh hùng, Cổ Phương Thiên ta vô cùng bội phục. Hai cha con ta không thể làm hai người bị liên lụy, kính xin Tô huynh thông cảm, bữa cơm này ăn xong, chúng ta xin từ biệt."
Nói rồi không biết lôi đâu ra một bầu rượu, hai chén rượu, rót đầy chén, một chén đẩy tới trước mặt Tô Thái, cái còn lại cầm lên, ra vẻ muốn kính Tô Thái.
Tô Thái ngần ngừ, nhưng rồi không kháng cự nổi mùi rượu thơm lừng, cầm chén lên uống một hơi cạn sạch.
"Tốt!" Cổ Phương Thiên hô to, lại rót thêm cho mình chén nữa.
"Ta tuy là Hầu gia, nhưng sống quá là uất nghẹn, luận gan dạ sáng suốt không bằng phụ tử Tô gia huynh, luận tửu lượng cũng thua Tô huynh khá xa, chúng ta lại uống ba chén!"
Được một vị Hầu gia vỗ mông ngựa làm Tô Thái choáng váng, đương nhiên không thể nào từ chối tấm thịnh tình của Cổ Phương Thiên.
Hai chén chạm nhau, đảo mắt hai bầu rượu ngon đã vào trong bụng.
Cổ Phương Thiên thấy thời cơ chín muồi, để ly rượu trong tay xuống, đứng dậy: "Được quen biết với Tô huynh là điều may mắn trong đời Cổ mỗ, nhưng trên đời này làm gì có buổi tiệc nào không tàn? Hôm nay từ biệt, sau này nếu có may mắn gặp lại, nhất định sẽ lại cùng Tô huynh uống rượu hàn huyên."
Nói xong, kéo Cổ Tiễn Quân định đi ngay.
Tô Thái làm sao đồng ý. Ông không nghe ra được ẩn ý sau những lời nho nhã của Cổ Phương Thiên, nhưng ông đã bị những lời nói kia chọc trúng nhiệt huyết trong lòng.
Nên ông cũng đứng ngay dậy, vỗ bàn, lớn tiếng nói.
"Trên đời này nào có chuyện thằng con dám làm, thằng cha lại không dám làm? Con của ta đã cứu hai người, nếu Tô Thái ta sợ chết, để hai người rời đi, lỡ hai người gặp bất trắc, làm sao ta ăn nói với nó?"
Cổ Phương Thiên quay qua nhìn Cổ Tiễn Quân, ý bảo cô yên tâm đừng vội, ra vẻ do dự nói với Tô Thái: "Tô huynh đại nghĩa, Cổ mỗ tâm lĩnh, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Tô Thái như bị anh hùng hào kiệt phụ thể, nói năng hào khí hẳn lên: "Cổ huynh có gì cứ nói, không phải ngại."
"Ài..." Mắt Cổ Phương Thiên lóe vẻ hài lòng, mặt mày ra vẻ đau khổ: "Tô huynh đại nghĩa, nếu Cổ mỗ từ chối thì lại trở nên là người hẹp hòi."
"Cũng không giấu giếm Tô huynh, nếu ta chỉ có một mình, thì như thế nào cũng được, nhưng ta lại có con gái đi cùng, đều là làm cha, ta nghĩ Tô huynh hiểu được." Nói xong, Cổ Phương Thiên lại nhìn Tô Thái, nghĩ bụng Tô Thái nhất định sẽ đưa ra một câu trả lời như ông đã dự đoán.
Nhưng ông rõ ràng đã đánh giá quá cao Tô Thái.
Tô Thái ngơ ngác nhìn Cổ Phương Thiên, khó hiểu hỏi: "Hiểu? Hiểu cái gì?"
"..." Cổ Phương Thiên hết biết, nhưng vì nữ nhi bảo bối của mình, đành phải kiên trì giải thích nói: "Cổ huynh, con gái của ta đã lớn, chưa được hỏi gả cho ai, nếu nó ở lại trong nhà của huynh, ra vào phòng Trường An mãi, như thế... Khó tránh khỏi hư mất thanh danh..."
Tô Thái sững ra, nghĩ thầm con gái nhà ngươi đã gọi ta là cha rồi, lại còn muốn thanh danh cái gì nữa, huống chi các ngươi ăn bữa hôm lo bữa mai, muốn thanh danh để làm cái gì?
Nhưng đương nhiên những lời như thế ông sẽ không nói ra.
"Cổ huynh quá lo xa, con bé Tiễn Quân này ta thích từ lâu, nó với Trường An nhà ta có tình có nghĩa, nếu Trường An nhà ta không có tình với nó, cần gì phải xả thân đi cứu nó? Việc này cứ quyết định như vậy đi, đợi thằng tiểu tử thúi kia tỉnh lại ta sẽ bảo nó thành hôn với Tiễn Quân. Chẳng phải huynh cũng đã nói bây giờ nó đã là Giang Đông chi chủ cái gì đó, tới lúc ấy chúng ta cùng nhau đi đến Giang Đông, bảo nó sinh cho hai chúng ta mấy thằng cháu mập mạp, hưởng niềm vui gia đình."
Tô Thái nói một tràng làm Cổ Tiễn Quân vô cùng xấu hổ, tới lúc này cô mới hiểu được dụng ý của phụ thân nhà mình.
"Việc này Tô huynh làm chủ được không? Dù sao Trường An cũng có ý của mình, chúng ta..." Cổ Phương Thiên cố ý dẫn dắt.
"Sao ta lại không thể làm chủ, ta là lão tử của nó, nó dám không nghe ta sao? Không nghe ta sẽ cắt đứt chân chó của nó!" Tô Thái ra vẻ rất biết cách dạy con.
"Nhưng ta nghe nói Trường An còn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ, người nào cũng xinh đẹp như hoa..." Cổ Phương Thiên tiếp tục rèn sắt khi còn nóng.
"Hồng nhan tri kỷ cái gì? Hồng nhan tri kỷ nào hơn được Tiễn Quân? Giống gấu như nó còn muốn lấy cả Đại Ngụy công chúa chắc?" Tô Thái khoát tay, cực kỳ không kiên nhẫn đi tới, kéo tay Cổ Phương Thiên trở về bàn.
"Cổ huynh cứ yên tâm, thằng nhóc này từ nhỏ đã luôn nghe theo lời ta, huynh cứ ở lại đây, mấy ngày này đừng có đi ra ngoài nữa, chờ Trường An dưỡng thương xong, chúng ta liền đi Giang Đông, đến lúc đó cho hai đứa chúng nó thành hôn." Nói xong, Tô Thái đưa cho Cổ Phương Thiên một chén rượu.
Cổ Phương Thiên ra vẻ thịnh tình không thể chối từ, ngoái đầu nhìn Cổ Tiễn Quân vẻ đắc ý, quay lại giơ chén rượu lên: "Vậy làm phiền Tô huynh."
"Hặc hặc, không dám, không dám." Tô Thái uống cạn chén rượu, miệng lúng búng đáp.
Cổ Tiễn Quân không khỏi trợn mắt nhìn phụ thân nhà mình.
Hai người đàn ông lại ngồi xuống uống rượu, xưng huynh gọi đệ, đàm luận cổ kim.
Nhưng tầm mắt của hai người khác nhau, dẫn tới nhiều lần gần như muốn cãi nhau.
Ví dụ như, Cổ Phương Thiên nói muốn cháu ngoại mình sau này được đặt tên là Tô An Quốc.
Nhưng bị Tô Thái một phát quét phăng, An Quốc cái gì, cả đời này ông đã quá thấm chuyện muốn ăn mà không có tiền, nên nhất định phải đặt là Tô Phú Quý.
Vì vậy Cổ Phương Thiên nói Tô Thái vớ vẩn.
Hai người cãi nhau tới mức mặt đỏ tía tai.
Cổ Tiễn Quân ngớ người nhìn hai người cãi lộn, bàn ăn bị gạt hất lộn xộn, trong lòng tự nhiên lại thấy ấm áp.
Cô nhìn về phía phòng Trường An, cảm nhận được khí tức của hắn đang mạnh dần lên, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Tới lúc đó... Đề tài phụ thân cô và Tô Thái đang cãi nhau... Làm cô đỏ mặt.
Chủ đề cãi nhau của hai người đã thay đổi.
Từ Tô An Quốc hay Tô Phú Quý, đã chuyển sang nếu là cháu gái thì đặt là Tô Linh Nhi hay Tô Mạt Ly.
Cổ Tiễn Quân bất đắc dĩ nhìn hai người, thở dài đứng dậy, thu dọn cái bàn bừa bộn, thầm nghĩ.
Như thế này, thật tốt.
---o0o---