Dịch giả: Tiểu Băng
Tuyết đang rơi.
Ngoài tiếng gió thổi, không còn một âm thanh nào khác.
Tô Thái và Cổ Phương Thiên đều sững sờ.
Đằng xà nói quá rõ rồi.
Hai nam nhân nhìn nhau, đều có tâm tư.
Cổ Phương Thiên biết tâm ý của con gái, nhưng mà Tô Trường An chưa từng cho cô danh phận, làm như vậy không ổn.
Tô Thái thì không nghĩ vậy.
Ông muốn cứu con mình, trong lòng ông cũng đã chấp nhận cô con dâu Cổ Tiễn Quân, đã sớm muốn hai đứa có quan hệ kia thật sự, nên lời nói của Đằng xà đối với ông thì rất là vẹn toàn, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm.
Hai người đều nhìn Cổ Tiễn Quân, đợi câu trả lời của cô.
Cổ Tiễn Quân từ nhỏ đã được Cổ Thanh Phong nuôi như nuôi con trai mà lớn, nên tính tình cương liệt, quả quyết không thua gì nam nhi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn là con gái.
Gặp phải chuyện nam nữ mà nói trắng trợn thế này, làm cô không khỏi đỏ mặt.
Cô nghiến răng, cố nén ngượng ngùng, nói với Đằng xà: "Tiễn Quân hiểu rồi, nhưng mà nơi này lộ liễu, không khỏi...”
Đằng xà vui vẻ, nó nhìn hư ảnh linh kiếm đầy trời, tỏa linh áp ra.
Thất Tinh tam hồn ngay lập tức trở về trong cơ thể Tô Trường An, ba nghìn linh kiếm cũng rào rào chui vào trong hộp kiếm.
"Nè, bé con, thế đã được chưa?" Đằng xà hỏi.
"Vâng.” Cổ Tiễn Quân gật đầu, giọng nhỏ xíu.
Cô đi tới, ôm lấy Tô Trường An, nhìn thoáng qua Cổ Phương Thiên và Tô Thái, vận linh lực, vọt về phương xa. Đằng xà cũng hóa thành lưu quang, chui vào trong áo Tô Trường An.
Tô Thái mừng thầm, quay đầu nhìn Cổ Phương Thiên.
Trong lòng Cổ Phương Thiên vô cùng xoắn xuýt.
Ông nhìn bản mặt hưng phấn của Tô Thái mà lòng căm giận. Cổ Tiễn Quân là con gái ông, vì cứu Tô Trường An mà làm ra chuyện như vậy, tuy ông không thể nói gì, nhưng lòng không hề dễ chịu, dậm chân định đuổi theo con.
Nhưng Tô Thái đã túm lấy tay ông, đầy trông mong nhìn ông.
Tô Thái vẻ xin lỗi, chỉ chỉ về hướng Cổ Tiễn Quân rời đi.
Ý của Tô Thái rất đơn giản, nơi này cách Trường Môn hơi xa, ông không muốn tự mình quay về, mệt lắm, muốn Cổ Phương Thiên nhấc ông theo cùng.
Cổ Phương Thiên hiểu ngay ý Tô Thái, nhưng ông đang thấy giận vì trong sạch của con gái sắp bị tên tiểu tử kia hủy đi, nên hất tay Tô Thái ra.
Tô Thái bản lĩnh gì không có, nhưng tinh ranh thì không thua gì ai.
Ông nhìn ra bất mãn trong lòng Cổ Phương Thiên, nhưng làm sao ông để cho Cổ Phương Thiên phá hỏng chuyện tốt của con trai mình được.
Nên ông dày mặt, lấy hơi kêu to: "Ôi, ta đau bụng quá, hình như hồi nãy bị chém trúng một nhát rồi, đau chết mất, ngươi mau đưa ta về chữa trị đi, không thôi cháu trai ta ra đời là không còn gia gia nữa...!"
Ông ôm lấy bụng.
Cổ Phương Thiên nghe vậy, trong lòng chán nản, nghĩ lại, con gái nhà mình và tiểu tử kia qua hôm nay đã là ván đóng thuyền, nếu để mặc kệ Tô Thái, đến lúc đó qua cửa, bị Tô Thái khó dễ cũng là không tốt, nên đành nén lửa giận, cực kỳ bất đắc dĩ xoay người tới xem thương thế của Tô Thái.
Tô Thái lập tức dùng cả tay lẫn chân ôm lấy Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên hiểu ngay Tô Thái lừa mình, tuy với tu vi của ông muốn dứt ra chẳng có gì là khó, nhưng nhớ lại ước nguyện ban đầu của mình, đành thở dài, để mặc Tô Thái, chạy theo Cổ Tiễn Quân về hướng Trường Môn.
Lúc hai người Cổ Phương Thiên trở lại Trường Môn, thời gian đã đến giờ dần.
Lạ thay, ở ngoài Trường Môn Trấn đầy người là người.
Vừa rồi trận đại chiến kia, Cổ Tiễn Quân tuy đã có ý đem chiến trường dời hẳn đi xa, nhưng động tĩnh của nó quá lớn, chấn động linh lực quá kinh người, đã đánh thức người của Trường Môn Trấn đang ngủ say.
Khi họ nhìn thấy Cổ Phương Thiên và Tô Thái đang treo trên người Cổ Phương Thiên trở về, thì ai nấy đều kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành chán ghét.
Cứ như nhìn hai người này là sẽ làm dơ mắt họ.
Tô Thái và Cổ Phương Thiên ớ người, vội vàng tách nhau ra.
Tô Thái nóng cả da mặt.
Ông ho hai cái: "Ừ, giải tán đi thôi, không có gì đâu.”
Mọi người đương nhiên mặc kệ ông.
Tô Thái đỏ mặt, nhìn Cổ Phương Thiên, mặc kệ mọi người, kéo ông chạy về nhà.
Cửa ra vào mở rộng, rõ ràng Cổ Tiễn Quân đã trở về.
Hai người tới lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ ra chính sự.
Hai người cùng nhào về phía cửa phòng.
Cổ Phương Thiên mạnh hơn, chạy tới nơi trước, vừa định đẩy cửa, thì Tô Thái tay mắt lanh lẹ, nhào tới ôm chặt lấy chân ông.
Cổ Phương Thiên giận quá, định hất Tô Thái ra, lại sợ làm bị thương bố chồng tương lai của con gái cưng, nhất thời hai người dùng dằng lấn quấn, lăn bò với nhau trong tuyết.
Hai người không ai phục ai nhìn nhau, cùng đẩy cửa vào.
Nhưng có cái gì đó bị từ bên trong ném ra, đóng sập cửa lại như cũ.
"Đi ra ngoài! Coi chừng cửa!"
Giọng nói cực kì không vui lẫn ngượng ngùng của Cổ Tiễn Quân từ bên trong vọng ra.
---o0o---
Tuyết đang rơi.
Ngoài tiếng gió thổi, không còn một âm thanh nào khác.
Tô Thái và Cổ Phương Thiên đều sững sờ.
Đằng xà nói quá rõ rồi.
Hai nam nhân nhìn nhau, đều có tâm tư.
Cổ Phương Thiên biết tâm ý của con gái, nhưng mà Tô Trường An chưa từng cho cô danh phận, làm như vậy không ổn.
Tô Thái thì không nghĩ vậy.
Ông muốn cứu con mình, trong lòng ông cũng đã chấp nhận cô con dâu Cổ Tiễn Quân, đã sớm muốn hai đứa có quan hệ kia thật sự, nên lời nói của Đằng xà đối với ông thì rất là vẹn toàn, trong lòng không khỏi có chút mừng thầm.
Hai người đều nhìn Cổ Tiễn Quân, đợi câu trả lời của cô.
Cổ Tiễn Quân từ nhỏ đã được Cổ Thanh Phong nuôi như nuôi con trai mà lớn, nên tính tình cương liệt, quả quyết không thua gì nam nhi.
Nhưng dù vậy, cô vẫn là con gái.
Gặp phải chuyện nam nữ mà nói trắng trợn thế này, làm cô không khỏi đỏ mặt.
Cô nghiến răng, cố nén ngượng ngùng, nói với Đằng xà: "Tiễn Quân hiểu rồi, nhưng mà nơi này lộ liễu, không khỏi...”
Đằng xà vui vẻ, nó nhìn hư ảnh linh kiếm đầy trời, tỏa linh áp ra.
Thất Tinh tam hồn ngay lập tức trở về trong cơ thể Tô Trường An, ba nghìn linh kiếm cũng rào rào chui vào trong hộp kiếm.
"Nè, bé con, thế đã được chưa?" Đằng xà hỏi.
"Vâng.” Cổ Tiễn Quân gật đầu, giọng nhỏ xíu.
Cô đi tới, ôm lấy Tô Trường An, nhìn thoáng qua Cổ Phương Thiên và Tô Thái, vận linh lực, vọt về phương xa. Đằng xà cũng hóa thành lưu quang, chui vào trong áo Tô Trường An.
Tô Thái mừng thầm, quay đầu nhìn Cổ Phương Thiên.
Trong lòng Cổ Phương Thiên vô cùng xoắn xuýt.
Ông nhìn bản mặt hưng phấn của Tô Thái mà lòng căm giận. Cổ Tiễn Quân là con gái ông, vì cứu Tô Trường An mà làm ra chuyện như vậy, tuy ông không thể nói gì, nhưng lòng không hề dễ chịu, dậm chân định đuổi theo con.
Nhưng Tô Thái đã túm lấy tay ông, đầy trông mong nhìn ông.
Tô Thái vẻ xin lỗi, chỉ chỉ về hướng Cổ Tiễn Quân rời đi.
Ý của Tô Thái rất đơn giản, nơi này cách Trường Môn hơi xa, ông không muốn tự mình quay về, mệt lắm, muốn Cổ Phương Thiên nhấc ông theo cùng.
Cổ Phương Thiên hiểu ngay ý Tô Thái, nhưng ông đang thấy giận vì trong sạch của con gái sắp bị tên tiểu tử kia hủy đi, nên hất tay Tô Thái ra.
Tô Thái bản lĩnh gì không có, nhưng tinh ranh thì không thua gì ai.
Ông nhìn ra bất mãn trong lòng Cổ Phương Thiên, nhưng làm sao ông để cho Cổ Phương Thiên phá hỏng chuyện tốt của con trai mình được.
Nên ông dày mặt, lấy hơi kêu to: "Ôi, ta đau bụng quá, hình như hồi nãy bị chém trúng một nhát rồi, đau chết mất, ngươi mau đưa ta về chữa trị đi, không thôi cháu trai ta ra đời là không còn gia gia nữa...!"
Ông ôm lấy bụng.
Cổ Phương Thiên nghe vậy, trong lòng chán nản, nghĩ lại, con gái nhà mình và tiểu tử kia qua hôm nay đã là ván đóng thuyền, nếu để mặc kệ Tô Thái, đến lúc đó qua cửa, bị Tô Thái khó dễ cũng là không tốt, nên đành nén lửa giận, cực kỳ bất đắc dĩ xoay người tới xem thương thế của Tô Thái.
Tô Thái lập tức dùng cả tay lẫn chân ôm lấy Cổ Phương Thiên.
Cổ Phương Thiên hiểu ngay Tô Thái lừa mình, tuy với tu vi của ông muốn dứt ra chẳng có gì là khó, nhưng nhớ lại ước nguyện ban đầu của mình, đành thở dài, để mặc Tô Thái, chạy theo Cổ Tiễn Quân về hướng Trường Môn.
Lúc hai người Cổ Phương Thiên trở lại Trường Môn, thời gian đã đến giờ dần.
Lạ thay, ở ngoài Trường Môn Trấn đầy người là người.
Vừa rồi trận đại chiến kia, Cổ Tiễn Quân tuy đã có ý đem chiến trường dời hẳn đi xa, nhưng động tĩnh của nó quá lớn, chấn động linh lực quá kinh người, đã đánh thức người của Trường Môn Trấn đang ngủ say.
Khi họ nhìn thấy Cổ Phương Thiên và Tô Thái đang treo trên người Cổ Phương Thiên trở về, thì ai nấy đều kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành chán ghét.
Cứ như nhìn hai người này là sẽ làm dơ mắt họ.
Tô Thái và Cổ Phương Thiên ớ người, vội vàng tách nhau ra.
Tô Thái nóng cả da mặt.
Ông ho hai cái: "Ừ, giải tán đi thôi, không có gì đâu.”
Mọi người đương nhiên mặc kệ ông.
Tô Thái đỏ mặt, nhìn Cổ Phương Thiên, mặc kệ mọi người, kéo ông chạy về nhà.
Cửa ra vào mở rộng, rõ ràng Cổ Tiễn Quân đã trở về.
Hai người tới lúc này mới hồi phục tinh thần, nhớ ra chính sự.
Hai người cùng nhào về phía cửa phòng.
Cổ Phương Thiên mạnh hơn, chạy tới nơi trước, vừa định đẩy cửa, thì Tô Thái tay mắt lanh lẹ, nhào tới ôm chặt lấy chân ông.
Cổ Phương Thiên giận quá, định hất Tô Thái ra, lại sợ làm bị thương bố chồng tương lai của con gái cưng, nhất thời hai người dùng dằng lấn quấn, lăn bò với nhau trong tuyết.
Hai người không ai phục ai nhìn nhau, cùng đẩy cửa vào.
Nhưng có cái gì đó bị từ bên trong ném ra, đóng sập cửa lại như cũ.
"Đi ra ngoài! Coi chừng cửa!"
Giọng nói cực kì không vui lẫn ngượng ngùng của Cổ Tiễn Quân từ bên trong vọng ra.
---o0o---