Dịch giả: Tiểu Băng
Một đao này vốn chỉ là để ngăn cản, nên uy năng không mạnh.
Với thân thủ của Ngạn Linh, cao thủ Thái Nhất Địa Linh cảnh còn giết được, một đao này lẽ ra chẳng thể gây tổn thương gì được cho bà.
Nhưng bà lại biến sắc, vội vàng lùi lại, vô cùng chật vật né tránh ánh đao.
Tô Trường An cau mày, sinh cơ của bà đã yếu tới vậy sao?
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Trường An lạnh lùng.
"...” Ngạn Linh im lặng một lúc, mới đáp: "Ngạn Linh.”
Tô Trường An nổi giận. Cổ Phương Thiên từng kể, Ngạn Linh tuy cũng là Thần tộc, nhưng trời sinh tính thiện lương, chuyện như vầy bà không bao giờ làm. Vậy mà tới bây giờ, người phụ nữ này vẫn khăng khăng nhận mình là Ngạn Linh!
"Nếu thật sự ngươi là Ngạn Linh, vậy ngươi có biết Cổ bá phụ đợi ngươi bao nhiêu năm hay không? Tiễn Quân ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong đáy lòng đã bắt đầu yêu thương ngươi hay không?" Tô Trường An nói, giọng hẳn lên, "Ngươi làm ra chuyện như vậy, có từng nghĩ tới cảm nghĩ của họ khi biết chuyện hay không? Ngươi để Cổ bá phụ và Cổ Tiễn Quân ở chỗ nào?"
Ngạn Linh giật mình.
"Không phải, không phải như ngươi nghĩ.” Bà lắc đầu, song mắt vẫn nhìn vào tòa phủ sau lưng Tô Trường An, như ở trong đó có cái gì đó rất hấp dẫn bà.
Cảnh ấy làm Tô Trường An tự nhiên hiểu rằng Ngạn Linh đang thèm khát máu thịt tới mức không kềm chế được.
Đao trong tay hắn lại sáng lên.
"Ngươi là mẫu thân của Tiễn Quân, dù có hao tổn tu vi, ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi bảo toàn tính mạng, nhưng ngươi lại làm ra loại chuyện này, ta là truyền nhân Thiên Lam, không thể bỏ qua cho ngươi.”
Linh lực của Tô Trường An trào ra, mang theo sát ý.
Ngạn Linh cảm nhận được sát ý, mặt trắng bệch.
"Không có tác dụng gì đâu, độ thất thoát sinh cơ trong người ta càng ngày càng lớn, sớm muộn cũng sẽ chết. Ta trở về chỉ là muốn được nhìn thấy Thiên ca và Tiễn Quân mà thôi... Chỉ là...” Nói đến đây Ngạn Linh cười khổ, "Chỉ là có chút việc thật sự rất kỳ quái, kỳ quái đến mức làm ta không sao kềm chế được.”
"Lúc đến vốn đã quyết định, gặp mặt một lần rồi sẽ đi ngay, nhưng sau khi gặp rồi, lại muốn được nhìn nhiều thêm một chút, lâu thêm một chút...”
"Cho nên ngươi mới thỏa mãn tư dục của mình, giết hại nhiều người như vậy?"
"...” Ngạn Linh im lặng một lúc lâu: "Dù có nói gì đi nữa, đây cũng là lỗi của ta, lẽ ra ta không nên trở về.”
Như cảm nhận được cái gì đó, bà ngẩng đầu lên, giọng cầu khẩn: "Ta xin ngươi, cho ta vào đó đi, nếu chậm một tí sẽ không kịp nữa, sau đó ta mặc cho ngươi xử lý!"
Có vẻ như có ẩn tình gì đó, nhưng Tô Trường An không thể để cho bà qua.
Hắn lắc đầu: "Không được, ngươi tốt nhất là kể hết lại mọi chuyện rõ ràng cho ta!"
Ngạn Linh cũng biết việc này không thể nào thương lượng được, cúi đầu xuống suy nghĩ, nhưng rất nhanh, bà nghiến răng, mặc kệ tất cả, vọt về phía phủ đệ.
"Muốn chết!"
Tô Trường An dù chưa ra tay, nhưng khí cơ đã tập trung vào Ngạn Linh.
Tô Trường An hừ một cái, Hạ Hầu Huyết vung lên, ánh đao lạnh buốt chém ra.
Chém thẳng về phía Ngạn Linh.
Ngạn Linh kêu lên đau đớn, văng đi mấy trượng, tông vào cây cột, mới ngừng lại được.
Bà ngã xuống, miệng trào máu tươi.
"Ngươi tưởng ta thật không dám giết ngươi?" Tô Trường An lạnh lùng đi tới, Hạ Hầu Huyết gác lên cổ bà. “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại bị tới nông nỗi này?"
"Tất cả mọi chuyện đều bởi vì ta mà thành, đều là lỗi của ta, không có liên quan tới ai hết, ngươi giết ta đi.” Nhưng Ngạn Linh như người mất hồn, co mình lại, lẩm bẩm.
Thấy bà tới mức này mà vẫn còn giữ kín không nói, Tô Trường An càng thêm giận.
"Ngươi thật cho là ta không dám giết ngươi?" Hắn hừ lạnh, đao nhấc lên, định chém xuống.
Két…!
Nhưng cánh cửa tòa phủ lại đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
Mùi máu tươi nồng nặc gay mũi từ trong phủ tuôn ra.
Một thanh trường kiếm cực nhanh chém thẳng vào Tô Trường An.
Tô Trường An giật mình, vội rút đao về đỡ.
Keng!
Thanh kiếm chém trúng vào thân đao.
Tay Trường An run lên, không khỏi lùi lại mấy bước.
Một giọng nói âm lãnh vọng tới tai hắn.
"Muốn giết cô ấy, đã hỏi kiếm trong tay ta chưa?"...
---o0o---
Một đao này vốn chỉ là để ngăn cản, nên uy năng không mạnh.
Với thân thủ của Ngạn Linh, cao thủ Thái Nhất Địa Linh cảnh còn giết được, một đao này lẽ ra chẳng thể gây tổn thương gì được cho bà.
Nhưng bà lại biến sắc, vội vàng lùi lại, vô cùng chật vật né tránh ánh đao.
Tô Trường An cau mày, sinh cơ của bà đã yếu tới vậy sao?
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Tô Trường An lạnh lùng.
"...” Ngạn Linh im lặng một lúc, mới đáp: "Ngạn Linh.”
Tô Trường An nổi giận. Cổ Phương Thiên từng kể, Ngạn Linh tuy cũng là Thần tộc, nhưng trời sinh tính thiện lương, chuyện như vầy bà không bao giờ làm. Vậy mà tới bây giờ, người phụ nữ này vẫn khăng khăng nhận mình là Ngạn Linh!
"Nếu thật sự ngươi là Ngạn Linh, vậy ngươi có biết Cổ bá phụ đợi ngươi bao nhiêu năm hay không? Tiễn Quân ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng trong đáy lòng đã bắt đầu yêu thương ngươi hay không?" Tô Trường An nói, giọng hẳn lên, "Ngươi làm ra chuyện như vậy, có từng nghĩ tới cảm nghĩ của họ khi biết chuyện hay không? Ngươi để Cổ bá phụ và Cổ Tiễn Quân ở chỗ nào?"
Ngạn Linh giật mình.
"Không phải, không phải như ngươi nghĩ.” Bà lắc đầu, song mắt vẫn nhìn vào tòa phủ sau lưng Tô Trường An, như ở trong đó có cái gì đó rất hấp dẫn bà.
Cảnh ấy làm Tô Trường An tự nhiên hiểu rằng Ngạn Linh đang thèm khát máu thịt tới mức không kềm chế được.
Đao trong tay hắn lại sáng lên.
"Ngươi là mẫu thân của Tiễn Quân, dù có hao tổn tu vi, ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi bảo toàn tính mạng, nhưng ngươi lại làm ra loại chuyện này, ta là truyền nhân Thiên Lam, không thể bỏ qua cho ngươi.”
Linh lực của Tô Trường An trào ra, mang theo sát ý.
Ngạn Linh cảm nhận được sát ý, mặt trắng bệch.
"Không có tác dụng gì đâu, độ thất thoát sinh cơ trong người ta càng ngày càng lớn, sớm muộn cũng sẽ chết. Ta trở về chỉ là muốn được nhìn thấy Thiên ca và Tiễn Quân mà thôi... Chỉ là...” Nói đến đây Ngạn Linh cười khổ, "Chỉ là có chút việc thật sự rất kỳ quái, kỳ quái đến mức làm ta không sao kềm chế được.”
"Lúc đến vốn đã quyết định, gặp mặt một lần rồi sẽ đi ngay, nhưng sau khi gặp rồi, lại muốn được nhìn nhiều thêm một chút, lâu thêm một chút...”
"Cho nên ngươi mới thỏa mãn tư dục của mình, giết hại nhiều người như vậy?"
"...” Ngạn Linh im lặng một lúc lâu: "Dù có nói gì đi nữa, đây cũng là lỗi của ta, lẽ ra ta không nên trở về.”
Như cảm nhận được cái gì đó, bà ngẩng đầu lên, giọng cầu khẩn: "Ta xin ngươi, cho ta vào đó đi, nếu chậm một tí sẽ không kịp nữa, sau đó ta mặc cho ngươi xử lý!"
Có vẻ như có ẩn tình gì đó, nhưng Tô Trường An không thể để cho bà qua.
Hắn lắc đầu: "Không được, ngươi tốt nhất là kể hết lại mọi chuyện rõ ràng cho ta!"
Ngạn Linh cũng biết việc này không thể nào thương lượng được, cúi đầu xuống suy nghĩ, nhưng rất nhanh, bà nghiến răng, mặc kệ tất cả, vọt về phía phủ đệ.
"Muốn chết!"
Tô Trường An dù chưa ra tay, nhưng khí cơ đã tập trung vào Ngạn Linh.
Tô Trường An hừ một cái, Hạ Hầu Huyết vung lên, ánh đao lạnh buốt chém ra.
Chém thẳng về phía Ngạn Linh.
Ngạn Linh kêu lên đau đớn, văng đi mấy trượng, tông vào cây cột, mới ngừng lại được.
Bà ngã xuống, miệng trào máu tươi.
"Ngươi tưởng ta thật không dám giết ngươi?" Tô Trường An lạnh lùng đi tới, Hạ Hầu Huyết gác lên cổ bà. “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại bị tới nông nỗi này?"
"Tất cả mọi chuyện đều bởi vì ta mà thành, đều là lỗi của ta, không có liên quan tới ai hết, ngươi giết ta đi.” Nhưng Ngạn Linh như người mất hồn, co mình lại, lẩm bẩm.
Thấy bà tới mức này mà vẫn còn giữ kín không nói, Tô Trường An càng thêm giận.
"Ngươi thật cho là ta không dám giết ngươi?" Hắn hừ lạnh, đao nhấc lên, định chém xuống.
Két…!
Nhưng cánh cửa tòa phủ lại đột nhiên bị mở ra từ bên trong.
Mùi máu tươi nồng nặc gay mũi từ trong phủ tuôn ra.
Một thanh trường kiếm cực nhanh chém thẳng vào Tô Trường An.
Tô Trường An giật mình, vội rút đao về đỡ.
Keng!
Thanh kiếm chém trúng vào thân đao.
Tay Trường An run lên, không khỏi lùi lại mấy bước.
Một giọng nói âm lãnh vọng tới tai hắn.
"Muốn giết cô ấy, đã hỏi kiếm trong tay ta chưa?"...
---o0o---