Thư kiếm trường an

Quyển 7 - Chương 47: Lão không thể giết chết ta

Dịch giả: phuongkta1

Đại quân Giang Đông trùng trùng điệp điệp từ trấn Bạch Mã nhổ trại.

Tốc độ của bọn họ đã rất nhanh.

Hành quân không thể so với người bình thường chạy đi.

Bởi vì bất kì lúc nào cũng có thể gặp được kẻ địch, vì vậy ngoài việc giữ nguyên được tốc độ, đội hình cũng không thể có nửa điểm sai lầm, có hay không một khi gặp được mai phục, phần đuôi khó khăn, bị một lần hành động của kẻ địch tiêu diệt.

Bởi vậy, có thể bảo đảm đội hình dưới mọi tình huống, đại quân Giang Đông vẫn như cũ có thể có được tốc độ như vậy thực sự là một chuyện rất khó.

Nhưng với tư cách là chỉ huy của đội quân này, Tô Trường An hiển nhiên cũng không hài lòng với tốc độ như vậy.

Quân lệnh đẩy nhanh tốc độ từ phía trước liên tiếp truyền đến, điều này khiến cho đại quân luân phiên tác chiến chỉ nghỉ ngơi sáu canh giờ dần dần có chút chịu không nổi.

"Tướng quân, không thể tiếp tục như vậy a. Các tướng sĩ mệt nhọc tàu xe, nếu vẫn tiếp tục mệt mỏi như vậy, dù cho đến được quận Gia Hán, chiến lực cũng không còn một."

Cố Nha Lãng nhìn binh lính phía sau, có chút lo lắng khuyên giải Tô Trường An.

Lông mày Tô Trường An trầm xuống, đầu tiên cũng không đáp lại khuyên can của Cố Nha Lãng, khuôn mặt lạnh như băng của hắn khiến người ta không thấy được nội tâm của hắn là buồn vui.

"Trường An, rốt cuộc trên tờ giấy kia viết cái gì?" Cổ Tiễn Quân vốn hiểu rõ Tô Trường An nhất rất nhanh liền ý thức được Tô Trường An vội vã muốn chạy tới quận Gia Hán như thế có nhiều khả năng là vì một tờ giấy mà người nào đó lưu lại cho hắn, bởi vậy Cổ Tiễn Quân mới có câu hỏi này.


Ánh mắt Tô Trường An xuyên qua hoàng hôn phương xa, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, một lúc lâu sau mới nói: "Thác Bạt Nguyên Vũ muốn tập kết tất cả binh lực diệt đất Thục, một khi đất Thục sụp xuống, sẽ hợp nhất với binh lực của Tư Mã Hủ, vây đánh Giang Đông, Giang Đông chính là thuyền nhỏ trong biển lớn, tứ cố vô thân..."

Mọi người nghe vậy sững sờ, một câu đơn giản của Tô Trường An lộ ra tin tức thực sự không ít.

Thác Bạt Nguyên Vũ là Man tộc, Tư Mã Hủ mặc dù là quyền thần, nhưng dù gì cũng là Nhân tộc, hai người sao có thể hợp nhất binh lực?

Chẳng lẽ...

Sau một lúc hơi suy tư, một cái phỏng đoán đáng sợ vào lúc đó đã hiển hiện ở trong lòng mọi người.

Tư Mã Hủ từ vừa mới bắt đầu đã có chỗ cấu kết với Man tộc? Thậm chí lão vốn là người của Man tộc?

Nếu thực sự là như vậy, một khi Tây Thục bị diệt, vậy Giang Đông chính là môi hở răng lạnh, tràn đầy nguy cơ rồi.

Mọi người vào lúc đó rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân Tô Trường An vội vã như vậy đều muốn tới quận Gia Hán rồi. Lập tức, bọn họ gấp rút thu thanh âm, không dám có nửa phần chỉ trích với chuyện này.

Tô Trường An lại nhìn thoáng qua sĩ tốt mệt mỏi sau lưng, lắc đầu nói ra: "để cho đám sĩ tốt hơi thả chậm tốc độ một chút, tiếp tục như vậy thực sự cũng không phải là biện pháp."

"Thuộc hạ tuân lệnh!" Cố Nha Lãng nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vội vàng nhận lệnh rời đi, bắt đầu lùi ra phía sau truyền lại quân lệnh của Tô Trường An.

Đúng như Cố Nha Lãng nói, chạy với cường độ cao như vậy, dù cho tới được quận Gia Hán cũng không có tác dụng gì, vì kế hoạch hôm nay, chỉ hy vọng đại quân đất Thục có thể chống đỡ một chút thời gian. Tô Trường An nghĩ đến đây, lông mày lại một lần nữa nhăn lại.


Theo như chuyện viết trên tờ giấy kia, không chỉ đơn giản như vậy.

Trong đó có tin tức Tô Chiếu lưu lại cho hắn.

Phía trên nói rất kỹ càng năm đó ở Tây Lương rốt cuộc là người nào đưa hắn từ kề cận cái chết kéo trở về.

Mạc Thính Vũ, sư tôn của hắn đã từng trở lại, cũng mang đi thanh đao Cửu Nạn kia, nhưng rốt cuộc lại chết, chỉ tranh thủ một ít thời gian vì hắn.

Mặc dù bọn họ vẫn không thể ngăn cản Chư Thần tỉnh lại từ trong giấc ngủ say, nhưng đơn giản đã gọi được vị sư thúc tổ Khai Dương kia trở về.

Mà bây giờ, Tô Chiếu cùng Khai Dương hoặc có thể là Lục Ly Phàm, cũng đang trên đường đi đến quận Gia Hán.

Người gọi là Thánh tử Cửu Anh, thực ra chính là chủ nhân Trích Tinh lâu, mà cừu nhân giết vợ của Khai Dương chính là Lục Ly Trần - vị Hoàng đế cuối cùng của Đại Hán kia liền ở trong Trích Tinh lâu.

Khai Dương muốn đi giết gã, Tô Chiếu không thể ngăn được y.

Cô để lại một phong tin nhắn cho Tô Trường An, kể lại các loại quan hệ lợi hại trong đó.

Đương nhiên quan trọng nhất còn có...

Thanh Loan.


Tô Chiếu nói, cô bé nghe thấy tin tức của Thanh Loan, nàng cũng đi tới đất Thục.

Mà đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tô Trường An nóng lòng chạy tới quận Gia Hán.

Hắn mãi mãi không quên được Thanh Điểu toàn thân tắm lửa, không quên được lời thề với nàng, cũng không quên được phẫn nộ giống như lửa trong con ngươi của nàng lúc rời đi.

Hắn muốn đưa nàng quay về, bất kể lúc này cứu lại nàng vẫn không phải là Thanh Loan mà hắn biết, hắn vẫn muốn mang nàng về!

...

Đại quân vẫn tiếp tục tiến lên, mặc dù tốc độ hơi chậm lại, nhưng vẫn như cũ có thể coi là hành quân gấp rút.

Đầy trời bụi bặm bay lên dưới vó ngựa của đại quân che khuất bầu trời.

Xa xa.

Ba cái thân ảnh từ rất xa nhìn đội quân này, chuẩn xác mà nói là nhìn một cái thân ảnh bên trong đội quân này.

Trong đó một vị nam tử lưng đeo trường cầm nhìn về phía nữ tử mặc một bộ thanh y bên cạnh hỏi: "Thanh Loan, vẫn không ra tay sao? Ngươi đã quên trước khi tới Các chủ đã dặn dò như thế nào? Vì sao kia không thể sáng lên!"

"Hừ!" Lúc này, một vị nam tử khác bên hông treo một ống sáo đi tới, gã cười lạnh nói: "tiểu tử kia thế nhưng là tình lang của Thanh Loan đại nhân chúng ta, nàng sao có thể ra tay được? Không bằng, để tại hạ làm thay?"

Nói qua, nam tử kia liền lấy xuống ống sáo bên hông, ra dáng sẽ phải ra tay.

Nữ tử mặc thanh y kia, trong con ngươi băng lãnh đột nhiên hiện ra một vòng sát khí đậm đặc.

"Ngươi dám!" Nàng hét to một tiếng, linh lực quanh thân như sông lớn tuôn ra biển rộng, nam tử vừa rồi còn vẻ mặt cười nhạo vào lúc đó thần sắc trì trệ, một ngụm máu tươi chợt phun ra.


Gã như bị trọng thương, thân thể lảo đảo một cái muốn lui ra, mà cùng lúc đó, vị nam tử lưng đeo trường cầm kia tay mắt lanh lẹ đỡ lấy gã, lúc này mới giúp gã tránh được tình cảnh ngã ngồi trên mặt đất.

"Thanh Loan! Ngươi làm gì vậy? Ngươi muốn ra tay với chính người của mình sao? Ngươi cũng đừng quên ngươi là người của Tinh Thần các!" Nam tử đeo cầm lớn tiếng trách cứ, trên mặt cũng tràn ngập tức giận, nhưng có một vẻ sợ hãi khó có thể che giấu.

Y biết rõ, nếu như cô gái này thực sự nổi lên ý định giết bọn họ, dùng tu vi của bọn họ sẽ không phải đối thủ của cô.

Đối mặt với sự trách cứ lớn tiếng của nam tử, nữ tử mặc áo xanh chỉ nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, trong con ngươi không nhiễm bụi trần ngoại trừ lạnh như băng đã không còn tình cảm nào chấn động.

Nhưng trong lòng hai người vào lúc đó rùng mình, lấy cảnh giới của họ đương nhiên cảm nhận được đến cảnh giới của nữ tử đã đến tình trạng đáng sợ như vậy, chỉ sợ đưa mắt nhìn toàn bộ Tinh Thần Các cũng chỉ có vị Các chủ của bọn họ mới có thể sánh vai.

"Mục Địch, Trường Cầm. Các ngươi nhớ kỹ, chuyện này ta có tính toán của ta, nếu như không muốn chết liền ngoan ngoãn nghe lời, nếu như không..."

Nữ tử vẫn chưa nói xong lời nói của mình, nhưng ý tứ mà nàng muốn biểu đạt lại cực kỳ rõ ràng.

Trong lòng hai người phát lạnh, vị nam tử tên là Mục Địch kia sau khi sững sờ, theo bản năng hỏi: "ngươi vi phạm mệnh lệnh Các chủ như vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên mạng của mình được giữ trong tay ai sao?"

"Hả?" Nữ tử nghe vậy lại quay đầu một lần nữa, khí thế quanh người nàng vào lúc đó bắt đầu trở nên mãnh liệt, con mắt trái của nàng chợt dần dần nhuốm lên lửa đỏ, giống như là một ngọn lửa thiêu đốt hừng hực. Một cỗ khí tức khủng bố gấp trăm ngàn lần so với lúc trước từ trong cơ thể của nàng tuôn ra.

Nàng hé miệng, thanh tuyến trở nên có chút mờ mịt.

Nàng nói.

"Bạch Hà Viễn sao? Lão không thể giết chết ta."

---o0o---

back top