Thư kiếm trường an

Quyển 7 - Chương 90: Mất đi anh linh


Dịch giả: phuongkta1

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Từ trên người Quách Tước truyền lại tiếng tim đập càng ngày càng mạnh.

Âm thanh kia mạnh mẽ đến mức, giống như muốn phá lồng ngực Quách Tước nhảy ra.

Bàn tay Tư Mã Hủ nắm vào không trung bắt đầu run rẩy, lão cảm thấy cỗ lực lượng kia càng ngày càng mạnh, lực lượng của lão giam cầm ở quanh người Quách Tước dường như đã dần dần khó có thể áp chế nổi.

Lão không rõ rốt cuộc là ở chỗ nào xảy ra vấn đề?

Lão rốt cuộc đã tính sai mấy thứ gì đó?

Lão nghĩ mãi mà không rõ, nhưng trên cánh tay của lão hiển nhiên đã bắt đầu hiện lên từng đường gân xanh, lão đã không thể áp chế cỗ lực lượng thần bí kia.

Quách Tước vẫn cúi đầu như cũ, nhưng thân thể y lại bắt đầu chậm rãi mở ra, những xương cốt vỡ vụn bắt đầu như thời gian đảo ngược không ngừng dựng lại, nội tạng y bị giập vỡ không chịu nỗi cũng ở trong quá trình này dần dần khôi phục hoàn hảo như lúc ban đầu.

Oanh!

Một thanh âm khẽ vang lên ở trong bàn tay Tư Mã Hủ, thân thể của lão dưới tác dụng của cỗ phản lực kia, lảo đảo lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Mặc dù lão kịp thời ổn định thân hình của mình, nhưng trâm gài tóc trên đầu lão lại theo biến cố như vậy tuột ra, một đầu tóc dài trắng như tuyết vào lúc đó bắt đầu rối tung.


Không thể không nói, lão giờ phút này, nhìn qua ít nhiều chật vật.

Từ khi lão thành đạo cho đến nay, dường như chưa bao giờ có thời điểm thất thố như vậy.

Lão cảm thấy phẫn nộ, nhưng càng nhiều hơn nữa là khó hiểu.

Lão là ông tổ của Thiên Cơ nhất mạch, tính toán của lão không thể sai sót, nhưng hôm nay lại xuất hiện tình cảnh mà lão không thể nắm giữ, riêng vấn đề này đối với lão mà nói liền là một loại sỉ nhục.

Trong lòng lão trầm xuống, liếc nhìn bộ thân thể của Quách Tước dần dần bay lên không trung, ánh mắt híp lại một lần nữa, bên trong lập loè hàn quang.

Lão muốn nhìn thật kĩ, rốt cuộc là người phương nào cản trở từ bên trong, Quách Tước lại còn có con át chủ bài nào.

Khí tức quanh người Quách Tước bắt đầu bốc lên, linh lực tràn đầy trong trời đất giống như trút được gánh nặng tụ tập về thân thể y, y vẫn cúi đầu như cũ, đôi mắt nhắm chặt, giống như rơi vào cơn ngủ say bình yên nào đó.

Lông mày Tư Mã Hủ càng nhăn sâu hơn, lão cũng có nghĩ tới việc ra tay, thế nhưng cỗ lực lượng mà lão không biết được giờ phút này luôn luôn bảo vệ Quách Tước, lão cũng không thể xác định ra tay dưới tình hình này rốt cuộc là tốt hay xấu.

Lão tinh thông tính toán, bởi vậy cũng cực kỳ cẩn thận, rất ít, hoặc có thể nói là chưa bao giờ làm ra bất cứ chuyện gì mà lão cảm thấy không chắc chắn.

Đây là thói quen mà lão đã dần dần hình thành trong mấy nghìn năm qua.

Khí tức trên người Quách Tước càng ngày càng tràn đầy, vả lại còn không ngừng kéo lên, giống như không hề có điểm cuối.

Nước Ly Giang mãnh liệt chợt yên tĩnh lại, biển mây phía trên bầu trời bắt đầu cuồn cuộn.

Bỗng nhiên, phía chân trời tựa như có đồ vật gì đó phát sáng lên.


Dường như là một ngôi sao.

Lúc vừa rồi nó ở dưới quy tắc của trời đất không muốn rời đi.

Mà bây giờ, dưới sự kêu gọi của chủ nhân nó vội vàng chạy đến.

Một sợi dây nhỏ từ sau lưng Quách Tước bay lên, nó bắt đầu không ngừng kéo dài về phía chân trời, giống như hoài bão muốn lao tới ôm ấp tình nhân, cấp thiết lại nhanh chóng.

"Không tốt!" Trái tim Tư Mã Hủ đập mạnh một cú.

Y muốn thắp sáng vì sao kia một lần nữa!

Ý nghĩ như vậy mãnh liệt nổi lên trong đầu lão, lão ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc đã vượt xa sự tưởng tượng của lão.

Mệnh tuyến của Quách Tước bị chính tay lão chặt đứt từng cái.

Cùng bị lão chặt đứt còn có trói buộc mà y phải chịu do đám Thiên Nhân đánh xuống trên người chúng sinh, giờ phút này nếu như y lại thắp sáng ngôi sao kia một lần nữa, vậy y sẽ một lần nữa trở thành Tinh Vẫn Thiên Cơ.

Tinh Vẫn thực sự.

Từ sau khi Thiên Nhân làm chủ Thiên Cung, trên đời này chưa bao giờ có một vị Tinh Vẫn xuất hiện như vậy.

Mà bây giờ, tất cả chuyện này dường như phát sinh ở trước mắt Tư Mã Hủ.


Lão đương nhiên sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

Thân thể của lão vào lúc đó chấn động, lực lượng tràn đầy như thủy triều phá thể mà ra, thân thể lão chợt bắt đầu chuyển động, muốn chạy như bay đến trước người Quách Tước, ngăn cản chuyện sắp xảy ra này.

Lão rõ ràng hơn bất kỳ ai, một vị Tinh Vẫn chính thức lại mạnh mẽ đến mức nào.

Lão sẽ không cho phép trước khi kế hoạch của mình thành công, trên đời này lại xuất hiện một vị Tinh Vẫn như vậy, thực tế lúc vị Tinh Vẫn kia vẫn còn là kẻ địch của lão.

Tốc độ của lão rất nhanh, mà lão cũng rất tin tưởng có thể phá bỏ chuyện này trước khi Quách Tước thắp sáng ngôi sao kia.

Nhưng cùng lúc đó, thân thể của lão đang bay nhanh bỗng mãnh liệt ngừng lại, giống như trước người lão xuất hiện một bức tường vô hình, lão bắt đầu khó khăn bước đi, trên trán chẳng biết từ lúc nào nổi lên mồ hôi chằng chịt.

"Lạc Vô Trần, Cố Nam Thính, Hướng Ngạn Tả, Phương Ngôn Lệnh, Lý Giang Lưu."

Lão bỗng nhiên đứng nguyên chỗ, trong miệng nghiến răng nghiến lợi đọc lên một đoạn tục danh.

Mà giống như đáp lại lão, từng cái bóng người từ bên trong cơ thể lão thoát ra, bao bọc thân thể lão lại.

Bóng người kia không nhiều không ít, đúng là năm cái.

Đó là anh linh của những Tinh Vẫn đã làm Thiên Cơ, bị lão luyện hóa thành con rối, nấp trong thân thể lão, cung cấp chất dinh dưỡng cho lão.

Nhưng giờ phút này, thần sắc trên mặt năm cái anh linh cũng không ngốc trệ như lúc trước, mà bắt đầu linh hoạt.

Bọn họ không nói lời gì, chỉ vây quanh Tư Mã Hủ, hai tay không ngừng tung bay, kết xuất từng cái ấn ký màu đen không lưu loát, mà từng đường sắc lệnh vào lúc đó từ trong cơ thể bọn họ bay ra bắn vào thân thể Tư Mã Hủ.

Tư Mã Hủ rất rõ ràng, mục đích bọn họ làm như vậy chỉ là vì tranh thủ thời gian cho Quách Tước lúc này.

"Khó có thể tưởng tượng được, các ngươi lại có lòng dạ như thế." Lão nhe răng cười, cảm thán nói, ánh mắt cũng lưu chuyển trên hồn phách năm người này, cuối cùng lưu lại trên người một vị.


"Để cho ta suy nghĩ, người có thể tính kế tới mức này, sợ rằng chỉ có Lạc Vô Trần ngươi rồi hả? Đồ nhi tốt của ta."

Hồn phách kia nghe vậy, ngước mặt chống lại ánh mắt Tư Mã Hủ, bờ môi hơi hơi mở ra, nói: "đều là do sư tôn dạy bảo có phương pháp."

Tư Mã Hủ nghe nói lời ấy, giận quá hóa thành cười.

"Tốt! Tốt! Tốt!" Lão nói ba chữ "tốt" liên tục, hiển nhiên lửa giận trong lòng đã chồng chất tới cực điểm.

Từ xưa đến nay lão tự nhận tính toán không bỏ sót, nhưng lại liên tiếp bị đệ tử của mình ngấm ngầm mưu tính, trong lòng sao không thể không giận?

"Vậy hãy để cho lão phu nhìn rốt cuộc các ngươi học được mấy phần bản lĩnh của ta!" Lão nói như vậy, một cái trận đồ bát quái màu vàng đột nhiên hiện lên dưới chân lão, bao phủ bóng hình năm người vào trong đó.

Ánh mắt của năm người vào lúc đó giao thoa, thần sắc trên mặt ngay lập tức trở nên ngưng trọng.

Bọn họ từ sớm đã bị Tư Mã Hủ luyện thành con rối, một chút thần trí còn lại dựa vào bí pháp nào đó bảo tồn xuống, vì chính là giờ phút này.

Nhưng trải qua thời gian hơn nghìn năm, lực lượng trong anh linh bọn họ đã sớm bị Tư Mã Hủ hấp thu bảy tám phần, giờ phút này sao có thể là đối thủ của lão?

Mà trong lúc ánh mắt giao thoa, mọi người đều cảm nhận được quyết ý từ trong hai mắt đối phương.

Một khắc này, từng đường mệnh tuyến từ trong cơ thể bọn họ hiện lên, những đường mệnh tuyến kia thẳng tắp kéo dài tới phía chân trời, tương liên với ngôi sao mới từ Tinh Hải chạy tới.

Ngôi sao kia vào một khắc này hình như cũng cảm nhận được, năm đường ánh sao sáng lạn vào lúc đó vẫy ra, chiếu rọi phía trên linh hồn năm người!

Ánh mắt của bọn họ sắc bén, toàn thân tắm ánh sao.

Trong lúc kinh hoàng, giống như Thần Linh giáng thế, Trích Tiên hạ phàm.

back top