Dịch: Tiểu Băng
"Tô... Tô... Tô Trường An?!" Mắt Lý Các Đình tròn vành vạnh, miệng cũng há to hết cỡ.
Du Mục Cổ đầy kinh hãi, chỉ vào Tô Trường An, lắp bắp.
Tô Trường An trong lòng họ chẳng khác gì một vị thần, Nam tiền bối họ ở chung cả tháng trời lại là Thiên Lam Viện Trưởng, cảm giác của mọi người quả thực là vô cùng không chân thực.
Ngay cả Bạch Phong Dận cũng không kềm được khiếp sợ.
Y là đệ tử Ngô Đồng, nên với Tô Trường An đều là thuộc Dao Quang nhất mạch.
Tô Trường An là tấm gương, là tín ngưỡng của y.
Theo y, Tô Trường An là một đao khách thuần túy, hệt như trong sách ghi chép.
Khoái ý ân cừu, quang minh lỗi lạc, thiện ác phân minh.
Hắn phải là một người như vậy.
Thế nhưng, Nam Uyển này, hoặc là nói Tô Trường An này lại không phải, hắn cũng có sự mềm yếu, có nỗi sợ, thậm chí có những khi trốn tránh.
Điều này làm Bạch Phong Dận khó mà chấp nhận được.
Y há miệng định nói gì đó, nhưng y chưa kịp lên tiếng, từ xa đã có âm thanh vọng tới.
Loạt soạt.
Loạt soạt.
Loạt soạt.
Là tiếng giày đạp lên mặt đất.
Có người đang tới gần.
Trong con đường khuya yên tĩnh, tiếng bước chân kia vang vọng đặc biệt rõ ràng.
Tô Trường An nhướng mày, như cảm thấy cái gì, quay phắt đầu ra sau, linh lực ào ạt trào ra khỏi cơ thể.
Hắn nhìn ra xa, nhìn phản ứng của hắn, ba người Bạch Phong Dận cảm nhận được có chuyện không tầm thường.
Từ xa, có một người đang từ từ đi tới.
Người đó đi rất chậm, nhưng quãng đường đi được lại vô cùng nhanh.
Ba người Bạch Phong Dận mới nhìn rõ được mặt người ta, thì người ta đã tới trước mặt bốn người.
Không khỏi làm ba người nhớ tới một đạo pháp mà chỉ có Tinh Vẫn đại năng mới làm được —— Súc Địa Thành Thốn.
Người đó là một lão giả tóc bạc trắng, lưng hơi còng, mặt đầy nếp nhăn, khí tức lâu dài như có như không.
Lão giả này rất rõ ràng là tới vì Tô Trường An, xem phản ứng của Tô Trường An, thì hình như hai người có biết nhau.
"Ngươi đã đến rồi.” Tô Trường An nói với lão giả.
"Ừ..., đến rồi.” Lão giả gật đầu.
"Xem ra hẳn sắp có một hồi ác chiến.” Du Mục Cổ rì rầm.
"Tại sao?" Bạch Phong Dận cau mày không hiểu.
"Trên sách đều là ghi như vậy mà, trước khi hai cao thủ đối chiến, đều sẽ nói những lời như vậy.” Du Mục Cổ hào hứng.
Hai người ngớ ra, nhớ lại tiểu thuyết mình đọc, những người kể chuyện mình nghe, hình như là có chuyện này thật.
Hai người lo lắng nhìn Tô Trường An.
Thế nhưng Tô Trường An và lão giả kia mặt mày lại chứa đầy vui vẻ, linh lực đang vờn quanh người họ nhanh chóng tan biến mất.
"Có nghe được tin tức gì không?" Tô Trường An hỏi.
"Tốt xấu đều có, ngươi muốn nghe cái nào trước?" Lão giả hỏi ngược lại.
"Xem ra có không ít chuyện, hay ngồi xuống nói chuyện đi.” Tô Trường An cười, chỉ chỉ một tửu quán còn mở cửa cách đó không xa.
"Chính có ý đó.” Lão giả gật đầu, hai người cùng nhau đi vào quán rượu.
...
Chưởng quầy cuối cùng cũng tiễn được khách say cuối cùng, đang định đóng cửa nghỉ ngơi, không ngờ lại có thêm một đám khách đi vào.
Điều này làm ông bất mãn. Không phải ông không muốn buôn bán, chỉ là bây giờ trời đã khuya quá rồi, bây giờ mà còn tiếp khách dọn bàn, sẽ làm ảnh hưởng tới việc buôn bán ngày mai, nên chưởng quầy bước ra, định nói khéo ý bảo không đón tiếp khách nữa.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tên nam tử trẻ tuổi đi đầu đã đưa cho ông một túi bạc nặng trịch, ước lượng sức nặng túi bạc trong tay, lời đã ra tới miệng của chưởng quầy bị nuốt ngược trở vào trong họng.
Lần này, nụ cười lạnh nhạt miễn cưỡng trên mặt chưởng quầy trở thành vui vẻ thật sự.
Vội vàng lau bàn, bưng ra thứ rượu tốt nhất, sau đó tự thân xuống bếp, làm mấy món ăn đắt tiền ngon tuyệt.
Tô Trường An và lão giả ngồi xuống, Bạch Phong Dận vội lôi hai sư đệ muội qua bàn khác, không quấy rầy hai người, đương nhiên bàn cũng không cách xa gì nhau, để người ta nói cái gì mình cũng nghe được.
"Mấy đứa nhóc này là đệ tử Bắc Đẩu các ngươi mới tìm được hả?" Lão giả cười ha hả rót cho mình một ly rượu, híp mắt hỏi.
"Ừ, đều là các sư thúc ba năm trước mới thu nhận vào, tính ra phải gọi là sư đệ của ta.” Tô Trường An gật đầu, khuôn mặt rất bình tĩnh.
"Đều là hạt giống không tệ.” Lão giả nhẹ gật đầu, nuốt một hơi rượu, mặt đầy say mê "Rượu ngon, ngươi không uống à?"
Tô Trường An lắc đầu.
"Nói chuyện chính trước, ngươi điều tra được cái gì?"
"Một cái tốt, một cái xấu, muốn nghe cái nào trước?" Lão giả vẫn cười vui vẻ.
"Xấu.” Tô Trường An nhướng mày.
"Thiên Môn nới lỏng, đám Thiên Nhân đã sắp hàng lâm rồi.”
"Vậy còn tin tốt?"
"Ta đã tìm tới chỗ đám Chân Thần ẩn thân.” Nét vui vẻ trên mặt lão giả hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự âm u.
"Tô... Tô... Tô Trường An?!" Mắt Lý Các Đình tròn vành vạnh, miệng cũng há to hết cỡ.
Du Mục Cổ đầy kinh hãi, chỉ vào Tô Trường An, lắp bắp.
Tô Trường An trong lòng họ chẳng khác gì một vị thần, Nam tiền bối họ ở chung cả tháng trời lại là Thiên Lam Viện Trưởng, cảm giác của mọi người quả thực là vô cùng không chân thực.
Ngay cả Bạch Phong Dận cũng không kềm được khiếp sợ.
Y là đệ tử Ngô Đồng, nên với Tô Trường An đều là thuộc Dao Quang nhất mạch.
Tô Trường An là tấm gương, là tín ngưỡng của y.
Theo y, Tô Trường An là một đao khách thuần túy, hệt như trong sách ghi chép.
Khoái ý ân cừu, quang minh lỗi lạc, thiện ác phân minh.
Hắn phải là một người như vậy.
Thế nhưng, Nam Uyển này, hoặc là nói Tô Trường An này lại không phải, hắn cũng có sự mềm yếu, có nỗi sợ, thậm chí có những khi trốn tránh.
Điều này làm Bạch Phong Dận khó mà chấp nhận được.
Y há miệng định nói gì đó, nhưng y chưa kịp lên tiếng, từ xa đã có âm thanh vọng tới.
Loạt soạt.
Loạt soạt.
Loạt soạt.
Là tiếng giày đạp lên mặt đất.
Có người đang tới gần.
Trong con đường khuya yên tĩnh, tiếng bước chân kia vang vọng đặc biệt rõ ràng.
Tô Trường An nhướng mày, như cảm thấy cái gì, quay phắt đầu ra sau, linh lực ào ạt trào ra khỏi cơ thể.
Hắn nhìn ra xa, nhìn phản ứng của hắn, ba người Bạch Phong Dận cảm nhận được có chuyện không tầm thường.
Từ xa, có một người đang từ từ đi tới.
Người đó đi rất chậm, nhưng quãng đường đi được lại vô cùng nhanh.
Ba người Bạch Phong Dận mới nhìn rõ được mặt người ta, thì người ta đã tới trước mặt bốn người.
Không khỏi làm ba người nhớ tới một đạo pháp mà chỉ có Tinh Vẫn đại năng mới làm được —— Súc Địa Thành Thốn.
Người đó là một lão giả tóc bạc trắng, lưng hơi còng, mặt đầy nếp nhăn, khí tức lâu dài như có như không.
Lão giả này rất rõ ràng là tới vì Tô Trường An, xem phản ứng của Tô Trường An, thì hình như hai người có biết nhau.
"Ngươi đã đến rồi.” Tô Trường An nói với lão giả.
"Ừ..., đến rồi.” Lão giả gật đầu.
"Xem ra hẳn sắp có một hồi ác chiến.” Du Mục Cổ rì rầm.
"Tại sao?" Bạch Phong Dận cau mày không hiểu.
"Trên sách đều là ghi như vậy mà, trước khi hai cao thủ đối chiến, đều sẽ nói những lời như vậy.” Du Mục Cổ hào hứng.
Hai người ngớ ra, nhớ lại tiểu thuyết mình đọc, những người kể chuyện mình nghe, hình như là có chuyện này thật.
Hai người lo lắng nhìn Tô Trường An.
Thế nhưng Tô Trường An và lão giả kia mặt mày lại chứa đầy vui vẻ, linh lực đang vờn quanh người họ nhanh chóng tan biến mất.
"Có nghe được tin tức gì không?" Tô Trường An hỏi.
"Tốt xấu đều có, ngươi muốn nghe cái nào trước?" Lão giả hỏi ngược lại.
"Xem ra có không ít chuyện, hay ngồi xuống nói chuyện đi.” Tô Trường An cười, chỉ chỉ một tửu quán còn mở cửa cách đó không xa.
"Chính có ý đó.” Lão giả gật đầu, hai người cùng nhau đi vào quán rượu.
...
Chưởng quầy cuối cùng cũng tiễn được khách say cuối cùng, đang định đóng cửa nghỉ ngơi, không ngờ lại có thêm một đám khách đi vào.
Điều này làm ông bất mãn. Không phải ông không muốn buôn bán, chỉ là bây giờ trời đã khuya quá rồi, bây giờ mà còn tiếp khách dọn bàn, sẽ làm ảnh hưởng tới việc buôn bán ngày mai, nên chưởng quầy bước ra, định nói khéo ý bảo không đón tiếp khách nữa.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tên nam tử trẻ tuổi đi đầu đã đưa cho ông một túi bạc nặng trịch, ước lượng sức nặng túi bạc trong tay, lời đã ra tới miệng của chưởng quầy bị nuốt ngược trở vào trong họng.
Lần này, nụ cười lạnh nhạt miễn cưỡng trên mặt chưởng quầy trở thành vui vẻ thật sự.
Vội vàng lau bàn, bưng ra thứ rượu tốt nhất, sau đó tự thân xuống bếp, làm mấy món ăn đắt tiền ngon tuyệt.
Tô Trường An và lão giả ngồi xuống, Bạch Phong Dận vội lôi hai sư đệ muội qua bàn khác, không quấy rầy hai người, đương nhiên bàn cũng không cách xa gì nhau, để người ta nói cái gì mình cũng nghe được.
"Mấy đứa nhóc này là đệ tử Bắc Đẩu các ngươi mới tìm được hả?" Lão giả cười ha hả rót cho mình một ly rượu, híp mắt hỏi.
"Ừ, đều là các sư thúc ba năm trước mới thu nhận vào, tính ra phải gọi là sư đệ của ta.” Tô Trường An gật đầu, khuôn mặt rất bình tĩnh.
"Đều là hạt giống không tệ.” Lão giả nhẹ gật đầu, nuốt một hơi rượu, mặt đầy say mê "Rượu ngon, ngươi không uống à?"
Tô Trường An lắc đầu.
"Nói chuyện chính trước, ngươi điều tra được cái gì?"
"Một cái tốt, một cái xấu, muốn nghe cái nào trước?" Lão giả vẫn cười vui vẻ.
"Xấu.” Tô Trường An nhướng mày.
"Thiên Môn nới lỏng, đám Thiên Nhân đã sắp hàng lâm rồi.”
"Vậy còn tin tốt?"
"Ta đã tìm tới chỗ đám Chân Thần ẩn thân.” Nét vui vẻ trên mặt lão giả hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại sự âm u.