Tám giờ sáng, chàng trai cao gầy toàn thân âu phục là thẳng tắp đúng giờ bước vào cổng công ty, soạt một phát nhanh nhẹn đi qua đại sảnh, nhấn nút thang máy lên thẳng tầng thứ tám.
Cả phòng làm việc gần như đã đến đầy đủ, ai nấy đều đồng dạng siêng năng chăm chỉ, máy tính toàn bộ đều đã mở lên, trên mặt bàn sạch sẽ bóng loáng, hoàn toàn không có dấu hiệu của đồ ăn đang ăn dở hay rác rưởi gì đó.
Chàng trai cao gầy đi tới, khuỷu tay kẹp theo một bộ văn kiện, nhìn qua nhân viên trong phòng một lượt rồi nhẹ nhàng gật đầu. Lập tức có tiếng đáp lại.
“Quản lý hảo!”
“Quản lý buổi sáng tốt lành!”
“Buổi sáng tốt lành!”. Nói xong câu chào hỏi xã giao, chàng trai mở một cánh cửa khác, đi vào văn phòng riêng của mình.
Đợi bóng dáng kia hoàn toàn khuất sau cánh cửa, nhân viên bên ngoài không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm:
“Hôm nay quản lý không có tức giận…”
“Đúng vậy a, may mà đã tính trước đúng giờ quản lý xuất hiện, không thì chúng ta liền thảm.”
“Còn nữa, vì sao quản lý nhà mình tuổi còn trẻ như vậy mà lại nghiêm túc quá đi!”
“Yên lặng yên lặng, tuy là văn phòng có tường cách âm, nhưng quản lý ở bên trong vẫn có thể quan sát chúng ta đó!”
Phút trước vừa ồn ào bàn tán, sau câu nói kia liền một lần nữa khôi phục yên ắng như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng lật tài liệu sột soạt và tiếng gõ phím lách cách.
Tô Sách, 25 tuổi, nam, đảm nhiệm chức vụ quản lý của một công ty bình thường, nói lớn không lớn mà nói nhỏ cũng không nhỏ, có chút chút tính cuồng sạch sẽ, cực kỳ nghiêm khắc trong công việc.
Lúc này, Tô Sách đang âm thầm giám sát phòng làm việc, thấy người cuối cùng trong phòng đã vào, vừa đặt mông ngồi xuống làm việc thì kim giây liền nhích qua số mười hai, cậu hài lòng gật đầu, rồi cũng bắt tay vào việc của mình.
Tô Sách từ trước đến nay là một cấp trên cực kỳ tốt, bao dung tha thứ dễ dàng cho nhân viên phạm lỗi trong chừng mực chấp nhận được, còn sẵn lòng cho cấp dưới của mình thoải mái một chút – chính là “một chút”.
Làm ca sáng, ăn cơm trưa, làm ca chiều, ăn cơm tối, tắm rửa, xử lý nốt phần việc ban ngày chưa làm xong hoặc rảnh rỗi thì xem sách xem báo, rửa mặt đánh răng, đi ngủ.
Đấy là thời gian biểu hằng ngày của Tô Sách, vừa hay lão bản của cậu là học trưởng hồi đại học, hiểu rõ tính tình của cậu, nên Tô Sách không cần đi xã giao bên ngoài như quản lý các ngành khác mà chỉ cần làm tốt công tác của mình là được rồi. Từ khi cha mẹ nuôi của cậu qua đời, đây có thể nói là kiểu cuộc sống vừa ý cậu… Đúng vậy, Tô Sách là một cô nhi, lúc năm tuổi được một đôi vợ chồng hơn sáu mươi mà vẫn chưa có con nhận nuôi. Sau này cậu lớn khôn, chưa có cơ hội đền đáp ơn nuôi dưỡng thì họ đã qua đời, ra đi thanh thản an bình tại nhà mình, âu cũng là điều duy nhất khiến cậu cảm thấy yên lòng.
Tuy rằng, cậu lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Một ngày làm việc xong xuôi, nhân viên trong phòng như thường lệ không ai dám rời đi, đến khi Tô Sách khuất bóng sau cửa thang máy mới bắt đầu thu dọn đồ đạc về nhà.
Tô Sách xuống ga-ra lấy xe rồi một mạch lái về nhà, tiếp tục cuộc sống muôn ngày như một đến nhàm chán của mình, thế nhưng cậu lại thấy hài lòng. Hôm nay công tác đều đã xử lý xong, cậu nhanh chóng đi tắm, tắm xong mặc áo choàng tắm ngồi trước cửa sổ, cầm theo một cuốn tiểu thuyết hi hữu trong nhà, vừa lật ra trang đầu tiên thì chuông điện thoại di động đột ngột reo lên.
“…Học trưởng?” Tô Sách có chút kinh ngạc, “Công ty có việc khẩn cấp sao?” Mới từ công ty về nhà, nếu không phải vì nguyên nhân đó, cậu thật không biết sếp tại sao lại gọi điện tới đây. Hai ngày tới được nghỉ, cậu vốn là muốn nghỉ ngơi.
Giọng nói truyền đến sang sảng từ điện thoại, ha ha cười nói vài câu rồi, “Cạch” – cúp máy.
Tô Sách nghe di động truyền đến một tiếng tút dài, khẽ nhíu mày: “Suối nước nóng sao…” Sau đó ngắt điện thoại, tiếp tục đọc sách.
Hôm sau, Tô Sách lái xe tới suối nước nóng Giác Tân Kiến, bởi hôm sau có hai ngày nghỉ, ở đây khá là náo nhiệt. Cậu đậu xe xong, nhìn quanh quẩn. Rất nhanh, một bàn tay hung hăng chụp vai cậu, ngay sau đó bị một người ôm cổ: “A Sách!”
Tô Sách đẩy đẩy kính mắt: “…Học trưởng”.
“Ai nha, khó khăn lắm mới được ngày đi giải sầu, đừng có trưng cái mặt bánh bao đó lên.” Người được gọi là học trưởng thân mình rất cao lớn, so với Tô Sách còn cao hơn một cái đầu, tướng mạo anh tuấn, cười rộ lên như ánh mặt trời sáng lạn.
Tô Sách gục gặc đầu: “Học trưởng, rất nóng.” Nói rồi đem cái tay đang dán lên người mình bỏ ra.
Học trưởng thở dài, rồi lại cười cười: “Tính xem, cậu nhiều năm rồi chưa thử đi lần nào, hôm nay theo anh vào xem, thoải mái hưởng thụ, mấy ngày nay cậu giúp anh làm việc vất vả rồi.”
Tô Sách lắc đầu: “Phải là em cảm tạ anh mới đúng.”
Người con trai này là sếp của Tô Sách, Dương Hàn, hai mươi bảy tuổi, cũng coi như là con nhà quyền thế, tuy nhiên quan hệ với người nhà không thể tốt lên được, sau khi nhận được phần di sản ông cụ bên nhà để lại liền từ biệt thân nhân ra ngoài tự mình phát triển sự nghiệp, mở công ty riêng. Sau khi tốt nghiệp năm năm công ty cũng phát triển tốt hơn, hiện tại đã có quy mô nhất định.
Quan hệ giữa Dương Hàn và Tô Sách bắt đầu từ hồi đại học, cùng làm trong Hội sinh viên. Hội trưởng Dương Hàn coi trọng thái độ làm việc và năng lực của Tô Sách, mà Tô Sách bình thường luôn quy quy củ củ, bị Dương Hàn coi là “không có chí tiến thủ”, thường xuyên lôi kéo cậu ra ngoài ca hát dùng bữa. Sau một thời gian, Dương Hàn nghiễm nhiên trở thành bạn tốt duy nhất của Tô Sách. Lúc công ty Dương Hàn còn đang bước những bước đầu tiên, Tô Sách vừa tốt nghiệp, Dương Hàn liền mời cậu gia nhập công ty, hai người cùng dốc sức… Có thể nói, công ty hiện giờ đạt được những thành tựu như thế cũng có phần công của Tô Sách. Mà Dương Hàn cũng coi cậu như em trai, là nguồn động viên lớn nhất của Tô Sách khi cậu mất đi hai người thân duy nhất còn lại.
Điều này cũng dẫn đến việc Tô Sách rất khó từ chối đề nghị của Dương Hàn – tỷ như việc đi chơi hôm nay đối với Tô Sách chỉ là thứ lãng phí thời gian, nhưng nếu Dương Hàn cho là tốt, cậu vẫn sẽ đi.
Suối nước nóng mới mở, được trang bị rất tốt. Mới từ cửa đi vào có thể cảm thấy phảng phất hơi nước ấm nóng phả vào mặt, làm người ta thấy sảng khoái.
Dương Hàn lười biếng duỗi thắt lưng, dụi dụi mắt nói: “A Sách, anh đã đặt chỗ trước rồi, cùng đi ngâm đi… Ừ, cậu chắc chắn sẽ thích.”
Phản ứng của Tô Sách là lại đẩy đẩy kính mắt.
Đúng như lời Dương Hàn, Tô Sách quả nhiên thích thú với vị trí anh lựa chọn.
Thiết kế của suối nước nóng này phù hợp thị hiếu của mọi người, có lẽ do biết được xu hướng hiện nay là thích gần gũi thiên nhiên, ngoài phòng kín bình thường còn có rất nhiều khu độc lập, mỗi khu có phong cách khác nhau, có phong cách Trung Hoa cổ, có phong cách đồng quê nông thôn Âu Mỹ, còn có phong cách rừng rậm nguyên thủy. Tuy nhiên vì diện tích hạn chế nên không gian hơi nhỏ. Nhưng như vậy vẫn có thể khiến người ta có cảm giác thật sự được hòa mình vào thiên nhiên… Cho nên, tuy suối nước nóng mới khai trương không lâu, nhưng đã có rất nhiều khách du lịch tìm đến.
Dương Hàn tự tin cho rằng Tô Sách sẽ thích là bởi vì anh chọn khu độc lập mang phong cách rừng rậm, diện tích tương đối lớn, khoảng hơn một mẫu(*).
Bao quanh đều là cây cối, có vẻ được đánh đến từ nơi khác, cao hơn mười thước(**). Tán lá rậm rạp rợp bóng mát, có vài chỗ ánh nắng xuyên qua kẽ lá đọng thành vệt trên mặt đất. Ở trung tâm là một cái hồ nước hình tròn sâu cỡ nửa người, phía dưới lát đá phiến màu nâu, ven hồ trồng cỏ thảm dày, đi lên không hề có cảm giác rát chân.
Tô Sách luôn yêu thích rừng cây cổ thụ, hoặc rừng nguyên sinh, nó đem lại cho cậu cảm giác tự do, sức sống tuôn trào, hoàn toàn tương phản với tính cách của cậu, cũng lại là cảm giác mà cậu luôn hướng tới. Nhưng công việc bận rộn làm cho cậu mấy năm nay không có cơ hội tự mình đi tham quan. Dương Hàn hiểu rất rõ con người Tô Sách, nên khi anh biết suối nước nóng này có bố trí cảnh quan như vậy, liền không do dự dẫn cậu tới, làm cậu bất ngờ vui vẻ.
Tô Sách đã lâu rồi chưa cảm thấy vui như vậy… Từ khi vợ chồng họ Tô, cũng là cha mẹ nuôi cậu, mất đi.
“…Cám ơn học trưởng.” Tô Sách đương nhiên cũng hiểu Dương Hàn làm vậy là vì mình, cậu quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Dương Hàn vò vò tóc cậu: “Nói gì vậy, nhanh đi ngâm đi!” Nói xong, cởi quần áo xuống nước trước, thỏa mãn kêu một tiếng hưởng thụ.
Tô Sách đi qua, cũng chậm rãi cởi bỏ quần áo, quấn lên một chiếc khăn tắm màu trắng.
Nước trong hồ thật ấm áp… Hơi nước nóng bốc lên, khiến Tô Sách cảm thấy cả người đều trở nên lười biếng, thân thể ngâm trong nước ấm đem lại cảm giác thực thoải mái, có cảm tưởng mỗi một lỗ chân lông đều mở ra, cậu không tự giác than nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cậu chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mê, cậu cảm thấy dường như có một tầng bóng tối nhẹ nhàng bao phủ lấy mình, mềm mại ấm áp, thân thể cậu bỗng nhiên trở nên rất nặng nề, một luồng sức mạnh mạnh mẽ chậm rãi nhấn chìm cậu xuống, một chút lại một chút… Giống như muốn cho cậu lâm vào cơn mơ bất tận.
Mí mắt cảm giác ánh sáng chói ngời, chậm chạp nhấp nháy. Tô Sách cảm thấy tay chân xụi lơ, cả người ẩm ướt dinh dính, chỉ quấn một cái khăn tắm khiến cậu lạnh run. Mà trên mặt cậu, có thứ gì đó quét tới quét lui, nham nhám, có chút ướt át.
Dần dần, thứ kia quét mạnh hơn, làm cậu cảm thấy tê tê, thậm chí có chút đau.
…Cái gì vậy?
Tô Sách gian nan mở to mắt, thứ kia nhẹ đi chút ít, cậu nhìn thấy một đôi đồng tử màu vàng kim trên mặt một dã thú lông rậm màu vàng.
__________________________________
Tâm sự tác giả:
Hôm nay ngày quốc tế thiếu nhi, chúc mọi người ngày hội khoái hoạt~ Vì thế tớ khai trương văn mới nhân dịp chúc mừng…
.
.
.
Chú thích: (*) 1 mẫu = 666,6 mét vuông
(**) 1 thước = 37 cm; 10 thước = 3,7 mét