Thú Nhân Chi Long Trạch

Chương 88: Say rượu

Tiết Đồng không phải không muốn đi nhưng do chuyện cô bị lừa bán rất nhiều người biết, cô không biết nên đối mặt bạn bè của mình như thế nào. Chuyện cô bị lừa bán vào tay xã hội đen là sự thật, nếu người khác hỏi sẽ rất xấu hổ, con gái ai cũng cần sĩ diện, chuyện Tiết Đồng quay trở về nhà cô cũng không muốn để bạn bè biết.

 

Cũng may, những tình huống xấu hổ mà cô lo lắng đều không xảy ra, tuy rằng rất nhiều bạn học biết chuyện nhưng không ai nhắc tới chuyện cô bị lừa bán.

 

Mọi lo lắng của Tiết Đồng đều tan biến, cô bị bạn bè chọc cười đến chín tầng mây. Các bạn học ở lại thành phố C có hơn hai mươii người, buổi tiệc gặp mặt tổ chức tại nhà hàng Phượng Hoàng, một nhà hàng cao cấp năm sao. Lớp trưởng là người năng nổ nhiệt tình, lúc học đại học thường xuyên tổ chức các hoạt động tập thể, hóa ra cậu ta là con nhà giàu có.

 

Bạn học cũ trong lớp ai cũng đều rất hòa đồng và quý mến nhau, tốt nghiệp xong vẫn còn duy trì liên lạc rất thân thiết. Biết Tiết Đồng chưa có công việc ổn định, các bạn học cũ liền giới thiệu việc làm cho cô, Tiết Đồng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.

 

Các món ăn bày đầy trên bàn, rượu trộn lẫn với bia cũng đều đã uống gần hết, cánh đàn ông nốc rượu bia như uống nước lã, ngay cả các bạn nữ cũng không chịu thua kém, hai bên cân tài cân sức, Tương Tư Lâm ngồi bên cạnh Tiết Đồng, một ly rồi lại một ly.

 

Tửu lượng của Tiết Đồng rất tệ, mặc dù đã từ chối nhưng ngay cả bạn tốt là Tương Tư Lâm cũng không ra tay giúp cô, còn nhiệt tình rót rượu mời cô, Tương Tư Lâm ngà ngà say: “ Tiết Đồng, cậu nhất định phải uống, uống đi rồi mình đưa cậu về. Cậu mất tích lâu như vậy, có biết chúng mình rất lo lắng không? Ai cũng dốc sức tìm kiếm tin tức của cậu.”

 

Ngay sau đó, đã bị người khác chặn lại: “ Không nói đến chuyện này, Tiết Đồng, chúc bạn vạn sự như ý.”

 

Tiết Đồng cũng không thể nói lời từ chối mãi được đành nâng ly làm vài chén. Tương Tư Lâm mặt đỏ như gấc, ngồi bên cạnh nói: “ Đợi bạn trai mình đến đón, mình sẽ đưa cậu về, mình có nói với anh ấy rồi. Dù sao anh ấy cũng biết nhà cậu; Tiết Đồng cậu cứ uống thoải mái.”

 

Mọi người tiến vào xã hội thực tế không lâu, nhiều người không thể thực hiện được giấc mơ thời còn ngồi trên giảng đường của mình, công việc hiện tại cũng không ít áp lực, khó có dịp cùng nhau vui vẻ, mọi người đều rất nhiệt tình, không cần biết là nam hay nữ đều thi nhau nâng cốc.

 

Tiết Đồng lúc đầu chỉ nhấm môi, nhưng về sau càng uống càng hăng, liền trở thành con ma men.

 

Rượu hồng có tác dụng chậm nhưng khi thấm rồi khiến người khác say không biết trời trăng là gì, Tiết Đồng choáng váng đến chân đi không vững.

 

Rượu say cơm no, mọi người đề nghị đi tăng hai ca hát, bạn trai của Tương Tư Lâm đã đứng chờ sẵn trước cửa phòng, cô liền kéo tay Tiết Đồng chuẩn bị ra về. Đi được mấy bước cả hai ngã lăn xuống dưới đất, cũng may ở dưới có trải thảm nên cũng không đau lắm. Mấy bạn học nam vẫn còn tỉnh táo liền đỡ hai người ra cửa phòng, sau đó mạnh ai người đấy về.

 

Bạn trai của Tương Tư Lâm phụ trách dìu cô, còn Tiết Đồng thì được lớp trưởng đưa vào thang máy. Lớp trưởng cũng ngà ngà say chân đi không vững liền hét lên một tiếng “ Trần Kiếm, cậu tới đỡ Tiết Đồng.”

 

Đầu óc Tiết Đồng mơ màng, bước đi như đạp trên mây, không có người đỡ suýt nữa ngã nhào xuống đất, cũng may có Trần Kiếm kịp thời tới đỡ cô, ôm cô đi xuống thang máy.

 

Vài người đàn ông điển trai đang ngồi ở một phòng khách hạng sang, đang bàn bạc công việc, Long Trạch cũng có mặt ở đó. Tối nay hắn hẹn Triển Thiếu Huy cùng nhau ăn cơm, đây là khách sạn do anh ta mở, bên trong còn có cả Tả Thần Dật.

 

Vừa mới quay đầu nhìn về phía ngoài cửa liền nhìn thấy có cảnh không được hợp mắt, đôi mắt hắn như núi lửa phun trào, ánh lửa đỏ bốc cao ngùn ngụt.

 

“ Tôi đi ra ngoài một chút.” Long Trạch nhìn Triển Thiếu Huy nói.

 

Tiết Đồng mơ màng dựa vào người đàn ông, khuôn mặt Long Trạch đen sầm lại, bước tới chỗ Trần Kiếm kéo cô ra khỏi người cậu ta, cố gắng đè thấp giọng đang cực kì phẫn nộ của mình: “ Em đang làm gì?.”

 

Hai mắt Tiết Đồng mơ màng nhưng nghe thấy giọng nói quen thuộc, rúc vào trong ngực Long Trạch, ôm lấy hắn:” Trạch.”

 

Trần Kiếm vô cùng ngạc nhiên, thấy đối phương tuy tỏa ra sát khí đằng đằng nhưng vì có chút men trong người, lên giọng hỏi lại: “ Anh là ai? Buông Tiết Đồng ra.”

 

Cậu ta không biết Long Trạch, nhưng Long Trạch lại nhớ rõ người này đã từng gặp ở thành phố Y, sắc mặt hắn càng đen lại, tay phải định giương ra cú đấm thì Tả Thần Dật ngăn lại: “ Long Trạch, nên tìm hiểu trước đã.”

 

Triển Thiếu Huy cũng đi tới, hỏi nhân viên bên cạnh, liền lên tiếng: “ Hình như là tụ tập bạn học cũ, bọn họ không có ác ý gì cả. Cô gái này đang say rượu, nên đưa về trước, nếu không thì đưa lên phòng tại khách sạn nghỉ ngơi trước.”

 

Long Trạch một tay ôm Tiết Đồng, thấy cô say mềm trong người mình càng làm hắn tức giận, Tiết Đồng ở trong ngực hắn nói nhảm: “ Khó chịu quá ... Trạch ...”

 

Ở đây đông người, Long Trạch không muốn mất mặt, hắn cố gắng áp chế cơn tức giận của mình xuống nắm chặt tay thành nắm đấm, hung hăng nhìn Trần Kiếm.

 

Bạn trai của Tương Tư Lâm thấy mọi chuyện không ổn, liền ôm bạn gái mình tới bên cạnh Trần Kiếm: “ Anh là bạn trai Tiết Đồng sao?.”

 

Long Trạch nghiến răng nghiến lợi nói: “ Tôi là người đàn ông của cô ấy.”

 

Đối phương dừng lại suy nghĩ một chút, khiêm tốn nói: “ Nếu anh là bạn trai của Tiết Đồng, chúng tôi có thể đưa hai người về. Tôi cũng là bạn của cô ấy, sợ hai người không có xe.”

 

“ Không cần.” Long Trạch bắt đầu cảm thấy phiền phức, đưa Tiết Đồng rời đi.

 

Không ngờ hai người thanh niên lại ngăn lại, bạn trai của Tương Tư Lâm nói: “ Chúng tôi không quen biết anh, Tiết Đồng cũng không nhắc đến anh, anh không thể đưa cô ấy đi.”

 

Tiết Đồng ở trong lòng Long Trạch hai mắt vẫn nhắm nghiền, cơ thể thì đang ngọ nguậy tìm tư thế thích hợp để ngủ, khuôn mặt Long Trạch đanh lại, nói: “ Nếu còn không cút tôi sẽ không khách khí.”

 

Đối phương cũng không hề sợ sệt, vài người bạn khác thấy vậy liền đi tới, trên người đầy mùi rượu: “ Buông Tiết Đồng ra.” “ Anh là bạn trai cô ấy, chứng cớ đâu?.”

 

Tả Thần Dật cùng với Triển Thiếu Huy đứng ở bên cạnh, nhìn Long Trạch nói: “ Anh đưa cô ấy đi trước, ở đây có chúng tôi xử lí.”

 

Đám bạn học của Tiết Đồng cương quyết không cho Long Trạch đưa cô đi, cũng may, lớp trưởng quen biết Triển Thiếu Huy, hai người nói qua vài câu khi chắc chắn Long Trạch là bạn trai của Tiết Đồng mới an tâm giao Tiết Đồng cho hắn, tránh được chuyện Long Trạch nổi điên mà ra tay.

 

Gặp chuyện phiền phức như vậy mặt Long Trạch đen còn hơn cả đít nồi, nổi giận đùng đùng đưa Tiết Đồng xuống bãi đỗ xe, mở cửa xe đặt cô ngồi ở ghế phụ, thay cô cài dây an toàn rồi nhấn ga lao vào trong bóng đêm.

 

Đèn nê ông chiếu vào trong xe, Long Trạch mím chặt môi lại, thi thoảng nhìn Tiết Đồng đang ngủ say bên cạnh, trong lồng ngực tỏa ra khí lạnh như băng tuyết nghìn năm. Ánh mắt hắn như có hai ngọn lửa có thể thiêu rụi hết mọi thứ trước mắt.

 

Hắn đưa Tiết Đồng trở về khách sạn, ném cô lên trên giường, lúc này Tiết Đồng hoàn toàn bất tỉnh không biết trời trăng là gì.

 

Không biết ngủ bao lâu, đến ngày hôm sau Tiết Đồng tỉnh dậy cảm thấy đau đầu, hai mắt sưng lên, cảm nhận được ánh sáng trong phòng, nheo nheo hai mắt lại thấy cả người không mặc gì cả, bên cạnh cũng không có ai. Chỉ thấy căn phòng này thấy khá quen.

 

Cô tiếp túc mơ màng định đi ngủ tiếp, bỗng nhiên nhớ tối chuyện tói hôm qua, trong đầu như nổ tung, tối hôm qua cô không đi tìm Long Trạch.

 

Tim Tiết Đồng đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm thấy đầu đau như có búa bổ, còn có cảm giác nơm nớp lo sợ, nhìn bên cạnh, thấy gương mặt quen thuộc, lúc này Tiết Đồng mới thở phào nhẹ nhõm, quét mắt nhìn môt lượt, đúng là phòng của Long Trạch, cô mới bình tĩnh nhắm mắt lại, nghĩ lại mớ hỗn độn của ngày hôm qua.

 

“ Tỉnh rồi?.” Giọng nói bất mãn của Long Trạch cất lên, Tiết Đồng vừa mới lấy lại được phản ứng thì nghe thấy tiếng hừ lạnh: “ Hiện tại đã nhớ lại tất cả rồi chứ? Nếu phát hiện người bên cạnh không phải là anh, em sẽ làm sao?.”

 

Tiết Đồng vẫn còn đang mơ ngủ, chỉ nhớ mình say rượu, sau đó không còn nhớ gì cả, lại nghe thấy giọng nói cáu giận của hắn, lắp bắp trả lời: “ Sao lại không phải là anh chứ.”

 

Long Trạch đang nhắm hai mắt nằm bên cạnh Tiết Đồng, bỗng xoay người đè cô xuống dưới thân mình, hai mắt tỏa ra khí lạnh : “ Nếu tối hôm qua anh không ở khách sạn ăn cơm vô tình nhìn thấy em, thì hôm nay em cũng không biết mình đang ngủ ở đâu, đúng không?.”

 

Lưng Tiết Đồng vã cả mồ hôi, tinh thần hoàn toàn tỉnh táo: “ Không ... sẽ không như thế đâu. Em cùng bạn học cũ họp lớp.”

 

“ Gặp gỡ bạn học?.” Long Trạch rít lên: “ Họp lớp sao để cho người đàn ông khác ôm?.”

 

“ À.” Tiết Đồng đối với chuyện tối qua không có chút ấn tượng gì, nhưng thấy Long Trạch giống như muốn ăn thịt người, đành nói: “ Em ... em uống rượu.”

 

“ Tiết Đồng! Lúc trước anh đã nhắc nhở với em nên cẩn thận một chút, em cũng biết xã hội này phức tạp đến thế nào, còn dám uống say đến mềm cả người. Em mà không bị đem bán thì trên đời này sẽ không có người bị bán.”

 

Cơn tức cả đêm qua lúc này được Long Trạch xả một lượt, hắn cố gắng kiềm chế lắm mới không xé nhỏ người phụ nữ trước mắt này ra thành từng mảnh.

 

Tiết Đồng tìm cách né tránh, nhỏ giọng: “ Em uống không nhiều.”

 

Cô không dám nhìn khuôn mặt tức giận của Long Trạch, đưa mắt nhìn ra cửa sổ, Tiết Đồng chợt hỏi: “ Anh đưa em về? Người nhà em biết không?.”

 

“ Hừ! Hiện tại em mới nhớ tới người nhà, đó là chuyện của em, em được anh mang về đây thì nên cảm ơn trời đất, có lẽ giờ này họ đang lục tung cả thế giới này để tìm em.”

 

Tiết Đồng dùng sức đẩy Long Trạch: “ Em phải đi gọi điện thoại, chúng ta nói chuyện sau, được không?.”

 

Long Trạch chặn người cô lại, không cho cử động.

 

“ Xin anh, Trạch, để em gọi điện về nhà, nếu không cha mẹ em lại lo lắng.” Tiết Đồng như sắp khóc.

 

Long Trạch miễn cưỡng ngồi dậy.

 

Tiết Đồng không kịp mặc quần áo, chạy nhanh tới đầu giường lấy túi xách rồi bấm số điện thoại của nhà thì nghe thấy tiếng Long Trạch nói: “ Tôi hôm qua Lộ Linh đã gọi điện về nhà cho cha mẹ em, nói em ở nhà cô ấy.”

 

“Uhm.” Tiết Đồng trả lời: “ Cảm ơn.”

 

Trong lúc chờ máy, Tiết Đồng suy nghĩ xem nên nói thế nào với cha mẹ.

 

Trong thời gian cha cô nằm viện, Lộ Linh thường tới chăm sóc cha cô, đối với Lộ Linh cha mẹ Tiết Đồng rất quý mến cô ấy, Tiết Đồng nói: “ Mẹ... Uhm... Không có gì. Chiều con mới về nhà ... Không cần mua gì đâu ạ ... Vâng, vậy nhé.”

 

Cúp điện thoại, Tiết Đồng cũng an tâm phần nào. Bỗng cảm nhận được có luồng khí lạnh nào đó đang bao trùm xung quanh cô khiến toàn thân lại rét run, dường như có ánh mắt đang muốn lăng trì cô, cô chậm rãi quay đầu thấy sắc mặt lạnh cóng của Long Trạch đang nhìn mình, cố gắng lấy hết sự dũng cảm đưa tay ôm thắt lưng của hắn: “Trạch, anh đừng tức giận, tối qua em không nên uống rượu.”

 

Long Trạch đẩy tay cô ra: “ Tiết Đồng, đừng nghĩ anh nuông chiều em, em có thể làm gì cũng được.”

 

“ Em nào dám, em không phải cố ý.” Tiết Đồng sợ đến run cả người, giọng nói mỗi lúc một nhỏ dần.

 

Long Trạch dựa lưng vào đầu giường, trên mặt viết rõ hai chữ “ Tức giận”, hai mắt còn mang theo ngọn lửa hung dữ, lạnh lùng nói: “ Vậy em nói xem, nên làm sao bây giờ.”

 

Tiết Đồng biết mình sai, khúm núm xin lỗi: “ Em biết sai rồi, em sẽ không bao giờ uống rượu nữa.”

 

“ Nằm úp xuống.” Long Trạch nói, sau đó ném chăn xuống dưới sàn, bảo cô nằm cạnh hắn.

 

Tiết Đồng sợ hãi trước cơn tức giận của hắn, cô thấy Long Trạch muốn dùng cơ thể của mình để phát tiết cơn giận, cắn chặt đôi môi căng mọng: “ Anh nhẹ một chút.”.

back top