Từ Lệnh Nghi cười to. Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Thập Nhất Nương vẫn có chút không được tự nhiên.
Thê tử tự nhiên hào phóng ở trước mặt mình rối loạn trận tuyến– điều này làm cho hắn cảm thấy rất có ý tứ.
Rất muốn tiếp tục trêu chọc nàng vài câu, có thể tưởng tượng gương mặt đỏ bừng vừa tức lại gấp của nàng ngày hôm qua, biết nàng mặt mũi mỏng, sợ thật sự chọc giận nàng, nên kêu Xuân Mạt cùng Hạ Y tiến vào hầu hạ hắn thay quần áo.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra. Không nghĩ tới Từ Lệnh Nghi là người vô lại. Nói lên những lời linh tinh đó mà mặt không hồng tim không nhảy.
Nàng thật sự không quen– hai kiếp làm người, còn không có người nam tử nào ở trước mặt nàng như vậy.
Mình liền càng kỳ quái hơn. Ma xui quỷ khiến như thế nào cảm thấy trong lòng không ổn, sau đó đem bàn tay tiến vào vạt áo hắn……
Phải biết rằng, ở chuyện tình dục, Từ Lệnh Nghi cho tới bây giờ đều không thiếu. Đừng nói hắn có ba cái di nương, chính là nhà hoàn khắp phủ này, hắn xem trúng ai, chẳng lẽ mình còn có thể ngăn cản hắn hay sao? Hắn tuân thủ thời gian mình an bài thị tẩm có suy nghĩ sâu xa, bất quá là tỏ ra tôn trọng thê tử thôi. Bằng không, Kiều Liên Phòng sao dám không đem Tần di nương cùng Văn di nương để vào mắt, căn bản không cần nhìn thái độ của các nàng. Phải biết rằng, cho dù là nhà lịch sử khi bình luận quan hệ hoàng đế cùng phi tử, đều lấy sự sủng hạnh phi tử nhiều hay ít làm căn cứ. Huống chi là Kiều Liên Phòng. Trên thực tế bên cạnh đó cũng biểu minh tình cảnh hai người ở chung.
Chỉ đổ thừa mình ngày hôm qua rất kích động, bất tri bất giác, Một phần thuộc về Mặc Ngôn giấu ở đáy lòng lại xông ra.
Thập Nhất Nương vuốt ve lược gỗ hoàng dương khắc hoa mai trong tay cười tự giễu.
Lại nói tiếp, mình cũng có chút quật cường, thủy chung không có biện pháp làm một Thập Nhất Nương đầy đủ!
Đang suy nghĩ, thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Phu nhân, Ngũ thiếu gia đến đây!”
Nàng thu liễm cảm xúc, khóe miệng xoay chuyển, biến thành Thập Nhất Nương tươi cười ôn hòa:” Cho Ngũ thiếu gia tiến vào đi!”
Tiểu nha hoàn trả lời mà đi.
Đông Thanh cùng Tân Cúc một trái một phải ôm Từ Tự Giới đi đến.
Hắn hôm nay mặc áo gấm nhỏ màu lam mới tinh, chải đầu nha góc, lộ ra da thịt óng ánh, mặt mày càng lộ vẻ xinh đẹp.
Thấy Thập Nhất Nương đánh giá Từ Tự Giới, Đông Thanh vội giải thích nói:” Chúng ta cả đêm giúp đỡ Ngũ thiếu gia làm xiêm y qua năm.”
“Màu sắc này tốt lắm.” Thập Nhất Nương cười gật gật đầu, cho Đông Thanh đi theo đến ngõ Cung Huyền, bà tử báo tin đi trước hôm nay là mùng hai, tất cả mọi người phải về nhà mẹ đẻ chúc tết, miễn cho ở thùy hoa môn đụng phải Ngũ phu nhân.
Đông Thanh đối với việc hồi La gia cũng không ham thích, bất quá Thập Nhất Nương muốn cho các nàng đi gặp bạn cũ, nàng cũng không tiện bác bỏ mặt mũi Thập Nhất Nương. Cười đáp ứng, theo thiên môn ra Từ phủ.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi còn không có đi ra, thì ôm Từ Tự Giới cùng hắn tán gẫu, hỏi hắn nếm qua điểm tâm chưa, ăn cái gì, cái gì ăn ngon linh tinh.
Từ Tự Giới mồm miệng phi thường lanh lợi, căn bản không giống đứa nhỏ ba tuổi. Nhất loạt đáp lời Thập Nhất Nương.
Đang nói, thì Từ Lệnh Nghi rửa mặt đi ra.
Từ Tự Giới lập tức trở nên có chút không yên lòng, ánh mắt dõi theo Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không có chú ý những thứ này, chỉ thấy Thập Nhất Nương ôm đứa nhỏ phấn trang ngọc thế, ánh mắt ôn nhu, tươi cười sáng chói, nhìn thấy thập phần thoải mái, làm cho tâm tình của hắn trở nên bình thản.
” Dụ ca còn không có lại đây sao?” Hắn cười chỉnh chỉnh ống tay áo, ý bảo Hạ Mạt giúp hắn choàng áo.
Thập Nhất Nương biết đây là phải ra cửa, đem Từ Tự Giới giao cho Tân Cúc ôm, đứng dậy nói:” Hẳn là cùng chỗ với Truân ca đi!”
Từ Lệnh Nghi gật gật đầu, dẫn Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Giới đi chỗ thái phu nhân.
Người của Tam phòng đã sớm đến chào thái phu nhân đi Trung Cần Bá phủ, Từ Tự Dụ đứng trước kháng thái phu nhân nhìn thái phu nhân một mặt giúp Truân ca sửa sang lại xiêm y, một mặt tinh tế dặn dò hắn một ít lễ tiết. Thấy phụ thân cùng mẫu thân tiến vào, hắn vội làm lễ với trưởng bối. Truân ca cao hứng hô” Giới ca nhi”, Từ Tự Giới thấy Truân ca kêu mình, thì nhìn Truân ca nhi mân miệng cười.
Thái phu nhân thấy hai người thân thiết, ha ha cười.
Từ Lệnh Nghi lại hủy bỏ phong cảnh, mặt lạnh giáo huấn Truân ca:” Giới ca nhi là ngươi kêu sao? Phải kêu Ngũ đệ!”
Không khí lập tức ngưng trọng.
Truân ca giống như quả cà chua không phấn đánh bị sương bám, thì thào hướng tới Từ Tự Giới kêu một tiếng “Ngũ đệ”. Mà Từ Tự Giới thấy bản mặt Từ Lệnh Nghi, sợ tới mức hướng bên người Thập Nhất Nương trốn.
Thái phu nhân lắc đầu, vội giải vây: “Tết nhất, như thế nào mở miệng liền giáo huấn. Ngươi không thể nói hai câu dễ nghe sao?”
Từ Lệnh Nghi muốn nói lại thôi, dáng vẻ thái phu nhân can thiệp không thể làm gì.
Thập Nhất Nương nhìn thấy liền cười đem Truân ca nhi ôm xuống kháng: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta sớm đứng dậy đi!”
Từ Lệnh Nghi nhân cơ hội xuống thang, cùng Thập Nhất Nương mang theo đứa nhỏ đứng dậy cáo từ.
Mới vừa đi ra sân, đâm đầu gặp phải Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân.
Mọi người đánh tiếp đón, Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân đi chỗ thái phu nhân. Đám người Từ Lệnh Nghi thì đi ngõ Cung Huyền.
Cửa La gia yên tĩnh treo đèn lồng lớn màu đỏ, dán câu đố, trêm cửa dán chữ phúc màu đỏ thẫm, tường giác, trong sân hoa và đại thụ đều treo vải lụa hồng, hỉ khí dương dương.
Bà tử báo tin với Từ gia đã sớm đến trước bọn họ, La Chấn Hưng cùng Đại phu nhân, ở thùy hoa môn nghênh đón bọn họ. Thấy Từ Tự Giới, hai người đều không khỏi đánh giá hắn.
Thập Nhất Nương tỉnh bơ, ấn theo trưởng ấu cho ba hài tử hành lễ La Chấn Hưng cùng Đại phu nhân, nhận tiền mừng tuổi của hai người.
La Chấn Hưng mang bọn họ đi bái kiến Đại lão gia cùng đại thái thái.
Đại phu nhân, ghé vào bên tai Thập Nhất Nương nói:” Nghĩ đứa nhỏ luôn phải đi ngoại gia, liền uyển chuyển nói cùng nương. Nương biết đứa nhỏ không dưỡng ở danh nghĩa Kiều di nương, cũng vừa lòng.”
Đại thái thái quan tâm nhất chính là ích lợi của Truân ca. Nếu ích lợi của hắn không bị thương tổn. Cũng không có lo lắng gì!
Thập Nhất Nương gật đầu, đi nhà giữa bái kiến Đại lão gia cùng đại thái thái.
Đại lão gia lưu Từ Lệnh Nghi nói chuyện, Đại phu nhân, dẫn Thập Nhất Nương cùng mấy đứa nhỏ ở lại phòng đại thái thái.
Hứa mama thay đại thái thái thưởng tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ.
Đợi đến Từ Tự Giới, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ, Từ Tự Giới sợ đến mức vô luận như thế nào cũng không nguyện ý tiến lên.
Thập Nhất Nương nhìn thấy mày nhíu lại, tiến lên kéo tay Từ Tự Giới, giúp hắn nhận tiền mừng tuổi.
Tứ thiếu phu nhân ở bên cạnh, nhìn thấy lập tức ha ha cười, đài hồng bao ra đưa cho Từ Tự Giới:” Là Tứ cữu mẫu.” Lại cùng Từ Tự Dụ chào hỏi:” Đây là Nhị thiếu gia đi? Bộ dạng thật đúng là tuấn tú.” Cho Từ Tự Dụ cùng Truân ca mỗi người một cái hồng bao.
Nàng ầm ĩ như vậy một phen, trong phòng không khí lại ầm ĩ lên.
Xem ra, vị Tứ tẩu này của mình cũng là người thông minh.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng âm thầm gật đầu, đem tiền mừng tuổi đã sớm chuẩn bị tốt cho Hưu ca.
Hưu ca vui vẻ ra mặt tiếp lấy, mới vừa chúc Thập Nhất Nương “Chúc năm mới hạnh phúc”, đã bị Truân ca kéo qua, chỉ Từ Tự Giới nói:” Đây là Ngũ đệ của ta!”
Hưu ca tò mò đánh giá Từ Tự Giới:” Hắn giống Tiểu cô nương.”
Truân ca lập tức uốn nắn hắn:” Hắn là đệ đệ, không phải muội muội.” Lại chỉ Hưu ca nói với Từ Tự Giới, “Đây là đại biểu đệ. Mau kêu đại biểu đệ.”
Nghiêm trang, giống như ông cụ non, khiến cho nữ quyến trong phòng đều cười lên.
Tứ thiếu phu nhân, cười sang sảng hơn nữa: “Tứ thiếu gia, Hưu ca không phải là biểu đệ của Ngũ thiếu gia, mà là biểu ca.”
Truân ca lúc này mới ý thức được mình sai, thẹn thùng cười cười.
Mà Từ Tự Giới nhìn khắp phòng toàn là khuôn mặt xa lạ tươi cười có chút sợ hãi. Hắn nhìn bốn phía xung quanhkhông biết phải làm sao, thấy Thập Nhất Nương bên cạnh, lúc này mới im lặng xuống.
Thập Nhất Nương cảm giác hắn bất an, tiến lên sờ sờ đầu của hắn, cười chỉ Hưu ca:” Đây là đại biểu ca ngươi.”
Hắn lúc này mới nhẹ nhàng kêu “Đại biểu ca”.
“Ngũ biểu đệ thanh âm thật dễ nghe!” Mắt Hưu ca mở thật to.
“Đương nhiên.” Truân ca thực đắc ý,” Hắn chính là Ngũ đệ ta.” Lại nói, “Trong phòng ngươi có bánh xốp nướng giòn hay không. Hắn yêu thích nhất là ăn bánh xốp nướng giòn!”
“Không có!” Hưu ca có chút ngượng ngùng,” Bất quá nhà chúng ta có óc chó xốp dòn, bánh ngọt hạt dẻ, kẹo đường. Đều ăn ngon. Đặc biệt là bánh ngọt hạt dẻ, là nhà chúng ta tự mình làm.” Nói xong, liền hếch ngực,” Thập Nhất cô mẫu lúc còn ở nhà cũng thích ăn!” Sau đó đưa mắt vất vả nhìn Thập Nhất Nương, cầu nàng ủng hộ.
Thập Nhất Nương sao có thể làm tổn thương tâm đứa nhỏ, lập tức gật đầu: “Không tệ, bánh ngọt nhà chúng ta hương vị ngọt ngào, ăn ngon.”
Hưu ca nghe xong đầu nhỏ gật như gà con mổ thóc: “Ta không lừa ngươi đi! Thập Nhất cô cũng nói ăn ngon.”
Đại phu nhân, xem “Phốc xích” cười, cảm thấy đại thái thái bệnh, mấy đứa nhỏ ở trong này không tốt, nên kêu Hàng mama đến “Đem các vị thiếu gia mang đến gian phía đông ăn điểm tâm đi.”
Hàng mama cười khom đầu gối ứng ”Vâng”, Hưu ca lại lớn tiếng nói:” Không được, không được, Ngũ cô mẫu còn không có đến. Chúng ta còn không có thu được tiền mừng tuổi của Ngũ cô mẫu đâu!”
Mọi người cười không ngừng.
Còn có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Ngũ cô gia cùng Ngũ tiểu thư, đến đây!”
Mọi người vừa nghe, cười càng lợi hại. Đem tiến môn Tiễn Minh cùng Ngũ Nương thấy bị cười mà không hiểu lý do.
Tứ thiếu phu nhân, ở một bên giải thích: “Hưu ca chúng ta sợ thiếu tiền mưng tuổi của Ngũ cô phụ cùng Ngũ cô mẫu đâu!”
Tiễn Minh nghe xong cười rộ lên, lập tức từ trong ống tay áo sờ soạng lấy hồng bao ra: “Một người một cái!” Hưu ca vui mừng hoan hỉ tiếp.
Truân ca đã có chút câu nệ.
Hưu ca ghé vào bên tai hắn nói: “Ngũ cô phụ tốt nhất. Ngươi đừng sợ.”
Truân ca lúc này mới tiếp, nhẹ giọng hướng Tiễn Minh nói cám ơn.
Tiễn Minh nhìn thấy hắn ánh mắt thập phần nhu hòa, hỏi hắn:” Như thế nào không thấy Hầu Gia?”
Truân ca khoanh tay cung kính: “Phụ thân cùng ngoại công ở thư phòng thảo luận.”
Tiễn Minh cười tủm tỉm gật đầu, sau đó đưa hồng bao cho Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Giới.
Từ Tự Dụ biểu tình thản nhiên nói tạ ơn, Từ Tự Giới chạy đến trước mặt Thập Nhất Nương, đem hồng bao giao Thập Nhất Nương.
Ngũ Nương xem “Ai chà” một tiếng, cười nói: “Hài tử này thật là hữu duyên cùng Thập nhất muội.”
Tiễn Minh nghe xong liền ho khan thật mạnh vài tiếng, sau đó ngồi xuống ghế con trước giường đại thái thái, hỏi tình hình ngày thường đại thái thái như thế nào.
Đại thái thái gầy không ít, biểu đạt khó khăn như trước. Thấy Tiễn Minh nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ quan tâm, khóe mắt ẩm ướt, không ngừng gật đầu. Mà Hứa mama ở một bên giúp đỡ đại thái thái trả lời khóe mắt cũng lóe ra nước mắt, đối đãi với Tiễn Minh thái độ cung kính hơn vài phần so với vừa rồi đối đãi với Từ Lệnh Nghi.
Hưu ca dẫn Truân ca xin tiền mừng tuổi Ngũ Nương.
Ngũ Nương sớm có chuẩn bị, cười khanh khách lấy hồng bao ra, một mặt giơ hồng bao, một mặt trêu ghẹo đại phu nhân:” Đại tẩu lúc hoài Hưu ca trong phòng cúng tài thần gia đi?”
Đại phu nhân, đỏ mặt:” Đứa nhỏ này, đều bị ta làm hư.”
Ngũ Nương che tay áo mà cười.
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Thập nhị tiểu thư, ngũ di nương cùng lục di nương đến đây!” Tiễn Minh nghe xong vội đứng dậy cáo lui.
Đại thái thái nhìn hắn cố hết sức nói một câu “Đến chơi”, ý bảo Hứa mama tiễn hắn.
Tiễn Minh cúi thân nói nhỏ vài lời cùng đại thái thái, lúc này mới từ Hứa mama đưa ra cửa.
Thê tử tự nhiên hào phóng ở trước mặt mình rối loạn trận tuyến– điều này làm cho hắn cảm thấy rất có ý tứ.
Rất muốn tiếp tục trêu chọc nàng vài câu, có thể tưởng tượng gương mặt đỏ bừng vừa tức lại gấp của nàng ngày hôm qua, biết nàng mặt mũi mỏng, sợ thật sự chọc giận nàng, nên kêu Xuân Mạt cùng Hạ Y tiến vào hầu hạ hắn thay quần áo.
Thập Nhất Nương nhẹ nhàng thở ra. Không nghĩ tới Từ Lệnh Nghi là người vô lại. Nói lên những lời linh tinh đó mà mặt không hồng tim không nhảy.
Nàng thật sự không quen– hai kiếp làm người, còn không có người nam tử nào ở trước mặt nàng như vậy.
Mình liền càng kỳ quái hơn. Ma xui quỷ khiến như thế nào cảm thấy trong lòng không ổn, sau đó đem bàn tay tiến vào vạt áo hắn……
Phải biết rằng, ở chuyện tình dục, Từ Lệnh Nghi cho tới bây giờ đều không thiếu. Đừng nói hắn có ba cái di nương, chính là nhà hoàn khắp phủ này, hắn xem trúng ai, chẳng lẽ mình còn có thể ngăn cản hắn hay sao? Hắn tuân thủ thời gian mình an bài thị tẩm có suy nghĩ sâu xa, bất quá là tỏ ra tôn trọng thê tử thôi. Bằng không, Kiều Liên Phòng sao dám không đem Tần di nương cùng Văn di nương để vào mắt, căn bản không cần nhìn thái độ của các nàng. Phải biết rằng, cho dù là nhà lịch sử khi bình luận quan hệ hoàng đế cùng phi tử, đều lấy sự sủng hạnh phi tử nhiều hay ít làm căn cứ. Huống chi là Kiều Liên Phòng. Trên thực tế bên cạnh đó cũng biểu minh tình cảnh hai người ở chung.
Chỉ đổ thừa mình ngày hôm qua rất kích động, bất tri bất giác, Một phần thuộc về Mặc Ngôn giấu ở đáy lòng lại xông ra.
Thập Nhất Nương vuốt ve lược gỗ hoàng dương khắc hoa mai trong tay cười tự giễu.
Lại nói tiếp, mình cũng có chút quật cường, thủy chung không có biện pháp làm một Thập Nhất Nương đầy đủ!
Đang suy nghĩ, thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Phu nhân, Ngũ thiếu gia đến đây!”
Nàng thu liễm cảm xúc, khóe miệng xoay chuyển, biến thành Thập Nhất Nương tươi cười ôn hòa:” Cho Ngũ thiếu gia tiến vào đi!”
Tiểu nha hoàn trả lời mà đi.
Đông Thanh cùng Tân Cúc một trái một phải ôm Từ Tự Giới đi đến.
Hắn hôm nay mặc áo gấm nhỏ màu lam mới tinh, chải đầu nha góc, lộ ra da thịt óng ánh, mặt mày càng lộ vẻ xinh đẹp.
Thấy Thập Nhất Nương đánh giá Từ Tự Giới, Đông Thanh vội giải thích nói:” Chúng ta cả đêm giúp đỡ Ngũ thiếu gia làm xiêm y qua năm.”
“Màu sắc này tốt lắm.” Thập Nhất Nương cười gật gật đầu, cho Đông Thanh đi theo đến ngõ Cung Huyền, bà tử báo tin đi trước hôm nay là mùng hai, tất cả mọi người phải về nhà mẹ đẻ chúc tết, miễn cho ở thùy hoa môn đụng phải Ngũ phu nhân.
Đông Thanh đối với việc hồi La gia cũng không ham thích, bất quá Thập Nhất Nương muốn cho các nàng đi gặp bạn cũ, nàng cũng không tiện bác bỏ mặt mũi Thập Nhất Nương. Cười đáp ứng, theo thiên môn ra Từ phủ.
Thập Nhất Nương thấy Từ Lệnh Nghi còn không có đi ra, thì ôm Từ Tự Giới cùng hắn tán gẫu, hỏi hắn nếm qua điểm tâm chưa, ăn cái gì, cái gì ăn ngon linh tinh.
Từ Tự Giới mồm miệng phi thường lanh lợi, căn bản không giống đứa nhỏ ba tuổi. Nhất loạt đáp lời Thập Nhất Nương.
Đang nói, thì Từ Lệnh Nghi rửa mặt đi ra.
Từ Tự Giới lập tức trở nên có chút không yên lòng, ánh mắt dõi theo Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không có chú ý những thứ này, chỉ thấy Thập Nhất Nương ôm đứa nhỏ phấn trang ngọc thế, ánh mắt ôn nhu, tươi cười sáng chói, nhìn thấy thập phần thoải mái, làm cho tâm tình của hắn trở nên bình thản.
” Dụ ca còn không có lại đây sao?” Hắn cười chỉnh chỉnh ống tay áo, ý bảo Hạ Mạt giúp hắn choàng áo.
Thập Nhất Nương biết đây là phải ra cửa, đem Từ Tự Giới giao cho Tân Cúc ôm, đứng dậy nói:” Hẳn là cùng chỗ với Truân ca đi!”
Từ Lệnh Nghi gật gật đầu, dẫn Thập Nhất Nương cùng Từ Tự Giới đi chỗ thái phu nhân.
Người của Tam phòng đã sớm đến chào thái phu nhân đi Trung Cần Bá phủ, Từ Tự Dụ đứng trước kháng thái phu nhân nhìn thái phu nhân một mặt giúp Truân ca sửa sang lại xiêm y, một mặt tinh tế dặn dò hắn một ít lễ tiết. Thấy phụ thân cùng mẫu thân tiến vào, hắn vội làm lễ với trưởng bối. Truân ca cao hứng hô” Giới ca nhi”, Từ Tự Giới thấy Truân ca kêu mình, thì nhìn Truân ca nhi mân miệng cười.
Thái phu nhân thấy hai người thân thiết, ha ha cười.
Từ Lệnh Nghi lại hủy bỏ phong cảnh, mặt lạnh giáo huấn Truân ca:” Giới ca nhi là ngươi kêu sao? Phải kêu Ngũ đệ!”
Không khí lập tức ngưng trọng.
Truân ca giống như quả cà chua không phấn đánh bị sương bám, thì thào hướng tới Từ Tự Giới kêu một tiếng “Ngũ đệ”. Mà Từ Tự Giới thấy bản mặt Từ Lệnh Nghi, sợ tới mức hướng bên người Thập Nhất Nương trốn.
Thái phu nhân lắc đầu, vội giải vây: “Tết nhất, như thế nào mở miệng liền giáo huấn. Ngươi không thể nói hai câu dễ nghe sao?”
Từ Lệnh Nghi muốn nói lại thôi, dáng vẻ thái phu nhân can thiệp không thể làm gì.
Thập Nhất Nương nhìn thấy liền cười đem Truân ca nhi ôm xuống kháng: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta sớm đứng dậy đi!”
Từ Lệnh Nghi nhân cơ hội xuống thang, cùng Thập Nhất Nương mang theo đứa nhỏ đứng dậy cáo từ.
Mới vừa đi ra sân, đâm đầu gặp phải Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân.
Mọi người đánh tiếp đón, Từ Lệnh Khoan cùng Ngũ phu nhân đi chỗ thái phu nhân. Đám người Từ Lệnh Nghi thì đi ngõ Cung Huyền.
Cửa La gia yên tĩnh treo đèn lồng lớn màu đỏ, dán câu đố, trêm cửa dán chữ phúc màu đỏ thẫm, tường giác, trong sân hoa và đại thụ đều treo vải lụa hồng, hỉ khí dương dương.
Bà tử báo tin với Từ gia đã sớm đến trước bọn họ, La Chấn Hưng cùng Đại phu nhân, ở thùy hoa môn nghênh đón bọn họ. Thấy Từ Tự Giới, hai người đều không khỏi đánh giá hắn.
Thập Nhất Nương tỉnh bơ, ấn theo trưởng ấu cho ba hài tử hành lễ La Chấn Hưng cùng Đại phu nhân, nhận tiền mừng tuổi của hai người.
La Chấn Hưng mang bọn họ đi bái kiến Đại lão gia cùng đại thái thái.
Đại phu nhân, ghé vào bên tai Thập Nhất Nương nói:” Nghĩ đứa nhỏ luôn phải đi ngoại gia, liền uyển chuyển nói cùng nương. Nương biết đứa nhỏ không dưỡng ở danh nghĩa Kiều di nương, cũng vừa lòng.”
Đại thái thái quan tâm nhất chính là ích lợi của Truân ca. Nếu ích lợi của hắn không bị thương tổn. Cũng không có lo lắng gì!
Thập Nhất Nương gật đầu, đi nhà giữa bái kiến Đại lão gia cùng đại thái thái.
Đại lão gia lưu Từ Lệnh Nghi nói chuyện, Đại phu nhân, dẫn Thập Nhất Nương cùng mấy đứa nhỏ ở lại phòng đại thái thái.
Hứa mama thay đại thái thái thưởng tiền mừng tuổi cho mấy đứa nhỏ.
Đợi đến Từ Tự Giới, ánh mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm đứa nhỏ, Từ Tự Giới sợ đến mức vô luận như thế nào cũng không nguyện ý tiến lên.
Thập Nhất Nương nhìn thấy mày nhíu lại, tiến lên kéo tay Từ Tự Giới, giúp hắn nhận tiền mừng tuổi.
Tứ thiếu phu nhân ở bên cạnh, nhìn thấy lập tức ha ha cười, đài hồng bao ra đưa cho Từ Tự Giới:” Là Tứ cữu mẫu.” Lại cùng Từ Tự Dụ chào hỏi:” Đây là Nhị thiếu gia đi? Bộ dạng thật đúng là tuấn tú.” Cho Từ Tự Dụ cùng Truân ca mỗi người một cái hồng bao.
Nàng ầm ĩ như vậy một phen, trong phòng không khí lại ầm ĩ lên.
Xem ra, vị Tứ tẩu này của mình cũng là người thông minh.
Thập Nhất Nương nhìn thấy trong lòng âm thầm gật đầu, đem tiền mừng tuổi đã sớm chuẩn bị tốt cho Hưu ca.
Hưu ca vui vẻ ra mặt tiếp lấy, mới vừa chúc Thập Nhất Nương “Chúc năm mới hạnh phúc”, đã bị Truân ca kéo qua, chỉ Từ Tự Giới nói:” Đây là Ngũ đệ của ta!”
Hưu ca tò mò đánh giá Từ Tự Giới:” Hắn giống Tiểu cô nương.”
Truân ca lập tức uốn nắn hắn:” Hắn là đệ đệ, không phải muội muội.” Lại chỉ Hưu ca nói với Từ Tự Giới, “Đây là đại biểu đệ. Mau kêu đại biểu đệ.”
Nghiêm trang, giống như ông cụ non, khiến cho nữ quyến trong phòng đều cười lên.
Tứ thiếu phu nhân, cười sang sảng hơn nữa: “Tứ thiếu gia, Hưu ca không phải là biểu đệ của Ngũ thiếu gia, mà là biểu ca.”
Truân ca lúc này mới ý thức được mình sai, thẹn thùng cười cười.
Mà Từ Tự Giới nhìn khắp phòng toàn là khuôn mặt xa lạ tươi cười có chút sợ hãi. Hắn nhìn bốn phía xung quanhkhông biết phải làm sao, thấy Thập Nhất Nương bên cạnh, lúc này mới im lặng xuống.
Thập Nhất Nương cảm giác hắn bất an, tiến lên sờ sờ đầu của hắn, cười chỉ Hưu ca:” Đây là đại biểu ca ngươi.”
Hắn lúc này mới nhẹ nhàng kêu “Đại biểu ca”.
“Ngũ biểu đệ thanh âm thật dễ nghe!” Mắt Hưu ca mở thật to.
“Đương nhiên.” Truân ca thực đắc ý,” Hắn chính là Ngũ đệ ta.” Lại nói, “Trong phòng ngươi có bánh xốp nướng giòn hay không. Hắn yêu thích nhất là ăn bánh xốp nướng giòn!”
“Không có!” Hưu ca có chút ngượng ngùng,” Bất quá nhà chúng ta có óc chó xốp dòn, bánh ngọt hạt dẻ, kẹo đường. Đều ăn ngon. Đặc biệt là bánh ngọt hạt dẻ, là nhà chúng ta tự mình làm.” Nói xong, liền hếch ngực,” Thập Nhất cô mẫu lúc còn ở nhà cũng thích ăn!” Sau đó đưa mắt vất vả nhìn Thập Nhất Nương, cầu nàng ủng hộ.
Thập Nhất Nương sao có thể làm tổn thương tâm đứa nhỏ, lập tức gật đầu: “Không tệ, bánh ngọt nhà chúng ta hương vị ngọt ngào, ăn ngon.”
Hưu ca nghe xong đầu nhỏ gật như gà con mổ thóc: “Ta không lừa ngươi đi! Thập Nhất cô cũng nói ăn ngon.”
Đại phu nhân, xem “Phốc xích” cười, cảm thấy đại thái thái bệnh, mấy đứa nhỏ ở trong này không tốt, nên kêu Hàng mama đến “Đem các vị thiếu gia mang đến gian phía đông ăn điểm tâm đi.”
Hàng mama cười khom đầu gối ứng ”Vâng”, Hưu ca lại lớn tiếng nói:” Không được, không được, Ngũ cô mẫu còn không có đến. Chúng ta còn không có thu được tiền mừng tuổi của Ngũ cô mẫu đâu!”
Mọi người cười không ngừng.
Còn có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Ngũ cô gia cùng Ngũ tiểu thư, đến đây!”
Mọi người vừa nghe, cười càng lợi hại. Đem tiến môn Tiễn Minh cùng Ngũ Nương thấy bị cười mà không hiểu lý do.
Tứ thiếu phu nhân, ở một bên giải thích: “Hưu ca chúng ta sợ thiếu tiền mưng tuổi của Ngũ cô phụ cùng Ngũ cô mẫu đâu!”
Tiễn Minh nghe xong cười rộ lên, lập tức từ trong ống tay áo sờ soạng lấy hồng bao ra: “Một người một cái!” Hưu ca vui mừng hoan hỉ tiếp.
Truân ca đã có chút câu nệ.
Hưu ca ghé vào bên tai hắn nói: “Ngũ cô phụ tốt nhất. Ngươi đừng sợ.”
Truân ca lúc này mới tiếp, nhẹ giọng hướng Tiễn Minh nói cám ơn.
Tiễn Minh nhìn thấy hắn ánh mắt thập phần nhu hòa, hỏi hắn:” Như thế nào không thấy Hầu Gia?”
Truân ca khoanh tay cung kính: “Phụ thân cùng ngoại công ở thư phòng thảo luận.”
Tiễn Minh cười tủm tỉm gật đầu, sau đó đưa hồng bao cho Từ Tự Dụ cùng Từ Tự Giới.
Từ Tự Dụ biểu tình thản nhiên nói tạ ơn, Từ Tự Giới chạy đến trước mặt Thập Nhất Nương, đem hồng bao giao Thập Nhất Nương.
Ngũ Nương xem “Ai chà” một tiếng, cười nói: “Hài tử này thật là hữu duyên cùng Thập nhất muội.”
Tiễn Minh nghe xong liền ho khan thật mạnh vài tiếng, sau đó ngồi xuống ghế con trước giường đại thái thái, hỏi tình hình ngày thường đại thái thái như thế nào.
Đại thái thái gầy không ít, biểu đạt khó khăn như trước. Thấy Tiễn Minh nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ quan tâm, khóe mắt ẩm ướt, không ngừng gật đầu. Mà Hứa mama ở một bên giúp đỡ đại thái thái trả lời khóe mắt cũng lóe ra nước mắt, đối đãi với Tiễn Minh thái độ cung kính hơn vài phần so với vừa rồi đối đãi với Từ Lệnh Nghi.
Hưu ca dẫn Truân ca xin tiền mừng tuổi Ngũ Nương.
Ngũ Nương sớm có chuẩn bị, cười khanh khách lấy hồng bao ra, một mặt giơ hồng bao, một mặt trêu ghẹo đại phu nhân:” Đại tẩu lúc hoài Hưu ca trong phòng cúng tài thần gia đi?”
Đại phu nhân, đỏ mặt:” Đứa nhỏ này, đều bị ta làm hư.”
Ngũ Nương che tay áo mà cười.
Có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm:” Thập nhị tiểu thư, ngũ di nương cùng lục di nương đến đây!” Tiễn Minh nghe xong vội đứng dậy cáo lui.
Đại thái thái nhìn hắn cố hết sức nói một câu “Đến chơi”, ý bảo Hứa mama tiễn hắn.
Tiễn Minh cúi thân nói nhỏ vài lời cùng đại thái thái, lúc này mới từ Hứa mama đưa ra cửa.