Thập Nhất Nương trở lại trong phòng, Từ Lệnh Nghi đang khép sách trầm tư. Nghe được tiếng động ngẩng đầu: “Trở lại, bệnh của Tứ di ra sao?”
“Đang mời Lưu y của thái y viện.” Thập Nhất Nương nghĩ tới dáng vẻ mắt lồi cổ thô của Tứ nương, không khỏi nhẹ nhàng thở dài:”Nói phải từ từ điều dưỡng, ít thì một, hai năm, nhiều thì hai, ba năm.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Một khi đã như vậy, xem trong nhà có dược liệu gì thích hợp không, tặng chút ít đi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, quan sát tỉ mỉ sắc mặt của hắn.
Từ Lệnh Nghi giật mình: “Làm sao vậy?”
“Ta xem Hầu gia hết giận chưa.” Thập Nhất Nương cười khẽ nhìn hắn, đáy mắt lộ ra mấy phần hài hước, có chút dí dỏm.
Từ Lệnh Nghi đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra mà cười.
“Hết giận rồi thì thế nào? Chưa hết giận thì thế nào?”
“Hết giận rồi … ừ, thiếp thân liền trò chuyện với Hầu gia. Chưa hết giận ….” Thập Nhất Nương giả vờ trầm tư: “Thiếp thân vừa trở về, một thân bụi đất, phải thay quần áo rửa mặt một phen mới được.”
Từ Lệnh Nghi cười lớn: “Xem bộ dạng rối bù này — nhanh đi thay quần áo đi. Rồi lại đây nói chuyện.”
Không khí sống động, Thập Nhất Nương cười đi tịnh phòng. Lúc đi ra, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang ngồi ở kháng cạnh bàn cúi đầu trâm tư, vẻ mặt thất thần.
Thập Nhất Nương rón rén đi tới ngồi đối diện với hắn: “Hầu gia đang lo nghĩ Kiều di nương sao?”
“Kiều di nương?” Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu, sắc mặt hơi mờ mịt: “À, không phải.” Hắn dần dần phục hồi tinh thần lại: “Hôm nay hoàng thượng gặp Vương Cửu Bảo, Vương Cửu Bảo dâng lên Vạn ngôn thư. Mã Tả Văn sao lại cho ta một bản, thái độ của Trần các lão và Lương các lão rất mập mờ…. ” Từ Lệnh Nghi có chút xuất thần.
Thập Nhất Nương rón rén rót cho hắn một chén trà nữa.
Từ Lệnh Nghi đè lại chén trà, thu lại thần sắc. Cười nói: “Đúng rồi, Lương các lão gia hai mươi sáu tháng ba cưới dâu.”
“Nga!” Thập Nhất Nương mặt lộ vẻ sắc mặt vui mừng: “Thất tiểu thư phải xuất giá rồi sao?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Đến lúc đó ta đi Trung Cần Bá phủ, ngươi đi tham dự hỉ yến của Lương gia đi.”
Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn: “Ta còn chuẩn bị tiễn Lan Đình đây.”
Từ Lệnh Nghi cũng có chút ngoài ý muốn: “Mọi người đang nghị luận chuyện cấm biển. Ta đi Lương gia, không thể tránh cũng bị người lôi kéo hỏi này hỏi nọ. Chuyện nhà chúng ta và Viện tỷ nhi Cam gia, ngươi đi tránh khỏi nghe chút lời ra tiếng vào. Như vậy vừa vặn đan nhau.”
Tuy biết Từ Lệnh Nghi nói có đạo lý, nhưng Thập Nhất Nương vẫn thực thất vọng.
Từ Lệnh Nghi đành phải hàm hồ suy đoán: “Dù sao ngày còn sớm, đến lúc đó rồi nói sau.” Sau đó nói đến chuyện Kiều Liên Phòng với nàng: “…… Ta phân phó hai vị ma ma không có lời của ngươi không cho phép nàng ra khỏi viện. Sau này ngươi chú ý một chút. Tránh cho nàng lằng nhằng với Kiều gia.”
Quan hệ giữa Vĩnh Bình Hầu phủ và Trình Quốc Công phủ rất phức tạp, không phải nói hai ba câu là rõ ràng. Thập Nhất Nương tự nhiên tôn trọng quyết định của Từ Lệnh Nghi.
Nàng gật đầu đáp “Vâng”, Từ Lệnh Nghi chuyển đề tài: “ngươi vừa nói có lời nói cùng ta…… Ngươi có cái gì nói với ta sao?”
Lúc trước Thập Nhất Nương thấy sắc mặt hắn lo nghĩ, cho là hắn đang thương tâm chuyện Kiều Liên Phòng, cho nên mới nói thế trêu ghẹo hắn, điều tiết không khí một chút. Không ngờ căn bản là hiểu lầm. Càng không ngờ hắn còn nhớ những lời này, còn thật sự hỏi nàng.
“Không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương cười nói: “Chính là tùy tiện nói với Hầu gia.”
Dưới ánh đèn, nụ cười của nàng yên ổn, ánh mắt trong veo phảng phất như ảnh ngược của hồ nước, khiến hắn nhìn có phần lóa mắt.
Từ Lệnh Nghi không nhịn được sờ sờ đầu nàng.
Toàn coi nàng như tiểu hài tử.
Thập Nhất Nương quay đầu đi.
Tay Từ Lệnh Nghi bị hụt hẫng.
Hắn ngạc nhiên.
Thập Nhất Nương đã bĩu môi nói: “Lại làm tóc ta rối bù.”
Từ Lệnh Nghi nhịn không được cười to lên.
Không vui vừa rồi tan thành mây khói.
Lại thấy giữa hai đầu lông mày của Thập Nhất Nương có nhàn nhạt mỏi mệt, nghĩ đến hôm nay mấy lần nàng phải ra cửa, mới vừa tiếp nhận chủ trì bếp núc, sáng mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, trong lòng mơ hồ có chút không đành lòng, cười nói: “Ngươi đi ngủ đi trước đi – Vạn ngôn thư của Vương Cửu Bảo ta còn phải suy nghĩ cẩn thận một chút!”
Thập Nhất Nương quả thật có chút mệt mỏi, nói đùa hai câu với Từ Lệnh Nghi, tự mình đi ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng điều chỉnh tư thế một chút, ngủ càng say.
******
Rạng sáng ngày hôm sau, tin tức Kiều Liên Phòng bị cấm túc lan truyền khắp phủ. Văn di nương và Tần di nương đều cẩn thận duy trì khoảng cách với Kiều Liên Phòng. Tú Duyên cảm thấy được chính mình đi ở trên đường, ánh mắt mọi người nhìn nàng đã có chút khác lạ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng không khỏi u tối.
Chạm mặt Tần di nương.
Nàng dẫn nha hoàn Thúy Nhi, khuôn mặt vui rạo rực.
Tú Duyên nghiêng người tránh.
Tần di nương nhìn thấy nàng, thu lại nụ cười: “Là Tú Duyên cô nương a?”
Tú Duyên thấy bộ áo khoác màu xanh lá cây, ôm con đười ươi lông màu hồng, nghĩ đến tiểu nha hoàn truyền lời ở cửa mấy hôm trước, nói Thập Nhất Nương cấm túc Nhị thiếu gia, Tần di nương sợ Thập Nhất Nương tức giận, cả đêm làm giày cho Thập Nhất Nương … Khóe miệng nàng nhẹ hếch lên: “Tần di nương đây là muốn đi đâu đây?”
“Nga!” Tần di nương tươi cười thật thà: “Tể Trữ đại sư đến xem Ngũ phu nhân. Ta thêu kinh thư, nhờ nàng giúp ta cung phụng Bồ Tát – mấy ngày nay Nhị thiếu gia có chút không yên ổn.”
Một người chữ to cũng không biết, còn thêu kinh thư.
Tú Duyên nghe xong, trong lòng cười lạnh, không mặn không nhạt trò chuyện hai câu, liền tự tan.
Kiều Liên Phòng khóc lớn suốt mấy trận, lại nôn rất gay gắt, người gầy một vòng lớn, rất tiều tụy.
Thấy Tú Duyên trở về, nàng hữu khí vô lực nói: “Như thế nào? Có tìm được đường?”
Tú Duyên lắc đầu, sắc mặt ủ rũ.
Kiều liên phòng nằm mơ cũng không nghĩ đến Từ Lệnh Nghi sẽ đối với nàng như vậy, lặp đi lặp tại từng câu nói trong đầu, suy nghĩ vô số lần cũng không biết rốt cuộc mình nói sai ở câu nào. Bây giờ nàng vừa hoảng sợ vừa bối rối, cần có người nghĩ cách giúp nàng gấp.
Cho nên phái Tú Duyên đi tìm đường, xem có thể nhờ người mang giùm thư đến cho mẫu thân hay không.
Nhưng mọi người vừa thấy là Tú Duyên, nếu không cự tuyệt, thì là một ngụm đáp ứng nhưng lại muốn công phu sư tử ngoạm muốn chi phí chạy chân cho bọn họ, rõ ràng là bắt chẹt các nàng gặp khó khăn, Tú Duyên còn sợ những người này cầm bạc không đưa thư, đến lúc đó mất trắng.
Kiều Liên Phòng lại nằm nghiêng trên gối thấp giọng khóc lên.
Tú Duyên thực sợ nàng khóc gặp chuyện không may. Ngồi ở một bên không ngừng khuyên nàng.
Kiều Liên Phòng ôm oán: “Hiện tại nói những thứ này có ích lợi gì. Sớm biết như vậy, còn không bằng trực tiếp gửi thư để mẫu thân đến thăm ta — ta vốn nghĩ để Từ gia đi mời, mẫu thân càng có thể diện hơn.”
Tú Duyên đầu óc lóe ra: “Tiểu thư, Tể Trữ sư thái ở chỗ Ngũ phu nhân.”
Kiều tam thái thái là người tin phật. Tể Trữ cũng thường đi lại trong Trình Quốc Công phủ. Lúc Kiều Liên Phòng còn nhỏ, Tể Trữ còn từng đưa cho nàng một tràng hạt bằng trầm hương sáng bóng.
“Ngươi là nói, khiến nàng giúp ta đưa thư về?” Ánh mắt Kiều Liên Phòng sáng ngời.
“Vâng!” Tú Duyên nói: “Ta nghe Tần di nương nói, hôm nay Tể Trữ sư thái vào phủ đến xem Ngũ phu nhân — thừa dịp hai vị mama đều ở ngoài phòng, ngài nhanh chóng viết phong thư, ta đi chỗ Ngũ phu nhân xem.”
Kiều Liên Phòng gật đầu lia lịa, viết phong thư ngắn gọn. Tú Duyên giấu thư trong cái bao đầu gối, đến chỗ Ngũ phu nhân.
Ai biết Thái phu nhân cũng ở đó.
Tú Duyên không dám đi qua, bồi hồi ở đó hồi lâu, đụng phải Tần di nương đi từ chỗ Ngũ phu nhân ra.
Tần di nương thấy nàng rất là kinh ngạc.
Tú Duyên chột dạ, vội cười giải thích: “Ta đến hoa viên giải sầu.”
Tần di nương cảm thấy đề tài này không an toàn, cười cười, dẫn Thúy Nhi đi ra ngoài hoa viên.
Tú Duyên chợt nghe đến trong nội đường có tiếng trách cứ lớn truyền đến.
Nàng sợ là Thái phu nhân trở về, đành phải quay lại.
Tần di nương và Tú Duyên cùng đường, chậm chậm nhanh nhanh cuối cùng vẫn trên một con đường, không thèm nhìn nhau lại không tốt.
Tú Duyên chỉ phải cười hàn huyên với Tần di nương: “Di nương chuyển kinh thư chưa?”
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, huống hồ còn ở trong cùng một viện, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy.
“Chuyển rồi.” Tần di nương nói chuyện với nàng.
“Sao Thái phu nhân cũng ở chỗ Ngũ phu nhân? Là đến gặp Tể Trữ sư thái sao?”
“Thái phu nhân là đi gặp Nhị tiểu thư.” Tần di nương nói: “Đúng lúc đụng phải Tể Trữ sư thái.”
“À!”
Không nói nổi nữa.
Nhưng đường còn dài.
Tần di nương không tìm thấy chuyện để nói, suy nghĩ sau một lúc lâu, nói: “Kiều di nương có khỏe không?” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận.
Tú Duyên lại cảm thấy được Tần di nương đây là biết rõ còn cố hỏi, nàng nói đơn giản: “Di nương cũng không biết tại sao Hầu gia tức giận? Ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, người gầy một vòng lớn.”
Tần di nương nghe “Ai nha” một tiếng: “Thế thì không được — nàng là phụ nữ có mang.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Hầu gia là một người nhớ tình cũ. Cấm túc di nương nhà các ngươi, cũng chỉ là tức giận nhất thời thôi. Chờ Kiều di nương sinh con trai, là tốt rồi.”
Sinh con trai?
Ai dám đảm bảo sinh ra nhất định là con trai.
Thật là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Nàng sinh con trai một bước lên trời……
Ý niệm trong đầu liền dừng ở câu nói sau cùng.
“Di nương là như thế nào sinh con trai?” Nói bật thốt lên.
Tần di nương ngạc nhiên.
Tú Duyên lập tức phát giác ra mình nói sai rồi. Vội cười nói: “Ta là hỏi Tần di nương có bí phương sinh con trai gì không?”
Tần di nương sững sờ một lúc lâu, nói: “Ta không có bí phương sinh con trai gì. Nhưng mà phu nhân lúc đầu, chính là tỷ tỷ của phu nhân hiện tại, nàng sinh Tứ thiếu gia là cầu Trường Xuân đạo. Ta nghĩ, hẳn là có bí phương đi.”
Tú Duyên nghe ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, không yên lòng tán gẫu với Tần di nương tới Đông giác môn. Tần di nương đi gặp Thập Nhất Nương, nàng nhanh như chớp chạy về tiểu viện của mình.
“Tiểu thư, tiểu thư. Ta vừa nghe được một chuyện.” Nàng thở hổn hển đứng trước mặt Kiều Liên Phòng, sắc mặt vì kích động mà đỏ hồng: “Tần di nương nói, sở dĩ Nguyên Nương có thể sinh con trai, là bởi vì ăn bí phương của Trường Xuân đạo trưởng.”
Kiều Liên Phòng vẻ mặt không vui ‘đùng’ một cái đứng dậy, một tay nắm được tay Tú Duyên: “Ngươi nói cái gì?” Tay hơi run run.
Tú Duyên hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp một chút, mồm miệng rõ ràng nói: “Tần di nương nói, sở dĩ Nguyên Nương sinh con trai, tất cả đều là bởi vì ăn bí phương của Trường Xuân đạo trưởng!”
“Trường Xuân đạo trưởng……” Kiều Liên Phòng một trận mừng như điên: “Hắn từng đến Trình Quốc Công phủ làm khách. Ta còn nhớ rõ lúc ấy đại bá phụ tặng một đôi trấn thước bằng gỗ tử đàn……”
“Tiểu thư, chúng ta nhắc chuyện này với Thái thái đi!” Tú Duyên nói xong liền lấy ra phong thư Kiều Liên Phòng vừa viết: “để thái thái hỏi thăm giúp một chút. Nếu thật có chuyện này, cũng có thể giúp tiểu thư tính kế. Ngài xem Tần di nương kia, không phải là bởi vì sinh được con trai mới có thể có ngày hôm nay sao? Muốn nói nhân phẩm, tướng mạo, trong phủ này không biết có bao nhiêu người tốt hơn nàng ….”
“Đang mời Lưu y của thái y viện.” Thập Nhất Nương nghĩ tới dáng vẻ mắt lồi cổ thô của Tứ nương, không khỏi nhẹ nhàng thở dài:”Nói phải từ từ điều dưỡng, ít thì một, hai năm, nhiều thì hai, ba năm.”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Một khi đã như vậy, xem trong nhà có dược liệu gì thích hợp không, tặng chút ít đi.”
Thập Nhất Nương gật đầu, quan sát tỉ mỉ sắc mặt của hắn.
Từ Lệnh Nghi giật mình: “Làm sao vậy?”
“Ta xem Hầu gia hết giận chưa.” Thập Nhất Nương cười khẽ nhìn hắn, đáy mắt lộ ra mấy phần hài hước, có chút dí dỏm.
Từ Lệnh Nghi đầu tiên là sửng sốt, sau đó chợt hiểu ra mà cười.
“Hết giận rồi thì thế nào? Chưa hết giận thì thế nào?”
“Hết giận rồi … ừ, thiếp thân liền trò chuyện với Hầu gia. Chưa hết giận ….” Thập Nhất Nương giả vờ trầm tư: “Thiếp thân vừa trở về, một thân bụi đất, phải thay quần áo rửa mặt một phen mới được.”
Từ Lệnh Nghi cười lớn: “Xem bộ dạng rối bù này — nhanh đi thay quần áo đi. Rồi lại đây nói chuyện.”
Không khí sống động, Thập Nhất Nương cười đi tịnh phòng. Lúc đi ra, nhìn thấy Từ Lệnh Nghi đang ngồi ở kháng cạnh bàn cúi đầu trâm tư, vẻ mặt thất thần.
Thập Nhất Nương rón rén đi tới ngồi đối diện với hắn: “Hầu gia đang lo nghĩ Kiều di nương sao?”
“Kiều di nương?” Từ Lệnh Nghi ngẩng đầu, sắc mặt hơi mờ mịt: “À, không phải.” Hắn dần dần phục hồi tinh thần lại: “Hôm nay hoàng thượng gặp Vương Cửu Bảo, Vương Cửu Bảo dâng lên Vạn ngôn thư. Mã Tả Văn sao lại cho ta một bản, thái độ của Trần các lão và Lương các lão rất mập mờ…. ” Từ Lệnh Nghi có chút xuất thần.
Thập Nhất Nương rón rén rót cho hắn một chén trà nữa.
Từ Lệnh Nghi đè lại chén trà, thu lại thần sắc. Cười nói: “Đúng rồi, Lương các lão gia hai mươi sáu tháng ba cưới dâu.”
“Nga!” Thập Nhất Nương mặt lộ vẻ sắc mặt vui mừng: “Thất tiểu thư phải xuất giá rồi sao?”
Từ Lệnh Nghi gật đầu: “Đến lúc đó ta đi Trung Cần Bá phủ, ngươi đi tham dự hỉ yến của Lương gia đi.”
Thập Nhất Nương rất là ngoài ý muốn: “Ta còn chuẩn bị tiễn Lan Đình đây.”
Từ Lệnh Nghi cũng có chút ngoài ý muốn: “Mọi người đang nghị luận chuyện cấm biển. Ta đi Lương gia, không thể tránh cũng bị người lôi kéo hỏi này hỏi nọ. Chuyện nhà chúng ta và Viện tỷ nhi Cam gia, ngươi đi tránh khỏi nghe chút lời ra tiếng vào. Như vậy vừa vặn đan nhau.”
Tuy biết Từ Lệnh Nghi nói có đạo lý, nhưng Thập Nhất Nương vẫn thực thất vọng.
Từ Lệnh Nghi đành phải hàm hồ suy đoán: “Dù sao ngày còn sớm, đến lúc đó rồi nói sau.” Sau đó nói đến chuyện Kiều Liên Phòng với nàng: “…… Ta phân phó hai vị ma ma không có lời của ngươi không cho phép nàng ra khỏi viện. Sau này ngươi chú ý một chút. Tránh cho nàng lằng nhằng với Kiều gia.”
Quan hệ giữa Vĩnh Bình Hầu phủ và Trình Quốc Công phủ rất phức tạp, không phải nói hai ba câu là rõ ràng. Thập Nhất Nương tự nhiên tôn trọng quyết định của Từ Lệnh Nghi.
Nàng gật đầu đáp “Vâng”, Từ Lệnh Nghi chuyển đề tài: “ngươi vừa nói có lời nói cùng ta…… Ngươi có cái gì nói với ta sao?”
Lúc trước Thập Nhất Nương thấy sắc mặt hắn lo nghĩ, cho là hắn đang thương tâm chuyện Kiều Liên Phòng, cho nên mới nói thế trêu ghẹo hắn, điều tiết không khí một chút. Không ngờ căn bản là hiểu lầm. Càng không ngờ hắn còn nhớ những lời này, còn thật sự hỏi nàng.
“Không có chuyện gì.” Thập Nhất Nương cười nói: “Chính là tùy tiện nói với Hầu gia.”
Dưới ánh đèn, nụ cười của nàng yên ổn, ánh mắt trong veo phảng phất như ảnh ngược của hồ nước, khiến hắn nhìn có phần lóa mắt.
Từ Lệnh Nghi không nhịn được sờ sờ đầu nàng.
Toàn coi nàng như tiểu hài tử.
Thập Nhất Nương quay đầu đi.
Tay Từ Lệnh Nghi bị hụt hẫng.
Hắn ngạc nhiên.
Thập Nhất Nương đã bĩu môi nói: “Lại làm tóc ta rối bù.”
Từ Lệnh Nghi nhịn không được cười to lên.
Không vui vừa rồi tan thành mây khói.
Lại thấy giữa hai đầu lông mày của Thập Nhất Nương có nhàn nhạt mỏi mệt, nghĩ đến hôm nay mấy lần nàng phải ra cửa, mới vừa tiếp nhận chủ trì bếp núc, sáng mai còn có rất nhiều chuyện phải làm, trong lòng mơ hồ có chút không đành lòng, cười nói: “Ngươi đi ngủ đi trước đi – Vạn ngôn thư của Vương Cửu Bảo ta còn phải suy nghĩ cẩn thận một chút!”
Thập Nhất Nương quả thật có chút mệt mỏi, nói đùa hai câu với Từ Lệnh Nghi, tự mình đi ngủ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng điều chỉnh tư thế một chút, ngủ càng say.
******
Rạng sáng ngày hôm sau, tin tức Kiều Liên Phòng bị cấm túc lan truyền khắp phủ. Văn di nương và Tần di nương đều cẩn thận duy trì khoảng cách với Kiều Liên Phòng. Tú Duyên cảm thấy được chính mình đi ở trên đường, ánh mắt mọi người nhìn nàng đã có chút khác lạ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt nàng không khỏi u tối.
Chạm mặt Tần di nương.
Nàng dẫn nha hoàn Thúy Nhi, khuôn mặt vui rạo rực.
Tú Duyên nghiêng người tránh.
Tần di nương nhìn thấy nàng, thu lại nụ cười: “Là Tú Duyên cô nương a?”
Tú Duyên thấy bộ áo khoác màu xanh lá cây, ôm con đười ươi lông màu hồng, nghĩ đến tiểu nha hoàn truyền lời ở cửa mấy hôm trước, nói Thập Nhất Nương cấm túc Nhị thiếu gia, Tần di nương sợ Thập Nhất Nương tức giận, cả đêm làm giày cho Thập Nhất Nương … Khóe miệng nàng nhẹ hếch lên: “Tần di nương đây là muốn đi đâu đây?”
“Nga!” Tần di nương tươi cười thật thà: “Tể Trữ đại sư đến xem Ngũ phu nhân. Ta thêu kinh thư, nhờ nàng giúp ta cung phụng Bồ Tát – mấy ngày nay Nhị thiếu gia có chút không yên ổn.”
Một người chữ to cũng không biết, còn thêu kinh thư.
Tú Duyên nghe xong, trong lòng cười lạnh, không mặn không nhạt trò chuyện hai câu, liền tự tan.
Kiều Liên Phòng khóc lớn suốt mấy trận, lại nôn rất gay gắt, người gầy một vòng lớn, rất tiều tụy.
Thấy Tú Duyên trở về, nàng hữu khí vô lực nói: “Như thế nào? Có tìm được đường?”
Tú Duyên lắc đầu, sắc mặt ủ rũ.
Kiều liên phòng nằm mơ cũng không nghĩ đến Từ Lệnh Nghi sẽ đối với nàng như vậy, lặp đi lặp tại từng câu nói trong đầu, suy nghĩ vô số lần cũng không biết rốt cuộc mình nói sai ở câu nào. Bây giờ nàng vừa hoảng sợ vừa bối rối, cần có người nghĩ cách giúp nàng gấp.
Cho nên phái Tú Duyên đi tìm đường, xem có thể nhờ người mang giùm thư đến cho mẫu thân hay không.
Nhưng mọi người vừa thấy là Tú Duyên, nếu không cự tuyệt, thì là một ngụm đáp ứng nhưng lại muốn công phu sư tử ngoạm muốn chi phí chạy chân cho bọn họ, rõ ràng là bắt chẹt các nàng gặp khó khăn, Tú Duyên còn sợ những người này cầm bạc không đưa thư, đến lúc đó mất trắng.
Kiều Liên Phòng lại nằm nghiêng trên gối thấp giọng khóc lên.
Tú Duyên thực sợ nàng khóc gặp chuyện không may. Ngồi ở một bên không ngừng khuyên nàng.
Kiều Liên Phòng ôm oán: “Hiện tại nói những thứ này có ích lợi gì. Sớm biết như vậy, còn không bằng trực tiếp gửi thư để mẫu thân đến thăm ta — ta vốn nghĩ để Từ gia đi mời, mẫu thân càng có thể diện hơn.”
Tú Duyên đầu óc lóe ra: “Tiểu thư, Tể Trữ sư thái ở chỗ Ngũ phu nhân.”
Kiều tam thái thái là người tin phật. Tể Trữ cũng thường đi lại trong Trình Quốc Công phủ. Lúc Kiều Liên Phòng còn nhỏ, Tể Trữ còn từng đưa cho nàng một tràng hạt bằng trầm hương sáng bóng.
“Ngươi là nói, khiến nàng giúp ta đưa thư về?” Ánh mắt Kiều Liên Phòng sáng ngời.
“Vâng!” Tú Duyên nói: “Ta nghe Tần di nương nói, hôm nay Tể Trữ sư thái vào phủ đến xem Ngũ phu nhân — thừa dịp hai vị mama đều ở ngoài phòng, ngài nhanh chóng viết phong thư, ta đi chỗ Ngũ phu nhân xem.”
Kiều Liên Phòng gật đầu lia lịa, viết phong thư ngắn gọn. Tú Duyên giấu thư trong cái bao đầu gối, đến chỗ Ngũ phu nhân.
Ai biết Thái phu nhân cũng ở đó.
Tú Duyên không dám đi qua, bồi hồi ở đó hồi lâu, đụng phải Tần di nương đi từ chỗ Ngũ phu nhân ra.
Tần di nương thấy nàng rất là kinh ngạc.
Tú Duyên chột dạ, vội cười giải thích: “Ta đến hoa viên giải sầu.”
Tần di nương cảm thấy đề tài này không an toàn, cười cười, dẫn Thúy Nhi đi ra ngoài hoa viên.
Tú Duyên chợt nghe đến trong nội đường có tiếng trách cứ lớn truyền đến.
Nàng sợ là Thái phu nhân trở về, đành phải quay lại.
Tần di nương và Tú Duyên cùng đường, chậm chậm nhanh nhanh cuối cùng vẫn trên một con đường, không thèm nhìn nhau lại không tốt.
Tú Duyên chỉ phải cười hàn huyên với Tần di nương: “Di nương chuyển kinh thư chưa?”
Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười, huống hồ còn ở trong cùng một viện, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu thấy.
“Chuyển rồi.” Tần di nương nói chuyện với nàng.
“Sao Thái phu nhân cũng ở chỗ Ngũ phu nhân? Là đến gặp Tể Trữ sư thái sao?”
“Thái phu nhân là đi gặp Nhị tiểu thư.” Tần di nương nói: “Đúng lúc đụng phải Tể Trữ sư thái.”
“À!”
Không nói nổi nữa.
Nhưng đường còn dài.
Tần di nương không tìm thấy chuyện để nói, suy nghĩ sau một lúc lâu, nói: “Kiều di nương có khỏe không?” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận.
Tú Duyên lại cảm thấy được Tần di nương đây là biết rõ còn cố hỏi, nàng nói đơn giản: “Di nương cũng không biết tại sao Hầu gia tức giận? Ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, người gầy một vòng lớn.”
Tần di nương nghe “Ai nha” một tiếng: “Thế thì không được — nàng là phụ nữ có mang.” Nghĩ nghĩ lại nói: “Hầu gia là một người nhớ tình cũ. Cấm túc di nương nhà các ngươi, cũng chỉ là tức giận nhất thời thôi. Chờ Kiều di nương sinh con trai, là tốt rồi.”
Sinh con trai?
Ai dám đảm bảo sinh ra nhất định là con trai.
Thật là đứng nói chuyện không đau thắt lưng.
Nàng sinh con trai một bước lên trời……
Ý niệm trong đầu liền dừng ở câu nói sau cùng.
“Di nương là như thế nào sinh con trai?” Nói bật thốt lên.
Tần di nương ngạc nhiên.
Tú Duyên lập tức phát giác ra mình nói sai rồi. Vội cười nói: “Ta là hỏi Tần di nương có bí phương sinh con trai gì không?”
Tần di nương sững sờ một lúc lâu, nói: “Ta không có bí phương sinh con trai gì. Nhưng mà phu nhân lúc đầu, chính là tỷ tỷ của phu nhân hiện tại, nàng sinh Tứ thiếu gia là cầu Trường Xuân đạo. Ta nghĩ, hẳn là có bí phương đi.”
Tú Duyên nghe ánh mắt lòe lòe tỏa sáng, không yên lòng tán gẫu với Tần di nương tới Đông giác môn. Tần di nương đi gặp Thập Nhất Nương, nàng nhanh như chớp chạy về tiểu viện của mình.
“Tiểu thư, tiểu thư. Ta vừa nghe được một chuyện.” Nàng thở hổn hển đứng trước mặt Kiều Liên Phòng, sắc mặt vì kích động mà đỏ hồng: “Tần di nương nói, sở dĩ Nguyên Nương có thể sinh con trai, là bởi vì ăn bí phương của Trường Xuân đạo trưởng.”
Kiều Liên Phòng vẻ mặt không vui ‘đùng’ một cái đứng dậy, một tay nắm được tay Tú Duyên: “Ngươi nói cái gì?” Tay hơi run run.
Tú Duyên hít vào một hơi thật sâu, điều chỉnh hô hấp một chút, mồm miệng rõ ràng nói: “Tần di nương nói, sở dĩ Nguyên Nương sinh con trai, tất cả đều là bởi vì ăn bí phương của Trường Xuân đạo trưởng!”
“Trường Xuân đạo trưởng……” Kiều Liên Phòng một trận mừng như điên: “Hắn từng đến Trình Quốc Công phủ làm khách. Ta còn nhớ rõ lúc ấy đại bá phụ tặng một đôi trấn thước bằng gỗ tử đàn……”
“Tiểu thư, chúng ta nhắc chuyện này với Thái thái đi!” Tú Duyên nói xong liền lấy ra phong thư Kiều Liên Phòng vừa viết: “để thái thái hỏi thăm giúp một chút. Nếu thật có chuyện này, cũng có thể giúp tiểu thư tính kế. Ngài xem Tần di nương kia, không phải là bởi vì sinh được con trai mới có thể có ngày hôm nay sao? Muốn nói nhân phẩm, tướng mạo, trong phủ này không biết có bao nhiêu người tốt hơn nàng ….”