Sau khi nghe tin, Lưu Uyển Nguyệt nhếch miệng, trong mắt hiện lên chút mưu tính.
Lúc này, Điền Trăng Khang ôm lấy nàng ta, cười :"Phu nhân, nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đây?" Lưu Uyển Nguyệt quay qua, ném cho hắn một cái nhướn mày, giơ tay chọc vào lồng ngực hắn :"Tướng công, thiếp làm vậy, chẳng phải đều vì chàng sao. Nếu không phải vì lòng thiếp luôn luôn có chàng, thiếp sẽ không như vậy...chỉ cần tướng công vui vẻ, thiếp cũng vui vẻ."
Điền Trăng Khang thoáng suy tính, trong đầu hiện lên dáng vẻ Lưu Uyển Thanh...với làn da trắng mềm như tuyết ấy, nếu như chiếm được, thật sự là sung sướng còn hơn cả thần tiên. Đột nhiên thân dưới có phản ứng, hắn liền ôm Lưu Uyển Nguyệt đi tới giường nhỏ bên cạnh...
Hầu phủ, trong viện Lưu nhị phu nhân.
"Nương, lẽ nào nữ nhi lại có thể hại người sao?"
Lưu nhị phu nhân nhíu mày, kéo tay Lưu Uyển Nguyệt, nói :"Điền gia đối xử với con tốt như vậy, cũng vì thân phận Hầu gia của đại bá con. Nếu con thật sự dám chọc giận đại bá phụ, đại bá mẫu, nương sợ họ sẽ không còn đổi Xử tốt với con nữa, sau này tiểu tiện nhân kia sống sao, con đừng để ý là được, việc gì phải phí tâm vì nó?"
Trong mắt Lưu Uyển Nguyệt lóe lên một tia ghen ghét, lập tức tránh khỏi tay Lưu nhị phu nhân, nói :"Nương, người nói vậy là sai rồi, con cũng vì muốn tốt cho muội muội thôi. Tuy nền móng của Điền gia không sâu, nhưng chẳng phải còn có mấy vụ làm ăn với hải ngoại sao? Mặc dù chỉ là con thứ, nhưng Điền gia cũng sẽ không để nàng thiệt thòi. Huống chi với thân phận của nàng còn muốn gả cao? Chẳng lẽ nàng thật sự xem mình là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ sao? Hừ...giả phượng hư hoàng mà thôi."
"Con để nương suy nghĩ một chút."
Thấy vậy, Lưu Uyển Nguyệt hừ một tiếng :"Nương, xem ra con tiện nhân Liễu di nương đó đem tính tình của người ra mài nhẵn rồi, nếu nương không muốn giúp nữ nhi, vậy người cứ coi như nữ nhi chưa hề đến đây đi. À, đây là năm trăm lượng bạc, nữ nhi hiếu kính người, nữ nhi đi đây." Nói xong cũng không chờ Lưu nhị phu nhân giữ lại đã bước nhanh ra ngoài sân, hé mắt nói với Cúc nhi sau lưng :"Đi, cùng ta đi thăm muội muội một chút."
"Ôi, Nhị muội muội đang thêu gì vậy? Đây chăng phải là đồ cưới sao, cũng đúng...tuổi của Nhị muội muội cũng không còn nhỏ nữa."
Lưu Uyển Thanh thoáng nhíu mày, lập tức quay sang nói với Trúc Tâm bên cạnh :"Không có mắt nhìn sao, đại cô nãi nãi về rồi, còn không mau dâng trà lên." Trúc Tâm vội vàng xưng vâng, lui nhanh xuống dưới.
Khóe miệng Lưu Uyển Nguyệt nâng lên, quan sát cách bài trí trong phòng Lưu Uyển Thanh, không nhịn được nắm chặt tay thành đấm, những thứ này...đáng lẽ nên thuộc về nàng ta, vốn ban đầu Hầu phủ chỉ có một tiểu thư con vợ cả là nàng ta, tất cả đều do con tiện nhân này!
"Nhị muội muội, tỷ nghe nói lần trước muội có đến Lộ Vương phủ? Hôm nay tiểu thư Chu gia thế nhưng lại là khách quen của Lộ Vương phủ, không biết muội nhận được bái thiếp của Vương phi mấy lần rồi? Nếu như có cơ hội, muội cũng nên dẫn tỷ đi tới Vương phủ một lần, quen biết một chút cũng tốt!"
Lưu Uyển Thanh cầm kéo, cắt đứt sợi chỉ thêu, liền giao bức tranh "hoa mai nở trong tuyết" đã thêu xong cho Đông Mai :"Giặt phơi cẩn thận để tạo hình!"
"Dạ, nô tỳ hiểu."
Lưu Uyển Nguyệt hung hăng nắm chặt tay thành đấm, dám làm lơ nàng ta, thật sự xem mình là tiểu thư dòng chính rồi sao? Vừa muốn mở miệng buông ra vài lời châm chọc, Trúc Tâm đã bưng trà đi vào.
Lưu Uyển Thanh nhận ly trà, cúi đầu nhấp một ngụm, động tác rất xinh đẹp, lại càng khiến Lưu Uyển Nguyệt thêm khó chịu.
Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, bình thản nhìn nàng ta nói :"Trà này làm từ cánh hoa sen được phơi nắng, nước pha trà được lấy từ những ngày đông lạnh lẽo, do bọn Đông Mai hứng những giọt tuyết rơi từ trên cây tùng xuống. Mùa hè uống trà này sẽ thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, tỷ nói nhiều lời như vậy cũng không khô miệng sao!"
“Đây là mắng mình nói nhiều sao? Hừ! Con tiểu tiện nhân Lưu Uyển Thanh này quá kiêu ngạo rồi! “Lưu Uyển Nguyệt cười, nâng ly trà lên, trong mắt lại tràn đầy ghét bỏ, ra vẻ miễn cưỡng nhấp một ngụm trà, chỉ hơi dính môi liền để ly trà xuống : " Muội cũng bỏ thật nhiều tâm tư vào đó nhỉ, chẳng qua tỷ dùng trà Mao Tiêm chính thống đã quen rồi. Thế này...à...tự chế, tỷ không có phúc hưởng thụ, chẳng qua nếu muội có thiếu....A, không, ý tỷ muốn nói, tỷ phu muội ở Giang Nam có mấy cửa hàng tốt, trà mới năm nay, tỷ sẽ tặng cho muội một ít, đỡ cho muội phải vất vả làm những thứ này."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Lưu Uyển Nguyệt sửng sốt, nàng ta thật không ngờ Lưu Uyển Thanh lại tiếp nhận nhanh như vậy, hé mắt :"Đừng khách sáo, chúng ta là tỷ muội mà, những thứ đơn giản này, tỷ trông nom được." Nói xong lại đưa ra vẻ thương hại nhìn Lưu Uyển Thanh. Đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, nói :"Được rồi, không biết muội và tiểu thư dòng chính của Chu gia quan hệ như thế nào?" Nói ra câu này, Lưu Uyển Nguyệt cắn chặt răng nhấn mạnh hai chữ "dòng chính", lại sợ Lưu Uyển Thanh không hiểu thâm ý trong lời nói của mình.
"Chỉ quen biết sơ."
"A" vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt lộ vẻ tiếc nuối, thở dài :"Nghe nói Vương phi rất thích nàng, sợ là liên qua tới thế tử..."
"Tỷ không cần phải nói với muội, việc này muội cũng không quan tâm ." Lưu Uyển Thanh thản nhiên nói. Lưu Uyển Nguyệt thấy vẻ mặt nàng không mặn không nhạt, trong lòng càng khó chịu, hừ một tiếng :"Tỷ cũng vì muốn tốt cho muội, dù sao sự tình của Hà gia...Nhìn xem, muội cũng không chịu hiểu cho tấm lòng của tỷ, quên đi, cũng không còn sớm nữa...tỷ về trước, chờ một thời gian nữa tỷ lại tới thăm muội...À, dù sao chúng ta...quên đi, nếu muội có chuyện đau buồn hay có gì khác, có thể đến Điền gia tìm tỷ."
"Cảm ơn tỷ tỷ, Trúc Tâm, tiễn khách."
Trúc Tâm vội vàng hành lễ với chủ tử :"Dạ, tiểu thư!" rồi lại quay sang hành phía Lưu Uyển Nguyệt nói :"Đại cô nãi nãi, mời!"
Lưu Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng liền bước ra ngoài.
Lưu Uyển Thanh xoa nhẹ ấn đường, phân phó Đông Mai :"Lần sau nếu đại tiểu thư hồi phủ, nhớ nhắc ta một tiếng."
"Dạ, nô tỳ nhớ kĩ."
Không lâu sau, Trúc Tâm vào phòng, quyệt cái miệng nhỏ :"Tiểu thư, sao người lại tốt bụng như vậy, nếu đổi lại là nô tỳ đã cùng đại tiểu thư tranh cãi ầm ĩ từ lâu rồi! Lời trong lời ngoài, ngay cả nô tỳ còn hiểu ẩn ý của nàng ấy, vì sao tiểu thư phải nhẫn nhịn nàng?"
"Chó cắn em một miếng, lẽ nào em lại phải quay lại cắn trả nó ?"
(camtusori: em phục nghệ thuật chửi của chị )
Lưu Uyển Thanh nói xong, Trúc Tâm cũng "xì" một tiếng bật cười :"Nô tỳ nghe tiểu thư nói như vậy, lúc nãy trong phòng, đại tiểu thư nói liên tục, toàn tự biên tự diễn, thật sự rất giống..."
"Em đó!" Lưu Uyển Thanh gõ đầu Trúc Tâm một cái.
...
Lộ Vương phủ
"Thế tử, người nghe thiếp giải thích, thiếp không phải cố ý... thật sự, không, không...không phải do thiếp, chỉ là thiếp muốn thân thiết với tiểu thế tử một chút, lại không ngờ tiểu thế tử sẩy chân rơi vào hồ sen....thiếp thực sự không hề cố ý, thật mà! Thế tử gia..."
Nắm tay Lục Khang bóp chặt thành đấm, gân xanh nổi đầy, tiếng "răng rắc" vang lên! Nâng chân đạp Chu Nguyệt Lan đang quỳ trước mặt mình một cước, nàng ta thét lên một tiếng liền ngã xuống đất, máu tràn ra cả khóe miệng...Tiểu nha hoàn bên cạnh sợ tới mức quỳ xuống kêu khóc :"Tiểu thư, tiểu thư đừng dọa nô tỳ! A!"
Tiểu Mễ Tử lập tức cho người lôi chủ tớ Chu Nguyệt Lan ra ngoài.
Lúc này, Lục Khang chắp tay ra sau lưng, đôi mắt khép hờ. Đứng ngoài rèm cửa, Tiểu Mễ Tử mím môi một cái liền đi lên phía trước nói :"Chủ tử, tiểu thế tử cát nhân thiên tướng! Sẽ không sao cả, chủ tử an tâm!"
Một lát sau. . . Lục Khang thở dài. . . Xoay người đi vào thư phòng.
Ngồi trên ghế sau án thư, từ từ nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vang lên câu nói của thái y :"Thân thể tiểu thế tử vốn đã suy yếu từ ngay trong bụng mẹ, hôm nay bị lạnh, còn bị dọa cho hoảng sợ, tuy nói tính mạng được giữ lại...nhưng...sợ là đầu óc không còn giống như người bình thường, mong thế tử gia chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Kẻ ngu si! Ha ha...Con trai trưởng của Lục Khang ta, không thể rời khỏi chén thuốc- là một cái ấm sắc thuốc thì thôi...nay lại còn trở thành kẻ ngu si!
Hồ sen! Lại hồ sen! Báo ứng sao? Ha ha. . . Mẹ làm con chịu sao?
Lộ Vương phi làm rơi ly trà trong tay :"Ngươi nói cái gì? Bây giờ tiểu thư Chu gia ở đâu?"
"Chắc còn đang ở trong phòng chứa củi..nàng...cùng với nha hoàn bên cạnh nàng." Lộ Vương phi hé mắt, hung hăng đập tay xuống bàn :"Người đâu, lôi chủ tớ Chu gia ném ra khỏi Vương phủ cho ta!"
"Dạ!"
Chờ hạ nhân đi rồi, Lộ Vương phi ngồi trên ghế tê dại, kéo tay Thôi ma ma bên cạnh thều thào :"Khang nhi chắc đang rất oán hận ta..."
"Vương phi, thế tử làm sao có thể trách người? Muốn trách thì phải trách Chu Nguyệt Lan không biết điều kia! Dù sao người cũng chỉ muốn tốt cho thế tử, thế tử đương nhiên sẽ hiểu cho lòng người..."
Lộ Vương phi thở dài. . .:"Thôi.... thôi....ngươi đi nói cho Khang nhi biết, cuối năm nay nó phải tiến hành hôn sự, những việc khác ta sẽ không nhúng tay vào nữa!"
Thôi ma ma sửng sốt, lập tức gật đầu. Tất nhiên bà hiểu Vương phi đang thỏa hiệp...Dù sao, từ lúc Chu Nguyệt Lan vào phủ, liền phát hiện cùng thế tử ở rừng mai ngày ấy không phải nàng ta. Nếu không phải nàng ta, chỉ có thể là Lưu Uyển Thanh của Hầu phủ...Thân phận của Lưu Uyển Thanh, làm trắc thê của thế tử còn miễn cưỡng, đừng nói chi là làm thái tử phi, cho dù là kế thế tử phi cũng không đủ tư cách! Nhưng thế tử lại nói người có cưới cũng chỉ cưới một người, nếu theo cách nghĩ của Thôi ma ma, thì lại thiếu vị trí thế tử phi, chỉ có trắc thê, thế có khác nào là thế tử phi...Đường đường là thế tử, lại không có con trai trưởng, từ trước tới nay làm gì có chuyện đó?
Xem ra vận may của Lưu Uyển Thanh tới rồi!
Hầu phủ
Lưu Uyển Thanh thở dài...
"Tiểu thư làm sao vậy?" Đông Mai đang nói không ngớt miệng về việc mấy ngày nay kinh thành bàn tán ầm ĩ chuyện tiểu thư Chu gia hại tiểu thế tử trở thành kẻ ngốc, Chu Tuyên Bá đã cáo lão về quê từ lâu, trong vòng ba ngày, toàn bộ Chu gia liền dọn sạch không còn bóng dáng rời khỏi kinh thành….thấy vậy dừng lại, lo lắng nhìn nàng.
Lưu Uyển Thanh khoát tay, rót cho Đông Mai ly trà :"Em kể chậm một chút, chỉ là ta cũng từng quen biết với Chu tỷ tỷ, nên có chút tiếc nuối cho tỷ ấy..."
Không nên mong cao xa, không nên tính toán nhiều...kết quả đó thật sự chứng tỏ điều này.
Đông Mai gật đầu, đưa tay nhận lấy ly trà của Lưu Uyển Thanh :"Nô tỳ cám ơn tiểu thư, nô tỳ cũng có chút tiếc nuối. Lần trước cùng tiểu thư đến Lộ Vương phủ, nô tỳ có gặp qua Chu tiểu thư, nhân phẩm cũng không tệ lắm. Hơn nữa trong thời gian này, Chu tiểu thư thường đến Vương phủ cùng Vương phi trò chuyện, toàn bộ kinh thành đều đồn đãi rằng ít nhất Chu tiểu thư cũng phải làm trắc thê của thế tử, còn có thể làm thế tử phi nữa cơ, ai lại ngờ mới qua mấy ngày, mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng khác...Nô tỳ còn nghe nói ngày Chu tiểu thư cùng nha hoàn bên cạnh bị ném ra khỏi Vương phủ, nàng ấy đã ở trong tình trạng thừa chết thiếu sống, cũng nhờ Chu Tuyên Bá quỳ xuống cầu xin thái y, mới nhặt về cho nàng ấy được cái mạng...nghe nói bị thương nội tạng...Sợ là còn phải dưỡng bệnh thêm một năm rưỡi nữa."
Trúc Tâm đứng một bên nghi ngờ hỏi :"Nhưng Chu Tuyên Bá dù sao cũng được xem là một bá gia, Chu tiểu thư lại thiếu chút nữa mất mạng, đâu tới mức phải cáo lão về quê chứ!"
Chu Uyển Thanh cúi đầu nhấp một ngụm trà, nói :"Đắc tội với hoàng gia, đừng nói là bá gia, cho dù có là công gia cũng trở thành cỏ rác không đáng đồng tiền, thế nên cho dù nàng ấy có chết ở Vương phủ, nếu Chu Tuyên Bá còn biết suy nghĩ, sẽ hiểu kinh thành không còn chỗ cho ông ấy đặt chân nữa...Bằng không sau này cái mất đi không chỉ là cái mũ quan trên đầu."
Lưu Uyển Thanh đặt ly trà xuống, liếc nhìn Trúc Tâm còn đang ngơ ngác chưa hiểu...Mặc dù trung thành, nhưng lại không thông minh, rất dễ bị người khác lợi dụng, sợ là tới lúc đó còn ngây thơ nghĩ như vậy là tốt cho mình...Mà thôi, chờ sau khi mình xuất giá, sẽ tìm một người tốt, biết an phận gả nàng ấy đi. Cho dù có chút luyến tiếc, kiếm một người trung thành rất khó! Chỉ tiếc rằng mình dạy lâu như vậy nhưng cũng không hề có chút tiến bộ nào, còn thua xa Trúc Lục...
Lúc này, Điền Trăng Khang ôm lấy nàng ta, cười :"Phu nhân, nàng lại nghĩ ra chủ ý xấu gì đây?" Lưu Uyển Nguyệt quay qua, ném cho hắn một cái nhướn mày, giơ tay chọc vào lồng ngực hắn :"Tướng công, thiếp làm vậy, chẳng phải đều vì chàng sao. Nếu không phải vì lòng thiếp luôn luôn có chàng, thiếp sẽ không như vậy...chỉ cần tướng công vui vẻ, thiếp cũng vui vẻ."
Điền Trăng Khang thoáng suy tính, trong đầu hiện lên dáng vẻ Lưu Uyển Thanh...với làn da trắng mềm như tuyết ấy, nếu như chiếm được, thật sự là sung sướng còn hơn cả thần tiên. Đột nhiên thân dưới có phản ứng, hắn liền ôm Lưu Uyển Nguyệt đi tới giường nhỏ bên cạnh...
Hầu phủ, trong viện Lưu nhị phu nhân.
"Nương, lẽ nào nữ nhi lại có thể hại người sao?"
Lưu nhị phu nhân nhíu mày, kéo tay Lưu Uyển Nguyệt, nói :"Điền gia đối xử với con tốt như vậy, cũng vì thân phận Hầu gia của đại bá con. Nếu con thật sự dám chọc giận đại bá phụ, đại bá mẫu, nương sợ họ sẽ không còn đổi Xử tốt với con nữa, sau này tiểu tiện nhân kia sống sao, con đừng để ý là được, việc gì phải phí tâm vì nó?"
Trong mắt Lưu Uyển Nguyệt lóe lên một tia ghen ghét, lập tức tránh khỏi tay Lưu nhị phu nhân, nói :"Nương, người nói vậy là sai rồi, con cũng vì muốn tốt cho muội muội thôi. Tuy nền móng của Điền gia không sâu, nhưng chẳng phải còn có mấy vụ làm ăn với hải ngoại sao? Mặc dù chỉ là con thứ, nhưng Điền gia cũng sẽ không để nàng thiệt thòi. Huống chi với thân phận của nàng còn muốn gả cao? Chẳng lẽ nàng thật sự xem mình là tiểu thư dòng chính của Hầu phủ sao? Hừ...giả phượng hư hoàng mà thôi."
"Con để nương suy nghĩ một chút."
Thấy vậy, Lưu Uyển Nguyệt hừ một tiếng :"Nương, xem ra con tiện nhân Liễu di nương đó đem tính tình của người ra mài nhẵn rồi, nếu nương không muốn giúp nữ nhi, vậy người cứ coi như nữ nhi chưa hề đến đây đi. À, đây là năm trăm lượng bạc, nữ nhi hiếu kính người, nữ nhi đi đây." Nói xong cũng không chờ Lưu nhị phu nhân giữ lại đã bước nhanh ra ngoài sân, hé mắt nói với Cúc nhi sau lưng :"Đi, cùng ta đi thăm muội muội một chút."
"Ôi, Nhị muội muội đang thêu gì vậy? Đây chăng phải là đồ cưới sao, cũng đúng...tuổi của Nhị muội muội cũng không còn nhỏ nữa."
Lưu Uyển Thanh thoáng nhíu mày, lập tức quay sang nói với Trúc Tâm bên cạnh :"Không có mắt nhìn sao, đại cô nãi nãi về rồi, còn không mau dâng trà lên." Trúc Tâm vội vàng xưng vâng, lui nhanh xuống dưới.
Khóe miệng Lưu Uyển Nguyệt nâng lên, quan sát cách bài trí trong phòng Lưu Uyển Thanh, không nhịn được nắm chặt tay thành đấm, những thứ này...đáng lẽ nên thuộc về nàng ta, vốn ban đầu Hầu phủ chỉ có một tiểu thư con vợ cả là nàng ta, tất cả đều do con tiện nhân này!
"Nhị muội muội, tỷ nghe nói lần trước muội có đến Lộ Vương phủ? Hôm nay tiểu thư Chu gia thế nhưng lại là khách quen của Lộ Vương phủ, không biết muội nhận được bái thiếp của Vương phi mấy lần rồi? Nếu như có cơ hội, muội cũng nên dẫn tỷ đi tới Vương phủ một lần, quen biết một chút cũng tốt!"
Lưu Uyển Thanh cầm kéo, cắt đứt sợi chỉ thêu, liền giao bức tranh "hoa mai nở trong tuyết" đã thêu xong cho Đông Mai :"Giặt phơi cẩn thận để tạo hình!"
"Dạ, nô tỳ hiểu."
Lưu Uyển Nguyệt hung hăng nắm chặt tay thành đấm, dám làm lơ nàng ta, thật sự xem mình là tiểu thư dòng chính rồi sao? Vừa muốn mở miệng buông ra vài lời châm chọc, Trúc Tâm đã bưng trà đi vào.
Lưu Uyển Thanh nhận ly trà, cúi đầu nhấp một ngụm, động tác rất xinh đẹp, lại càng khiến Lưu Uyển Nguyệt thêm khó chịu.
Lưu Uyển Thanh ngẩng đầu, bình thản nhìn nàng ta nói :"Trà này làm từ cánh hoa sen được phơi nắng, nước pha trà được lấy từ những ngày đông lạnh lẽo, do bọn Đông Mai hứng những giọt tuyết rơi từ trên cây tùng xuống. Mùa hè uống trà này sẽ thấy rất thoải mái nhẹ nhàng, tỷ nói nhiều lời như vậy cũng không khô miệng sao!"
“Đây là mắng mình nói nhiều sao? Hừ! Con tiểu tiện nhân Lưu Uyển Thanh này quá kiêu ngạo rồi! “Lưu Uyển Nguyệt cười, nâng ly trà lên, trong mắt lại tràn đầy ghét bỏ, ra vẻ miễn cưỡng nhấp một ngụm trà, chỉ hơi dính môi liền để ly trà xuống : " Muội cũng bỏ thật nhiều tâm tư vào đó nhỉ, chẳng qua tỷ dùng trà Mao Tiêm chính thống đã quen rồi. Thế này...à...tự chế, tỷ không có phúc hưởng thụ, chẳng qua nếu muội có thiếu....A, không, ý tỷ muốn nói, tỷ phu muội ở Giang Nam có mấy cửa hàng tốt, trà mới năm nay, tỷ sẽ tặng cho muội một ít, đỡ cho muội phải vất vả làm những thứ này."
"Cảm ơn tỷ tỷ."
Lưu Uyển Nguyệt sửng sốt, nàng ta thật không ngờ Lưu Uyển Thanh lại tiếp nhận nhanh như vậy, hé mắt :"Đừng khách sáo, chúng ta là tỷ muội mà, những thứ đơn giản này, tỷ trông nom được." Nói xong lại đưa ra vẻ thương hại nhìn Lưu Uyển Thanh. Đột nhiên lại nghĩ tới gì đó, nói :"Được rồi, không biết muội và tiểu thư dòng chính của Chu gia quan hệ như thế nào?" Nói ra câu này, Lưu Uyển Nguyệt cắn chặt răng nhấn mạnh hai chữ "dòng chính", lại sợ Lưu Uyển Thanh không hiểu thâm ý trong lời nói của mình.
"Chỉ quen biết sơ."
"A" vẻ mặt Lưu Uyển Nguyệt lộ vẻ tiếc nuối, thở dài :"Nghe nói Vương phi rất thích nàng, sợ là liên qua tới thế tử..."
"Tỷ không cần phải nói với muội, việc này muội cũng không quan tâm ." Lưu Uyển Thanh thản nhiên nói. Lưu Uyển Nguyệt thấy vẻ mặt nàng không mặn không nhạt, trong lòng càng khó chịu, hừ một tiếng :"Tỷ cũng vì muốn tốt cho muội, dù sao sự tình của Hà gia...Nhìn xem, muội cũng không chịu hiểu cho tấm lòng của tỷ, quên đi, cũng không còn sớm nữa...tỷ về trước, chờ một thời gian nữa tỷ lại tới thăm muội...À, dù sao chúng ta...quên đi, nếu muội có chuyện đau buồn hay có gì khác, có thể đến Điền gia tìm tỷ."
"Cảm ơn tỷ tỷ, Trúc Tâm, tiễn khách."
Trúc Tâm vội vàng hành lễ với chủ tử :"Dạ, tiểu thư!" rồi lại quay sang hành phía Lưu Uyển Nguyệt nói :"Đại cô nãi nãi, mời!"
Lưu Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng liền bước ra ngoài.
Lưu Uyển Thanh xoa nhẹ ấn đường, phân phó Đông Mai :"Lần sau nếu đại tiểu thư hồi phủ, nhớ nhắc ta một tiếng."
"Dạ, nô tỳ nhớ kĩ."
Không lâu sau, Trúc Tâm vào phòng, quyệt cái miệng nhỏ :"Tiểu thư, sao người lại tốt bụng như vậy, nếu đổi lại là nô tỳ đã cùng đại tiểu thư tranh cãi ầm ĩ từ lâu rồi! Lời trong lời ngoài, ngay cả nô tỳ còn hiểu ẩn ý của nàng ấy, vì sao tiểu thư phải nhẫn nhịn nàng?"
"Chó cắn em một miếng, lẽ nào em lại phải quay lại cắn trả nó ?"
(camtusori: em phục nghệ thuật chửi của chị )
Lưu Uyển Thanh nói xong, Trúc Tâm cũng "xì" một tiếng bật cười :"Nô tỳ nghe tiểu thư nói như vậy, lúc nãy trong phòng, đại tiểu thư nói liên tục, toàn tự biên tự diễn, thật sự rất giống..."
"Em đó!" Lưu Uyển Thanh gõ đầu Trúc Tâm một cái.
...
Lộ Vương phủ
"Thế tử, người nghe thiếp giải thích, thiếp không phải cố ý... thật sự, không, không...không phải do thiếp, chỉ là thiếp muốn thân thiết với tiểu thế tử một chút, lại không ngờ tiểu thế tử sẩy chân rơi vào hồ sen....thiếp thực sự không hề cố ý, thật mà! Thế tử gia..."
Nắm tay Lục Khang bóp chặt thành đấm, gân xanh nổi đầy, tiếng "răng rắc" vang lên! Nâng chân đạp Chu Nguyệt Lan đang quỳ trước mặt mình một cước, nàng ta thét lên một tiếng liền ngã xuống đất, máu tràn ra cả khóe miệng...Tiểu nha hoàn bên cạnh sợ tới mức quỳ xuống kêu khóc :"Tiểu thư, tiểu thư đừng dọa nô tỳ! A!"
Tiểu Mễ Tử lập tức cho người lôi chủ tớ Chu Nguyệt Lan ra ngoài.
Lúc này, Lục Khang chắp tay ra sau lưng, đôi mắt khép hờ. Đứng ngoài rèm cửa, Tiểu Mễ Tử mím môi một cái liền đi lên phía trước nói :"Chủ tử, tiểu thế tử cát nhân thiên tướng! Sẽ không sao cả, chủ tử an tâm!"
Một lát sau. . . Lục Khang thở dài. . . Xoay người đi vào thư phòng.
Ngồi trên ghế sau án thư, từ từ nhắm mắt lại, bên tai vẫn còn vang lên câu nói của thái y :"Thân thể tiểu thế tử vốn đã suy yếu từ ngay trong bụng mẹ, hôm nay bị lạnh, còn bị dọa cho hoảng sợ, tuy nói tính mạng được giữ lại...nhưng...sợ là đầu óc không còn giống như người bình thường, mong thế tử gia chuẩn bị tâm lý thật tốt!"
Kẻ ngu si! Ha ha...Con trai trưởng của Lục Khang ta, không thể rời khỏi chén thuốc- là một cái ấm sắc thuốc thì thôi...nay lại còn trở thành kẻ ngu si!
Hồ sen! Lại hồ sen! Báo ứng sao? Ha ha. . . Mẹ làm con chịu sao?
Lộ Vương phi làm rơi ly trà trong tay :"Ngươi nói cái gì? Bây giờ tiểu thư Chu gia ở đâu?"
"Chắc còn đang ở trong phòng chứa củi..nàng...cùng với nha hoàn bên cạnh nàng." Lộ Vương phi hé mắt, hung hăng đập tay xuống bàn :"Người đâu, lôi chủ tớ Chu gia ném ra khỏi Vương phủ cho ta!"
"Dạ!"
Chờ hạ nhân đi rồi, Lộ Vương phi ngồi trên ghế tê dại, kéo tay Thôi ma ma bên cạnh thều thào :"Khang nhi chắc đang rất oán hận ta..."
"Vương phi, thế tử làm sao có thể trách người? Muốn trách thì phải trách Chu Nguyệt Lan không biết điều kia! Dù sao người cũng chỉ muốn tốt cho thế tử, thế tử đương nhiên sẽ hiểu cho lòng người..."
Lộ Vương phi thở dài. . .:"Thôi.... thôi....ngươi đi nói cho Khang nhi biết, cuối năm nay nó phải tiến hành hôn sự, những việc khác ta sẽ không nhúng tay vào nữa!"
Thôi ma ma sửng sốt, lập tức gật đầu. Tất nhiên bà hiểu Vương phi đang thỏa hiệp...Dù sao, từ lúc Chu Nguyệt Lan vào phủ, liền phát hiện cùng thế tử ở rừng mai ngày ấy không phải nàng ta. Nếu không phải nàng ta, chỉ có thể là Lưu Uyển Thanh của Hầu phủ...Thân phận của Lưu Uyển Thanh, làm trắc thê của thế tử còn miễn cưỡng, đừng nói chi là làm thái tử phi, cho dù là kế thế tử phi cũng không đủ tư cách! Nhưng thế tử lại nói người có cưới cũng chỉ cưới một người, nếu theo cách nghĩ của Thôi ma ma, thì lại thiếu vị trí thế tử phi, chỉ có trắc thê, thế có khác nào là thế tử phi...Đường đường là thế tử, lại không có con trai trưởng, từ trước tới nay làm gì có chuyện đó?
Xem ra vận may của Lưu Uyển Thanh tới rồi!
Hầu phủ
Lưu Uyển Thanh thở dài...
"Tiểu thư làm sao vậy?" Đông Mai đang nói không ngớt miệng về việc mấy ngày nay kinh thành bàn tán ầm ĩ chuyện tiểu thư Chu gia hại tiểu thế tử trở thành kẻ ngốc, Chu Tuyên Bá đã cáo lão về quê từ lâu, trong vòng ba ngày, toàn bộ Chu gia liền dọn sạch không còn bóng dáng rời khỏi kinh thành….thấy vậy dừng lại, lo lắng nhìn nàng.
Lưu Uyển Thanh khoát tay, rót cho Đông Mai ly trà :"Em kể chậm một chút, chỉ là ta cũng từng quen biết với Chu tỷ tỷ, nên có chút tiếc nuối cho tỷ ấy..."
Không nên mong cao xa, không nên tính toán nhiều...kết quả đó thật sự chứng tỏ điều này.
Đông Mai gật đầu, đưa tay nhận lấy ly trà của Lưu Uyển Thanh :"Nô tỳ cám ơn tiểu thư, nô tỳ cũng có chút tiếc nuối. Lần trước cùng tiểu thư đến Lộ Vương phủ, nô tỳ có gặp qua Chu tiểu thư, nhân phẩm cũng không tệ lắm. Hơn nữa trong thời gian này, Chu tiểu thư thường đến Vương phủ cùng Vương phi trò chuyện, toàn bộ kinh thành đều đồn đãi rằng ít nhất Chu tiểu thư cũng phải làm trắc thê của thế tử, còn có thể làm thế tử phi nữa cơ, ai lại ngờ mới qua mấy ngày, mọi chuyện lại chuyển biến theo hướng khác...Nô tỳ còn nghe nói ngày Chu tiểu thư cùng nha hoàn bên cạnh bị ném ra khỏi Vương phủ, nàng ấy đã ở trong tình trạng thừa chết thiếu sống, cũng nhờ Chu Tuyên Bá quỳ xuống cầu xin thái y, mới nhặt về cho nàng ấy được cái mạng...nghe nói bị thương nội tạng...Sợ là còn phải dưỡng bệnh thêm một năm rưỡi nữa."
Trúc Tâm đứng một bên nghi ngờ hỏi :"Nhưng Chu Tuyên Bá dù sao cũng được xem là một bá gia, Chu tiểu thư lại thiếu chút nữa mất mạng, đâu tới mức phải cáo lão về quê chứ!"
Chu Uyển Thanh cúi đầu nhấp một ngụm trà, nói :"Đắc tội với hoàng gia, đừng nói là bá gia, cho dù có là công gia cũng trở thành cỏ rác không đáng đồng tiền, thế nên cho dù nàng ấy có chết ở Vương phủ, nếu Chu Tuyên Bá còn biết suy nghĩ, sẽ hiểu kinh thành không còn chỗ cho ông ấy đặt chân nữa...Bằng không sau này cái mất đi không chỉ là cái mũ quan trên đầu."
Lưu Uyển Thanh đặt ly trà xuống, liếc nhìn Trúc Tâm còn đang ngơ ngác chưa hiểu...Mặc dù trung thành, nhưng lại không thông minh, rất dễ bị người khác lợi dụng, sợ là tới lúc đó còn ngây thơ nghĩ như vậy là tốt cho mình...Mà thôi, chờ sau khi mình xuất giá, sẽ tìm một người tốt, biết an phận gả nàng ấy đi. Cho dù có chút luyến tiếc, kiếm một người trung thành rất khó! Chỉ tiếc rằng mình dạy lâu như vậy nhưng cũng không hề có chút tiến bộ nào, còn thua xa Trúc Lục...