Thú Phi

Chương 112: Hoan tình

Edit : Vô Phương

 

Beta : Ong MD

 

Sát khí, sát khí dày đặc.

 

Vân Khinh thấy vậy liền thu lại nụ cười trên miệng, vội đứng lên bước tới bên cạnh Độc Cô Tuyệt, xoay người cầm chặt tay hắn. Đồng thời ngẩng đầu nhìn gái ế siêu xấu kia nói: “Huynh ấy đã có vợ rồi.”

 

Tính tình Độc Cô Tuyệt ai còn lạ gì, cho dù hắn cần phải nhờ vả người khác thật đó, nhưng hắn chỉ có thể tha thứ cho kẻ khác trong phạm vi hắn chịu được mà thôi. Nếu chạm phải râu hùm của hắn thì hắn cũng chẳng quan tâm kẻ đó là ai, có cần nhờ vả nhà ngươi hay không mà vẫn cứ ra tay tàn nhẫn như thường.

 

Độc Cô Tuyệt cầm lại tay Vân Khinh, cảm giác được sự an ủi, khuyên giải thầm lặng của cô, bất chợt hung hăng trừng mắt liếc gái ế siêu xấu kia một cái, đứng bật dậy, kéo tay Vân Khinh bước nhanh ra ngoài.

 

“Không sao cả, thiếp có thể làm tiểu thiếp cho chàng, thiếp không thèm để ý đâu.” Gái ế siêu xấu thấy Độc Cô Tuyệt rời đi, vội vàng xông về phía trước hai bước cất cao giọng.

 

Sắc mặt Độc Cô Tuyệt xanh mét, dừng bước chân, sát khí bốc lên bừng bừng, định quay người lại.

 

Vân Khinh giữ chặt tay Độc Cô Tuyệt, nhìn hắn cười thật dịu dàng, rồi sau đó quay đầu lại nhìn ‘gái già háo sắc’ kia, cất giọng nhẹ nhàng thản nhiên lại cực kỳ kiên định nói: “Ta để ý.” Dứt lời, cô kéo tay Độc Cô Tuyệt về rừng cây ở xa xa, đi tìm đám Bạch Hổ vương.

 

Tộc trưởng Mặc Khắc nghe vậy không khỏi lắc đầu cười nói: “Muội muội này quản ca ca chặt quá đi, xem ra bà cô à, cô diễn không đạt rồi.” Dứt lời, tất cả mọi người trong thôn đồng loạt cười ha hả.

 

Đinh Phi Tình, Mặc Ngân, Mặc Ly nhìn nhau, ai nấy đều lắc đầu cười to, trước mặt Vân Khinh mà lại đòi làm thiếp cho Độc Cô Tuyệt, muốn chết sao trời.

 

“Tiếp tục, tiếp tục.”

 

Điệu múa nóng bỏng, lời ca nồng cháy, lửa trại bốc lên cao thiêu đốt ngày càng nóng bỏng, đêm nay còn dài rất.

 

Độc Cô Tuyệt bị Vân Khinh kéo khỏi hội lửa trại, bước vào trong rừng cây. Gió đầu xuân trong lành, se se lạnh thổi tới, tuy rằng còn mang theo chút hơi lạnh, nhưng không rét đến thấu xương, ngược lại làm cho tinh thần người ta có cảm giác phấn chấn.

 

Đấm mạnh lên một thân cây đại thụ bên cạnh, thân cây to lớn đó lập tức lắc lư, phát ra tiếng răng rắc, răng rắc.

 

Vân Khinh thấy vậy nhẹ nhàng lắc đầu, buông tay Độc Cô Tuyệt ra, đưa tay ôm lấy khuôn mặt vô cùng xấu xí của Độc Cô Tuyệt, kiễng chân dịu dàng hôn lên môi Độc Cô Tuyệt, nhìn sâu vào đôi mắt hắn, khóe miệng nhẹ nhàng mỉm cười, nói: “Ta không chê bai, không chối bỏ, dù cho chàng có hình dáng như thế nào đi chăng nữa, ta cũng không ngại.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như âm thanh của tự nhiên, khiến cho lửa giận của Độc Cô Tuyệt bị dập tắt hòan toàn. Hắn duỗi tay ra ôm lấy thắt lưng Vân Khinh, xoay người đặt cô dựa vào thân cây, cúi đầu nhìn sâu vào đôi mắt trong sáng của Vân Khinh.

 

Không có khinh bỉ, không hề dao động, ngay cả một chút giễu cợt ghê tởm cũng không có. Vân Khinh của hắn, nói lời này là thật lòng, dù hắn đẹp đẽ như vốn có cũng thế, hay xấu xí khó coi như lúc này cũng vậy, Vân Khinh của hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ ghét bỏ hắn.

 

Độc Cô Tuyệt lập tức cảm thấy dễ chịu vô cùng, hắn rất vừa lòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mãn nguyện.

 

Vân Khinh thấy vậy khẽ vuốt ve hai má Độc Cô Tuyệt, ý cười dịu dàng toát ra từ trong đáy mắt. Độc Cô Tuyệt, cho dù bây giờ là Tần vương mà vẫn giống một đứa trẻ, tính tình ương ngạnh nhưng lại rõ ràng như vậy đó, vui giận gì nhìn là biết hết.

 

Đón nhận nét dịu dàng trong mắt Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt nuốt khan, đưa tay vòng qua eo ôm chặt Vân Khinh, cúi đầu xuống hôn hết sức triền miên lại dụ dỗ cái lưỡi đinh hương của cô, lượn lờ đùa giỡn.

 

Vân khinh bị Độc Cô Tuyệt đặt tựa vào thân cây, vòng eo nhỏ nhắn bị hắn ôm trọn trong bàn tay rộng lớn, chẳng còn sức lực phản kháng chỉ có thể đón nhận nụ hôn cuồng liệt của Độc Cô Tuyệt.

 

Thắt lưng bên hông bị tháo tung ra, một cái bàn tay to lớn trượt xuống theo làn da bóng loáng, tiến vào khu vực thần bí.

 

Bàn tay to lớn thô ráp kia mang theo hơi nóng cực mạnh lập tức châm ngòi cho ngọn lửa bùng lên khiến cả người Vân Khinh run lên, sắc mặt cô ửng đỏ đẩy Độc Cô Tuyệt ra, cắn răng nói: “Chàng.”

 

Cô khẽ xoay người sang, muốn tránh khỏi sự xâm nhập của Độc Cô Tuyệt, lại phát hiện trước người là Độc Cô Tuyệt với thân thể cường tráng, phía sau dựa lưng vào thân cây, không thể nhúc nhích được. Mới chỉ khẽ cử động một chút ngược lại còn làm cho người phía trước càng ngày càng nóng hơn.

 

Vân Khinh chợt đỏ mặt, người này, sao mà bất kỳ lúc nào cũng động tính dục như vậy chứ.

 

Trong đêm đen, đôi mắt Độc Cô Tuyệt như chim ưng, bừng cháy như ngọn lửa trại thiêu đốt. Sức nóng trên khuôn mặt như có thể đốt cháy Vân Khinh đang đứng trước mặt hắn.

 

Dùng thân thể của mình ép chặt lên người Vân Khinh, một tay Độc Cô Tuyệt tiếp tục dùng các đầu ngón tay trắng mịn kích thích như trước, tay kia thì nắm tay Vân Khinh đặt vào giữa hai chân của hắn.

 

Vân Khinh chợt trở nên quẫn bách nhưng bất đắc dĩ không nói gì chỉ ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt.

 

“Chúng ta mới thành thân.” Độc Cô Tuyệt nhìn Vân Khinh, nghiến răng nghiến lợi nói.

 

Hắn mới thành thân chưa được bao lâu đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Lúc này lại bôn ba đủ đường, vừa phải di chuyển vừa có nhiều người, đừng nói là thân thiết mà ngay cả muốn gần gũi một chút cũng không có cách nào, hắn đã muốn bốc hỏa thật rồi, mà còn là bốc hỏa lớn nữa kìa.

 

Hơn nữa mụ Tuyết Lê chết tiệt kia, còn nói gì mà thánh nữ phải là trinh nữ. Vì sự an toàn của Vân Khinh, vừa bước vào lãnh thổ Nam Vực, ngay cả vợ chồng cũng không cho phép gọi. Phải gọi là huynh muội, ngăn chặn hết tất cả mọi hành động mờ ám. Lửa giận của hắn đã sớm bốc lên cuồn cuộn sắp cháy lan ra khắp đồng cỏ luôn rồi.

 

Hôm nay, khó khăn lắm mới có được một lúc nhàn hạ như vậy, vừa rồi trong màn ca múa nóng bỏng kia đã khơi mào ngọn lửa trong lòng. Hắn không cam lòng, không cam lòng chút nào.

 

Nhìn vào đôi mắt bốc lửa hừng hực của Độc Cô Tuyệt, cảm giác được ngọn lửa nóng bừng trên người độc cô tuyệt đang cháy lan ra khắp người cô. Toàn bộ thân người Vân Khinh nhũn ra, cô và Độc Cô Tuyệt đã là vợ chồng, mỗi khi hắn xâm nhập cô đều không chịu được sự trêu chọc ấy.

 

“Chàng…”

 

Không đợi Vân Khinh nói hết câu, Độc Cô Tuyệt cúi đầu hung hăng hôn lên môi Vân Khinh, nhanh chóng châm ngòi thổi gió trên người cô.

 

Vân Khinh bị Độc Cô Tuyệt hôn nên cũng không nói được tiếng nào, đành phải thở dài một tiếng từ đáy lòng, đưa tay ôm lấy cổ Độc Cô Tuyệt, giao hết bản thân cho hắn.

 

Độc Cô Tuyệt lập tức ôm Vân Khinh đứng dậy, đạp một cước trên thân cây, đảo mắt nhìn lên ngọn cây rồi ngồi xuống phía trên thân cây.

 

Vừa xả hết trang phục nặng nề kia xuống, hai tay hắn chợt dùng sức, nhấn thật mạnh một cái trên người Vân Khinh.

 

Vật như lửa nóng kia lập tức lấp đầy cơ thể Vân Khinh, cô bị kích thích khẽ ngửa đầu ra sau, cắn chặt môi không cho phát ra tiếng rên rỉ. Cả thân người khẽ run rẩy trong lòng Độc Cô Tuyệt.

 

Choàng tay ôm lấy cổ Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt hé miệng áp chặt lên đôi môi kia, bắt đầu xâm lược ngày càng mãnh liệt.

 

Bóng cây lắc lư, toàn bộ thân cây không ngừng lay động, phát ra tiếng lao xao, rì rào, nhưng bị những tiếng động lớn ở xa xa truyền đến che lấp hoàn toàn.

 

Ngay cả ánh trăng rằm sáng vằng vặc trên ngọn cây, cũng từ từ giấu mình trốn sau những đám mây vì chịu không nổi một màn nóng bỏng như vậy.

 

Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp không biết chạy đi chơi đùa ở nơi nào, lúc này từ trong bóng đêm xuất hiện dưới gốc cây đại thụ. Mỗi tên đứng ở một bên, không ngừng di chuyển, canh gác bảo vệ cho nơi này.

 

Đêm thật là nóng bỏng.

 

Cơm chừng đã no, rượu chừng đã đủ, rời khỏi thị trấn có tập tục đặc sắc này được rồi.

 

Mặc Ly, Mặc Ngân, Đinh Phi Tình đều là người hiểu chuyện. Đinh Phi Tình thấy vậy chỉ biết trừng mắt liếc xéo Độc Cô Tuyệt vài lần, kéo Vân Khinh qua, nghiêm khắc dạy bảo cô đừng có mà nuông chiều hắn như thế. Còn Tuyết Lê lại không có biểu hiện gì khác, chỉ là sắc mặt càng thêm lạnh lùng.

 

Ngày thứ ba, người của tộc Mặc Khắc thu xếp ổn thỏa những kiện hàng da muốn đưa đi buôn bán. Bọn họ mang theo đám người Độc Cô Tuyệt tiến vào Dương thành.

 

Dương thành chính là tòa thành đầu tiên lớn nhất nằm ở phía bắc Nam Vực, là con đường trực tiếp dẫn vào U thành. Nếu không qua được nó thì muốn vào U thành chỉ còn cách bay lên trời mà thôi.

 

Nam Vực có vị trí địa lý thật độc đáo, không giống như Tần quốc, Tề quốc đi từ bốn phương tám hướng đều có thể tới kinh đô. Nó chỉ có một con đường duy nhất, nên Dương thành cũng giống như một cái cổ họng vậy, nếu nó bị khóa chặt thì coi như tất cả mọi thứ đều tắc nghẽn.

 

Độc Cô Tuyệt không một lời đi theo đoàn người của tộc trưởng Mặc Khắc. Sau 3 ngày đi đường đã tới được Dương thành, cổng thành bị kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không phải được tộc trưởng Mặc Khắc đảm bảo cho thì ngoại trừ một cách là bọn họ xông vào cũng chẳng cách nào qua được.

 

“Nghe nói gì chưa, thánh nữ của chúng ta là giả?” Trong một tửu lâu lớn nhất ở Dương thành, lúc này đã là giữa trưa, người ngồi đông đúc dùng bữa uống rượu, nói chuyện huyên náo.

 

“Sao lại không nghe được, thánh nữ mà chúng ta sùng bái như thần không dưng lại là giả, bên U thành chắc đã náo lọan đầy trời rồi.” Một gã đàn ông thô kệch lớn tiếng nói.

 

“Chưa hết nha, ta còn nghe thánh nữ thật đã bị Thánh Tông bắt về rồi, bà ta đã sớm gả cho người khác không nói, lại còn gả cho người ngoài nữa chứ, thật nực cười.”. Một gã đàn ông khác mặt đầy râu quai nón, đập mạnh lên mặt bàn, vẻ mặt đầy phẫn nộ tiếp lời.

 

“Thực quá đáng, đúng là quá đáng.” Một người phụ nữ nghiến răng nghiến lợi giận dữ nói

 

“Đúng, với loại thánh nữ như vậy nên dùng cực hình. Cái thứ giả dối lừa đảo kia làm uổng phí của ta sáng ba nén nhang, chiều ba nén nhang thờ phụng mụ ta. Ta phỉ nhổ vào!!! Ông đây trả lại hết ụ mọi sự khinh bỉ. Ghê tởm”. Một gã đàn ông thô lỗ nhổ một ngụm nước bọt lớn, vừa nói vừa phun tứ tung.

 

“Các ngươi không biết chứ, ta có họ hàng thân thích ở U thành, là thủ hạ của Kỳ Lân vương. Nghe nói Thánh Tông đã tuyên bố quyết định, bảy ngày sau, thánh nữ thật cùng với toàn bộ người trong Tuyết tộc phải chịu cực hình thiêu sống ở miếu Thánh Tông tại U thành. Thiêu sống hết, vì bọn họ để lưu lạc con cháu thánh thần nhất của chúng ta ra ngoài.” Một người thanh niên trẻ tuổi ở bàn bên cạnh quay mặt sang gia nhập vào đám người ồn ào kia.

 

“Tốt, phải thiêu, thánh nữ như vậy chúng ta không cần, làm lưu lạc huyết thống thần thánh, có thể mang tới đại nạn cho chúng ta. Thiêu, thiêu chết hết đi.” Gã đàn ông có râu quai nón hét lớn.

 

“Đúng, đúng vậy, phải thiêu……”

 

“Không thuần khiết….”

 

“Thiêu.” Lập tức toàn bộ đám người trong tửu lâu đều hùa theo, nét mặt ai nấy cũng đầy vẻ căm phẫn, phẫn nộ vô cùng cực đoan.

 

Ngồi trong một góc tửu lâu, Vân Khinh nghe vậy nhíu nhíu mày, sắc mặt không thay đổi gì nhưng ẩn sâu trong mắt lại là thần sắc lo lắng.

 

Đinh Phi Tình xoa xoa cằm, nhìn về phía đám đông đáng sợ nhộn nhạo kia. Không ngờ việc làm lưu lạc huyết thống thần thánh lại mang đến cho bọn họ kiếp nạn lớn như vậy. Những lời nói hoang đường kiểu này ở Triệu quốc cũng có, nhưng có thể làm đến mức này khiến cho toàn dân đều phản đối quả thực là cực kỳ bất lợi với đám người Tuyết Cơ.

 

Vừa nghĩ đến đây Đinh Phi Tình đưa mắt nhìn Tuyết Lê, sắc mặt vẫn không thay đổi gì, vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng. Đinh Phi Tình thấy vậy chợt nhíu mày.

 

“Khó trách năm nay chúng ta săn bắn khó khăn đến vậy. Hóa ra là do thánh nữ mang vận rủi đến cho chúng ta. Thiêu đi, phải thiêu.” Tộc trưởng Mặc Khắc ngồi cùng bàn, vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng nói.

 

“Đúng, khó trách thu hoạch gì cũng không tốt. Thiêu sống, thiêu sống hết chúng đi…” Vài thanh niên trẻ tuổi ngang hàng với Lý Khắc cũng tiếp lời. Mới vừa rồi bọn họ còn sùng bái thánh nữ như thần, lúc này lại hận như không thể róc thịt, uống máu, nhai xương, chửi mắng không tiếc lời.

 

Độc Cô Tuyệt nghe vậy chợt hung hăng nhíu mày, giữa tròng mắt hiện lên sát khí.

 

“Chúng tôi đang vội, tộc trưởng Mặc Khắc, nếu sau 6 ngày nữa đưa chúng tôi tới được U thành, chúng tôi sẽ biếu các ngài thêm một kiện.” Mặc Ngân không dài dòng, nói thẳng với tộc trưởng Mặc Khắc.

 

Tộc trưởng Mặc Khắc vừa nghe liền liếc mắt nhìn Lý Khắc, mặt mày mừng rỡ như điên. Lập tức vỗ bàn nói: “Đi, không ăn nữa.” Vừa nói vừa phóng ra bên ngoài tửu lâu.

 

Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh thấy vậy cũng chẳng nói lời dư thừa, đứng dậy đi theo ra khỏi khỏi tửu lâu. Bảy ngày, bọn họ còn quá ít thời gian.

 

Ngày đêm lên đường, tuy rằng càng đi về phía nam đất đai càng trở nên bằng phẳng, nhưng vẫn là những núi non chập trùng, cũng tốn không ít sức lực.

 

Bên này, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đi ngày đêm không ngừng nghỉ tới U thành. Cùng lúc đó, Tề Chi Khiêm cũng không nhàn rỗi.

 

Phủ Thái tử bị thiêu rụi, Tề Chi Khiêm ở trong Tề vương cung. Lúc này, ngồi giữa Tề vương cung, trên khuôn mặt nho nhã của Tề Chi Khiêm chợt hiện lên một sự khiếp sợ cùng cực, đứng bật người dậy, trừng lớn mắt nhìn Huyền Tri đang đứng trước mặt: “Cái gì, vùi thân trong biển lửa? Vân Khinh đã chết?”

 

Đứng bên người y là Thu Điền – người cận vệ vẫn đi theo bên cạnh y. Vừa nghe vậy Thu Điền cũng kinh ngạc thốt lên :“Không thể nào, làm sao có thể?” Y nhớ rõ năm đó y là người đã tự tay cắt gân mạch của Vân Khinh. Một cô bé khiến người ta thương tiếc làm sao lại chết được? Lại còn là bị thiêu chết trong Tần vương cung nữa chứ?

 

Huyền Tri vội nói:“Theo thám tử hồi báo, đêm giao thừa, Phượng Minh điện bị thiêu trong biển lửa, Tần vương hậu đang ở bên trong, Độc Cô Tuyệt tự mình lao vào đi tìm người, từ đó về sau không thấy Tần vương hậu xuất hiện nữa.”

 

“Điều đó không thể chứng minh được gì cả.” Tề Chi Khiêm nghe vậy chậm rãi ngồi trở lại, nhíu mày gõ gõ vào tay vịn ghế.

 

Huyền Tri cũng biết không thể chứng minh được gì cả nên nói tiếp: “Nhưng nói đến cũng rất lạ, từ ngày đó Tần vương Độc Cô Tuyệt cũng cáo bệnh không lên triều, mọi việc đều do Sở Vân trình lên cho hắn xử lý. Hơn một tháng nay chưa từng hắn công khai xuất hiện.”

 

Tề Chi Khiêm nghe đầu mày càng thêm nhíu chặt, ngón tay gõ gõ trên tay vịn càng nhanh, trầm giọng tự hỏi: “Người của thánh nữ Nam Man tới Tần quốc, sao thánh nữ Nam Man đột nhiên lại tiếp kiến Tần quốc?”

 

Không ai trả lời, Huyền Tri, Thu Điền cũng đều không biết.

 

Đầu ngón tay y khẽ chuyển động qua một tin tức tình báo khác được trình lên: Tuyết vương phi của Hàn quốc trên đường trở về nước bị người khác cướp mất, đến nay vẫn bặt vô âm tín, không rõ sống chết.

 

Ngón tay Tề Chi Khiêm cọ cọ vào tờ thư tín, đôi mắt nhanh chóng chuyển động nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, không biết đang tự suy ngẫm điều gì.

 

Huyền Tri và Thu Điền thấy vậy cũng trầm mặc không lên tiếng, lúc thái tử điện hạ bọn họ đang suy nghĩ ghét nhất là bị người khác quấy rầy.

 

“Nghe nói Tuyết vương phi được Vân Khinh yêu mến vô cùng?” Một lúc sau, Tề Chi Khiêm đột nhiên nhớ tới điều gì đó, chợt lên tiếng hỏi.

 

“Đúng vậy.” Mấy ngày ở Tần vương cung đều ở lại Phượng Minh cung, ngay cả Yến vương hậu lẫn Ngụy vương hậu đều không được đãi ngộ như vậy.

 

Tề Chi Khiêm nghe vậy khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt đang nhìn bầu trời quang đãng ngoài kia, quay lại nhìn Huyền Tri và Thu Điền, chậm rãi nói: “Ta chợt cảm thấy tam hoàng tử Hàn quốc Thượng Quan Kính và Vân Khinh rất giống nhau.”

 

Huyền Tri cùng Thu Điền sửng sốt, điều này ngược lại bọn họ không hề chú ý tới, vả lại hai người này chưa bao giờ cùng xuất hiện trước mặt bọn họ, hơn nữa có quan hệ gì với Vân Khinh chứ?

 

Mấy ngón tay mân mê tờ thư tín trong tay, Tề Chi Khiêm nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế. Tuyết Vương phi là người Nam Man, người khác không biết, nhưng y biết rõ. Trầm mặc thật lâu, đột nhiên trong đầu chợt loé sáng, Tề Chi Khiêm mở bừng mắt nói: “Thánh nữ Nam Man, trên trán có bớt hình hoa anh đào.”

 

Y đọc nhiều sách vở, chuyện trong thiên hạ có thể không biết vẹn cả mười phần, nhưng cũng nắm đến tám chín phần. Lúc đầu y không hề chú ý vấn đề này, cho nên trong chốc lát không cảm thấy lạ. Bây giờ, thánh nữ Nam Man đột nhiên phái người đến Tần quốc, nếu y không suy luận ra thì chẳng phải là kẻ vô dụng sao.

 

Huyền Tri và Thu Điền chợt ngẩn người, ý này là… Cả hai đều đồng loạt biến sắc.

 

Đột nhiên Tề Chi Khiêm mỉm cười khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt ve một cây đàn cổ. Đó là cây đàn mà Vân Khinh đã đàn trước khi vĩnh viễn rời khỏi Đinh gia, cây đàn này là đàn cổ gia truyền của Đinh gia. Y còn nhớ rõ tiếng đàn rền rĩ đoạn tuyệt ngày ấy, khó lòng đáp lại được tri âm.

 

Vuốt ve mấy sợi dây đàn đã bị đứt trong tay, y không nối chúng lại mà vẫn giữ nguyên như vậy, khoé miệng nhếch lên một nụ cười tươi đầy thấu hiểu.

 

“Giỏi ột Đinh gia, giỏi ột Tuyết Vương phi. Uổng phí ta thông minh một đời, tự nhiên lại hồ đồ một chốc. Cái bớt đoá hình hoa anh đào đó không phải là dấu hiệu của thánh nữ Nam Man sao. Ta quả nhiên không liên tưởng tới điều đó, thật đáng chết.”Vuốt ve mấy sợi dây đàn, Tề Chi Khiêm thở dài một tiếng nói.

 

“Vân Khinh, Vân Khinh, không ngờ nàng có thân phận lớn đến nhường này. Thánh nữ Nam Man, quả nhiên là Thánh nữ Nam Man.” Khẽ lắc lắc đầu, trong mắt Tề Chi Khiêm hiện lên sự e sợ pha lẫn bất đắc dĩ.

 

Y vẫn nghĩ Vân Khinh là người của Đinh gia, cho nên trăm phương nghìn kế dùng Đinh gia đến dẫn dụ Vân Khinh, không ngờ kết cục là hoàn toàn sai lầm. Y đã tìm lầm đối tượng, tìm lầm chỗ dựa, Vân Khinh không phải đứa con gái thấp kém vô dụng của Đinh gia, mà đó là Thánh nữ Nam Man. Là một trong hai quân vương của Nam Vực rộng lớn kia.

 

“Thái tử, việc này…… Tần vương Độc Cô Tuyệt, việc này……” Thu Điền bị tin tức này làm cho hoảng sợ, nhìn Tề Chi Khiêm mà không biết phải biểu đạt ý tứ của mình thế nào.

 

Nhưng Tề Chi Khiêm chưa nghe đã hiểu, lập tức thu lại vẻ mặt mỉm cười vừa rồi, nhíu mày lần nữa.

 

Xem ra, Vân Khinh chết ở Phượng Minh điện là giả mạo, nhất định là do đám người Nam Man kia đã đụng tay chạm chân vào, nếu không đang yên đang lành tự nhiên bọn chúng mới đến đã gặp chuyện không may. Mà hiện tại Độc Cô Tuyệt tự dưng lại cáo bệnh không lên triều, trong lúc này …

 

“Không đúng, Độc Cô Tuyệt không phải cáo bệnh, hắn vốn không ở Tần quốc.” Suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu, hai mắt Tề Chi Khiêm đột nhiên sáng ngời.

 

Huyền Tri, Thu Điền xưa nay biết bản lãnh của Tề Chi Khiêm, suy mưu tính kế rất chắc chắn. Vừa nghe lời y buông mặt mày đã sáng rỡ, không kịp hỏi nguyên nhân, lập tức nói:“Độc Cô Tuyệt không có ở đây, đúng là thời điểm tốt, chúng ta……”

 

Tề Chi Khiêm khoát tay cắt ngang lời Huyền Tri, đứng dậy chậm rãi đi lại trong phòng, nhẹ giọng nói: “Hắn không ngu như vậy, nếu khi hắn rời khỏi Tần quốc chẳng phải lo lắng chúng ta sẽ không thể đụng đến Tần quốc của hắn, thì hẳn là chuyện trước mắt quan trọng và mang lại lợi ích lớn hơn so với việc ấy. Chuyện quan trọng hơn? Có cái gì quan trọng hơn so với chúng ta?”

 

Y nhíu mày chậm rãi đi lại trong đại điện. Huyền Tri, Thu Điền cũng biết điều lùi lại, không dám quấy rầy.

 

“Nam Man, quan trọng hơn, chết tiệt.” Giữa lúc trầm mặc đột nhiên sắc mặt Tề Chi Khiêm chợt trở nên hung ác, tung một chưởng đánh vào cây cột vừa đi qua. “Nam Man sản vật phong phú, nếu Vân Khinh là thánh nữ mà Tần quốc hắn lại có biên giới giáp ranh với Nam Man dài như vậy, nếu hắn dựa vào điểm đó thì sau này có kẻ nào là đối thủ của hắn được. Thì ra là thế, thì ra là thế.”

 

Trong ánh mắt Tề Chi Khiêm chợt loé lên sát khí, lập tức quát lớn: “Người đâu, chuẩn bị, theo ta đi Nam Man. Muốn dựa vào Nam Man ư, không dễ dàng thế được.” Phất mạnh tay áo, Tề Chi Khiêm đi nhanh ra ngoài đại điện, nói là làm ngay.

 

Huyền Tri, Thu Điền thấy vậy liếc nhau không nói một lời, thái tử là thần thánh của bọn họ, người đã nói tuyệt đối sẽ không sai.

 

Trong chốc lát, toàn bộ Tề vương cung lập tức trở nên bận rộn.

 

Hai ngày sau, trong vương cung Sở quốc.

 

“Vân Khinh là thánh nữ Nam Man?” Sở Hình Thiên nhìn chằm chằm Thiết Báo, vẻ mặt kinh ngạc.

 

Thiết Báo cầm bồ câu đưa thư của Tề Chi Khiêm, nhíu mày trầm giọng nói: “Đúng, Tề thái tử nói rất có căn cứ, cũng không khó đoán.”

 

Sở Hình Thiên nhíu nhíu mày, Vân Khinh là thánh nữ Nam Man, tin tức này quá đột ngột. Chỉ mới biết tin Phượng Minh điện trong Tần vương cung bị lửa thiêu rụi, sau đó Vân Khinh không lộ diện, Độc Cô Tuyệt cũng cáo bệnh không xuất hiện. Còn chưa kịp suy luận ra những tin tức ẩn giấu bên trong, Tề Chi Khiêm đã ột tin tức rúng động thế này.

 

Thiết Báo giỏi mưu lược, lúc này trầm giọng nói: “Đối chiếu việc Độc Cô Tuyệt cáo bệnh cùng với cách Tề thái tử nói, hẳn là Độc Cô Tuyệt đã đi Nam Man rồi. Hai ngày trước Tề thái tử cũng đã đi Nam Man, thần nghĩ mọi thứ không phải là giả. Tên Tề thái tử này, nếu không chắc chắn hoàn toàn lẫn tình hình quá mức quan trọng, y sẽ không buông tha thời cơ đối đầu với Tần quốc tốt như vậy.”

 

Sở Hình Thiên nhíu chặt mày, khẽ gật đầu. Bây giờ, Độc Cô Tuyệt không ở Tần quốc, nếu bọn họ khởi binh tấn công, cho dù không diệt được Tần quốc cũng khiến nó bị thương tổn nặng nể. Mà Tề Chi Khiêm buông tay bỏ qua cơ hội này, vậy chứng tỏ rằng Nam Man còn quan trọng hơn, quan trọng đến mức y không kịp bố trí tất cả mọi việc ở đây.

 

Sở Hình Thiên lập tức trầm giọng nói:“Nếu đúng như lời y nói, Nam Man vốn là vùng đất sản vật phong phú, binh hùng tướng mạnh. Nếu Độc Cô Tuyệt vươn cánh tay tới Nam Vực thì chẳng phải chúng ta diệt vong sao. Không được, quả nhân không thể trơ mắt ngồi nhìn, người đâu, chuẩn bị đi.”

 

Thiết Hổ vẫn đứng một bên im lặng, lập tức lui xuống rất nhanh, bố trí mọi việc.

 

Hiện nay các nước đều hao tổn, nếu thật sự tiếp tục chiến tranh thì khả năng sẽ là lưỡng bại câu thương mà thôi. Với tình thế trước mắt như này, chỉ có đem tất cả mọi nguy hiểm tiêu diệt hết ở Nam Man, đó mới là kế sách tốt nhất.

 

“Bản cung cũng đi với con.” Tấm rèm cửa đột nhiên được vén lên, Hoa Dương Thái Hậu bước ra nhìn Sở Hình Thiên.

 

“Mẫu hậu.”

 

“Nam Vực rất nguy hiểm, bản cung rất lo lắng, con đừng quên, âm công của Khinh nhi là do ta dạy cho con bé. Có đồ đệ như thế, kẻ làm thầy này cũng không đến nỗi kém cỏi chứ.” Hoa Dương Thái Hậu rất kiên quyết.

 

Sở Hình Thiên thấy vậy nhìn thật sâu vào mắt Hoa Dương Thái Hậu, một lúc sau y chậm rãi gật đầu.

 

Hoa Dương Thái Hậu lập tức xoay người đi chuẩn bị, Vân Khinh, chúng ta hẹn gặp lại ở Nam Man.

 

Và thế là, một Tề thái tử, một Sở vương, ngày đêm không ngừng nghỉ đi đến Nam Man.

 

Mà lúc này, đám người Vân Khinh ở Nam Man lâm vào tình cảnh nguy hiểm vây quanh bốn phía, lại còn có một nguy cơ thật lớn khác, Tề Chi Khiêm, Sở Hình cũng ngày đêm không ngừng nghỉ đến Nam Man. Nam Man, tám phương hội tụ, sóng gió cuồn cuộn nổi lên.

 

Xuyên qua núi rừng, đi qua vách đá, liên tục sáu ngày không hề ngừng lại. Ngày thứ sáu, khi mặt trời đã lên cao, đoàn người của Vân Khinh tới được U thành.

 

U thành, kinh đô phồn hoa của thế lực thánh nữ, không phải sầm uất lại trang nghiêm như Đô thành Tần quốc, không có nét nho nhã, nhẹ nhàng như Tề quóc, càng không mạnh mẽ giống như Sở quốc. Mà giống như một cô gái bé nhỏ dịu dàng, trong đó lại tản mạn ẩn chứa tinh hoa và sắc bén, thâm tàng bất lộ, như một thanh kiếm bén ngọt mà không mũi nhọn.

 

Sau khi mọi người chào từ biệt đám người tộc trưởng Mặc Khắc, cả đám người của Vân Khinh không kịp thăm quan diện mạo đẹp đẽ của U thành mà theo chỉ đạo của Tuyết Lê, bắt đầu âm thầm liên hệ với đám người của Tuyết Lê. Phi Lâm, Mộ Ải cũng thử liên lạc với người của mình.

 

Ngày mai chính là ngày thứ bảy, ngày Tuyết Cơ cùng người trong Tuyết tộc chịu án hoả thiêu, bọn họ chỉ còn lại một buổi tối.

back top