Thú Phi

Chương 116: Hoa sen nơi ngục lửa

Edit : Như Bình

 

Beta : Vô Phương

 

Đêm càng lúc càng khuya hơn, một vùng lửa đỏ rực rộng lớn nằm ở vị trí trung tâm được những dãy núi hùng vĩ vây xung quanh, cây đuốc thứ nhất theo chiều kim đồng hồ từ từ bị dập tắt, một canh giờ đã trôi qua. Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh chạy gấp trên lưng chừng núi, hai người cũng hiểu ánh lửa tắt lịm kia biểu thị rằng một canh giờ đã trôi qua. Thấy vậy hai người liếc nhìn nhau, không trao đổi lời nào, nhưng chỉ một cái liếc mắt cũng đã hiểu thấu suy nghĩ của đối phương, bước chân hướng về phía trước càng thêm nhanh hơn. Có thể tiết kiệm được chút thời gian nào tốt thời gian ấy . “Thả ta xuống, hai con đi trước… đi.” Tuyết Vương phi đang được Độc Cô Tuyệt ôm trong tay, không biết đã tỉnh lại từ khi nào, lúc này bà yếu ớt nhỏ giọng nói:

 

“Mẫu thân.” Vân Khinh nhỏ giọng gọi một tiếng.

 

Tuyết vương phi giương mắt nhìn Vân Khinh, trên gương mặt bà chậm rãi nở ra một nụ cười, hướng về phía Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt nói: “Chỉ có một ngày một đêm để xông qua Cửu cung, dù chỉ lãng phí một chút thời gian cũng không được. Có thể giữ được chút sức nào hay chút ấy, vào thời điểm mấu chốt chắc chắn sẽ rất hữu dụng.”

 

Sau khi dứt lời bà thở hổn hển, nói từng tiếng đứt quãng: “Ta và Kính nhi không thể giúp được gì, cũng không thể nào liên lụy hai con, để hai chúng ta lại, chúng ta sẽ đi theo sau, các con đi nhanh đi.”

 

“Đúng, đệ sẽ dẫn mẫu phi đuổi theo, đệ không giúp được điều gì, nhưng đệ chắc chắn có thể mang theo mẫu phi đến hội hợp với hai người.” Trên gương mặt đẹp đẽ của Thượng Quan Kính lúc này thoáng hiện lên sự kiên cường và quyết đoán hoàn toàn khác biệt với tuổi tác của cậu. Thượng Quan Kính đưa tay ra thật kiên quyết ôm lấy thân thể Tuyết vương phi.

 

Độc Cô Tuyệt liếc nhìn Vân Khinh một cái, lặng lẽ trao đổi một ánh mắt với nhau.

 

“Được.” Ngay lập tức Vân Khinh nhanh chóng gật gật đầu với Tuyết vương phi và Thượng Quan Kính, rồi cô đưa tay vuốt đầu Thượng Quan Kính, nhẹ nhàng vỗ về, khẽ nói: “Giao mẫu thân lại cho đệ.”

 

“Tỷ yên tâm đi.” Thượng Quan Kính gật gật đầu với Vân Khinh.

 

Nghe được thế, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh không hề dừng lại, xoay người lướt như bay về phía trước, giảm bớt được hai người Tuyết Vương phi và Thượng Quan Kính, tốc độ của bọn họ gần như đã nhanh hơn gấp đôi. Tuyết Vương Phi và Thượng Quan Kính nhìn thoáng qua bóng dáng Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh nhanh chóng biến mất trong màn đêm, cả hai đều tự cắn chặt răng. “Mẫu phi, đi nào.” Thượng Quan Kính bước một bước lên, ngồi xổm người xuống cõng Tuyết vương Phi, rồi bước về phía trước. Trong lòng mọi người đều hiểu rất rõ, tất cả là một, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh xông qua được các cửa cung ở phía trước, thì sẽ không có bất cứ kẻ nào cản đường hai người theo ở đằng sau, đường đi chắc chắn rất an toàn.

 

Nhưng nếu trong vòng mười hai canh giờ Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh không thể xông ra được nơi này, quỷ thần trong Cửu cung lúc đó sẽ đồng loạt ra tay, mặc kệ là bọn họ đi cùng Vân Khinh, đi một mình hay là ở bất cứ nơi nào, đều không thể thoát khỏi một chữ “chết”. Cho nên bọn họ cũng không cần ngần ngại, đem toàn bộ gánh nặng để cho Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh tháo gỡ, sống thì cùng sống, chết thì cùng chết. Trong lòng chưa bao giờ có sự kiên định như vậy, sống chết đồng lòng. Đêm ngày càng sâu.

 

***

 

Mà ở phía sau, trong miếu Thánh Tông bên kia cũng là một vùng hỗn loạn. Sau khi Phi Lâm, Mộ Ải cứu được người ra khỏi ngục tối, phát hiện Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh một đường khác đi cứu Tuyết Vương phi, nhưng tới giờ vẫn chưa đến hội hợp cùng bọn họ. Sao có thể xảy ra điều này được, chắc chắn xảy ra chuyện gì. Hai người đành phải đem chuyện bố trí ổn thỏa mọi người giao lại cho Đinh Phi Tình, rồi đi theo mật đạo quay trở lại, tiến về hướng nam của ngục tối nơi giam giữ Tuyết vương phi.

 

Không thể tưởng tượng được, đập thẳng vào mắt hai người là cảnh Mặc Ngân cầm đao kề vào gáy một nam tử vạm vỡ, còn ở phía trước ngục tối lại vô cùng hỗn loạn đông khua tây đánh. Đứng một bên ở phía sau bọn họ là đám người thuộc Tuyết tộc, một bên là binh sĩ Nam Vực, chân bọn bọ đạp lên vô số thi thể, máu tươi chảy lênh láng trên mặt đất. Mà Độc Cô Tuyệt, Vân Khinh, Tuyết Vương phi, Thượng Quan Kính, bốn người này vốn đang phải ở trong này, lại không thấy tung tích đâu cả.

 

“Sao lại thế này?” Phi Lâm và Mộ Ải cùng lúc đuổi tới, phóng ra từ hai hướng khác nhau, đồng loạt lên tiếng hỏi.

 

Mặc Ly vừa rà soát tìm kiếm cơ quan từ trên xuống dưới, vừa vội vàng thốt ra hai câu. Phi Lâm, Mộ Ải vừa nghe thấy không khỏi đều đồng loạt nhíu mày, mà Kỳ Vương bị Mặc Ngân bắt được, lúc này sắc mặt cũng vô cùng khó coi, y không thể tưởng tượng được những kẻ đến trợ giúp Tuyết Lê lại là những cao thủ như thế, y đường đường là kẻ đứng đầu ở đây, không nhắc đến việc bây giờ lại nằm trong tay kẻ địch, mà tận mắt nhìn thấy ngày càng có thêm nhiều người xông vào ở mọi nơi, nhưng y lại không hề phát hiện một chút động tĩnh khi bọn họ lẻn vào, mặt y không khỏi thay đổi sắc xanh tím từng đợt. Mặc Ly, Mặc Ngân đều là những nhân vật hạng nhất do Độc Cô Tuyệt dạy dỗ ra, gặp phải biến cố lớn, phản ứng của bọn họ không phải là hoảng loạn mà vẫn bình tĩnh nắm bắt mấu chốt ‘muốn bắt địch trước hết phải bắt tướng’, Kỳ Vương cho dù lợi hại nhưng hai người bọn họ cũng không phải loại vô dụng, trong khoảnh khắc Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh biến mất, vào lúc Kỳ Vương vẫn còn đang kinh ngạc, kiếm bọn họ đã kề sát cổ y.

 

Phi Lâm xuất thân từ gia tộc Phi Linh, loại cơ quan đang nằm ngay trong nhà y được xếp thứ năm trong tất cả các cơ quan học, bởi vậy hoặc ít hoặc nhiều y cũng hiểu được một chút, vội vàng tìm kiếm khắp mọi nơi, nhíu mày trầm giọng nói: “Rời khỏi nơi này trước, ở chỗ này không có dấu vết của bộ phận mở cơ quan, chắc hẳn là mở phải cơ quan ra từ một nơi khác, đi ra ngoài trước rồi nói sau.”

 

Nơi này vừa lúc nãy đã phát những tiếng la hét lớn, không nói đến việc những tiếng la hét đó dẫn đến toàn bộ người của Thánh Tông đến đây, mà người của Kỳ Vương lúc này tụ tập ở bên ngoài cũng không ít, ở lại chỗ này không phải là chuyện hay.

 

“Đúng, phải tin tưởng vào năng lực của bọn họ, bây giờ xử lý chuyện bên này trước đã.” Mộ Ải thấy vậy cũng trầm giọng nói một câu.

 

Mặc Ngân, Mặc Ly liếc mắt nhìn nhau, hai tròng mắt chứa sự phẫn nộ điên cuồng dần dần bình tĩnh lại. Đúng, phải tin vào bệ hạ và vương hậu của bọn họ, trên đời này chắc chắn không có nơi nào mà hai người đó không thể xông qua được, mà việc bọn họ phải làm là tới cứu người, bọn họ nhất định phải hoàn thành tốt chuyện việc này, tuyệt đối không thể để sau khi bệ hạ của họ thoát ra ngoài còn phải tới cứu bọn họ.

 

“Đi.”

 

Ấn một kiếm trên gáy tên Kỳ Vương, Mặc Ngân quát lớn một tiếng. Mặt Kỳ Vương xanh mét, nhưng bị người khống chế nên không dám lộn xộn, đành phải chậm rãi xoay người lại, đối diện với binh lính Nam Vực ở đằng sau y.

 

“Ta biết Nam Vực các người rất giỏi dùng độc, thạo dùng cổ, lại càng tinh thông cách sử dụng một loại trùng quái dị gì đó. Nhưng mà ta tin rằng dựa vào năng lực của chúng ta, mặc kệ có trúng phải độc thủ của các người, nhưng bọn ta muốn giết vương của các người vẫn là rất dễ dàng, hy vọng các người không cho chúng ta một cơ hội như thế. Bạn đồng hành của ta bây giờ thật sự cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần tay hơi run lên một cái, vương của các người…” Phi Lâm lạnh lùng nhìn đám binh lính, phó tướng và đám Thánh Tông của Kỳ Vương đang đứng trước mặt, thật vân đạm phong khinh cất tiếng.

 

Quả nhiên, một câu vừa dứt, trong đám người đang đứng nhất thời có mấy người lập tức biến sắc.

 

“Tránh ra.” Mặc Ngân mang vẻ mặt ngoan độc, lạnh lùng, kề kiếm vào cổ Kỳ Vương đẩy y đi về phía trước, Mặc Ly thấy vậy bước nhanh lên một bước, vung thanh kiếm như có như không đặt trên ngực Kỳ Lân Vương, phối hợp ăn ý.

 

“Rút lui.” Vẻ mặt của tên Kỳ Vương kia cũng biến đổi, sắc mặt y xanh mét quát đám người đứng ở phía sau. Ngay tức khắc, tất cả những kẻ đang đứng phong kín đường đi, đều đồng loạt lùi về phía sau.

 

Đám người Tuyết tộc thấy vậy, lập tức đi theo phía sau đám người Phi Lâm, cùng tiến lên phía trước. Dưới bóng đêm tối tăm, lúc này đây những ngọn đuốc dày đặc, dường như đã chiếu sáng cả một vùng ở thánh miếu này rõ như ban ngày. Khắp nơi đều là người, binh khí đã tuốt ra khỏi vỏ, tên đã lên dây cung, nhắm thẳng vào đám người Mặc Ngân đang đi từ Thánh miếu ra, nhưng không một ai dám xuống tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

 

Không có một tiếng động, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng. Dưới đêm trăng, chỉ có những tiếng chân không ngừng di chuyển truyền tới, một vùng vắng lặng thật kỳ dị.

 

Ở giữa những hàng đuốc, Mặc Ngân chỉ kiếm vào Kỳ Vương, bọn họ tiến lên từng bước, người của Kỳ Vương cũng lui dần về phía sau từng bước một. Tiến lên, rồi lùi ra phía sau, một tiến một lùi, lặng yên việc ai nấy làm, lại âm thầm ẩn giấu sát khí.

 

“Nói, cơ quan nằm ở đâu, nếu không ta sẽ giết y.” Sau khi di chuyển đến đứng đằng sau chướng ngại vật. Mặc Ngân quát to một tiếng lạnh lẽo, trong bóng đêm tĩnh lặng nó giống như một tiếng sét động trời, nổ vang trên đỉnh đầu mọi người. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào, thần thái trên mặt ai ai cũng đều là vẻ ngơ ngơ ngác ngác.

 

“Có nói hay không?” Vung một kiếm xẹt ra, trên cổ Kỳ Vương kia ngay lập tức xuất hiện một vệt máu.

 

“Đừng làm vương chúng ta bị thương, cơ quan gì chứ, trong Thánh miếu không hề có cơ quan.” Phó tướng đi theo Kỳ Vương thấy vậy, mặt biến sắc hoảng hốt lên tiếng. Không hề có cơ quan, Mặc Ngân, Mặc Ly, Phi Lâm, Mộ Ải không nhịn được mà đồng loạt liếc nhìn nhau. Giỡn chơi à, Độc Cô Tuyệt và Vân Kinh chẳng lẽ là bay đi mất hay sao.

 

“Nếu các ngươi không tin, thử hỏi Đại trưởng lão của Tuyết tộc đang đứng phía sau các ngươi đi, lão biết rõ ràng hơn ai hết đó.” Tên Phó tướng kia nhìn thấy sắc mặt đám người Mặc Ngân, không nhịn được nói tiếp một câu.

 

Mặc Ly ngay tức khắc nhìn về phía Đại Trưởng lão Tuyết tộc đang được dìu đi. Đại Trưởng lão Tuyết tộc thấy vậy, cũng chỉ nhíu chặt đôi mày, chậm rãi lắc đầu nói: “Đã nhiều năm rồi nhưng quả thật chưa hề nghe thấy trong Thánh miếu có ẩn giấu cơ quan.” Lão đã sống qua ba đời Thánh nữ trị vì, cũng đã vào Thánh miếu vô số lần, bên trong chỉ có mật đạo, còn cơ quan thì cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy, nhưng lần này là tận mắt lão nhìn thấy, trong lòng không khỏi vô cùng do dự.

 

Phi Lâm thấy vậy hơi nhíu mày, nhìn về phía Tuyết Lê đang ẩn nấp trong đám thiết kỵ của Độc Cô Tuyệt. Tuyết Lê bắt gặp ánh mắt Phi Lâm lướt qua, cũng khẽ lắc đầu, trên sách sử truyền vị của Thánh nữ, cũng chưa từng viết lại bên trong Thánh miếu có cơ quan.

 

Mặc Ngân, Mặc Ly liếc mắt nhìn nhau, những người này thật không biết gì. Thảo nào lúc đó Kỳ vương còn ngạc nhiên hơn cả bọn họ, vậy là do ai động thủ.

 

“Báo, báo, Thánh nữ cung…” Chính trong không gian trầm lặng, một âm thanh bối rối nhanh như gió truyền đến, một nam tử phóng về phía mọi người nhanh như bay, sau khi nhìn thấy tình cảnh ở đây, y chỉ đành nghẹn lời lại.

 

“Nói.” Mặc Ly quát lạnh một tiếng. Kỳ Vương mang vẻ mặt xanh mét lại tức tối hướng về phía nam tử kia gật gật đầu.

 

“Vương, ở cung Thánh nữ, có người xông vào cung.” Tên nam tử kia thấy Kỳ Vương gật đầu đồng ý, vội vàng bẩm báo lại. Một vùng ồn ào náo loạn, tất cả người của Nam Vực trong nhất thời đều khiếp sợ không thốt ra lời, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, hướng về mặt phía nam dập đầu bái lạy. Cung Thánh nữ, đó là nơi thần thánh thiêng liêng nhất ở Nam Vực.

 

“Có người xông vào cung?” Vẻ mặt Kỳ Vương vô cùng hoảng sợ, trong vòng trăm năm nay chưa từng nghe qua có người xông vào cung, hôm nay sao lại… y không nhịn được kiễng chân nhìn về phía nam.

 

Mộ Ải thấy vậy vẻ mặt cũng biến động, phi thân nhảy lên điểm cao nhất của Thánh miếu, phóng tầm mắt hướng về phía mọi người bái lạy. Chỉ thấy ở đằng trước cách nơi này không xa, có ánh lửa lúc ẩn lúc hiện truyền tới, nhưng những đốm sáng đó dường như tách nhau ra một quãng, chỉ có thể nhìn thấy một vài đốm.

 

Tâm ý rất nhanh xoay chuyển, Mộ Ải phi thân đáp xuống, ghé tai nói thầm với Phi Lâm, Mặc Ngân, Mặc Ly vài lời, ba người nghe xong đồng loại gật gật đầu.

 

“Đi, đưa chúng ta đến đó nhìn.” Mặc Ngân vung thanh kiếm lên, đẩy Kỳ Vương đi về phía trước. Sớm không xông vào, muộn không xông vào, lại xông vào ngay lúc này, chẳng lẽ là…

 

Kỳ Vương thấy vậy đôi mắt nhỏ xíu nhanh chóng nhíu lại. Cung Thánh nữ là vùng cấm địa ở Nam Vực, bọn chúng đã muốn đi tìm cái chết, vậy y sẽ dẫn bọn chúng đi. Ngay lập tức y cũng không giãy giụa nữa, vội vàng bước về hướng của Cung Thánh nữ. Tức thì, chỉ nhìn thấy một con rồng lửa thật dài, nhanh chóng di chuyển hướng về vùng đất của cung Thánh nữ trong đêm đen.

 

***

 

Gió đêm lướt qua, một mảnh trăng khuyết lạnh lẽo treo trên cao. Trong cung thứ ba, cung điện hồng ngọc. Một cung điện màu đỏ nằm cao cao trên sườn núi, đứng sừng sững trong bóng đêm tăm tối, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống cung điện mang sắc lửa đỏ ánh ra ngoài một luồng sáng đỏ sậm.

 

Chưa đi đến gần cung điện Hồng Ngọc, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đã cảm nhận được một luồng sóng nhiệt nóng bức đánh úp tới, toàn bộ nhiệt độ của bầu không khí tăng lên không ít, giống như trong chớp mắt đã đặt mình vào những ngày mùa hè, mà không phải là đầu mùa xuân.

 

“Cẩn thận một chút, đi sát theo ta.” Độc Cô Tuyệt bước một bước về phía trước, trầm giọng nói, Vân Khinh gật đầu, mười ngón tay gắt gao siết chặt cây Phượng Ngâm Tiêu vĩ, một tấc cũng không rời bóng lưng Độc Cô Tuyệt.

 

Tung một cước đá văng cửa lớn của cung điện đang đóng kín, một tiếng “két két” rất nặng nề vang vọng trong màn đêm tĩnh lặng, nghe qua âm thanh đó hết sức khủng khiếp.

 

Nóng, một luồng sóng nhiệt cực nóng ùa tới đánh thẳng vào mặt hai người, gần như làm người ta có cảm giác mồ hôi tuôn ra ướt đẫm, nhưng trong đại điện trống rỗng, không hề có bất cứ một thứ gì, không có lửa, thậm chí ngay cả một ánh nến cũng không có. Loại nóng bức này từ đâu mà có?

 

Trong đại điện tối tăm đen kịt, không có cửa sổ, không có cửa sau, một đại điện kín bưng, ngay cả một ánh trăng cũng không thể lọt qua được. Một màn đêm đen kịt, không thể thấy bất cứ thứ gì.

 

“Có bạn bè từ phương xa tới thăm, ngạc nhiên quá đỗi.” Trong lúc Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh nhíu chặt mày, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên, đồng loạt cùng với âm thanh này cất lên, trong đại điện tối như mực đột nhiên bắt đầu bừng lên một vùng sáng, chiếu rọi vị trí trung tâm của đại điện.

 

Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh không nén được phải giương mắt nhìn. Một chuỗi dạ minh châu to như nắm tay, được đính trang trí trên chiếc ghế dựa to mang sắc đỏ lửa, có hai người giống nhau như đúc đang ngồi trên chiếc ghế dựa, mũi cao, hai mắt ánh lên tia nhìn sâu xa, trong vẻ anh tuấn hơn người còn mang theo phong thái phóng khoáng rất đậm, buông thả không đứng đắn, nhìn có vẻ cực kỳ tà mị. Hai người đều mặc áo bào trắng giống hệt nhau, chỉ có điều bên góc của chiếc áo choàng được thêu bằng chỉ đỏ.

 

“Đi ra khỏi cung này, sẽ xem như các ngươi qua.” Nam tử mặc áo bào trắng đứng bên trái nở một nụ cười khiêu khích với Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, rất không nghiêm túc.

 

Độc Cô Tuyệt thấy vậy nhíu hai mắt lại, nâng trường kiếm lên bước một bước đi vào cung điện Hồng ngọc, Vân Khinh cũng theo sát phía sau hắn.

 

Chỉ bước qua khỏi cửa lớn của cung điện một bước, cánh cửa đang mở toang ở đằng sau hai người đột nhiên rầm một tiếng bị đóng chặt lại, toàn bộ đại điện trong phút chốc không lộ ra bất cứ khe hở, giống như một cái nhà giam hoàn toàn bị phong bế.

 

Độc Cô Tuyệt mang theo vẻ mặt lạnh lùng, đưa tay ra hiệu với Vân Khinh đi ở phía sau, bàn chân nhấn nhẹ một cái, phi thân thoắt một cái đánh thẳng tới hai người đang đứng ở vị trí trung tâm của đại điện. Cùng lúc đó, những ngón tay của Vân Khinh vươn ra một cái, liên tục gảy đàn, vừa ra tay chính là dốc toàn lực. Hai mươi lăm luồng âm nhận trùng trùng điệp điệp chồng chất lên nhau, đánh thẳng về phía nam tử áo bào trắng ngồi ở bên phải.

 

Hai người ngồi trên chiếc ghế dựa lớn thấy vậy đồng loạt nở nụ cười, nam tử ngồi bên trái đột nhiên hành động, cổ tay y vung lên, một chiếc đàn ba dây dài hơn chiếc đàn mười dây thông thường một chút, từ ống tay áo trắng của y trượt thẳng xuống đùi y, quay mặt hướng về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, ba ngón tay khẽ vươn ra, một tiếng đàn vô cùng trong trẻo vang lên, ngay tức khắc phóng thẳng ra.

 

Độc Cô Tuyệt đang ở giữa không trung cảm nhận được một luồng âm nhận cực kỳ sắc bén đánh ập tới trước mặt, sức mạnh thật to lớn, thậm chí còn mạnh hơn cả Vân Khinh. Hắn đang ở giữa không trung nên không kịp tránh né, ngay lập tức vung ra một kiếm đánh về phía luồng âm nhận đang phóng tới.

 

Chỉ nghe thấy một tiếng keng trầm đục vang lên, Độc Cô Tuyệt xoay người trên không trung một vòng hạ người hướng về phía sau. Mà cùng lúc đó, một âm thanh trong trẻo tựa như tiếng ngọc rơi trên bàn ngọc vang lên, hai mươi lăm âm nhận trùng điệp chồng chất lên nhau của Vân Khinh, trực tiếp bị đánh nát giữa không trung, sức mạnh của luồng âm nhận cây đàn ba dây kia vẫn chưa dừng lại tại đó, mà tiếp tục đánh thẳng về phía Vân Khinh.

 

Nét mặt Vân Khinh hiện lên một nét u ám, những ngón tay liên tục phất ra, vài đường âm nhận nhanh chóng bắn ra đánh thẳng vào luồng dư lực cuối cùng của cây đàn ba dây kia. Vài tiếng “phịch, phịch” thật nhỏ vang lên, sức mạnh cây đàn ba dây phát ra mới hoàn toàn bị tiêu trừ giữa không trung.

 

“Âm công là sở trường của ta.” Nam tử áo bào trắng ngồi phía bên trái chiếc ghế dựa đỏ lớn đó, với vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn Vân Khinh, chỉ là ý cười kia cũng chưa hề chạm đến đáy mắt y.

 

Vân Khinh không khỏi nhíu nhíu đôi mày. Bọn họ giao đấu chẳng qua chỉ là trong chớp mắt. Độc Cô Tuyệt nhẹ nhàng xoay người trên không trung lúc này mới đáp một chân trên mặt đất, một bước vừa giẫm xuống, Độc Cô Tuyệt đang muốn phóng kiếm ra tấn công tiếp, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất bên phía nam dưới lòng bàn chân hơi chìm xuống. Trong khoảnh khắc Độc Cô Tuyệt biến sắc, xoay người một cái liền lao thẳng về phía Vân Khinh, quát to: “Cẩn thận.”

 

“Ầm ầm ầm.” Âm thanh nặng nề như có thứ gì đó đang chìm xuống truyền đến, nơi Độc Cô Tuyệt vừa mới đứng trong nháy mắt lún thẳng rồi rơi xuống, lộ ra một vùng đỏ rực ở bên dưới.

 

Vân Khinh thấy vậy hai mắt lóe ra tia sáng, bước một bước về phía trước, mười ngón tay nắm chặt cây Phượng Ngâm Tiêu vĩ, lạnh lùng đề phòng hai người giống nhau như đúc kia sẽ tập kích Độc Cô Tuyệt vào đúng lúc này.

 

Nhưng hai người kia vẫn ngồi ở đó không hề nhúc nhích, chỉ nở nụ cười như có như không nhìn bọn họ. Hai gã nọ không hề ra tay, nhưng tình cảnh sàn nhà lún xuống ở trước mắt đã đủ làm cho Vân Khinh hoảng sợ.

 

Bước một bước dừng lại đứng bên cạnh Vân Khinh, cảm giác được ở vị trínayf không có động tĩnh gì, Độc Cô Tuyệt xoay mạnh người lại, nhưng những thứ vừa đập vào tầm mắt hắn, trong nháy mắt làm vẻ mặt của hắn hiện lên một nét kinh ngạc và hoảng sợ.

 

Trên mặt đất của đại điện thật rộng lớn lúc này bắt đầu so le nhau lún xuống ở khắp nơi, chỉ còn lại có mấy khối trụ vuông vức cỡ khoảng một thước. Nơi nơi trên nền đất chỉ còn sót lại những thanh trụ hình dạng giống như những cây cột, nó có dạng giống như cọc hoa mai. Mà ở dưới những nơi đang dần dần lún xuống, tuôn tràn ra một vùng đỏ chói mắt, cùng một luồng khí cực kỳ nóng bức không thể diễn tả thành lời ập tới. Trong khoảnh khắc, Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt có cảm giác giống như đã đặt mình vào trong lò lửa nóng, từng sợi tóc gần như đều muốn bốc cháy.

 

Nhìn kỹ sắc đỏ nằm phía dưới sau khi mặt đất ở đại điện bị lún xuống, luồng ánh sáng này hoàn toàn xóa tan đi ánh sáng ngọc của viên dạ minh châu lúc trước, ánh sáng mang sắc lửa đỏ bao phủ toàn bộ đại điện lúc này đây, chiếu rọi hết tất cả mọi ngóc ngách dù nhỏ bé nhất, giống như ánh lửa.

 

Xem tính chất của thứ này, giống nước lại dường như không phải là nước, cực kỳ đậm đặc, nhìn không thấy đáy, chẳng biết đó là thứ gì, chỉ nhìn thấy nó giống như một đầm nước tù, lặng lẽ vây xung quanh những cái cột như cọc hoa mai trong đại điện này, khiến cho Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh dường như cảm giác thấy bọn họ đang đứng trong lửa chứ không phải đang đứng ở giữa đại điện. Chỗ này rốt cuộc là nơi quỷ quái gì kia chứ?

 

“Các ngươi vẫn còn mười một canh giờ nữa, ta không ngại gì ở đây chơi đùa với các ngươi.” Nam tử áo bào trắng ngồi phía bên phải trên chiếc ghế dựa màu đỏ, ngắm nghía thanh kiếm sắc đang cầm trên tay. Y nói rất chậm rãi, giống như không hề có cảm giác về không khí nóng rực ở xung quanh.

 

Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh vừa nghe, đều cùng lúc quay đầu liếc nhìn nhau. Còn chưa chờ bọn họ ra tay, nam tử ngồi phía bên trái đột nhiên đứng dậy, cười tủm tỉm nói: “Đã lâu rồi chưa động thủ, ta không thể nhẫn nhịn hơn được nữa rồi.” Y vừa nói vừa cười thật tà khí với Vân Khinh, thân hình chợt nhoáng lên, cả cơ thể y bật dậy, từ chỗ ngồi của y lao vút lên đạp lên một cây cột trụ hoa mai, cả thân mình y như tia chớp phóng về phía Vân Khinh.

 

Cùng lúc đó, nam tử áo bào trắng trong tay đang cầm trường kiếm cũng cười ha ha: “Đồng loạt nào.” Dứt lời, y giơ tay vỗ mạnh vào tay vịn của chiếc ghế dựa to lớn, thanh kiếm được bao phủ trong sắc đỏ với mĩ kiếm nhọn đỏ chói mắt liền phóng thẳng tới Độc Cô Tuyệt.

 

Độc Cô Tuyệt hét lớn một tiếng, thanh nhuyễn kiếm trong tay run lên, quét ngang một kiếm ra đối kháng trực tiếp với hai người đang bổ tới, đồng thời lạnh lùng quát: “Đi.”

 

Vân Khinh đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt nhíu chặt đôi mày. Mười ngón tay lướt nhanh như gió, hai mươi lăm luồng âm nhận chồng chất lên nhau nhanh chóng bắn thẳng ra, hướng về phía nam tử áo bào trắng đang lao thẳng đến cô, đồng thời cô khẽ điểm bàn chân, nhún người đáp xuống chiếc cọc hoa mai ở phía trước.

 

Một kiếm quét ngang ra, kiếm khí tung hoành ngang dọc, phát ra lực kháng cự đối đầu trực diện với hai người đang bổ tới. Hai người kia cũng biết phân biệt lợi hại, một kiếm một đàn đồng loạt công kích, lao tới chống lại một kiếm của Độc Cô Tuyệt và âm nhận vô hình của Vân Khinh.

 

Mà Độc Cô Tuyệt bổ ra một kiếm, lại xoay bàn chân một cái, chạy ra phía sau Vân Khinh, tựa như tia chớp phóng nhanh về hướng hậu điện. Mũi chân liên tục điểm trên mặt đất, thân thể như loài chim yến đang tung cánh, Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh lướt trên những cọc hoa mai trong màn lửa đỏ, vội vàng xuyên thẳng qua.

 

Keng, vài tiếng trầm đục như thứ gì bị va chạm vỡ ra ở sau lưng hai người, cùng lúc với âm thanh trầm đục kia là một giọng nói lười biếng cực kỳ tà khí vang lên: “Đơn giản thế sao?” Hòa cùng tiếng nói biếng nhác là tiếng đàn tranh uyển chuyển bất chợt vọng tới, vừa dịu dàng du dương lại xen lẫn sát khí dày đặc. Những âm nhận vô hình lao về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh đang tung người vọt thẳng tới phía trước.

 

Vân Khinh cũng không thèm quay đầu lại, vừa nhảy tới trước vừa lướt thật nhanh những ngón tay trên cây đàn, những âm sắc thật nặng nề vang lên, âm nhận vòng qua Độc Cô Tuyệt ở đằng sau cô đối kháng trực tiếp với âm thanh uyển chuyển du dương của chiếc đàn tranh kia. Tiếng đàn của Vân Khinh đậm phong cách cổ xưa, tiếng đàn tranh lại trong trẻo tinh tế, luồng âm thanh của ai cũng mang sở trường riêng, nhưng lại đồng thời mang theo sát khí dữ tợn.

 

Cùng lúc đó, nam tử áo bào trắng chuyên sử dụng kiếm, giương kiếm lên không bổ ngang ra, công kích về phía Độc Cô Tuyệt, luồng kiếm khí hung hãn dồi dào, gần giống như một thanh kiếm thật, lạnh lẽo đến thấu xương. Vẻ mặt Độc Cô Tuyệt thật lạnh lùng ác nghiệt, xoay người lại giương ra một kiếm, hai kiếm giao nhau, chỉ nghe vang lên một tiếng keng chát chúa, thân thể hai người đều nhoáng lên một cái, rồi đồng loạt nhảy vọt ra.

 

Mà nơi bọn họ vừa giao đấu một chiêu với nhau lúc nãy, đã bị hai luồng kiếm khí đánh thẳng trúng, trong nháy mắt mặt trên của cọc hoa mai bằng ngọc thạch đã bị nứt ra hai mảnh thật to, giống hệt như một miếng đậu hủ, trực tiếp bị cắt bỏ hai mẩu, lặng lẽ im lìm rơi thẳng vào trong lòng của loại chất lỏng mang sắc đỏ ở bên dưới.

 

“Xèo, xèo.” Một luồng khói nhẹ bốc lên, hai mảnh ngọc thạch rơi xuống kia lăn hết vài vòng trong luồng bọt khí chợt bị hòa tan cả ra, chẳng qua chỉ xảy ra trong nháy mắt mà bất cứ cái gì cũng không còn sót lại nữa, mọi thứ đều hóa thành một màn sương khói. Gương mặt Độc Cô Tuyệt hướng về phía đó, cảnh tượng này ánh vào khóe mắt hắn, hắn không nén lòng được mà chợt trợn tròn đôi mắt lên hoảng hốt.

 

Loại chất lỏng màu đỏ này rốt cuộc là cái gì? Ngọc thạch là loại đá cứng như thế, lại bị nó trực tiếp hòa tan thành một màn sương khói trong nháy mắt như thế, loại sức nóng như vậy, tốc độ như thế, rốt cuộc nó là thứ gì chứ? Trong khoảnh khắc Độc Cô Tuyệt cảm thấy không khí quanh thân thể ngày càng nóng bức hơn, những giọt mồ hôi tựa như đều bị hong khô hết, ngay cả lông tơ trên người bị dựng hết lên.

 

Lúc này, Vân Khinh liếc mắt một cái nhìn lướt qua cảnh tượng ở phía sau, vừa nhìn thấy, nét mặt cô hiện vẻ kinh hãi, ngón tay đàn sai một âm tiết, luồng âm nhận đang công kích lập tức xuất hiện một chút dao động. Nam tử áo bào trắng sử dụng đàn tranh vốn đã rất dũng mãnh, lúc này sự công kích Vân Khinh lại dao động, âm nhận của chiếc đàn tranh kia ngay lập tức xuyên thẳng qua tiếng đàn của Vân Khinh, hung hãn đánh thẳng vào trước mặt Vân Khinh.

 

Trong khoảnh khắc Vân Khinh thu hết lại sự khiếp sợ, nét mặt không biểu lộ ra bất kỳ sắc thái nào, liều mạng tung một cước đạp vào cọc hoa mai, nghiêng người vọt về phía sau. Cả cơ thể trong khoảnh khắc bắn thành một đường thẳng tắp lùi về đằng sau, âm nhận vô hình của chiếc đàn tranh kia, gần như đã sượt thẳng qua chóp mũi cô, bắn vào trong lòng chất lỏng màu đỏ ở phía sau, một vùng sáng đỏ bắn tung tóe ra xung quanh.

 

Xoay người một cái nhảy lên, đứng trên chiếc cọc hoa mai ở phía sau, nhưng cũng không chờ Vân Khinh đứng vững, chiếc cọc hoa mai ở dưới chân đột nhiên chìm thẳng xuống dưới, nhanh chóng rơi xuống lòng chất lỏng màu đỏ kia. Vân Khinh hoảng hốt, loại chất lỏng màu đỏ khủng khiếp như thế, cơ thể cô cũng chỉ là máu thịt bình thường làm sao có thể chống cự được với thứ đó chứ.

 

Ngay tức khắc sắc mặt cô trở nên thật căng thẳng, không kịp nghĩ ngợi nhiều, xoay chân điểm một cái, lập tức vọt thẳng tới chiếc cọc hoa mai ở gần bên cạnh, nhưng trên chiếc cọc hoa mai đó, lúc này nam tử dùng đàn tranh đã mang vẻ mặt mỉm cười đứng nhởn nhơ trên đó, ngón tay y đặt sẵn trên dây đàn thứ hai, nhắm ngay vào Vân Khinh đang vọt về phía y. Mà cùng lúc đó, toàn bộ những chiếc cọc hoa mai đang cố định trên mặt chất lỏng mang sắc đỏ, đột nhiên bắt đầu di động chìm nổi, chúng không ngừng dâng lên rồi hụp xuống, chuyển động liên tục.

back top