Thú Phi

Chương 156: Ức hiếp

Edit: Ong MD

 

Beta: Như Bình

 

Thế cục bảy nước lại bắt đầu một vòng chuyển mới, lúc này Sở Hình Thiên đang ở biên giới nước Tần và Nam Vực chạy trốn đến rã rời.

 

Khứu giác của dã thú cực kỳ tinh tường, huống chi đây lại là chiếc mũi của Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp, hai tên nhóc này đều từng chịu không ít khổ sở trong tay Sở Hình Thiên, bị y xông bí dược ngã lăn ra mê man. Lần này gặp được kẻ thù hai cu cậu vô cùng tức giận, Bạch Hổ vương sao có thể bỏ qua cho đám người Sở Hình Thiên được.

 

Nên trong phút chốc chúng nó lập tức thay đổi phương hướng, gầm lên một tiếng quay đầu đuổi theo Sở Hình Thiên đang chạy trốn.

 

Đám người Sở Hình Thiên điên cuồng bỏ chạy trên con đường núi cao thấp mấp mô, ở sau lưng là hơn một ngàn con dã thú hung hãn đang rít gào điên cuồng đuổi theo, khí thế gần như sắp ép chết cả đám người Sở Hình Thiên.

 

“Bệ hạ, chúng còn cách chúng ta chưa đến một trăm trượng.” Thiết Báo vừa chạy như điên vừa liên tục báo cáo lại khoảng cách giữa hai bên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

 

Khoảng cách quá gần, ban đầu hai bên còn cách nhau cả vạn trượng, thế mà lúc này mới chỉ chạy được một chút thì đã gần sát nhau rồi, nếu cứ tiếp tục bị truy đuổi thì trong thời gian chưa tới một nén nhang nữa, bọn họ đều sẽ rơi vào miệng hổ…

 

“Gràooooo.” Đáp lại lời Thiết Báo là tiếng hổ gầm chấn trời động đất của Bạch Hổ vương, lập tức đàn dã thú phía sau nó đồng thanh tru lên. Tiếng hú vang vọng như muốn che trời lấp đất bao trùm lên tất cả, khiến đàn chiến mã đám người Sở Hình Thiên đang cưỡi, đừng nói là chạy điên cuồng hay lao băng băng, mà lúc này trong tiếng gào thét của đàn dã thú ngay cả bước chân cũng không còn vững chãi, toàn thân run rẩy.

 

Sắc mặt Sở Hình Thiên xanh mét, một roi tiếp một roi hung hăng quật trên mình ngựa, quát: “Nhanh hơn nữa, tăng tốc mau, không thể để chúng đuổi kịp.” Vừa nói vừa phóng ngựa lên trước, tốc độ ngày càng nhanh hơn.

 

Hoàng tuyền thiết vệ ở phía sau thấy vậy, không hề than vãn một câu lập tức theo Sở Hình Thiên chạy lên trước, bệ hạ bọn họ luôn luôn đúng, ngay cả trong hoàn cảnh bất lợi như bây giờ.

 

“Gràoooo.” Nhìn thấy phía trước chính là đám người Sở Hình Thiên, một tia sáng vụt lóe qua trong đáy mắt Bạch Hổ vương, nó ngửa đầu gầm to một tiếng, tốc độ đàn thú phía sau lại tăng thêm lần nữa, giống như những mũi tên sắc bén lao thẳng đến đội ngũ Sở Hình Thiên.

 

“Lão bạch, lão bạch à, là ta đây, nhìn kỹ một chút, đừng có cắn bậy.” Thượng Quan Kính đi theo Sở Hình Thiên vừa chạy lên phía trước, vừa vung tay ra sau điên cuồng hét với Bạch Hổ vương đang đuổi tới. Cậu cũng không muốn chết trong miệng đại quân dã thú của chị gái cậu, như thế rất bất ổn. Bởi vậy mặc kệ Bạch Hổ vương có nghe thấy lời cậu nói hay không, cứ chào hỏi trước một tiếng thì tốt hơn.

 

“Câm miệng.” Đáp lại lời cậu là một roi Thiết Hổ quật lên mình chiến mã cậu đang cưỡi.

 

Bóng hình đoàn người lao nhanh như sao băng, điên cuồng như bão táp, mọi người ở phía trước chỉ hận ngựa mình đang cưỡi không thể mọc thêm đôi cánh, lúc này mà có thể bay lên thì tốt biết bao nhiêu.

 

“Khoảng năm mươi trượng phía trước, nhanh.” Sở Hình Thiên lạnh lùng tàn khốc lớn giọng quát to, quẹo vào ngã rẽ phía trước đập vào mắt mọi người là một con sông rộng khoảng mười trượng.

 

“Chạy, nhanh.” Thiết Hổ, Thiết Báo vừa nhìn thấy, nhất thời vài tia sáng chợt lóe qua đáy mắt, bắt đầu mừng rỡ như điên, gào lớn một tiếng chạy thẳng đến chỗ con sông rộng lớn kia.

 

Đội Hoàng tuyền thiết vệ ở phía sau thấy vậy, trên gương mặt vốn lạnh lẽo như băng tuyết lúc này cũng lộ ra một sự kích động, họ liều mạng phóng tới con sông lớn phía trước.

 

Hổ, báo, sói đều là những động vật xưng hùng trên mặt đất, nhưng ở dưới nước, chúng nó liền trở thành một quần thể yếu ớt, mấy ai từng nghe nói hổ, báo biết bơi chưa? Cho dù có thể di chuyển trong nước, nhưng với một mặt sông rộng lớn như vậy, chúng cũng không đủ bản lĩnh bơi qua.

 

Vó ngựa điên cuồng vang lên phía trước, tiếng hổ gầm vang vang phía sau, nhưng tiếng vang lại dường như gần sát bên tai, năm mươi trượng, hai mươi trượng, mười trượng, tiếng gầm gừ, rít gào, âm thanh đàn thú đuổi tới dường như đã sát ngay sau bọn họ.

 

Sở Hình Thiên dẫn đầu đi trước, điên cuồng chạy tới bờ sông, khuôn mặt lộ ra sự lạnh lùng và kiên quyết. Không đợi ngựa kịp đứng vững y liền vỗ lên lưng ngựa, thân hình bay vụt lên như một mũi tên nhọn vọt vào giữa dòng sông, may là lúc đi y có quan sát kỹ bản đồ vùng đất này mới biết ở đây có một nhánh sông, nếu không hôm nay nhất định sẽ bị Bạch Hổ vương ăn mất rồi.

 

Phía sau, Thiết Báo, Thiết Hổ bám sát theo, Hoa Dương thái hậu nắm tay Tuyết Cơ, cũng phóng vào dòng sông.

 

Giấy phút này, hoàng tuyền thiết vệ cũng không màng đến ngựa nữa, đều lao nhanh tới dòng sông trước mặt.

 

“Hí…”

 

Đám ngựa bị bỏ lại trên bờ, còn chưa kịp có cử động khác thì Bạch Hổ vương đã dẫn theo đàn thú chạy đến, trong nháy mắt tiếng chiến mã kêu thảm thiết lập tức vang vọng tận phía chân trời. Từng con từng con một ngã xuống, cho dù chúng có cố sức nhảy xuống sông nhưng trong nháy mắt cũng đã bị dòng sông nhấn chìm không chút tung tích.

 

Đám người Thiết Báo đang điên cuồng bơi qua sông nghe thấy vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa bắt gặp cảnh tượng đó bọn họ đồng loạt rùng mình một cái. Nếu bọn họ chỉ trễ một bước thì cảnh tượng đám ngựa chết trên bờ chính là kết cục của bọn họ, lúc này cả đàn thú dữ kéo đến đông nghìn nghịt, vây kín bờ sông, liếc mắt không thể nhìn thấy điểm cuối đâu cả.

 

Nước sông cuồn cuộn trôi đi tuy không chảy xiết và hung hãn như sông Cửu Khúc Long, nhưng cũng tuyệt đối không hiền hòa, yên ả. Sở Hình Thiên dẫn một đám người chật vật bơi qua bờ bên kia sông, cho dù Bạch Hổ vương có lợi hại tới mấy thì cũng chỉ có nước trơ mắt đứng nhìn mà thôi.

 

Bạch Hổ vương dẫn theo đàn thú, nhìn đám người bỏ ngựa bơi qua sông chạy về một hướng khác ở trước mặt, tức khắc Bạch Hổ vương trừng lớn mắt, sâu trong đáy mắt kia là sự tức giận ngút trời và sát khí đậm đặc.

 

Bạch Hổ vương quay đầu lại liếc nhìn tiểu Xuyên Sơn Giáp đang ngồi trên lưng mình, lúc này nó gầm lên một tiếng, ẩn chứa sự tức giận, mang đầy chết chóc.

 

Trong tiếng gầm giận dữ, tiểu Xuyên Sơn Giáp nhảy xuống khỏi lưng Bạch Hổ vương, lủi vào trong bụi cỏ, phóng đi như chớp dọc theo bờ sông phía trước. Đàn thú theo sau Bạch Hổ vương lập tức chia thành hai nửa, một phần đi theo tiểu Xuyên Sơn Giáp.

 

Bạch Hổ vương trừng mắt nhìn, dữ tợn trông đám người Sở Hình Thiên cách càng ngày càng xa, bọn chúng đứng bất động đợi chờ tại chỗ.

 

Phì phò, trong tiếng hít thở dồn dập, đám người Sở Hình Thiên cũng không phải là kẻ tầm thường, vô dụng, không mất nhiều thời gian bọn họ đã bơi qua vài chục trượng mặt sông, cả đám người mình mẩy ướt đẫm bước lên bờ bên kia.

 

Giờ đã là thời điểm cuối thu dần chuyển sang đầu đông, trong thời tiết này một ngọn gió núi chợt thổi qua, vừa nãy vì mệt mỏi khốn đốn họ cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ đã lên bờ và không còn thấy bóng dáng Bạch Hổ Vương đứng chờ nữa, nên tâm trạng mọi người cũng được thả lỏng, cơn gió rét lạnh thấu tận xương cốt ập tới khiến cho cả đám không khỏi đồng loạt rùng mình một cái.

 

Hoàng tuyền thiết vệ bọn họ tung hoành thiên hạ, ngoại trừ từng gặp chút khốn đốn với Độc Cô Tuyệt thì chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Hôm nay tự nhiên bị một đám dã thú đuổi đánh tơi bời, đến cả chiến mã cũng phải bỏ lại, quả vô cùng nhục nhã, nhất thời sắc mặt mọi người vô cùng âm trầm lạnh lẽo, cực kỳ khó coi.

 

“Đi.” Sở Hình Thiên nắm lấy vai Tuyết Cơ, kéo bà chạy lên trước.

 

Tuyết Cơ cảm giác được nơi bờ vai bị Sở Hình Thiên nắm lấy truyền đến một luồng chân khí ấm áp, cảm giác lạnh run như bị ướp băng lập tức tan đi rất nhiều, là Sở Hình Thiên dùng nội lực xua đi khí lạnh trong người bà.

 

Tuyết Cơ hơi giương mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc nãy giờ vẫn không hề quay đầu lại của Sở Hình Thiên, bà không giãy dụa, thuận theo Sở Hình Thiên mang bà chạy đi, đông người như vậy mà bà lại không có võ công, Sở Hình Thiên mang theo bà đúng là ổn thỏa hơn Hoa Dương thái hậu nhiều.

 

Thượng Quan Kính thấy vậy cũng không nói tiếng nào lẳng lặng theo sau.

 

Không còn ngựa, đám người Sở Hình Thiên dù nhanh cũng chẳng chạy được bao xa, nhưng lúc này bọn họ chưa thể thả lỏng tinh thần được.

 

Bạch Hổ vương bọn chúng là chúa tể sơn lâm, bọn họ đã không có ngựa, chỉ cần bọn họ hơi chậm một chút thì dù có con sông này ngăn cản nhất thời nhưng việc chúng nó sẽ đuổi theo bọn họ có lẽ chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

 

Một đám người điên cuồng chạy xuyên qua khu rừng, không ngờ rằng còn chưa chạy được bao xa thì phía trước đột nhiên truyền đến một loạt tiếng động lớn, âm thanh dã thú gầm gừ theo tiếng gió ùa đến như bão táp, phía trước có dã thú, nét mặt Sở Hình Thiên trầm xuống, lập tức dừng bước.

 

Những bóng hình nhoáng lên trong rừng rậm, phía trước thấp thoáng lộ ra một đường màu đen đang chuyển động, đó không phải là đán vạn thú thì là gì chứ, tâm tư của mọi người vừa mới lơi lỏng được một chút, thấy tình cảnh này trái tim lập tức vọt lên tới cổ họng.

 

“Mẹ nó, sao nhanh vậy chứ?” Thiết Hổ xanh mặt mắng một câu thô tục.

 

“Sao lại thành thế này? Chúng theo đường nào đuổi tới đây?” Trên mặt Thiết Báo hiện lên một vẻ khiếp sợ, nhanh như vậy đã đuổi tới, chúng không thể nào vượt sông đuổi theo, chẳng lẽ có đường tắt ư.

 

“Quay lại.” Sở Hình Thiên vừa nhìn thấy y siết chặt bàn tay, hét lớn một tiếng, xoay người chạy thẳng về phía con sông lớn. Lúc này còn thời gian đâu mà tìm hiểu xem chúng nó đuổi theo bằng đường nào, chúng nó giờ đã chặn ngay trước mặt cản trở bọn họ, lúc này bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất. Có chiến mã thì còn có thể chạy lại chúng nó nhưng lúc này tất cả mọi người chỉ dựa vào một đôi chân trần thì sao có thể là đối thủ của chúng.

 

Ào ạt xoay người vội vàng chạy về phía con sông đằng sau, nếu Bạch Hổ vương đã đuổi đến đây, vậy bọn họ lại quay trở về, xem thử ai mệt chết ai.

 

“Ùm ùm ùm ùm.” Tiếng nước bắn tung tóe liên tục vang lên, quần áo trên mình còn chưa kịp ráo, đám người Sở Hình Thiên lại nhảy vào giữa dòng sông một lần nữa, ngụp lặn bơi đi trong dòng nước.

 

Phía sau, đường thẳng màu đen kia kéo đến như bão táp, dẫn đầu là một con hổ lớn, chỉ thấy tiểu Xuyên Sơn Giáp đang cưỡi trên mình nó giương đôi con ngươi bé tí ti lên nhìn.

 

“Không ổn, bệ hạ mau nhìn.” Bơi tới giữa sông, Thiết Báo đột nhiên vừa nhô đầu lên thấy tình hình bờ bên kia, sắc mặt y trong phút chốc xám ngoét, hoảng sợ hét lớn.

 

Sở Hình Thiên cũng ngẩng nhìn về phía trước, thấy cách đó mấy trượng có một bóng dáng trắng tinh đang đứng vững vàng chờ ở bờ sông bên kia, trong tư thế hổ rình mồi trừng mắt nhìn y, mà ở phía sau cu cậu là một đám dã thú lóc nhóc ngồi chờ, đôi mắt lóe lên sắc đỏ, chúng nó trừng mắt chăm chú giám sát từng hành động của bọn họ, cực kỳ hung ác.

 

Quay đầu lại trông về phía bờ bên kia lại là một con hổ lớn dẫn đầu hiên ngang đứng đợi, bên cạnh nó là đội hình cả đàn sói hoang xếp thành hình chữ nhất (一), chúng đồng loạt trừng đôi mắt hung ác nhìn bọn họ, ngay cả đã cách khá xa bọn chúng, họ vẫn có thể cảm nhận được luồng sát khí vô cùng rõ ràng kia.

 

“Gràooooo.” Đột nhiên đúng lúc đó đàn dã thú ở hai bên bờ sông ngửa đầu tru lên, tiếng rống dữ tợn lao thẳng lên không trung, hòa cùng gió lạnh bao trùm khắp một cõi đất trời.

 

Hai bên bờ đều có đội hình bày trận chờ địch, cả hai bờ đều không còn đường sống, Sở Hình Thiên đột nhiên có cảm giác bọn họ như cá nằm trên thớt.

 

“Bệ hạ.” Thiết Báo nhíu mày hô một tiếng.

 

Nét mặt Sở Hình Thiên hiện lên sự kiên quyết đập nồi dìm thuyền, vung tay lên lạnh lùng nói: “Xuôi theo dòng.” Vừa nói vừa ngừng bơi, vận công nổi trên mặt nước, thân thể nhẹ như sợi bông, bị dòng sông chảy cuồn cuộn cuốn phăng xuống hạ nguồn.

 

* Nguyên văn: Phá phủ trầm chu – hay đập nồi dìm thuyền (破釜沉舟): Quyết tâm đến cùng – Dựa trên điển tích của Hạng Vũ trong trận đại chiến Cự Lộc. Vì để quân sĩ dũng mãnh xung trận, Hạng vũ đã ra lệnh phá hủy tất cả thuyền, chỉ để lại lương thực trong 3 ngày. Nhờ thế quân sĩ có dũng khí quyết tâm đánh thắng.

 

Thiết Báo, Thiết Hổ, Hoa Dương thái hậu thấy vậy, lập tức làm theo, Thượng Quan Kính không cam lòng cũng bị Thiết Báo kéo đi, trong phút chốc toàn bộ Hoàng Tuyền thiết vệ cũng ngừng bơi mà thả người trôi theo sóng nước xuống hạ nguồn.

 

Sóng trào mãnh liệt, chỉ vài cái ùa lên hạ xuống, cả đám người đã bị nước cuốn trôi không tìm thấy tung tích, tốc độ đó còn nhanh hơn tự bọn họ lê chân chạy không biết bao nhiêu lần. Quả thật ngươi có Trương Lương kế, ta có Quá tường thê (*).

 

*Trương Lương kế và quá tường thê:

 

Trương Lương: là mưu sĩ và là văn thần, 1 trong “tam kiệt nhà Hán”, cùng với Hàn Tín, Tiêu Hà, ông có công giúp Lưu Bang đánh đổ nhà Tần và thắng Hạng Vũ trong chiến tranh Hán Sở sáng lập ra nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.

 

Quá tường thê: thang mây để trèo tường, dùng trong việc đánh thành tương truyền do Lỗ Ban làm ra để giúp Sở Huệ Vương đánh Tống quốc.

 

Ngụ ý của câu này là ngươi có mưu kế lợi hại, ta có phương thức đối phó. tất cả mọi người đều có kế sách, kiên quyết không ai nhún nhượng ai. Binh đến tướng ngăn (cản), nước đến đắp đê.

 

Xuôi theo dòng xuống, mới đó mà đã hơn mười dặm.

 

“Bích Lạc Phú.” Cả đám mình mẩy ướt nhẹp bước khỏi dòng sông, vẻ mặt Sở Hình Thiên đằng đằng sát khí, trầm giọng nói. Một vài thủ lĩnh đứng đầu đám Hoàng Tuyền thiết vệ nghe lệnh lập tức lấy ra Bích Lạc Phú vẫn luôn được bảo quản gói ghém thật kỹ, bọn họ bắt đầu rải chúng khắp một vùng cỏ nước núi rừng này.

 

Bích Lạc Phú có tính ăn mòn rất mạnh, bọn họ vừa mới rải xuống, trong khoảnh khắc một mảng đen lớn bắt đầu lan tràn ra xung quanh. Cỏ hoang trong núi rừng bắt đầu héo rũ rồi toàn bộ thực vật xung quanh cũng khô héo theo, chúng tan ra thành một chất dòng nước đen có mùi cực kỳ gay mũi, dòng nước bắt đầu lan ra thấm vào mặt đất.

 

Tốc độ lan tràn càng ngày càng nhanh, phạm vi càng lúc càng lớn, chỉ một lát sau nơi này đã biến thành một cái đầm màu đen yên ắng, không còn một sinh vật nào sống sót.

 

Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ vừa thấy, hai người đưa mắt liếc nhìn nhau một cái rồi đồng loạt nhíu nhíu mày. Đây là Bích Lạc Phú nổi tiếng thiên hạ của nước Sở, quả là kịch độc, nhưng hai người cũng không quá lo lắng cho Bạch Hổ vương, bởi vì động vật đánh mùi ra sự nguy hiểm còn nhạy bén hơn cả con người, chúng nó chắc chắn không sao.

 

“Đi.” Sở Hình Thiên vừa thấy như thế, liền xoay người tóm lấy Tuyết Cơ, tiếp tục chạy vội về phía trước, đoàn hoàng tuyền thiết vệ phía sau cũng lặng lẽ bám sát.

 

Cắt đứt con đường này tất nhiên sẽ còn một con đường khác, Bích Lạc Phú có thể chặn được Bạch Hổ vương một lúc, nhưng không thể cản được cả đời. Cho nên, bọn họ muốn thừa dịp này chớp thời cơ nhanh chóng tiến vào nước Tần mới là thượng sách, đến lúc đó Bạch Hổ vương làm sao mà đuổi theo được nữa.

 

Trèo đèo lội suối, đám người Sở Hình Thiên cực kỳ chật vật nhưng cũng không dám dừng lại dẫu chỉ trong chốc lát, để mặc mồ hôi tuôn ra như tắm hòa với nước sông bám đầy trên người.

 

“Qua khỏi chỗ này trước mặt chính là biên giới Tần quốc.” Trên con đường núi nhỏ hẹp quanh co, Thiết Báo nhìn thoáng qua ngọn núi cao sừng sững cách đó không xa, trầm giọng nói.

 

Y chỉ có thể ước lượng đại khái, Bạch Hổ vương đã ép cả đám chạy như điên loạn, cho nên lúc này chỉ có thể dựa vào phương vị mặt trời để đoán hướng mà thôi, bọn họ đã sớm lạc khỏi phương hướng ban đầu giờ cũng không biết đã đi tới chỗ nào rồi.

 

Sở Hình Thiên gật đầu không nói gì, chỉ tăng nhanh thêm bước chân tiến lên trước.

 

Một cây cầu treo bắc ngang qua hai ngọn núi, cùng với từng cơn gió núi lạnh lẽo lãng đãng thổi tới, bên dưới vực là những tảng đá sắc nhọn lởm chởm khiến người ta vừa thấy đã ớn lạnh toàn thân.

 

Sở Hình Thiên thấy vậy kéo theo Tuyết Cơ nhanh chóng bước lên, cây cầu treo chao đảo, Tuyết Cơ vừa dẫm lên khuôn mặt bà lập tức tái nhợt cả đi.

 

“Húuuu…”

 

Sở Hình Thiên vừa mới đi được nửa đường, Hoàng tuyền thiết vệ ở đằng sau vẫn còn một nửa chưa bước lên cầu treo, thế mà ở phía sau cách đó không xa một tiếng tru lớn của sói hoang đột nhiên truyền tới, hướng đến bọn họ như bão táp.

 

Một màu lông xám xịt, những đôi mắt đỏ rực dữ tợn, nhanh chóng chạy khỏi núi rừng, dường như chúng nó đang bay tới, đàn sói hoang đã đến rồi.

 

Sở Hình Thiên nhất thời biến sắc, hét lớn một tiếng nói: “Mau, chặt đứt cầu.” Vừa nói vừa vận công lực vọt tới đầu bên kia chiêc cầu treo.

 

Sắc mặt đám người Thiết Hổ, Thiết Báo ở phía sau cũng cực kỳ khó coi. Sao nhanh vậy chứ, mới chưa được bao lâu mà chúng đã kéo đến rồi! Không đợi bọn họ kịp oán thầm trong lòng, cả đám người lập tức chen chúc phóng tới đầu bên kia của chiếc cầu treo kia.

 

Thượng Quan Kính lúc này cũng không quay đầu lại nữa mà kéo cao y phục vọt lên trước, nếu là Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp đến, cậu chắc chắn sẽ không nói hai lời quay đầu lại đầu hàng hai cu cậu, nhưng mà lúc này ở phía sau lại là một đám sói hoang, chúng nó không nhận ra cậu, nên trốn trước thì hơn.

 

“Mau, mau.” Bước một bước chụp lấy dây xích treo cầu, một tay Sở Hình Thiên nắm vừa chặt sợi xích sắt bên cạnh, vừa điên cuồng hét với đội Hoàng tuyền thiết vệ còn chưa qua khỏi cầu.

 

Thân cầu treo rất nhỏ hẹp, nhiều nhất cũng chỉ chứa được hai người đi song song qua nên dù Hoàng tuyền thiết vệ đã được huấn luyện kỹ càng thì cũng có thể nhanh được bao nhiêu đâu.

 

“Húuuuu…”

 

Đàn sói hoang chạy đến nhanh như chớp, phóng ra đông nghịt nơi chân trời, lao thẳng tới đám Hoàng tuyền thiết vệ vẫn đứng ở đầu bên kia chiếc cầu treo, những cái miệng rộng đỏ máu mở ra, ở nơi núi rừng chúng nó mới thật sự là vua.

 

“Bệ hạ, đi mau, đi mau.” Đám Hoàng tuyền thiết vệ vẫn chưa kịp bước lên cầu treo thấy vậy vừa điên cuồng gào thét, vừa rút kiếm ra xông lên đánh nhau sống chết với đàn sói hoang.

 

Kiếm phong gào rít, sói tru từng hồi, sắc máu đỏ tươi lan tỏa trên sườn dốc cao như những bông mai đỏ nở rực rỡ giữa mùa đông.

 

“Bệ hạ, mau ra tay, mau.” Đàn sói hoang kéo tới, chúng chia ra vừa tấn công Hoàng tuyền thiết vệ vừa tiến lên cây cầu treo lao tới Sở Hình Thiên ở đầu cầu bên kia.

 

Từng con nhanh thoăn thoắt, bò lên từ những sợi cáp bên dưới chiếc cầu dây, len qua chân đội Hoàng tuyền thiết vệ đang đứng trên cầu, nhảy phắt qua những tay vịn bằng dây cáp ở hai bên, tốc độ và sự uyển chuyển ấy, đội Hoàng tuyền thiết vệ căn bản không thể nào bì được.

 

Đám Hoàng tuyền thiết vệ đang tháo chạy trên chiếc cầu treo thấy vậy, rốt cuộc cũng không cố sức chạy tới chỗ Sở Hình Thiên nữa mà vung kiếm chém giết không ngừng đàn sói hoang đang lao đến, đồng thời điên cuồng hét với Sở Hình Thiên.

 

Sở Hình Thiên đứng ở đầu bên kia của cây cầu treo thấy vậy, trong phút chốc đôi mắt y ngập tràn sắc đỏ, y siết chặt bàn tay đến mức phát ra tiếng răng rắc.

 

“Bệ hạ đi thôi.” Thiết Báo thấy vậy cắn răng chém một đao xuống sợi dây xích bên cạnh, nếu không chặt đứt cây cầu này e rằng người của bọn họ chưa kịp qua thì đàn sói hoang đã tràn tới.

 

Chém xuống một đao, cây cầu treo kêu rầm một tiếng một sợi dây chão buộc thân cầu đứt lìa, sau đó nửa thân cầu rơi vào giữa không trung, trong nháy mắt Hoàng tuyền thiết vệ và đàn sói hoang đang chém giết trên mặt cầu ngã xuống không ít, nhưng vẫn còn rất nhiều con sói hoang men theo sợi xích còn lại điên cuồng lao đến.

 

“Gràoooooo.” Từ xa xa, tiếng gầm của Bạch Hổ Vương xé mây bạt trăng truyền đến, nếu Bạch Hổ vương đến thì dù chỉ một chút cơ hội bọn họ cũng không còn nữa.

 

Sắc đỏ tươi chợt lóe qua đáy mắt, nét mặt Sở Hình Thiên lạnh lẽo dường như không có bất cứ biểu cảm gì, y vung tay chém mạnh xuống. Rầm, toàn bộ dây chão của chiếc cầu đều đứt hết rơi thẳng xuống dưới, những con sói hoang và cả đám Hoàng tuyền thiết vệ đang ở trên đó cùng rơi xuống vực đá lởm chởm sâu hoắm bên dưới.

 

“Đi.” Sở Hình Thiên vẻ mặt ngập tràn sát khí, nắm chặt kiếm, xoay người chạy về phía sau, Thiết Hổ, Thiết Báo và cả đám Hoàng tuyền thiết vệ cũng không ai nói gì, lẳng lặng bám sát theo.

 

Ở đường núi bên này, Bạch Hổ vương giận dữ nhìn Sở Hình Thiên biến mất trước mắt, chân hổ vung lên trước một cái, gầm lên một tiếng cực kỳ phẫn nộ rồi quay đầu chạy về một hướng khác, đàn thú phía sau cũng phóng theo như bão táp.

 

Gió núi thổi qua lạnh lẽo ngập tràn sát khí. Nếu nói Sở Hình Thiên ở biên giới của nước Tần và Nam Vực bị Bạch Hổ vương truy đuổi trong rừng vô cùng chật vật, thê thảm thì ở nước Hàn xa xôi Tề Chi Khiêm cũng chẳng tốt hơn là bao.

 

Trong rừng hoa đào, mùi thuốc hăng hăng gay mũi, nhuộm nồng cả một khu rừng hoa đào và rừng trúc. Thế lửa vẫn được duy trì ổn định trong bếp lò đang nấu ấm thuốc giải ở bên trên, chỉ cần uống một bát thuốc giải này nữa, chắc chắn sẽ giải hết toàn bộ chất độc trong cơ thể mọi người. Huyền Tri đích thân trông coi ấm thuốc giải đang đun, kiên trì quạt từng chút từng chút ngọn lửa trong bếp.

 

“Cộp.” Một tiếng động rất nhỏ vang lên, ánh mắt Huyền Tri lập tức nghiêm lại, đưa mắt nhìn đến nơi phát ra tiếng động, tay nắm chặt lấy trường kiếm.

 

Chỉ thấy một con chuột nhỏ chạy ra khỏi đống củi bên cạnh, có lẽ nó bất chợt cảm nhận được sát khí, nên lập tức xoay mình lại lủi nhanh về đống củi lần nữa, không dám chạy ra.

 

Vào đúng lúc Huyền Tri quay đầu đi, một tia sáng trắng chợt lóe lên trong lặng yên, không chút tiếng động bắn vào ấm thuốc Huyền Tri đang trông coi. Không có dù chỉ một chút phong thanh, cũng không có điều gì khác thường, giống như ánh sáng trong không khí chỉ hơi dao động một chút, mau chóng đến mức sự việc diễn ra trước mắt mà Huyền Tri cũng không nhận ra được.

 

Chỉ là một con chuột, Huyền Tri thấy vậy buông lỏng trường kiếm đang nắm trong tay, đưa mắt lại tập trung canh chừng ấm thuốc giải trước mắt.

 

Ngoài cửa sổ, cơn gió đầu đông lạnh lẽo khẽ lay những ngọn cây xào xạc, rừng trúc khẽ khàng lay động vẫn xanh tươi bình yên như trước giờ, mà dường như lúc này lại càng thêm xanh tốt.

 

“Điện hạ, điện hạ.” Trong luồng gió lạnh, một tiếng thét kinh hoàng phá tan không gian tĩnh lặng trong khu rừng hoa đào.

 

Huyền Tri nhìn Tề Chi Khiêm ở trước mắt, sau khi uống thuốc giải sắc mặt Tề Chi Khiêm đột nhiên thay đổi, đầu ngoặt sang một bên ngất đi, cả khuôn mặt chuyển thành một màu xanh mét, Huyền Tri cực kỳ hoảng sợ thét to.

 

“Thuốc giải, thuốc giải này, có vấn đề.” Thu Điền ở bên cạnh vừa uống xong chén thuốc giải cũng lập tức gục đầu xuống ngất đi.

 

“Ngự y, ngự y đâu.”

 

Tiếng hét điên cuồng và hoảng hốt vang lên trong khu rừng trúc khiến vài chú chim sẻ đậu trên cành giật mình bay tán loạn.

 

Bị Đại hoàng tử ép đến đây, ngự y phụ trách điều chế thuốc giải, cau mày nhìn đám người Tề Chi Khiêm đã tỉnh lại vừa run rẩy vừa căng thẳng nói: “Thuốc giải thật không có vấn đề. Nhưng tại sao lại không giải trừ được độc tố mà ngược lại còn nặng thêm, việc này… việc này…”

 

Sắc mặt Tề Chi Khiêm vốn đã khỏi tám phần, nhưng giờ lại biến thành màu vàng nghệ một lần nữa, đôi mắt ảm đạm thất thần, lúc này y nằm trên giường nghe ngự y nói vậy lập tức nhíu mày nhìn chén thuốc giải Huyền Tri chưa kịp uống.

 

“Tuyệt đối không có vấn đề, là thuộc hạ tự mình sắc thuốc và trông coi, chắc chắn không xảy ra sơ suất gì.” Đôi mày Huyền Tri cũng nhíu lại sít sao.

 

“Chẳng lẽ do cách phối chế thuốc giải có vấn đề?” Thu Điền cũng tỉnh lại ở bên cạnh nghi hoặc nói: “Chuyện này quả rất kỳ lạ, chúng ta vốn không thể nhận biết nó là chất độc gì, có lẽ lúc giải độc cũng không thể dùng lý lẽ tầm thường mà suy đoán được.” Huyền Tri là thuộc hạ thân tín, nếu không phải có người âm thầm ra tay, vậy thì chỉ có thể là phương pháp phối chế thuốc giải của bọn họ sai lầm rồi.

 

Trong đáy mắt Tề Chi Khiêm hiện lên một ánh sắc lạnh, y lạnh lùng nhìn lướt qua ngự y đang nơm nớp lo sợ kia, vị ngự y tóc bạc thấy vậy, tức thì vội nói: “Thần tiếp tục đi nghiên cứu thuốc giải, đi ngay ạ.” Ông ta vừa nói vừa gần như nghiêng ngả chạy ra ngoài.

 

“Loại độc này sao lại khó hiểu đến thế?” Tề Chi Khiêm lạnh lùng nhìn vị ngự y vừa ngã vừa chạy ra, rõ ràng đã sắp giải hết nay lại đột nhiên nặng thêm, nếu cứ tiếp tục dây dưa không dứt thế này thì tất cả lợi thế y giành được ở Nam Vực đều mất sạch, nghĩ vậy đôi mắt Tề Chi Khiêm bắt đầu nặng nề âm trầm.

 

Cơn gió lạnh thổi qua, rừng trúc nhẹ nhàng lay động như đang nhảy múa, màn đêm chậm rãi buông xuống.

 

“Thiếu gia, người hoặc không xuống tay thì thôi, nếu đã muốn xuống tay thì phải đúng trọng điểm, làm gì mà dở sống dở chết thế, người không sợ phiền phức ư.” Trên con đường lớn ở Viễn thành, Cung Tứ dùng khuôn mặt trẻ con bất mãn trừng mắt nhìn Thánh Thiên Vực phong thái tao nhã vô song ở phía trước.

 

“Không phiền phức chút nào, chơi rất vui.” Thánh Thiên Vực dừng bước trước một cái sạp nhỏ, cầm một chiếc mặt nạ đầy sắc màu, y thích thú nâng chiếc mặt nạ lên xăm soi nghiên cứu, dung mạo tuyệt trần làm cho hai cô nương ở cửa hàng bên cạnh hóa đá ngay tức thì.

 

Mai chính là ngày Hàn quốc sắc phong Thái tử, đêm nay người ta giăng đèn kết hoa khắp các con đường, chỗ nào cũng toàn người là người, có đèn lồng, có pháo hoa, âm thanh ăn uống đùa giỡn tràn ngập trên đường cái. Khắp chốn đều là tiếng cười, tiếng hét ngân vang, người đến người đi thật tưng bừng, náo nhiệt, giống như nơi đây đang rộn ràng chào đón một năm mới đến.

 

“Thật là, nếu đã muốn giúp thì cứ nói thẳng ra đi.” Cậu thanh niên với khuôn mặt trẻ con vẫn còn chút bất mãn với Độc Cô Tuyệt.

 

“Ta nói sẽ giúp bọn họ lúc nào chứ.” Thánh Thiên Vực quay đầu lại cười tủm tỉm nhìn cậu thanh niên, cung Tứ thấy vậy rùng mình một cái, nụ cười này có chứa sát khí mà.

 

“Đồ ngốc, ngươi quên rồi sao, dựa vào cái gì mà phải giúp đỡ bọn họ chứ, lúc vui thì chúng ta ném một viên độc dược, lúc khó chịu thì cứ vứt vào đó một viên thuốc giải, thích gì làm đó?” Cung Nhị mỉm cười nhìn thoáng qua Cung Tứ đã lủi về trốn sau lưng Cung Tam.

 

“Đúng vậy, dám uy hiếp bắt thiếu gia chúng ta làm vú em gì gì đó chứ, ta giết chết bọn họ.” Cung Tứ lập tức tỉnh ngộ ra.

 

“Dám tóm lấy nhược điểm của thiếu gia chúng ta, vậy chúng ta cùng đùa với hắn.” Cung Bát nhướng mày lên, cười không chút đứng đắn.

 

“Đã quậy đục hồ nước nhà ta, nếu chúng ta không trả đũa thì quả thật có lỗi với bản thân.” Cung Thất lười biếng xoay chiếc lưng, đáy mắt lóe ra tia sáng.

 

Thánh Thiên Vực nghe vậy cũng không tỏ vẻ phản đối hay không đồng ý, chỉ cười tủm tỉm mua chiếc mặt nạ trên tay rồi đeo lên mặt, dẫn đám cao thủ Cửu cung dạo chợ đêm cực kỳ nhàn nhã.

back top