Thú Phi

Chương 162: Gió mây chuyển dời

Edit : Ong MD

 

Beta : Như Bình

 

Cả không gian trở nên tĩnh lặng, trong khoảnh khắc mọi âm thanh đều biến mất, đất trời chỉ còn lại tiếng gió lạnh thổi vù vù và tiếng hít thở của đàn dã thú.

 

Cây sáo huyết ngọc nhỏ chậm chạp rời khỏi môi Phi Lâm, đám người Tiểu Tả vốn đang vô cùng đắc ý vì đã nắm chắc thắng lợi trong tay sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, hung hăng nhìn chằm chằm đám người Sở Hình Thiên đang bị đàn thú dữ của họ bao vây, cánh tay đã giơ lên cao, nhưng nhìn tình huống trước mắt lại không dám hạ xuống, cứ giằng co như vậy giữa không trung.

 

“Các ngươi muốn thế nào?” Trong không khí trầm mặc, Phi Lâm thần thái bình tĩnh nhìn Sở Hình Thiên lạnh lùng nói.

 

Không cần phải huênh hoang nói những câu đại loại như dù sao bọn họ cũng chẳng màng đến an toàn của hai mẹ con Tuyết Cơ, Sở Hình Thiên muốn dùng hai người đó làm bia chắn thì cứ thẳng tay đi, không cần phải vòng vo như vậy.

 

Bọn họ đuổi đến tận đây chẳng phải vì cứu Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ sao, nếu nói ra những lời đó ngược lại quá tầm thường rồi, vậy chi bằng cứ dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

 

Thiết Báo nghe vậy siết chặt cánh tay, hung ác chộp lấy Thượng Quan Kính, đáy mắt lóe lên vẻ hưng phấn như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm: “Muốn thế nào? Cho đàn dã thú của các ngươi rút lui, không được đuổi theo, nếu các ngươi dám đuổi thì đừng trách chúng ta xuống tay vô tình.” Dứt lời, cánh tay y hơi dùng sức, thanh trường kiếm sắc bén khẽ lay, ngay lập tức một vết máu xuất hiện trên cổ Thượng Quan Kính.

 

Ở bên kia Thiết Hổ giữ chặt Tuyết Cơ, ngay sau đó nói: “Chúng ta có hai con tin trong tay, nếu các ngươi liều chết đuổi theo thì cùng lắm mọi người đồng quy vu tận, các ngươi cứ chờ đi, chúng ta sẽ giết từng người từng người một.”

 

Sắc mặt Phi Lâm và Mộ Ải lập tức xanh mét, một luồng sát khí dâng trào, cơn gió lạnh thổi y phục của họ tung bay phần phật, ở khoảng cách xa như thế vẫn có thể nghe thấy rõ ràng từng âm thanh một.

 

Thấy đám Phi Lâm, Mộ Ải vẫn đang do dự, Thiết Báo chậm rãi nở nụ cười, đưa thanh kiếm sắc lên ngang cổ Thượng Quan Kính, túm lấy cậu nhanh chóng lui về sau, Thiết Hổ thấy vậy cũng lập tức kéo Tuyết Cơ đuổi theo.

 

Sở Hình Thiên vẫn không nói gì, cũng không có bất kỳ hành động nào, y thấy tình hình trở thành như thế trong đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng khó hiểu, vung trường kiếm trong tay lên, toàn bộ đội quân bắt đầu đồng loạt rút về sau.

 

“Cứu ta, cứu ta với.” Thượng Quan Kính thấy vậy dường như bị dọa chết khiếp, tay chân vung loạn xạ la hét ầm ĩ, tuy ánh mắt vờ tỏ vẻ không quan tâm, nhưng tận sâu trong đáy mắt là sự sợ hãi cùng cực, cậu nhìn chằm chằm Phi Lâm vẻ mặt cực kỳ bối rối đứng phía đối diện.

 

Phi Lâm nhìn Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ bị trói rồi kéo về phía sau, còn đám Hoàng tuyền thiết vệ bên cạnh Sở Hình Thiên dàn đội hình xen lẫn vào nhau, không ngừng di động quấy rối tầm nhìn của y, khiến y không tài nào ngắm được chỗ hiểm trên người Thiết Hổ và Thiết Báo, âm công vô thanh của Phi Lâm không thể phát huy công dụng.

 

Sắc mặt Phi Lâm xanh mét một màu, năm ngón tay siết chặt cây sáo huyết ngọc, mệnh lệnh gì cũng không thể phát ra, chỉ đành trơ mắt nhìn đám người Sở Hình Thiên rút lui.

 

Âm công vô thanh của Phi Lâm, đám người Sở Hình Thiên dù chưa chứng kiến, nhưng chắc chắn đã từng nghe nói. Trong khoảng cách một trăm trượng có thể lặng lẽ cướp đi sinh mạng của kẻ khác, một nhân vật lợi hại như thế, bọn họ sao có thể không phòng bị. Lúc này, nếu không có Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ, chỉ e kết cục của tất cả mọi người chính là một chữ ‘chết’, chỉ còn cách chờ tan xác trong bụng đàn dã thú mà thôi.

 

Bởi vậy, đám Hoàng tuyền thiết vệ không ngừng di chuyển qua lại trước người Thiết Hổ và Thiết Báo khiến Phi Lâm không có một cơ hội nào.

 

“Tránh ra.” Thiết Báo lớn giọng quát Tiểu Hữu đang dẫn đầu đàn chó sói chặn ở phía sau, y giơ thanh kiếm sắc bén trong tay lên, lưỡi kiếm lạnh lẽo như muốn cứa sâu vào cổ Thượng Quan Kính, từng giọt từng giọt máu tươi chảy xuôi rơi tí tách xuống mặt đất, thấm dần vào lòng đất im lìm kia.

 

Tiểu Hữu lạnh lùng như băng tuyết trừng mắt nhìn đám người Sở Hình Thiên, toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, mắt điếc tai ngơ đứng chặn trước mặt bọn chúng, không hề nhúc nhích.

 

“Có tránh ra hay không?” Thiết Báo thấy vậy quát lớn, càng ấn mạnh thanh kiếm sắc bén trong tay vào cổ Thượng Quan Kính, lưỡi kiếm cắt lên da thịt Thượng Quan Kính khiến dòng máu tươi càng tuôn ra mãnh liệt.

 

“Cứu ta, cứu ta.” Thượng Quan Kính cảm giác được nguy hiểm cận kề trên cổ mình, khuôn mặt đẹp đẽ hiện ra vẻ cực kỳ hoảng sợ, không dám nhúc nhích chút nào, run run gọi Tiểu Hữu, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống khỏi khóe mi, nhìn như tinh thần đã sụp đổ không thể chịu đựng thêm nữa.

 

“Đừng như vậy, Kính nhi, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, con là Hoàng tử Hàn quốc, là đệ đệ của Khinh nhi, không thể đánh mất oai phong của Hàn quốc chúng ta, càng không thể hủy hoại khí thế của chị con, ngẩng đầu lên, đứng thẳng lưng lên cho ta.” Tuyết Cơ đứng một bên thấy vậy cắn chặt răng quay sang quát Thượng Quan Kính.

 

“Mẫu phi, con… con…” Thượng Quan Kính run rẩy đứng không vững, dù sao cậu cũng chưa tới mười lăm tuổi, thực ra vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, ngày thường còn có thể giả vờ lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng khi thực sự đối mặt với sống chết, cậu lại không thể kiềm chế được.

 

“Phi Lâm, mặc kệ chúng ta đi, cứ thẳng tay, nếu hôm nay không giết bọn chúng thì ngày sau chắc chắn sẽ thành họa lớn của Khinh nhi, không cần lo cho…” Tuyết Cơ thấy vậy thở dài một hơi, đột nhiên quay đầu sang hét lớn với Phi Lâm. Trong giọng nói là sự liều lĩnh hòa lẫn với kiên quyết, thân hình mảnh khảnh, dịu dàng lúc này lại toát ra vẻ cực kỳ kiên định.

 

“Keng.” Một lưỡi đao ánh lên, Tuyết Cơ còn chưa nói hết câu, Thiết Hổ đã vung tay đánh một cái vào sau gáy Tuyết Cơ, phút chốc Tuyết Cơ không còn chút sức sống, nghiêng người ngã xuống.

 

“Không được đánh người.” Mộ Ải vừa thấy vậy lập tức lớn tiếng quát to.

 

“Tránh ra, nếu không tránh thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Thiết Báo nắm chặt Thượng Quan Kính, vẻ mặt mang theo sự quyết liệt cá chết lưới rách, quát Phi Lâm, y vừa áp chế Thượng Quan Kính vừa tiến về phía Tiểu Hữu.

 

Nhìn thấy Thiết Báo tiến lên từng bước, Tiểu Hữu cau chặt mày thống lĩnh đàn sói lui về sau từng bước một, Thiết Báo tiến lên, Tiểu Hữu tiếp tục lùi lại.

 

Không gian trong núi lạnh lẽo như băng, đàn thú cũng im lìm, chỉ còn lại sự giằng co trong tĩnh lặng.

 

Nét mặt Phi Lâm lạnh băng băng, thần sắc lạnh lẽo chưa bao giờ thấy nhìn chằm chằm Thiết Báo, trong mắt ngập tràn sát khí, nhưng thấy dáng vẻ Thượng Quan Kính và thái độ Tuyết Cơ như thế, nên sát khí có dâng tới đâu cũng đành nuốt ngược vào bụng, có bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể nén lại trong lòng.

 

“Lùi lại.” Giọng nói lạnh lùng quanh quẩn trong núi rừng, một tiếng sáo ẩn chứa sự oán giận cất lên.

 

“Thiếu gia.” Tiểu Tả nghe thấy vậy không khỏi cao giọng la một tiếng, hôm nay nếu buông tha cho Sở Hình Thiên, để Sở Hình Thiên trở về Sở quốc thì sau này có muốn giết y cũng là việc vô cùng gian nan.

 

Phi Lâm không trả lời Tiểu Hữu, giữa tiếng sáo trong trẻo, đàn chó sói phía sau Tiểu Hữu chậm rãi lùi ra, mở một con đường trống trải ở giữa.

 

Thiết Báo thấy vậy, nét mặt chợt lóe lên sự hưng phấn, lập tức tóm lấy Thượng Quan Kính đẩy lên trước vội bước nhanh, Thiết Hổ ở phía sau cũng bám sát theo sau.

 

Sở Hình Thiên đi hàng thứ ba, lúc này y đột nhiên quay đầu lại, mắt đối mắt với Phi Lâm, khuôn mặt chợt lóe vẻ hiên ngang, lớn giọng quát: “Mối nhục hôm nay, ngày khác quả nhân nhất định sẽ đáp lại gấp bội.” Dứt lời y phất tay lên, đội Hoàng tuyền thiết vệ theo sát phía sau nhanh chóng xuyên qua khỏi đàn chó sói.

 

“Không được đuổi theo, nếu để ta phát hiện các ngươi dám đuổi theo, hừ.” Hừ một tiếng lạnh băng nhưng lại ẩn chứa hết những lời muốn nói trong đó.

 

Nhanh chóng đi qua đàn chó sói đang dàn trận, đám người Sở Hình Thiên rẽ qua vài khúc quanh rồi lập tức biến mất trong khoảng rừng phía trước không còn chút tung tích.

 

“Thiếu gia, chẳng lẽ thật phải nghe theo bọn chúng.” Tiểu Tả vội vàng phóng hổ chạy tới, vẻ mặt nhăn nhó, nhìn chằm chằm Phi Lâm đang rất bình tĩnh, nôn nóng nói.

 

Nhìn đám người Sở Hình Thiên đã rời đi không còn tung tích từ lâu, khuôn mặt đang xanh mét của Phi Lâm bỗng chậm rãi hiện lên một nụ cười, y đưa tay xoa xoa gương mặt đang cứng ngắc, chỉ trong khoảnh khắc cả người y liền khoác lên vẻ biếng nhắc, không còn chút lạnh lùng, tàn khốc và phẫn nộ vừa rồi.

 

Tiểu Tả thấy vậy không khỏi sửng sốt.

 

“Đáp trả gấp bội, còn phải xem ngươi có cơ hội không đã.” Mộ Ải cũng thu lại nét giận dữ và sắc lạnh trên gương mặt, nhướng mày cười hớ hớ phóng hổ chạy tới.

 

“Thiếu gia.” Tiểu Hữu cũng chạy đến thấy thái độ Phi Lâm và Mộ Ải như thế, lại còn nói chuyện kiểu này, nét mặt cậu khẽ thay đổi, trừng mắt nhìn Phi Lâm gọi một tiếng.

 

“Thiếu gia, hai người có chuyện gì lừa gạt tụi con phải không?” Tiểu Tả vuốt cằm, trừng mắt nhìn cái bản mặt khoái chí của hai người kia, lòng ngập tràn sự nghi hoặc hỏi một câu.

 

Phi Lâm thấy vậy xoa hai tay ha ha cười nói: “Không có, không có…”

 

“Thiếu gia.” Tiểu Tả và Tiểu Hữu trợn tròn mắt, gầm lên giận dữ, vẻ mặt hùng hổ, hai cu cậu ra vẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua.

 

Mộ Ải thấy vậy nhất thời cười ha ha, Phi Lâm cũng không nói gì chỉ lắc đầu, hai cậu nhóc này sắp trèo lên đầu y rồi, dám hung dữ với y như thế, thật là ngày thường đã chiều hư hai đứa nó.

 

“Được rồi, được rồi, đi đi, trước tiên cứ theo bọn chúng, ta sẽ từ từ kể với hai đứa.” Phi Lâm cười cười gõ nhẹ lên đầu Tiểu Tả và Tiểu Hữu một cái, Phi Lâm quay sang vỗ nhè nhẹ lên trán Bạch Hổ vương.

 

Trong khoảnh khắc không thấy Bạch Hổ vương ra hiệu thế nào, cũng không gào rú ầm ĩ, mà chỉ thấy đàn thú dữ đang tập hợp ở một chỗ trực tiếp chuyển hướng đi theo sau Bạch Hổ vương, lặng lẽ không tiếng động thong dong tiến về hướng đám người Sở Hình Thiên rút lui vừa rồi.

 

Tà áo bay bay trong gió, Phi Lâm, Mộ Ải, Tiểu Tả, Tiểu Hữu và đội binh lính bọn họ mang đến cùng với đàn dã thú chậm rãi biến mất trong núi rừng, chỉ để lại những âm thanh loáng thoáng.

 

Núi rừng lại khôi phục sự tĩnh lặng nguyên bản, không có người điên cuồng hét lên, cũng không còn đàn dã thú gào rú, chỉ có điều trước cơn bão táp chẳng phải sẽ là dạng tĩnh lặng này sao.

 

Cơn gió rét buốt thổi qua dãy núi, mang theo những bông tuyết trắng xóa, lùa vào mặt người ta đau rát. Hôm nay càng lạnh hơn nữa, nhưng lúc này đoàn người Sở Hình Thiên không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Có một ngọn lửa đang bùng cháy trong lồng ngực họ, rốt cục bọn họ cũng đã thoát khỏi sự bám đuổi của đàn dã thú hơn một tháng nay, rốt cục cũng đã quay về từ quỷ môn quan, với tình thế và cảm xúc như vậy thật khiến nhiệt huyết sục trào.

 

Chạy như điên trong rừng, toàn bộ đội ngũ như ngọn lửa lớn không ngại gì giá lạnh.

 

Màn đêm lẳng lặng kéo đến, họ rốt cục cũng có thể an tâm ngủ ngon, có hai con tin trong tay thì còn e ngại gì nữa. Nỗi lo lắng kinh hoàng kéo dài nhiều ngày như vậy, phải luôn duy trì sự cảnh giác từng khắc từng giây, lang thang chạy trốn khắp nơi nay đã chấm dứt, cuối cùng cũng có thể an ổn nghỉ ngơi một phen.

 

Bởi vậy, ngoại trừ người được phân công gác đêm, thì những người khác gồm cả Sở Hình Thiên cũng đều ngủ thật say sưa, đêm nay phải nghỉ ngơi thật tốt, mới có đủ sức lên đường ngày mai.

 

Bóng đêm tràn ngập, ánh trăng bàng bạc từ trên trời cao chiếu xuống, bóng nghiêng nghiêng, trắng lạnh lùng. Ánh lửa đỏ tỏa ra xung quanh, người tuần tra ban đêm đang không ngừng qua lại ở phía xa xa, đêm đã về khuya.

 

Thượng Quan Kính ôm Tuyết Cơ ngất đến giờ vẫn chưa tỉnh, ngồi sau một đống lửa lớn, cách đám người Sở Hình Thiên và Thiết Báo rất xa.

 

Vì vị trí cậu đang ngồi là trung tâm được đám Hoàng tuyền thiết vệ vây tròn xung quanh, bởi vậy cũng không có ai hỏi đến, cứ để mặc cậu đi đâu thì đi.

 

Thượng Quan Kính đang ngồi ngủ gục, mơ mơ màng màng cảm thấy thân thể trong lòng mình khẽ nhúc nhích, cậu lập tức tỉnh dậy, mở mắt ra đã thấy Tuyết Cơ cũng đang mở mắt nhìn cậu, trong đôi mắt bà chứa đựng sự bi thương và đau lòng tột độ, ánh mắt ấy khiến cậu đau đớn đến tận xương tủy.

 

Chậm rãi chăm chú nhìn, Tuyết Cơ thấy cổ Thượng Quan Kính được băng kín bằng một mảnh vải, trong ánh mắt buồn thương, đau lòng kia của bà lại một lần nữa chất chứa vẻ không đành lòng và đau xót, thằng bé này.

 

Thượng Quan Kính thấy ánh mắt Tuyết Cơ như thế, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, mẹ cậu vẫn rất thương cậu, vẫn lo lắng cho cậu.

 

Đặt ngón tay lên môi ra hiệu đừng lên tiếng, một nụ cười có chút nghịch ngợm hiện lên trên nét mặt Thượng Quan Kính, cậu vươn tay viết liên tục trên bãi cát trước mặt, thần thái chẳng có chút gì lo sợ hay nhát gan, trái lại rất trầm tĩnh.

 

Tuyết Cơ thấy vậy sửng sốt một lúc, rồi bà quay đầu nhìn tới chỗ ngón tay của Thượng Quan Kính đang viết.

 

“Thấy con viết cái gì cũng đừng lên tiếng, là con giả vờ lừa chúng thôi.” Ánh lửa soi rõ từng nét chữ, Tuyết Cơ thu hết những chữ viết rành mạch trên nền cát vào trong mắt, bà không khỏi hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Kính, giả vờ, lừa bọn chúng là có ý gì?

 

Thượng Quan Kính thấy vậy trừng mắt nhìn Tuyết Cơ, đưa tay quét qua nền cát, cậu lại bắt đầu viết lên đó một lần nữa, Tuyết Cơ thấy vậy lập tức tập trung, nhìn chăm chú.

 

Thì ra lúc sáng sớm, tiểu Xuyên Sơn Giáp đã lẻn vào liên lạc với Thượng Quan Kính. Trong lúc thần không biết, quỷ không hay đưa tới bức thư Phi Lâm gửi cho Thượng Quan Kính. Nội dung thư rất đơn giản, muốn cậu âm thầm diễn trò, cho họ một lý do quang minh chính đại thả Sở Hình Thiên đi.

 

Nếu không, cậu đường đường là Hoàng tử Hàn quốc, từ nhỏ cũng đã sống trong cảnh ta lừa ngươi gạt, dòng máu đang chảy xuôi trong người cậu cũng giống như Vân Khinh, sao có thể bị tình huống như vậy dọa thành loại người hèn nhát kia. Thượng Quan Kính cậu không có sở trường gì, nhưng tuyệt đối không phải là loại người yếu đuối, dễ dàng khuất phục, dòng họ nhà Thượng Quan, không có loại người bạc nhược, thà chết đứng còn hơn sống quỳ.

 

Thượng Quan Kính viết rất nhanh, nếu kể hết thì chuyện rất dài dòng nên cậu chỉ viết lại trọng điểm, một lát sau cậu đại khái đã kể hết tất cả mọi chuyện với Tuyết Cơ.

 

Tuyết Cơ thấy vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt tràn ngập vẻ nghi ngờ nhìn Thượng Quan Kính, Phi Lâm muốn thả Sở Hình Thiên đi, vì sao? Cơ hội tốt như thế để tiêu diệt Sở Hình Thiên, dù là với nước Tần hay là với Vân Khinh, chắc chắn cũng tốt như nhau, sao lại còn muốn thả chúng đi? Có ý gì đây?

 

Thượng Quan Kính cũng không nói nhiều, tiếp tục viết nhanh trên mặt đất, Phi Lâm không nói cho cậu biết rõ lý do, nhưng mà tới ngày hôm nay, cậu cũng đoán được phần lớn nguyên nhân.

 

Bọn họ kiềm chân Sở Hình Thiên trong núi rừng khoảng một tháng trời, theo tin tức của tiểu Xuyên Sơn Giáp thì Tần đã chiếm được hoàn toàn Ngụy. Như vậy vì sao phải giữ chân Sở Hình Thiên ở đây một tháng, đã không cần phải nói tới ý nghĩa của nó. Mục đích chắc chắn không ngoài việc lợi dụng Sở Hình Thiên không có mặt tại Sở, những kẻ ở nước Sở sẽ không dám tự ý điều động binh mã, do đó không thể đứng đầu việc trợ giúp nước Ngụy, các nước không thống nhất được thế trận chiến đấu, không thể chống lại binh mã của Tần.

 

Mà hiện tại, Ngụy bị tiêu diệt, đằng sau Ngụy là Sở, binh mã Tần đang muốn động tới Sở.

 

Sở Hình Thiên biến mất hơn một tháng trời không có chút tin tức, nếu tiếp tục mất tung tích thì nước không thể một ngày không có vua, như vậy nước Sở đứng trước tình cảnh bị Tần tấn công đương nhiên phải lập tân vương. Người kế nhiệm tiếp nhận vương vị của Sở Hình Thiên, tuy không lợi hại bằng y nhưng chắn chắn sẽ không hề thua kém. Nếu để hai nước lao vào cậy sức cứng đối cứng thì chắc chắn sẽ lâm vào cảnh giết ngàn kẻ địch nhưng tự tổn thất đến tám trăm, nếu vẫn tiếp tục đánh tới thì Tần làm gì đủ sức đi chinh phạt các nước khác, điều này không thể thực hiện.

 

Cho nên, Sở Hình Thiên phải đưa tin về, phải gửi đến triều thần nước Sở một thông tin, dù chỉ là y đang điên cuồng chạy về Sở và sẽ lập tức trở lại.

 

Trong tình huống đó, nước Sở sẽ không lập tân vương khác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn Sở Hình Thiên cũng không thể quay về kịp, nên chỉ có thể dùng bồ câu đưa tin. Mặc dù bồ câu đưa thư có nhanh đến thế nào, nhưng nếu tình hình chiến sự không được gửi đến đúng chỗ, rốt cục sẽ lộ tin tức ra ngoài. Chỉ huy trận chiến từ phương xa, lợi thế tuyệt đối sẽ không thuộc về nước Sở, bởi vậy, đây là nguyên nhân đầu tiên bọn họ thả Sở Hình Thiên đi.

 

Thứ hai, uy danh của Sở Hình Thiên ở Sở cực kỳ to lớn, đã ăn sâu vào lòng người. Nếu Sở Hình Thiên chết tại đây thì mọi người ở nước Sở không một ai biết. Cho dù Sở có diệt vong nhưng không có ai chứng kiến tận mắt Sở Hình Thiên chết, khi đó người nước Sở vẫn sẽ nuôi một tia hy vọng dù là mỏng manh. Cũng chính là nảy sinh nhân tố bất ổn định, là mầm móng hiểm họa ẩn sâu bên trong, dù đó chỉ là một chút cũng phải tiêu diệt hoàn toàn từ trong trứng nước. Mấy trăm vạn người dân nước Sở chắc chắn không thể xem thường.

 

Hơn nữa, nhìn ở phương diện khác, sở dĩ Ngụy bị tiêu diệt nhanh gọn như vậy là vì Ngụy vương dâng thư đầu hàng. Nếu như y cố sống cố chết không hàng thì Ngụy sẽ không thể diệt vong nhanh như thế, với tình cảnh toàn dân đồng lòng đứng lên chống địch, chắc chắn Tần không thắng dễ dàng như vậy. Quân vương là trái tim của cả quốc gia, nếu y chết trước mặt mọi người, hoặc y ra bất kỳ quyết định gì, đó tượng trưng cho dấu hiệu đặc thù, một sức ảnh hưởng cực mạnh không thể lường trước được.

 

Đưa tay nhanh chóng xóa đi những dòng chữ trên cát, ngọn lửa bập bùng phản chiếu trong đôi mắt Thượng Quan Kính. Thả Sở Hình Thiên đi, không phải là muốn Sở Hình Thiên dâng thư đầu hàng, Sở Hình Thiên không phải loại người như Ngụy vương, y sẽ thà chết trên chiến trường cũng quyết không đầu hàng.

 

Điều đám người Phi Lâm hoặc có thể nói bọn người Độc Cô Tuyệt muốn chính là, Sở Hình Thiên phải chết trên chiến trường, muốn Sở Hình Thiên phải chết trước mặt thần dân nước Sở, ý nghĩa của việc này tương đương với việc Độc Cô Tuyệt chết trước mặt chúng dân nước Tần, đây chính là thứ sức mạnh mang sự huỷ diệt lớn nhất.

 

Cho nên, hiện tại thời cơ đã đến, y cho Sở Hình Thiên một lý do rời đi, một cơ hội để trở về nhận lấy cái chết. Đây mới chính là mục đích của Độc Cô Tuyệt, Độc Cô Hành và tất cả những người tham dự vào âm mưu này.

 

Tuy không viết trong thư, nhưng Thượng Quan Kính biết, có lẽ chân trước Sở Hình Thiên vừa bước vào nước Sở, thì chờ đợi sau lưng y chính là cái chết.

 

“Tách.” Một tia lửa nhỏ bắn ra từ đống củi khô nứt đang cháy, phát ra tiếng tanh tách nho nhỏ.

 

Nhìn chằm chằm vào nền cát không còn một nét chữ nào, một lúc lâu sau Tuyết Cơ mới hoàn hồn lại, khẽ lắc đầu, khuôn mặt chợt lóe lên chút tia sáng rạng rỡ. Bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay Thượng Quan Kính, mọi chuyện được sắp xếp rất kỹ càng tỉ mỉ, tất cả mọi mặt lợi hại của thế cục trong thiên hạ đều tính toán cực kỳ tinh tế và chuẩn xác, Độc Cô Tuyệt như thế thì việc xưng bá thất quốc chỉ là việc ngày một ngày hai, quả không hổ danh con rể bà.

 

Thượng Quan Kính thấy vậy nở một nụ cười thật tươi, quay sang liên tục nháy mắt với Tuyết Cơ.

 

Tuyết Cơ thấy chỉ mỉm cười, lặng lẽ gật gật đầu, hai mẹ con dùng ánh mắt trao đổi sau này nên làm thế nào, làm sao để đối phó với đám người Sở Hình Thiên.

 

Ngọn lửa rực rỡ nhảy múa bên cạnh, thỉnh thoảng tiếng củi khô cháy vang tanh tách, xung quanh cực kỳ im lặng.

 

Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ lẳng lặng trao đổi mà không hề chú ý, ở cách đó khá xa vốn Sở Hình Thiên đang ngủ rất say, lúc này y lại mở mắt nhìn lướt qua hai người, biểu cảm trên khuôn mặt thật bình tĩnh, thật lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt lại lộ ra thần thái bí hiểm không tài nào nhìn thấu.

 

Đêm, đã khuya càng thêm khuya.

 

Thời gian nhanh chóng trôi đi, Sở Hình Thiên có Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ trong tay, chạy thẳng một mạch đến nước Sở, phía sau quả thực không có bóng dáng đàn thú dữ đuổi theo.

 

Tin tức như những bông tuyết mùa đông nhanh chóng truyền về nước Sở, triều thần Sở quốc gần như đã bắt đầu thảo luận việc lập vị quân vương khác, giờ bọn họ đành phải kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, bắt đầu hết sức tập trung chờ Sở Hình Thiên quay về.

 

Mà ở phía sau, Mặc Vũ thống lĩnh ba mươi vạn đại quân không hề ngừng lại trong lãnh thổ của Ngụy, mà trực tiếp dẫn quân đi thẳng, xuyên qua lãnh thổ Ngụy, xua binh tiến đến Sở. Mà nước Ngụy trống rỗng phía sau lưng Mặc Vũ, lúc này do Mặc Lâm và Mặc Chi chia nhau năm vạn binh lính tiến vào tiếp quản, bắt đầu chỉnh đốn và kiểm soát tất cả mọi thế lực của Ngụy sau khi đầu hàng.

 

Hành động như vậy, nhất thời làm Triệu và Yến vốn đã kinh hoàng nay lại thêm hoảng loạn và khiếp sợ, Tần muốn làm gì, thôn tính một nước Ngụy còn chưa đủ, giờ lại tiếp tục hướng mũi giáo nhắm vào Sở.

 

Huống hồ, bọn họ vừa nhận được tin tức, Tần vương Độc Cô Tuyệt và Tần Vương hậu Vân Khinh sau một năm mất tích, đột nhiên xuất hiện tại nước Hàn, dẫn theo bốn mươi vạn binh mã không biết là người phương nào, đi xuyên qua lãnh thổ Hàn tiến thẳng đến Tề, bây giờ chắc đã đến biên giới Tề.

 

Tình cảnh này là muốn tấn công cả hai mặt, cùng lúc thảo phạt Sở – Tề.

 

Triệu và Yến rốt cuộc cũng không thể ngồi yên, hơn nữa những tin tức bất lợi liên tiếp truyền tới, Tần vương hậu là con gái của Hàn vương, nay đã tiếp nhận vương ấn nước Hàn, xưng vương tại nước Hàn.

 

Vân Khinh xưng vương, chuyện này không phải là Hàn đã đầu hàng Tần rồi sao.

 

Tần đã thôn tính Ngụy và Hàn, hiện tại lại phát binh tấn công Sở và Tề. Nếu cứ tiếp tục như vậy, trong bảy nước chỉ còn lại hai nước bọn họ là vẫn chưa có động tĩnh gì.

 

Ngày nay, nước Tần khí thế to lớn như vậy, dám ngang nhiên chia quân hai hướng cùng lúc tấn công hai nước Sở – Tề, nếu ngay cả Sở, Tề cũng không địch lại, đến lúc đó bọn họ làm gì còn đủ sức đối phó Tần - nước đã thâu tóm cả bốn nước kia.

 

Dưới tình thế như vậy, Triệu vương và Yến vương lo lắng đến bạc đầu, vội vàng điều động binh lực trong nước, hiếm khi bọn họ mới thông minh được một lần. Toàn bộ nước Tần có bảy mươi lăm vạn binh mã, lần đầu dẫn quân đi chinh phạt mang theo ước chừng khoảng năm vạn, đóng quân trong lãnh thổ Ngụy chừng bốn mươi vạn, như vậy trên lãnh thổ Tần hiện giờ chỉ còn chưa đến hai mươi vạn quân. Nếu muốn liên kết với Tề và Sở, chỉ e rằng khi bọn họ tiến vào lãnh thổ Sở – Tề giúp hai nước kia thì đã chậm mất rồi, vậy chi bằng bọn họ chủ động đưa quân tấn công Tần. Nếu Tần không địch lại, tất nhiên sẽ tự lui binh, cũng xem như đã phá giải tình trạng nguy nan của hai nước Sở, Tề.

 

Vì vậy lúc này, Triệu vương và Yến vương càng thêm kiên quyết, toàn quốc còn khoảng hai mươi vạn binh lực, cả hai đồng loạt liên kết hợp thành bốn mươi vạn, chuẩn bị dấy binh tấn công Tần.

 

Trong nhất thời, trời đất đổi sắc, toàn bộ bảy nước đều rung chuyển.

 

Mà lúc này, Độc Cô Tuyệt thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân Nam Vực đã tiến tới biên giới nước Tề.

 

Trên tường thành cao cao, những mũi tên nhọn lóe lên luồng sáng lạnh lẽo, tướng sĩ giữ thành đã sớm nhận được mệnh lệnh của Tề Chi Khiêm, quyết tâm tử thủ.

 

Nhưng từ trước tới nay, Hàn chưa bao giờ là mối đe dọa an nguy Tề, phía trước Hàn là Yến lại càng không có bất cứ sự uy hiếp nào. Bởi vậy nơi này cũng không phải là trạm gác biên giới có trọng binh Tề canh giữ, lúc này Độc Cô Tuyệt bất ngờ tấn công từ Hàn, có thể tưởng tượng ra cửa thành phòng thủ bên này là tình cảnh thế nào.

 

Độc Cô Tuyệt khoác khôi giáp long bào đen cùng Vân Khinh ngồi trên chiến xa cao cao, lá cờ thêu chim ưng đen tung bay phần phật trong gió lạnh, bốn mươi vạn đại quân sắp xếp thành hình chữ nhất thật ngay ngắn, đưa mắt lướt nhìn gần như không thể thấy được điểm cuối.

 

“Công thành.” Hai tiếng lạnh lùng, tàn nhẫn như sấm nổ vang trong đất trời, tiếng trống trận sôi trào, huyên náo vọng tận mây xanh, cuộc sát phạt đã bắt đầu.

back top