Thú Phi

Chương 170: Tề cùng đường – Phần đầu

Edit : Ong MD

 

Beta : Như Bình

 

Phía chân trời mây đen dâng lên cuồn cuộn không thể nhìn ra phương hướng cũng chẳng thấy đường đi.

 

Chỉ còn lại một vùng máu tanh.

 

Trăm vạn binh mã giao chiến nghiêng trời lệch đất, sắc đỏ ngập trời, những tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, đến bất kỳ chỗ nào cũng thấy được cảnh giết chóc, nơi nơi thi thể chất chồng, gót sắt trăm vạn quân mã lao đi băng băng, thiết kỵ reo hò tiến đến tràn ngập trăm dặm bình nguyên, không còn thấy ánh mặt trời chỉ toàn cảnh giết chóc.

 

Thời gian chảy xuôi theo dòng máu tươi, bắt đầu có chuyển biến trong cơn chém giết và tranh đấu.

 

“Bệ hạ, Sở quân dùng mười vạn binh mã đánh thẳng vào cánh phải quân tiên phong ta.”

 

“Bệ hạ, Tề quân dùng hai mươi vạn binh mã bao vây đường lui ta, cướp sạch lương thảo.”

 

“Bệ hạ, Sở vương dẫn mười lăm vạn binh mã tập kích vào trung quân.”

 

“Bệ hạ……”.

 

Những lời cấp báo liên tiếp vang lên trong lều chủ tướng, Độc Cô Tuyệt chắp tay sau lưng lặng yên đứng trong lều trại nhìn tấm bản đồ nước Sở trước mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm, dù một mảy may dao động cũng không hề có.

 

Độc Cô Hành ở bên vừa chỉ tay vào trăm dặm bình nguyên trên tấm bản đồ đó chính là vị trí hiện tại của bọn họ, vừa gật gật đầu với tên lính liên lạc, y vẫy tay cho tên lính lui ra.

 

“Sở Hình Thiên chia hai đường bọc đánh, vừa đoạn hậu quân ta lại vừa tập kích vào trung quân.” Độc Cô Hành vừa lướt nhanh ngón tay trên những vùng đất xung quanh Tần đã đóng chiếm, giọng nói thật bình thản, tay y tiếp tục khoanh một vòng trên bản đồ, vòng tròn này chính là vị trí hiện tại của bọn họ.

 

“Dùng sáu mươi lăm vạn binh mã bao vây tiễu trừ trăm vạn hùng binh của chúng ta, giỏi ột đường kiếm nghiêng.” Chỉ vào một điểm trên bản đồ, Độc Cô Hành gõ mạnh một cái trầm giọng nói.

 

“Không phải sáu mươi lăm vạn, mà là bốn mươi lăm vạn, còn có hai mươi vạn đang đóng tại trung quân của y.” Độc Cô Tuyệt nhìn vào điểm Độc Cô Hành đang chỉ trên bản đồ, lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, Độc Cô Tuyệt và Độc Cô Hành liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt hai người cùng lóe lên một tia sắc lạnh, cả hai không bắt đầu triển khai hay thảo luận tình huống trước mắt, chỉ vì những gì cần bố trí bọn họ chuẩn bị xong từ lâu rồi.

 

“Nên làm sao đây.” Xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Độc Cô Hành nhướng mày nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Chúng ta ở bên này giao chiến trực diện, Sở Hình Thiên sớm muộn gì cũng nhận ra điều bất thường, nên biết lực lượng quân đội của chúng ta trước mắt không chiếm được chút ưu thế. Nếu bị Sở Hình Thiên nhìn ra tình hình lực lượng thật sự của chúng ta, thì trận này càng thêm gian nan.”

 

Độc Cô Tuyệt nghe Độc Cô Hành nói vậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời giăng đầy mây đen bên ngoài, trầm giọng nói: “Chắc có thể cầm cự khoảng một hai ngày.”

 

Độc Cô Hành gật đầu, hai tròng mắt chợt lóe những vằn máu đỏ: “Sở Hình Thiên, bổn vương muốn ngươi nợ máu trả bằng máu.” Giọng nói oán giận quanh quẩn khắp lều trại, lạnh không kém gì những bông tuyết giá buốt bên ngoài.

 

“Tắm máu Tuấn thành, hoàng kỳ (*) Sở quốc, một lá không chừa.” Giọng nói sắt lạnh tràn sát khí vang lên, Độc Cô Tuyệt mãi mãi không quên ngày Độc Cô Hành truyền ngôi cho hắn và tình cảnh thê thảm, bi thương khi đó của hắn, dám giết đại ca hắn, hắn đợi ngày này lâu lắm rồi.

 

* Cờ hiệu đại diện cho vương nước Sở.

 

Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ hiện rõ đây là chuyện hiển nhiên.

 

Gió lạnh thấu xương, hôm nay trời vẫn buốt giá như vậy, nếu không nói là càng lạnh hơn. Máu đỏ thấm đẫm mặt đất, bi thương ngập tràn núi sông.

 

“Bệ hạ, quân địch thừa dịp đêm tối tập kích phía đông doanh trại của ta, quân ta tổn thất nghiêm trọng.”

 

“Bệ hạ quân ta công phá cánh phải tiên phong của Tần quân.”

 

“Bệ hạ…”

 

Trong lều chủ tướng nước Sở, Sở Hình Thiên mặt không đổi sắc nhíu chặt đôi mày nhìn bản đồ bố trí quân đội ở trước mắt, sắc mặt nhìn qua thật đáng sợ. Vị tướng tiến vào báo cáo đứng bên cạnh tâm trạng cũng hơi căng thẳng, trước mắt hai bên chỉ vừa gặp nhau đã đánh một trận quyết liệt người sống kẻ chết, bọn họ và nước Tần tổn thất không ít, nhưng trên lý thuyết vẫn là ngang tay, Tần cũng không chiếm được chút lợi thế nào, vì sao sắc mặt bệ hạ nhìn qua có vẻ không tốt lắm.

 

Hoàng tuyền thiết vệ giờ đây chỉ còn mỗi mình Thiết Báo, y thấy Sở Hình Thiên như thế liền vẫy tay cho bọn quan tướng kia lui xuống, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Hình Thiên y nói: “Bệ hạ, người không ra trận nhưng cũng thấy được có điều gì bất ổn?”

 

Sở Hình Thiên thấy vậy khẽ gật đầu, trầm mặc trong phút chốc sau đó thấp giọng nói: “Binh mã của Độc Cô Tuyệt khoảng trên một trăm vạn, nhưng trong mấy ngày giao chiến vừa qua, quân đội tinh nhuệ của hắn chúng ta đều đụng phải trong trận vừa rồi, nhưng sức mạnh đó không phải của trăm vạn người, thật sự không đúng.”

 

Lời nói quyết đoán như chém đinh chặt sắt lãng đãng trôi trong lều chủ tướng Sở quân mang theo sự sắt lạnh. Thiết Báo nghe vậy đôi mày càng thêm nhíu chặt, y cũng nghĩ thế, đã chính thức bày binh bố trận trên chiến trường. Nhưng qua mấy ngày giao chiến liên tiếp, Độc Cô Tuyệt chỉ điều động khoảng sáu, bảy mươi vạn binh mã, cũng không có hành động bất thường nào, hai bên giao chiến đến tình cảnh hiện tại, nếu Độc Cô Tuyệt còn ngầm giấu kế sách đằng sau: có lẽ khoảng mười vạn binh mã, nếu muốn dùng để tập kích bất ngờ, vậy chỉ có kẻ ngốc mới làm thế, mà Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không phải kẻ ngu ngốc, như vậy ba mươi vạn binh mã vẫn án binh bất động hiện đang làm gì? Độc Cô Tuyệt đang suy nghĩ cái gì? Trong đầu chợt lóe sáng, nét mặt Thiết Báo lập tức biến đổi kêu lên một tiếng, hoảng sợ nhìn Sở Hình Thiên.

 

Sở Hình Thiên vẻ mặt lạnh như băng, mắt sắc như đao, hai người liếc nhìn nhau.

 

“Ba mươi vạn binh mã đã xuất phát đến nơi khác rồi.” Cùng lúc cất tiếng, chỉ một câu ngắn gọn mà như tiếng sét nổ vang bên tai Sở Hình Thiên và Thiết Báo, hai người chấn động cảm thấy bất an.

 

“Mẹ nó, Độc Cô Tuyệt thống lĩnh binh mã là giả.” Thân thể Thiết Báo lung lay một cái, khuôn mặt không còn chút máu.

 

Ngày đó Độc Cô Tuyệt mang hơn ba mươi vạn binh mã đến từ nước Tề hội họp với đám người Mặc Vũ, trên đường đến đây vó ngựa càn quét, bụi tung cuồn cuộn trên đường, liếc mắt nhìn thật sự có hơn ba mươi vạn binh, nhưng chẳng lẽ là giả sao?

 

“Vậy ba mươi vạn binh mã thật sự đang ở nơi nào?” Sắc mặt Thiết Báo tái nhợt, vô cùng lo lắng hỏi.

 

Chắc chắn không có trong lãnh thổ Tề, nhưng cũng không ở Sở, từ Tề đến đây chỉ có một hai con đường nhưng không hề nghe thấy một chút phong thanh, ba mươi vạn binh mã chẳng lẽ là bay lên trời sao?

 

“Đây mới là vấn đề quan trọng nhất trước mắt.”

 

“Bệ hạ, Tuấn thành cấp báo.” Lời nói lạnh lùng còn chưa kịp buông hết, đột nhiên một tiếng bẩm báo vang lên bên ngoài lều chủ tướng, người tới dáng vẻ vội vã, gấp rút xông đến, cũng không kịp chờ Sở Hình Thiên tuyên triệu, nhìn điệu bộ kẻ này nếu không phải là sát thủ xông vào ám sát thì chắc chắn là có tin tức kinh thiên động địa.

 

Sở Hình Thiên và Thiết Báo cùng thấy trong lòng rét lạnh.

 

Lập tức giật lấy bức thư bồ câu đưa đến trong tay người đưa thư. Sở Hình Thiên liếc mắt đọc lướt qua, trên khuôn mặt xưa nay không có chút biểu cảm vẫn luôn như một tảng băng trôi giờ lại đột nhiên xuất hiện một vết nứt, trong nháy mắt sắc mặt Sở Hình Thiên đen như mực, hơi thở bỗng nặng nề. Thiết Báo liếc mắt thấy vậy, lập tức xoay người bước tới, đưa mắt thăm dò tin tức trong bức thư Sở Hình Thiên đang cầm.

 

Một đội binh mã Tần bất ngờ xuất hiện tại Phong thành, khoảng ba mươi vạn quân, do Hàn quốc Thượng tướng quân Đinh Phi Tình và một nam tử dẫn đầu, phát binh đánh Tuấn thành.

 

Liếc mắt đọc được nội dung thư, thân thể Thiết Báo run rẩy, hoảng hốt, gần như đứng không vững. Bọn họ chỉ vừa nhìn ra manh mối, mà tình hình đã nguy cấp đến vậy, Phong thành, nằm gần bờ biển đông nước Sở, nơi đó căn bản không có đất đai, đưa mắt nhìn khắp nơi là đại dương mênh mông, thăm thẳm, Đinh Phi Tình từ chỗ nào bay vào được Phong thành? Nơi đó là hậu phương của Sở, là trung tâm trong trung tâm.

 

Hiện nay binh mã Sở đều tập trung tại trăm dặm bình nguyên, Tề Chi Khiêm cũng đóng tại Lạc thành. Toàn bộ binh lực Sở tập trung đối đầu Tần quân trên những nẻo đường quan trọng, hiện tại ở hậu phương hoàn toàn không còn binh mã. Ba mươi vạn đại quân Đinh Phi Tình tấn công từ sau lưng, thảo nào vẫn không tìm thấy tung tích của Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực trên chiến trường, thì ra bọn họ…

 

Rùng mình một cái, Thiết Báo không dám nghĩ thêm.

 

“Độc Cô Tuyệt.” Năm ngón tay siết thành đấm, toàn thân Sở Hình Thiên tỏa ra sát khí ngút trời.

 

“Người đâu, truyền lệnh xuống…”

 

Những mệnh lệnh liên tiếp ban ra trong luồng sát khí cuồn cuộn, bay thẳng về hậu phương nước Sở, hòa cùng gió đông rét buốt cuốn tận mây xanh.

 

Lúc này, tại hướng chính Đông nước Sở, Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực chỉ huy ba mươi vạn binh mã, men theo rìa bờ biển Phong thành đang bỏ thuyền lên bờ, như một mũi tên sắc bén lao nhanh vào trái tim nước Sở. Bọn họ mới chính là đòn sát thủ của Độc Cô Tuyệt, mới là kỳ binh của Độc Cô Tuyệt.

 

Binh sĩ Tần không quen sông nước, càng không cần bàn đến chuyện lên thuyền đánh giặc, có lẽ đứng trên góc độ này mà nói thì cả bảy nước cũng không có cảnh binh sỹ ra khơi đánh giặc, bao gồm những quốc gia nằm ngay bờ biển như Tề và Sở. Chiến thuyền của họ nếu có đánh thì cũng chỉ là bơi qua bơi lại trong sông lớn một lúc rồi cập bờ, không ai ngờ rằng không chỉ dùng thuyền đánh trận trên sông, mà còn có thể chiến đấu trên biển.

 

Nhưng binh lính Nam Vực lại hoàn toàn khác biệt, ranh giới giữa đất nước bọn họ chính là sông Cửu Khúc Long, cũng có thể nói là phiên bản khác của biển rộng, tuy rằng độ lớn không thể sánh bằng nhưng nếu bọn họ muốn vượt qua phạm vi thế lực Thánh nữ, hay đến lãnh thổ Nam Vực vương, đều phải đi thuyền.

 

Do vậy họ ngồi thuyền cũng giống như giẫm trên đất bằng, khả năng điều khiển, cầm lái kiệt xuất hơn bảy nước còn lại rất nhiều.

 

Độc Cô Tuyệt dựa vào đặc tính của binh lính Nam Vực, sau khi hạ Tề, hắn nhận ra bước tiếp theo công phá Sở sẽ gặp chướng ngại lớn, nên bí quá hóa liều quyết định đi đường biển men theo biên giới giáp biển tấn công thẳng vào Sở.

 

Chưa từng có ai dùng thuyền chiến theo đường biển xâm nhập vào quốc gia khác, vậy thì hắn sẽ dùng, nếu muốn xưng bá thiên hạ, chỉ có thể trong hiểm nguy mưu cầu chiến thắng, nếu có thể thành công thì ngày Sở diệt vong không còn xa nữa.

 

Ý tưởng của Độc Cô Tuyệt thật tương đối lớn mật, có thể nói hoàn toàn đảo điên các hình thức tác chiến truyền thống hơn trăm ngàn năm qua của bảy nước. Nếu chiến thắng hắn sẽ xưng bá thiên hạ nhưng nếu thất bại thì toàn quân bị diệt, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả cuộc chiến trên đất liền, quả thực là lấy hạt dẻ trong lò than (*).

 

* Lấy hạt dẻ trong lò lửa (hỏa trung thủ lật) = ky cóp cho cọp ăn: mình làm người hưởng (xem truyện Ngụ ngôn của La Fontaine, ví với việc bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác, mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì)

 

Nhưng may được Thánh Thiên Vực hết sức ủng hộ, nhớ lại ngày đó Thánh Thiên Vực sau khi nghe được chỉ nói một câu: “Người thắng làm vua, chẳng phải bỗng nhiên ngươi lại rút ra được kết luận, chính ta cũng không sánh bằng.”

 

Thánh Thiên Vực làm việc tùy theo ý thích, nhưng năng lực lại cao ngất trời, chỉ một câu ‘chính ta cũng không sánh bằng’ đã duy trì ý tưởng chiến tranh trên biển này, cũng khẳng định thêm ý nghĩa phi phàm của nó.

 

Bởi vậy dưới sự tán thành nhiệt liệt của Thánh Thiên Vực, Đinh Phi Tình tự mình anh dũng xung phong. Vì dù sao cô cũng sinh sống ở Tề nhiều năm, nên khá quen thuộc với bờ biển biên giới Sở – Tề, nhưng cùng với việc cô xung phong lãnh binh chính là việc cô bắt Thánh Thiên Vực theo làm nô dịch. Nếu y đã khen ngợi thì phải ra sức giúp đỡ, huống chi phương thức điều khiển, lái thuyền của Thánh Thiên Vực thật sự rất inh.

 

Nhưng ngay từ lần đầu tiên hành quân theo đường biển, dập dập dềnh dềnh, quả nhiên Đinh Phi Tình và Thánh Thiên Vực cũng đã đến được Phong thành nước Sở.

 

Đòn sát thủ vừa tung, Sở lập tức nguy khốn.

 

Gió lạnh thổi qua, phía chân trời mây đen bốc lên cuồn cuộn.

 

Mây đen chồng chất quay cuồng trên bầu trời, ùn ùn kéo tới như báo trước một việc hệ trọng. Những đám mây dày đặc, âm u qua nhiều ngày vẫn chưa tan mà ngày càng thêm nặng nề, sắc màu càng ngày càng tối tăm, càng ngày càng thẫm lại, giống như sắp nhỏ thành từng giọt rơi xuống.

 

Chẳng biết tuyết đã ngừng từ lúc nào, gió lạnh gào thét thổi tới, phát ra tiếng hú như âm thanh ma hờn quỷ khóc, khiến ai nấy cũng phải rùng mình, chúng như những lưỡi dao nhỏ cắt loạn xạ trên nền trời, làm người ta sinh ra cảm giác vừa lạnh lẽo vừa sắc nhọn.

 

“Thái tử điện hạ, làm sao bây giờ?” Nhìn bức thư Sở Hình Thiên gửi đến trong tay, Thượng tướng quân Trình Lý trầm giọng hỏi.

 

Tay phải Tề Chi Khiêm chậm chạp xoay xoay hai viên đá tròn trong tay, khẽ nhíu mày, chỉ trong khoảnh khắc ánh sáng lạnh lẽo chợt lóe lên, y lạnh lùng nói: “Trước tiên cần chấm dứt cuộc chiến tại đây, sau đó quay lại trấn thủ Tuấn thành.”

 

Trình lý vừa nghe lập tức khom lưng lên tiếng: “Rõ”, y nhanh chóng lui ra, hiện giờ bọn họ cũng biết rất rõ, nếu Sở diệt vong, thì bọn họ sẽ bị tiêu diệt. Bởi vậy chỉ còn cách dốc hết sức lực bảo vệ Sở thì sau này mới có cơ hội khôi phục sức mạnh Tề.

 

Hai viên đá trong tay đã bị xoay nóng cả lên, Tề Chi Khiêm đưa mắt nhìn thoáng qua bầu trời mây đen giăng đầy ngoài cửa sổ, trên gương mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Vân Khinh, là nàng ép ta.” Y thật không ngờ rằng phải dùng đến thủ đoạn cuối cùng nhanh như vậy, nhưng tình huống trước mắt không thể chờ được nữa, chỉ có thể trách Vân Khinh bạc mệnh.

 

“Mở cửa thành.” Vung tay áo bào vàng nhạt lên, Tề Chi Khiêm thở dài một tiếng rồi đứng lên, tiếng quát lạnh tung rèm bay ra, bóng dáng lạnh lùng nhanh chóng biến mất ngoài cửa chỉ còn chừa lại hai viên đá tan nát.

 

Gió bấc ùa tới ẩn chứa một luồng sát khí.

 

“Ầm ầm.” Trong tiếng ầm vang, cửa Lạc thành chậm rãi mở rộng, không có binh sĩ tiến quân tiếp chiến, cũng không có tướng soái xông ra đón địch, chỉ có một cửa thành trống trải rộng mở, một mùi máu tanh nồng đậm bay ra khỏi cửa thành, gần như mắt thường cũng có thể nhìn thấy, bên trong cửa thành vô số trâu, dê đang lao nhanh, nhảy ra và đổ máu.

 

Trầm tĩnh nhìn cảnh tượng này, Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải thấy vậy đồng loạt khẽ nhíu mày, Tề Chi Khiêm đang giở trò gì đây.

 

Khoác trường bào vàng nhạt, Tề Chi Khiêm bước từng bước tiến lên đầu cửa thành, từ trên cao nhìn xuống Vân Khinh ở đằng xa, giọng nói y theo gió lạnh lãng đãng trôi đến bên tai cô: “Nhiều năm nay vẫn nghe nói tiếng đàn của nàng tao nhã tuyệt luân, hôm nay ta cũng trả lại nàng một khúc.” Dứt lời, tên hộ vệ đằng sau lập tức dâng lên một cây đàn cổ thất huyền (*) đặt trên tường thành. Phất ống tay áo, một tay Tề Chi Khiêm chậm rãi đặt trên chiếc đàn cổ. Làn điệu thê lương mà tao nhã, bi tráng, theo những ngón tay lả lướt trên đàn của Tề Chi Khiêm từng âm điệu trải dài cuốn thẳng lên mấy tầng mây xanh.

 

* Đàn cổ thất huyền: chiếc đàn cổ có bảy dây.

 

Âm sắc của chiếc đàn cổ thật trầm ấm, nặng nề, dưới ngón tay Tề Chi Khiêm lướt qua âm sắc trầm trầm càng lan ra vô cùng thuần thục. Đây là khúc ‘Tứ diện Sở ca’(*), trong khúc đàn ngổn ngang sát khí, là cảnh rong ruổi chiến trường giao tranh sát phạt, là mối hiểm nguy rình rập quanh thân, nguy cơ bị giết bất kỳ lúc nào, tiếng đàn vang khắp bầu trời ngập mây đen, lan truyền ra bốn phía.

 

* Tứ diện Sở ca: có nghĩa là tứ bề khốn đốn; vây kín bốn bề; bị cô lập từ bốn phía (Bốn phía đều vang lên bài ca nước Sở, ngụ ý bị bao vây tứ phía. Dựa theo tích Hạng Vũ bị Lưu Bang đem quân bao vây, nửa đêm nghe thấy xung quanh vang lên toàn các điệu dân ca nước Sở, thế là Hạng Vũ tiêu tan ý chí chiến đấu, mở vòng vây chạy đến bờ sông Ô Giang mà tự tử)- MDH đã cố gắng tìm nhưng không tìm ra bản nhạc này, chỉ có 2 bài hát hiện đại của Châu Kiệt Luân và Quan Sở Diệu.

 

Dùng tâm làm âm, tiếng đàn trầm thấp tinh tang mang theo luồng sát khí ngập trời.

 

Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Tề Chi Khiêm trên cửa thành, nàng chưa từng nghe Tề Chi Khiêm đánh đàn, càng không nghĩ rằng y có thể đàn hay như thế. Hơn nữa giờ đây Tề Chi Khiêm chỉ dùng một tay đánh đàn, dùng năm ngón tay mà lại chọn thất huyền cầm, chuyển một lúc năm âm, nhưng âm sắc lại chuyển đổi như cao sơn lưu thủy, mây trôi nước chảy, một chút trúc trắc cũng không có, người này…

 

“Kỳ tài tuyệt thế.”(*) Phi Lâm đột nhiên thở dài một hơi, nhẹ giọng nói. Mưu lược Tề Chi Khiêm có một không hai trong thiên hạ, một kẻ thông kim bác cổ (**), cầm kỳ thi họa không gì không biết. Hôm nay gặp được y, dù đang đứng ở phe đối lập cũng không thể không khen ngợi một câu.

 

* Câu gốc là: Kinh thải tuyệt diễm” [惊采绝艳] là một thành ngữ cổ đại nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc, lời lẽ diễm lệ.

 

** Thông kim bác cổ [通今博古]: Thông: Thông suốt, hiểu thấu, suốt, chung, khắp các nơi, không bị trở ngại. Kim: ngày nay. Cổ: ngày xưa. Bác: rộng, nghe biết nhiều. Thông kim bác cổ là thông suốt việc đời nay, hiểu biết nhiều việc đời xưa.

 

Cùng thở dài một tiếng, Vân Khinh và Mộ Ải cũng không nói gì. Tiếng đàn lại chuyển sang một giai điệu khác, vừa rồi là sát khí ngập trời, gặp nguy hiểm bị vây khốn, mỗi bước đều phải cẩn thận từng li từng tí, âm sắc mưu cầu sự sống.

 

Mà lúc này tiếng đàn lại mang một làn điệu oai hùng, bi tráng, âm sắc tuy rằng vẫn là thập diện mai phục, nhưng ý tứ và hoàn cảnh cũng đã thay đổi, như một con rồng đang gào thét bay thẳng lên không trung, dường như nó muốn phá vỡ vòng vây, giương cánh cùng trời cao biển rộng, bay thẳng lên vòm mây xanh ngắm nhìn thiên hạ, thu hết vào túi mình. Khí thế mang theo ý chí hướng về thiên hạ như vậy, trùng trùng điệp điệp, phá tan tầng mây đen trước mắt, lan ra bao trùm đám người Vân Khinh, tiếng đàn tinh tang cứng cỏi, mạnh mẽ như rồng thét tận chín tầng trời.

 

Vân Khinh, Phi Lâm, Mộ Ải vừa nghe cùng đồng loạt quay đầu liếc nhìn nhau, lấy đàn truyền ý, Tề Chi Khiêm muốn làm gì đây? Suy nghĩ trong đầu còn chưa dứt mạch thì vạn thú vốn ngoan ngoãn ngồi phía sau bắt đầu xôn xao, bắt đầu lặng lẽ không tiếng động tiến về phía cửa thành.

 

Vừa bắt gặp cảnh tượng qua khóe mắt, Vân Khinh kinh hoàng trong phút chốc, lập tức tiếng đàn của cô cũng vang lên, truyền tới bao phủ đàn dã thú đang lặng lẽ vọt vào cửa thành kia.

 

“Ngoaooooo …”

 

Mệnh lệnh của Bạch Hổ vương cũng vang lên theo, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đàn dã thú vừa bình tĩnh được một chút, lại lập tức xôn xao bắt đầu di chuyển về phía cửa thành. Một cảm giác bực bội và khao khát tràn lên dày đặc từng khắc từng khắc một.

 

Trong đó có thịt tươi. Phi Lâm mặt nhăn mày nhó, mấy ngày nay vạn thú chinh chiến bốn phương tuy rằng qua nơi nào cũng có đồ ăn lấp bụng. Nhưng dã thú chính là dã thú, tất cả lại còn là loài thú to lớn có tính công kích cao, mấy ngày qua không có thịt sống máu tanh trong bụng, xúc cảm không bị dụ dỗ thì thôi, nhưng một khi đã bị khiêu khích liệu chúng có còn nhẫn nhịn được.

 

Tuy rằng bọn họ có mang theo thức ăn, nhưng chắc chắn không phải là thịt sống, trong khi đàn dê, trâu còn sống bên trong cửa thành kia thật sự rất cuốn hút vạn thú, tên Tề Chi Khiêm bắt trúng mạch vạn thú rất chuẩn xác.

 

Vân Khinh nghe vậy cũng nhíu mày nhăn mặt, tiếng đàn vang lên rất nhanh nhưng dường như đã mất đi hiệu quả, càng ngày càng có nhiều dã thú chạy vào trong cửa thành.

 

“Gràooooo …”

 

Đàn thú gào rống, trong đôi mắt bắt đầu xuất hiện sắc máu đỏ tươi là biểu hiện của sự hưng phấn. Sư tử không thể nuôi dê, tấn công là bản năng của chúng, bắt giết con mồi cũng là bản tính, một khi bản chất lộ ra thì bạn bè chỉ có thể đặt sang một bên.

 

“Hôm nay, đánh một trận định Càn Khôn, không phải nàng chết thì là ta chết.” Vung tay áo bào lên, tiếng đàn im bặt, Tề Chi Khiêm ngừng tấu, lạnh lùng liếc nhìn Vân Khinh một cái rồi xoay người xuống khỏi tường thành, biến mất khỏi tầm nhìn của đám người Vân Khinh.

 

Vạn thú gào thét, vừa bị bản năng kích động, lại vừa bị tiếng đàn trói buộc, trong nhất thời đàn thú càng thêm nóng nảy, tiếng gầm gừ vang lên kinh thiên động địa.

 

Vân Khinh cảm giác được sự sốt ruột của vạn thú, lòng vô cùng lo lắng, không ngừng dùng tiếng đàn cảnh tỉnh, trong đó là cạm bẫy, không thể đi vào, không thể tiến vào.

 

Nhưng vạn thú bị mùi máu tanh kích thích bản năng trỗi dậy, cả đám mặc dù vẫn kêu gào không ngừng với Vân Khinh, nhưng bước chân không ngừng di chuyển vào trong cửa thành.

 

Mà lúc này những con trâu, dê còn sống ở trong cửa thành cũng bị đuổi ra ngoài không ít, đám gia súc vừa nhìn thấy vạn thú và cũng chỉ đi đến chỗ gần cửa thành nhất thì lập tức bị mấy con sói hoang nhanh chóng xông lên cắn chết tại chỗ, nhất thời khắp nơi vang lên tiếng trâu, dê kêu gào thảm thiết, càng kích thích đám vạn thú phía sau Vân Khinh.

 

Phi Lâm thấy vậy lắc lắc đầu, đột nhiên cất tiếng khẽ nói với Vân Khinh: “Để chúng nó đi.”

 

“Bên trong không có mùi rượu hay dầu hỏa và cũng không có băng cứng.” Mộ Ải trầm giọng nói tiếp, y đã chú ý quan sát cánh cửa thành mở toang kia từ lâu.

 

Vân Khinh nghe thấy bèn ngẩng đầu nhìn Phi Lâm và Mộ Ải, cô nhận ra trong mắt hai người đều đã có sách lược và tính toán, Vân Khinh trong phút chốc cũng hiểu được ý của hai người.

 

Nếu khống chế không được thì cứ dung túng chúng nó, tấn công và tàn sát là bản năng của dã thú, nếu Tề Chi Khiêm dám mở rộng cửa thành để chúng nó tiến vào thì chắc chắn bên trong có mai phục nhưng nếu không có rượu, không có dầu hỏa, thì cũng không thể gây ra thương vong quy mô lớn, đây tất nhiên là kế bắt ba ba trong rọ.

 

Nhưng y đã quên, vạn thú là thú chứ không phải người, có những nơi con người không thể đi vào nhưng dã thú thì chưa chắc không thể tiến lên, rừng gươm mưa tên, con người tránh không được nhưng dã thú chưa chắc sẽ không thể thoát thân.

 

Vừa hiểu được, Vân Khinh liền thay đổi tiếng đàn, chỉ huy vạn thú tiến vào trong cửa thành. Tề Chi Khiêm muốn dụ địch xâm nhập thì chẳng phải bọn họ cũng có thể tương kế tựu kế sao.

 

“Gràooooo …” Chỉ nghe thấy một tiếng rống ầm vang, vạn thú theo sự chỉ huy của Vân Khinh, lao băng băng vào cửa Lạc thành.

 

Hổ gầm, sói tru, một vùng trời máu văng tung tóe. Những con trâu, dê trong tiếng kêu vang nhanh chóng bị xé thành hai mảnh, máu đỏ tươi nóng hổi bắn lên mặt đất, mùi máu tươi nồng nặc kinh người lan tràn khắp cửa Lạc thành.

 

Tên lao xuống như mưa, từ trên cao bay xuống, quả nhiên là đợi bọn họ vào thành là kế sách bắt ba ba trong rọ. Tiếng đàn cất, tiếng sáo vang, vạn thú gào thét vọt vào.

 

Chỉ thấy vô số báo miệng đang còn ngậm thịt dê, thịt trâu mà bốn chân đã bay lên mặt tường thành, phóng mình vài cái xông lên tường thành, đối đầu đám binh sĩ Tề đang giương cung bắn tên kia.

 

Trên tường thành, trong cửa thành, dưới chân tường, trên lầu gác, vô số xạ thủ giấu mình ẩn nấp, trong tiếng gầm rú của vạn thú còn xen lẫn tiếng thét thảm thiết chói tai.

 

Dù bọn chúng ẩn mình kín đáo tới đâu cũng không sánh bằng khứu giác tinh anh của đàn dã thú, con người không thể có võ nghệ cao cường nhưng lũ dã thú lại có thể, con người không thể phóng vào không trung nhưng lũ dã thú lại càng có thể.

 

Bị máu tanh của đàn dê và trâu kích thích khiến dã tính của chúng bộc phát hoàn toàn, lúc này trong mắt chúng chỉ toàn một màu đỏ ngầu chết chóc, nhảy lên tường thành bay lướt trên vách thành, truy đuổi trên ngã tư đường, đi qua nơi nào nơi đó ngập tràn sắc máu đỏ tươi, như quỷ khóc sói tru.

 

Con người sau khi tiến vào thành chỉ có thể bị động chịu tấn công, nhưng dã thú không giống vậy, chúng nó thể chất mạnh mẽ, không cần biết ngươi giấu mình trong góc tối tăm hay sáng sủa, bất cứ trốn nơi nào cũng bị lôi ra.

 

Tiếng đàn vang lên, càng kích thích tính hung hãn của đàn dã thú, Vân Khinh ngồi trên mình Bạch Hổ vương, tiến vào Lạc thành, thấy bên trong không có dân thường chỉ có binh sĩ nước Tề lén lút phóng tên ra, cô lập tức xuống tay không nể tình, tiếng đàn bắn ra, lũ dã thú điên cuồng vọt lên.

 

Mộ Ải và Tuyết Cơ canh giữ ngay tại cửa Lạc thành, dù là tình huống gì cũng phải tính đến đường lui, vạn thú lợi hại, nhưng nếu như bị nhốt trong thành cũng không phải là chuyện tốt.

 

Phi Lâm, Tiểu Tả, Tiểu Hữu và Thượng Quan Kính đều tự chỉ huy vạn thú xông thẳng vào trong Lạc thành, những mũi tên nhọn dày đặc như mưa càng ngày càng ít, càng ngày càng ít.

 

Từng tên từng tên lính nước Tề lần lượt ngã xuống, đóng cửa đánh chó, chỉ phù hợp đánh một con chó chứ không phải ngàn vạn con chó thế này, huống chi tất cả những tên có mặt ở đây đều không phải là chó. Tiếng đàn hòa vào tiếng sáo liên kết tấn công, nơi nào đi qua cũng là cảnh vườn không nhà trống.

 

Mùi hương hoa nồng đậm lãng đãng phảng phất trong không trung Lạc thành, mùi hương ngọt ngào đến mức khiến người ta phải rùng mình, hương thơm nồng nặc xông vào mũi khiến người ta mất đi khứu giác.

 

Ngửi thấy mùi hương Vân Khinh lập tức lưu ý ngay. Tề Chi Khiêm người này vô cùng giảo hoạt, y không thể không nghĩ tới cảnh bắt ba ba trong rọ sẽ không vây được vạn thú, có thể y vẫn còn bẫy giăng ở phía sau, bởi vậy không thể sơ sẩy được, Vân Khinh lập tức chú ý, đề cao cảnh giác.

 

Mùi hương hoa nồng mũi, rất thơm, nhưng không có độc, cũng không gây ra cảm giác gì khác lạ, chỉ là hương thơm đơn thuần mà thôi.

 

“Sư phụ, mùi hương này ẩn giấu điều gì vậy?” Khẽ quay đầu, Vân Khinh nhìn thoáng qua Phi Lâm đứng cạnh cô cách đó không xa, trầm giọng hỏi.

 

Phi Lâm đương nhiên đã ngửi thấy mùi hương này, y đang suy xét xem có gì khác lạ hay không. Trên khắp mặt đất có một lớp mỏng trắng đen, bụi đá không giống bụi đá, phấn độc chẳng giống phấn độc, thứ đó cũng không có gì lạ thường. Phi Lâm khẽ nhíu mày lắc đầu nói: “Không biết.”

 

Vừa mới dứt lời, hai người liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên tăng nhanh tốc độ chóng chỉ huy vạn thú tiến đến phía sau Lạc thành, bên trong thành nhất định có điều kỳ dị, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không thể phát hiện ra. Vậy giờ chỉ còn duy nhất một cách là lập tức đánh sâu vào trong Lạc thành, thâu tóm Lạc thành, không để Tề Chi Khiêm có cơ hội khởi động trận thế, như vậy bọn họ mới có khả năng chiến thắng.

 

Mùi hương càng ngày càng nồng đậm, lan tỏa khắp nơi, trên tường thành cao cao, trong các tòa nhà, trên nóc nhà, nơi nơi đều là lớp bột phấn màu trắng đen, lại có nơi chỉ thuần một màu đen, cảm giác như nó càng đậm lên, càng dày đặc hơn, đến những cơn gió lạnh cũng không thể thổi bay, chúng tán loạn trên mặt đất.

 

Ngay tại chỗ rẽ trên ngã tư đường, vô số những thân gỗ nhỏ được xếp ngay ngắn trên mặt đất, liếc mắt nhìn qua vô cùng dày đặc, khiến lòng người thấy không khỏi rung lên, tim đập thình thịch như đang nhảy múa, sởn cả gai ốc.

 

Một đạo âm nhận bắn ra bổ dọc thân gỗ, bên trong vẫn là thứ bột phấn đen tuyền chẳng biết là gì kia, dường như còn có cát sỏi hòa vào, trộn lẫn vào nhau.

 

Từng đàn sói hoang, từng đàn hổ bước qua cũng không có chút động tĩnh, tuyệt đối không gây ra ảnh hưởng gì.

 

Nhìn thấy tình cảnh này, lòng Vân Khinh càng thêm căng thẳng, cô không thể nói rõ sao lại có cảm giác bất an, đó chẳng qua chỉ là cảm giác thoáng qua, nhưng chuyện này có gì đó không ổn.

 

Tư tưởng Phi Lâm xoay chuyển rất nhanh, dường như y đã từng nhìn thấy chất bột màu đen này ở đâu đó, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đã gặp ở nơi nào, đôi mày y càng thêm nhíu chặt.

 

Xuyên qua con phố tĩnh lặng, Vân Khinh và Phi Lâm nhanh chóng tiến sâu vào sau thành, để Tiểu Tả, Tiểu Hữu, Thượng Quan Kính ở lại chờ đằng sau.

 

Mây đen phủ trên bầu trời càng ngày càng dày đặc, cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp trên đầu, chồng chất lên nhau phủ kín bầu trời khiến người ta có cảm giác vừa ngẩng đầu lên là có thể với tới mây cao, gió lạnh thổi vù vù, mang theo cảm giác gió thổi mưa giông báo trước một cơn bão kinh hoàng đang đến.

 

Vạt áo vàng nhạt bay phấp phới trên bức tường thành cao cao ở cửa sau thành, Tề Chi Khiêm vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Vân Khinh dẫn theo đàn thú phóng đến trước mắt.

 

Phía sau y là một đám binh lính nước Tề xếp thành hàng dài đang đứng trên tường thành giương cung tiễn trong tay lên, hàng loạt mũi tên nhắm thẳng vào Vân Khinh và đàn vạn thú đang chạy tới.

 

Gió lạnh thổi qua, ngọn lửa rực rỡ cháy hừng hực trên những mũi tên như những đốm sáng, chiếu rõ gương mặt mọi người, khắp nơi là một vùng lửa đỏ.

 

Vân Khinh thấy vậy chau mày, tên lửa? Trên mặt đất không có dầu hỏa, không có rượu, cũng không có băng để ẩn giấu bất cứ thứ gì, rốt cuộc Tề Chi Khiêm đang có ý gì? Vân Khinh vừa suy nghĩ, vừa nhanh chóng chạy đến chỗ Tề Chi Khiêm.

 

“Vân Khinh, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của nàng.” Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn phía chân trời, Tề Chi Khiêm giơ tay phải lên.

 

Vừa hạ cánh tay xuống, trên bức tường thành bên kia, chỉ trong nháy mắt vô số người đột nhiên xuất hiện từ bên ngoài, phóng lên trên tường thành, trong tay mỗi người đều cầm một cây đuốc, ném toàn bộ về phía tường thành bên này rất trôi chảy lưu loát.

 

Ánh lửa đỏ bùng lên dưới bầu trời giăng đầy mây đen tăm tối, khiến nơi này trở nên quái dị dọa người.

 

“Không ổn, có nổ lớn.” Vừa thấy tình cảnh này, có thứ gì đó đột nhiên lóe lên trong đầu Phi Lâm, ngay sau đó sắc mặt y đại biến, điên cuồng hét lên, khuôn mặt tái nhợt không còn sắc máu.

 

Phi Lâm đã nhớ ra, y đã nhìn thấy thứ bột phấn màu đen đó trong một cửa hàng pháo hoa, đó là nguyên liệu chế tạo pháo hoa, chính là quặng diêm tiêu (*) và lưu huỳnh, thảo nào Tề Chi Khiêm lại dùng hương hoa nồng đậm như vậy để che giấu mùi hương gay mũi này.

 

* Diêm tiêu: chính là nitrat kali có công thức là KNO3, ngày xưa người Trung Quốc dùng nó và lưu huỳnh để chế tạo thuốc súng.

 

Pháo hoa khi phát nổ có thể gây thương tích, mà nơi này có nhiều như vậy, nếu Tề Chi Khiêm châm ngòi thì tất cả bọn họ sẽ tan xương nát thịt.

back top