Thú Phi

Chương 87: Oan gia ngõ hẹp

Cậu thiếu niên kia nhìn thấy Vân Khinh cũng ngạc nhiên giật mình, ngay lúc lơ là ngắn ngủi đó, liền bị đối thủ chém một kiếm vào cánh tay, để lại một vết cắt thật dài.

 

Vân Khinh thấy vậy khẽ cau mày, năm ngón tay lướt trên Phượng Ngâm Tiêu Vĩ đeo bên hông, âm nhận bắn ra liên tiếp nhanh như chớp về phía mười mấy người đàn ông kia.

 

Phi Lâm ngồi trên xe ngựa thấy vậy, mắt chợt lóe sáng đầy hào hứng. Phải biết rằng Vân Khinh vốn là người tính tình lạnh lùng, lãnh đạm, rất hiếm khi để ý chuyện của người ngoài. Lần này tự dưng lại ra tay cứu người đúng là trường hợp hiếm thấy, y khoanh tay trước ngực, ung dung đứng xem chuyện vui.

 

Chỉ nghe mấy tiếng nổ ầm ầm thật lớn, ngay tại thời khắc đối mặt đó, mười mấy người đàn ông kia đã bị Vân Khinh đánh bay ra xa. Đám người đó vô cùng hoảng hốt, chỉ một chiêu đã đánh lui được bọn họ, sức mạnh như thế, làm sao dám tiếp tục đối mặt giao chiến chứ. Bởi vậy bọn chúng không dám nói thêm một lời, cũng không kịp giết cậu thiếu niên mà bọn chúng đang bao vây, cả đám sợ chết khiếp. Không kẻ nào dám nhìn đám người Vân Khinh lấy một lần, quay đầu bỏ chạy trối chết, tốc độ còn nhanh hơn lúc đến, quả nhiên nhận biết thời thế cực nhanh.

 

“Hừ.” Cậu thiếu niên bị đuổi giết thấy vậy, cầm thanh trường kiếm trong tay, căm tức hừ một tiếng với đám người hèn nhát bỏ chạy mất dạng kia.

 

Vân Khinh thấy vậy chậm rãi bước ra phía trước, nhìn thân hình cao lớn trước mắt nhưng vẫn là một cậu nhóc. Từ từ đưa tay qua kéo cánh tay bị thương của cậu thiếu niên, vừa nhẹ nhàng băng bó vừa dịu dàng hỏi: “Tại sao mỗi lần gặp cậu, cậu như thế?”

 

Lần trước ở biên giới Tần quốc gặp cậu nhóc này thì cũng thương tích đầy mình, hôm nay gặp lại cũng chật vật như vậy.

 

Cậu thiếu niên kia hừ lạnh một tiếng, để mặc Vân Khinh băng bó ình, nhưng lại nói rõ là kiêu căng: “Ai mướn ngươi xen vào việc của người khác.”

 

Vân Khinh thấy vậy khẽ nhéo vào vết thương của cậu nhóc, cậu bị đau đột ngột há hốc miệng ra, tức giận trừng mắt nhìn Vân Khinh.

 

“Phải biết nói cảm ơn người khác.” Giọng nói nhẹ nhàng, thanh đạm truyền đến, Vân Khinh khẽ lắc đầu nhìn đôi mắt đầy tức giận của cậu thiếu niên.

 

“Không.” Cậu căm giận trừng mắt nhìn Vân Khinh.

 

Vân Khinh nghe vậy không nói gì chỉ nhìn cậu, nét mặt có vẻ trách cứ nhưng lại bao hàm cả sự thân thiết.

 

“Chuyện lạ nha.” Tiểu Tả đứng cách đó không xa nhìn bộ dạng của Vân Khinh, đưa tay sờ sờ cằm, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Vân Khinh.

 

“Đúng vậy.” Khuôn mặt trầm lắng của Tiểu Hữu cũng thay đổi.

 

“Ta hỏi này tiểu sư muội, đây là ai?” Tiểu Tả cất giọng hỏi Vân Khinh.

 

Vân Khinh nghe Tiểu Tả hỏi, vừa băng bó cho cậu thiếu niên vừa ngẩng đầu nhìn vào mắt cậu, trong ánh mắt là câu hỏi của cô.

 

“Thượng Quan Kính.” Cậu thiếu niên thấy vậy nhìn thật sâu vào mắt Vân Khinh, lạnh lùng thốt ra một câu.

 

“Không thể nào, tiểu sư muội, muội cũng không biết ư? Sao lạ vậy.” Tiểu Tả thấy nét mặt của Vân Khinh và Thượng Quan Kính, kinh ngạc mở to mắt. Nếu nói một người khác tràn đầy nhiệt huyết, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì còn có thể chứ Vân Khinh từ trước tới giờ không phải là loại người như vậy.

 

Hơn nữa, thái độ Vân Khinh thế kia, không lẽ mắt cậu có vấn đề. Rất thân thiết, đó là thái độ thân thiết xen lẫn dịu dàng, hòa nhã kia mà, có lầm hay không? Kể từ sau chuyện kia đến giờ, Vân Khinh lúc nào cũng lãnh đạm đến mức giống như không còn suy tư lẫn cảm xúc gì nữa. Hôm nay, tự nhiên lại đối đãi với một người chả quen biết gì một cách thân thiết và ôn hòa như thế, kỳ lạ, kỳ lạ quá.

 

Phi Lâm, Tiểu Hữu, ngay cả Mộ Ải đang ngồi trên xe ngựa cũng đều ngạc nhiên nhìn Vân Khinh. Tuy rằng bọn họ cũng là hai kẻ biết che giấu rất giỏi, nét mặt vẫn ung dung bình thản, thật không giống như Tiểu Tả bộc lộ sự kinh ngạc như thế ra ngoài.

 

“Liên quan gì đến ngươi chứ.” Thượng Quan Kính thấy Tiểu Tả nhìn cậu đầy kinh ngạc, sắc mặt chợt trầm xuống.

 

Tiểu Tả không để ý tới lời nói độc địa của Thượng Quan Kính, nhìn Vân Khinh và Thượng Quan Kính từ trên xuống dưới vài lần, nháy mắt với Vân khinh nói nhỏ: “Tiểu sư muội, muội không cần cái tên kia…… Tần…… kia……”

 

“Câm miệng.” Tiểu Hữu nghe vậy vội đá Tiểu Tả một cước, tên Tiểu Tả này mà mở miệng là tuyệt đối chẳng tốt đẹp gì, cậu biết rõ tên đó lắm mà.

 

Thượng Quan Kính đang lườm lườm Tiểu Tả, chợt liếc mắt nhìn Bạch Hổ vương đang ở trong xe ngựa, đôi mắt giận dữ đột nhiên nhíu lại, quay đầu nhìn Vân Khinh đang đứng trước mặt, đang dịu dàng, hiền hòa băng bó vết thương cho cậu.

 

“Tên của ngươi là gì?” Thượng Quan Kính nhìn Vân Khinh thật lâu rồi đột nhiên mở miệng hỏi.

 

“Vân Khinh.” Vân Khinh vẫn cúi đầu băng bó vết thương trên cánh tay, trên vai của Thượng Quan Kính, trả lời không chút do dự.

 

Thượng Quan Kính nghe vậy nét mặt chợt trầm xuống, nhìn thật kỹ Vân Khinh hết sức dịu dàng đang đứng trước mặt mình, đột nhiên hất mặt lên, làm ra vẻ chẳng bận tâm nói: “Cũng không khác biệt gì lắm.”

 

Lần đầu tiên gặp mặt, lúc tựa vào người cô rời khỏi tiệm thuốc, cậu đã biết chàng trai này thực ra là gái giả trai. Có điều không ngờ, mấy tháng sau gặp lại, người đó đã trở thành một kẻ vang danh thiên hạ. Bây giờ cả bảy nước đều tìm kiếm người con gái này, chỉ cần nhìn con hổ trắng kia là đã biết thân phận của cô ấy, nhưng cô lại không hề lừa gạt cậu.

 

Vân Khinh nghe vậy chỉ khẽ cười, không biết vì sao cô cảm thấy cậu bé này nhìn rất thân thiết, thật sự thích từ tận đáy lòng nên tất nhiên sẽ không lừa cậu rồi.

 

“Ta lạc mất người của ta, ngươi đi theo ta tìm người.” Lời nói khá là kiêu ngạo, Thượng Quan Kính nhìn Vân Khinh rất có lòng tin, hoàn toàn nắm chắc, như là đã khẳng định Vân Khinh nhất định sẽ đi theo cậu.

 

“Lạc mất người sao, ngươi chắc chắn là bên trong không có người tìm kiếm chứ, Hàn quốc tam hoàng tử điện hạ.” Mộ Ải vẫn đứng bên cạnh không hề lên tiếng, lúc này đột nhiên nhìn Thượng Quan Kính chậm rãi nói.

 

Thượng Quan Kính nghe vậy sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nhìn Mộ Ải hỏi: “Ngươi là ai?” Câu hỏi này cũng vô hình chung thừa nhận thân phận của cậu, cũng không biết có phải là cậu không có ý giấu giếm thân phận hay không?

 

“Ta chỉ là một người trong giới thương nhân mà thôi, tên tuổi hèn mọn không đáng để nhắc tới” Mộ Ải thản nhiên nói.

 

“Thương nhân?” Sắc mặt Thượng Quan Kính khẽ thay đổi rồi đột nhiên sáng ngời, nhìn Mộ Ải với vẻ mặt rạng rỡ nói: “Thiên hạ đệ nhất thương nhân, Mộ Ải?”

 

“Hư danh mà thôi.” Vẻ mặt Mộ Ải lạnh nhạt, coi như là đã thừa nhận.

 

“Chỉ cần giá cao thì có thể buôn bán bất kỳ thứ gì, ông chủ Mộ của Mộ Vũ Hào, nếu đây là hư danh, thì cái danh tam hoàng tử này chẳng phải càng là hư danh sao?” Vẻ mặt Thượng Quan Kính che giấu một sự sắc sảo.

 

Chỉ dựa vào một cái tên mà kẻ thương nhân này vừa nhìn đã biết ngay thân phận của cậu, người này không thể là thương nhân bình thường được, quả nhiên đoán một cái đã trúng ngay.

 

Thương hiệu nhà họ Mộ, tiềm lực kinh tế vang danh khắp bảy nước, kinh doanh bất kỳ thứ gì, chỉ cần đưa ra giá tốt nhất thì cho dù là tin tức của hoàng gia cũng sẽ lấy được. Là thiên hạ đệ nhất trong giới thương nhân, thế lực tuyệt đối không thể khinh thường.

 

“Nói cho cùng, trong thiên hạ chẳng có gì không phải là hư danh cả.” Phi Lâm nãy giờ ngồi khoanh chân trên nóc xe xem kịch vui, lúc này vỗ tay vài cái lên tiếng khen ngợi.

 

Thượng Quan Kính nghiêng người nhìn Phi Lâm, nhưng không quan sát kỹ mà chỉ lạnh lùng nhìn như vậy mà thôi.

 

“Cậu gặp khó khăn sao?” Sau khi băng bó vết thương xong, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Kính, thản nhiên hỏi.

 

Thượng Quan Kính thấy Vân Khinh hỏi, quay đầu nhìn đôi mắt lạnh nhạt của Vân Khinh, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Vì sao ngươi lại tới đây?”

 

“Vậy vì sao ngươi lại tới đây, tam hoàng tử điện hạ?” Thượng Quan Kính vừa mới cất lời hỏi, Mộ Ải đột nhiên chen vào vừa nói vừa nhìn Thượng Quan Kính.

 

Thượng Quan Kính không thèm để ý đến Mộ Ải, chỉ trừng mắt nhìn Vân Khinh.

 

Vân Khinh vừa giúp Thượng Quan Kính sửa sang lại bộ quần áo bị chém rách nát vừa khẽ ngẩng đầu nhìn về phía tây. Ở đó là Tần quốc, cô không nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt chứa đựng rất nhiều điều, đó cũng biểu thị cho tất cả những điều cô muốn nói.

 

Thượng Quan Kính thấy vậy hừ lạnh một tiếng, trừng to mắt hung hăng nói: “Ta nói rồi, ta nợ ngươi một lần, muốn giúp ta hay không, cùng đi với ta hay không thì tùy ngươi.” Dứt lời, cậu quay đầu bước đi, thái độ phát cáu giống hệt một đứa trẻ, vừa kiêu ngạo vừa khó chịu, còn có nét hờn dỗi.

 

“Theo nó đi, có vấn đề.” Phi Lâm phóng người đáp xuống bên cạnh Vân Khinh, thấp giọng nói.

 

“Đúng, Sở Tề đến Triệu quốc, sau đó tam hoàng tử Hàn quốc cũng đến Triệu quốc. Tuy là tam hoàng tử nhưng đã được chỉ định làm thái tử của Hàn Quốc, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến một chỗ đang hỗn loạn như Triệu quốc, chuyện này rất bất thường, mau đi theo.” Mộ Ải cũng nhanh chóng đi đến bên cạnhVân Khinh, trầm giọng nói.

 

Vân Khinh nghe vậy khẽ gật đầu, Thượng Quan Kính, cậu nhóc này ngay cả tên thật của mình cũng không giấu giếm cô. Phải biết rằng chỉ cần những người có chút hiểu biết về hoàng gia của bảy nước sẽ biết rõ thân phận này, nhưng cậu vẫn thẳng thắn và chân thành khai báo như thế cũng có thể thấy được tấm lòng của cậu. Mặc kệ chuyện này có vấn đề hay không thì tất nhiên là cô muốn giúp cậu, nên ngay lập tức mọi người đồng loạt đuổi theo.

 

Cũng không biết Thượng Quan Kính và người của cậu bị lạc nhau như thế nào, Thượng Quan Kính chưa nói, Vân Khinh cũng sẽ không hỏi, cứ thế bước đi theo cậu.

 

Thảo nguyên mênh mông, ra khỏi thành Lư Châu, chính là một vùng thảo nguyên mênh mông. Vân Khinh thấy vậy, không để cho Bạch Hổ vương và tiểu xuyên sơn giáp ở trong xe ngựa nữa. Cô thả chúng nó ra cho tự do đi lại, thảo nguyên rộng lớn như vậy không sợ có người nhìn thấy Bạch Hổ vương.

 

Thượng Quan Kính vẫn kiêu ngạo, lạnh lùng như trước, vừa thấy Vân Khinh đưa ngựa của mình đưa cho cậu, còn cô thì cưỡi trên mình Bạch Hổ vương. Đôi mắt kia chợt lóe sáng nhìn chằm chằm Vân Khinh đang ngồi xuống trên lưng Bạch Hổ vương mà không chịu đi.

 

Vân Khinh thấy vậy chỉ khẽ cười, giơ tay kéo Thượng Quan Kính qua, cùng nhau cưỡi trên lưng Bạch Hổ vương, một trước một sau, giống hệt như ngày đó bọn họ cưỡi ngựa rời khỏi hiệu thuốc bắc kia.

 

Khuôn mặt lạnh lùng của Thượng Quan Kính chợt trở nên rạng rỡ, vẻ mặt tỏ ra không vui, nhưng sự hưng phấn sáng ngời trong đáy mắt cậu lại hoàn toàn bán đứng cậu. Quả thực giống bộ dạng của một cậu nhóc, rõ ràng là thích muốn chết vậy mà cố tình vờ tỏ vẻ không cần.

 

Gió thu thổi trên thảo nguyên im lìm vắng vẻ, hai khuôn mặt nhỏ nhắn cùng đặt bên cạnh nhau. Hai khuôn mặt đẹp như tạc kia, một mang vẻ lạnh lùng sắc bén, một mang vẻ lạnh nhạt thanh nhã, cùng cưỡi hổ đi trong gió thu, phong thái vô cùng an nhàn.

 

Tiểu Tả thấy vậy rất bất mãn, cậu với Thượng Quan Kính có lẽ là cùng tuổi, cả hai đều khoảng mười hai mười ba tuổi, vì sao tiểu sư muội lại đối xử tốt với cái tên Thượng Quan Kính kia như vậy? Chẳng lẽ bởi vì lúc trước cậu giành lợi thế được làm sư huynh nên không được như vậy, thật thất bại quá đi, cậu cũng rất muốn cưỡi Bạch Hổ vương.

 

Phi Lâm thấy vậy cười cười nhìn Vân Khinh và Thượng Quan Kính, nhẹ giọng nói: “Khuôn mặt thật là giống nhau.”

 

“Ta cũng thấy vậy.” Mộ Ải nhìn hai người đang cưỡi hổ, lên tiếng.

 

Hai người lập tức nhìn nhau, trao đổi với nhau một ánh mắt mà chỉ cả hai mới hiểu rõ ý tứ, rồi phóng ngựa đuổi theo Thượng Quan Kính và Vân Khinh, chạy về phía thảo nguyên rộng lớn, mờ mịt.

 

Lúc này, Vân Khinh vì lo lắng cho Độc Cô Tuyệt nên tiến sâu vào thảo nguyên rộng lớn, còn Độc Cô Tuyệt bấy giờ đang ngồi trên điện Kim Loan, vô cùng uy nghiêm.

 

Trong chính điện Tần vương cung, Độc Cô Tuyệt mặc áo bào nạm vàng, ngồi ngay ngắn phía trên chính điện, vương miện trân châu rũ trước trán. Khuôn mặt đã không còn mang mặt nạ sắt, lộ ra nét yêu diễm và tuấn tú vô cùng. Cho dù đã nhìn quen sau hai tháng nhưng quần thần trong chính điện vương cung vẫn không thể tin được, đây là Dực vương của Đại Tần bọn họ, vốn là đế vương sát phạt đệ nhất mà lại rất yêu diễm.

 

Khí chất sắc bén tỏa ra khắp người, không hề giận dữ mà lại uy nghiêm khiến cho kẻ khác kinh sợ, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén nằm trong vỏ kiếm, bất kỳ lúc nào cũng có thể rời khỏi vỏ mang theo khí thế như muốn giáng cho kẻ thù một đòn trí mạng. Người này không phải quân vương của bọn họ thì là ai, người này không phải là kẻ chinh phục thiên hạ, là Dực vương Đại Tần làm cho sáu nước vừa nghe tin đã sợ mất mật thì còn có thể là ai nữa chứ. Bây giờ, khí thế lại càng thêm lợi hại, càng thêm lắng đọng, càng phát ra trầm, càng phát ra ổn, càng trở nên độc bá thiên hạ.

 

“Hành động như thế, tất nhiên là ba nước Sở, Tề, Triệu cùng liên minh với nhau, bệ hạ, Đại Tần chúng ta cần phải cẩn thận đối phó.” Tả tướng đứng ngay giữa điện dâng tấu sớ lên bẩm báo.

 

Độc Cô Tuyệt nhìn tấu sớ dâng lên, lạnh lùng nói: “Tả tướng, đến giờ khanh mới biết có quá muộn không?”

 

Tả tướng nghe vậy lập tức quỳ xuống phía trước, sợ hãi nói: “Vi thần bất tài.”

 

Đôi mắt lạnh lùng của Độc Cô Tuyệt quét qua, trầm giọng nói: “Đại Tần ta lấy thôn tính thiên hạ làm tôn chỉ, nếu ngay cả tin tức trực tiếp cũng không biết, thì nói gì đến chuyện thôn tính. Các khanh nhớ kỹ cho quả nhân, nếu là kẻ vô dụng với Đại Tần ta, quả nhân sẽ không giống như Đại Tần vương đời trước có tấm lòng nhân hậu, những kẻ vô dụng, quả nhân tuyệt không giữ lại.”

 

“Rõ, chúng thần đã hiểu.” Chúng triều thần lập tức khom người đồng loạt đáp lại.

 

Độc Cô Tuyệt nghe vậy chậm rãi ừ một tiếng, nặng nề gật đầu.

 

“Có việc gì mau tâu lên, nếu không bãi triều.” Sở Vân đứng trước người Độc Cô Tuyệt, nhìn triều thần trong triều, vẻ mặt nghiêm túc nói.

 

Đám văn thần do tả tướng cầm đầu lúc này liếc mắt nhìn nhau, Chưởng quản Lễ bộ Thượng đại phu, ngẩng đầu bước lên phía trước, khom người quỳ xuống trong chính điện, cao giọng nói: “Thần có một chuyện.”

 

“Nói.” Độc Cô Tuyệt phất tay áo bào, trầm giọng hạ lệnh.

 

“Nay bệ hạ đăng cơ đã hai tháng, hậu cung vẫn chưa có chủ, Đại Tần ta mấy trăm năm nay chưa hề có chuyện này. Đế vương làm chủ ngoại cung, đế hậu làm chủ nội cung, đây chính là quy củ, xin bệ hạ sắc lập phi tần, đưa vào hậu cung.”

 

Độc Cô Tuyệt vừa nghe thấy chợt nhướn mày, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, áp lực vô hình lập tức bao phủ toàn bộ chính điện, ở bên dưới hàng bậc thang cao cao, cả đám văn thần đều đồng loạt cúi đầu.

 

“Bệ hạ, lễ bộ thượng đại phu nói rất đúng, bệ hạ nên bổ sung phi tần làm cho hậu cung phong phú.” Lại bộ thượng đại phu bước ra khỏi hàng, cúi đầu cung kính nói.

 

“Thần cũng tán thành.” Chúng văn thần đồng loạt tiến lên, cung kính đứng giữa đại điện.

 

Bên kia chúng võ tướng lấy Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi, ba người cầm đầu làm chuẩn. Lúc này, cả ba người chỉ nhìn nhau rồi lại đồng loạt cúi đầu, không nói gì, đứng yên như pho tượng. Đám võ tướng thân cận đi theo bên dưới thấy tướng quân bọn họ không nói gì, cũng đồng loạt giữ im lặng, tạo thành một hình ảnh đối lập hoàn toàn với chúng văn thần.

 

“Đây là chuyện riêng của quả nhân.” Giọng nói lạnh như băng quanh quẩn giữa đại điện, Độc Cô Tuyệt khẽ chớp mắt.

 

“Bệ hạ, chuyện này cũng là quốc gia đại sự, bệ hạ, tổ tông có quy củ……”

 

Đúng vậy, lập hậu nạp phi chính là theo quy củ từ xưa đến nay……“

 

“Bệ hạ, nên nạp phi……”

 

Toàn bộ những lời trên, tràn ngập đại điện trong nháy mắt, lập hậu, nạp phi, từng câu từng chữ, vang vọng trong không khí, vây quanh Độc Cô Tuyệt đang ngồi trên cao kia.

 

Độc Cô Tuyệt nghe chúng văn thần khuyên nhủ, mặt mày càng ngày càng trầm xuống. Không khí lạnh lẽo thấu xương bao phủ toàn bộ đại điện, đám quần thần trên điện đều cảm thấy lạnh run lên, nhưng cả đám vẫn không sợ chết cứ dâng tấu can gián.

 

Sở Vân đứng bên cạnh Độc Cô Tuyệt thấy vậy, khẽ lắc đầu, nhướn ày cảnh báo.

 

“Quy củ, cái gì là quy củ, lời của quả nhân chính là quy củ.” Một tiếng hét lớn chợt nổ tung trong chính điện, đập tan toàn bộ những lời khuyên nhủ của chúng văn thần.

 

“Quả nhân nói lập thì sẽ lập, quả nhân nói không thì là không, chuyện của quả nhân, khi nào thì đến phiên các ngươi quyết định, hừ.” Giọng nói lạnh lẽo vô cùng khiến cho nhiệt độ trong đại điện lập tức xuống thấp đến mấy độ.

 

Những người trong đại điện ai mà không biết tính nết của Độc Cô Tuyệt, đó là lạnh lùng, tàn nhẫn có tiếng.

 

“Các ngươi nói cho quả nhân nghe, các ngươi đứng ở đây, là vì cùng quả nhân tranh thiên hạ, cùng thống nhất sáu nước, cùng tạo nên những nhân vật lưu danh thiên cổ. Quả nhân dựa vào trí tuệ của các ngươi, dựa vào việc các ngươi giúp quả nhân ra mưu hiến kế, thống trị quốc gia, chứ không phải dựa vào việc các ngươi hỏi chuyện hậu cung của quả nhân. Nếu ai còn chưa hiểu rõ, không biết rốt cuộc mình đứng ở chỗ này để làm cái gì, quả nhân sẽ giúp kẻ đó nhớ ra.”

 

Lời nói lạnh lùng vang vọng trong chính điện, trong khoảnh khắc đó, chúng văn thần không dám nói một lời, đứng nguyên tại chỗ cúi đầu run run vì rét lạnh. Độc Cô Tuyệt quát to như thế, không có một người nào dám phản bác lại.

 

“Nhưng…… nhưng, bệ hạ, công chúa Yến quốc… Ngụy quốc đang chờ bên ngoài, chẳng lẽ chúng ta đưa trở về. Sở, Tề, Triệu chắc chắn đã liên minh sau lưng để đối phó Đại Tần chúng ta. Nếu chúng ta có thể duy trì mối liên minh với Yến, Ngụy, cũng không sợ……”

 

“Một người con gái có thể thay đổi được điều gì? Gốc rễ lập quốc của Đại Tần ta, chẳng lẽ cần phải nhờ việc cưới những cô gái đó mới có thể tiếp tục duy trì hay sao? Hòa thân, Đại Tần ta còn chưa có bất ổn đến mức đó, hay là các ngươi cho rằng quả nhân cần mượn sức những cô gái này, mới có thể ngồi trên ngôi cao?”

 

Độc Cô Tuyệt nổi giận, tung một chưởng trên vương vị ngọc thạch nạm vàng.

 

“Chúng thần không dám.” Chúng văn thần bị dọa cho sợ đến mức quỳ sát xuống mặt đất, ai nấy đều run run.

 

Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện lại trở nên yên tĩnh, nhưng không khí lại chứa đựng bão táp lạnh lẽo, điên cuồng.

 

“Bệ hạ, lễ bộ thượng đại phu và tả tướng cũng là suy nghĩ vì bệ hạ, tuy rằng quan tâm không đúng chỗ nhưng cũng là có ý tốt.” Giọng nói ôn hòa vang lên, Sở Vân khom người nói với Độc Cô Tuyệt đang nổi giận đùng đùng.

 

Khuôn mặt Độc Cô Tuyệt đầy uy hiếp, lạnh lùng nhìn lướt qua đám quần thần đang lạnh run ở phía dưới, tràn đầy uy nghiêm nói: “Sau này muốn suy nghĩ cho quả nhân thì hãy suy nghĩ về việc triều chính, chỉ cần tốt cho Đại Tần ta, quả nhân tuyệt đối sẽ không quở trách. Nhưng nếu ai nhắc lại việc hậu cung của quả nhân, cũng đừng trách vì sao quả nhân vô tình, bãi triều.” Mặt mày thâm trầm, Độc Cô Tuyệt phất mạnh tay áo đứng dậy, xoay người bước đi thật nhanh.

 

Sở Vân thấy vậy vội vàng đuổi theo phía sau, chúng văn thần trong chính điện ai nấy cũng mồ hôi ròng ròng hai bên thái dương, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.

 

Mặc Ngân thấy vậy lắc đầu nói: “Các vị đại nhân lui xuống làm việc đi, nếu là suy nghĩ vì Đại Tần thì cho dù Tần vương có tức giận cũng sẽ không trách cứ. Nhưng sau này tốt nhất nên hiểu rằng, Tần vương hiện tại của chúng ta, không phải cái gì cũng có thể lấy quy củ ra để ép buộc người.” Dứt lời Mặc Ngân xoay người, cùng Mặc Ly, Mặc Chi đi vào phía sau điện.

 

Trong đại điện, chúng văn thần đều thở một hơi thật dài, ngước mặt nhìn nhau, lau mồ hôi hai bên thái dương, tự cúi đầu từ từ lui ra. Sau này, việc hậu cung bọn họ tuyệt đối không dám hỏi đến nữa.

 

Đi vào phía sau đại điện hướng về phía nội cung, Độc Cô Tuyệt bước đi không thèm quay đầu lại, trầm giọng hỏi: “Có tìm được người không?”

 

Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi đi theo phía sau chỉ nhìn nhau rồi đồng loạt nhìn về phía Sở Vân đang đứng bên, cạnh cùng nhau lắc đầu.

 

Sở Vân thấy vậy nhíu mày, cố gắng hết sức giữ giọng ôn hòa: “Bệ hạ, vẫn chưa có tin tức.”

 

“Vô dụng.” Độc Cô Tuyệt gầm một tiếng quay đầu lại, trừng mắt nhìn ba người Mặc Chi, Mặc Ngân, Mặc Ly.

 

Mặc Ly thấy vậy vội cúi đầu nói: “Tình hình lúc ấy rất hỗn loạn, chúng thuộc hạ không chú ý đến hành tung của Vân cô nương, bây giờ, thật sự là hơi khó tìm kiếm. Ở bên Sở – Tề đều không có tin tức gì, hẳn là không có ở Tề quốc và Sở quốc, việc này……”

 

Thiên hạ này rộng lớn như vậy, nếu như Vân Khinh không muốn để bọn họ tìm ra thì việc tìm kiếm quả thực rất khó khăn. Mặc dù Tần quốc có vô số gian tế ẩn mình ở sáu nước, nhưng bọn họ đều ở trong hoàng thất chứ không hề nghe ngóng tin tức bên ngoài dân gian, vậy thì làm sao tìm được đây?

 

Độc Cô Tuyệt nghe vậy mặt mày xanh mét lại, tung một đấm lên một ngọn núi giả, khiến ngọn núi bị đánh bay thẳng lên, chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng rồi rớt xuống, vỡ thành mấy khối.

 

Mặc Ngân, Mặc Ly, Mặc Chi âm thầm nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu xuống.

 

Sở Vân thấy vậy ho khẽ một tiếng nhìn Độc Cô Tuyệt nói: “Bệ hạ, việc này nếu do Mặc Tiềm làm thì nhất định không phải là theo kiểu đánh trống bỏ dùi. Khi đó chúng ta không chú ý nhưng y thì không hẳn như thế, chi bằng đến Thiên Lao hỏi y, có lẽ……”

 

“Mặc Tiềm, Mặc Tiềm.” Độc Cô Tuyệt nghiến răng nghiến lợi thốt ra hai tiếng, xoay người bước đi, Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân, Mặc Chi thấy vậy, lập tức nhìn nhau, vội vàng đuổi theo.

 

Gió thu hiu quạnh, bước chân mua thu đang tới gần phía tây Tần quốc, không khí cuối thu dày đặc. Không giống như lúc mới đến gần Triệu quốc, mùa thu trên thảo nguyên lạnh đến ghê người.

 

Thảo nguyên mênh mông lúc này nhuộm một màu thu vàng, ngay cả mặt cỏ vốn xanh biếc vậy mà bây giờ gần như đã tàn úa rơi rụng, không còn sức sống, khiến nơi này sinh ra một bầu không khí điêu tàn, nhìn thật hoang vắng.

 

“Qua hết sườn dốc phía trước, sẽ đến gần nơi tiếp giáp giữa Trường thành và thảo nguyên.” Mộ Ải phóng ngựa đi trên thảo nguyên mênh mang hoang vắng, chỉ điểm đường đi phía trước.

 

Bọn họ đã đi qua thảo nguyên rộng lớn này bảy tám ngày rồi, xuyên qua thảo nguyên chứ không vào trong thành, băng thẳng một đường tới ranh giới của Trường thành. Tuy rằng không biết Thượng Quan Kính và người của cậu đã lạc nhau ở đâu và khi nào mới có thể gặp lại nhau, nhưng cũng không hề ảnh hưởng tới lộ trình đã dự định sẵn của bọn họ.

 

“U u u……” Mộ Ải vừa mới nói xong thì những tiếng kèn đột nhiên vang lên. Tiếng kèn dường như ở ngay bên tai bọn họ, cả đám đồng loạt ghìm ngựa dừng lại. Có ý gì chứ, tiếng kèn sôi sục như thế, chính là kèn tiến công, ai khai chiến trong này?

 

Bọn họ nhìn nhau, cẩn thận vượt qua sườn núi gập ghềnh phía trước, đứng quan sát từ trên cao xuống.

 

Chỉ thấy ở sườn núi phía dưới, đội quân thiết giáp đông nghìn nghịt đang hiện ra dưới ánh mặt trời âm u, xuất hiện đột ngột trên thảo nguyên rộng lớn. Có vô số người, đưa mắt nhìn cũng không thấy giới hạn, bọn họ đang chém giết kịch liệt, giao chiến điên cuồng trong tiếng kèn u u, toàn là máu tươi và giết chóc.

 

“Đội quân áp tải lương thảo của Sở quốc.” Phi Lâm đang ngồi trên cao lập tức nhìn đội quân mặc thiết giáp màu đen phía dưới, có vẻ ngạc nhiên nói.

 

Nhưng lại nhìn thấy đội quân của Sở quốc đang bị vây ở giữa, bên trong có rất nhiều xe ngựa, trâu, dê, đang vận chuyển một số lượng lương thảo rất lớn. Đây là đội quân tiếp tế lương thảo của quân đội Sở quốc, nguyên cả đội phải đến cả vạn người, là đội quân tiếp tế lương thảo và hậu cần ười vạn đại quân tiếp viện của Sở quốc.

 

“Ai vậy, lại dám cướp lương thảo của Sở quân, ai lại sử dụng thủ đoạn như thế?” Mộ Ải nhìn thấy rõ ràng, sau đó vô cùng kinh ngạc. Phải biết đây là lãnh thổ của Triệu quốc, có thể tung hoành bên trong ngoại trừ Sở Tề thì chỉ có quân đội của Triệu quốc, nhưng bọn chúng đều là người cùng một phe, sao nơi này đột nhiên xuất hiện đối thủ lợi hại như vậy.

 

Nhìn trận thế thì biết đối phương tất nhiên đã có sự chuẩn bị trước, đội hình mạnh mẽ lại sắc bén, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

 

Phải biết rằng hành quân đánh giặc, lương thảo phải luôn đi trước, đây chỉ là một vạn người vận chuyển lương thảo nhưng lại là lương thực ười vạn người. Nếu chặn con đường tiếp tế lương thảo của một vạn người này cho Sở quân thì không cần ra trận giết địch đã có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.

back top