Thú Phi

Chương 90: Thập diện mai phục

Thu càng ngày càng sâu.

 

Lá rụng khắp mặt đất, khung cảnh dường như chỉ trong một đêm đã đổi sang một diện mạo khác. Khắp mọi nẻo lá cây càng lúc càng khô vàng, vạn vật càng tiêu điều xơ xác.

 

Từng trận gió bấc mang theo khí lạnh mùa đông từ bốn phương tám hướng thổi tới. Khung cảnh cuối thu, đã phảng phất thấy bước chân của thần mùa đông dợm bước.

 

Trên thảo nguyên Thương Mang này, hết những luồng gió lạnh này đến đợt gió lạnh khác ào ào cuốn tới. Trời vạn dặm không một bóng mây, tạo thành một nơi vô cùng hoang vu và lạnh lẽo.

 

Mấy chục vạn đại quân đóng quân trên thảo nguyên Thương Mang lạnh lẽo này đều lặng yên, án binh bất động trên lãnh địa của mình, trong cái gió lạnh cuối thu càng khắc họa rõ sự trang nghiêm, kỷ luật.

 

Ban đêm trên thảo nguyên Thương Mang luôn có tiếng gió thét gào, thỉnh thoảng còn loáng thoáng vài tiếng sói tru tràn ngập vẻ thê lương.

 

Trong lều chủ tướng của quân Sở, Sở Hình Thiên ngồi trên vị trí chủ tướng, nhìn người tới giữa đêm khuya, nhíu mày nói:“Thái tử khẳng định như vậy?”

 

Ngồi bên cạnh y – Tề Chi Khiêm với dáng vẻ nho nhã ung dung, tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi uống ly trà nóng trong tay, lắc đầu nói:“Không chắc chắn.”

 

“Vậy ý thái tử là gì?” Sở Hình Thiên khẽ cau mày.

 

Tề Chi Khiêm mân mê ngắm nghía chén trà trong tay, chậm rãi nói: “Đánh cuộc, chúng ta sao không đánh cuộc một lần xem bây giờ Độc Cô Tuyệt đối với Vân Khinh rốt cuộc là yêu hay là hận? Sẽ không còn quan tâm để ý gì nữa hay là vẫn tìm đến tận đây?”

 

Sở Hình Thiên nghe Tề Chi Khiêm nói vậy, tựa vào lưng ghế phía sau, ngón tay như có như không gõ vài cái lên mặt bàn trước mặt.

 

Vân Khinh! Hai người bọn họ thật không nghĩ được lý do tại sao Vân Khinh lại tới nơi thảo nguyên Thương Mang này. Lần gần đây nhất còn cho y một đòn, lương thực mà mười vạn binh lính của y áp tải theo đều bị cô thiêu hủy sạch sẽ, khiến cho y rất mất mặt, vốn làm cho y có chút băn khoăn. Có điều việc làm này của Vân Khinh lớn như vậy, chắc hẳn là thám tử của Độc Cô Tuyệt đã mang tin tức về bẩm báo với hắn rồi.

 

Tề Chi Khiêm thấy Sở Hình Thiên trầm mặc, cũng không nhìn Sở Hình Thiên, chỉ nhìn hơi nước bốc lên từ chén trà nóng trong tay mình, trầm giọng nói: “Lấy Vân Khinh làm mồi nhử Độc Cô Tuyệt, có thể dẫn dụ hắn lần đầu tiên thì cũng có thể dẫn dụ hắn lần thứ hai. Nếu hắn đến, thì sáu mươi vạn đại quân trên thảo nguyên Thương Mang này nhất định sẽ khiến cho hắn đến được mà không về được. Cho dù hắn có bản lĩnh rời khỏi đây thì mười vạn binh lính của ta cũng sẽ liều chết giữ chân hắn trên thảo nguyên này. Nước Tần của hắn lúc đó sẽ rơi vào cảnh không còn vương trấn giữ – đó chính là thời cơ tiêu diệt Độc Cô Tuyệt, sắp xếp lại Tần quốc.”

 

“Nếu hắn không đến thì sao?” Sở Hình Thiên ngẩng đầu nhìn Tề Chi Khiêm.

 

Tề Chi Khiêm nhìn thẳng vào mắt Sở Hình Thiên, thản nhiên cười:“Cho nên, chúng ta chỉ có thể đánh cược. Nếu hắn không đến, chúng ta chỉ còn cách lấy cứng chọi với cứng thôi.”

 

Sở Hình Thiên nghe xong chỉ khẽ trầm ngâm, nhưng chỉ trong giây lát đã ngước lên nhìn sang Tề Chi Khiêm, nhíu mày nói:“Tề thái tử đúng là Tề thái tử, quả nhiên lợi hại.”

 

Tin tức Vân Khinh ở trên thảo nguyên Thương Mang chẳng qua cũng chỉ mới được vài ngày, vậy mà Tề Chi Khiêm đang ở xa ngàn dặm lại có thể ngày đêm vội vàng chạy tới đây, lại một lần nữa nhằm vào điểm yếu của Độc Cô Tuyệt là Vân Khinh mà dựng lên một kế hoạch. Gã đàn ông này vẻ ngoài thì là người nho nhã ôn hòa, nhưng bên trong tâm tư lại thâm độc, phản ứng nhanh nhạy. Nếu lần này có thể diệt được nước Tần hùng mạnh, giết được Độc Cô Tuyệt, thì sau đó kẻ này chắc chắn sẽ là họa lớn cho nước Sở của y.

 

Tề Chi Khiêm nghe vậy , tao nhã cười:“Nếu không phải Sở Vương ngài thả cho Vân Khinh chạy thoát, thì kế sách của ta chắc gì đã dùng được?”

 

Lời nói vừa giống như hỏi lại như không hỏi, khiến cho hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng đều tự hiểu được câu đó có ý gì.

 

Vân Khinh tiêu hủy lương thực của nước Sở, vậy mà Sở Vương lại nói là buông tha cho cô. Những nguy hiểm mà Vân Khinh có thể gặp ở thảo nguyên Thương Mang này hẳn là Độc Cô Tuyệt có thể đoán được. Nếu Độc Cô Tuyệt vẫn còn tình cảm với Vân Khinh thì sao hắn có thể bỏ mặc cô mà không đến cơ chứ? Nếu không phải là có nguyên nhân này thì cho dù y có cả bụng mưu kế cũng không có đất dụng võ, đúng không?

 

Tĩnh lặng, không gian trong lều chủ tướng lúc này rơi vào trạng thái yên ắng, trầm mặc.

 

“Ta thả nàng đi không phải lạt mềm buộc chặt.” Sau vài phút trầm mặc, Sở Hình Thiên đột nhiên lạnh lùng gằn từng chữ một.

 

Tề Chi Khiêm nghe vậy trong mắt lóe lên một tia sáng, mỉm cười nói:“Là vì thích nàng nhỉ.”

 

Sở Hình Thiên liếc qua Tề Chi Khiêm, trầm giọng nói:“Chẳng lẽ Tề thái tử không thích?”

 

Y thả Vân Khinh đi, chẳng qua là vì còn nợ cô một món nợ ân tình. Ngày ấy Hoa Dương thái hậu trở về nước Sở với vẻ mặt ảm đạm buồn bã đau thương kể lại tình huống ngày hôm ấy, thuật lại cái vẻ quyết liệt và đau thương của cô. Khiến cho y đối với một Vân Khinh – mới chỉ gặp thoáng qua đã ra tay đánh cho y trở tay không kịp buổi tối ngày ấy – nhen nhóm lên không ít ấn tượng đẹp.

 

Mà cách đây chưa lâu dưới chân núi, với dáng vẻ vô cùng lạnh lùng hờ hững nhưng vẫn là một cô gái hết sức thiện lương như lời mẫu thân y nói, bóng dáng phiêu bồng ấy thật sự đã khắc sâu trong lòng y.

 

Trên đời này thiếu gì con gái, nhưng người vừa có bản lĩnh lại vừa xuất trần thoát tục như vậy thì y biết tìm đâu. Y thả cho cô chạy thoát không hề vì tính kế, chỉ bởi vì y muốn thả mà thôi, chỉ vì bản thân y mà thôi. Có điều không ngờ Tề Chi Khiêm …

 

Tề Chi Khiêm nhắm mắt cười, cầm chén trà trong tay, thấp giọng nói:“Người con gái như vậy, có ai mà không yêu thích. Giống như một đóa tuyết liên (*) trên núi, không vương chút bụi trần. Nếu muốn hái đóa hoa ấy, phải mạo hiểm trải qua nguy hiểm tan xương nát thịt. Nhưng một khi đã hái được, thì sẽ là cả đời. Vậy thì nguy hiểm thế nào cũng đáng giá.”

 

* Tuyết liên hay còn gọi là hoa sen tuyết. Là một loại thảo dược rất quý hiếm, được gọi là kỳ trân dị thảo. Mọc ở độ cao 3000-4000m so với mực nước biển, được tìm thấy trên vùng núi Thiên Sơn quanh năm tuyết phủ thuộc vùng Tân Cương, Trung Quốc (thuộc dãy Himalaya). Trong truyện kiếm hiệp nó được coi là vị thuốc chữa được bách bệnh.

 

Nói đến đây đột nhiên mở to hai mắt, trên mặt hiện lên một tia sát khí, chậm rãi nói:“Ta tìm nàng ấy suốt bảy năm, kết quả lại bị Độc Cô Tuyệt hái mất, ta há có thể cam tâm?”

 

Nói xong câu đó, vẻ mặt Tề Chi Khiêm lại đột nhiên khôi phục lại thần thái nho nhã khiêm tốn, nhìn Sở Hình Thiên cười nói:“Tuyệt thế giai nhân như vậy, Sở Vương cũng không cam tâm đúng không. Ha ha, địch mạnh vẫn còn, chúng ta cùng nhau bắt tay hợp tác, sau khi việc lớn thành công , sẽ hết sức mà tranh cao thấp, thế nào?”

 

Sở Hình Thiên nhìn Tề Chi Khiêm, mày hơi cau lại. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, mắt chuyển qua nhìn ánh đuốc trong lều, lạnh lùng nói:“Một lời đã định.”

 

Giang sơn, mỹ nhân, ai mà chẳng muốn cả hai. Vốn không có ý định lấy Vân Khinh làm mồi nhử, nhưng mà cơ hội đưa lên tận cửa nếu bỏ qua quả thật rất đáng tiếc. Độc Cô Tuyệt, ta sẽ đánh cuộc một lần xem ngươi rốt cuộc đến hay không.

 

Tề Chi Khiêm lập tức cười nhẹ, rồi gật gật đầu. Đột nhiên sắc mặt nghiêm lại, nhíu mày hỏi:“Ngày ấy ai động thủ?”

 

Sở Hình Thiên nghe hỏi thế, vẻ mặt cũng trầm xuống, lắc đầu nói:“Không điều tra ra.”

 

Sau ngày ấy, y hỏi qua thống lĩnh áp giải lương thực đã biết rõ được là Vân Khinh mãi lúc sau mới xen vào, vậy trước đó là kẻ nào động thủ?

 

Chỉ biết đó là quân đội, nhưng quân đội trên thảo nguyên Thương Mang này cũng chỉ có mấy nước khác thôi, tuyệt đối không có khả năng là quân đội của nước Tần. Nếu không được sự chấp thuận của nước Triệu thì cho dù nước Tần có bản lĩnh bằng trời cỡ nào cũng không có khả năng mang mấy vạn binh lính tiến vào lãnh thổ nước Triệu được, huống chi hiện nay trên khắp thảo nguyên Thương Mang này đều là người của bọn họ.

 

Là kẻ nào ra tay? Là kẻ nào lại có thù hận với nước Sở của y cơ chứ? Hơn nữa lại còn làm sạch sẽ gọn gàng đến vậy, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào cả, khiến cho y không điều tra ra được.

 

“Vậy thì lạ thật, lúc này không thể xảy ra nội biến được.” Tề Chi Khiêm nhíu mày trầm giọng nói.

 

“Ta sẽ xử lý.” Sở Hình Thiên lạnh lùng tiếp lời.

 

Tề Chi Khiêm nghe vậy gật gật đầu nói:“Được, ta đi chuẩn bị, mọi việc cứ theo kế hoạch mà làm. Sở vương toàn quyền nắm giữ mọi việc.” Nói dứt lời, đứng dậy, trùm áo bào cả một màu đen qua đầu, cả người y ẩn vào trong lớp áo bào, nhanh tay vén rèm lên, bước thẳng ra ngoài.

 

Gió thu lạnh lẽo theo tấm mành vén lên thổi vào bên trong, đèn đuốc trên mấy cái chén ngọc trong nháy mắt bị thổi tắt. Trong lều chủ tướng bỗng dưng bị bao phủ bởi một màu đen ảm đạm, một bóng đêm đầy lay động.

 

Cùng thời khắc đó, trong lều tướng thống lĩnh của quân Hàn quốc, Đinh Phi Tình chỉ vào mấy tấm bản đồ giản lược trên bàn, nói với mấy người bên cạnh:“Vừa rồi ta nhận được tin tức, quân đội của Tề đã tiến gần tới nước Triệu, còn khoảng ba ngày nữa sẽ tới đây tụ hợp với quân đội 5 nước, địa điểm ngay tại sườn núi cao phía tây trên thảo nguyên. Thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm.”

 

“Ba ngày.” Mộ Ải xoa cằm, nhìn chằm chằm mấy tấm bản đồ trên bàn lặp lại từ này.

 

Đinh Phi Tình gật đầu, đột nhiên cười cười:“ Cũng không khác với tính toán của chúng ta lắm, bọn chúng từ phía đông nam tiến vào thảo nguyên Thương Mang.”

 

Phi Lâm vừa nghe vừa gian tà cười cười tựa lưng vào ghế, ngón tay gõ gõ lên tay vịn của chiếc ghế, chậm rãi nói:“Đủ để cho bọn chúng uống no nước hồ rồi.”

 

“Chuẩn xác, không uổng công mấy ngày nay chúng ta đã tỉ mỉ bố trí sắp đặt bao nhiêu là thứ, Suýt chút nữa khiến con chết vì mệt.” Tiểu Tả với vẻ mặt hưng phấn mở to hai mắt.

 

“Chí có ngươi là công lao lớn.” Tiểu Hữu vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn Tiểu Tả một cái.

 

“Không cần phải xấu hổ, ngại ngùng đâu, lần này ta biết công lao của nhà ngươi cũng không nhỏ là được rồi.” Tâm tình Tiểu Tả rất tốt vỗ vỗ lên bả vai Tiểu Hữu, cười hì hì.

 

Thượng Quan Kính ngồi trên vị trí chủ tướng thấy vậy, mặt mày xám đen lại, thấp giọng quát Đinh Phi Tình :“Nếu như ngươi gây ra một chút sai lầm nào, khiến thân phận của chúng ta bị lộ ra ngoài, bổn hoàng tử nhất định sẽ chém ngươi thành nghìn mảnh …”

 

Đinh Phi Tình nhếch mày lên, mặt đầy tự tin: “Thần làm việc, hoàng tử yên tâm, tuyệt đối sẽ không để lại một chút dấu vết nào cả.” Tuy rằng cô rất yêu em gái mình, nhưng cũng sẽ không tự tiện tùy ý để chiến tranh liên lụy tới nước Hàn, dù sao nơi đó cũng là nơi cho cô dương danh trong thiên hạ.

 

Thượng Quan Kính thấy vậy lạnh lùng hừ một tiếng.

 

“Ai da, ai da, đừng nhỏ mọn thế, chúng ta sẽ làm việc ổn thỏa cả mà……”

 

“Sẽ không khiến cho bọn chúng hoài nghi đến nước Hàn đâu……”

 

“Ta nói……”

 

Trong lều không ngừng vang lên tiếng mọi người líu ríu trò chuyện, cười đùa. Vân Khinh ngồi ở bên cạnh Thượng Quan Kính, nhìn mọi người đang rất hưng phấn nhưng vẫn có sự cẩn trọng. Đáy mắt Vân Khinh toát ra sự dịu dàng. Tấm lòng của bọn họ, cô đều cảm nhận được! Tuy rằng cô mất đi người bà bà mà cô tin tưởng nhất, cũng phải rời xa Độc Cô Tuyệt – người mà cô yêu nhất, nhưng có bọn họ ở bên cạnh làm bạn với cô, đó là may mắn của cô, là may mắn mà cô phải tu luyện mấy kiếp mới có được.

 

Đêm càng lúc càng khuya, cả thế gian chìm vào giấc ngủ, gió thu không ngừng thổi, vạn vật chìm trong sự yên tĩnh.

 

Vầng trăng không bị bất kỳ áng mây nào che khuất, hiên ngang treo thẳng trên bầu trời, tỏa ra luồng ánh sáng trong vắt nhưng cũng hết sức lạnh lẽo. Ánh trăng sáng ngời, vừa diễm lệ vừa lạnh giá, cả một vùng cỏ khô vàng úa như sáng lên dưới ánh trăng, lại càng tăng thêm vẻ tàn khốc tiêu điều cho cảnh thu trên thảo nguyên.

 

Một bóng người nghiêng nghiêng đứng trên sườn núi cao cao, cứ lẳng lặng sừng sững đứng yên một chỗ, nhìn về phương trời phía Tây. Đêm khuya, gió thu thổi qua vạt áo của cô, khiến mái tóc đen dài bên tai cô bay lên nhè nhẹ, cảnh tượng như vậy dưới đêm trăng nhìn lại càng cô tịch, càng ưu thương.

 

“Đừng suy nghĩ nhiều, cẩn thận kẻo cảm lạnh.” Một tấm áo choàng dài từ phía sau phủ lên bả vai của cô. Vân Khinh hơi ngẩn người, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ có khóe miệng thản nhiên cong lên, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang khoác áo lên vai cô.

 

“Tỷ tỷ.”

 

Đinh Phi Tình bước tới trước mặt Vân Khinh, hai tay xoa xoa hai má Vân Khinh, mỉm cười nói:“Cười cho tỷ tỷ nhìn một cái nào, làm sao lại lãnh đạm như vậy, thật là. Có phải không còn nghĩ tới tỷ tỷ nữa không, tỷ tỷ thấy, so với trước kia, thì giờ muội lạnh nhạt quá, tỷ tỷ rất đau lòng.”

 

Vân Khinh thấy vẻ mặt Đinh Phi Tình hơi ủ rũ, hai mắt cô lập tức hiện ra vẻ vội vàng, hấp tấp nói:“Tỷ tỷ, tỷ biết rõ là không phải như vậy mà.”

 

Đinh Phi Tình thấy Vân Khinh cuống quýt lên, vội cười nói:“Tỷ tỷ hay nói đùa, muội nha, cái gì cũng đều tưởng là thật sao.” Nói dứt lời kéo tay Vân Khinh, kéo cô ngồi xuống chiếc áo choàng cô mới trải bên dưới.

 

“Thích người kia đến vậy sao?”

 

Vân Khinh ngồi xuống kế bên Đinh Phi Tình, nghe chị mình hỏi chỉ ngước nhìn, không nói gì, nhẹ nhàng tựa đầu lên đầu gối Đinh Phi Tình, cũng như những ngày khi còn bé trước kia, gục đầu vào trong lòng Đinh Phi Tình.

 

Đinh Phi Tình thấy vậy ôm bả vai Vân Khinh, dịu dàng vuốt ve đầu của Vân Khinh. Vừa thở dài một tiếng, vừa nắm chặt tay Vân Khinh nói:“Từ nhỏ đến giờ tỷ chưa bao giờ thấy muội kiên trì vì cái gì như vậy, lần này lại kiên trì đến thế, chỉ sợ là yêu hắn quá mất rồi. Tên Độc Cô Tuyệt này quá may mắn, có muội muội của tỷ thương hắn như vậy.”

 

Vân Khinh khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:“Là may mắn của muội, có thể gặp được chàng, được chàng yêu thương, là may mắn của muội.”

 

Đinh Phi Tình nghe Vân Khinh nói vậy, mặt mày lập tức sáng ngời, tay lại càng siết chặt tay Vân Khinh hơn.

 

Cô em gái này của cô, cô hiểu rất rõ. Từ nhỏ Vân Khinh vốn không quá yêu thích thứ gì cả. Con bé này ngoài mặt mang vẻ lạnh nhạt thế thôi, nhưng trong lòng lại luôn khao khát được yêu thương, nhưng trái tim lại cũng không hề tin tưởng vào tình yêu. Độc Cô Tuyệt có thể được Vân Khinh đối xử như thế tất nhiên cũng bởi hắn thật tình, thật lòng, hết sức che chở, bảo vệ mới có thể có được ngày hôm nay. Độc Cô Tuyệt này xem ra là thật lòng yêu thương em gái của cô, chỉ là không biết bây giờ……

 

“Tỷ tỷ, ba ngày sau tỷ vẫn không nên đi thì hơn.” Trong không gian yên tĩnh, Vân Khinh đột nhiên nói một câu.

 

Đinh Phi Tình đã hiểu, nguyên nhân khiến Vân Khinh nửa đêm không ngủ được thế này là do lo lắng chuyện của cô, trong lòng Phi Tình ngập tràn ấm áp.

 

Đinh Phi Tình lập tức xoay mặt Vân Khinh lại, giả vờ làm mặt giận nói:“Muội nói như vậy là không tin tỷ tỷ, tỷ tỷ nói không cho quân của nước Tề tới tụ hợp, thì sẽ tuyệt đối không cho bọn chúng có cơ hội và khả năng đến tụ hợp. Trong lòng của Tề Chi Khiêm và Sở Hình Thiên đều không biết chính xác kẻ chủ mưu gây náo loạn là ai. Bọn chúng không dám chinh phạt nước Tần ngay, bởi bọn chúng sợ nếu như lúc lâm trận mà có kẻ nhảy ra làm phản, sẽ khiến chúng có khả năng thất bại trong gang tấc.”

 

“Không phải vậy.” Vân Khinh khẽ lắc đầu, ngẩng đầu mỉm cười nhìn Đinh Phi Tình, nhẹ giọng nói:“Tỷ tỷ, tỷ và Tuyệt trong lòng muội đều rất quan trọng, muội không muốn bởi vì người này mà phải mất người kia. Muội không muốn bất cứ ai trong hai người bị thương tổn hết.”

 

Đinh Phi Tình nghe vậy càng ôm chặt lấy Vân Khinh hơn, ý của Vân Khinh cô hiểu. Ba ngày sau, trận chiến đối đầu với quân đội nước Tề, nếu như làm không tốt để lộ ra dấu vết, tiết lộ thân phận của cô, hậu quả thế nào hẳn là có thể đoán trước được. Phải biết rằng thân phận hiện tại của cô là Thượng tướng quân Phi Linh của nước Hàn, chuyện sẽ liên lụy tới rất nhiều người, tới nước Hàn, thậm chí là đến tính mạng của cô. Vân Khinh lo lắng là chuyện này, là lo lắng cho sự an toàn của cô.

 

Chỉ một câu nói ngắn gọn, mặc dù lúc này đang trong thời tiết gió lạnh cuối mùa thu, lại làm cho Đinh Phi Tình ấm áp tới tận đáy lòng. Trong lòng Vân Khinh vị trí của cô vẫn mãi mãi không hề thay đổi, vẫn là bóng hình nhỏ bé trong lòng cô như thuở nào. Linh Đang của cô chỉ cười với cô, cũng chỉ khóc cùng cô, làm nũng cũng chỉ với cô. Không uổng công sức suốt bao năm qua, vượt trăm sông ngàn núi, lao tâm khổ trí, đau khổ đi tìm. Linh Đang của cô vẫn như lúc trước, trong lòng lúc nào cũng lo lắng cho cô, ngưỡng mộ cô, sẽ vì cô mà đau lòng, sẽ là người vì cô mà suy nghĩ mọi thứ.

 

Mấy năm lang bạt kỳ hồ, đứng lên trong cơn gió lửa tại biên giới giữa nước Triệu và quân Hung Nô tàn bạo – trong lòng cô luôn ôm ấp quyết tâm nhất định phải tìm được Linh Đang – theo nhiều người liều chết đứng lên đòi công lý, theo máu đỏ mà vang danh tại chiến trường. Cơ hội và duyên phận từng bước một cho tới vị trí hôm nay. Hao tổn không biết bao nhiêu tâm huyết, chảy mất không bao nhiêu máu tươi. Tâm tình đó của cô, không người nào có thể hiểu hết được.

 

Chỉ kiên trì theo đuổi một niềm tin duy nhất, mà niềm tin này đến nay không hề làm cho cô thất vọng. Linh Đang của cô tuy rằng không nói ra miệng, trên mặt không biểu hiện ra, nhưng những suy nghĩ trong lòng, chỉ một câu nói này, khiến cho Phi Tình cảm thấy nhiều năm khổ sở đã qua, đều biến thành ngọt ngào, ngọt đến tận đáy lòng.

 

Xoa xoa hai má Vân Khinh, Đinh Phi Tình cười nói:“Muội yên tâm, nếu tỷ tỷ dám đi, đương nhiên là đã nắm chắc chín trên mười phần rồi. Tuyệt đối sẽ không liên lụy đến thân phận Thượng tướng quân Phi Linh của nước Hàn đang mang trên người đâu. Muội muội của ta muốn làm đại sự, làm tỷ tỷ là ta đây sao có thể không làm hậu thuẫn uội cơ chứ.”

 

Vân Khinh đưa tay áp lên đôi bàn tay của Đinh Phi Tình đang áp trên má mình, đáy mắt trong suốt, trong lòng có cả ngàn vạn câu từ muốn nói ra, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

 

Nhớ tới ngày trước chị mình vì chính mình mà bỏ nhà rời khỏi Đinh gia, một thân một mình lang bạt tìm cô. Bên cạnh cô còn có bà bà chăm sóc, còn chị của cô chỉ đơn độc một mình. Mà cô suốt bao năm qua vẫn luôn cho rằng chị cô hẳn là vẫn ở Đinh gia sống một cuộc sống an lành nên chưa từng hỏi đến. Quả thật là đáng chết, bây giờ chị cô lại giúp cô như vậy, được chị gái yêu thương hơn chính bản thân mình như thế, cô thật sự là vô cùng may mắn.

 

“Muội muội ngốc, khóc cái gì?” Đinh Phi Tình dùng tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt Vân Khinh, nhưng chính mắt cô cũng hơi hơi đỏ.

 

“Muội rất xin lỗi tỷ tỷ, mấy năm nay……”

 

Nói còn chưa hết lời, Đinh Phi Tình đã đưa tay che miệng Vân Khinh lại, khẽ cười ôm chặt lấy bả vai Vân Khinh, nói: “Không cho nói những lời này, tỷ tỷ không yêu thương Linh Đang thì ai yêu thương, chẳng lẽ trông chờ vào người khác sao? Huống chi bây giờ tỷ tỷ còn nắm giữ đến vị trí Thượng tướng quân. Muội phải biết là bao nhiêu năm qua có mỗi tỷ là nữ tướng quân thôi đó. Năm đó nếu như không rời đi, thì hôm nay tỷ tỷ đâu có được uy phong như vậy. Không được khách khí với tỷ tỷ, có nghe thấy không. Nếu không tỷ tỷ sẽ giận muội luôn.”

 

Được Đinh Phi Tình ôm chặt trong lòng, Vân Khinh lại nghe thêm những lời này của Đinh Phi Tình, tâm tình vô cùng kích động. Đây là chị ruột của cô, là người chị từ nhỏ vẫn hiểu rõ cô nhất. Trong cảm nhận của cô, tỷ tỷ là người quan trọng nhất, tình cảm nào cũng đều có khả năng thay đổi, nhưng thân tình sâu đậm này vĩnh viễn sẽ không đổi thay.

 

“Dạ.” Gật đầu thật mạnh, Vân Khinh nghiêng đầu tựa lên vai Đinh Phi Tình. Kiếp này, chỉ cần tỷ tỷ có nguyện ước gì, cho dù có liều chết cô cũng sẽ toàn tâm toàn ý thực hiện.

 

“Thế này mới đúng. Tỷ tỷ trước kia không có bản lĩnh che chở uội, bây giờ sao có thể làm uội muội của tỷ lại chịu thiệt thòi được.”

 

Vân Khinh thấy trong đáy mắt Đinh Phi Tình đầy vẻ chiều chuộng, bất giác nắm chặt tay Đinh Phi Tình. Tuy ngoài miệng không nói ra nhưng có thể cảm nhận được, cô cũng tuyệt đối sẽ không để cho tỷ tỷ của cô chịu thiệt điều gì. Đời này, tuyệt đối không cho tỷ tỷ phải chịu thương tổn gì cả.

 

Đinh Phi Tình lại càng siết chặt tay Vân Khinh hơn. Dưới ánh trăng, hai người con gái ngồi tựa vào nhau, sau lưng hai người là thảo nguyên Thương mang rộng, dài vô tận.

 

Thời gian hai ngày trôi qua như ánh chớp, đảo mắt một cái đã đến ngày thứ ba. Thời tiết không được tốt lắm. Gió bấc thổi suốt cả một đêm, thổi đi không ít những rặng mây đen nặng nề. Vầng thái dương nằm giữa vòm trời cong cong cao vút, kiêu ngạo tỏa ra ánh sáng chiếu rọi khắp thế gian. Ánh sáng lóng lánh rực rỡ, từng đợt từng đợt chiếu rọi xuống mang theo ngàn vạn sợi tơ vàng, vô cùng chói lọi.

 

Tiếng vó ngựa dồn dập, nặng nề đạp lên thảo nguyên Thương Mang từng đợt từng lớp, giống như tiếng sấm rền từ phía chân trời truyền đến, từ xa vươn lại gần.

 

Quân đội đông nghìn nghịt xếp thành đội hình nghiêm chỉnh, tiến về phía đông nam thảo nguyên Thương Mang, nghiêm túc lại quy củ, mỗi đội một hàng bước đi, nghiêm chỉnh trật tự, giống như lan đến tận chân trời, như một cơn thủy triều không ngừng tràn về phía trước.

 

“Đến rồi.” Tiểu Hữu đứng ở chỗ cao nhất của thảo nguyên, nhìn ra phía xa xa, nơi có quân đội đông nghìn nghịt đang tiến đến; trên nét mặt lạnh lùng bỗng nhuốm lên một chút hưng phấn; buông Điêu nhi bảo bối của Vân Khinh đang ôm trong tay xuống.

 

Điêu nhi được Tiểu Hữu thả ra, lập tức như tên rời khỏi cung vọt về phía trước. Bóng dáng nho nhỏ xuyên qua đám cỏ dại, hoàn toàn mất hẳn tung tích.

 

Không biết bao lâu sau, Vân Khinh đang nằm ẩn mình ở phía xa xa, nhìn Điêu nhi từ bụi cỏ nhảy đến trên vai cô, lập tức nhẹ giọng nói:“Đến rồi.”

 

“Chuẩn bị.” Đinh Phi Tình mặc thường phục, những thân tín ở phía sau cô cũng đều mặc thường phục hết. Họ không mặc quân trang giống như lúc đốt lương thảo của Sở Hình Thiên vài ngày trước nữa, khuôn mặt bây giờ còn bôi vẽ đủ thứ lên đó để che giấu khuôn mặt thật, nhìn qua khá giống người Hung Nô ngoài biên giới. Không phải nói rằng Hung Nô xâm chiếm nước Triệu sao, vậy thì cô sẽ cho bọn họ được như mong muốn.

 

Đinh Phi Tình bình tĩnh nhìn thoáng qua Điêu nhi đang ngồi trên vai Vân Khinh. Nhóc con này vốn là một đại diện khác của thân phận Vân Khinh …nhưng mà lúc này không phải lúc nói những chuyện này. Đinh Phi Tình vừa hạ lệnh, vừa cầm đầu hai vạn đội ngũ thân tín trong tay cô, vọt về phía sau ẩn núp.

 

Tiếng vó ngựa từng đợt truyền đến, rất có trật tự, từng bước một đạp lên trên mặt thảo nguyên Thương Mang. Mười vạn đại quân đang tiến đến, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, giống như sấm chớp phía chân trời, nổ vang trong tai đám người Vân Khinh.

 

“Mục tiêu dự định đã đến gần.” Phi Lâm đứng ở phía sau Vân Khinh, nhìn Mộ Ải phía xa xa đã đốt lên một làn khói mỏng để báo động. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn thấy khói báo động. Trên khuôn mặt cố kìm nén đang hiện rõ ra thần thái hưng phấn.

 

Vân Khinh nghe vậy gật gật đầu, sải bước cưỡi lên lưng Bạch Hổ vương. Phi Lâm vốn đang đứng phía sau Vân Khinh cũng khẽ động thân mình, vọt lên nửa ngồi nửa đứng điều khiển Bạch Hổ Vương. Bạch Hổ vương nhanh như tia chớp, phóng như bay về phía trước, lao thẳng tới mười vạn đại quân của nước Tề.

 

Ting tang, tiếng đàn cùng với tốc độ Bạch Hổ vương như tia chớp phóng ra, cắt ngang thảo nguyên rộng lớn, thanh âm trong vắt vang vọng giữa trời.

 

“Ngoao…..” Một tiếng hổ gầm kiêu ngạo xưng hùng xưng bá, xé mây quét trăng lao vụt đến.

 

“Có biến cố, ngừng.” Đại tướng quân của nước Tề đi tiên phong, trong khoảnh khắc chợt phát hiện ra có điều không ổn, lập tức ghìm ngựa ngừng chân lại.

 

“Tiếng đàn?” Cùng đi tiên phong với đại tướng quân, Tề Chi Khiêm khoác trên người chiếc áo bào màu tím, kìm ngựa lại, khẽ nhíu mày lắng nghe.

 

“Là tiếng hổ gầm, nơi này sao lại có thể có hổ?” Thượng tướng quân Huyền Tri nước Tề nhíu mày nói.

 

“Hú…..” Câu hỏi vừa được đặt ra, tiếng sói tru vang vọng đất trời nháy mắt từ bốn phương tám hướng truyền lại. Tiếng kêu não nề nhưng lại rất hung tàn, khoảnh khắc làm cho Huyền Tri phát lạnh.

 

“Không ổn, là bầy sói, đi mau.” Huyền Tri rống to một tiếng, lập tức ban ra mệnh lệnh, phi ngựa chạy tới vùng đất trống trải phía trước.

 

Trên thảo nguyên cái gì đáng sợ nhất? Đó chính là sói. Lũ sói vốn bản tính hung tàn chưa kể đến, chúng nó còn luôn kết thành quần đội. Mấy trăm con vẫn còn dễ đối phó, nếu chỉ hơn một ngàn bọn họ nhiều người như vậy cũng không sợ. Nhưng mà nghe tiếng tru vừa rồi, vang vọng đất trời đinh tai nhức óc, vậy rốt cuộc là có bao nhiêu con sói đây!

 

Tiếng sói tru cùng với tiếng đàn xen lẫn không ngừng vang lên, vô cùng sắc bén, khiến cho cõi lòng người nghe run rẩy.

 

Mà Tề Chi Khiêm đi đầu tiên, nghe tiếng đàn loáng thoáng trong không khí truyền đến, hơi hơi nhắm mắt, quay đầu về hướng phát ra tiếng đàn, nhìn thoáng qua, nói mấy lời không thể nghe thấy là nói gì:“Vẫn đến ư.”

 

Bốn vó ngựa tung lên, một bóng dáng màu trắng nhanh như ánh chớp lao vụt ra, xuyên qua đám cỏ khô vàng trên thảo nguyên, vọt về phía mười vạn đại quân đông kịt, đông đến mức liếc mắt nhìn một cái dường như không thấy điểm cuối là đâu.

 

“Báo cáo thái tử điện hạ, phía trước có sói.”

 

“Phía sau có sói.”

 

“Bên phải có sói.”

 

Trong nháy mắt, tình báo khắp nơi không ngừng vang lên.

 

“Bên trái không có, đi.” Huyền Tri lập tức vung trường kiếm lên, phi ngựa về chỗ không có đàn sói tụ tập, dẫn đầu mười vạn đại quân. Vó ngựa từng đợt dồn dập, trong khoảnh khắc tiếng vó ngựa, tiếng sói tru, vang vọng cả một góc trời.

 

Phi Lâm đứng ở trên người Bạch Hổ vương, nhìn về phía xa xa thấy mười vạn thiết kỵ của nước Tề đang trên đường tháo chạy, mỉm cười, cổ tay run lên, đưa cây tiêu ngọc tới bên miệng. Tiếng tiêu trong trẻo bay bổng, phối hợp với tiếng đàn đang tuôn như thác của Vân Khinh, hỗ trợ lẫn nhau chỉ huy bầy sói kia lao thẳng về phía trước. Tiếng đàn của Vân Khinh vẫn còn chưa đủ mạnh để chỉ huy cả bầy sói.

 

Phía trước có điều tốt đang chờ bọn chúng.

 

Vó ngựa, sói tru, cỏ khô tung bay tán loạn, bắt đầu một màn mưa gió máu tanh.

 

Mà lúc này ở phía tây thảo nguyên Thương Mang, có một đội mười mấy ngườitừ phía nước Tần đi tới. Tất cả đều mặc thường phục, tiến vào giữa thảo nguyên Thương Mang đầy rẫy nguy hiểm này.

back top