Thủ Tiện Là Bệnh, Trị Được!

Chương 7

Kéo xuống nữa, lại thấy được cái tên quen thuộc.

 

【 Thứ bảy, Server XXXX, pháp sư, Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé. 】

 

Ơ, cư nhiên có thể xếp thứ 7?

 

【 vị người chơi thần thoại này như huyền thoại không ai không biết đi ( ông đây thì không biết! ! Uy ~), thích nhất phát hiện BUG hệ thống để tạo phúc người chơi, IQ của y hiển nhiên vượt qua 200, trang bị tuyệt vời, thao tác tuyệt vời, chuyện thích nhất chính là luyện lột da, được người ta gọi là nhất đại thần bác, nghe nói y là người chơi đầu tiên mãn cấp kỹ năng lột da của Server XXXX, cũng là một người duy nhất hiện nay. 】

 

【 mà chỗ nổi danh nhất của y, chính là y cũng là một trong những người sáng lập [ Một đóa hoa cúc đi chân trời ], đảm nhiệm hội trưởng công hội, công hội này cũng là dưới sự dẫn dắt của y nhanh chóng bão tố thuận lợi thành công hội đệ nhất. 】

 

Công hội chỉ có năm người cư nhiên cũng có thể gọi đệ nhất công hội? ? ? Tô Hạ nhịn không được phun tào, lợi hại như thế nào, gom đầy nước miếng của 50 người cũng có thể dìm bạn chết đuối.

 

Trong bảng xếp hạng này không ít người đã từng là thành viên của [ Một đóa hoa cúc đi chân trời ], mặc dù thành viên hiện tại chỉ còn năm, nhưng như cũ là kỳ tích không vượt qua trong lòng mọi người, dù sao công hội này từng lập nên không ít kỷ lục trong trò chơi đến nay vẫn chưa ai phá vỡ.

 

Được rồi, chờ online hỏi hỏi, cậu thật sự đối công hội này tràn ngập tò mò, cậu muốn biết, rốt cuộc có bí mật kỳ ba cậu vẫn chưa phát hiện.

 

Người nọ phía sau không thoải mái nhúc nhích, “Làm sao vậy?” Tô Hạ hỏi.

 

Không trả lời, hiển nhiên là lại ngủ mất rồi.

 

“Ai, ” đối cô gái diện quan sát cậu thật lâu, nhỏ giọng mở miệng.

 

Tô Hạ nhìn sang.

 

“Các cậu là một đôi sao?”

 

“… Không phải.”

 

“Gạt người đi!” Cô gái rõ ràng không tin, “Rõ ràng chính là một đôi! Đừng gạt tôi! Không thể gạt được tôi đâu! !”

 

“Thật không phải là một đôi.” Tô Hạ thở dài.

 

“Vậy các cậu sau này cũng sẽ thành một đôi.” Cô gái trả lời quả quyết.

 

“…”

 

“Vừa rồi lúc cậu ta nằm trên lưng cậu cậu đều đỏ mặt, trốn cái gì, tôi đều thấy được! Đỏ bừng cả khuôn mặt, ha ha.” Cô gái cười nói.

 

Thứ áo, quả thực không có cách nào sống rồi!

 

“Cậu thích cậu ta đi, đúng không đúng không.”

 

Tô Hạ sửng sốt, cậu cho tới bây giờ đều tránh suy nghĩ vấn đề này, đột nhiên bị hỏi, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

 

“Nói cái gì đó, chuyện không thể nào.”

 

“Vậy cậu vì sao không nhìn tôi? Trốn cái gì? Rõ ràng chột dạ a, đôi mắt của tôi chính là ánh mắt của FBI!” Cô gái tự hào nói.

 

Tô Hạ xấu hổ không thôi, tay run rẩy từ trong balo lấy tai nghe tùy tiện đeo vào, biên độ động tác hơi lớn, rước lấy Cố Xuyên bất mãn rầm rì, vì thế Tô Hạ lại an phận xuống, đeo tai nghe, mở di động, bật nhạc.

 

Tai nghe trên tai đột nhiên bị lấy một cái, Tô Hạ quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Xuyên nắm một cái tai nghe nhét vào tai mình, “Thanh âm nhỏ một chút a.”

 

Có nghe là tốt rồi cậu còn đòi hỏi! ! Quở trách nhưng vẫn vặn nhỏ thanh âm, “Như vậy được chưa? Còn muốn nhỏ một chút sao?”

 

“Vừa vặn.” Cố Xuyên lại xoay một cái, tiếp tục ôm Tô Hạ nhắm mắt lại.

 

Cô bé đối diện kia cười càng thêm vui thích, Tô Hạ không muốn để ý cô ta, cúi đầu chuyên tâm nghe nhạc của mình.

 

Kỳ thật, hình như là thích a?

 

Ba giờ rất nhanh đã qua, Cố Xuyên mơ mơ màng màng tỉnh lại, ánh mắt vẫn chưa mở hoàn toàn đã bắt đầu quan sát ngoài cửa sổ xe, “Tới rồi?”

 

“Ân, lập tức dừng xe rồi.” Tô Hạ xoa xoa bả vai, bị đè ép ba tiếng, đã sớm tê dại không có cảm giác.

 

Cố Xuyên chịu khó cầm hành lý hai người xuống, Tô Hạ muốn lấy qua, Cố Xuyên lắc đầu nói, “ban nãy đè ép lâu như vậy, bả vai cậu đau chứ? Hành lý tôi xách đi, dù sao không nặng.”

 

Tô Hạ ừ một tiếng, đứng dậy, đi theo Cố Xuyên xuống xe lửa, quay đầu lại thì thấy cô bé kia vẻ mặt “Nói hai cậu là một đôi cậu còn chối”.

 

Hơi xấu hổ, em gái bây giờ đều phóng khoáng như vậy sao?

 

Nhà Tô Hạ cách sân bay không xa, đón xe đi mấy phút là tới rồi, hơn một tháng không về, lúc Tô Hạ đứng ở dưới lầu mở cửa, rất có cảm xúc.

 

Mở cửa, tự mình đổi giày, lại cầm đôi dép lê sạch sẽ cho Cố Xuyên thay, thuận tay đóng cửa, “Tôi đi xem phòng bếp còn có gì ăn được hay không, mệt mỏi quá, tôi không muốn chạy ra ngoài.”

 

“Được, tùy tiện làm chút đi, tôi cũng đói bụng.” Một giờ đồng hồ, hàng này ở trên xe một mực ngủ, đương nhiên sẽ đói bụng.

 

Trong tủ lạnh có trứng cùng thịt, xem ra cha mẹ cậu trước khi đi vẫn nhớ rõ con trai mình kỳ nghỉ sẽ về nhà, còn để lại một ít thức ăn.

 

Nấu cơm, chiên hai cái trứng, sau đó xào ít thịt, không sai biệt lắm ăn tạm trước, buổi chiều lại đi dạo siêu thị mua đồ về.

 

“Tô Hạ.” Cố Xuyên tựa vào cửa phòng bếp.

 

“Làm sao vậy?” Tô Hạ vừa quấy trứng vừa quay đầu lại nhìn.

 

“…” hàng kia không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm trứng trong tay Tô Hạ.

 

Được rồi, nhất định là đói bụng. Tô Hạ buông bát, rửa tay sạch sẽ, trong tủ lạnh đặt mấy quả táo, lấy một trái ra, rửa sạch sẽ, gọt, cắt thành miếng, sắp vào bát bên cạnh, sau đó tiếp tục quấy trứng, “, ăn chút táo trước, đồ ăn như thế này thì tốt rồi, chờ một chút nữa.”

 

Cố Xuyên không thích ăn táo, nhưng bây giờ trừ bỏ táo cũng không có gì có thể ăn được, đành phải bưng chén nhỏ lên, lấy tăm, gim một cái bỏ vào miệng, rất ngọt, lại gim một cái đưa tới bên miệng Tô Hạ, “Nếm thử.”

 

Tô Hạ lập tức đỏ mặt, nhăn nhăn nhó nhó nửa ngày há mồm ăn.

 

“Có ngọt lắm không?”

 

“Ngô.”

 

Cố Xuyên đút thành nghiện, mình ăn một miếng, đút cho Tô Hạ một miếng. Chờ đút xong rồi, Tô Hạ liền hung tợn đuổi hàng kia đi ra, người nầy một chút lực mắt thấy cũng không có, mình bận quá chừng còn ở phòng bếp nơi nơi dạo quanh, hết sức cản trở.

 

Chờ vài món thức ăn lên bàn, Tô Hạ liền rửa tay xới cơm, sau đó đi ra ngoài kêu hàng kia tới dùng cơm.

 

Cố Xuyên quy củ ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm Tô Hạ không chớp mắt, bên trong tràn đầy oán niệm cùng lên án.

 

“Ăn cơm đi.” Tô Hạ kiên trì, đối ánh mắt kia làm như không thấy.

 

Hàng kia vẫn không nhúc nhích.

 

“Thật không ăn?” thanh âm Tô Hạ cao không ít, liếc mắt nhìn sang.

 

Con ngươi chuyển một vòng, vẫn không chuyển ổ.

 

“Ai, đây chính là đồ ăn tôi tự mình làm, quên đi, tôi ăn một mình.” Tô Hạ nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ sau đó xoay người.

 

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, quay đầu lại, hàng kia cũng đã lên bàn .

 

Tô Hạ vô cùng muốn chào hỏi cha mẹ hàng này một chút, rốt cuộc giáo dục thế nào mới có thể dạy ra một đứa trẻ kì ba như vậy.

 

Ăn cơm xong Cố Xuyên cũng không muốn động, mở TV, xem một vài chương trình nhàm chán, Tô Hạ thay giầy, “Cậu thật sự không đi?”

 

“Tạm biệt.” Ngay cả đầu cũng không quay lại một cái.

 

Tô Hạ dựng thẳng ngón giữa, tự mình ra ngoài.

 

Z thị kỳ thật cũng không có phong cảnh gì đặc sắc, bản thân cũng không phải thành phố nổi tiếng, huống chi bây giờ là mùa hè, nhiệt độ rất cao, phong cảnh dù cho đẹp cũng không muốn ra ngoài xem, Tô Hạ cân nhắc mấy ngày này có lẽ sẽ ngốc ở nhà, lương khô linh tinh chắc chắn phải dự trữ tốt, cũng may siêu thị trong tiểu khu không xa, qua đường thì tới rồi, cậu có thể nhờ chú bảo vệ xách giúp một tí.

 

Vì thế lúc cậu mang túi lớn túi nhỏ về nhà thì phát hiện Cố Xuyên rúc vào ghế sa lon ngủ thiếp đi.

 

Vẻ mặt hàng kia ngủ thật dễ nhìn, bình bình thản thản, lông mi cong cong dài dài hơi hơi rung động, không ngáy không nói mớ, không có thói quen ngủ kém.

 

Tô Hạ ma xui quỷ khiến đưa tay nhẹ nhàng áp vào mặt Cố Xuyên, lòng bàn tay chạm đến lông mi, lông mi như cái quạt nhỏ vỗ vỗ trong lòng bàn tay, ngưa ngứa.

 

Cậu thích nhất ánh mắt Cố Xuyên, có hào quang đặc biệt, thuần khiết như đứa bé.

 

Nói đúng ra, cậu từ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Xuyên, đã sâu sắc say đắm ánh mắt này.

 

Cố Xuyên hình như cảm giác được có gì đó trên mặt, chân mày hơi nhíu lại, hơi hơi bĩu môi một cái, đưa tay gãi gãi, sau đó ngủ tiếp.

 

“Cố Xuyên? Tỉnh.” Tô Hạ đẩy hắn, bây giờ thời gian còn hơi sớm chút, sớm như vậy đã ngủ một lát nửa đêm hẳn là ngủ không được .

 

“Ân?” hàng kia mơ mơ màng màng mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt, nửa ngày vẫn tìm chưa ra tiêu cự.

 

“Đừng ngủ, bằng không buổi tối sẽ ngủ không được, tôi dẫn cậu ra ngoài đi dạo được không?” Tô Hạ thừa cơ nhéo khuôn mặt manh hàng một cái, xúc cảm thập phần đáng khen!

 

Cố Xuyên từ ghế salon đứng lên, lắc lắc đầu, thanh tỉnh không ít, nhìn mặt trời nóng hừng hực ngoài cửa sổ, nhíu mày, “Tôi không ra ngoài, tôi sẽ ở đây, chơi game.”

 

“Đi thôi, về phòng tôi, có mạng internet, tôi cũng chơi game.”

 

Vì thế Cố Xuyên liền ôm laptop của mình ngoan ngoãn đi theo Tô Hạ vào phòng ngủ, mở điều hòa, bên trong lạnh lẽo, Cố Xuyên liền đoan đoan chánh chánh ngồi ở trước bàn học, sau đó khởi động máy.

 

Tô Hạ từ trước đến nay thích ở trên giường bày bàn gấp, sau đó cũng mở máy.

 

【 Không có ngực to 】hàng kia đã ở, Tô Hạ nhớ tới bài post đã xem lúc ở trên xe, lòng hiếu kỳ thật sự quá mạnh mẽ, nhịn không được chat mật 【 Không có ngực to 】.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: ở?

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: không phải chính chủ ~

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: ngạch. . . Thật có lỗi.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: có việc gì thế? Tôi lại chuyển lời cho y.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: a, kỳ thật không có gì, chỉ là tò mò muốn hỏi một chút chuyện về công hội này.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: thiệt là, cậu hỏi y có P dùng! Tôi là Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé, chuyện công hội cậu đương nhiên nên hỏi tôi a! hàng kia không đáng tin hỏi cũng như không.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: …

 

Được rồi, hóa ra không phải chính chủ, nhưng chính là như lời của Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé, có lẽ hỏi Không có ngực to chính là một sai lầm.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: công hội này vốn là một đám bạn thân chúng tôi cùng nhau xây, tổng cộng vừa đúng 20 người, mọi người vốn đã rất hứng thú với trò chơi, vì thế một đám người điên cuồng chơi, đám người này học máy tính, chuyện thích làm nhất chính là phá kỷ lục, cậu cũng thấy đấy, trò chơi này rất nhiều kỷ lục đều là do chúng tôi phá o(╯□╰)o

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: kỳ thật rất nhiều việc Ngực lớn kia cũng không rõ ràng lắm, bởi vì chúng tôi cũng chưa nói cho y biết, cho nên y vẫn cho rằng mọi người là vì phải tốt nghiệp cho nên mới không chơi trò này.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: vì sao không nói với y?

 

Đầu kia Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé trầm mặc thật lâu, Tô Hạ tưởng là đầu kia người đã đi rồi định tắt cửa sổ nói chuyện phiếm thì đối phương phát qua tư tán gẫu.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: bởi vì trong đó có người phản bội y.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: cái gì?

 

Đầu kia nói xong câu đó thì tiếp tục lần thứ hai trầm mặc, bất luận Tô Hạ nói sao cũng không hề phản ứng. Tô Hạ nghĩ, có lẽ cậu không cẩn thận đụng đến cấm kỵ của người này. Cậu thật ra cũng không phải người thích bà tám, nhưng chẳng biết tại sao, chỉ là rất muốn biết chuyện này.

 

Vì thế cậu lại mở trang Web, lên mạng tìm tư liệu về công hội này.

 

Mà công hội kêu 【 Một đóa hoa cúc đi chân trời 】này cư nhiên còn có Wikipedia! Avatar của Wikipedia rõ ràng chính là một đóa hoa cúc vàng rực! Tô Hạ sáng ngời có thần click mở Wikipedia.

 

Cùng Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé nói không sai biệt lắm, công hội này tổng cộng chỉ có hai mươi người chơi, nhưng mỗi người đều là tinh anh trong tinh anh, phá vô số kỷ lục, phần thưởng lớn lớn nhỏ nhỏ cũng cầm vô số, hơn nữa công hội này không thêm người, thành lập gần ba năm, chỉ từng thêm một Phù Sinh Như Mộng. Nửa năm trước, 16 vị người chơi của công hội này bởi vì nguyên nhân tốt nghiệp bắt đầu đi làm ào ào rời khỏi trò chơi, vì thế công hội này chỉ còn lại bốn người. Vô số người chơi bày tỏ đáng tiếc.

 

Quên đi, không xem nữa, mỗi người đều có một đoạn chuyện cũ không muốn nhìn lại. Tô Hạ lại chuyển về game, phát hiện Mắt lớn nhỏ thành đôi nhé vừa rồi gấp rút logout lại online gửi tin nhắn cho cậu.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Không có ngực to 】: về chuyện công hội cậu không nên đi hỏi Ngực lớn, thậm chí tốt nhất đừng nhắc tới chuyện này, tôi không muốn nhìn thấy y lại khó chịu. Y nếu xem cậu thành bạn tốt, tin tưởng cậu cũng sẽ không bằng lòng nhìn thấy y khổ sở đi. Nếu sau này có cơ hội, tôi sẽ đem toàn bộ nói cho cậu biết, nhưng điều kiện tiên quyết là cậu nhất định không thể nói cho Ngực lớn.

 

[ Tư Tán Gẫu ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: ân, tôi đã biết, tôi sẽ không nói cho y biết, thật xin lỗi tôi không nên hỏi chuyện tra xét nội bộ này o(╯□╰)o

 

Tâm tình không khỏi có chút buồn bực, quay đầu nhìn manh hàng ngồi ở trước bàn học, nhíu mày, màn hình máy tính của hàng kia hơi quen thuộc a.

 

Emma! Tô Hạ chợt kịp phản ứng, đây không phải là Silvermoon City sao!

 

Tô Hạ nhích qua, thì nhìn thấy Cố Xuyên một vẻ mặt “Thấy chết không sờn” đang cùng một đám quái đánh thành một đoàn. Tô Hạ vô cùng rối rắm, nhân vật của hàng này cũng là Thần Mục, cũng không có kỹ năng quần công, thông thường đều chọn giết từng con một, hàng này lại có thể thu hút một đống quái đến chém cùng lúc, rất rõ ràng, bây giờ đã từ người chém quái biến thành quái ngược người rồi.

 

Thần Mục chỉ có một kỹ năng đơn công trừng kích, với lại cấp bậc thấp thương tổn thấp hơn, một con quái ngang cấp chém ít nhất ba cái.

 

Tô Hạ đỡ trán, trở lại trước máy tính của mình, mở truyền tống, một mạch chạy như điên trở về Silvermoon city.

 

Trừ bỏ lúc tạo nhân vật, cậu cơ bản chưa từng tới nơi này. Cậu vừa nhìn chăm chú máy tính hàng kia, vừa điều khiển nhân vật của mình chạy sang bên kia, chờ khi cậu tới, nhân vật của hàng kia chỉ còn một lớp máu da, mắt thấy sắp bị quái ngược chết.

 

Nhanh chóng ném trị liệu qua, hàng kia nháy mắt máu đầy, dường như rất tò mò có người cứu hắn, quái cũng quên chém, cứ đứng ở trong một đống quái nhìn xung quanh.

 

Quả thực là… Chuyên tìm chết…

 

Tô Hạ mở kỹ năng, kéo toàn bộ đám kia quái đến bên cạnh mình, rầm rầm mấy cái toàn bộ quái đã ngã xuống dưới chân cậu.

 

Hàng kia tên gọi 【Xuyên. 】, chỉ một chữ, thêm một cái dấu chấm câu, ngốc cực kỳ. Cậu nhớ năm đó cậu chơi cái trò XX tây du lưu hành nhất kiểu tên này, khi đó cậu còn theo phong trào sửa lại một cái tên là [ Hạ. ], bây giờ nhớ lại đã cảm thấy đạm đằng.

 

[ phụ cận ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: đi theo tôi, dẫn cậu thăng cấp.

 

[ phụ cận ]【 Xuyên. 】 di, tôi quen biết cậu sao?

 

Hàng này… Có người dẫn y cư nhiên còn bày đặt lắm điều như vậy.

 

[ phụ cận ]【 Phù Sinh Như Mộng 】: rốt cuộc muốn hay không!

 

[ phụ cận ]【 Xuyên. 】 không cần!

 

Còn cự tuyệt?

 

[ phụ cận ]【 Xuyên. 】 ai biết cậu mưu toan cái gì! Em tôi nói, đừng tùy tiện với đi người lạ.

 

Tô Hạ nhịn không được xì một tiếng bật cười, Cố Xuyên còn đang chôn đầu đánh chữ, nghe tiếng cười quay đầu lại, thấy Tô Hạ nhìn mình cười, tròng mắt xoay xoay, rất nhanh xẹt qua nhìn chăm chú màn hình của Tô Hạ, Tô Hạ không kịp che kín đã bại lộ rồi.

 

“Được a, hóa ra là cậu!” Cố Xuyên vẻ mặt lên án.

 

Tô Hạ cười nói không ra lời, lăn lộn khắp nơi ở trên giường.

 

Cố Xuyên tức giận, một cái Thái Sơn áp đầu hung hăng đè chặt Tô Hạ, vươn tay chọc lét cậu, kết quả chọc một hồi, thì cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Hai người cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, ánh mắt hơi xấu hổ.

 

Điều này cũng không có thể trách Tô Hạ, cậu oan uổng lắm, người mình thích ở trên người mình cọ tới cọ lui, người bình thường đều có cảm giác được không! Cậu là người bình thường, đương nhiên… có phản ứng vậy ngay.

 

Đều là con trai, Cố Xuyên tự nhiên cũng biết là chuyện gì xảy ra, hắn hơi hơi cau mày, nhìn Tô Hạ mặt đối mặt với mình, môi, đôi môi trắng hồng mềm mềm, nhìn qua cứ như rau câu vị chắc chắn ngon lắm, hắn khá thích vị dâu tây, không biết có thể có vị dâu tây không.

 

Tô Hạ cũng không dám nhúc nhích, không chỉ có cậu có phản ứng , ngay cả Cố Xuyên hàng kia cũng cọ ra phản ứng, trên đùi chống một cái gì đó cưng cứng.

 

Sau đó không có phản ứng, mặt Cố Xuyên cứ phóng to, sau đó nữa, đầu óc Tô Hạ trở nên trống rỗng.

 

Cậu bị Cố Xuyên hôn.

 

Kỹ thuật hôn của Cố Xuyên hiển nhiên rất bình thường, chỉ đơn giản hôn, một chút xâm nhập cũng không có, như gà con mổ thóc một chút một chút hôn lên bờ môi cậu.

 

Tô Hạ nhịn không được lấy cẳng chân mình cọ cọ đùi Cố Xuyên. Chính là một cái cọ này, ra vấn đề lớn.

 

Cố Xuyên như là đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Tô Hạ, sau đó mạnh mẽ đứng lên vội vàng mang giầy phi thẳng vào WC.

 

Tô Hạ ngơ ngác ngồi dậy, nhìn cửa WC đóng chặt, cậu không quên diễn cảm hoảng sợ vừa rồi lúc Cố Xuyên nhìn cậu, cậu nhớ rõ rành rành, trong ánh mắt hoảng sợ kia còn mang theo một tia hối hận cùng ghét bỏ.

back top