“Xin lỗi, xin lỗi!”
Đến nhân gian chưa tới nửa ngày đã là lần thứ ba va vào người khác!
Thái Thường vừa xoa cái đầu bị đụng đau vừa cúi mình chào người ta. Sớm biết thế nàng đã chẳng la lối đòi tới nơi này, đường hoàng đứng ở Thiên đình chuẩn bị lễ mừng thọ cho Vương Mẫu thì tốt rồi!
Nghe tiếng, Ti Cầm vội vàng bắt lấy tay nàng, cùng nàng nói lời xin lỗi rồi kéo nàng đến một chỗ bí ẩn, dò xét nàng từ trên xuống dưới một lượt mới thấp giọng: “Bản quân cảm thấy nàng ở Bắc Cực buồn bực ba trăm năm, mới dẫn nànng đến nhân gian hít thở không khí, thuận đường trở về Thiên cung. Sao ta lại liều lĩnh thế này! Tiên căn nàng mới khôi phục không lâu, không chừng va chạm người phàm sẽ làm giảm đạo hạnh của nàng.”
Thái Thường gật gật đầu, ngoan ngoãn dựa tường bất động: “Đúng rồi, Ti Cầm sư phụ, làm phiền ngài giúp đặt mua lễ vật cho Vương Mẫu, Thái Thường ở chỗ này chờ ngài, được không?”
Ti Cầm vẫn không yên tâm, ẩn thân hộ tống nàng đến cửa Thiên cung: “Ba trăm năm không trở lại, nàng còn nhớ rõ đường trở về Nguyệt Hoa cung chứ? Nếu không nhớ rõ, trước hết đến phủ của bản quân nghỉ ngơi, chờ bản quân trở lại đón rồi đi gặp Lộ Hoa tiên tử.”
Thái Thường nheo mắt không vui nhìn chàng: “Ngài lo lắng Thái Thường sẽ lại lạc đường sao? Ngày nay Thái Thường đã tu hành ba trăm năm, những việc này sao khó được? Ti Cầm sư phụ, Thái Thường đã không còn là Thái Thường ngày trước… Có Mịch Trăn ở bên trong máu xương, không phải sao?”
“Đúng vậy!” Ti Cầm cười gật đầu: “Thái Thường hôm nay trở nên xinh đẹp thướt tha, đầu óc lại còn không linh quang ư? Bản quân rất yên tâm!” Chàng xoa đầu Thái Thường, thở dài một tiếng rồi đi.
Ngón tay xiết chặt trên eo thon, Thái Thường nhàn nhạt cong môi, quả thật không muốn gầy đi. Ngay cả trái tim cũng theo gầy.
Cuộc sống tu tiên cả ngày thanh tâm quả dục đã qua, Thái Thường trước kia đã một đi không trở lại.
Thái Thường vô thức đưa lên tay gãi gãi đầu, động tác này từ sau khi Hào Hành rời đi ba trăm năm đã không làm.
Thiên binh canh giữ trông thấy nàng, đi lên hành lễ nói: “Tiên tử lạ mặt. Chẳng hay tiên tử là ở trong điện nào?”
“Điện Tiên mẫu nơi Bắc Cực, đặc biệt tới tham gia yến tiệc mừng thọ của Vương Mẫu.”
“Điện Tiên mẫu?” Thiên binh sững sờ, từ lúc nào mà Bắc Cực cũng có nữ tiên tử đáng yêu thoát tục thế kia?”Vậy xin mời vào, đứng ở cửa lâu không hay!”
Không ăn mứt quả, không muốn hạt sen, không hề buồn bã… Quả thật Mịch Trăn chính là tiên tử có phượng nghi của nữ tiên gia! Thái Thường ngây dại… đã không còn trở lại!
“Chị Thái Thường?”
…Ai vậy! Là ai vẫn có thể nhận ra nàng! Thái Thường thở phì phì quay đầu lại, không có tiểu quỷ quấy rối, chỉ thấy sau lưng là môt nam tiên gia dáng người cao ngất tuấn lãng, toàn thân mặc tiên bào màu hoàng hôn, đầu cài ngọc địch Vân Già Nguyệt* uyển chuyển.
“Dạ? Dám hỏi là tiên gia ngài gọi ta?”
Nam tiên gia kia nghiêng đầu cười một tiếng, đi tới vài bước: “Nếu không phải vừa rồi bắt gặp chị vò đầu, quả thật ta nhận không ra. Chị Thái Thường, không nhớ ra ta?”
Trong nháy mắt trái tim Thái Thường nhảy hơn tám trăm lần. Từ lúc khai thiên lập địa tới nay đây là lần đầu gặp một nam tiên gia khí thế hiên ngang đến gần nàng như thế!
“Ta… Ta là khuê nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa… Một nữ tiên tử, sao có thể quen biết tiên gia? Không phải là trong mơ… Hì hì…” Thái Thường che má xin lỗi lắc lắc đầu, vừa mới phát giác lại âm thầm thở dài một tiếng – - vẫn sửa không được thói quen Thái Thường a!
Nam tiên gia hơi mím môi, từ tay áo lấy ra hạt sen vàng tinh xảo đưa nàng: “Ngày xưa chị Thái Thường tặng cho ta túi hạt sen ở Ngũ Hoa Sơn đã nẩy mầm mọc rễ, kết thành ngàn vạn đóa Kim Liên, ta cố ý mang về mấy đài sen định đáp lễ, nghe được tin chị đi Bắc Cực, không ngờ hôm nay có thể ngẫu nhiên gặp chị. Thôi trước tiên chị cầm hạt sen này xem như lấy gạch thay cho ngọc vậy.”
“Tử… Tử Loan điện hạ…”
Không nên khóc , ba trăm năm trước khóc cả mười ngày nên sau đó nước mắt cạn khô! Nhưng vì sao…”Huhu! Điện hạ… Thái Thường ta thật nhớ ngài a!”
Tử Loan bị nàng xông lên ôm chặt eo kêu khóc, dường như đem nước mắt đã ẩn nhẫn nhiều năm trong đê tràn ra.
“Ặc…Chị Thái Thường, nếu chị không khóc thành lời… Quả thật ta cho là chị đổi tính biến thành chị Mịch Trăn…”
“Hu hu… Ờ…” Thái Thường ý thức mình thất lễ, vội vàng cười nhẹ một tiếng thu nước mắt, trông thấy vạt áo trước ngực Tử Loan bị mình khóc làm ướt một mảng lớn thì áy náy lau lau: “Ta thấy ngài thì mừng rỡ mà! Đứa nhỏ chết tiệt, mới vài năm mà còn cao còn đẹp hơn cả ta!”
“Điện hạ! Thuộc hạ tìm không thấy ngài, thì ra ngài chạy tới đây!” Một tướng quân cất tiếng rồi tiến đến hành lễ trước Tử Loan: “Để kịp đầu tháng ba chạy về tham dự lễ mừng thọ Vương Mẫu, chúng ta phải đi nhanh lên!”
Tử Loan gật nhẹ đầu, hướng về phía Thái Thường cười nói: “Phụ quân phái ta đi trấn thủ cửa mặt trời mọc, đợi mùng ba tháng ba trở về sẽ cùng chị Thái Thường ôn chuyện, được không?”
“Được được…” Thái Thường gật đầu, khom người về hướng vị tướng quân mới vừa kêu lên: “Điện hạ ngài đi nhanh đi! Đã mấy trăm năm ta không trở lại, cũng phải hồi cung dọn dẹp phòng một chút.”
Tử Loan đáp lời, dường như đột nhiên nhớ tới điều gì, lời nói đến miệng lại nén xuống, chỉ cười một cái, bảo rằng: “Chị Thái Thường tỷ tỷ, chị đã trở nên xinh đẹp, thật đó.”
Lời vừa thốt ra, Thái Thường lại kiềm không được tròng mắt hồng, cho đến Tử Loan đi xa mới mạnh mẽ che khuất con mắt đem nước mắt thu lại. Tử Loan càng ngày càng xuất chúng, thật tốt, vừa về đến đã gặp người quen… Thái Thường ngừng một chút, hay đừng gặp phải người quen thì tốt hơn.
Nàng đứng trên cầu, cẩn thận phân biệt một lượt, bên trái trở về Nguyệt Hoa cung, bên phải đến…điện Ngẫu thần… Vậy thì phía bên trái, phía bên trái, tiếp tục đi bên trái!
Trái tim Thái Thường cố vượt không đi qua hướng bên phải, dẹp bỏ đoan trang ưu nhã xuống cầu bước về phía bên trái. Nhưng sao càng chạy càng gặp nhiều sinh vật của Tủy Sinh tộc? Thái Thường cảm thấy không đúng lắm, ngẩng đầu nhìn, ầm ầm “điện Ngẫu thần điện” ba chữ to đó đem nàng chia năm xẻ bảy.
Từ lúc nào mà chư tiên trong Thiên cung thay đổi điện lại không thông báo qua Bắc Cực?! Không sợ Tiên mẫu trách mắng sao? Thái Thường đang buồn bực, vừa nghĩ, Hu hu, vừa rồi ở trên cầu nhắm sai phương hướng rồi! Nếu hướng về phía phía bắc bên trái mới là Nguyệt Hoa cung, nàng lại vọt lên phía nam!
Đi mau, đi mau nhất định vẫn còn kịp!
Thái Thường buồn bực, nhắm mắt bước nhanh quay về theo đường cũ. Đúng lúc đó mắt nàng bắt gặp một đôi giày thêu vằn nước lóng lánh mà có chết nàng cũng sẽ nhận ra của ai. Nàng biết rõ, tất cả kiên cường ba trăm năm, tất cả cố gắng trong phút chốc liền sụp đổ.
Ta cho là ta có thể nhịn được, ta cho là ta có thể liếc mắt ung dung nói một tiếng: “Thượng thần, đã lâu không gặp!” Nhưng thấy chàng, tất cả đều mất sạch không còn bóng dáng …
Thái Thường nắm chặt quả đấm, cắn chặt cánh môi, thấy đôi giày có vằn nước đứng lại trước mình thì nhắm mắt ngẩng đầu lên, Huầy… May quá, nước mắt không chảy ra!
Rất tốt, thừa dịp nước mắt còn chưa rơi xuống nhất định phải hoàn mỹ, ưu nhã, khí chất, thông minh, nói lời mở đầu thật đặc sắc tuyệt luân! Thái Thường ngốc nghếch mới thích sắc quỷ bạc tình, lưu manh, hạ lưu trước mắt này! Mình đã biến thành Mịch Trăn! Là quốc sắc thiên hương, không gì sánh kịp, là Mịch Trăn yêu đơn phương Ti Cầm!
Đã như vậy thì: “Ta nói cho ngài biết, không phải ta cố ý muốn đi đường này! Ta thật sự là đi nhầm mới đến đây!”
… Thật không còn lời nào thối hơn! Khóc…
Hào Hành ngừng một chút, tiện đà cười nhạt gật đầu: “Hôm nay phải gọi là Thái Thường tiên tử mới đúng. Cô đã gầy đi, đã lâu không gặp.”
Nhìn đi… Lời dạo đầu chàng ta nói mới là vừa vặn hoàn mỹ!
Thái Thường cười khan nửa tiếng, khẽ cắn răng hành lễ: “Xin ngài cứ tự nhiên, ta cũng phải đi về .”
“Vâng.” Hào Hành gật đầu, đi vòng qua nàng.
Từng chữ… Từng chữ một đánh vào nàng! Cánh mũi Thái Thường co rúm, lệ đầy hốc mắt, tên nam nhân vô tình vô nghĩa tồi tệ này, ngay cả lời giải thích và xin lỗi cũng không có, thế mà chỉ yên tâm thoải mái để trôi qua!
“Chờ… Chờ một chút!”
Thái Thường tự an ủi, gọi lại chỉ là nên vì Thái Thường ngu ngơ đòi lại công đạo mà thôi, tuyệt sẽ không vì còn tư tình đối với chàng ta!
“Chẳng lẽ thượng thần… không có lời… muốn nói với ta sao?”
Thế gian yên lặng một hồi lâu, cho đến nghe được tiếng ngọc bội bên hông người đó rung lên sau lưng mình, nói: “À…Quả thật là có.” Hào Hành xoay người lại nhìn bóng lưng của nàng: “Ngày xưa có nói với tiên tử chuyện vợ tiên của bản điện, mong tiên tử rộng lượng, đừng trách tội. Là bản điện hoa mắt, nhìn lầm tên của tiên tử. Người vợ tiên định mệnh của bản điện không phải là tiên tử, về sau tiên tử đừng để ý .”
Thái Thường… Trái tim cô vỡ nát lần thứ hai trong cuộc sống làm thần tiên còn chưa tính, vì sao đã là Mịch Trăn mà ngài còn làm tan nát cõi lòng, còn tự nâng chân giẫm lên vài cái? Ngài đã làm tổn thương ta lần thứ hai rồi đó, sắc quỷ!
Nhìn lầm… Nhìn lầm… Một câu nhìn lầm thì ngài nghĩ rằng toàn bộ sẽ biến mất!
Thái Thường rất có khí khái không quay đầu lại, bởi vì sợ vừa quay đầu lại sẽ tát chàng một cái, tại Thiên cung ẩu đả thượng thần chính là muốn phán trọng hình! Nàng sẽ không vì vậy một kẻ Trần Thế Mỹ mà liều mạng để rồi mình uất ức đi ngồi tù.
“Phải không… vậy thì tốt quá. Điều này cũng làm ta rối rắm mấy trăm năm, nếu vậy xin phép cáo từ, thượng thần.”
Hào Hành liếc mắt nhìn theo, giờ phút này Thái Thường sớm đã rơi lệ đầm đìa.
Lẽ ra Thái Thường cũng nên quay đầu lại nhìn một cái, trên ngọc bội Hào Hành là chuỗi mứt quả và đào khô nàng yêu nhất…
Ban đêm Thái Thường lén đến miếu Nguyệt lão, mặc dù nàng bị tiên mẫu cảnh báo qua tạm thời không cần phải biến thành bấc đèn, sợ hai nguyên thần không cách nào ở trong khoảng thời gian ngắn tôn trọng nhau, đả thương thân thể thì mọi sự không ổn!
Nhưng nếu lẻn tiến vào xem mệnh bài, nhất định phải biến thành bấc đèn, đơn giản là vì đầu óc Thái Thường chiếm hơn phân nửa, để nàng biến thuật ẩn thân là môn không phải lo.
Nghe tiếng Nguyệt lão ngáy như sấm, Thái Thường mạo hiểm co lại thành bấc đèn từ khe cửa chạy vào. Thân thể Mịch Trăn thật mảnh thật mềm, một kẽ hở chật hẹp mà cũng có thể chui vào.
Thái Thường đứng trước mệnh bài tiên gia mệnh bài cẩn thận tra xét, rốt cục ở góc tường nhân duyên mới thấy tấm bảng lại một lần là tim nàng đau nhói: “Ngẫu thần Hào Hành, vợ tiên… Một, ba trăm năm.”