Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!

Chương 48: Phiên ngoại: Tiểu tiên nga và Ti Cầm

 

Đúng vào năm ấy tuyết rơi Nam Hải, ta đứng ở cửa cốc, cười với sư huynh: “Trăm ngàn năm chưa từng thấy qua bông tuyết rơi trên gò má, thì ra lạnh thấu như vậy “.

 

Huynh ấy mặc áo xanh, nhìn thứ trắng phau rơi mà gật đầu kể với ta, năm đó mẹ của huynh buông tay huynh bỏ đi trời cũng nổi gió, bông tuyết như lông ngỗng vô tình làm ướt đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của huynh ấy.

 

Cho nên huynh ấy ghét ta, đơn giản là vì tên của ta là Tuyết Nhứ.

 

Ta không dám đến gần sư huynh, sợ huynh ấy thấy ta, gọi tên ta sẽ gợi lên chuyện ngày xưa mẫu thân bỏ rơi huynh ấy. Ban đêm về nghỉ khóa trái sương phòng, chỉ có thể xa xa theo sát phía sau huynh từng bước một, không để huynh ấy che chở ta.

 

Ta có nghe huynh ấy kể sẽ có sói biển ẩn hiện cắn đứt ngón tay của các cô gái. Đúng là ta sợ sói biển, nó từng ngậm mất chú thỏ nhỏ mà ta từng thương yêu nhất, chỉ còn lại một hàng vết máu dưới góc tường, làm ta buồn bực khóc cả nửa ngày.

 

Nghĩ tới chú thỏ nhỏ, ta liền níu chặt đạo bào muốn đi giết đám sói biển kia.

 

Sư huynh đi trước ta bỗng nhiên dừng chân, quay người thì bắt gặp bộ dạng căm phẫn của ta: “A nhứ, vì sao gần đây muội không cùng đi với huynh?”

 

Ta hốt hoảng lấy cớ : “Muội, muội có kế hoạch đi giết sói biển báo thù cho con thỏ nhỏ .”

 

Sư huynh à một tiếng, khẽ cong môi, đưa tay gọi ta, trong bóng đêm đạo cốc u tĩnh, ánh trăng hơi lộ ra, thấm lên người huynh ấy một thân bạch ngọc.

 

Huynh ấy nói: “Một người không giết được đâu, sư huynh đi với muội”.

 

Sư huynh đã tiến phong Thượng thần, giắt theo khóa bách cốt cùng ta đến bờ biển mờ mịt tìm kiếm sói biển, quả thực vừa kiên nhẫn vừa tuấn tú làm người ta không nỡ. Nhưng huynh ấy rất nghiêm túc, xoay khóa bách cốt nói với ta : “A Nhứ đừng cười. Muội cười một tiếng huynh chỉ lo nhìn muội, đến lúc đó sói biển lại chạy ăn mất con thỏ của muội.”

 

Chỉ vì câu nói đó mà má ta đỏ ba ngày.

 

Khi chúng ta dọc theo Nam Hải tìm kiếm mấy ngày, rốt cục ở một cửa động chỗ đá ngầm dò xét thấy mùi tanh. Sư huynh rút trường kiếm, từ từ chuyển bước đến gần, ta đi theo sau chờ con súc sinh kia đi ra, ta cũng có thể cho nó một kiếm, trả nợ máu cho con thỏ nhỏ của ta.

 

Nhưng còn chưa kịp thi triển trước mặt sư huynh đã nghe sư huynh hét một tiếng: “Tuyết Nhi! Tránh ra xa!” Ta đã bị một lực bàn tay mạnh mẽ đẩy ra, một luồng nhiệt nóng phả trên cánh tay ta.

 

Mùi máu tanh ngất trời xộc tới, ta nghe thấy nghiệt súc kêu rống, còn có, kiếm sư huynh ra sức chém giết, bóng kiếm lóe lên, tay kia chưởng. Ta lo lắng muốn đẩy ra nhìn xem huynh ấy có bị thương không, nên đã không để ý vừa rồi là lần đầu tiên huynh ấy gọi tên ta.

 

Mãi đến khi ánh sáng khôi phục, mới thấy sư huynh đang cười với ta chỉ chỉ tấm da sói trên mặt đất xử lý xong: “Cực kỳ to lớn, không dễ dàng tróc, trở về làm cho muội tấm áo trấn thủ bằng da sói, mùa đông có thể chống lạnh.”

 

Vừa rồi sư huynh chỉ bằng một tay mà đấu thắng sói biển ư? Làm sao bây giờ, ta lại càng si mê huynh ấy.

 

***

 

Trong cốc tuyết rơi một chút là ròng rã ba năm.

 

Mỗi ngày mỗi đêm ta đều mong mỏi trời đẹp, để ánh mặt trời một lần nữa chiếu sáng, để sư huynh luôn cười nhẹ nhàng.

 

Mỗi ngày mở bút nghiên trên bàn ta đều vẽ nụ cười sư huynh. Thế nhưng sư đệ thấy đều cười, nói: “A Nhứ, tỷ vẽ bức tranh này giống như mèo ấy!

 

Cũng tốt, vậy sẽ không dễ dàng bị sư huynh nhìn ra, ta liền không buồn bực.

 

Một ngày kia, ta pha trà sớm cho sư phụ, bưng đi trên đường không cẩn thận bị ngã, cả người bị nước trà nóng hất làm ta cực kỳ xấu hổ

 

Chiếc khay trà ngọc bích sư phụ yêu nhất đã bị ta làm nát vụn, ta quỳ trên mặt đất dọn dẹp, chuẩn bị vào trong Thiện phòng ăn hèo.

 

Xa xa sư huynh đi tới, nhìn bộ dạng của ta, lại nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất còn mờ mịt nhiệt khí, một tay kéo ta qua ghế dài trên hành lang khiển trách: “Thấy sứ bể sao còn quỳ? Không sợ cắt rách da thịt sao?”

 

Sư huynh muốn ta đứng giữa mái hiên đợi sư huynh về. Huynh ấy tự mình cởi áo ngoài bọc hết những mảnh sứ vỡ đi đến Thiện phòng của sư phụ. Ta biết ăn đòn nhất định phải chịu rồi, hít hít mũi đứng lên, không muốn sư huynh chịu đòn thay ta.

 

Còn chưa được mấy bước, đã thấy huynh xoa eo cười đi ra, bộ dạng cực kỳ tức cười.

 

“Tốt rồi”. Sư huynh cười sờ sờ đầu của ta: “Không sao, đến đây. Để sư huynh nhìn xem muội ngã có bị thương không.”

 

Lúc sư huynh cõng ta trở về sương phòng, tựa trên vai huynh ấy ngửi thấy mùi lá trúc thơm ngát trên người. Rất muốn nhớ nói với huynh ấy, sư huynh, huynh xem, tuyết đã sắp ngừng rơi, huynh có vui hơn không ? Còn nữa a, bức tranh của muội không phải là mèo con đâu, là…Là huynh đó, sư huynh, muội lén vẽ huynh nhiều năm rồi. Từ ngày mới đến nơi này, con thỏ nhỏ làm bạn với muội chạy tới sương phòng của huynh, huynh bắt nó và cười với muội. Lần đầu tiên muội trông thấy huynh cười, muội đã lén vẽ huynh.

 

Bao nhiêu năm rồi, ta đã sớm chôn giấu bức tranh huynh ấy ở trong lòng, chỉ là đáng tiếc, không dám đưa ra .

 

Gần đến sương phòng cuối cùng, sư huynh đột nhiên dừng lại, hỏi: “Tuyết Nhứ, muội có gì muốn nói với huynh không? ”

 

Lòng của ta đánh trống thùng thùng, vài bước chân mà cứ ngỡ xa xôi hơn cả bờ biển xa xô, huynh ấy có thể nghe thấy ta hô hấp rối loạn nhưng ta lại không nghe được huynh ấy…

 

Huynh ấy đang đợi, ta cuối cùng đã trút giận, nói: “Sư huynh, huynh xem bức tranh con mèo kia có đẹp không? ”

 

Sư huynh cũng lặng yên, tiện đà bật cười: “Đẹp lắm.” Liền lắc đầu, tiếp tục cõng ta.

 

Ta cố nén không rơi nước mắt để huynh ấy cõng về phòng, thấy huynh ấy thay ta bị trách phạt mà đau xót, ta nắm chặt hai tay, hạ quyết tâm bất chấp chân đau đuổi theo, từ sau ôm lấy sư huynh, khóc ròng nói: “Sư huynh… bức tranh của muội không phải là mèo con đâu, … bức tranh của muội… ” Là huynh đó, vẫn luôn là huynh.

 

“A Nhứ ” huynh ấy xoay người lại lau nước mắt cho ta, “Muội muốn nói điều gì? Nói cho huynh biết, rốt cuộc muội muốn nói gì?”

 

Nhưng ta đúng là vạn phần nhu nhược, lời nói đến bên miệng chỉ có thể nuốt vào.

 

Có môn sinh báo lại: “Ti Cầm sư phụ, ngoài cửa có một bé gái đeo túi xách ngã, có thể đem bé vào cứu hay không?

 

Mọi người đều biết, thượng thần Ti Cầm không thu nữ môn sinh, ngày đó khi huynh ấy phá lệ, ta liền dùng mực xóa khắp bức tranh mèo, sau đó bẻ gãy bút vẽ.

 

Câu nói kia ta vẫn chưa nói ra khỏi miệng.

 

***

 

Tuyết lại rơi xuống Nam Hải, ta thay đồ thành một cô gái bình thường từ biệt sư phụ, một mình đến cửa đảo. Nghe nói trên Thiên cung sẽ không có sói biển hung ác xuất hiện, cho có cũng không ngăn cản được ta sẽ không sợ hãi nữa.

 

Vừa rồi vì đau lòng mất đi Mịch Trăn mà cả người sư huynh hoảng hốt như mất hồn. Trước khi đi, ta đi ngang qua sương phòng Mịch Trăn thấy huynh ấy vô lực ngồi trong phòng, trong tay cầm một cành cây bị bẻ gẫy.

 

Trên đời có một người con gái dũng cảm hơn ta, thích hợp làm cô gái để cho huynh bảo vệ hơn ta. Tuyết Tử chỉ là sư muội, có thể cười với muội, nhưng mãi mãi sẽ không cho muội lòng của huynh.

 

Ta chỉ có một hành trang nhỏ trông có vẻ đơn sơ. Ở bên trong là một chiếc áo trấn thủ bẳng da sói, bao nhiêu năm qua ta chưa từng mặc một lần.

 

Ta không chút lưu luyến, bước lên đi đám mây của Thiên cung, vừa đi đã ngàn năm.

 

Thái Thường tiên tử mà ta chăm sóc lại lần nữa đã về. Trong lúc nàng ấy cùng thượng thần xử lý ân ân oán oán, ta liền rảnh rỗi đánh cờ cùng tinh Hoa tiên tử mấy ngày, có lẽ đầu óc của ta cũng bị Thái Thường làm cho không còn linh quang nến cứ thua cực thảm.

 

Hễ thua thì phạt ta đến ô khẩu miệng chiết nửa cành Đào về làm bánh hoa Đào cho bà. Một ngày mấy lần, ta đành thở dài thườn thượt.

 

Người nên gặp cuối cùng lại gặp nhau. Ta lười biếng bẻ gãy vài cành đào dự định lần sau thua nữa có thể đi ít vài bước.

 

Ta đắc ý trở về, trên đường bắt gặp sắc hắc bào của sư huynh, đã biến mất trong nhiều năm đột nhiên gặp lại cố nhân trong lòng sững sờ.

 

Ta cười, hành lễ trước mới nói: “Nhiều lần có cơ hội gặp huynh nhưng đều không sánh vai, đã lâu như vậy, sư huynh vẫn khỏe chứ?”

 

Huynh ấy không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn ta.

 

Ta âm thầm buông tiếng thở dài có lẽ huynh sớm đã quên ta rồi.

 

“Tinh Hoa tiên tử đang chờ muộị. Muội đi trước”.

 

Không chờ câu trả lời của huynh ấy, ta mỉm cười, hành lễ xong thì bước đi. Người nên chờ sớm đã chờ, ta còn mơ mộng gì chứ?

 

Ta đi chưa xa, huynh ấy nhìn bóng lưng của ta nhẹ tiếng gọi khẽ: “Tuyết Nhi, rốt cục huynh đã gặp lại muội…”

back top