Gần đây Hào Hành dạy Thái Thường vài pháp thuật nhỏ, ngược lại kích thích Thái Thường hứng thú học tập, chỉ cần ban ngày nàng không có chuyện gì sẽ tự mình khổ tâm nghiên tập. Hào Hành thấy nàng nghiêm túc nhảy tới nhảy lui, âm thầm thở phào một cái, cuối cùng đã nghĩ ra biện pháp có thể làm nàng vận động một chút.
Một ngày kia tiểu tiên nga đến giúp nàng quét dọn cây đèn, Thái Thường xung phong nhận việc lôi kéo nàng ấy ngồi xuống, vỗ vỗ bụng, nói: “Ta ẩn thân cho em xem, xem em có thể tìm thấy ta không?”
Tiểu tiên nga hưng phấn vỗ tay, Thái Thường đem mình co lại, quả nhiên thoáng chốc đã không thấy tăm hơi! Tiểu tiên nga hưng phấn hô lớn: “Tiên tử tiên tử! Người thật là lợi hại!”
Thái Thường nghe thấy có người ca ngợi thì cười thích thú, quyết định biến trở lại, vênh vênh đắc ý nói: “Đây là pháp thuật đơn giản nhất, bổn tiên tử mới học có thể tinh thông, rất có tư chất trở thành thượng thần.”
Mặt mũi tiểu tiên nga tràn đầy sùng bái nhìn nàng: “Tiên tử, người biến một lần nữa đi! Lần này em xem cẩn thận một chút, em cũng muốn học. Sau này biết đâu cũng biết biến!”
“Được, vậy ta biến thêm một lần, em phải nhìn cẩn thận. Có điều ta cảm thấy em chắc chắn không học được.”
Thái Thường dứt lời liền xoay người ngon lành, niệm quyết biến mất.
Tiểu tiên nga trợn to hai mắt nhìn cũng tìm hiểu không ra huyền cơ trong đó, ngưỡng mộ nói: “Tiên tử người thật sự là thiên tư thông minh! Mau biến trở về dạy em thôi!”
Một canh giờ trôi qua.
Tiểu tiên nga bên cạnh vừa khóc vừa tìm khắp nhà: “Tiên tử! Hu hu… em biết tội, tiên tử ơi! Người biến đi nơi nào vậy! Mau ra đi thôi! Em không nhìn nữa…”
Khôi phục nguyên thần, Thái Thường còn định đắc ý khoe khoang với tiểu tiên nga , lại kinh ngạc thấy mình ở một cánh rừng rậm, căn bản không phải cảnh trí vừa rồi trong điện.
Chẳng lẽ nàng niệm quyết này sai sao? Không những ẩn thân, mà còn dời hình. Nhưng Hào Hành còn chưa dạy khẩu quyết dời hình này cho nàng mà. Ừm, hiểu, nàng rốt cục vô sự tự thông luyện thành các pháp thuật. Nhưng nàng còn chưa kịp vui vẻ bao nhiêu, chung quanh cảnh tượng hoàn toàn không phải nơi nàng quen thuộc, làm thế nào mới có thể trở về đây?
Thái Thường lại niệm quyết ẩn thân thêm một lần nhưng sau khi khôi phục vẫn đứng nguyên tại chỗ, liền không dám niệm tiếp, sợ tiếp theo không biết nàng sẽ đến nơi nào.
Dọc theo một con đường nhỏ um tùm lâu ngày, Thái Thường không gặp phải một vị tiên gia, cũng không thấy được một tòa điện các. Nàng đang suy nghĩ không phải do mình vội vàng mà đi xuyên qua một thời đại khác chứ?
Bước mấy bước, buổi sáng Thái Thường luyện công hết nửa ngày, hiện giờ bụng nhịn không được thì thầm kêu lên. Nàng uất ức dừng lại xoa bóp mắt cá chân đau nhức, nhịn không được mắng chửi Thiên đế không có chuyện gì sao lại sửa vậy Thiên cung lớn như thế!
Vừa đói lại vừa đau Thái Thường tiếp tục lê vài bước, cuối cùng mơ hồ nghe thấy có tiếng nước chảy, liền bước vài bước vạch đám lá trúc ra tìm kiếm, oa – - đẹp quá, nam nhân đẹp trai tắm rửa a!
Thái Thường mừng đến mức miệng kéo dài tới mang tai … Ừm? Nam nhân? Tắm rửa? Thái Thường vỗ vỗ vào đầu, một nam nhân khi không đến rừng trúc tắm rửa không phải tiên thì chắc chắn là yêu.
Nàng âm thầm tính toán, không ngại thoắt chạy đến trước mặt nam nhân quát to một tiếng: “Giở trò lưu manh à!” Vừa có thể trêu chọc hắn vừa có thể nhìn đã mắt.
Dừng chậc chậc… Nàng xoa tay chuẩn bị bước tới, oa! Vóc người thật đẹp làm cho người ta chảy nước miếng! Nam nhân ở nơi này để hai cánh tay gác bên bờ, nhắm mắt dưỡng thần mà không hề đề phòng, nhìn mấy lần đều dễ dàng!
Thái Thường bước rón rén bị trượt chân, oái… Ai da thẹn quá, không dám nhìn xuống tiếp… Ý, nam nhân này nhìn có chút quen mắt, hình như là đã gặp nhau ở nơi nào.
“Đến rồi?”
Người nam nhân trong nước ngáp một cái ưu nhã rồi mở mắt ra nhìn sang.
Trong nháy mắt trên mặt Thái Thường lăn xuống ba đường mồ hôi lạnh: “Thúc thúc thúc… công… Người vì sao lại ở chỗ này a…”
Nàng nhớ tới mình mới vừa định lợi dụng cơ hội ngắm người ta, thật là nghiệp chướng nặng nề!
“Dĩ nhiên là ta ở nơi này, nên ngươi mới có thể tới đây a.” Ti Cầm hoàn toàn không để ý chuyện bị người khác lợi dụng chỉ rẽ nước: “Thúc công ta ở chốn thế ngoại u lâm này thì thế nào?”
Thái Thường cố ý nhìn quanh một vòng, để ánh mắt không dừng trên thân thể lõa lồ của Ti Cầm quá lâu: “Chốn thanh u, nước chảy róc rách, nhưng thúc công à, vì sao Thái thường lại tới nơi này? Thái Thường nhớ rõ ràng là đang luyện tập thuật ẩn thân…”
“Là bản quân mở kính Ngũ Hành đúng lúc ngươi đang luyện tập, thấy ngươi tiên lực không đủ, nên có thể dễ dàng bắt ngươi mời đến nơi này cùng bản quân thưởng thức tiên cảnh.”
“À ! Thì ra là thúc công dẫn Thái Thường tới!” Thái Thường cảm động một hồi, “Thúc công người thật tốt, còn muốn dẫn Thái Thường đi chơi…”
“Ngược lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi… hạt châu này, ” Ti Cầm đưa tay thảy hạt châu cho nàng: “Sao lại bị Ngẫu thần lấy mang trả cho bản quân? Là ngươi làm mất à.”
Một tay cầm lấy hạt châu, Thái Thường cảm giác áy này trong lòng lan tỏa, Ti Cầm còn đối xử tốt với nàng như vậy, sớm biết trước nàng không nên nghe lời sắc quỷ thượng thần kia.”Thực xin lỗi thúc công… hạt châu này quá quý giá, Thái Thường cũng không có gì có thể tặng lại cho người làm quà , cho nên hay là người nhận lại đi. Người cũng thấy đó, Thái Thường giữ gìn không tốt, sợ lại bị mất.”
“Bản quân tặng nó cho ngươi không phải vì mong ngươi đáp lễ.” Ti Cầm đứng dậy, gò má Thái Thường ửng hồng vội vàng từ biệt. Ti Cầm bật cười, chỉ chỉ tiên bào dưới người mình: “Ừ, xiêm y ở đây, không cần thẹn thùng.”
“Thúc công thật sự là lợi hại, xiêm y ở trong nước cũng không bị ướt , Thái Thường thì không được thế… Không bị chìm phải đi lục đạo luân hồi đã là mạng lớn rồi.”
Ti Cầm ra khỏi ao, tự mình rót chén trà lá trúc uống, tiện tay cũng cho nàng một chén: “Mấy ngày trước bản quân trở về Nam Hải thấy mẫu thân ngươi nên có kể với bà chuyện tình cờ gặp ngươi ở đây. Bà rất nhớ ngươi đó.”
“Thật sao?” Mắt Thái Thường nổ đom đóm vứt bỏ dè dặt, bất chấp cả việc Ti Cầm còn chưa buộc lại tiên bào buộc ngang nhiên xông qua: “Mẫu thân có nói muốn đón Thái Thường không? Có nhớ Thái Thường không?”
“Kia, không có.” Ti Cầm nhẹ nhàng nhấp một miếng: “Ta nói với bà ta muốn tự mình dạy ngươi tu tiên, nhận ngươi làm môn hạ nữ đệ tử, mẫu thân ngươi rất vui lòng.”
Ừm? Mẹ sẽ đồng ý sao! Đầu óc nàng đầu óc có ngốc cũng nhìn ra được: “Thúc công… nếu Thái Thường nhận người làm sư phụ, vậy chẳng phải là Thái Thường cùng vai vế với mẫu thân sao?”
Ti Cầm mưu tính cười sâu xa một tiếng: “Ừ, đây chính là khoảng cách đầu tiên làm ta và người gần nhau hơn a.”
Thái Thường nghiêng đầu vê hạt châu, nghi hoặc suy đoán ý vị sâu nơi khóe môi vui vẻ của Ti Cầm.
Gần đến bữa tối, tiểu tiên nga chân mệt đến mỏi nhừ cuối cùng mới thấy Thái Thường huýt sáo về đến Thiên Môn, liền nhào tới kêu khóc nói: “Tiên tử ơi! Còn tưởng là người không về được! Hu hu ! Cuối cùng người không có việc gì a! Người rốt cuộc là đi nơi nào! Thượng thần đã sắp phát điên rồi! Hu hu – -!”
Thái Thường trấn an nàng ấy, nói: “Không sao không sao, chỉ là pháp thuật không tinh bay xa một chút, không phải đã trở về rồi sao?”
Mặc cho Thái Thường bảo đảm thế nào tiểu tiên nga vẫn nắm chặt tay nàng kéo thẳng về điện Ngẫu thần, lo sợ chỉ trong chớp mắt lại không thấy nàng.
Mới bước một bước vào cửa điện, Thái Thường đã bị một bóng đen cường tráng hấp tấp nhào lên: “Bản điện về sau sẽ không dạy ngươi những thứ pháp thuật này nữa, không cho ngươi vận động, cũng không chê ngươi mập…”
À… Thì ra là thượng thần.
Thái Thường bị hắn ôm như thế, phút chốc cảm thấy, ừ, đã về nhà.
“Đừng lo lắng thượng thần, tiểu tiên ta đây không phải đã trở lại sao, ta chỉ là đi xem lõa nam tắm rửa…”
Lúc đó Thái Thường cảm giác cánh tay bên hông mình trở nên cứng ngắc dị thường, cả eo thon giống như bị người dùng sức ghìm chặt, làm như muốn để lại dấu đỏ trên chỗ thịt thừa thãi của nàng .
“Ấy, khụ khụ khụ khụ… Tên thượng thần làm bừa kia… Thả ta ra!”
Hào Hành nghe vậy lập tức buông tay, vừa buông ra lại vứt nàng ngã trên mặt đất. Đang nghĩ nên xử trí nàng thế nào, thế nhưng thấy hạt châu bị hắn ném vào phủ Ti Cầm Đế Quân đang ở cổ tay nàng! Hào Hành tức giận dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, phút cuối cùng còn hô to một tiếng: “Ba ngày không cho phép cho nàng ấy cơm ăn!”
Tiểu tiên nga há miệng run rẩy đáp lời. Vậy là sao? Vừa rồi không phải là rất lo lắng tìm kiếm Thái Thường khắp nơi sao? Sao vừa thấy nàng ấy trở lại liền trách phạt nặng như thế?
Thái Thường bị vứt thì sửng sốt, cũng may cái mông dày nên không tính là đau. Lúc mới nãy thượng thần ôm nàng lòng nàng còn tràn đầy vui mừng và biết ơn, ngoại trừ mẫu thân còn có người lo lắng cho nàng, đợi nàng về nhà… Vì sao trong chốc lát hắn liền trở mặt a? Vậy mà còn nói là thích nàng?! Thực là một củ sen quái dị!
Ban đêm Thái Thường bồi hồi ngoài cửa phòng Hào Hành, bất luận thế nào, trừng phạt ba ngày không cho cơm ăn đối với nàng có chút quá tàn khốc, nàng ăn nói khép nép van xin hắn, khen hắn, mong có thể cứu vãn!
Thái Thường cốc cốc cửa điện hối hả đi vào. Thấy trong điện treo tấm rèm, không hiểu Hào Hành làm cái gì ở bên trong, nàng liền đứng trong phòng, sờ sờ hạt châu ở cổ tay, nói cẩn thận: “Thượng thần… Hạt châu này là do thúc công kiên quyết nhét đưa ta, ta tìm không ra biện pháp cự tuyệt… Ta biến mất cũng là bởi vì ngài ấy phá tiên thuật của ta dẫn ta đi… Ta bảo đảm về sau sẽ nhanh chóng tu tiên trở lại, không đùa giỡn, không ham chơi… Cho nên có thể cho ta ăn cơm hay không?”
“Thấy đẹp không?”
Hào Hành đột nhiên ở sau rèm hỏi.
Thái Thường sực tỉnh: “Ừ? Thấy cái gì đẹp ?”
“Khụ… Lõa nam.”
“Ặc…” Thái Thường lại đỏ mặt: “Ta mới vừa rồi là nói thật, còn chưa nói xong ngài liền tức giận, ta nói là ta thấy lõa nam tắm rửa, lại không ngờ người đó là thúc công, ta vội vàng nhắm mắt lại, một chút cũng không thấy! Thật đó!”
“Ừm.” Hào Hành đáp một tiếng, “Kéo rèm ra thay ta.”
“Dạ!” Thái Thường vui tươi hớn hở đi kéo rèm ra, cuối cùng hắn đã nguyện ý nói chuyện với nàng.
Nhưng rèm mới vừa kéo ra Thái Thường liền hét lên một tiếng rồi quay lưng đi lấy tay che mắt.
Này này này… Thượng thần xấu xa từ trong ra ngoài này thế mà lại không mặc gì nằm ở trong hồ nước thoải mái nhàn nhã bày ra tư thế chữ “Đại (大)”! Còn vẻ mặt thì đắc ý hướng về phía nàng vui vẻ ra mặt.
Ôi, Ngày hôm nay của nàng rốt cuộc là ngày gì! Liên tiếp trông thấy lõa nam, còn là một người thậm chí vóc dáng còn đẹp hơn nữa !
“Thượng… Thượng thần! Ngài có muốn mặc tiên bào hay không? Coi chừng bị lạnh! A đúng! Cảm lạnh!”
“Ngươi thấy cái gì?” Hào Hành xấu xa chờ đáp án của nàng.
“Thật sự không thấy gì hết!”
“Không nhìn thấy lõa nam?”
“… %@& nhìn thấy! %*& $…”
“Đẹp mắt không?”
“… Đẹp.. Đẹp mắt.”
“Còn muốn xem nữa không?”
“Không…Không xem! Sẽ không xem nữa! Thượng thần nếu không có việc gì ta đi trước!”
Thái Thường che lấy gò má hồng không ngừng trốn về lại cây đèn, đầu cứ mơ hồ. Hào Hành nghe thấy tiếng thở dốc hồng hộc trong cây đèn, thầm nghĩ đây là một cảm giác thoải mái chưa từng có.
Vào cái đêm trước đó, Ti Cầm vừa trở lại phủ Đế Quân, chỉ thấy trong nội đường lại bày hạt châu kia. Chắc Thái Thường làm mất? Ti Cầm cầm hạt châu lên, bất đắc dĩ cười một tiếng, đang nghĩ ngày mai lại đi dưa nàng, thì thấy sau lưng hạt châu có khắc một hàng chữ nhỏ: “Cách nữ nhân của ta ra xa một chút!“