Cơm tối ở nhà Đường Đại, là năm mươi nhân khẩu cùng
nhau ăn. Có người cho rằng chủ tử muốn tiết kiệm phí ăn uống, cảm thấy cơm tập
thể tiện lợi hơn. Cũng có người phản đối ý kiến, nghĩ cơm tập thể chất lượng
kém nhiều cơm ít thịt, chủ tử nhà mình hết sức keo kiệt.
Đường Đại không giải thích, kỳ thực người thế kỷ 21,
nhất là Đường Đại vốn là người xuất thân ở hộ gia đình nhỏ, không có quan niệm
chủ tớ gì. Lúc trước là nàng ăn một mình, những người khác bên cạnh nhìn, sau
đó Đường Đại mỗi lần đều ăn không đủ no, sau khi ăn xong thường đi đến nhà bếp
trộm bánh bao.
Vài lần qua đi nàng cũng phải thừa nhận mình xác thực
không phải mệnh quý nhân gì, bất đắc dĩ phất tay, lập ra quy củ cơm tập thể này
ở Phù Vân tiểu trúc .
Mọi người trong nhà trước cũng kinh sợ, nhưng thứ nhất
Đường Đại tự mình thể hiện, thứ hai cả nhà đều biết nàng là một ăn mày, sẽ
không chú ý nghiều như vậy. Loại giai cấp hữu nghị này, cuối cùng cũng thành
công lập nên.
Lúc này, khi lên đèn, 54 nhân khẩu thêm nữa 4 ám vệ,
58 nhân khẩu quây trước bàn ăn, Đường Đại mỗi khi đến lúc đó đều cảm thấy tâm
tình như cái nồi đựng cơm giống nhau rất nặng nề. =.=
Thế nhưng chế độ phong kiến này ảnh hưởng sâu xa mà
cường đại, mỹ thực trên bàn, các món thịt, luôn luôn được bày ở nơi gần Đường
Đại nhất, cho nên Đường Đại mỗi khi đến lúc này, ngoại trừ tâm tình nặng nề ra,
nàng còn rất bi thống, mỗi lần đến giờ phút đó nàng đặc việt ghét mấy tên biết
võ công —— bọn họ động tác thật sự quá nhanh đi!! Sức ăn của bọn họ thực sự là
rất lớn !!!
Từ lúc thêm bốn người ám vệ, năm mươi nhân khẩu bữa
cơm ăn không xong vài miếng thịt.
Lúc này, Đường Đại một tiếng ra lệnh khai tiệc, không
đợi nàng với đôi đũa, vài đĩa thịt trên bàn đã bị bốn người ám vệ một người ba chén
đoạt hết sạch, Đường Đại giơ đôi đũa, đôi đũa xấu hổ dừng lại —— nguyên bản chỗ
kia bày ra đĩa thịt kho tàu, giờ không thừa lại cái gì so với mặt của nàng còn
sạch sẽ hơn.
Tổng quản thị vệ Thọ vương phủ, tức là tên ‘hài bạt
tử’ Hình Viễn luôn đi theo “Thú vương” đã từng vô cùng tự tin tuyên bố: “Người
ta dẫn dắt, hành động tuyệt đối nhanh, chuẩn, ngoan!” (ngoan
này là ngoan độc nhá, không phải ngoan ngoãn đâu)
Đường Đại đối với thứ này vẫn còn nghi vấn, giờ nàng
bắt đầu tin vào sự thực bi thương này, là khi thấy bốn người ám vệ ăn cơm, thực
sự là xuất ra dưới tay Hình Viễn.
Hình Viễn vào lúc này đến mang Đường Đại đi hình bộ
đại lao, lúc đó nàng lệ rơi đầy mặt ôm mười mấy cái dĩa trơn bóng ngồi ở vị trí
chủ thượng, nhìn thấy Hình Viễn, càng thêm ai oán: “Ngay cả miếng mỡ cũng không
thừa lại, hài bạt tử, người của ngươi dẫn dắt, thực sự nhanh, rất chuẩn, rất
ngoan a!”
…=.=!
Hài bạt tử không nói nhiều lắm, hắn suốt năm ăn mặc áo
đen, Ôn quản gia nói là vì thuận lợi cho buổi tối đi ra ngoài. Nhưng Đường Đại
vẫn tin tưởng vững chắc hắn chỉ là vì làm ra vẻ lãnh khốc. >_
Trên bữa tiệc không có chỗ ngồi dư thừa, “Diệp Cô
Thành” nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Hình đầu nhi của bọn họ, sự thực
chứng minh, Đường Đại vẫn tốt với khách khứa, nàng rất khoan hồng độ lượng nói:
“Ngươi ngồi một chút thì có thể a, thế nhưng không giao tiền sinh hoạt phí thì
không được ngồi ăn!!!”
Mọi người: =_=||||
Ăn cơm xong, Đường Đại được hài bạt tử dẫn đến đại lao
hình bộ, đi qua một gian nhà tù song gỗ, Đường Đại thấy không có gì đặc biệt
cả…
Hài bạt tử giơ cây đuốc đi ở phía trước, không nói
năng gì. Một đường đến cuối hành lang, hài bạt tử mở cửa lớn, Đường Đại nương
theo tia sáng của cây đuốc, thấy trên cửa có mấy chữ lớn ——Phòng VIP tội
phạm quan trọng.
=_=||||
Ở đây đèn rất nhiều, ánh sáng sáng ngời. Trên mặt đất được quét dọn hết sức
sạch sẽ, tất cả các hình cụ được thu dọn chỉnh tề, thậm chí không khí trong đây
còn tràn ngập mùi hương thoang thoảng.
Vào cửa có một gian phòng nhỏ, bên trong bày ngang một
cái máng đá thật lớn.
Đường Đại thấy không lớn như mình tưởng tượng, nàng
quay đầu nhìn hài bạt tử: “Cái máng đá này bên trong chứa cái gì?” Máng đá rất
lớn, đủ để chứa một người, bên trong tất cả đều là vụn gỗ, nàng trời sinh móng
vuốt ti tiện, định chià tay moi móc, bị bàn tay hài bạt tử nóng lòng một phen
hất đi chân chó của nàng.
“Là môt loại trùng.” Hắn trầm giọng nói: “Loại trùng
này thức ăn rất tạp, có thể cắn thủng da voi. Một người sống nằm vào, không đến
nửa canh giờ, có thể bị chúng đục rỗng.”
Đường Đại nương theo tia sáng yếu ớt xem qua, vụn gỗ
phía dưới mơ hồ bắt đầu chuyển động, tựa như ngọn sóng phập phồng. Nàng rùng
mình một cái, hài bạt tử như trước phụ trách giải thích: “Bình thường nếu có
phạm nhân không nghe lời, chỉ cần đem một tay hắn bỏ vào, hắn có thể mắt mở
trừng trừng nhìn những con trùng này cắn da thịt hắn, tiến vào trong máu thịt
hắn, nếu như hắn không la lối, ở hoàn cảnh xung quanh an tĩnh, có thể nghe được
âm thanh sàn sạt, như tằm ăn lá. Sau đó bên trong máu thịt chậm rãi bị đục
rỗng, thế nhưng da còn có thể giữ lại, xương cũng cần một thời gian mới có thể
vỡ ra.”
Đường Đại lui về phía sau hai bước, cách cái máng đá
này xa hơn. Nàng ra khỏi gian phòng nhỏ, bước nhanh về trước, thị vệ hài bạt tử
đuổi kịp.
“Đây là nhục phong.” Hắn đứng trước một cái hộp, hộp
hiện lên màu trắng sữa, bên ngoài có hoa văn, thập phần tinh mỹ. Bên trong có
một đống nhúc nhích là nhục phong. Đường Đại thật sự là rất không muốn hỏi, thế
nhưng lòng hiếu kỳ của nàng lại rất là hèn: “Đây… không giống như là con ong.”
(Phong: con ong.)
Hài bạt tử thị vệ thần sắc đờ đẫn: “Đây không phải là
ong, là nhục phong.” Hắn tìm một khối thịt heo to bằng bàn tay, cẩn thận bỏ vào
trong hộp, Đường Đại nương theo ánh đèn trong tay hắn, thấy các nhục phong vây
bắt khối thịt, không ngừng đùn ra xung quanh: “Chúng nó sẽ xây một cái tổ, như
tổ ong không khác biệt lắm, đợi lát nữa lấy miếng thịt lại, ngươi có thể thấy
thành quả lao động của chúng. Có một lần có một nữ tù thật kiên cường, người
tra tấn dùng nhục phong trên người nàng, một cái áo giáp, thực sự rất
giống, mỗi một lỗ nhỏ bên trong, đều có thể thấy cái đuôi của nhục phong.”
Đường Đại nhìn bên trong cái hộp, khối thịt bị mấy con
trùng nhúc nhích cắn loạn, thân nổi lên da gà.
Ngoài dự liệu của hắn, Đường Đại không hề ói ra mà vẫn
nâng đầu: “Lấy ra nữa đi.” Nàng cắn răng, “Chết tiệt, lão tử cái gì cũng không
sợ!”
Nàng tinh tế nhìn khối thịt, lỗ nhỏ phân bố đều đều,
cự ly đại khái bằng nhau, mỗi một lỗ hổng, đều có thể nhìn thấy trùng thể trắng
nõn của nhục phong…
Hài bạt tử thị vệ nghiêng đầu nhìn nàng ném miếng thịt
lại vào trong hộp, Đường Đại ngẩng đầu nhìn hắn: “Người thử qua những hình phạt
này, có hay không nguyền rủa các ngươi?”
Thị vệ hài bạt tử không nói.
Hai người một mạch đi qua hình đường, Đường Đại không
hề đặt câu hỏi, nơi này thậm chí nhìn không thấy máu, hài bạt tử thị vệ một
thân đứng bên bờ ao, hắn ngồi xổm xuống, đem đèn chiếu gần mặt nước, Đường Đại
có thể nhìn thấy dưới nước có rất nhiều sinh vật nhỏ dài chậm rãi di động, cái
này nàng biết: “Là mã hoàng sao? Cũng gọi là con đỉa?”
Hài bạt tử gật đầu: “Ừ, trong ao này tất cả đều là.
Nếu có tù nhân kiên cường, trước thả chân, lại từng chút từng chút thả xuống,
làm cho hắn cảm giác được mấy thứ này chậm rãi đụng vào da hắn, từng chút từng
chút tiến vào… Ở chỗ này, người tra tấn giống nhau sẽ nói —— thú nhận đi rồi sẽ
cho ngươi chết.
Chết, chính là ban ơn cho người nhận tội.
“Về phần mộc lư gì gì đó, ngươi đều đã biết, nhưng mà
cũng có rất nhiều cải tiến. Vương gia nói, trước hết cho ngươi nhìn mấy
cái này, đối với tra tấn nữ tù, không máu tanh, hiệu quả cũng tốt hơn.” Hắn dắt
nàng ra ngoài, Đường Đại chỉ vào cánh cửa sắt màu đen đóng chặt: “Chỗ đó là cái
gì?”
Hài bạt tử thị vệ mặt không biểu tình: “Vương gia phân
phó, ngươi chỉ cần nhìn đến đây là đủ rồi.”
Nếu như nói, bị nhốt trong phòng giam của quý tộc AB,
cái loại gian dâm nữ tù thành phong trào đối với Đường Đại là một loại chấn
động, thì e rằng lần đến hình đường tham quan này là một lần tẩy não.
Đêm đó, Đường Đại một đêm gặp ác mộng, nàng nghĩ đến
khối thịt đó, ngẩn ngơ biến thành da thịt của nữ tù, tỉnh lại toàn thân đều
ngứa, phảng phất như mấy con sâu nhỏ chui vào lỗ chân lông mình.
Đường Đại một lần nữa sửa chữa > của nàng, thuyết minh đến hình phạt cho giới nữ, cuối
cùng không hề dừng lại ở phần dâm tự nữa.
Đây là một bộ trung thiên, sáu vạn chữ, trong câu chữ,
tàn nhẫn hắc ám.
Sách vừa ra, lập tức đã bị bao vây tấn công, có người
chửi Đại Sắc Yên Thanh biến thái, có người nói Đại Sắc Yên Thanh vì ngược
mà ngược, cũng có người nói chẳng vì cái gì cả, mà càng nhiều người, ở Công
Khai Đình như trước mỗi ngày dưới bản thông cáo của Đường Đại ấn dấu tay, ở
phía dưới văn chương thảo luận hình phạt như vậy không có tính khả thi, vì thực
hiện xong người bị phạt còn có thể sống hay không.
Lượng xem >,
cấp tốc vượt lên trước > cùng >.
Sau hai tháng Đường Đại đổi mới, bởi vì quyển sách
này, không có tạo thành một tia nhân khí tổn thất. Nó cái sau vượt cái trước,
rất nhanh vượt qua bản thông cáo của Hàn Phong, vững vàng chiếm bảo tọa của
Cường Thôi bảng ở Công Khai Đình.
Nhưng mà Vạn Tượng thư cục, mấy người cổ giả cơ bản là
nói Đường Đại làm chuyện ô danh. Bọn họ khinh thường Đường Đại, phải nói là
càng ngày càng khinh thường Đường Đại, đương nhiên việc này Đường Đại không
thêm để ý, cái gọi là không thèm nói nhiều nửa câu, dù sao… Nàng cũng không thể
nào vừa mắt bọn họ được. >_
Rất nhiều người suy đoán Đường Đại vì sao viết quyển
sách này, là muốn ẩn dụ cái gì? Mà càng nhiều người cho rằng, nàng chỉ là khẩu
vị nặng dùng quyển sách này đọ sức với ánh mắt người đọc, xoay chuyển lại nhân
khí của nàng hai tháng trước bị xói mòn.
Đường Đại vẫn không làm gì để giải thích, Ngụy Thanh
Sơn cười đến híp mắt, trên đại hội Vạn Tượng thư cục công khai biểu dương Đường
Đại, xưng là diễn viên chính của Vạn Tượng thư cục, làm cho mấy đại nho sĩ lớn
tiếng kêu gọi một trận, đem Đường Đại bác bỏ mặt mũi bầm dập, sau phẩy tay áo
bỏ đi.
Ngụy Thanh Sơn lần này rõ ràng thiên vị Đường Đại, chỉ
Đường Đại cắn răng: “Ngụy phó chủ biên, ngươi không phải muốn đánh cho mũi ta
bầm dập, mà là muốn đánh cho mũi ta đầy máu a…”
Sau khi tan họp, Vạn Tượng ngũ tôn như trước ở phía
sau vườn nằm trên bãi cỏ.
Thụy Từ ở trên ghế đá ngồi xuống, nàng luôn luôn đoan
trang, nhưng vẫn nhịn không được trêu ghẹo Đường Đại: “Đại tử, chúc mừng nha.
Xem ra bảo tọa Vạn Tượng chí tôn, không là ngươi thì không ai khác được.”
Đường Đại ngã vào trên cỏ, nàng thấy áp lực rất lớn:
“Thụy Từ, chim đầu đàn chỉ dùng để người ta bắn chết trước, biết không?”
Vài người đều cười, Hàn Phong ngã trên mặt cỏ, hai tay
gối đầu, kề bên Đường Đại sóng vai nằm: “Nghĩ không ra > cư
nhiên bán tốt như vậy, Đại, sách của ngươi đúng là kim chỉ nam a. Tuy nhiên,
quyển sách ấy là muốn viết cái gì vậy?”
Đường Đại cũng hai tay gối đầu, trời xanh mây trắng
phản chiếu trong con ngươi của nàng trong suốt không gì sánh được: “Không biết.
Ở cái thời đại chúng ta, có một bộ phim điện ảnh, ặc, ngươi có thể hiểu là một
câu chuyện xưa, gọi là 120 ngày ở Somalia, đạo diễn rất có tiếng tăm, rất nhiều
người không rõ vì sao hắn lại kể câu chuyện xưa này, bạo ngược, hắc ám, sau
cùng còn bị cấm. Tất cả mọi người suy đoán rốt cục hắn muốn biểu đạt cái gì.
Mọi cách nói rối rắm, không có cái nào đúng.” Nàng quay đầu nhìn Hàn Phong, “Ta
hiện tại mới thấy… Có thể hắn chỉ là muốn kể một cái chuyện xưa như thế, chuyện
xưa là chuyện xưa, không có vì sao cả.”
Hàn Phong ngắt bông hoa bồ công anh trên mặt cỏ, nhẹ
nhàng thổi, hạt giống nho nhỏ trên không trung tản ra, hắn vểnh khóe môi: “Bọn
họ đều nói đây là vì ngược mà ngược.”
Đường Đại hai tay gối đầu, cười tự giễu: “Ha ha, tiểu
thuyết ở thời đại chúng ta, ngươi nói ngược, hắn chỉ có thể nói ngươi vì ngược
mà ngược, ngươi nói hòa, hắn chỉ có thể nói ngươi vì hòa mà hòa, ngươi viết,
hắn có thể nói ngươi vì viết mà viết, ngươi kết thúc, hắn chỉ có thể nói
ngươi vì kết thúc mà kết thúc. Cho nên ta vì cái gì mà ngược, không quan trọng.
Không vì ngược mà ngược, vì sao mà ngược? Dù sao cũng không phải ta vì muốn thế
giới hòa bình mà ngược đâu?” Nàng cũng thổi một hoa bồ công anh, đứng dậy vỗ vỗ
hai tay, “Cho nên Hàn Phong, ta vẫn nghĩ văn vì người có duyên mà viết, đọc là
người có duyên, không đọc là người vô duyên. Hữu duyên vô duyên không quan hệ
vì cái gì mà ngược.”
Vài người yên tĩnh chỉ chốc lát, Hồ Lang ngắt cây bồ
công anh thổi về mặt Đường Đại: “Đại tử tỷ, ta đại khái có khả năng vừa
nghe ra một tia thiên cơ nha… Hẳn là ngươi ngốc không lấy được chồng, nhìn thấu
hồng trần, muốn xuất gia làm ni cô a?”
Đường Đại thuận tiện lấy một quyển sách mới của Hàn
Phong gõ qua: “Hồ Lang, ngươi đi chết đi!!”
nhau ăn. Có người cho rằng chủ tử muốn tiết kiệm phí ăn uống, cảm thấy cơm tập
thể tiện lợi hơn. Cũng có người phản đối ý kiến, nghĩ cơm tập thể chất lượng
kém nhiều cơm ít thịt, chủ tử nhà mình hết sức keo kiệt.
Đường Đại không giải thích, kỳ thực người thế kỷ 21,
nhất là Đường Đại vốn là người xuất thân ở hộ gia đình nhỏ, không có quan niệm
chủ tớ gì. Lúc trước là nàng ăn một mình, những người khác bên cạnh nhìn, sau
đó Đường Đại mỗi lần đều ăn không đủ no, sau khi ăn xong thường đi đến nhà bếp
trộm bánh bao.
Vài lần qua đi nàng cũng phải thừa nhận mình xác thực
không phải mệnh quý nhân gì, bất đắc dĩ phất tay, lập ra quy củ cơm tập thể này
ở Phù Vân tiểu trúc .
Mọi người trong nhà trước cũng kinh sợ, nhưng thứ nhất
Đường Đại tự mình thể hiện, thứ hai cả nhà đều biết nàng là một ăn mày, sẽ
không chú ý nghiều như vậy. Loại giai cấp hữu nghị này, cuối cùng cũng thành
công lập nên.
Lúc này, khi lên đèn, 54 nhân khẩu thêm nữa 4 ám vệ,
58 nhân khẩu quây trước bàn ăn, Đường Đại mỗi khi đến lúc đó đều cảm thấy tâm
tình như cái nồi đựng cơm giống nhau rất nặng nề. =.=
Thế nhưng chế độ phong kiến này ảnh hưởng sâu xa mà
cường đại, mỹ thực trên bàn, các món thịt, luôn luôn được bày ở nơi gần Đường
Đại nhất, cho nên Đường Đại mỗi khi đến lúc này, ngoại trừ tâm tình nặng nề ra,
nàng còn rất bi thống, mỗi lần đến giờ phút đó nàng đặc việt ghét mấy tên biết
võ công —— bọn họ động tác thật sự quá nhanh đi!! Sức ăn của bọn họ thực sự là
rất lớn !!!
Từ lúc thêm bốn người ám vệ, năm mươi nhân khẩu bữa
cơm ăn không xong vài miếng thịt.
Lúc này, Đường Đại một tiếng ra lệnh khai tiệc, không
đợi nàng với đôi đũa, vài đĩa thịt trên bàn đã bị bốn người ám vệ một người ba chén
đoạt hết sạch, Đường Đại giơ đôi đũa, đôi đũa xấu hổ dừng lại —— nguyên bản chỗ
kia bày ra đĩa thịt kho tàu, giờ không thừa lại cái gì so với mặt của nàng còn
sạch sẽ hơn.
Tổng quản thị vệ Thọ vương phủ, tức là tên ‘hài bạt
tử’ Hình Viễn luôn đi theo “Thú vương” đã từng vô cùng tự tin tuyên bố: “Người
ta dẫn dắt, hành động tuyệt đối nhanh, chuẩn, ngoan!” (ngoan
này là ngoan độc nhá, không phải ngoan ngoãn đâu)
Đường Đại đối với thứ này vẫn còn nghi vấn, giờ nàng
bắt đầu tin vào sự thực bi thương này, là khi thấy bốn người ám vệ ăn cơm, thực
sự là xuất ra dưới tay Hình Viễn.
Hình Viễn vào lúc này đến mang Đường Đại đi hình bộ
đại lao, lúc đó nàng lệ rơi đầy mặt ôm mười mấy cái dĩa trơn bóng ngồi ở vị trí
chủ thượng, nhìn thấy Hình Viễn, càng thêm ai oán: “Ngay cả miếng mỡ cũng không
thừa lại, hài bạt tử, người của ngươi dẫn dắt, thực sự nhanh, rất chuẩn, rất
ngoan a!”
…=.=!
Hài bạt tử không nói nhiều lắm, hắn suốt năm ăn mặc áo
đen, Ôn quản gia nói là vì thuận lợi cho buổi tối đi ra ngoài. Nhưng Đường Đại
vẫn tin tưởng vững chắc hắn chỉ là vì làm ra vẻ lãnh khốc. >_
Trên bữa tiệc không có chỗ ngồi dư thừa, “Diệp Cô
Thành” nhanh chóng đứng lên nhường chỗ cho Hình đầu nhi của bọn họ, sự thực
chứng minh, Đường Đại vẫn tốt với khách khứa, nàng rất khoan hồng độ lượng nói:
“Ngươi ngồi một chút thì có thể a, thế nhưng không giao tiền sinh hoạt phí thì
không được ngồi ăn!!!”
Mọi người: =_=||||
Ăn cơm xong, Đường Đại được hài bạt tử dẫn đến đại lao
hình bộ, đi qua một gian nhà tù song gỗ, Đường Đại thấy không có gì đặc biệt
cả…
Hài bạt tử giơ cây đuốc đi ở phía trước, không nói
năng gì. Một đường đến cuối hành lang, hài bạt tử mở cửa lớn, Đường Đại nương
theo tia sáng của cây đuốc, thấy trên cửa có mấy chữ lớn ——Phòng VIP tội
phạm quan trọng.
=_=||||
Ở đây đèn rất nhiều, ánh sáng sáng ngời. Trên mặt đất được quét dọn hết sức
sạch sẽ, tất cả các hình cụ được thu dọn chỉnh tề, thậm chí không khí trong đây
còn tràn ngập mùi hương thoang thoảng.
Vào cửa có một gian phòng nhỏ, bên trong bày ngang một
cái máng đá thật lớn.
Đường Đại thấy không lớn như mình tưởng tượng, nàng
quay đầu nhìn hài bạt tử: “Cái máng đá này bên trong chứa cái gì?” Máng đá rất
lớn, đủ để chứa một người, bên trong tất cả đều là vụn gỗ, nàng trời sinh móng
vuốt ti tiện, định chià tay moi móc, bị bàn tay hài bạt tử nóng lòng một phen
hất đi chân chó của nàng.
“Là môt loại trùng.” Hắn trầm giọng nói: “Loại trùng
này thức ăn rất tạp, có thể cắn thủng da voi. Một người sống nằm vào, không đến
nửa canh giờ, có thể bị chúng đục rỗng.”
Đường Đại nương theo tia sáng yếu ớt xem qua, vụn gỗ
phía dưới mơ hồ bắt đầu chuyển động, tựa như ngọn sóng phập phồng. Nàng rùng
mình một cái, hài bạt tử như trước phụ trách giải thích: “Bình thường nếu có
phạm nhân không nghe lời, chỉ cần đem một tay hắn bỏ vào, hắn có thể mắt mở
trừng trừng nhìn những con trùng này cắn da thịt hắn, tiến vào trong máu thịt
hắn, nếu như hắn không la lối, ở hoàn cảnh xung quanh an tĩnh, có thể nghe được
âm thanh sàn sạt, như tằm ăn lá. Sau đó bên trong máu thịt chậm rãi bị đục
rỗng, thế nhưng da còn có thể giữ lại, xương cũng cần một thời gian mới có thể
vỡ ra.”
Đường Đại lui về phía sau hai bước, cách cái máng đá
này xa hơn. Nàng ra khỏi gian phòng nhỏ, bước nhanh về trước, thị vệ hài bạt tử
đuổi kịp.
“Đây là nhục phong.” Hắn đứng trước một cái hộp, hộp
hiện lên màu trắng sữa, bên ngoài có hoa văn, thập phần tinh mỹ. Bên trong có
một đống nhúc nhích là nhục phong. Đường Đại thật sự là rất không muốn hỏi, thế
nhưng lòng hiếu kỳ của nàng lại rất là hèn: “Đây… không giống như là con ong.”
(Phong: con ong.)
Hài bạt tử thị vệ thần sắc đờ đẫn: “Đây không phải là
ong, là nhục phong.” Hắn tìm một khối thịt heo to bằng bàn tay, cẩn thận bỏ vào
trong hộp, Đường Đại nương theo ánh đèn trong tay hắn, thấy các nhục phong vây
bắt khối thịt, không ngừng đùn ra xung quanh: “Chúng nó sẽ xây một cái tổ, như
tổ ong không khác biệt lắm, đợi lát nữa lấy miếng thịt lại, ngươi có thể thấy
thành quả lao động của chúng. Có một lần có một nữ tù thật kiên cường, người
tra tấn dùng nhục phong trên người nàng, một cái áo giáp, thực sự rất
giống, mỗi một lỗ nhỏ bên trong, đều có thể thấy cái đuôi của nhục phong.”
Đường Đại nhìn bên trong cái hộp, khối thịt bị mấy con
trùng nhúc nhích cắn loạn, thân nổi lên da gà.
Ngoài dự liệu của hắn, Đường Đại không hề ói ra mà vẫn
nâng đầu: “Lấy ra nữa đi.” Nàng cắn răng, “Chết tiệt, lão tử cái gì cũng không
sợ!”
Nàng tinh tế nhìn khối thịt, lỗ nhỏ phân bố đều đều,
cự ly đại khái bằng nhau, mỗi một lỗ hổng, đều có thể nhìn thấy trùng thể trắng
nõn của nhục phong…
Hài bạt tử thị vệ nghiêng đầu nhìn nàng ném miếng thịt
lại vào trong hộp, Đường Đại ngẩng đầu nhìn hắn: “Người thử qua những hình phạt
này, có hay không nguyền rủa các ngươi?”
Thị vệ hài bạt tử không nói.
Hai người một mạch đi qua hình đường, Đường Đại không
hề đặt câu hỏi, nơi này thậm chí nhìn không thấy máu, hài bạt tử thị vệ một
thân đứng bên bờ ao, hắn ngồi xổm xuống, đem đèn chiếu gần mặt nước, Đường Đại
có thể nhìn thấy dưới nước có rất nhiều sinh vật nhỏ dài chậm rãi di động, cái
này nàng biết: “Là mã hoàng sao? Cũng gọi là con đỉa?”
Hài bạt tử gật đầu: “Ừ, trong ao này tất cả đều là.
Nếu có tù nhân kiên cường, trước thả chân, lại từng chút từng chút thả xuống,
làm cho hắn cảm giác được mấy thứ này chậm rãi đụng vào da hắn, từng chút từng
chút tiến vào… Ở chỗ này, người tra tấn giống nhau sẽ nói —— thú nhận đi rồi sẽ
cho ngươi chết.
Chết, chính là ban ơn cho người nhận tội.
“Về phần mộc lư gì gì đó, ngươi đều đã biết, nhưng mà
cũng có rất nhiều cải tiến. Vương gia nói, trước hết cho ngươi nhìn mấy
cái này, đối với tra tấn nữ tù, không máu tanh, hiệu quả cũng tốt hơn.” Hắn dắt
nàng ra ngoài, Đường Đại chỉ vào cánh cửa sắt màu đen đóng chặt: “Chỗ đó là cái
gì?”
Hài bạt tử thị vệ mặt không biểu tình: “Vương gia phân
phó, ngươi chỉ cần nhìn đến đây là đủ rồi.”
Nếu như nói, bị nhốt trong phòng giam của quý tộc AB,
cái loại gian dâm nữ tù thành phong trào đối với Đường Đại là một loại chấn
động, thì e rằng lần đến hình đường tham quan này là một lần tẩy não.
Đêm đó, Đường Đại một đêm gặp ác mộng, nàng nghĩ đến
khối thịt đó, ngẩn ngơ biến thành da thịt của nữ tù, tỉnh lại toàn thân đều
ngứa, phảng phất như mấy con sâu nhỏ chui vào lỗ chân lông mình.
Đường Đại một lần nữa sửa chữa > của nàng, thuyết minh đến hình phạt cho giới nữ, cuối
cùng không hề dừng lại ở phần dâm tự nữa.
Đây là một bộ trung thiên, sáu vạn chữ, trong câu chữ,
tàn nhẫn hắc ám.
Sách vừa ra, lập tức đã bị bao vây tấn công, có người
chửi Đại Sắc Yên Thanh biến thái, có người nói Đại Sắc Yên Thanh vì ngược
mà ngược, cũng có người nói chẳng vì cái gì cả, mà càng nhiều người, ở Công
Khai Đình như trước mỗi ngày dưới bản thông cáo của Đường Đại ấn dấu tay, ở
phía dưới văn chương thảo luận hình phạt như vậy không có tính khả thi, vì thực
hiện xong người bị phạt còn có thể sống hay không.
Lượng xem >,
cấp tốc vượt lên trước > cùng >.
Sau hai tháng Đường Đại đổi mới, bởi vì quyển sách
này, không có tạo thành một tia nhân khí tổn thất. Nó cái sau vượt cái trước,
rất nhanh vượt qua bản thông cáo của Hàn Phong, vững vàng chiếm bảo tọa của
Cường Thôi bảng ở Công Khai Đình.
Nhưng mà Vạn Tượng thư cục, mấy người cổ giả cơ bản là
nói Đường Đại làm chuyện ô danh. Bọn họ khinh thường Đường Đại, phải nói là
càng ngày càng khinh thường Đường Đại, đương nhiên việc này Đường Đại không
thêm để ý, cái gọi là không thèm nói nhiều nửa câu, dù sao… Nàng cũng không thể
nào vừa mắt bọn họ được. >_
Rất nhiều người suy đoán Đường Đại vì sao viết quyển
sách này, là muốn ẩn dụ cái gì? Mà càng nhiều người cho rằng, nàng chỉ là khẩu
vị nặng dùng quyển sách này đọ sức với ánh mắt người đọc, xoay chuyển lại nhân
khí của nàng hai tháng trước bị xói mòn.
Đường Đại vẫn không làm gì để giải thích, Ngụy Thanh
Sơn cười đến híp mắt, trên đại hội Vạn Tượng thư cục công khai biểu dương Đường
Đại, xưng là diễn viên chính của Vạn Tượng thư cục, làm cho mấy đại nho sĩ lớn
tiếng kêu gọi một trận, đem Đường Đại bác bỏ mặt mũi bầm dập, sau phẩy tay áo
bỏ đi.
Ngụy Thanh Sơn lần này rõ ràng thiên vị Đường Đại, chỉ
Đường Đại cắn răng: “Ngụy phó chủ biên, ngươi không phải muốn đánh cho mũi ta
bầm dập, mà là muốn đánh cho mũi ta đầy máu a…”
Sau khi tan họp, Vạn Tượng ngũ tôn như trước ở phía
sau vườn nằm trên bãi cỏ.
Thụy Từ ở trên ghế đá ngồi xuống, nàng luôn luôn đoan
trang, nhưng vẫn nhịn không được trêu ghẹo Đường Đại: “Đại tử, chúc mừng nha.
Xem ra bảo tọa Vạn Tượng chí tôn, không là ngươi thì không ai khác được.”
Đường Đại ngã vào trên cỏ, nàng thấy áp lực rất lớn:
“Thụy Từ, chim đầu đàn chỉ dùng để người ta bắn chết trước, biết không?”
Vài người đều cười, Hàn Phong ngã trên mặt cỏ, hai tay
gối đầu, kề bên Đường Đại sóng vai nằm: “Nghĩ không ra > cư
nhiên bán tốt như vậy, Đại, sách của ngươi đúng là kim chỉ nam a. Tuy nhiên,
quyển sách ấy là muốn viết cái gì vậy?”
Đường Đại cũng hai tay gối đầu, trời xanh mây trắng
phản chiếu trong con ngươi của nàng trong suốt không gì sánh được: “Không biết.
Ở cái thời đại chúng ta, có một bộ phim điện ảnh, ặc, ngươi có thể hiểu là một
câu chuyện xưa, gọi là 120 ngày ở Somalia, đạo diễn rất có tiếng tăm, rất nhiều
người không rõ vì sao hắn lại kể câu chuyện xưa này, bạo ngược, hắc ám, sau
cùng còn bị cấm. Tất cả mọi người suy đoán rốt cục hắn muốn biểu đạt cái gì.
Mọi cách nói rối rắm, không có cái nào đúng.” Nàng quay đầu nhìn Hàn Phong, “Ta
hiện tại mới thấy… Có thể hắn chỉ là muốn kể một cái chuyện xưa như thế, chuyện
xưa là chuyện xưa, không có vì sao cả.”
Hàn Phong ngắt bông hoa bồ công anh trên mặt cỏ, nhẹ
nhàng thổi, hạt giống nho nhỏ trên không trung tản ra, hắn vểnh khóe môi: “Bọn
họ đều nói đây là vì ngược mà ngược.”
Đường Đại hai tay gối đầu, cười tự giễu: “Ha ha, tiểu
thuyết ở thời đại chúng ta, ngươi nói ngược, hắn chỉ có thể nói ngươi vì ngược
mà ngược, ngươi nói hòa, hắn chỉ có thể nói ngươi vì hòa mà hòa, ngươi viết,
hắn có thể nói ngươi vì viết mà viết, ngươi kết thúc, hắn chỉ có thể nói
ngươi vì kết thúc mà kết thúc. Cho nên ta vì cái gì mà ngược, không quan trọng.
Không vì ngược mà ngược, vì sao mà ngược? Dù sao cũng không phải ta vì muốn thế
giới hòa bình mà ngược đâu?” Nàng cũng thổi một hoa bồ công anh, đứng dậy vỗ vỗ
hai tay, “Cho nên Hàn Phong, ta vẫn nghĩ văn vì người có duyên mà viết, đọc là
người có duyên, không đọc là người vô duyên. Hữu duyên vô duyên không quan hệ
vì cái gì mà ngược.”
Vài người yên tĩnh chỉ chốc lát, Hồ Lang ngắt cây bồ
công anh thổi về mặt Đường Đại: “Đại tử tỷ, ta đại khái có khả năng vừa
nghe ra một tia thiên cơ nha… Hẳn là ngươi ngốc không lấy được chồng, nhìn thấu
hồng trần, muốn xuất gia làm ni cô a?”
Đường Đại thuận tiện lấy một quyển sách mới của Hàn
Phong gõ qua: “Hồ Lang, ngươi đi chết đi!!”