Thủy chử đại thần

Chương 2: Giấc mơ của ‘tiểu thấu minh’


Đường Đại xin ăn ý định ban đầu là vì điều trị cái
mông, chỉ là sự vật mới lạ luôn luôn làm cho người ta xem trọng, ngày đó nàng ở
đầu đường Trường An bị người trên phố tầng tầng lớp lớp vây quanh chật như nêm
cối. Mấy đại lão gia cùng nghị luận sôi nổi: “Quái đản a, ngươi nói đây
là thói đời gì, ta từng gặp qua bán thân cứu mẹ, gặp qua bán thân chôn cha,
thật đúng là mãi cho tới bây giờ chưa thấy qua bán thân trị mông a….”

Vì vậy trong ngày hôm ấy Đường Đại bị vây xem, hết một
ngày đêm như con khỉ, tuy rằng không có ai thật sự mua nàng, mấy đại gia lảm
nhảm xong cũng tập hợp được một chút tiền lẻ. Từ đó về sau Đường Đại liền có
nghề nghiệp chính thức —— xin ăn.

Đường Đại xin ăn mười chín ngày, bị kẻ trộm trộm hết
chín lần, bị lưu manh đường phố đùa giỡn hai mươi chín lần, bị nha dịch quản lý
nội thành đuổi đánh ba mươi chín lần, nhưng mà Đường Đại vẫn sống sót.

Nàng lúc trước vừa uống sữa bò dạ dày liền bị tiêu
chảy, hôm nay có thể tiêu hóa bốn năm cái bánh bao thiu, thân thể nàng ướt đẫm
mồ hôi, da thịt nổi rôm sảy, bây giờ đã mười chín ngày chưa tắm ngay cả mụn
trứng cá cũng mọc lên, nàng lúc xưa vừa thấy người lạ đã mắc cỡ đỏ mặt, bây giờ
có thể ôm bắp đùi người đi đường không trả tiền là không cho đi!

>_

Vì vậy trước kia ông chủ nhà của tác giả bản văn này
có nói với người viết, thầy giáo là một nghề nghiệp rất rèn luyện con người,
người viết cho rằng nhất định là ông ta chưa từng thiếu cơm. Kỳ thực, trên đời
này nghề nghiệp rèn luyện con người ta nhất không phải là nhân viên tiêu thụ,
không phải là giáo viên mà là —— làm ăn mày!

Bởi vì nếu ngươi không có đồ ăn, không được ăn ngươi
sẽ chết đói !

>_

Xin ăn đến ngày thứ hai mươi, đồng chí Đường Đại phát
hiện hàng ngày định mức doanh nghiệp cũng bắt đầu tăng lên, từ ngày đầu tiên
đến ngày thứ hai từ một cái bánh bao thiu mỗi ngày, đến ngày thứ hai mươi nàng
đã có thể bán đi một nửa để lấy tiền.

Ngươi cũng không nên xem thường việc bán đồ lấy tiền
này, khi đó giá này đây đã bằng tiền tiêu vặt hàng tháng của một đại nha hoàn,

bởi vậy nhìn ra, xin ăn, thật là một nghề nghiệp tiền đồ vô lượng.

Chỉ là tính đặc tính kỹ thuật của nó tương đối mạnh
mẽ, đầu tiên da mặt của ngươi phải đủ dày, nhẫn nhịn được mọi ngôn ngữ của
khách hàng, thứ hai thân thể ngươi phải đủ tốt, phải chịu đựng được mọi quyền
cước của khách hàng đang phẫn nộ!

Nắm giữ được hai bí quyết cơ bản này, ngươi nhất định
phải huấn luyện ánh mắt, ngươi liếc mắt xem qua là biết người nào thiện lương,
người nào yếu đuối có thể lừa gạt, người nào thủ đoạn độc ác, chọc không được!
Dù sao nếu chỉ vì một đồng tiền mà nằm trên giường nghỉ ngơi ba tháng, loại đãi
ngộ này đối với ăn mày mà nói, thời gian là tiền bạc, thời gian là bánh bao,
thời gian là sinh mạng, dĩ nhiên là hưởng thụ không được.

Đương nhiên Đường Đại nắm giữ bí quyết ‘nhãn sắc’ đặc
biệt nhanh, một ngày đêm đã đụng phải bốn tên hung ác ngoan độc, nàng liền nhớ
kỹ!

Sau cùng đó là nghệ thuật trình diễn, phải biết rằng
biểu diễn cũng là một môn tuyệt kỹ mà cao thủ xin ăn phải nắm giữ, nếu không
ngươi làm sao tranh thủ được đồng cảm, lừa được bạc trong túi khách hàng a?!

Cái này độ nắm bắt tương đối khó khăn, dù sao biểu
cảm, giọng điệu, ánh mắt đều phải thích hợp, không phải ngươi kể về gia đình
nào đó có XX nhân khẩu đói chết, nếu trên mặt có chút biểu tình hả hê, không
phải là tự mình tìm người cho ăn đòn sao.

Đương nhiên, cả đời thật vất vả mới xuyên qua một lần,
đồng chí Đường Đại cũng không dự định ăn xin cả đời…Được rồi, nếu như cả đời
phải xin ăn, thì chí ít cũng phát triển thành một người kiêm nhiều chức đi…

Nói đến Đường Đại cái người này, chúng ta phải tóm tắt
trọng điểm tình tiết thành tài thôi.

Đường Đại, nữ, hiện tại hai mươi mốt tuổi, người Tứ
Xuyên, nghề nghiệp nha, giáo viên mầm non, vẫn đang thực tập. Yêu thích: sáng
tác, chơi game, GV (gay video), mỹ nam. Ồ, được rồi, còn là một tay viết nghiệp
dư.

Lúc mới vào mạng văn học Tấn Giang thì từng lập chí
nguyện to lớn, thề lấy hết danh tiếng, lật đổ Yêu Chu, tay đấm Phạn Tạp, chân
đạp Thục Khách.


• Yêu
Chu, Phạn Tạp, Thục Khách: là các tác giả ngôn tình trên mạng Tấn Giang lần
lượt ứng với phong cách viết văn đam mỹ, thanh tân khả ái, huyền huyễn.

Thế nhưng khi tác phẩm đầu tiên của nàng viết đến ba
mươi hai vạn chữ chỉ thu được hai cái comment, nhìn nhà người ta viết hai vạn
chữ đã thu được bảy nghìn favorite, đứa nhỏ này bắt đầu vò đầu bứt tai, cảm
nhận được như thế nào là trời cao đất rộng.

Khúm núm tìm biên tập hỏi thăm, trả lời rằng: Đề tài
ít được quan tâm.

Lúc đó đề tài cổ đại đang hot, vì vậy đứa nhỏ này rút
kinh nghiệm xương máu, khai hố viết cung đấu, sau xuyên không cực hot, bèn
quăng cái hố cổ đại qua một bên, tiến công Thanh xuyên, viết được phân nửa,
ngôn tình hiện đại chuyển biến hot lên, đứa nhỏ này lại vứt qua, đổi đề tài
viết đô thị minh tinh giải trí trùng sinh. Trọng sinh văn viết đến phân nửa,
đồng nhân HP cực hot, bèn quay sang võng vương, văn lại tới phân nửa, võng
vương hạ nhiệt, phản Quỳnh Dao lên ngôi.

Đến đây mới hiểu rõ, mấy thứ đề tài này —— kỳ thật
chính là ngươi là gió ta là cát, chẳng qua là đuổi theo phía sau, rất nhiều
người chạy theo xu hướng cuối cùng đều bị bỏ rơi…

Khi viết văn giáo viên có dặn sau cùng phải có
phần tổng kết, nếu như chúng ta làm tổng kết về Đường Đại cái người này,
thì đây là một người rất bình thường là một tay viết ‘tiểu thấu minh’.

• Tiểu
thấu minh : thấu minh là trong suốt, không biết dùng từ nào mới thích hợp nên
mình để nguyên từ Hán Việt. Nhưng theo minh hiểu thì là nhân vật tép riu, nghĩ
vậy thôi không dám chém bừa.

Có chút ít tài văn chương, có chút ít kiêu ngạo, có
chút ít tự ti, không sao chép, không thủ đoạn, không ôm đồm, chỉ là vùi đầu yên
lặng đổi mới. Sẽ bởi vì tăng thêm một cái comments mà cao hứng bừng bừng, sẽ
bởi vì một cái tin tức từ biên tập mà kích động không ngớt, lại bởi vì một bình
luận của độc giả mà hoa chân múa tay vui sướng.


Thật vất vả mới đụng phải đại thần bản thân ngưỡng mộ,
còn phải sợ bị người xem là tị hiềm khi ôm bắp đùi, không dám trả lời nửa câu.

Người viết truyện này cho rằng đây là một tay viết
đáng tôn kính, hiểu ra thế gian này bất luận là văn học mạng, không muốn người
biết nhà văn có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương với văn chương của mình, cho
nên bọn họ mới có khả năng chịu được tịch mịch.

Không có danh, không có lợi, chỉ dựa vào tình yêu cùng
tận tâm đối với văn tự. Sử sách sặc sỡ nhiều màu sắc, có thể kể ra vô số văn
hào hạng nhất, nhưng những đại gia văn đàn này bên dưới vùi lấp bao nhiêu ‘tiểu
thâu minh’, lại vĩnh viễn vô pháp tính toán.

Đường Đại chính là một ‘tiểu thấu minh’ như thế, trước
đây khi ở trên Tấn Giang, ngay cả tiểu thuyết của mình lạnh đến nỗi có thể làm
căn cứ nuôi trồng chim cánh cụt, nàng vẫn như cũ đề cử tác phẩm đến rất nhiều
người. Những người này có thể làm nàng nóng hơn, có lẽ làm nàng lạnh hơn, nhưng
những văn tự này nàng vĩnh viễn yêu thích thật lòng, không phân cao thấp.

Cho nên đi đến thời đại này, khi vấn đề ấm no giải
quyết xong, nàng ngứa móng vuốt, liền suy tính thận trọng theo nghiệp cũ.

Ở hiện đại, viết văn không khó, ta có máy vi tính a,
có netbook a, xếp chữ nhanh biết bao a. Nhưng thời đại này tuy là người xuyên
không lại nhiều, khoa học kỹ thuật lại tiên tiến, cũng không đến nỗi có thể sử
dụng được máy vi tính, chính xác ra, thời đại này con chưa có điện lực. Ặc,
đương nhiên, đạo sấm sét thiểm điện đánh chết Vương Nhị mặt rỗ dưới cây đại thụ
ngoài ngoại ô thì không tính a!

>_

Đường Đại mấy ngày nay một bên xin ăn một bên suy tính
vấn đề này, ở đây dùng đều là bút lông, đối với loại móng vuốt vô dụng quen gõ
bàn phím mà nói, độ khó xác thực rất cao, Đường Đại vô số lần ở góc đường khóc
rớt nước mắt —— sớm biết như vậy lúc tiểu học sẽ không cười nhạo người của lớp
thư pháp ngu ngốc a!!!!

=.=

Lỗ Tấn tiên sinh nói có một người kêu là AQ hắn có một
loại nghị lực đáng cho mọi người học tập, Đường Đại liền tính toán thâm nhập
học theo —— bút lông giấy trắng tính là gì, chung quy so với dùng đao nhỏ khắc
lên mai rùa có mạnh mẽ hơn không!! >_

Nàng buổi chiều ngay ngày hôm đó kết thúc công việc
tan tầm thì đến cửa hàng mua văn phòng tứ bảo, chủ cửa hàng phỏng chừng
lần đầu tiên thấy xin ăn mà mua mấy thứ này, còn tâm địa tốt khuyên nàng: “Xin
ăn cũng tốt rồi, xin ăn cho tốt đi, mua bút mực cái gì a, đối với nghề nghiệp


của mình phải tràn ngập nhiệt thành chứ, chưa chi đã muốn đổi nghề, một chút
đạo đức nghề nghiệp của ăn mày cũng không có.”

Đường đại: … =_=|||||

Trên phố xung quanh ban ngày thiếu an tĩnh, chờ đến
buổi tối đủ an tĩnh lại không có ánh sáng. Tuy rằng Đường Đại có nghĩ tới tạc
bích thâu quang vân vân, nhưng trước sau không dám hạ thủ ­ —— thật sự đục
tường nhà người ta… Nàng bồi thường không nổi đâu?

Tạc bích thâu quang: đục tường trộm ánh sáng – thành ngữ hình dung người học tập cực khổ để thành tài http://baike.baidu.com/view/31877.htm

Vì vậy nàng hỏi qua vô số người qua đường Ất, Giáp,
Bính, Đinh, rốt cục hỏi thăm được một chỗ —— Lan Nhược Tự. (cái
này là ngôi chùa ma trong phim Thiện nữ u hồn nè.)

Đường Đại vừa tới trong chùa thì cảm thấy nơi đây ban
đêm nguyệt hắc phong cao hoặc mưa sa gió giật nhất định là một địa phương tốt
tụ tập gian tình —— bởi vì nó là một gian miếu đổ nát, hơn nữa tòa miếu đổ nát
này xác thực rất tồi.

Nhưng Đường Đại vẫn như cũ rất thỏa mãn, có lẽ nguyên
do là chỗ này cách thành khá xa, ở đây không có tên ăn mày nào vào ở, nếu như
tinh tế quét dọn một chút, coi như là một nơi thanh tĩnh.

Đường Đại dùng hết một ngày không đi xin ăn, dành ra
thời gian đem ngôi miếu đổ nát từ trong ra ngoài lau dọn một phen, ngay cả bức
tượng Phật loang lổ cũng đem lau sạch sẽ.

Ngoại trừ đồ dùng hàng ngày, nàng không xếp đặt đồ vật
gì, thứ nhất – tiền nhàn rỗi không nhiều lắm, thứ hai – tiền tài không thể để
lộ, nơi này là chỗ hẻo lánh, nếu có một kẻ xấu đến, nàng đoán chừng bản thân
mình cũng giữ không được.

Hơn nữa, nửa tháng sống kiếp xin ăn, Đường Đại nghĩ
bản thân mình đối với cuộc sống yêu cầu càng ngày càng thấp…

Vì vậy sau một ngày thu dọn sắp xếp, trong chùa quét
dọn ngăn nắp, tất cả đống đồ vật linh tinh hai bên trái phài trong sân, không
có giường, góc tường trước đây có một tấm ván gỗ khi xưa có người đi đường dùng
qua dính rơm rạ, Đường Đại ôm rơm rạ đến sân ngoài phơi nắng hấp thu ánh mặt
trời, phơi hết một ngày cũng coi như mềm mại.

Nàng gác lên sàng gỗ làm chăn, buổi tối cuộn tròn
trong cái chăn bằng rơm khô ấy, coi như là điều thú vị nhất trong cuộc sống.







back top